Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công
Chương 99: Cháy
Edit: gau5555
Beta: Bella Ngân
Nghi thức tế trời không ai khác chính là Lãnh Hạo Nguyệt dẫn mọi người hướng về Ngọc Hoàng đại đế ba quỳ chín lạy, sau đó dâng tế phẩm, rồi quay lại nói một ít lời cổ vũ các loại với mọi người.
Nhạc Du Du là vương phi, tự nhiên tham dự toàn bộ hành trình tham dự, chỉ là, nàng tuyệt đối không lo lắng cho mình làm chuyện gì sai, bởi vì Linh Lung vẫn luôn đi theo phía sau của nàng, nhắc nhở nàng nên thế nào, vì thế, cũng dễ dàng tự tại.
Lãnh Hạo Nguyệt nói những chuyện mà Lạc thúc thúc sớm dạy cho hắn, không dài, rất ngắn gọn, thế nhưng, cũng rất phấn chấn, đầu dưa của Lãnh Hạo Nguyệt dùng rất tốt, một chữ không sót toàn bộ nói xong.
Dân chúng nghe xong tiếng vỗ tay như nước thủy triều, nhìn bóng lưng trầm ổn trấn tĩnh của Lãnh Hạo Nguyệt, trong nháy mắt Nhạc Du Du cảm thấy hoảng hốt, tiểu tử này như thế nhưng lại không tự chủ tản mát ra một cỗ khí vương giả, liếc nhìn khí phách thiên hạ, làm cho người ta nhịn không được sẽ sợ hãi, đây là cùng với chỉ số thông minh sáu tuổi trước mắt của hắn căn bản là hoàn toàn không tương xứng…
Nghĩ như vậy, Nhạc Du Du bỗng nhiên cảm thấy một thân mồ hôi lạnh, chẳng lẽ…
Đúng lúc này, Lãnh Hạo Nguyệt quay đầu lại nhìn nàng vui vẻ, nghịch ngợm thân thân đầu lưỡi, điều này làm cho Nhạc Du Du bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, mình đang nghĩ gì thế? Người nam nhân này vẫn luôn là Tiểu Lục của mình không phải sao? Mình tại sao lại hoài nghi hắn đâu? Tại sao có thể hoài nghi hắn chứ? Không khỏi âm thầm vỗ đầu mình một cái, trong nháy mắt thu hồi tâm thần.
Nghi thức rất nhanh liền kết thúc, chính lúc bách tính đang tự do thắp hương cầu phúc, đoàn người Lãnh Hạo Nguyệt cũng bắt đầu đi xuống chân núi.
Lần này, Nhạc Du Du mới phát hiện, lần này tế trời này, không có thấy Trình Dật bọn họ, Hoa Hồ Điệp kia thì có thể lý giải, hắn không tin thần không tin phật, chỉ tin chính hắn, hơn nữa lại không có quan không có phẩm chất, không đến là rất bình thường, thế nhưng, Trình Dật cùng Long Ngâm kia lại cũng không tới, cái này có điểm kỳ quái chỉ là, nàng cũng thấy kỳ quái một chút chút mà thôi, dù sao, cái đó và nàng không quan hệ, nàng còn hận không thể làm cho Trình Dật kia có thể sớm rời xa Lãnh Hạo Nguyệt một chút.
Thế nhưng, mới vừa đi tới giữa sườn núi, một người từ trong đám người lên núi tách đi ta, sau đó thừa dịp đang cùng Ngọc thúc làm rơi trục bánh xe biến tốc, ở bên tai của hắn nói những thứ gì, chỉ thấy Ngọc thúc chân mày hơi cau, sau đó vội vàng tìm cái trục bánh xe biến tốc, nhìn Linh Lung thử cái ánh mắt, Linh Lung hiểu ý, mượn cớ, lôi kéo Nhạc Du Du dẫn đầu xuống dưới chân núi.
Nhạc Du Du còn nhìn về Lãnh Hạo Nguyệt phất tay một cái, sau đó cùng Linh Lung đi dưới chân núi tập hợp.
Ngọc thúc nhân cơ hội nhìn Lãnh Hạo Nguyệt báo cáo tin tức thám tử vừa hồi báo.
“Giết." Lãnh Hạo Nguyệt ánh mắt hơi híp mị, tầm mắt cũng đuổi theo bóng lưng của Nhạc Du Du đi ở phía trước, thế nhưng giọng điệu vẫn lạnh băng, hay là nên cho thái tử ca ca của hắn điểm cảnh cáo, giả ngu bốn năm, đã được rồi.
“Dạ." Ngọc thúc gật đầu, sau đó tự đi phân phó.
Chân mày của Lãnh Hạo Nguyệt cũng không có buông ra, tâm tư của Lãnh Huyền Nguyệt hắn vẫn luôn biết, hắn cho tới bây giờ sẽ không tin tưởng mình là thực sự ngớ ngẩn, chỉ bất quá, vẫn không nắm được kẽ hở, vì thế, hắn cũng không thể tránh được.
Bây giờ, thân thể phụ hoàng bỗng nhiên lại không tốt, hắn sẽ áp dụng hành động đã trong tình lý, chỉ là, Lãnh Phi Nguyệt đâu? Hắn làm sao lại tự ý đến U Châu? Chẳng lẽ thật là tìm đến mình sao? Hắn không cảm thấy hắn và huynh đệ của hắn tình thân cận đến nông nỗi thế a…
Đúng lúc này, trên đỉnh núi bỗng nhiên truyền đến tiếng quát tháo mọi người thất kinh, còn kèm theo tiếng khóc vô cùng thê thảm, sau đó cũng chỉ thấy khói đặc mọc lên, ánh lửa tận trời, tòa miếu trên đỉnh núi bốc cháy.
