Phục Kích Ái
Chương 32: Em và chị trong lòng đều hiểu . . .

Phục Kích Ái

Chương 32: Em và chị trong lòng đều hiểu . . .

“Sau này đừng cho người tùy tiện động thủ động cước đối với em." Lúc thang máy gần xuống đến lầu một Lâm Bắc Thần lành lạnh nói, cô cũng không nhìn Lý Thiên Hữu.

“Ách..." Lý Thiên Hữu sửng sốt, nói gì vậy? “Lúc nào em cho người ta động thủ động cước với em?" Nàng đứng nghiêm ở bên người Lâm Bắc Thần, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn cô.

Lâm Bắc Thần nhìn chằm chằm nàng vài giây, cũng không lên tiếng, thang máy ngừng lại. Cô vươn tay chỉnh lý cổ áo của Lý Thiên Hữu lên trên một chút, liền đi ra ngoài.

Lý Thiên Hữu chần chờ một lát, nàng cúi đầu, xốc lên cổ áo của mình, trời ơi! Đây đều là cái gì vậy? Chỉ thấy ánh mắt nàng chiếu tới nơi nào đâu đâu cũng là dấu hôn. Lý Thiên Hữu khẩn trương nhìn trái phải một chút, chỉnh lý cổ áo mình thật ngay ngắn. Vội vàng ra thang máy, đuổi theo Lâm Bắc Thần.

Lâm Bắc Thần lên xe sau đó từ chỗ ngồi phía sau cầm tới ví da của mình, đó là Trần Thần giúp cô mang tới. Cô lấy ra hai cái điện thoại di động của mình, chia nhau ấn nút khởi động máy, không lâu sau điện thoại di động liền trước sau vang lên. Lâm Bắc Thần nhìn dãy số một cái rồi đặt điện thoại ở một bên, bắt đầu khởi động xe.

Lý Thiên Hữu phiền muộn nhìn điện thoại di động vang lên không ngừng, vẻ mặt bất đắc dĩ. Sao người này cũng không nhận điện thoại, vang lên nàng phiền lòng. Lý Thiên Hữu không tiếp tục để ý tới Lâm Bắc Thần, quay đầu ngó nhìn ngoài cửa sổ xe. Hiện tại là sáng sớm 7 giờ hơn, trên đường người đi đường rất nhiều, mỗi người đều có vẻ vội vội vàng vàng, Lý Thiên Hữu an tĩnh lại, nàng đang cố gắng thể nghiệm cảm giác người đi đường, nàng là rời khỏi đoàn người quá lâu rồi. Nếu như ở bộ đội, lúc này tảo huấn* xong đến thời gian ăn điểm tâm. Nàng lấy cuộc sống của chính mình cùng người đi đường so sánh, nhìn một chút, trong đầu nàng bắt đầu nghĩ mấy ngày nay trở về thăm người thân, chuyện đã xảy ra những ngày qua như tàu lượn siêu tốc phóng qua phóng lại ở trong đầu nàng, tuy rằng hiện tại nàng cùng Lâm Bắc Thần đã phát sinh quan hệ, bản thân nàng là biết tâm ý của mình, thế nhưng Lâm Bắc Thần? Chị ấy thích mình sao? Trong lòng Lý Thiên Hữu cái gì cũng không có. Nàng nhìn Lâm Bắc Thần vừa gọi điện thoại vừa lái xe, kìm lòng không đậu thở dài. (*huấn luyện sáng sớm)

“Nghĩ cái gì vậy?" Lâm Bắc Thần buông điện thoại, nhìn về phía Lý Thiên Hữu, em ấy đang tốt lành bỗng thở dài cái gì? Vừa nãy cô gọi một cuộc điện thoại cho Vương Kỳ, để cô nghỉ một ngày, lại phái xe đi tiễn chiến hữu của Lý Thiên Hữu. Bất kể nói như thế nào, các nàng vì mình mạo hiểm phía bên mình không thể không có một chút bày tỏ, cho dù là xuất phát từ phía Lý Thiên Hữu, Lâm Bắc Thần bên này cũng phải giữ vững đầy đủ thể diện.

