Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công
Chương 94: Bà mối tinh thần
Edit: gau5555
Beta: Bella Ngân
Nhạc Du Du đem chuyện tình việc chính mình gần đây đặc biệt có thể ngủ, thân thể hư hư thực thực, vì sợ Hạo nhi sẽ tìm tiểu thiếp mà đại bổ thân thể nói cho Thanh Thanh.
Kết quả là bị những người khác không cẩn thận nghe được, kết quả là ở trong thư phòng, Trình Dật cùng Hoa Hồ Điệp cũng không để ý hình tượng cười to ba ngày. Chỉ có Long Ngâm đến lúc này, chỉ hơi nhướng con mắt, bộ dáng như có điều suy nghĩ.
Lãnh Hạo Nguyệt còn lại là đầu đầy hắc tuyến.
“Du Du Đáng thương a." Hoa Hồ Điệp biểu hiện đồng tình lắc đầu, “Mỗi đêm bị người ta điểm huyệt ngủ, thế mà còn tưởng rằng thân thể của bản thân bị hư …"
“Ai, là đủ đáng thương." Trình Dật cùng Hoa Hồ Điệp nhìn nhau liếc mắt một cái, “Nếu có một ngày nàng biết chân tướng…" Nói, rồi liếc liếc mắt Lãnh Hạo Nguyệt một cái, “Không biết sẽ làm ra chuyện như thế nào đâu?"
“Rất đáng để chờ mong a…" Hoa Hồ Điệp cười dị thường quỷ dị.
Lãnh Hạo Nguyệt khóe miệng co quắp một chút, sau đó xoay người ra khỏi cửa thư phòng, hắn thực sự chịu không nổi hai người này.
Nhạc Du Du vốn có cho rằng Thanh Thanh sẽ cười nhạo nàng, không nghĩ tới nàng không chỉ không cười, còn chủ động đưa ra cách giúp nàng điều trị một chút, điều này làm cho Nhạc Du Du trong lòng vô cùng cảm kích, đối với nàng cũng cảm thấy vô cùng thân thiết.
“Vương gia, Phi Nhạn có thư đến." Trong hoa viên phía sau, Ngọc thúc nhỏ giọng nói cho Lãnh Hạo Nguyệt, “Phương bắc bạo động, làm cho hoàng thượng rất tức giận, công khai chỉ trích thái tử làm việc bất cẩn, hôm qua, hắn đã khởi hành đến phương bắc, tự mình đi xử lý…"
Lãnh Hạo Nguyệt gật đầu, chuyện này cũng ở trong kế hoạch của hắn, tuy rằng việc này không thể làm dao động được Thái tử căn cơ, nhưng lại có thể cho năng lực làm việc của hắn bị nghi vấn, ít nhất, phụ hoàng đối với hắn đã là thất vọng rồi…
“Truyền lệnh cho Phi ưng, làm cho cho sự việc lớn hơn chút nữa." Lãnh Hạo Nguyệt khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, bạo động ở Phương bắc kia nguyên bản đều là do điều kiện gian khổ, bây giờ, thái tử chỉ có thể đem quân lương cho bọn họ, cho dù hắn không kích động, bạo động kia cũng sẽ là chuyện sớm hay muộn, nhìn cục diện rối rắm này thì xem Lãnh Huyền Nguyệt sắp xếp thế nào.
“Dạ." Ngọc thúc gật đầu, còn muốn nói chút gì, nhưng thấy Nhạc Du Du đang cùng Thanh Thanh đi tới, trong nháy mắt ngậm miệng lại.
“Nương tử, Thanh Thanh." Lãnh Hạo Nguyệt quay đầu lại trong nháy mắt trên mặt sớm đã khôi phục thành trạng thái ngây thơ cùng đơn thuần, thoáng cái liền chạy tới, nhào vào trong lòng Nhạc Du Du.
“Tướng công, có chuyện gì chứ?" Nhạc Du Du nhìn về phía Ngọc thúc gật gật đầu, sau đó sủng nịch vỗ vỗ đầu Lãnh Hạo Nguyệt, “Quy củ này có học giỏi hay không a?"
