Phục Sinh Ký Lục
Chương 45
Hiển nhiên, lúc Hình Bác Ân lo dọn đến tầng hầm bốn thì hoàn toàn quên mất việc Độ Trân Bảo có thể sẽ đến kiếm nàng.
Độ Trân Bảo hỏi quanh một vòng, cuối cùng vẫn không biết nên đi đâu kiếm Hình Bác Ân, đứng sững sờ ở vị trí mà có ai đó hảo tâm đã chỉ dẫn đại khái cho cô. Bình thường người có thị lực tốt còn tìm không được lối vào, huống chi cô ngay cả đường đi còn không nhìn thấy, càng đừng nói đến việc tìm ra lối vào.
Độ Trân Bảo đến đây thì đã gần giữa trưa rồi, cô nghĩ giữa trưa nhất định sẽ có người ra ngoài ăn, hoặc là ra hít thở chút không khí, vì thế cô liền kiên nhẫn đứng chờ tại chỗ. Nơi người hảo tâm nào đó chỉ cô là một trong những nơi hẻo lánh nhất viện nghiên cứu, nhưng Độ Trân Bảo cũng không quá lo lắng về việc mình gặp phải nguy hiểm. An ninh ở viện nghiên cứu rất nghiêm ngặt, cho dù mấy chú gác cổng đã đứng ra bảo đảm cho cô nhưng cô vẫn bị hỏi tới hỏi lui vài câu mới được cho qua, thứ hai là trong túi áo cô có cất con dao gấp mà Khâu Sam đưa, nếu thật sự gặp phải kẻ bắt cóc, cô tin rằng chính mình có thể tự bảo vệ mình.
Đứng hơn mười phút, Độ Trân Bảo cảm giác có chút nhàm chán, chợt nghe ra gần đó có người, Độ Trân Bảo liền cầm gậy dò đường lên quơ qua quơ lại.
Bỗng nhiên cô nghe được một tiếng cười khẽ, cô lập tức cảnh giác, chống gậy dò đường xuống xoay người về phía phát ra tiếng cười, vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Có ai ở đây không?"
Sau một lúc lâu không nghe được tiếng động, Độ Trân Bảo hơi cau mày, hai tay nắm gậy dò đường, nhìn có chút sợ hãi lại có chút do dự, giống như đang phân vân không biết có nên rời đi hay không. Lúc này mới có tiếng bước chân truyền đến, Độ Trân bảo nghe tiếng đối phương đang đi đến gần mình, lại hỏi một lần: "Xin chào? Anh chị gì đó có phải là nhà khoa học không?"
Tiếng bước chân cách mình một khoảng cách bèn dừng lại, cô cảm giác được đối phương không có ác ý, liền thả lỏng cảnh giác, bày ra vẻ mặt ngơ ngác, hy vọng người tới có thể mở miệng trả lời một câu, như vậy cô mới có thể đoán được thân phận của đối phương.
Một luồng khí nhè nhẹ thoảng qua trước mặt, trong chốc lát Độ Trân Bảo liền nhận ra đối phương đang làm cái gì, đây cũng là ấn tượng đầu tiên với người này. Không biết cô đã cảm nhận bao nhiêu lần luồng khí như này từ nhỏ đến giờ mỗi khi có người đưa tay qua lại trước mặt cô xem cô có mù thật hay không.
Lúc Độ Trân Bảo có thể ghi nhớ sự việc thì cô cũng đã mù, cô chưa từng thấy được phong cảnh bao la hùng vĩ, cũng không hiểu được màu sắc của vạn vật thế gian, nhưng chính vì chưa từng thấy được, nên cô cũng không hề có bao nhiêu thất vọng và tiếc nuối đối với những thứ này. Khó khan mà khiếm thị mang đến đã sớm dung hoà vào cuộc sống của cô, cô cũng học được cách làm thế nào dùng sự đáng thương của mình để nhờ cậy sự giúp đỡ của người khác.
Độ Trân Bảo cũng không quá tủi thân về việc mình mù, cũng có thể thản nhiên đón nhận sự thương hại của người khác, nhưng trước giờ cô vẫn luôn cực kì ghét một hành động, đó chính là hành động cái người trước mặt này đang làm, dùng tay quơ qua quơ lại trước mặt cô.
