Phục Kích Ái
Chương 58: Trong cơn giận dữ . . .
Trần Hồng Hiên đang nhỏ giọng thương lượng cùng chỉ huy có muốn đón Lý Thiên Kiêu lại đây không, bỗng trong hành lang trống trải truyền đến tiếng bước chân của rất nhiều người. Mấy người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vài người quân nhân quang minh lẫm liệt đi tới phòng giải phẫu bên này.
Mấy người quân nhân đó đi tới trước mặt mấy người, từ đầu đến cuối thoáng nhìn quân hàm của người ở đây, liền hướng về phía Vương Kính Tùng kính một quân lễ.
“Xin chào, chỉ huy đồng chí, chúng tôi là tổ điều tra cấp trên phái tới, đến tìm hiểu một chút sự kiện một binh sĩ đâm chết tù binh xảy ra rạng sáng ngày hôm nay."
Vương Kính Tùng nhìn thấy tới đây là vài tên quân nhân, hắn liền lường trước mấy vị này đến vì chuyện của Lý Thiên Hữu, vẻ mặt hắn đạm mạc quay về mấy người, cái gọi là chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm. Người này còn đang trong phòng giải phẫu đây, bên này đã bắt đầu muốn thẩm tra rồi.
Trong ánh mắt sáng ngời của Vương Kính Tùng gần như muốn phun ra lửa, đều con mẹ nó là một đám gia hỏa không nhân tính.
Mấy người Trần Hồng Hiên nghe thấy lời của người được phái đến, hỏa khí thoáng cái vọt lên, đoàn người liếc mắt nhìn nhau, liền rất ăn ý vây quanh người được phái đến, chỉ cần một câu nói của chỉ huy, bọn họ liền lập tức nhấc tay nhấc chân lần lượt quăng người ra ngoài cửa sổ...
“Các người tin tức thật đúng là nhanh, nói đi, phương thức điều tra thế nào?"
“Cái này..."
“Cũng khỏi phải cái này cái kia, người các người muốn tìm đang ở bên trong cấp cứu, còn sống về hay không thật đúng là khó nói. Nếu không các người tự mình thương lượng với bác sĩ, xem có thể bảo bọn họ dàn xếp một chút không. Cho các người thẩm tra một chút trước, thẩm tra xong lại cấp cứu?" Vương Kính Tùng tràn đầy châm chọc nói.
“Đều không phải, chỉ huy đồng chí ông đừng hiểu lầm. Ông xem, lúc đó chẳng phải chúng tôi phụng mệnh hành sự sao?"
“Hiểu lầm? Hừ hừ!!!" Vương Kính Tùng khinh thường hừ hai tiếng.
Người được phái đến thấy Vương Kính Tùng căn bản không để bọn họ vào mắt, hắn thoáng nhìn phòng giải phẫu đóng chặt, thương lượng nói. “Nếu không, chúng tôi chờ ngay ở đây đi!"
“Tự tiện!" Vương Kính Tùng quăng hai chữ liền đi tới phòng giải phẫu, hắn đứng ở trước cửa, liền không hề để ý tới đám người kia. “Quá con mẹ nó ấm ức rồi, chiến sĩ thông gia mỗi ngày đính đầu ở trên lưng quần* sống qua, lần nào nhiệm vụ đều không phải nắm mệnh đi liều mạng? Tại sao lúc chiến sĩ bị thương, lúc hi sinh không thấy có người tốc độ như vậy tới an ủi quan tâm một chút?" Vương Kính Tùng mặt âm trầm, hắn cực lực khắc chế bản thân kích động muốn giết người...
(*đính đầu ở trên lưng quần: khẩu ngữ nông thôn, nghĩa là thường làm những việc nguy hiểm.)
Mấy người Trần Hồng Hiên thấy chỉ huy sắc mặt không tốt, bọn họ phẫn hận trừng người được phái đến vài lần, liền một lần nữa đều tự tản ra.Trần Thần đi tới trước mặt Tiểu Miêu vẫn ngồi ở trên ghế khóc liên tục, đưa tay hơi ôm vai nàng liền bắt đầu xuất thần nhìn cửa phòng giải phẫu. Trần Hồng Hiên không tiếng động đứng ở phía sau chỉ huy, ánh mắt trống rỗng nhìn một tấm cửa sổ nhỏ trên cửa phòng giải phẫu, phía sau đứng vài tên chiến sĩ đồng đội. Mà Trần Hồng Vũ lại là vẻ mặt lo lắng, hắn một giây không dừng đi qua đi lại, trong miệng còn không ngừng nói thầm cái gì...
“Trần Hồng Hiên." Vương Kính Tùng đột nhiên lên tiếng cắt đứt trật tự chốc lát này.
“Đến!"
