Phục Kích Ái
Chương 48: Lai lịch không nhỏ . . .
“Không phải buổi chiều em quay về bộ đội à?" Hạ Phi cũng không muốn ở trên vấn đề này nhiều lời với Lý Thiên Hữu, hắn sở dĩ nói cho Lý Thiên Hữu, là bởi vì hắn biết phân lượng của Lâm Bắc Thần tại trong lòng Lý Thiên Hữu, hắn chỉ là muốn thông qua Lý Thiên Hữu nhắc nhở Lâm Bắc Thần chú ý an toàn mà thôi. Lâm Thiên Hoa không chỉ không đi, hơn nữa cũng không đàng hoàng tìm một chỗ ẩn náu tốt, trái lại liên tiếp thò đầu ra, đây tuyệt đối không phải hiện tượng tốt, có thể ông ta muốn cùng Lâm Bắc Thần làm một cá chết lưới rách cũng không chừng...
Lý Thiên Hữu nghiêng đầu thoáng nhìn Hạ Phi, nàng không nói gì xoay người đi đến cửa hàng nhỏ. Hai người một trước một sau tiến vào tiểu thị trường ầm ĩ này, khách của cửa hàng nhà cô cô đang rất nhiều, hầu như không có chỗ ngồi trống, Lý Thiên Hữu híp híp đôi mắt nhỏ của nàng, đi vào phòng bếp.
“Cô hai, con đi đây, hai giờ chiều phải chạy tới bộ đội XX." Lý Thiên Hữu nhìn cô cô bận rộn trông coi hai cái chảo món ăn, nàng vừa nói, vừa giúp cô cô chuẩn bị đĩa đựng món ăn.
“Ừ, cô bận rộn như vậy cũng không tiễn con được. Tới bộ đội rồi gọi điện thoại về nhà, tự mình chiếu cố bản thân thật tốt." Cô hai xếp gọn món ăn đóng khí gas xoay người đối mặt Lý Thiên Hữu, cô đưa tay sửa lại quân trang của Lý Thiên Hữu một chút, trên mặt mang theo không muốn nói.
“Yên tâm đi, con đã lớn như vậy, sẽ chăm sóc tốt chính mình. Chỉ là mọi người, đừng quá khổ cực." Lý Thiên Hữu đỏ mắt nói. Ly biệt là khó chịu nhất, Lý Thiên Hữu ôm cô cô một hồi lâu, nàng chôn đầu ở trong lòng cô cô, không tiếng động rơi lệ.
“Con khỏe mạnh là được, Thiên Kiêu con không cần lo lắng, cô cô sẽ đối với nó thật tốt." Cô hai ôn nhu vuốt ve tóc Lý Thiên Hữu, trong thanh âm tràn đầy run rẩy.
“Dạ!" Lý Thiên Hữu nặng nề gật đầu trong lòng cô cô, nàng hít một hơi thật sâu, buông ra cô hai liền cũng không quay đầu đi ra ngoài, nàng thật sự không muốn thấy dáng vẻ cô cô lau nước mắt.
“Chị, em tiễn chị." Lý Thiên Kiêu thấy Lý Thiên Hữu đi ra nhanh chạy đến bên người nàng nói rằng.
Lý Thiên Hữu lau đi nước mắt trên mặt, kéo tay muội muội đi xuống dưới lầu, mà Hạ Phi đứng ở một bên căng họng chào cô cô Lý Thiên Hữu, liền cũng theo hai chị em xuống lầu, mấy người bước nhanh đi đến thị trường đối diện, vừa đi Lý Thiên Hữu vừa gọi điện thoại Lâm Bắc Thần...
Lâm Bắc Thần đứng ở thang máy lầu một của thị trường vừa nhìn thấy Lý Thiên Hữu đi tới, bên người nàng ngoại trừ Thiên Kiêu còn có cảnh sát kia, Lâm Bắc Thần bất động thanh sắc nhíu mày, trên khuôn mặt vốn là lạnh lẽo càng nổi lên một tầng băng sương.
Lên xe đã hơn 12 giờ, mấy người quyết định lập tức nhanh chạy tới bộ đội XX. Xe chạy ra bãi đỗ xe lại vòng đến dưới lầu nhà cô hai Lý Thiên Hữu, Lý Thiên Hữu thu dọn tốt đồ vật của chính mình mang ra ngoài, một đoàn người, hai chiếc xe hướng về bộ đội xuất phát.
Lý Thiên Hữu không có để Hạ Phi đưa, đối với ánh mắt bi thương của Hạ Phi, tất cả nàng đều làm bộ không nhìn thấy. Không có cách nào, khi nàng nhìn thấy sắc mặt hơi giận của Lâm Bắc Thần thì nàng đã đoán được, Lâm Bắc Thần là không thích nàng cùng Hạ Phi đi gần quá.Hai chiếc xe tổng cộng là sáu người, Tiết Dao Dao điều khiển Q7 của nàng, phó lái xe ngồi Lâm Bắc Thần vẻ mặt nghiêm túc, trên ghế sau ngồi hai chị em Lý Thiên Hữu. Mà bên trong Mercedes chạy theo phía sau là bảo tiêu của Lâm Bắc Thần, La Quân cùng thủ hạ Lý Tiểu Cương.