Cảm giác được luồng khí trước mặt dừng chuyển động, Độ Trân Bảo mỉm cười hỏi: "Xin hỏi, người đến có phải nhà khoa học không ạ?"
Trương Tri Thối rút tay lại cắm trong túi quần, đứng thẳng người cúi đầu nhìn cô bé trước mặt, trên mặt cũng nở nụ cười, trả lời: "Đúng vậy. Em tìm ai à?"
Độ Trân Bảo gật đầu: "Chị làm việc trong đó à? Em tìm không thấy lối vào, chị dẫn em vào được không?"
"Ái chà, phòng thí nghiệm bên dưới chỉ có nhà khoa học mới vào được thôi, em không được vào đâu, nếu chị mang em vào sẽ vi phạm nội quy, sẽ bị phạt đó." Trương Tri Thối cố ý nhấn mạnh ba chữ "Nhà khoa học ", dường như đang cười nhạo cách dùng từ ngây thơ của Độ Trân Bảo, sau đó hiếu kỳ hỏi, "Em chắc không phải thân nhân của người trong viện nghiên cứu, em ở ngoài vô hả? Sao người ta lại cho em vào hay vậy?"
"Em có một người chị làm việc trong này." Độ Trân Bảo vẫn còn đang mỉm cười.
"Vậy chị em tên gì, nói không chừng chị cũng có biết. Nếu biết chị sẽ thay em truyền lời, bảo chị em ra gặp em."
"Chị em họ Hình, chị có biết chị ấy không?"
Nghe họ này, Trương Tri Thối khẽ nhướng mày, biểu tình cũng trở nên thâm sâu, người họ Hình ở tầng hầm bốn cũng chỉ có mỗi Hình Bác Ân, đã vài ngày rồi cô chưa đi quậy Hình Bác Ân, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được em gái của Hình Bác Ân. Cô đã khẳng định được cô bé này không thấy đường, bởi vậy cũng không che dấu biểu tình, chỉ nhẹ giọng thân thiện hỏi: "Có phải là Hình Bác Ân không? Tôi với chị ấy cũng không quá thân, lỡ như tôi nói mà chị ấy không tin thì mắc công em đứng đợi. Em nói tên cho tôi biết, tôi mới bảo chị ấy ra gặp em được."
"Em là Độ Trân Bảo."
"Em họ Độ? Độ(杜) có mộc(木) đứng trước hay Độ(度) có quảng(广) trên đầu? Em là em họ của chị ấy hay em kết nghĩa vậy?"
Độ Trân Bảo nói: "Chữ quảng trên đầu ạ, em là em họ của chị ấy."
"Ok." Trương Tri Thối cúi đầu cười nhìn cô, "Em ở đây chờ chút, tôi thay em truyền lời."
Độ Trân Bảo gọi: "Đợi chút, đại tỷ tỷ. Cám ơn chị đã giúp em, em có thể biết tên chị được không?"
"Cung(弓) Trường(长) Trương (张), Thi(矢) Khẩu(口) Tri(知), Tẩu(走) Cấn(艮) Thối(退)."
"Cám ơn đại tỷ tỷ." Độ Trân Bảo cười ngọt ngào. Chờ Trương Tri Thối đi xa, nụ cười trên mặt Độ Trân Bảo cũng nhạt dần. Cô không quá tin tưởng vào cái người tên Trương Tri Thối này, cũng không chắc được Trương Tri Thối có gọi Hình Bác Ân giùm mình không, nhưng giờ chỉ biết chờ thôi chứ sao giờ, ở đây cũng không có ai qua lại, cô đang suy xét đến việc đổi chỗ đứng chờ thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc tới gần.
"Hình tỷ tỷ!" Độ Trân Bảo vẫy tay.
Vừa nhìn thấy cô bé đứng đơn đọc dưới hàng cây bên đường, Hình Bác Ân vội sải bước, nhanh chóng đến bên cạnh cô bé: "Sao lại tìm tới đây?"
Lời vừa ra khỏi miệng thì Hình Bác Ân mới nhớ là chiều hôm qua mình đã dọn đến tầng hầm bốn, nhưng lại quên mất việc để lại lời nhắn cho Độ Trân Bảo. Nàng lại nhớ đến Độ Trân Bảo luôn nhờ người báo địa chỉ liên lạc cho mình mỗi khi chuyển chỗ, trong lòng Hình Bác Ân có chút hổ thẹn. Nàng có chút áy náy nhận lỗi: "Xin lỗi nhen, tại hôm qua chị quên nói người báo em, giờ chị ở cả ngày dưới phòng thí nghiệm, em muốn tìm chị sợ hơi khó."