“Anh vẫn là đi thành phố A một chuyến đi, đón em gái Thiên Hữu tới, phải đi ngay bây giờ."
“Chỉ huy..." Trần Hồng Hiên nhìn bóng lưng chỉ huy kêu lên, hắn thật sự không muốn đi, hắn không biết đối mặt Thiên Kiêu thế nào, càng không biết nên nói với em ấy thế nào.
“Chấp hành mệnh lệnh!" Vương Kính Tùng trầm thấp nói.
“Rõ!" Trần Hồng Hiên bất đắc dĩ hướng về phía chỉ huy kính một quân lễ, xoay người đi ra ngoài.
“Hồng Hiên cậu đợi lát nữa." Trần Thần nghe hai người đối thoại, vội vã gọi lại Trần Hồng Hiên. Sau đó liền kêu một tiếng: “Chỉ huy...."
Vương Kính Tùng xoay người, khiêu mi nhìn về phía Trần Thần.
“Chỉ huy, để tôi đi đi. Nhà tôi là ở thành phố A, tôi quen thuộc đường, hơn nữa tôi là nữ, dễ câu thông với em gái Thiên Hữu một ít." Trần Thần thấy chỉ huy không có ý muốn nói, nói tiếp: “Thiên Hữu ở thành phố A có một bằng hữu rất có năng lực, tôi muốn đi tìm cô ấy. Thiên Hữu nàng, nàng phạm vào sai lầm lớn như thế, chúng ta đến giúp nàng một chút, không thể cứ nhìn nàng lên toà án quân sự như vậy." Trần Thần nói một chút đã đỏ con mắt, nàng kiên định nhìn chỉ huy trong mắt tràn đầy cầu xin...
“Lý Thiên Hữu lần này phạm chuyện, sợ là ai cũng cứu nàng không được, chỉ nói riêng thủ đoạn hung tàn của nàng ( một đao cắt vỡ cổ họng địch) đã đối với nàng rất bất lợi. Kẻ địch chỉ cần giao nộp vũ khí cũng đã không phải kẻ địch rồi, lời này tôi nói với các người bao nhiêu lần? Lúc gọi các người làm nhiệm vụ không nên xử trí theo cảm tính? Tôi thực sự là không nghĩ tới, Lý Thiên Hữu bình thường trầm ổn lanh lợi như vậy, tại sao nàng sẽ làm ra chuyện tình bất chấp hậu quả như thế?" Nói xong Vương Kính Tùng lão khí hoành thu* thở dài, muốn nói quan tâm, có ai quan tâm như hắn? Muốn nói đau lòng, có ai đau lòng hơn hắn? Một cái mầm binh tốt như vậy, cứ toi công chết non thế này...
(*lão khí hoành thu: cách nói chuyện, khí chất giống người già.)
Trần Thần thấy chỉ huy thở dài, nàng cấp thiết nói: “Chỉ huy...Đại Chí cũng đã chết rồi..." Tại sao người khác có thể giết các nàng, mà các nàng chỉ là giết chết một người xấu liền phải trả giá đại giới như vậy, quân nhân làm sao vậy? Quân nhân thì không phải người sao? Trần Thần ở trong lòng kêu gào, thế nhưng nàng không dám nói ra, nàng biết đây chẳng qua là lời vô ích mà thôi, là tuyệt đối không thể nói...
Vương Kính Tùng cách Trần Thần nhìn về phía vài tên quân nhân đứng trông coi ở cách đó không xa, hắn lắc đầu nói: “Đừng nói nữa, cô đi đi, nhớ kỹ đi nhanh về nhanh. Chúng ta chỉ có thể đem hết toàn lực bảo vệ nàng..."Trần Thần kính cho chỉ huy một quân lễ, lại đến bên người Tiểu Miêu căn dặn vài câu, liền bước đi ra ngoài. Lúc này đã hơn 8 giờ sáng, bầu trời Lâm Giang vẫn rất xanh thẳm như trước, thái dương mới mọc vẫn chưa tỏa ra nhiệt lượng độc ác của nó, ánh sáng ấm áp rơi tại trên người Trần Thần, nhưng nàng không cảm giác được một tia ấm áp...
Trần Thần đứng ở giao lộ đưa tay gọi taxi, nàng phát hiện người đi lại trên đường đều hữu ý vô ý nhìn nàng, có một vài người nhìn vẻ mặt của nàng còn một mặt sợ hãi. Trần Thần cúi đầu liếc nhìn quần áo bản thân, nàng cười khổ, lúc này mới nhớ tới tác chiến phục trên người còn chưa thay, đã dự định đi sân bay rồi.