“Không có gì." Lý Thiên Hữu nhàn nhạt nói, nàng nghĩ không thông đơn giản cũng không nghĩ nữa. Nàng nhắm mắt hiếm thấy không có chú ý tư thế ngồi vùi ở trên ghế. Lòng nàng rất rõ ràng, Lâm Bắc Thần tuyệt đối không yêu mình giống như mình yêu chị ấy, nàng cũng không dự định hỏi, coi như là yêu có thể thế nào? Nàng là một quân nhân, tất cả đều phải lấy lợi ích quốc gia cùng nhân dân làm đầu. Nàng mới 21 tuổi, xuất ngũ đối với nàng mà nói tựa như ánh trăng trên bầu trời đêm, xa không thể với.Lâm Bắc Thần thấy Lý Thiên Hữu tựa hồ rất mệt cũng không nói nữa, trên đường cô lại gọi điện thoại mấy người, đều là bố trí công tác. Ngày hôm nay cô không thể đi công ty, sau khi thông báo xong, trước mắt cũng có thể thấy được Lâm gia đại trạch rồi. Xe trực tiếp chạy đến trước cửa biệt thự mới ngừng lại, Lý Thiên Hữu theo Lâm Bắc Thần vào nhà. Vừa vào phòng khách liền thấy chí ít có mười người hoặc ngồi hoặc đứng tụ cùng một chỗ, trong đó bao gồm Dương Tử Long và Lâm Thiên Hoa. Người trong sảnh vừa nhìn người tiến vào là Lâm Bắc Thần, từng đôi mắt tràn ngập tơ máu đều rõ ràng sáng lên. Lý Thiên Hữu cố ý liếc nhìn phản ứng của Dương Tử Long và Lâm Thiên Hoa, Dương Tử Long nhìn thấy Lâm Bắc Thần trước mắt vẫn là sáng ngời, nhưng lập tức lại tối sầm xuống, cúi đầu. Lâm Thiên Hoa đúng là không có phản ứng gì, trên khuôn mặt mập mạp không mang theo bất kỳ biểu tình nào, liên tục nhìn chằm chằm vào hai nàng. Lý Thiên Hữu từ trên mặt lão nhìn không ra lão có tâm tư gì.

Trưởng bối Lâm gia ngoại trừ Lâm gia gia Lâm nãi nãi còn lại đều ở đây. Lâm Bắc Thần vừa vào nhà liền bước nhanh đi tới trước mặt ba ba cô, hạ thấp thân thể tựa như an ủi nắm tay Lâm ba ba. Lâm mụ mụ đứng ở một bên trên mặt như trước không có biểu tình gì, thế nhưng từ con mắt của bà Lý Thiên Hữu có thể thấy được, bà nhất định cũng là cả đêm không nghỉ ngơi, sợ là lo lắng con gái không thể ít hơn so với bất luận kẻ nào.

Lâm Bắc Thần chỉ cùng ba mẹ cô chào hỏi, liền dẫn theo Lý Thiên Hữu lên lầu, đối với những người khác cô tựa như không phát hiện, toàn bộ lựa chọn không đếm xỉa. Người này thật là tàn khốc, Lý Thiên Hữu thầm nghĩ. Từ khi nàng đi vào cũng không cơ hội nói một lời, đơn giản cũng chỉ thành thật đi theo phía sau Lâm Bắc Thần.

“Em ở đây ngủ một lát đi, chị đi nhìn gia gia." Lâm Bắc Thần vừa vào phòng mình thẳng đến tủ quần áo, liền bắt đầu thay quần áo.