Giao thông thành phố A vĩnh viễn là chen chúc như vậy, hai chiếc xe ở nội thành vòng vòng suốt hơn nửa giờ mới coi như ra đường chính, càng đi về phía trước, tình hình giao thông liền tốt hơn rất nhiều, tốc độ cũng nâng lên. Ra khỏi khu vực thành thị phồn hoa theo đường cái lái về vùng ngoại thành, bộ đội XX cũng không xa, mà lúc này đã là buổi chiều 1 giờ...
Lâm Bắc Thần ngồi ở trên phó lái xe từ đầu tới cuối mắt nhìn phía trước một câu không nói, như là có tâm sự nào đó. Lâm Bắc Thần như vậy nhìn ở trong mắt Lý Thiên Hữu khiến nàng cảm giác rất xa lạ, thật giống như trong hai ngày này hai người phát sinh quan hệ thân mật cũng không tồn tại. Lúc này hai người càng như là người lạ, Lý Thiên Hữu cảm giác nàng và em gái ngồi ở trên xe tốt như vậy, càng như là ảo giác, các nàng như người qua đường tiện thể lên xe.
“Haiz!" Lý Thiên Hữu chỉ có thể ở trong lòng than một hơi, đừng nói trong xe còn có một Tiết Dao Dao, chính là chỉ có em gái bên người, nàng cũng không dễ nói cái gì cùng Lâm Bắc Thần. Mặc kệ lòng nàng có bao nhiêu muốn biết bây giờ Lâm Bắc Thần đang suy nghĩ cái gì? Lại vì cái gì đột nhiên xa cách với nàng như thế? Nhưng nàng không thể hỏi, nàng biết trường hợp thế này cũng không thích hợp.
Vừa nãy ở trên sân thượng cửa hàng nhỏ lời nói nhẹ nhàng của Hạ Phi vẫn lượn lờ ở trong đầu Lý Thiên Hữu, nàng không nghĩ ra vì sao Lâm Thiên Hoa không có lập tức biến mất sau khi quốc tế phát lệnh truy nã, mà lại lựa chọn cái địa phương với ông ta mà nói là nguy hiểm nhất...
Lý Thiên Hữu cũng xem như là một người tính cách nóng vội, nàng càng nghĩ không ra một nguyên do, lòng nàng càng lo lắng. Có thể sau khi nàng dấn thân hội hợp cùng mấy người Lâm Bắc Thần, thần kinh của nàng liền buộc chặt, nàng thật sự sợ Lâm Bắc Thần lại xảy ra cái gì ngoài ý muốn. Nếu quả thật như nàng tưởng tượng, nếu Lâm Thiên Hoa muốn đối phó Lâm Bắc Thần, như vậy nhất định là phải nhanh chóng hạ thủ mới đúng, bởi vì lấy tình cảnh hiện tại của Lâm Thiên Hoa cũng không có quá nhiều thời giờ để ông ta lãng phí.
Lý Thiên Hữu thỉnh thoảng nhìn gương xe bên trái, sau xe các nàng ngoại trừ Mercedes của Lâm Bắc Thần, vẫn có hai chiếc xe không xa không gần đi theo, tốc độ xe của đối phương cũng cân đối với các nàng. Lý Thiên Hữu nheo lại đôi mắt nhỏ của nàng, hai chiếc xe này theo các nàng gần 10 phút rồi. Lúc ở nội thành bởi vì nhiều xe quá, nàng cũng không có chú ý tới, nhưng hiện tại các nàng chạy trên đường cái cơ bản đã không có xe qua lại. Mà hai bên đường cái đều là ruộng, bây giờ đang cuối thu trong ruộng hầu như không thấy được một bóng người, cho nên hai chiếc xe theo phía sau đặc biệt dễ thấy.
“Dao Dao tỷ, sang bên dừng xe." Lý Thiên Hữu lại quan sát vài phút liền quay đầu nói với Tiết Dao Dao lái xe.
Nghe Lý Thiên Hữu nói, Tiết Dao Dao sửng sốt một chút.
“Em muốn đi vệ sinh?" Tiết Dao Dao khiêu mi hỏi. Phản ứng đầu tiên của nàng đó là nghĩ Lý Thiên Hữu hẳn là quá mót, bằng không đang hảo hảo lái xe lại bảo nàng dừng xe làm gì?Lý Thiên Hữu bất đắc dĩ trừng mắt khinh thường, thầm nghĩ 'Tính cảnh giác của các chị thấp như thế, nếu như nàng không ở trong xe. Xe phía sau thực sự là muốn đối với các chị bất lợi, đối với kẻ địch mà nói chuyện này quả là dễ như trở bàn tay.'