Trần Thần ngồi lên xe taxi đi thẳng đến nhà nghỉ vũ cảnh, nàng thay đổi quần áo đi xuống lầu, lúc đi ngang qua quầy tổng phục vụ nàng thoáng liếc điện thoại bàn trên quầy phục vụ. Lý Thiên Hữu đã cấp cứu tận 3 giờ, nếu như bây giờ nàng quay về thành phố A đón người tới, nhất định phải lãng phí thời gian rất dài. Vạn nhất chờ nàng mang người tới, mà nếu như Lý Thiên Hữu không chịu đựng được? “Phi Phi! Phi! Miệng quạ đen." Trần Thần vội vã ngăn lại bản thân nghĩ bậy, nàng phi vài tiếng, xong việc còn không nặng không nhẹ tự tát vào mồm mình. Nàng dừng bước chân đi ra ngoài, xoay người liền đi đến quầy phục vụ. Nếu như có thể thông qua Vương Kỳ tìm được Lâm tổng đó của Thiên Hữu, để Lâm tổng đó mang theo Thiên Kiêu lại đây thì tiết kiệm rất nhiều thời gian so với nàng chạy trở về đón Thiên Kiêu...
“Kỳ Kỳ, Lâm tổng của các em đâu?" Điện thoại vừa chuyển được Trần Thần liền trực tiếp vào chủ đề
“Trần Thần? Là chị sao?" Thanh âm Vương Kỳ tràn đầy kinh ngạc, cô cẩn cẩn dực dực hỏi.
“Đúng, là chị. Gần đây vẫn luôn làm nhiệm vụ, chị tốt, em không cần lo lắng. Lâm tổng của các em có đây không?"
“Hừm, lâu như vậy chị cũng không liên hệ với em..."
“Kỳ Kỳ, em ngoan, hiện tại chị có việc quan trọng hơn tìm Lâm tổng các em, cô ấy có ở đây không?"
“Lâm tổng không ở đây, ngồi chuyến bay sáng sớm đi Hồng kông rồi, lúc này hẳn là còn đang trên máy bay. Làm sao vậy?"
“Hồng Kông? Trời! Làm sao trùng hợp như thế? Vậy lúc nào cô ấy có thể trở về?"
“Công ty muốn ở bên đó đưa ra thị trường, cần phải đi chừng 10 ngày, nếu như thuận lợi. Thần, chị tìm Lâm tổng chúng em làm gì? Rốt cuộc làm sao vậy?"
“Không có gì, chị còn có việc, trước không nói với em nữa, em chiếu cố bản thân thật tốt." Nói xong Trần Thần cũng không chờ Vương Kỳ trả lời, liền trực tiếp cúp điện thoại. Nàng đưa tay đỡ trán,
'Lâm tổng này, sớm không đi muộn không đi, lại cứ phải vào lúc này đi Hồng Kông. Chẳng lẽ là thiên ý?' Trần Thần đỡ trán, 'Lão thiên gia ngươi đừng đui mù nha??' Trần Thần vừa nghĩ, vừa đi ra cửa lớn, nàng ngăn cản xe taxi đi thẳng đến sân bay, xem ra nàng chỉ có thể tự mình đi đón Lý Thiên Kiêu...
Lâm Bắc Thần vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới trong lúc cô đi công tác có thể có tin tức của Lý Thiên Hữu, cô càng không nghĩ tới Lý Thiên Hữu mới rời khỏi cô gần vài ngày, người đã bị thương nghiêm trọng như vậy, đến mức thiếu chút nữa bỏ mạng ở quê người...Thật lâu sau đó, Lâm Bắc Thần chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện này, cô sẽ tức giận răn dạy Lý Thiên Hữu, như là rơi vào bóng ma mặc kệ lúc nào nhớ tới, trong lòng cô đều tràn đầy bất an và hối hận, nếu như cô có thể biết tình huống sớm một chút, biết đâu, Lý Thiên Hữu sẽ không uổng công bị nhiều dằn vặt vô ích như vậy...
... Một tháng sau đó...
Bên trong phòng hội nghị lớn ở tầng cao nhất tập đoàn Lâm thị, Lâm Bắc Thần vẻ mặt lành lạnh đang nghe các bộ ngành cuối tháng tổng kết, cô mặc tiểu tây trang màu đen bó sát người, cổ áo sơmi màu xám bị lật ở bên ngoài, mang một bộ mắt kính viền vàng, tóc thật dài vãn tại sau gáy, ngay ngắn một bộ tư thế nữ cường nhân.
“Lâm tổng, công trạng của bộ tiêu thụ so với tháng trước mà nói có chút tăng cao, chỉ là bộ phận khách quen không có đúng lúc hồi khoản..." Tổng thanh tra tiêu thụ nói một nửa, liền bị tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên cắt đứt.