"Hình tỷ tỷ nói gì vậy, em biết chị rất bận, em tới tìm chị mới là quấy rầy chị á. Em nghe nói Khâu tỷ tỷ trở lại nên mới muốn đến thăm, nếu em không vào được thì đành phải nhờ chị cho em gửi lời hỏi thăm chị ấy vậy. Mấy ngày ở bên ngoài chắc chị ấy vất vả lắm."
Độ Trân Bảo vừa nói vừa đưa gậy dò đường cho Hình Bác Ân cầm giúp, rồi tháo chú thỏ bông trắng nhỏ có thắt một chiếc nơ màu xanh ngọc trên cổ vẫn thường treo bên hông cặp sách hồng của mình ra, đưa cho Hình Bác Ân, nói: "Giúp em đưa cho Khâu tỷ tỷ nhé. Thật ra cũng là tặng chị luôn. Về sau mọi người sẽ càng ngày càng bận, nếu không có gì gấp chắc em cũng không đến quấy rầy mọi người, hy vọng Khâu tỷ tỷ sẽ mau khoẻ lại."
Hình Bác Ân nhận lấy chú thỏ trắng nhỏ mềm mại, cực kì cảm động, trong lòng có chút thổn thức và sóng mũi cũng cay cay. Trong hai ngày sát cánh bên nhau chạy trốn, chú thỏ trắng nhỏ treo trên balo Độ Trân Bảo này vẫn luôn lúc ẩn lúc hiện trước mắt mọi người, rõ ràng chỉ là một món đồ chơi, nhưng so với vật thật lại trông sống động hơn nhiều, khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy thư giãn.
"Cám ơn, cám ơn." Hình Bác Ân trong phút chốc không biết nên nói gì, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông mềm mại trên người chú thỏ nhỏ nói, "Em ở bên ngoài gặp phải khó khăn gì đều có thể đến tìm chị, chị sẽ cố gắng hết sức giúp em."
Độ Trân Bảo cười lắc đầu nói: "Hình tỷ tỷ, chị đừng lo cho em. Vừa nãy cái người gọi là Trương Tri Thối kia có quan hệ thế nào với chị vậy?"
"Ạch..."
Độ Trân Bảo xem như đã rõ, nói: "Nếu có thể, chị đề phòng cô ta một chút, lúc cô ta nói về chị nghe giọng điệu rất kì quái."
Hình Bác Ân bất đắc dĩ mà xấu hổ giải thích: "Cô ta là vị hôn thê của bạn trai cũ chị."
Thời điểm xác sống bùng nổ, Độ Trân Bảo còn chưa kịp yêu đương hẹn hò. Những người thân bên cạnh cô như cha mẹ lại mưa thuận gió hoà chưa hề xuất hiện loại vấn đề này bao giờ, Độ Nhược Phi lại càng né tránh vụ yêu đương này, chưa từng mang ai về nhà, cho nên lúc Hình Bác Ân giải thích như vậy, trong đầu Độ Trân Bảo liền hiện lên hình ảnh hai người đàn bà gân cổ lên cãi nhau chí choé trong chương trình hoà giải xích mích tình cảm mà mẹ hay xem trên ti vi.
Vậy cũng không khó giải thích vì sao khi Trương Tri Thối nhắc đến Hình Bác Ân thì giọng điệu lại kì quái như vậy.
Đồng thời Độ Trân Bảo cũng cảm thấy có chút đồng cảm với Hình Bác Ân, theo cô quan sát thì Hình Bác Ân không am hiểu việc tranh chấp, nếu Trương Tri Thối tranh chấp với Hình Bác Ân, chắc chắn Hình Bác Ân sẽ ở thế hạ phong. Nghĩ đến đây, Độ Trân Bảo gọi một tiếng: "Hình tỷ tỷ."
"Sao?"
Độ Trân Bảo dựa theo âm thanh phát ra để xác định vị trí của nàng, đưa tay lên vỗ nhẹ vai Hình Bác Ân hai cái như để cổ vũ, nói: "Cố lên nha."