“Em lái một chút, chị nghỉ ngơi chốc lát đi." Lý Thiên Hữu thả nhẹ thanh âm nói rằng.
Tiết Dao Dao trừng mắt Lý Thiên Hữu, lại nghiêng đầu nhìn Lâm Bắc Thần, lúc này trên mặt Lâm Bắc Thần đeo một cái kính râm thật to, nhìn không ra biểu tình. Nàng thầm nghĩ: “Tiểu Hữu Hữu hẳn là nhìn ra Lâm Bắc Thần không vui, muốn thay đổi vị trí với mình, để sau này khoảng cách gần Lâm Bắc Thần một chút." Nghĩ vậy, Tiết Dao Dao liền giảm tốc độ xe xuống, nàng chuyển hướng, xe chậm rãi trượt đến ven đường ngừng lại.
Xe Tiết Dao Dao dừng lại, xe La Quân luôn luôn theo phía sau cũng chuyển phương hướng tiếp cận ven đường dừng ở sau xe của Tiết Dao Dao.
Lý Thiên Hữu thấy xe ngừng lại, nàng một lần nữa xoay thân thể mặt ngó kính xe phía sau, híp mắt nhìn hai chiếc xe vẫn theo đuôi các nàng, lúc này xe đối phương cũng giảm bớt tốc độ, Lý Thiên Hữu kéo khóe miệng, “Hừ! Xem ra nàng đoán không lầm, quả nhiên là nhằm về phía các nàng."
La Quân thấy phía trước xe lão bản ngừng lại, hắn dừng xe lại liền mang theo Lý Tiểu Cương xuống xe đi về phía Lý Thiên Hữu các nàng.
Lý Thiên Hữu nhìn hai người La Quân đi về phía các nàng và hai chiếc xe khả nghi cách các nàng càng ngày càng gần, nàng ngồi thẳng thân thể, lúc này trong xe Tiết Dao Dao vừa vặn mở cửa xe, đang muốn đi xuống, Lý Thiên Hữu mắt sắc thoáng kéo nàng lại.
“Lý Thiên Hữu, làm gì vậy? Em làm đau chị?" Tiết Dao Dao dừng lại động tác, xoay người căm tức nhìn Lý Thiên Hữu kêu lên.
Lâm Bắc Thần ngồi ở phó lái xe nghe giọng nói của Tiết Dao Dao có chút tức giận, cô tháo xuống kính mắt liếc mắt trừng Lý Thiên Hữu.
Nghe Tiết Dao Dao hô đau, Lý Thiên Hữu ngay tức khắc buông lỏng tay, vừa nãy nàng một lòng sốt ruột nên dùng lực lớn. Nàng dùng dư quang liếc nhìn Lâm Bắc Thần, ở trong lòng run run, nhanh chóng mở cửa xuống xe.
“Mọi người ở lại trên xe đừng xuống." Mới vừa đi ra ngoài vài bước, Lý Thiên Hữu liền quay trở về, nàng một lần nữa mở cửa xe bị nàng đóng, nói với ba người trong xe, liền “ầm" một tiếng đóng lại cửa xe.
Lý Thiên Hữu vẫy vẫy tay với La Quân hai người, ba người đứng giữa hai xe, Lý Thiên Hữu trầm mặt, một mặt nghiêm túc nhìn đường lúc đến.
“Lão đại, làm sao vậy?" La Quân hỏi, hắn theo ánh mắt Lý Thiên Hữu nhìn sang, liền thấy hai chiếc xe lái đến cách đó không xa, tốc độ xe phải chậm rất nhiều so với xe tình cờ lái qua đường. La Quân nhíu mày nhìn về phía Lý Thiên Hữu vẻ mặt nghiêm túc nói rằng: “Chúng ta bị theo dõi?"
“Ừ." Lý Thiên Hữu gật đầu, nói tiếp: “Tôi xem hơn phân nửa là nhằm về phía Bắc Thần."
“Vậy làm sao bây giờ?" La Quân khẩn trương thoáng nhìn Q7 trước mặt hắn, lão bản của hắn an vị ở bên trong. Ánh mắt hắn nhìn Lý Thiên Hữu tràn ngập tín nhiệm, hắn đang chờ Lý Thiên Hữu hạ mệnh lệnh."Có thể làm sao bây giờ?" Lý Thiên Hữu nhìn quanh bốn phía, địa phương chết tiệt này.
“Lão đại, cô lái xe mang lão bản đi trước, tôi cùng Tiểu Cương lưu lại ngăn cản bọn chúng." La Quân cúi đầu suy nghĩ, sau đó lại lần nữa ngẩng đầu lên vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lý Thiên Hữu nói.