Lâm Bắc Thần trầm mặt cầm lấy điện thoại bên cạnh văn kiện, nghĩ thầm ai gấp gáp như thế, chọn vào lúc này gọi điện thoại đến? Cô liếc nhìn điện báo, trên màn hình điện thoại tư nhân của cô biểu hiện hai chữ 'Thiên Kiêu'.
Lâm Bắc Thần đưa tay ra hiệu tạm dừng, hướng về phía một đám người gật đầu một cái, liền cầm lấy điện thoại đứng dậy đi ra phòng hội nghị.
“Thiên Kiêu, có việc sao?" Lâm Bắc Thần nhận điện thoại đi về văn phòng của cô, sau khi cô mua điện thoại cho Lý Thiên Kiêu, đây là cú điện thoại đầu tiên Lý Thiên Kiêu gọi cho cô, Lâm Bắc Thần nghĩ có phải gặp phải việc gì khó rồi...
“Bắc Thần tỷ tỷ..." Lý Thiên Kiêu gọi Lâm Bắc Thần một tiếng, liền bắt đầu hu hu khóc lên.
Lâm Bắc Thần nhíu mày “Làm sao vậy? Ai khi dễ em?"
“Đều không phải... em... em nằm mơ, chị của em đã chết..." Lý Thiên Kiêu khóc thút thít nói.
Lâm Bắc Thần tiện tay đóng cửa văn phòng, đứng ở trước cửa sổ lớn đón dương quang sáng sớm. Nghe xong Lý Thiên Kiêu nói, cô ha ha nở nụ cười, “Nha đầu ngốc, đừng khóc, mộng mà thôi. Chị gái em cũng chưa từng nói cho em, mộng đều là ngược lại sao?"
“Không phải, em đi nhìn chị ấy, chị ấy nằm ở trong bệnh viện, em chỉ có thể ở ngoài cửa sổ thủy tinh nhìn chị..."
“Được rồi, đừng khóc, một giấc mộng mà thôi, nói ra thì tốt rồi. Có muốn bây giờ Bắc Thần tỷ tỷ đến xem em không?" Lâm Bắc Thần nhẹ giọng dỗ dành Lý Thiên Kiêu.
“Không phải như thế, em thực sự nhìn qua chị ấy, là Trần Thần tỷ tỷ tới đón em. Thế nhưng em chỉ ở nơi đó hai ngày, chị ấy bị thương rất nghiêm trọng, lúc em tới chị ấy còn chưa có tỉnh lại, các chị ấy không cho em nói cho bất luận người nào, cũng không cho em lưu lại bồi chị gái. Bắc Thần tỷ tỷ, em rất sợ, chị dẫn em nhìn chị ấy có được không?"
“Cái gì?" Lâm Bắc Thần nghe Lý Thiên Kiêu mang theo khóc nức nở khẩn thiết hô, trong lòng cô lộp bộp một hồi, cô đưa tay đỡ giá sách bên người, nhẹ nhàng hỏi.
“Thiên Kiêu, em vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa, chị nghe không rõ."
“Bắc Thần tỷ tỷ, chị của em có phải vẫn chưa tỉnh lại hay không? Em trở về lâu như vậy tại sao chị ấy một cú điện thoại cũng không gọi?" Lý Thiên Kiêu hiển nhiên không có nghe ra Lâm Bắc Thần dị dạng, em một mình nói.
“Chị em bị thương? Còn hôn mê? Đây là chuyện khi nào?" Thanh âm của Lâm Bắc Thần thoáng cái thay đổi băng lãnh, chết tiệt Lý Thiên Hữu em dĩ nhiên lại dám bị thương cho chị....
“Chính là chị ấy đi không tới mấy ngày, đã gần một tháng rồi..."
“Hiện tại em đi xin nghỉ với giáo viên chủ nhiệm, thôi, em ở ký túc xá chờ chị, chị lập tức đi đón em, chị dẫn em đi xem chị gái." Lâm Bắc Thần cưỡng chế hoảng hốt, dặn Lý Thiên Kiêu vài câu liền cúp điện thoại.
Cô ngồi ở trên sô pha, vội vã hít thở, nghe Lý Thiên Kiêu nói Lý Thiên Hữu dường như bị thương rất nặng. Chuyện cách tận một tháng cô mới nhận tin tức, nhưng lại biết đến ở tình huống Thiên Kiêu mơ ác mộng mà sợ hãi. Nếu như Thiên Kiêu không có mơ giấc mơ như vậy, Lý Thiên Hữu dự định muốn giấu cô tới khi nào? Lâm Bắc Thần tức giận run tay, Lý Thiên Hữu em muốn chết đúng không???
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: các đồng học đừng có gấp, cũng đừng giục ta, nếu không ta làm bất hảo...
Nhật canh nói, ta giấc ngủ quá ít, thực sự chịu không nổi...