Hình Bác Ân không hiểu ra sao cả, gật đầu dặn dò: "Em cũng cố lên, có chuyện tới tìm chị."
Độ Trân Bảo cầm gậy dò đường đi ngược trở lại đường cũ. Hình Bác Ân nhìn theo, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng cô bé đâu nữa mới mang theo chú thỏ bông nhỏ đến tầng hầm bốn.
Mới bước ra khỏi thang máy, nàng đã thấy Trương Tri Thối khoanh tay đứng chờ, mỉm cười đánh giá nàng, Hình Bác Ân gật đầu nói cảm ơn, rồi sau đó ngó lơ coi như không có sự tồn tại của người này, quẹt thẻ tiến vào khu vực thí nghiệm. Trương Tri Thối cũng quẹt thẻ rồi theo sau Hình Bác Ân hỏi: "Đây là cái gì? Quà à? Em gái cô dễ thương thật đó, là tặng cho cô hay đưa cho số 1 vậy?"
Hình Bác Ân nói: "Là Khâu Sam, không phải là số 1."
Trương Tri Thối: "Đối tượng nghiên cứu bị nhốt trong đây đều có số thứ tự, bộ số 1 thông minh của cô có thể nói chuyện được thì sẽ khác với xác sống khác sao? Cô quá thiên vị rồi đó..."
Hình Bác Ân mặc kệ tạp âm líu ríu bên tai, đi vào phòng thí nghiệm 6, Trương Tri Thối liền bị chặn bên ngoài. Trương Tri Thối còn chưa kịp nói xong, lại không thể đi vào, cô đành ở bên ngoài ấn chuông liên tục, Hình Bác Ân làm như không hề nghe thấy tiếng "Tính toong " kia, cũng không quan tâm đến Trương Tri Thối đứng ngoài cửa kính đóng mở miệng liên tục, nàng đi vào khu vực phòng nhỏ cách ly, ngồi xuống bên cạnh Khâu Sam vừa đặt sách xuống ngẩng đầu nhìn nàng.
Nàng đặt chú thỏ bông nhỏ trong lòng bàn tay, cười nói: "Xem này!"
"Độ Trân Bảo." Khâu Sam nói, thò ngón tay vuốt nhẹ lưng chú thỏ một cái, nhìn những sợi lông mềm mại nhẹ nhàng lay động theo đầu ngón tay, cô tựa như cảm nhận được sự mềm mại ấm áp của bộ lông chú thỏ vậy.
"Em ấy biết em đến, tặng cho em."
Khâu Sam nghe vậy, cẩn thận bốc chú thỏ lên, đặt cạnh chiếc gối trắng đầu giường, nhìn sơ qua, lại bốc chú thỏ lên trên chiếc gối trắng, chú thỏ nhỏ này sẽ ở sát đầu cô lúc tối nằm, chỉ cần chuyển mắt là có thể thấy.
Hai thứ này đều là vật còn giữ lại được trong quá trình chạy trốn, vượt qua bao khó khăn gian khổ mới cùng đến được nơi này. So với hỗn loạn, dơ bẩn, bạo lực hoàn toàn tương phản, gối đầu trắng và chú thỏ bông nhỏ đều sạch sẽ đến nỗi khiến lòng người sinh ảo giác, giống như thế giới này vẫn an bình như cũ, hết thảy tai hoạ vẫn chưa từng phát sinh.
Khâu Sam nhìn chúng nó, trong đầu bật ra rất nhiều suy nghĩ, chậm rãi, những cảm khái lung tung này cũng lắng đọng xuống, chỉ còn sót lại một ý niệm cứ lởn vởn trong đầu.
Cô quay đầu nhìn về phía Hình Bác Ân, đối mặt Hình Bác Ân trong giây lát, tiếp đó ánh mắt chậm rãi lướt qua sóng mũi cao cao của Hình Bác Ân, dừng lại trên môi Hình Bác Ân. Màu môi Hình Bác Ân không quá tươi, chỉ phơn phớt hồng, nhưng nếu mút trong chốc lát, hẳn sẽ trở nên tươi tắn hơn nhiều.
Tưởng tượng ra cảnh tượng kia, cổ họng Khâu Sam liền khẽ chuyển động, một tay cô chống mép giường, cơ thể thong thả chậm rãi nghiêng tới gần Hình Bác Ân.