“Không được." Lý Thiên Hữu không chút suy nghĩ đã cự tuyệt. Nàng sở dĩ bảo Tiết Dao Dao ngừng xe lại, một là phòng ngừa xe phía sau sẽ đột nhiên gia tốc đụng vào, tới lúc đó cho dù nàng có bao nhiêu năng lực cũng không thể bảo đảm người trong xe không bị thương. Thứ hai cũng là vì Lâm Bắc Thần, vì an toàn của chị ấy Lý Thiên Hữu nguyện ý mạnh tay đọ sức sau cùng, nếu như hai người trong xe thực sự là nhằm về phía Lâm Bắc Thần, như vậy nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua bọn chúng, nàng muốn cho đối phương biết Lâm Bắc Thần không phải ai cũng có thể chọc được.
“Lão đại, nếu không cũng không có cách nào. Cô không cần lo lắng cho bọn tôi, chuyện như vậy tôi gặp phải quá nhiều." La Quân khẩn trương nhìn hai chiếc xe cách bọn họ càng ngày càng gần, ngữ khí vội vàng thúc giục.
“Đừng nói nhảm, tôi nói không được là không được." Lý Thiên Hữu có chút không nhịn được nói rằng.
Nàng cũng không lo lắng La Quân bọn họ sẽ có nguy hiểm, nàng chỉ là muốn làm sao có thể để mấy người an toàn rút khỏi, ở đây lưu lại một mình nàng là đủ rồi...
Đối với Lý Thiên Hữu mà nói nếu muốn bỏ rơi xe bọn chúng quả thực là quá dễ, thế nhưng nàng biết mặc dù là lần này tránh thoát một kiếp, thế nhưng ai có thể đảm bảo sẽ không có lần sau nữa? Mà lần sau Lâm Bắc Thần lại gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy nàng cũng đã không ở bên người chị ấy, đến lúc đó ai đi giúp chị ấy giải trừ nguy hiểm? La Quân, Lâm gia gia? Lý Thiên Hữu âm thầm lắc đầu, liên quan đến vấn đề an toàn của Lâm Bắc Thần, Lý Thiên Hữu không tin bất luận kẻ nào, bao gồm mấy người La Quân đã rất quen với nàng, bọn họ đơn giản là dựa vào bản thân có chút bản lĩnh kiếm ít tiền mà thôi, ai cũng sẽ không ngốc đến mức vì vài đồng tiền mà không để ý tính mệnh bản thân.
Lúc Lý Thiên Hữu quyết định bảo Tiết Dao Dao đỗ xe, nàng cũng đã nghĩ tốt rồi, đối với người đột kích lần này nàng nhất định phải vì Lâm Bắc Thần giải quyết đi, nếu như có thể nàng còn muốn để người trốn ở hậu trường chỉ điểm lăn ra đây.
Giữa lúc trong đầu Lý Thiên Hữu nhanh chóng phân tích đối sách, hai chiếc xe cùng tới dừng lại cách các nàng không tới 500 mét. Trên xe đi xuống vài tên nam tử ăn mặc tây trang mang theo kính râm, mỗi người thần tình nghiêm túc, bọn họ xuống xe liền đứng ở hai bên, mà trong đó một nam tử đi về xe phía sau, chỉ thấy hắn cong thắt lưng cùng người trong xe nói cái gì.
Mà lúc này xe của Tiết Dao Dao cũng truyền đến động tĩnh, Lý Thiên Hữu cấp tốc quay đầu lại, chỉ thấy Tiết Dao Dao mở cửa buồng điều khiển đi xuống xe, mà cửa phó lái bên kia cũng bị Lâm Bắc Thần mở, không đợi Lý Thiên Hữu ra ngăn lại, hai người liền đóng cửa xe đi tới phía nàng.
Mấy người nam nhân tây trang cách đó không xa nhìn thấy Lâm Bắc Thần xuống xe, dường như thương lượng được rồi, đều quay đầu lại nhìn về phía nam nhân đang nói chuyện ở xe phía sau, mà nam nhân đó cũng đứng thẳng lên, quay về mấy người liếc mắt ra hiệu, liền dẫn đầu đi tới phía Lý Thiên Hữu...
Lý Thiên Hữu một bên rất nhanh kéo Lâm Bắc Thần muốn để cô lên xe nhanh một chút, một bên ở trong lòng nghĩ, “Xem ra người ngồi xe phía sau lai lịch không nhỏ, được, chính hợp ý nàng, bằng không giao thủ cùng với vài tiểu lâu la cũng chả có nghĩ gì."...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: xấu hổ này hai ngày có chuyện, trở về quá muộn không có canh văn...
Còn có chương 44 bị khóa, ta phát đến trong trường bình, tấn giang luôn luôn xóa sách, bản thân ta cũng là vừa mới thấy, cũng không biết đại gia có thể xem được không?