Beta: Bella Ngân
Nghi thức tế trời không ai khác chính là Lãnh Hạo Nguyệt dẫn mọi người hướng về Ngọc Hoàng đại đế ba quỳ chín lạy, sau đó dâng tế phẩm, rồi quay lại nói một ít lời cổ vũ các loại với mọi người.
Nhạc Du Du là vương phi, tự nhiên tham dự toàn bộ hành trình tham dự, chỉ là, nàng tuyệt đối không lo lắng cho mình làm chuyện gì sai, bởi vì Linh Lung vẫn luôn đi theo phía sau của nàng, nhắc nhở nàng nên thế nào, vì thế, cũng dễ dàng tự tại.
Lãnh Hạo Nguyệt nói những chuyện mà Lạc thúc thúc sớm dạy cho hắn, không dài, rất ngắn gọn, thế nhưng, cũng rất phấn chấn, đầu dưa của Lãnh Hạo Nguyệt dùng rất tốt, một chữ không sót toàn bộ nói xong.
Dân chúng nghe xong tiếng vỗ tay như nước thủy triều, nhìn bóng lưng trầm ổn trấn tĩnh của Lãnh Hạo Nguyệt, trong nháy mắt Nhạc Du Du cảm thấy hoảng hốt, tiểu tử này như thế nhưng lại không tự chủ tản mát ra một cỗ khí vương giả, liếc nhìn khí phách thiên hạ, làm cho người ta nhịn không được sẽ sợ hãi, đây là cùng với chỉ số thông minh sáu tuổi trước mắt của hắn căn bản là hoàn toàn không tương xứng…
Nghĩ như vậy, Nhạc Du Du bỗng nhiên cảm thấy một thân mồ hôi lạnh, chẳng lẽ…
Đúng lúc này, Lãnh Hạo Nguyệt quay đầu lại nhìn nàng vui vẻ, nghịch ngợm thân thân đầu lưỡi, điều này làm cho Nhạc Du Du bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, mình đang nghĩ gì thế? Người nam nhân này vẫn luôn là Tiểu Lục của mình không phải sao? Mình tại sao lại hoài nghi hắn đâu? Tại sao có thể hoài nghi hắn chứ? Không khỏi âm thầm vỗ đầu mình một cái, trong nháy mắt thu hồi tâm thần.
Nghi thức rất nhanh liền kết thúc, chính lúc bách tính đang tự do thắp hương cầu phúc, đoàn người Lãnh Hạo Nguyệt cũng bắt đầu đi xuống chân núi.
Lần này, Nhạc Du Du mới phát hiện, lần này tế trời này, không có thấy Trình Dật bọn họ, Hoa Hồ Điệp kia thì có thể lý giải, hắn không tin thần không tin phật, chỉ tin chính hắn, hơn nữa lại không có quan không có phẩm chất, không đến là rất bình thường, thế nhưng, Trình Dật cùng Long Ngâm kia lại cũng không tới, cái này có điểm kỳ quái chỉ là, nàng cũng thấy kỳ quái một chút chút mà thôi, dù sao, cái đó và nàng không quan hệ, nàng còn hận không thể làm cho Trình Dật kia có thể sớm rời xa Lãnh Hạo Nguyệt một chút.
Thế nhưng, mới vừa đi tới giữa sườn núi, một người từ trong đám người lên núi tách đi ta, sau đó thừa dịp đang cùng Ngọc thúc làm rơi trục bánh xe biến tốc, ở bên tai của hắn nói những thứ gì, chỉ thấy Ngọc thúc chân mày hơi cau, sau đó vội vàng tìm cái trục bánh xe biến tốc, nhìn Linh Lung thử cái ánh mắt, Linh Lung hiểu ý, mượn cớ, lôi kéo Nhạc Du Du dẫn đầu xuống dưới chân núi.
Nhạc Du Du còn nhìn về Lãnh Hạo Nguyệt phất tay một cái, sau đó cùng Linh Lung đi dưới chân núi tập hợp.
Ngọc thúc nhân cơ hội nhìn Lãnh Hạo Nguyệt báo cáo tin tức thám tử vừa hồi báo.
“Giết." Lãnh Hạo Nguyệt ánh mắt hơi híp mị, tầm mắt cũng đuổi theo bóng lưng của Nhạc Du Du đi ở phía trước, thế nhưng giọng điệu vẫn lạnh băng, hay là nên cho thái tử ca ca của hắn điểm cảnh cáo, giả ngu bốn năm, đã được rồi.
“Dạ." Ngọc thúc gật đầu, sau đó tự đi phân phó.
Chân mày của Lãnh Hạo Nguyệt cũng không có buông ra, tâm tư của Lãnh Huyền Nguyệt hắn vẫn luôn biết, hắn cho tới bây giờ sẽ không tin tưởng mình là thực sự ngớ ngẩn, chỉ bất quá, vẫn không nắm được kẽ hở, vì thế, hắn cũng không thể tránh được.
Bây giờ, thân thể phụ hoàng bỗng nhiên lại không tốt, hắn sẽ áp dụng hành động đã trong tình lý, chỉ là, Lãnh Phi Nguyệt đâu? Hắn làm sao lại tự ý đến U Châu? Chẳng lẽ thật là tìm đến mình sao? Hắn không cảm thấy hắn và huynh đệ của hắn tình thân cận đến nông nỗi thế a…
Đúng lúc này, trên đỉnh núi bỗng nhiên truyền đến tiếng quát tháo mọi người thất kinh, còn kèm theo tiếng khóc vô cùng thê thảm, sau đó cũng chỉ thấy khói đặc mọc lên, ánh lửa tận trời, tòa miếu trên đỉnh núi bốc cháy.
Tác giả :
Tử Tuyết Ngưng Yên