Hình Bác Ân tựa hồ bị giật mình, vẫn không hề nhúc nhích, hơi thở loạn nhịp.
Độ Trân Bảo hỏi quanh một vòng, cuối cùng vẫn không biết nên đi đâu kiếm Hình Bác Ân, đứng sững sờ ở vị trí mà có ai đó hảo tâm đã chỉ dẫn đại khái cho cô. Bình thường người có thị lực tốt còn tìm không được lối vào, huống chi cô ngay cả đường đi còn không nhìn thấy, càng đừng nói đến việc tìm ra lối vào.
Độ Trân Bảo đến đây thì đã gần giữa trưa rồi, cô nghĩ giữa trưa nhất định sẽ có người ra ngoài ăn, hoặc là ra hít thở chút không khí, vì thế cô liền kiên nhẫn đứng chờ tại chỗ. Nơi người hảo tâm nào đó chỉ cô là một trong những nơi hẻo lánh nhất viện nghiên cứu, nhưng Độ Trân Bảo cũng không quá lo lắng về việc mình gặp phải nguy hiểm. An ninh ở viện nghiên cứu rất nghiêm ngặt, cho dù mấy chú gác cổng đã đứng ra bảo đảm cho cô nhưng cô vẫn bị hỏi tới hỏi lui vài câu mới được cho qua, thứ hai là trong túi áo cô có cất con dao gấp mà Khâu Sam đưa, nếu thật sự gặp phải kẻ bắt cóc, cô tin rằng chính mình có thể tự bảo vệ mình.
Đứng hơn mười phút, Độ Trân Bảo cảm giác có chút nhàm chán, chợt nghe ra gần đó có người, Độ Trân Bảo liền cầm gậy dò đường lên quơ qua quơ lại.
Bỗng nhiên cô nghe được một tiếng cười khẽ, cô lập tức cảnh giác, chống gậy dò đường xuống xoay người về phía phát ra tiếng cười, vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Có ai ở đây không?"
Sau một lúc lâu không nghe được tiếng động, Độ Trân Bảo hơi cau mày, hai tay nắm gậy dò đường, nhìn có chút sợ hãi lại có chút do dự, giống như đang phân vân không biết có nên rời đi hay không. Lúc này mới có tiếng bước chân truyền đến, Độ Trân bảo nghe tiếng đối phương đang đi đến gần mình, lại hỏi một lần: "Xin chào? Anh chị gì đó có phải là nhà khoa học không?"
Tiếng bước chân cách mình một khoảng cách bèn dừng lại, cô cảm giác được đối phương không có ác ý, liền thả lỏng cảnh giác, bày ra vẻ mặt ngơ ngác, hy vọng người tới có thể mở miệng trả lời một câu, như vậy cô mới có thể đoán được thân phận của đối phương.
Một luồng khí nhè nhẹ thoảng qua trước mặt, trong chốc lát Độ Trân Bảo liền nhận ra đối phương đang làm cái gì, đây cũng là ấn tượng đầu tiên với người này. Không biết cô đã cảm nhận bao nhiêu lần luồng khí như này từ nhỏ đến giờ mỗi khi có người đưa tay qua lại trước mặt cô xem cô có mù thật hay không.
Lúc Độ Trân Bảo có thể ghi nhớ sự việc thì cô cũng đã mù, cô chưa từng thấy được phong cảnh bao la hùng vĩ, cũng không hiểu được màu sắc của vạn vật thế gian, nhưng chính vì chưa từng thấy được, nên cô cũng không hề có bao nhiêu thất vọng và tiếc nuối đối với những thứ này. Khó khan mà khiếm thị mang đến đã sớm dung hoà vào cuộc sống của cô, cô cũng học được cách làm thế nào dùng sự đáng thương của mình để nhờ cậy sự giúp đỡ của người khác.
Độ Trân Bảo cũng không quá tủi thân về việc mình mù, cũng có thể thản nhiên đón nhận sự thương hại của người khác, nhưng trước giờ cô vẫn luôn cực kì ghét một hành động, đó chính là hành động cái người trước mặt này đang làm, dùng tay quơ qua quơ lại trước mặt cô.
Cảm giác được luồng khí trước mặt dừng chuyển động, Độ Trân Bảo mỉm cười hỏi: "Xin hỏi, người đến có phải nhà khoa học không ạ?"