Lưu một nhóm số đi, 16147434 nhập nhóm mật mã “Quân thụ V nữ vương" khác, thỉnh muốn nhập nhóm đồng học tại dưới văn lưu bình một lần, đem lưu bình tên dùng cho nhóm danh thiếp, như vậy ta là có thể biết các ngươi là ai...
Bởi vì tấn giang thường xuyên động kinh sau đó phàm là liên quan đến đến H nội dung chương và tiết đều sẽ phát đến trong nhóm cộng hưởng, thuận tiện đại gia xem.
Lý Thiên Hữu nghiêng đầu thoáng nhìn Hạ Phi, nàng không nói gì xoay người đi đến cửa hàng nhỏ. Hai người một trước một sau tiến vào tiểu thị trường ầm ĩ này, khách của cửa hàng nhà cô cô đang rất nhiều, hầu như không có chỗ ngồi trống, Lý Thiên Hữu híp híp đôi mắt nhỏ của nàng, đi vào phòng bếp.
“Cô hai, con đi đây, hai giờ chiều phải chạy tới bộ đội XX." Lý Thiên Hữu nhìn cô cô bận rộn trông coi hai cái chảo món ăn, nàng vừa nói, vừa giúp cô cô chuẩn bị đĩa đựng món ăn.
“Ừ, cô bận rộn như vậy cũng không tiễn con được. Tới bộ đội rồi gọi điện thoại về nhà, tự mình chiếu cố bản thân thật tốt." Cô hai xếp gọn món ăn đóng khí gas xoay người đối mặt Lý Thiên Hữu, cô đưa tay sửa lại quân trang của Lý Thiên Hữu một chút, trên mặt mang theo không muốn nói.
“Yên tâm đi, con đã lớn như vậy, sẽ chăm sóc tốt chính mình. Chỉ là mọi người, đừng quá khổ cực." Lý Thiên Hữu đỏ mắt nói. Ly biệt là khó chịu nhất, Lý Thiên Hữu ôm cô cô một hồi lâu, nàng chôn đầu ở trong lòng cô cô, không tiếng động rơi lệ.
“Con khỏe mạnh là được, Thiên Kiêu con không cần lo lắng, cô cô sẽ đối với nó thật tốt." Cô hai ôn nhu vuốt ve tóc Lý Thiên Hữu, trong thanh âm tràn đầy run rẩy.
“Dạ!" Lý Thiên Hữu nặng nề gật đầu trong lòng cô cô, nàng hít một hơi thật sâu, buông ra cô hai liền cũng không quay đầu đi ra ngoài, nàng thật sự không muốn thấy dáng vẻ cô cô lau nước mắt.
“Chị, em tiễn chị." Lý Thiên Kiêu thấy Lý Thiên Hữu đi ra nhanh chạy đến bên người nàng nói rằng.
Lý Thiên Hữu lau đi nước mắt trên mặt, kéo tay muội muội đi xuống dưới lầu, mà Hạ Phi đứng ở một bên căng họng chào cô cô Lý Thiên Hữu, liền cũng theo hai chị em xuống lầu, mấy người bước nhanh đi đến thị trường đối diện, vừa đi Lý Thiên Hữu vừa gọi điện thoại Lâm Bắc Thần...
Lâm Bắc Thần đứng ở thang máy lầu một của thị trường vừa nhìn thấy Lý Thiên Hữu đi tới, bên người nàng ngoại trừ Thiên Kiêu còn có cảnh sát kia, Lâm Bắc Thần bất động thanh sắc nhíu mày, trên khuôn mặt vốn là lạnh lẽo càng nổi lên một tầng băng sương.
Lên xe đã hơn 12 giờ, mấy người quyết định lập tức nhanh chạy tới bộ đội XX. Xe chạy ra bãi đỗ xe lại vòng đến dưới lầu nhà cô hai Lý Thiên Hữu, Lý Thiên Hữu thu dọn tốt đồ vật của chính mình mang ra ngoài, một đoàn người, hai chiếc xe hướng về bộ đội xuất phát.
Lý Thiên Hữu không có để Hạ Phi đưa, đối với ánh mắt bi thương của Hạ Phi, tất cả nàng đều làm bộ không nhìn thấy. Không có cách nào, khi nàng nhìn thấy sắc mặt hơi giận của Lâm Bắc Thần thì nàng đã đoán được, Lâm Bắc Thần là không thích nàng cùng Hạ Phi đi gần quá.Hai chiếc xe tổng cộng là sáu người, Tiết Dao Dao điều khiển Q7 của nàng, phó lái xe ngồi Lâm Bắc Thần vẻ mặt nghiêm túc, trên ghế sau ngồi hai chị em Lý Thiên Hữu. Mà bên trong Mercedes chạy theo phía sau là bảo tiêu của Lâm Bắc Thần, La Quân cùng thủ hạ Lý Tiểu Cương.
Giao thông thành phố A vĩnh viễn là chen chúc như vậy, hai chiếc xe ở nội thành vòng vòng suốt hơn nửa giờ mới coi như ra đường chính, càng đi về phía trước, tình hình giao thông liền tốt hơn rất nhiều, tốc độ cũng nâng lên. Ra khỏi khu vực thành thị phồn hoa theo đường cái lái về vùng ngoại thành, bộ đội XX cũng không xa, mà lúc này đã là buổi chiều 1 giờ...
Lâm Bắc Thần ngồi ở trên phó lái xe từ đầu tới cuối mắt nhìn phía trước một câu không nói, như là có tâm sự nào đó. Lâm Bắc Thần như vậy nhìn ở trong mắt Lý Thiên Hữu khiến nàng cảm giác rất xa lạ, thật giống như trong hai ngày này hai người phát sinh quan hệ thân mật cũng không tồn tại. Lúc này hai người càng như là người lạ, Lý Thiên Hữu cảm giác nàng và em gái ngồi ở trên xe tốt như vậy, càng như là ảo giác, các nàng như người qua đường tiện thể lên xe.
“Haiz!" Lý Thiên Hữu chỉ có thể ở trong lòng than một hơi, đừng nói trong xe còn có một Tiết Dao Dao, chính là chỉ có em gái bên người, nàng cũng không dễ nói cái gì cùng Lâm Bắc Thần. Mặc kệ lòng nàng có bao nhiêu muốn biết bây giờ Lâm Bắc Thần đang suy nghĩ cái gì? Lại vì cái gì đột nhiên xa cách với nàng như thế? Nhưng nàng không thể hỏi, nàng biết trường hợp thế này cũng không thích hợp.
Vừa nãy ở trên sân thượng cửa hàng nhỏ lời nói nhẹ nhàng của Hạ Phi vẫn lượn lờ ở trong đầu Lý Thiên Hữu, nàng không nghĩ ra vì sao Lâm Thiên Hoa không có lập tức biến mất sau khi quốc tế phát lệnh truy nã, mà lại lựa chọn cái địa phương với ông ta mà nói là nguy hiểm nhất...
Lý Thiên Hữu cũng xem như là một người tính cách nóng vội, nàng càng nghĩ không ra một nguyên do, lòng nàng càng lo lắng. Có thể sau khi nàng dấn thân hội hợp cùng mấy người Lâm Bắc Thần, thần kinh của nàng liền buộc chặt, nàng thật sự sợ Lâm Bắc Thần lại xảy ra cái gì ngoài ý muốn. Nếu quả thật như nàng tưởng tượng, nếu Lâm Thiên Hoa muốn đối phó Lâm Bắc Thần, như vậy nhất định là phải nhanh chóng hạ thủ mới đúng, bởi vì lấy tình cảnh hiện tại của Lâm Thiên Hoa cũng không có quá nhiều thời giờ để ông ta lãng phí.
Lý Thiên Hữu thỉnh thoảng nhìn gương xe bên trái, sau xe các nàng ngoại trừ Mercedes của Lâm Bắc Thần, vẫn có hai chiếc xe không xa không gần đi theo, tốc độ xe của đối phương cũng cân đối với các nàng. Lý Thiên Hữu nheo lại đôi mắt nhỏ của nàng, hai chiếc xe này theo các nàng gần 10 phút rồi. Lúc ở nội thành bởi vì nhiều xe quá, nàng cũng không có chú ý tới, nhưng hiện tại các nàng chạy trên đường cái cơ bản đã không có xe qua lại. Mà hai bên đường cái đều là ruộng, bây giờ đang cuối thu trong ruộng hầu như không thấy được một bóng người, cho nên hai chiếc xe theo phía sau đặc biệt dễ thấy.
“Dao Dao tỷ, sang bên dừng xe." Lý Thiên Hữu lại quan sát vài phút liền quay đầu nói với Tiết Dao Dao lái xe.
Nghe Lý Thiên Hữu nói, Tiết Dao Dao sửng sốt một chút.
“Em muốn đi vệ sinh?" Tiết Dao Dao khiêu mi hỏi. Phản ứng đầu tiên của nàng đó là nghĩ Lý Thiên Hữu hẳn là quá mót, bằng không đang hảo hảo lái xe lại bảo nàng dừng xe làm gì?Lý Thiên Hữu bất đắc dĩ trừng mắt khinh thường, thầm nghĩ 'Tính cảnh giác của các chị thấp như thế, nếu như nàng không ở trong xe. Xe phía sau thực sự là muốn đối với các chị bất lợi, đối với kẻ địch mà nói chuyện này quả là dễ như trở bàn tay.'
“Em lái một chút, chị nghỉ ngơi chốc lát đi." Lý Thiên Hữu thả nhẹ thanh âm nói rằng.
Tiết Dao Dao trừng mắt Lý Thiên Hữu, lại nghiêng đầu nhìn Lâm Bắc Thần, lúc này trên mặt Lâm Bắc Thần đeo một cái kính râm thật to, nhìn không ra biểu tình. Nàng thầm nghĩ: “Tiểu Hữu Hữu hẳn là nhìn ra Lâm Bắc Thần không vui, muốn thay đổi vị trí với mình, để sau này khoảng cách gần Lâm Bắc Thần một chút." Nghĩ vậy, Tiết Dao Dao liền giảm tốc độ xe xuống, nàng chuyển hướng, xe chậm rãi trượt đến ven đường ngừng lại.
Xe Tiết Dao Dao dừng lại, xe La Quân luôn luôn theo phía sau cũng chuyển phương hướng tiếp cận ven đường dừng ở sau xe của Tiết Dao Dao.
Lý Thiên Hữu thấy xe ngừng lại, nàng một lần nữa xoay thân thể mặt ngó kính xe phía sau, híp mắt nhìn hai chiếc xe vẫn theo đuôi các nàng, lúc này xe đối phương cũng giảm bớt tốc độ, Lý Thiên Hữu kéo khóe miệng, “Hừ! Xem ra nàng đoán không lầm, quả nhiên là nhằm về phía các nàng."
La Quân thấy phía trước xe lão bản ngừng lại, hắn dừng xe lại liền mang theo Lý Tiểu Cương xuống xe đi về phía Lý Thiên Hữu các nàng.
Lý Thiên Hữu nhìn hai người La Quân đi về phía các nàng và hai chiếc xe khả nghi cách các nàng càng ngày càng gần, nàng ngồi thẳng thân thể, lúc này trong xe Tiết Dao Dao vừa vặn mở cửa xe, đang muốn đi xuống, Lý Thiên Hữu mắt sắc thoáng kéo nàng lại.
“Lý Thiên Hữu, làm gì vậy? Em làm đau chị?" Tiết Dao Dao dừng lại động tác, xoay người căm tức nhìn Lý Thiên Hữu kêu lên.
Lâm Bắc Thần ngồi ở phó lái xe nghe giọng nói của Tiết Dao Dao có chút tức giận, cô tháo xuống kính mắt liếc mắt trừng Lý Thiên Hữu.
Nghe Tiết Dao Dao hô đau, Lý Thiên Hữu ngay tức khắc buông lỏng tay, vừa nãy nàng một lòng sốt ruột nên dùng lực lớn. Nàng dùng dư quang liếc nhìn Lâm Bắc Thần, ở trong lòng run run, nhanh chóng mở cửa xuống xe.
“Mọi người ở lại trên xe đừng xuống." Mới vừa đi ra ngoài vài bước, Lý Thiên Hữu liền quay trở về, nàng một lần nữa mở cửa xe bị nàng đóng, nói với ba người trong xe, liền “ầm" một tiếng đóng lại cửa xe.
Lý Thiên Hữu vẫy vẫy tay với La Quân hai người, ba người đứng giữa hai xe, Lý Thiên Hữu trầm mặt, một mặt nghiêm túc nhìn đường lúc đến.
“Lão đại, làm sao vậy?" La Quân hỏi, hắn theo ánh mắt Lý Thiên Hữu nhìn sang, liền thấy hai chiếc xe lái đến cách đó không xa, tốc độ xe phải chậm rất nhiều so với xe tình cờ lái qua đường. La Quân nhíu mày nhìn về phía Lý Thiên Hữu vẻ mặt nghiêm túc nói rằng: “Chúng ta bị theo dõi?"
“Ừ." Lý Thiên Hữu gật đầu, nói tiếp: “Tôi xem hơn phân nửa là nhằm về phía Bắc Thần."
“Vậy làm sao bây giờ?" La Quân khẩn trương thoáng nhìn Q7 trước mặt hắn, lão bản của hắn an vị ở bên trong. Ánh mắt hắn nhìn Lý Thiên Hữu tràn ngập tín nhiệm, hắn đang chờ Lý Thiên Hữu hạ mệnh lệnh."Có thể làm sao bây giờ?" Lý Thiên Hữu nhìn quanh bốn phía, địa phương chết tiệt này.
“Lão đại, cô lái xe mang lão bản đi trước, tôi cùng Tiểu Cương lưu lại ngăn cản bọn chúng." La Quân cúi đầu suy nghĩ, sau đó lại lần nữa ngẩng đầu lên vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lý Thiên Hữu nói.
“Không được." Lý Thiên Hữu không chút suy nghĩ đã cự tuyệt. Nàng sở dĩ bảo Tiết Dao Dao ngừng xe lại, một là phòng ngừa xe phía sau sẽ đột nhiên gia tốc đụng vào, tới lúc đó cho dù nàng có bao nhiêu năng lực cũng không thể bảo đảm người trong xe không bị thương. Thứ hai cũng là vì Lâm Bắc Thần, vì an toàn của chị ấy Lý Thiên Hữu nguyện ý mạnh tay đọ sức sau cùng, nếu như hai người trong xe thực sự là nhằm về phía Lâm Bắc Thần, như vậy nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua bọn chúng, nàng muốn cho đối phương biết Lâm Bắc Thần không phải ai cũng có thể chọc được.