Thấy nhiều người thích ta văn như vậy, thực sự rất hài lòng, thỉnh kế tục chống đỡ!
Ta nhất định không cô phụ đại gia, tận lực canh nhiều....
Mấy người quân nhân đó đi tới trước mặt mấy người, từ đầu đến cuối thoáng nhìn quân hàm của người ở đây, liền hướng về phía Vương Kính Tùng kính một quân lễ.
“Xin chào, chỉ huy đồng chí, chúng tôi là tổ điều tra cấp trên phái tới, đến tìm hiểu một chút sự kiện một binh sĩ đâm chết tù binh xảy ra rạng sáng ngày hôm nay."
Vương Kính Tùng nhìn thấy tới đây là vài tên quân nhân, hắn liền lường trước mấy vị này đến vì chuyện của Lý Thiên Hữu, vẻ mặt hắn đạm mạc quay về mấy người, cái gọi là chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm. Người này còn đang trong phòng giải phẫu đây, bên này đã bắt đầu muốn thẩm tra rồi.
Trong ánh mắt sáng ngời của Vương Kính Tùng gần như muốn phun ra lửa, đều con mẹ nó là một đám gia hỏa không nhân tính.
Mấy người Trần Hồng Hiên nghe thấy lời của người được phái đến, hỏa khí thoáng cái vọt lên, đoàn người liếc mắt nhìn nhau, liền rất ăn ý vây quanh người được phái đến, chỉ cần một câu nói của chỉ huy, bọn họ liền lập tức nhấc tay nhấc chân lần lượt quăng người ra ngoài cửa sổ...
“Các người tin tức thật đúng là nhanh, nói đi, phương thức điều tra thế nào?"
“Cái này..."
“Cũng khỏi phải cái này cái kia, người các người muốn tìm đang ở bên trong cấp cứu, còn sống về hay không thật đúng là khó nói. Nếu không các người tự mình thương lượng với bác sĩ, xem có thể bảo bọn họ dàn xếp một chút không. Cho các người thẩm tra một chút trước, thẩm tra xong lại cấp cứu?" Vương Kính Tùng tràn đầy châm chọc nói.
“Đều không phải, chỉ huy đồng chí ông đừng hiểu lầm. Ông xem, lúc đó chẳng phải chúng tôi phụng mệnh hành sự sao?"
“Hiểu lầm? Hừ hừ!!!" Vương Kính Tùng khinh thường hừ hai tiếng.
Người được phái đến thấy Vương Kính Tùng căn bản không để bọn họ vào mắt, hắn thoáng nhìn phòng giải phẫu đóng chặt, thương lượng nói. “Nếu không, chúng tôi chờ ngay ở đây đi!"
“Tự tiện!" Vương Kính Tùng quăng hai chữ liền đi tới phòng giải phẫu, hắn đứng ở trước cửa, liền không hề để ý tới đám người kia. “Quá con mẹ nó ấm ức rồi, chiến sĩ thông gia mỗi ngày đính đầu ở trên lưng quần* sống qua, lần nào nhiệm vụ đều không phải nắm mệnh đi liều mạng? Tại sao lúc chiến sĩ bị thương, lúc hi sinh không thấy có người tốc độ như vậy tới an ủi quan tâm một chút?" Vương Kính Tùng mặt âm trầm, hắn cực lực khắc chế bản thân kích động muốn giết người...
(*đính đầu ở trên lưng quần: khẩu ngữ nông thôn, nghĩa là thường làm những việc nguy hiểm.)
Mấy người Trần Hồng Hiên thấy chỉ huy sắc mặt không tốt, bọn họ phẫn hận trừng người được phái đến vài lần, liền một lần nữa đều tự tản ra.Trần Thần đi tới trước mặt Tiểu Miêu vẫn ngồi ở trên ghế khóc liên tục, đưa tay hơi ôm vai nàng liền bắt đầu xuất thần nhìn cửa phòng giải phẫu. Trần Hồng Hiên không tiếng động đứng ở phía sau chỉ huy, ánh mắt trống rỗng nhìn một tấm cửa sổ nhỏ trên cửa phòng giải phẫu, phía sau đứng vài tên chiến sĩ đồng đội. Mà Trần Hồng Vũ lại là vẻ mặt lo lắng, hắn một giây không dừng đi qua đi lại, trong miệng còn không ngừng nói thầm cái gì...
“Trần Hồng Hiên." Vương Kính Tùng đột nhiên lên tiếng cắt đứt trật tự chốc lát này.
“Đến!"
“Anh vẫn là đi thành phố A một chuyến đi, đón em gái Thiên Hữu tới, phải đi ngay bây giờ."