“Đang cùng Ngọc thúc nói chuyện phiếm." Lãnh Hạo Nguyệt cười xán lạn không gì sánh được, “Hạo nhi học rất nghiêm túc, gần như đều nhớ kỹ mọi thứ."
“Thật vậy chăng?"
“Không tin nàng có thể hỏi Ngọc thúc a…" Lãnh Hạo Nguyệt một bộ dạng tính toán kỹ càng…
“Bẩm vương phi, là thật, vương gia rất thông minh." Ngọc Tuyền vội vàng hướng về phía Nhạc Du Du khom lưng thi lễ, trên mặt tràn đầy ý cười.
“Vậy là tốt rồi, buổi tối nương tử của của chàng là ta sẽ khao chàng một chút, tự mình xuống bếp." Nhạc Du Du một tay vỗ ngực, “Cũng thuận tiện cám ơn Thanh Thanh mấy ngày này đã giúp thiếp điều trị thân thể."
“Được nha." Lãnh Hạo Nguyệt hài lòng vỗ tay kêu lên, “Thanh Thanh, ngươi biết không? Nương tử làm gì đó không ăn không được đâu."
“Chị dâu, Thanh Thanh lại có lộc ăn." Thanh Thanh hơi nở nụ cười, “Trách không được cha nuôi vẫn luôn nói, Hạo ca ca phúc khí rất tốt…"
“Hắc hắc, Thanh Thanh, ngươi nhưng đừng có nói như vậy, ai cưới ngươi mới là có phúc khí tốt." Nhạc Du Du có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, lôi cánh tay Lãnh Hạo Nguyệt một chút, “Đúng hay không tướng công?"
“Uh." Lãnh Hạo Nguyệt dùng sức gật đầu, “Nương tử nói đều đúng."
Nhạc Du Du giống như thưởng cho hắn vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Nhưng Thanh Thanh hơi cúi thấp đầu xuống: “Ta là người mù, ai sẽ nguyện ý lấya?"
“Ngươi yên tâm đi, việc này cứ để cho ta, sẽ tìm cho ngươi một phu quân thật tốt." Nhạc Du Du vừa nghe xong, thì tinh thần của bà mối nhất thời xông ra, vỗ ngực ầm ầm.
Beta: Bella Ngân
Nhạc Du Du đem chuyện tình việc chính mình gần đây đặc biệt có thể ngủ, thân thể hư hư thực thực, vì sợ Hạo nhi sẽ tìm tiểu thiếp mà đại bổ thân thể nói cho Thanh Thanh.
Kết quả là bị những người khác không cẩn thận nghe được, kết quả là ở trong thư phòng, Trình Dật cùng Hoa Hồ Điệp cũng không để ý hình tượng cười to ba ngày. Chỉ có Long Ngâm đến lúc này, chỉ hơi nhướng con mắt, bộ dáng như có điều suy nghĩ.
Lãnh Hạo Nguyệt còn lại là đầu đầy hắc tuyến.
“Du Du Đáng thương a." Hoa Hồ Điệp biểu hiện đồng tình lắc đầu, “Mỗi đêm bị người ta điểm huyệt ngủ, thế mà còn tưởng rằng thân thể của bản thân bị hư …"
“Ai, là đủ đáng thương." Trình Dật cùng Hoa Hồ Điệp nhìn nhau liếc mắt một cái, “Nếu có một ngày nàng biết chân tướng…" Nói, rồi liếc liếc mắt Lãnh Hạo Nguyệt một cái, “Không biết sẽ làm ra chuyện như thế nào đâu?"
“Rất đáng để chờ mong a…" Hoa Hồ Điệp cười dị thường quỷ dị.
Lãnh Hạo Nguyệt khóe miệng co quắp một chút, sau đó xoay người ra khỏi cửa thư phòng, hắn thực sự chịu không nổi hai người này.
Nhạc Du Du vốn có cho rằng Thanh Thanh sẽ cười nhạo nàng, không nghĩ tới nàng không chỉ không cười, còn chủ động đưa ra cách giúp nàng điều trị một chút, điều này làm cho Nhạc Du Du trong lòng vô cùng cảm kích, đối với nàng cũng cảm thấy vô cùng thân thiết.