“Lão đại, nếu không cũng không có cách nào. Cô không cần lo lắng cho bọn tôi, chuyện như vậy tôi gặp phải quá nhiều." La Quân khẩn trương nhìn hai chiếc xe cách bọn họ càng ngày càng gần, ngữ khí vội vàng thúc giục.
“Đừng nói nhảm, tôi nói không được là không được." Lý Thiên Hữu có chút không nhịn được nói rằng.
Nàng cũng không lo lắng La Quân bọn họ sẽ có nguy hiểm, nàng chỉ là muốn làm sao có thể để mấy người an toàn rút khỏi, ở đây lưu lại một mình nàng là đủ rồi...
Đối với Lý Thiên Hữu mà nói nếu muốn bỏ rơi xe bọn chúng quả thực là quá dễ, thế nhưng nàng biết mặc dù là lần này tránh thoát một kiếp, thế nhưng ai có thể đảm bảo sẽ không có lần sau nữa? Mà lần sau Lâm Bắc Thần lại gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy nàng cũng đã không ở bên người chị ấy, đến lúc đó ai đi giúp chị ấy giải trừ nguy hiểm? La Quân, Lâm gia gia? Lý Thiên Hữu âm thầm lắc đầu, liên quan đến vấn đề an toàn của Lâm Bắc Thần, Lý Thiên Hữu không tin bất luận kẻ nào, bao gồm mấy người La Quân đã rất quen với nàng, bọn họ đơn giản là dựa vào bản thân có chút bản lĩnh kiếm ít tiền mà thôi, ai cũng sẽ không ngốc đến mức vì vài đồng tiền mà không để ý tính mệnh bản thân.
Lúc Lý Thiên Hữu quyết định bảo Tiết Dao Dao đỗ xe, nàng cũng đã nghĩ tốt rồi, đối với người đột kích lần này nàng nhất định phải vì Lâm Bắc Thần giải quyết đi, nếu như có thể nàng còn muốn để người trốn ở hậu trường chỉ điểm lăn ra đây.
Giữa lúc trong đầu Lý Thiên Hữu nhanh chóng phân tích đối sách, hai chiếc xe cùng tới dừng lại cách các nàng không tới 500 mét. Trên xe đi xuống vài tên nam tử ăn mặc tây trang mang theo kính râm, mỗi người thần tình nghiêm túc, bọn họ xuống xe liền đứng ở hai bên, mà trong đó một nam tử đi về xe phía sau, chỉ thấy hắn cong thắt lưng cùng người trong xe nói cái gì.
Mà lúc này xe của Tiết Dao Dao cũng truyền đến động tĩnh, Lý Thiên Hữu cấp tốc quay đầu lại, chỉ thấy Tiết Dao Dao mở cửa buồng điều khiển đi xuống xe, mà cửa phó lái bên kia cũng bị Lâm Bắc Thần mở, không đợi Lý Thiên Hữu ra ngăn lại, hai người liền đóng cửa xe đi tới phía nàng.
Mấy người nam nhân tây trang cách đó không xa nhìn thấy Lâm Bắc Thần xuống xe, dường như thương lượng được rồi, đều quay đầu lại nhìn về phía nam nhân đang nói chuyện ở xe phía sau, mà nam nhân đó cũng đứng thẳng lên, quay về mấy người liếc mắt ra hiệu, liền dẫn đầu đi tới phía Lý Thiên Hữu...
Lý Thiên Hữu một bên rất nhanh kéo Lâm Bắc Thần muốn để cô lên xe nhanh một chút, một bên ở trong lòng nghĩ, “Xem ra người ngồi xe phía sau lai lịch không nhỏ, được, chính hợp ý nàng, bằng không giao thủ cùng với vài tiểu lâu la cũng chả có nghĩ gì."...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: xấu hổ này hai ngày có chuyện, trở về quá muộn không có canh văn...
Còn có chương 44 bị khóa, ta phát đến trong trường bình, tấn giang luôn luôn xóa sách, bản thân ta cũng là vừa mới thấy, cũng không biết đại gia có thể xem được không?
Lưu một nhóm số đi, 16147434 nhập nhóm mật mã “Quân thụ V nữ vương" khác, thỉnh muốn nhập nhóm đồng học tại dưới văn lưu bình một lần, đem lưu bình tên dùng cho nhóm danh thiếp, như vậy ta là có thể biết các ngươi là ai...
Bởi vì tấn giang thường xuyên động kinh sau đó phàm là liên quan đến đến H nội dung chương và tiết đều sẽ phát đến trong nhóm cộng hưởng, thuận tiện đại gia xem.
Tác giả :
Phong Dã