“Chỉ huy..." Trần Hồng Hiên nhìn bóng lưng chỉ huy kêu lên, hắn thật sự không muốn đi, hắn không biết đối mặt Thiên Kiêu thế nào, càng không biết nên nói với em ấy thế nào.
“Chấp hành mệnh lệnh!" Vương Kính Tùng trầm thấp nói.
“Rõ!" Trần Hồng Hiên bất đắc dĩ hướng về phía chỉ huy kính một quân lễ, xoay người đi ra ngoài.
“Hồng Hiên cậu đợi lát nữa." Trần Thần nghe hai người đối thoại, vội vã gọi lại Trần Hồng Hiên. Sau đó liền kêu một tiếng: “Chỉ huy...."
Vương Kính Tùng xoay người, khiêu mi nhìn về phía Trần Thần.
“Chỉ huy, để tôi đi đi. Nhà tôi là ở thành phố A, tôi quen thuộc đường, hơn nữa tôi là nữ, dễ câu thông với em gái Thiên Hữu một ít." Trần Thần thấy chỉ huy không có ý muốn nói, nói tiếp: “Thiên Hữu ở thành phố A có một bằng hữu rất có năng lực, tôi muốn đi tìm cô ấy. Thiên Hữu nàng, nàng phạm vào sai lầm lớn như thế, chúng ta đến giúp nàng một chút, không thể cứ nhìn nàng lên toà án quân sự như vậy." Trần Thần nói một chút đã đỏ con mắt, nàng kiên định nhìn chỉ huy trong mắt tràn đầy cầu xin...
“Lý Thiên Hữu lần này phạm chuyện, sợ là ai cũng cứu nàng không được, chỉ nói riêng thủ đoạn hung tàn của nàng ( một đao cắt vỡ cổ họng địch) đã đối với nàng rất bất lợi. Kẻ địch chỉ cần giao nộp vũ khí cũng đã không phải kẻ địch rồi, lời này tôi nói với các người bao nhiêu lần? Lúc gọi các người làm nhiệm vụ không nên xử trí theo cảm tính? Tôi thực sự là không nghĩ tới, Lý Thiên Hữu bình thường trầm ổn lanh lợi như vậy, tại sao nàng sẽ làm ra chuyện tình bất chấp hậu quả như thế?" Nói xong Vương Kính Tùng lão khí hoành thu* thở dài, muốn nói quan tâm, có ai quan tâm như hắn? Muốn nói đau lòng, có ai đau lòng hơn hắn? Một cái mầm binh tốt như vậy, cứ toi công chết non thế này...
(*lão khí hoành thu: cách nói chuyện, khí chất giống người già.)
Trần Thần thấy chỉ huy thở dài, nàng cấp thiết nói: “Chỉ huy...Đại Chí cũng đã chết rồi..." Tại sao người khác có thể giết các nàng, mà các nàng chỉ là giết chết một người xấu liền phải trả giá đại giới như vậy, quân nhân làm sao vậy? Quân nhân thì không phải người sao? Trần Thần ở trong lòng kêu gào, thế nhưng nàng không dám nói ra, nàng biết đây chẳng qua là lời vô ích mà thôi, là tuyệt đối không thể nói...
Vương Kính Tùng cách Trần Thần nhìn về phía vài tên quân nhân đứng trông coi ở cách đó không xa, hắn lắc đầu nói: “Đừng nói nữa, cô đi đi, nhớ kỹ đi nhanh về nhanh. Chúng ta chỉ có thể đem hết toàn lực bảo vệ nàng..."Trần Thần kính cho chỉ huy một quân lễ, lại đến bên người Tiểu Miêu căn dặn vài câu, liền bước đi ra ngoài. Lúc này đã hơn 8 giờ sáng, bầu trời Lâm Giang vẫn rất xanh thẳm như trước, thái dương mới mọc vẫn chưa tỏa ra nhiệt lượng độc ác của nó, ánh sáng ấm áp rơi tại trên người Trần Thần, nhưng nàng không cảm giác được một tia ấm áp...
Trần Thần đứng ở giao lộ đưa tay gọi taxi, nàng phát hiện người đi lại trên đường đều hữu ý vô ý nhìn nàng, có một vài người nhìn vẻ mặt của nàng còn một mặt sợ hãi. Trần Thần cúi đầu liếc nhìn quần áo bản thân, nàng cười khổ, lúc này mới nhớ tới tác chiến phục trên người còn chưa thay, đã dự định đi sân bay rồi.