“Ừ, chị đi đi." Lý Thiên Hữu thấy Lâm Bắc Thần không e dè đổi quần áo ở trước mặt nàng, nàng không được tự nhiên quay đầu, đi tới trước cửa sổ lớn nhìn ra phía ngoài. Sáng sớm ánh mặt trời không gắt nhưng cũng không mất tươi đẹp, Lý Thiên Hữu thích sáng sớm như vậy, khiến nàng có thể lập tức an tĩnh lại.

“Chốc nữa chị bảo quản gia trực tiếp đưa cơm tới cho em." Lâm Bắc Thần thay xong quần áo nhìn Lý Thiên Hữu trong ánh mắt trời nói rằng, Lý Thiên Hữu đứng trong ánh nắng thoạt nhìn thuần khiết vô cùng, ngữ khí của Lâm Bắc Thần không tự giác dịu dàng lên.

“Bắc Thần." Lý Thiên Hữu quay đầu, thấy Lâm Bắc Thần đi ra ngoài, vội gọi cô lại. Nàng muốn hỏi một chút tại sao Dương Tử Long sẽ ở đây? Cũng muốn biết Lâm Bắc Thần có thái độ gì đối với lão công chính xác của cô. Thế nhưng nàng lại không biết dùng loại thân phận nào mở miệng.

“Có chuyện gì, chờ chị trở lại rồi nói." Lâm Bắc Thần dừng lại cước bộ, quay thân thể, đi trở về trước mặt Lý Thiên Hữu, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt Lý Thiên Hữu, ôn nhu nói.

“Ừ. Đi thôi? Đừng quá trễ, xong việc trở về lại ngủ một giấc." Lý Thiên Hữu nắm chặt tay Lâm Bắc Thần vuốt mặt mình, nghiêng người lên trước, hôn một cái lên khóe môi Lâm Bắc Thần. Trên mặt lộ ra mỉm cười ngọt ngào."Được." Trên mặt Lâm Bắc Thần có chút mệt mỏi cũng nổi lên nụ cười. Xoay người liền đi ra ngoài.

Lý Thiên Hữu một lần nữa đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn Lâm trạch có vẻ khí phái xa hoa này, nàng thu hồi nụ cười, thở dài một hơi. Lâm Bắc Thần thân phận như vậy là nàng có thể trèo cao sao? Bản thân nàng rất rõ ràng, nhưng mà không có cách nào, hiện tại muốn bứt ra chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Muốn nàng cho rằng chưa từng quen biết qua một người như Lâm Bắc Thần, là hoàn toàn không có khả năng, đó như là muốn nàng ở trên ngực miễn cưỡng khoét đi một miếng thịt....

Lâm Bắc Thần gõ mở cửa phòng gia gia, đi vào. Sau khi Lâm gia gia thấy cháu gái tiến đến, đứng lên từ trên ghế nằm trước cửa sổ.

“Gia gia." Nhìn gia gia trạng thái tinh thần phi thường không tốt, Lâm Bắc Thần trong lòng căng thẳng, đi mau vài bước.

“Bình an trở về là tốt rồi, bình an trở về là tốt rồi." Lâm gia gia thở dài một hơi, tuy rằng tối hôm qua nhận được điện thoại Lý Thiên Hữu gọi tới, nhưng ông chưa thấy người từ đầu đến cuối cảm thấy trong lòng không ổn định. Lâm gia gia theo thói quen nắm lấy tay cháu gái, cố sức nắm một chút, biểu thị tâm tình lo lắng của ông."Đi phòng trong nhìn nãi nãi cháu, bà ấy lo lắng hỏng rồi. Xong việc đến thư phòng, gia gia có lời muốn nói với cháu." Lâm gia gia trên dưới nhìn một chút Lâm Bắc Thần tất cả như thường, nói xong liền ra khỏi phòng.