“Vương gia, Phi Nhạn có thư đến." Trong hoa viên phía sau, Ngọc thúc nhỏ giọng nói cho Lãnh Hạo Nguyệt, “Phương bắc bạo động, làm cho hoàng thượng rất tức giận, công khai chỉ trích thái tử làm việc bất cẩn, hôm qua, hắn đã khởi hành đến phương bắc, tự mình đi xử lý…"
Lãnh Hạo Nguyệt gật đầu, chuyện này cũng ở trong kế hoạch của hắn, tuy rằng việc này không thể làm dao động được Thái tử căn cơ, nhưng lại có thể cho năng lực làm việc của hắn bị nghi vấn, ít nhất, phụ hoàng đối với hắn đã là thất vọng rồi…
“Truyền lệnh cho Phi ưng, làm cho cho sự việc lớn hơn chút nữa." Lãnh Hạo Nguyệt khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, bạo động ở Phương bắc kia nguyên bản đều là do điều kiện gian khổ, bây giờ, thái tử chỉ có thể đem quân lương cho bọn họ, cho dù hắn không kích động, bạo động kia cũng sẽ là chuyện sớm hay muộn, nhìn cục diện rối rắm này thì xem Lãnh Huyền Nguyệt sắp xếp thế nào.
“Dạ." Ngọc thúc gật đầu, còn muốn nói chút gì, nhưng thấy Nhạc Du Du đang cùng Thanh Thanh đi tới, trong nháy mắt ngậm miệng lại.
“Nương tử, Thanh Thanh." Lãnh Hạo Nguyệt quay đầu lại trong nháy mắt trên mặt sớm đã khôi phục thành trạng thái ngây thơ cùng đơn thuần, thoáng cái liền chạy tới, nhào vào trong lòng Nhạc Du Du.
“Tướng công, có chuyện gì chứ?" Nhạc Du Du nhìn về phía Ngọc thúc gật gật đầu, sau đó sủng nịch vỗ vỗ đầu Lãnh Hạo Nguyệt, “Quy củ này có học giỏi hay không a?"
“Đang cùng Ngọc thúc nói chuyện phiếm." Lãnh Hạo Nguyệt cười xán lạn không gì sánh được, “Hạo nhi học rất nghiêm túc, gần như đều nhớ kỹ mọi thứ."
“Thật vậy chăng?"
“Không tin nàng có thể hỏi Ngọc thúc a…" Lãnh Hạo Nguyệt một bộ dạng tính toán kỹ càng…
“Bẩm vương phi, là thật, vương gia rất thông minh." Ngọc Tuyền vội vàng hướng về phía Nhạc Du Du khom lưng thi lễ, trên mặt tràn đầy ý cười.
“Vậy là tốt rồi, buổi tối nương tử của của chàng là ta sẽ khao chàng một chút, tự mình xuống bếp." Nhạc Du Du một tay vỗ ngực, “Cũng thuận tiện cám ơn Thanh Thanh mấy ngày này đã giúp thiếp điều trị thân thể."
“Được nha." Lãnh Hạo Nguyệt hài lòng vỗ tay kêu lên, “Thanh Thanh, ngươi biết không? Nương tử làm gì đó không ăn không được đâu."
“Chị dâu, Thanh Thanh lại có lộc ăn." Thanh Thanh hơi nở nụ cười, “Trách không được cha nuôi vẫn luôn nói, Hạo ca ca phúc khí rất tốt…"
“Hắc hắc, Thanh Thanh, ngươi nhưng đừng có nói như vậy, ai cưới ngươi mới là có phúc khí tốt." Nhạc Du Du có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, lôi cánh tay Lãnh Hạo Nguyệt một chút, “Đúng hay không tướng công?"
“Uh." Lãnh Hạo Nguyệt dùng sức gật đầu, “Nương tử nói đều đúng."
Nhạc Du Du giống như thưởng cho hắn vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Nhưng Thanh Thanh hơi cúi thấp đầu xuống: “Ta là người mù, ai sẽ nguyện ý lấya?"
“Ngươi yên tâm đi, việc này cứ để cho ta, sẽ tìm cho ngươi một phu quân thật tốt." Nhạc Du Du vừa nghe xong, thì tinh thần của bà mối nhất thời xông ra, vỗ ngực ầm ầm.
Tác giả :
Tử Tuyết Ngưng Yên