Trần Thần ngồi lên xe taxi đi thẳng đến nhà nghỉ vũ cảnh, nàng thay đổi quần áo đi xuống lầu, lúc đi ngang qua quầy tổng phục vụ nàng thoáng liếc điện thoại bàn trên quầy phục vụ. Lý Thiên Hữu đã cấp cứu tận 3 giờ, nếu như bây giờ nàng quay về thành phố A đón người tới, nhất định phải lãng phí thời gian rất dài. Vạn nhất chờ nàng mang người tới, mà nếu như Lý Thiên Hữu không chịu đựng được? “Phi Phi! Phi! Miệng quạ đen." Trần Thần vội vã ngăn lại bản thân nghĩ bậy, nàng phi vài tiếng, xong việc còn không nặng không nhẹ tự tát vào mồm mình. Nàng dừng bước chân đi ra ngoài, xoay người liền đi đến quầy phục vụ. Nếu như có thể thông qua Vương Kỳ tìm được Lâm tổng đó của Thiên Hữu, để Lâm tổng đó mang theo Thiên Kiêu lại đây thì tiết kiệm rất nhiều thời gian so với nàng chạy trở về đón Thiên Kiêu...
“Kỳ Kỳ, Lâm tổng của các em đâu?" Điện thoại vừa chuyển được Trần Thần liền trực tiếp vào chủ đề
“Trần Thần? Là chị sao?" Thanh âm Vương Kỳ tràn đầy kinh ngạc, cô cẩn cẩn dực dực hỏi.
“Đúng, là chị. Gần đây vẫn luôn làm nhiệm vụ, chị tốt, em không cần lo lắng. Lâm tổng của các em có đây không?"
“Hừm, lâu như vậy chị cũng không liên hệ với em..."
“Kỳ Kỳ, em ngoan, hiện tại chị có việc quan trọng hơn tìm Lâm tổng các em, cô ấy có ở đây không?"
“Lâm tổng không ở đây, ngồi chuyến bay sáng sớm đi Hồng kông rồi, lúc này hẳn là còn đang trên máy bay. Làm sao vậy?"
“Hồng Kông? Trời! Làm sao trùng hợp như thế? Vậy lúc nào cô ấy có thể trở về?"
“Công ty muốn ở bên đó đưa ra thị trường, cần phải đi chừng 10 ngày, nếu như thuận lợi. Thần, chị tìm Lâm tổng chúng em làm gì? Rốt cuộc làm sao vậy?"
“Không có gì, chị còn có việc, trước không nói với em nữa, em chiếu cố bản thân thật tốt." Nói xong Trần Thần cũng không chờ Vương Kỳ trả lời, liền trực tiếp cúp điện thoại. Nàng đưa tay đỡ trán,
'Lâm tổng này, sớm không đi muộn không đi, lại cứ phải vào lúc này đi Hồng Kông. Chẳng lẽ là thiên ý?' Trần Thần đỡ trán, 'Lão thiên gia ngươi đừng đui mù nha??' Trần Thần vừa nghĩ, vừa đi ra cửa lớn, nàng ngăn cản xe taxi đi thẳng đến sân bay, xem ra nàng chỉ có thể tự mình đi đón Lý Thiên Kiêu...
Lâm Bắc Thần vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới trong lúc cô đi công tác có thể có tin tức của Lý Thiên Hữu, cô càng không nghĩ tới Lý Thiên Hữu mới rời khỏi cô gần vài ngày, người đã bị thương nghiêm trọng như vậy, đến mức thiếu chút nữa bỏ mạng ở quê người...Thật lâu sau đó, Lâm Bắc Thần chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện này, cô sẽ tức giận răn dạy Lý Thiên Hữu, như là rơi vào bóng ma mặc kệ lúc nào nhớ tới, trong lòng cô đều tràn đầy bất an và hối hận, nếu như cô có thể biết tình huống sớm một chút, biết đâu, Lý Thiên Hữu sẽ không uổng công bị nhiều dằn vặt vô ích như vậy...
... Một tháng sau đó...
Bên trong phòng hội nghị lớn ở tầng cao nhất tập đoàn Lâm thị, Lâm Bắc Thần vẻ mặt lành lạnh đang nghe các bộ ngành cuối tháng tổng kết, cô mặc tiểu tây trang màu đen bó sát người, cổ áo sơmi màu xám bị lật ở bên ngoài, mang một bộ mắt kính viền vàng, tóc thật dài vãn tại sau gáy, ngay ngắn một bộ tư thế nữ cường nhân.
“Lâm tổng, công trạng của bộ tiêu thụ so với tháng trước mà nói có chút tăng cao, chỉ là bộ phận khách quen không có đúng lúc hồi khoản..." Tổng thanh tra tiêu thụ nói một nửa, liền bị tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên cắt đứt.
Lâm Bắc Thần trầm mặt cầm lấy điện thoại bên cạnh văn kiện, nghĩ thầm ai gấp gáp như thế, chọn vào lúc này gọi điện thoại đến? Cô liếc nhìn điện báo, trên màn hình điện thoại tư nhân của cô biểu hiện hai chữ 'Thiên Kiêu'.