Lâm Bắc Thần vào phòng trong, Lâm nãi nãi nhắm mắt nằm ở trên giường. Trong phòng rèm cửa sổ che khuất một nửa, ánh dương quang rọi chiếu vào chỉ ấm một góc. Nàng thả nhẹ bước chân, nhẹ ngồi ở bên giường. Nãi nãi tuổi tác lớn, bởi vì chuyện của cô, một bệnh này không biết phải tu dưỡng bao lâu mới có thể trở lại bình thường đây. Lâm Bắc Thần chậm rãi giơ tay lên nhẹ nhàng xoa xoa mặt nãi nãi đầy nếp nhăn, nước mắt theo gương mặt chảy xuống. Tính cách cô từ nhỏ đạm mạc là gia gia nãi nãi nuôi lớn, cũng chỉ có vào lúc này, nhìn người thân nhất của mình lòng cô mới có thể mềm yếu...

“Nãi nãi, bà tỉnh rồi?" Thấy nãi nãi mở mắt, Lâm Bắc Thần che giấu lấy tay lau nước mắt, vẻ mặt thân thiết hỏi.

“Thần Thần ngoan, có phải chịu ủy khuất đúng không?" Lâm nãi nãi ngồi dậy dưới sự trợ giúp của Lâm Bắc Thần, bà nắm chặt tay cháu gái bảo bối, mắt lão phiếm lệ.

Lâm Bắc Thần lắc lắc đầu, cô cố nén khóc mím chặt môi. Theo nãi nãi mở ra hai tay, dựa sát tiến vào trong lòng nãi nãi ấm áp cuối cùng không nhịn được nhẹ giọng nức nở. Cô quá mệt mỏi, hai tháng này cô khắp nơi đề phòng, nhưng khắp nơi có nguy hiểm. Chính nhị thúc ruột thịt của mình, bạn trai yêu nhau nhiều năm, còn có đệ đệ không bằng cầm thú.. Người muốn thương tổn cô đều là người thân cận cô nhất, cho dù nội tâm cô cỡ nào cường đại cũng chịu không nổi liên tiếp đả kích như vậy. Cô cũng xác thực cần hảo hảo phát tiết đi ra...

Lâm Bắc Thần ở phòng nãi nãi ngây người gần một giờ, dụ dỗ nãi nãi ăn điểm tâm mới lui đi ra. Cô trở lại phòng mình, thấy Lý Thiên Hữu ở trên giường mình ngủ say sưa. Cô vào nhà vệ sinh, rửa mặt một lần nữa bổ trang. Cô nhẹ nhàng đi tới trước giường, ngồi ở bên giường. Xuất thần nhìn Lý Thiên Hữu đang ngủ say...

Cảm tình Lý Thiên Hữu đối với cô, cô biết, cô cũng không phải kẻ ngu si, ở trên thương trường sờ soạng lần mò nhiều năm như vậy trái lại cô rất nhanh trí, tuy rằng Lý Thiên Hữu một thân bản lĩnh, thế nhưng tại trong mắt Lâm Bắc Thần nàng giống như là một sinh viên tốt nghiệp mới vừa bước vào xã hội. Tất cả tâm tư đều ở trong cặp mắt nhỏ kia.

Lâm Bắc Thần đưa tay xoa mặt Lý Thiên Hữu, nhẹ nhàng mềm mỏng đụng chạm. Cô cúi xuống hôn môi Lý Thiên Hữu một cái, khẽ thở dài một hơi. Trong đầu cô cũng hỗn loạn vô cùng, hai người hiện tại đã xảy ra quan hệ, một giờ trước Lý Thiên Hữu đứng ở trong ánh dương quang mềm mại hôn, thật sâu khắc ở trong lòng cô. Nhưng có thể làm sao đây? Trên người cô một đống hỗn loạn, hơn nữa Lý Thiên Hữu thân phận quân nhân. Có rất nhiều chuyện đều không phải ngươi muốn như thế nào là có thể như thế, ít nhất các cô không được. Điều này cô rất rõ ràng, cô chậm rãi hồi thần, dịch dịch góc chăn cho Lý Thiên Hữu liền đứng dậy đi thư phòng gia gia.