Trương Tri Thối rút tay lại cắm trong túi quần, đứng thẳng người cúi đầu nhìn cô bé trước mặt, trên mặt cũng nở nụ cười, trả lời: "Đúng vậy. Em tìm ai à?"
Độ Trân Bảo gật đầu: "Chị làm việc trong đó à? Em tìm không thấy lối vào, chị dẫn em vào được không?"
"Ái chà, phòng thí nghiệm bên dưới chỉ có nhà khoa học mới vào được thôi, em không được vào đâu, nếu chị mang em vào sẽ vi phạm nội quy, sẽ bị phạt đó." Trương Tri Thối cố ý nhấn mạnh ba chữ "Nhà khoa học ", dường như đang cười nhạo cách dùng từ ngây thơ của Độ Trân Bảo, sau đó hiếu kỳ hỏi, "Em chắc không phải thân nhân của người trong viện nghiên cứu, em ở ngoài vô hả? Sao người ta lại cho em vào hay vậy?"
"Em có một người chị làm việc trong này." Độ Trân Bảo vẫn còn đang mỉm cười.
"Vậy chị em tên gì, nói không chừng chị cũng có biết. Nếu biết chị sẽ thay em truyền lời, bảo chị em ra gặp em."
"Chị em họ Hình, chị có biết chị ấy không?"
Nghe họ này, Trương Tri Thối khẽ nhướng mày, biểu tình cũng trở nên thâm sâu, người họ Hình ở tầng hầm bốn cũng chỉ có mỗi Hình Bác Ân, đã vài ngày rồi cô chưa đi quậy Hình Bác Ân, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được em gái của Hình Bác Ân. Cô đã khẳng định được cô bé này không thấy đường, bởi vậy cũng không che dấu biểu tình, chỉ nhẹ giọng thân thiện hỏi: "Có phải là Hình Bác Ân không? Tôi với chị ấy cũng không quá thân, lỡ như tôi nói mà chị ấy không tin thì mắc công em đứng đợi. Em nói tên cho tôi biết, tôi mới bảo chị ấy ra gặp em được."
"Em là Độ Trân Bảo."
"Em họ Độ? Độ(杜) có mộc(木) đứng trước hay Độ(度) có quảng(广) trên đầu? Em là em họ của chị ấy hay em kết nghĩa vậy?"
Độ Trân Bảo nói: "Chữ quảng trên đầu ạ, em là em họ của chị ấy."
"Ok." Trương Tri Thối cúi đầu cười nhìn cô, "Em ở đây chờ chút, tôi thay em truyền lời."
Độ Trân Bảo gọi: "Đợi chút, đại tỷ tỷ. Cám ơn chị đã giúp em, em có thể biết tên chị được không?"
"Cung(弓) Trường(长) Trương (张), Thi(矢) Khẩu(口) Tri(知), Tẩu(走) Cấn(艮) Thối(退)."
"Cám ơn đại tỷ tỷ." Độ Trân Bảo cười ngọt ngào. Chờ Trương Tri Thối đi xa, nụ cười trên mặt Độ Trân Bảo cũng nhạt dần. Cô không quá tin tưởng vào cái người tên Trương Tri Thối này, cũng không chắc được Trương Tri Thối có gọi Hình Bác Ân giùm mình không, nhưng giờ chỉ biết chờ thôi chứ sao giờ, ở đây cũng không có ai qua lại, cô đang suy xét đến việc đổi chỗ đứng chờ thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc tới gần.
"Hình tỷ tỷ!" Độ Trân Bảo vẫy tay.
Vừa nhìn thấy cô bé đứng đơn đọc dưới hàng cây bên đường, Hình Bác Ân vội sải bước, nhanh chóng đến bên cạnh cô bé: "Sao lại tìm tới đây?"
Lời vừa ra khỏi miệng thì Hình Bác Ân mới nhớ là chiều hôm qua mình đã dọn đến tầng hầm bốn, nhưng lại quên mất việc để lại lời nhắn cho Độ Trân Bảo. Nàng lại nhớ đến Độ Trân Bảo luôn nhờ người báo địa chỉ liên lạc cho mình mỗi khi chuyển chỗ, trong lòng Hình Bác Ân có chút hổ thẹn. Nàng có chút áy náy nhận lỗi: "Xin lỗi nhen, tại hôm qua chị quên nói người báo em, giờ chị ở cả ngày dưới phòng thí nghiệm, em muốn tìm chị sợ hơi khó."
"Hình tỷ tỷ nói gì vậy, em biết chị rất bận, em tới tìm chị mới là quấy rầy chị á. Em nghe nói Khâu tỷ tỷ trở lại nên mới muốn đến thăm, nếu em không vào được thì đành phải nhờ chị cho em gửi lời hỏi thăm chị ấy vậy. Mấy ngày ở bên ngoài chắc chị ấy vất vả lắm."
Độ Trân Bảo vừa nói vừa đưa gậy dò đường cho Hình Bác Ân cầm giúp, rồi tháo chú thỏ bông trắng nhỏ có thắt một chiếc nơ màu xanh ngọc trên cổ vẫn thường treo bên hông cặp sách hồng của mình ra, đưa cho Hình Bác Ân, nói: "Giúp em đưa cho Khâu tỷ tỷ nhé. Thật ra cũng là tặng chị luôn. Về sau mọi người sẽ càng ngày càng bận, nếu không có gì gấp chắc em cũng không đến quấy rầy mọi người, hy vọng Khâu tỷ tỷ sẽ mau khoẻ lại."
Hình Bác Ân nhận lấy chú thỏ trắng nhỏ mềm mại, cực kì cảm động, trong lòng có chút thổn thức và sóng mũi cũng cay cay. Trong hai ngày sát cánh bên nhau chạy trốn, chú thỏ trắng nhỏ treo trên balo Độ Trân Bảo này vẫn luôn lúc ẩn lúc hiện trước mắt mọi người, rõ ràng chỉ là một món đồ chơi, nhưng so với vật thật lại trông sống động hơn nhiều, khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy thư giãn.
"Cám ơn, cám ơn." Hình Bác Ân trong phút chốc không biết nên nói gì, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông mềm mại trên người chú thỏ nhỏ nói, "Em ở bên ngoài gặp phải khó khăn gì đều có thể đến tìm chị, chị sẽ cố gắng hết sức giúp em."
Độ Trân Bảo cười lắc đầu nói: "Hình tỷ tỷ, chị đừng lo cho em. Vừa nãy cái người gọi là Trương Tri Thối kia có quan hệ thế nào với chị vậy?"
"Ạch..."
Độ Trân Bảo xem như đã rõ, nói: "Nếu có thể, chị đề phòng cô ta một chút, lúc cô ta nói về chị nghe giọng điệu rất kì quái."
Hình Bác Ân bất đắc dĩ mà xấu hổ giải thích: "Cô ta là vị hôn thê của bạn trai cũ chị."
Thời điểm xác sống bùng nổ, Độ Trân Bảo còn chưa kịp yêu đương hẹn hò. Những người thân bên cạnh cô như cha mẹ lại mưa thuận gió hoà chưa hề xuất hiện loại vấn đề này bao giờ, Độ Nhược Phi lại càng né tránh vụ yêu đương này, chưa từng mang ai về nhà, cho nên lúc Hình Bác Ân giải thích như vậy, trong đầu Độ Trân Bảo liền hiện lên hình ảnh hai người đàn bà gân cổ lên cãi nhau chí choé trong chương trình hoà giải xích mích tình cảm mà mẹ hay xem trên ti vi.
Vậy cũng không khó giải thích vì sao khi Trương Tri Thối nhắc đến Hình Bác Ân thì giọng điệu lại kì quái như vậy.
Đồng thời Độ Trân Bảo cũng cảm thấy có chút đồng cảm với Hình Bác Ân, theo cô quan sát thì Hình Bác Ân không am hiểu việc tranh chấp, nếu Trương Tri Thối tranh chấp với Hình Bác Ân, chắc chắn Hình Bác Ân sẽ ở thế hạ phong. Nghĩ đến đây, Độ Trân Bảo gọi một tiếng: "Hình tỷ tỷ."
"Sao?"
Độ Trân Bảo dựa theo âm thanh phát ra để xác định vị trí của nàng, đưa tay lên vỗ nhẹ vai Hình Bác Ân hai cái như để cổ vũ, nói: "Cố lên nha."
Hình Bác Ân không hiểu ra sao cả, gật đầu dặn dò: "Em cũng cố lên, có chuyện tới tìm chị."
Độ Trân Bảo cầm gậy dò đường đi ngược trở lại đường cũ. Hình Bác Ân nhìn theo, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng cô bé đâu nữa mới mang theo chú thỏ bông nhỏ đến tầng hầm bốn.
Mới bước ra khỏi thang máy, nàng đã thấy Trương Tri Thối khoanh tay đứng chờ, mỉm cười đánh giá nàng, Hình Bác Ân gật đầu nói cảm ơn, rồi sau đó ngó lơ coi như không có sự tồn tại của người này, quẹt thẻ tiến vào khu vực thí nghiệm. Trương Tri Thối cũng quẹt thẻ rồi theo sau Hình Bác Ân hỏi: "Đây là cái gì? Quà à? Em gái cô dễ thương thật đó, là tặng cho cô hay đưa cho số 1 vậy?"
Hình Bác Ân nói: "Là Khâu Sam, không phải là số 1."
Trương Tri Thối: "Đối tượng nghiên cứu bị nhốt trong đây đều có số thứ tự, bộ số 1 thông minh của cô có thể nói chuyện được thì sẽ khác với xác sống khác sao? Cô quá thiên vị rồi đó..."
Hình Bác Ân mặc kệ tạp âm líu ríu bên tai, đi vào phòng thí nghiệm 6, Trương Tri Thối liền bị chặn bên ngoài. Trương Tri Thối còn chưa kịp nói xong, lại không thể đi vào, cô đành ở bên ngoài ấn chuông liên tục, Hình Bác Ân làm như không hề nghe thấy tiếng "Tính toong " kia, cũng không quan tâm đến Trương Tri Thối đứng ngoài cửa kính đóng mở miệng liên tục, nàng đi vào khu vực phòng nhỏ cách ly, ngồi xuống bên cạnh Khâu Sam vừa đặt sách xuống ngẩng đầu nhìn nàng.
Nàng đặt chú thỏ bông nhỏ trong lòng bàn tay, cười nói: "Xem này!"
"Độ Trân Bảo." Khâu Sam nói, thò ngón tay vuốt nhẹ lưng chú thỏ một cái, nhìn những sợi lông mềm mại nhẹ nhàng lay động theo đầu ngón tay, cô tựa như cảm nhận được sự mềm mại ấm áp của bộ lông chú thỏ vậy.
"Em ấy biết em đến, tặng cho em."
Khâu Sam nghe vậy, cẩn thận bốc chú thỏ lên, đặt cạnh chiếc gối trắng đầu giường, nhìn sơ qua, lại bốc chú thỏ lên trên chiếc gối trắng, chú thỏ nhỏ này sẽ ở sát đầu cô lúc tối nằm, chỉ cần chuyển mắt là có thể thấy.
Hai thứ này đều là vật còn giữ lại được trong quá trình chạy trốn, vượt qua bao khó khăn gian khổ mới cùng đến được nơi này. So với hỗn loạn, dơ bẩn, bạo lực hoàn toàn tương phản, gối đầu trắng và chú thỏ bông nhỏ đều sạch sẽ đến nỗi khiến lòng người sinh ảo giác, giống như thế giới này vẫn an bình như cũ, hết thảy tai hoạ vẫn chưa từng phát sinh.
Khâu Sam nhìn chúng nó, trong đầu bật ra rất nhiều suy nghĩ, chậm rãi, những cảm khái lung tung này cũng lắng đọng xuống, chỉ còn sót lại một ý niệm cứ lởn vởn trong đầu.
Cô quay đầu nhìn về phía Hình Bác Ân, đối mặt Hình Bác Ân trong giây lát, tiếp đó ánh mắt chậm rãi lướt qua sóng mũi cao cao của Hình Bác Ân, dừng lại trên môi Hình Bác Ân. Màu môi Hình Bác Ân không quá tươi, chỉ phơn phớt hồng, nhưng nếu mút trong chốc lát, hẳn sẽ trở nên tươi tắn hơn nhiều.
Tưởng tượng ra cảnh tượng kia, cổ họng Khâu Sam liền khẽ chuyển động, một tay cô chống mép giường, cơ thể thong thả chậm rãi nghiêng tới gần Hình Bác Ân.
Hình Bác Ân tựa hồ bị giật mình, vẫn không hề nhúc nhích, hơi thở loạn nhịp.
Tác giả :
Giả Đại Phiếm Tử