Lâm Bắc Thần đưa tay ra hiệu tạm dừng, hướng về phía một đám người gật đầu một cái, liền cầm lấy điện thoại đứng dậy đi ra phòng hội nghị.
“Thiên Kiêu, có việc sao?" Lâm Bắc Thần nhận điện thoại đi về văn phòng của cô, sau khi cô mua điện thoại cho Lý Thiên Kiêu, đây là cú điện thoại đầu tiên Lý Thiên Kiêu gọi cho cô, Lâm Bắc Thần nghĩ có phải gặp phải việc gì khó rồi...
“Bắc Thần tỷ tỷ..." Lý Thiên Kiêu gọi Lâm Bắc Thần một tiếng, liền bắt đầu hu hu khóc lên.
Lâm Bắc Thần nhíu mày “Làm sao vậy? Ai khi dễ em?"
“Đều không phải... em... em nằm mơ, chị của em đã chết..." Lý Thiên Kiêu khóc thút thít nói.
Lâm Bắc Thần tiện tay đóng cửa văn phòng, đứng ở trước cửa sổ lớn đón dương quang sáng sớm. Nghe xong Lý Thiên Kiêu nói, cô ha ha nở nụ cười, “Nha đầu ngốc, đừng khóc, mộng mà thôi. Chị gái em cũng chưa từng nói cho em, mộng đều là ngược lại sao?"
“Không phải, em đi nhìn chị ấy, chị ấy nằm ở trong bệnh viện, em chỉ có thể ở ngoài cửa sổ thủy tinh nhìn chị..."
“Được rồi, đừng khóc, một giấc mộng mà thôi, nói ra thì tốt rồi. Có muốn bây giờ Bắc Thần tỷ tỷ đến xem em không?" Lâm Bắc Thần nhẹ giọng dỗ dành Lý Thiên Kiêu.
“Không phải như thế, em thực sự nhìn qua chị ấy, là Trần Thần tỷ tỷ tới đón em. Thế nhưng em chỉ ở nơi đó hai ngày, chị ấy bị thương rất nghiêm trọng, lúc em tới chị ấy còn chưa có tỉnh lại, các chị ấy không cho em nói cho bất luận người nào, cũng không cho em lưu lại bồi chị gái. Bắc Thần tỷ tỷ, em rất sợ, chị dẫn em nhìn chị ấy có được không?"
“Cái gì?" Lâm Bắc Thần nghe Lý Thiên Kiêu mang theo khóc nức nở khẩn thiết hô, trong lòng cô lộp bộp một hồi, cô đưa tay đỡ giá sách bên người, nhẹ nhàng hỏi.
“Thiên Kiêu, em vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa, chị nghe không rõ."
“Bắc Thần tỷ tỷ, chị của em có phải vẫn chưa tỉnh lại hay không? Em trở về lâu như vậy tại sao chị ấy một cú điện thoại cũng không gọi?" Lý Thiên Kiêu hiển nhiên không có nghe ra Lâm Bắc Thần dị dạng, em một mình nói.
“Chị em bị thương? Còn hôn mê? Đây là chuyện khi nào?" Thanh âm của Lâm Bắc Thần thoáng cái thay đổi băng lãnh, chết tiệt Lý Thiên Hữu em dĩ nhiên lại dám bị thương cho chị....
“Chính là chị ấy đi không tới mấy ngày, đã gần một tháng rồi..."
“Hiện tại em đi xin nghỉ với giáo viên chủ nhiệm, thôi, em ở ký túc xá chờ chị, chị lập tức đi đón em, chị dẫn em đi xem chị gái." Lâm Bắc Thần cưỡng chế hoảng hốt, dặn Lý Thiên Kiêu vài câu liền cúp điện thoại.
Cô ngồi ở trên sô pha, vội vã hít thở, nghe Lý Thiên Kiêu nói Lý Thiên Hữu dường như bị thương rất nặng. Chuyện cách tận một tháng cô mới nhận tin tức, nhưng lại biết đến ở tình huống Thiên Kiêu mơ ác mộng mà sợ hãi. Nếu như Thiên Kiêu không có mơ giấc mơ như vậy, Lý Thiên Hữu dự định muốn giấu cô tới khi nào? Lâm Bắc Thần tức giận run tay, Lý Thiên Hữu em muốn chết đúng không???
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: các đồng học đừng có gấp, cũng đừng giục ta, nếu không ta làm bất hảo...
Nhật canh nói, ta giấc ngủ quá ít, thực sự chịu không nổi...
Thấy nhiều người thích ta văn như vậy, thực sự rất hài lòng, thỉnh kế tục chống đỡ!
Ta nhất định không cô phụ đại gia, tận lực canh nhiều....
Tác giả :
Phong Dã