Lâm Bắc Thần cách một cái bàn ngồi đối diện Lâm gia gia, trước mặt cô bày đặt một chồng văn kiện, mặt trên văn kiện thả tấm đĩa từ.

“Lần này tiểu tử Dương gia làm ra loại sự tình này là gia gia không ngờ tới." Lâm Chí Viễn thâm trầm nói, lần này ông dự định đem tất cả mọi chuyện nói thẳng với Lâm Bắc Thần. Xảy ra chuyện như vậy sau, lòng ông càng thêm kiên định ý nghĩ vẫn không chắc chắn lắm của mình. Ông muốn Lâm Bắc Thần tiếp quản Lâm thị, gia nghiệp to như vậy về sau người thừa kế nhất định là Lâm Bắc Thần. Nếu như không phải trước đây ông luôn chú ý Lâm Bắc Thần thân phận nữ tử, cho nên vẫn đối với con trai thứ của ông trợ trụ vi ngược (nối giáo cho giặc), ngày hôm nay sẽ không có cục diện như vậy, phương diện này nhiều ít có trách nhiệm của ông. Vô luận như thế nào ông cũng không thể tiếp tục ích kỷ nữa.

Lâm Chí Viễn thấy Lâm Bắc Thần mặt lạnh xem văn kiện, giống như không có nghe thấy ông nói, thở dài một hơi nói tiếp: “Cái này là nhược điểm của Dương Tử Long rơi vào ở trong tay người khác, cháu xem một cái sẽ biết." Ông chỉ chỉ đĩa từ trên văn kiện, không biết vì sao ở trước mặt cháu gái ông cũng không nói ra người khác kia chính là con trai thứ của mình, cũng chính là nhị thúc Lâm Bắc Thần. Ông nghĩ chuyện như vậy thực quá tàn nhẫn đối với Lâm Bắc Thần, mà đối với ông mà nói cũng quá mất mặt.

Lâm Bắc Thần mắt nhìn đĩa từ vẫn như cũ mặt lạnh không nói được lời nào, cũng không phải cô không chú ý gia gia mình. Mà là đối với Dương Tử Long sở tác sở vi cô lười nói cái gì. Sự tình đã tới nước này, mặc kệ Dương Tử Long có nhiều ẩn tình, hoặc là bất đắc dĩ, cũng không có bất luận quan hệ gì với cô nữa. Nguyên nhân trong đó một chút cô cũng không muốn biết, cô chỉ biết là Dương Tử Long lựa chọn phản bội mình.

“Tối hôm qua Tử Long đã tới rồi, vừa vào nhà liền quỳ xuống cho gia gia, một mực khóc nhận sai. Các cháu cùng nhau nhiều năm như vậy, gia gia không thay cháu làm chủ cái này, chính cháu quyết định đi!" Lâm Chí Viễn lại thở dài, lão nhân bảy mươi tuổi nào không muốn con cháu mình hạnh phúc? Thật không biết có phải đời trước ông làm quá nhiều chuyện xấu, có thể là tạo nghiệt cái gì. Cho nên khiến hai người con trai duy nhất dưới gối ông nháo đến mức độ này.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ở trong thời gian này ta cũng là nhật canh...

Xem đi, thật xác minh ta nói, không có H chương bình luận sách một hồi liền ít đi, ai!!!

Ta thực không muốn như lão đại mụ mỗi chương lải nhải cái gì tát hoa cái gì cất dấu, thế nhưng không có biện pháp, ta viết văn dựa vào cái này chống đỡ động lực a...

Đại gia lười đánh chữ cũng được, ít nhất Xem ta văn cho cất dấu đi. Xem tại phân thượng ta đây hơn nửa dêm không ngủ được thì thỏa mãn ta đây đi...

Muốn nhật canh chỉ có thể lúc này, thực sự là xin lỗi...
Tác giả : Phong Dã
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại