Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công
Chương 93: Bổ lớn
Edit: gau5555
Beta: Bella Ngân
Đối với Nhạc Du Du mà nói, cuộc sống ở U Châu cùng với Phi Nhứ thành không có gì bất đồng, chẳng qua là đổi nơi ngủ mà thôi, đều là quá nhàn hạ.
Lãnh Hạo Nguyệt mấy ngày nay rất bận, bởi vì ba ngày sau chính là nghi thức tế trời của thành U Châu, lúc này không đến mấy ngày nữa cũng là ngày giỗ của Tuyết phi nương nương, rất nhiều chuyện phải làm, mặc dù có Ngọc thúc cùng Lạc thúc lo liệu, thế nhưng, vẫn muốn một lần nữa giao cho Lãnh Hạo Nguyệt một ít lễ nghi, nên phải nói một số việc, bởi vì đầu óc Lãnh Hạo Nguyệt bị hạn chế muốn đến lúc đó hắn đừng quên, nhất định phải từng lần giao huấn một, từng lần một nói cho.
Vì thế, vào buổi tối mỗi ngày, Lãnh Hạo Nguyệt trở lại gian phòng đều là quệt miệng tựa hồ lão đại không vui.
“Nương tử, Hạo nhi chưa có thời gian cùng nương tử ra ngoài đi dạo…"
“Tướng công a, chính sự quan trọng hơn." Nhạc Du Du mỗi lần đều là an ủi thật tốt, “Thiếp khi nào buồn sẽ nói, để cho Linh Lung cùng thiếp ra ngoài đi dạo."
“Thế nhưng, Hạo nhi muốn cùng nương tử a." Lãnh Hạo Nguyệt mắt to chớp chớp làm trong lòng Nhạc Du Du liền ngứa ngáy.
Nhạc Du Du bỗng nhiên cảm thấy khí huyết dâng lên, sau đó trong lỗ mũi nóng lên, dịch thể trong cổ nóng hầm hập liền “Phi lưu thẳng hạ ba nghìn xích" (*)
(*) Phi lưu thẳng hạ ba nghìn xích: một câu thơ trong tác phẩm của Lý Bạch "Xa ngắm thác núi Lư “. Câu này miêu tả cảnh nước đổ từ trên cao xuống
“Nương tử, ngươi làm sao vậy?" Lãnh Hạo Nguyệt vội vàng lấy tay lau đi cho nàng, kết quả lại là càng lau càng nhiều, càng không thể vãn hồi được, trong lòng là vừa buồn cười vừa tức giận, nữ nhân này sao lại không kiên định như vậy? Đều bao nhiêu lâu rồi, nhìn mình mà vẫn chảy máu mũi? Có thể sau này thấy mình so với bây giờ tốt hơn nàng sẽ không có sức chống cự hay không? Nghĩ như vậy, bỗng nhiên trong lòng lại không thoải mái đứng lên.
“Không có việc gì." Nhạc Du Du cảm thấy rất 囧, vội vàng ngẩng cổ lên, “Gần đây trời rất nóng nực, chỉ nóng lên mà thôi."
“Không được, thật là nhiều máu a…" Lãnh Hạo Nguyệt nói xong liền hướng bên ngoài kêu, “Linh Lung, nhanh đi thỉnh đại phu…"
Nhạc Du Du muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi, đành phải nhận mệnh thở dài, lần này mất mặt rốt cuộc giấu vào đâu, phỏng chừng rất nhanh tất cả mọi người sẽ biết, ai, sau này còn dám gặp người nào……
Không đến một hồi, Linh Lung liền đỡ Thanh Thanh đi đến.
“Hạo ca ca, buổi tối cha nuôi có nói, hắn không có thoải mái để đến, muốn ta vội tới nhìn chị dâu có được không?" Thanh Thanh vừa vào phòng liền vừa cười vừa nói, thanh âm thanh thúy dễ nghe.
“Phiền toái." Nhạc Du Du nói xong có điểm hữu khí vô lực, nàng cũng không biết mình tại sao lại có nhiều máu như vậy? Đều đã chảy lâu như vậy, mà vẫn không có ý dừng lại a.
Thanh Thanh gật đầu, sau đó ngồi xuống trước giường, đưa tay ra bắt mạch cho Nhạc Du Du. Không đến một hồi, thế nhưng lại nhíu mày.
“Thanh Thanh a, ta có phải gặp bệnh nan y hay không?" Nhạc Du Du nhìn nét mặt của nàng, trong lòng không khỏi cả kinh, “Không có việc gì, ngươi cứ ăn ngay nói thật, ta chịu được."
Thanh Thanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức liền nở nụ cười.
“Không phải đâu?" Nhạc Du Du vẻ mặt cầu xin hỏi, “Ta mắc phải bệnh nan y ngươi còn cười?"
Lãnh Hạo Nguyệt bắn đầu cũng là cả kinh, nhưng nhìn thấy Thanh Thanh nở nụ cười, tâm nhất thời liền đi xuống.
“Chị dâu, ai nói ngươi mắc bệnh nan y?" Thanh Thanh chịu không nổi lắc đầu, “Ngươi là bổ lớn…"
——
Xa ngắm thác núi Lư…
Phiên âm:
Nhật chiếu Hương Lộ sinh tử yên,
Dao khan bộc bố quải tiền xuyên.
Phi lưu trực há tam thiên xích,
Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên.
Dịch nghĩa:
Mặt trời chiếu núi Hương Lô, sinh làn khói tía
Xa nhìn dòng thác treo trên dòng sông phía trước.
Thác chảy như bay đổ thẳng xuống từ ba nghìn thước
Ngỡ là sông Ngân rơi tự chín tầng mây.
Dịch thơ:
Nắng rọi Hương Lộ khói tía bay
Xa trông dòng thác nước sông này.
Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước,
Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây.
Beta: Bella Ngân
Đối với Nhạc Du Du mà nói, cuộc sống ở U Châu cùng với Phi Nhứ thành không có gì bất đồng, chẳng qua là đổi nơi ngủ mà thôi, đều là quá nhàn hạ.
Lãnh Hạo Nguyệt mấy ngày nay rất bận, bởi vì ba ngày sau chính là nghi thức tế trời của thành U Châu, lúc này không đến mấy ngày nữa cũng là ngày giỗ của Tuyết phi nương nương, rất nhiều chuyện phải làm, mặc dù có Ngọc thúc cùng Lạc thúc lo liệu, thế nhưng, vẫn muốn một lần nữa giao cho Lãnh Hạo Nguyệt một ít lễ nghi, nên phải nói một số việc, bởi vì đầu óc Lãnh Hạo Nguyệt bị hạn chế muốn đến lúc đó hắn đừng quên, nhất định phải từng lần giao huấn một, từng lần một nói cho.
Vì thế, vào buổi tối mỗi ngày, Lãnh Hạo Nguyệt trở lại gian phòng đều là quệt miệng tựa hồ lão đại không vui.
“Nương tử, Hạo nhi chưa có thời gian cùng nương tử ra ngoài đi dạo…"
“Tướng công a, chính sự quan trọng hơn." Nhạc Du Du mỗi lần đều là an ủi thật tốt, “Thiếp khi nào buồn sẽ nói, để cho Linh Lung cùng thiếp ra ngoài đi dạo."
“Thế nhưng, Hạo nhi muốn cùng nương tử a." Lãnh Hạo Nguyệt mắt to chớp chớp làm trong lòng Nhạc Du Du liền ngứa ngáy.
Nhạc Du Du bỗng nhiên cảm thấy khí huyết dâng lên, sau đó trong lỗ mũi nóng lên, dịch thể trong cổ nóng hầm hập liền “Phi lưu thẳng hạ ba nghìn xích" (*)
(*) Phi lưu thẳng hạ ba nghìn xích: một câu thơ trong tác phẩm của Lý Bạch "Xa ngắm thác núi Lư “. Câu này miêu tả cảnh nước đổ từ trên cao xuống
“Nương tử, ngươi làm sao vậy?" Lãnh Hạo Nguyệt vội vàng lấy tay lau đi cho nàng, kết quả lại là càng lau càng nhiều, càng không thể vãn hồi được, trong lòng là vừa buồn cười vừa tức giận, nữ nhân này sao lại không kiên định như vậy? Đều bao nhiêu lâu rồi, nhìn mình mà vẫn chảy máu mũi? Có thể sau này thấy mình so với bây giờ tốt hơn nàng sẽ không có sức chống cự hay không? Nghĩ như vậy, bỗng nhiên trong lòng lại không thoải mái đứng lên.
“Không có việc gì." Nhạc Du Du cảm thấy rất 囧, vội vàng ngẩng cổ lên, “Gần đây trời rất nóng nực, chỉ nóng lên mà thôi."
“Không được, thật là nhiều máu a…" Lãnh Hạo Nguyệt nói xong liền hướng bên ngoài kêu, “Linh Lung, nhanh đi thỉnh đại phu…"
Nhạc Du Du muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi, đành phải nhận mệnh thở dài, lần này mất mặt rốt cuộc giấu vào đâu, phỏng chừng rất nhanh tất cả mọi người sẽ biết, ai, sau này còn dám gặp người nào……
Không đến một hồi, Linh Lung liền đỡ Thanh Thanh đi đến.
“Hạo ca ca, buổi tối cha nuôi có nói, hắn không có thoải mái để đến, muốn ta vội tới nhìn chị dâu có được không?" Thanh Thanh vừa vào phòng liền vừa cười vừa nói, thanh âm thanh thúy dễ nghe.
“Phiền toái." Nhạc Du Du nói xong có điểm hữu khí vô lực, nàng cũng không biết mình tại sao lại có nhiều máu như vậy? Đều đã chảy lâu như vậy, mà vẫn không có ý dừng lại a.
Thanh Thanh gật đầu, sau đó ngồi xuống trước giường, đưa tay ra bắt mạch cho Nhạc Du Du. Không đến một hồi, thế nhưng lại nhíu mày.
“Thanh Thanh a, ta có phải gặp bệnh nan y hay không?" Nhạc Du Du nhìn nét mặt của nàng, trong lòng không khỏi cả kinh, “Không có việc gì, ngươi cứ ăn ngay nói thật, ta chịu được."
Thanh Thanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức liền nở nụ cười.
“Không phải đâu?" Nhạc Du Du vẻ mặt cầu xin hỏi, “Ta mắc phải bệnh nan y ngươi còn cười?"
Lãnh Hạo Nguyệt bắn đầu cũng là cả kinh, nhưng nhìn thấy Thanh Thanh nở nụ cười, tâm nhất thời liền đi xuống.
“Chị dâu, ai nói ngươi mắc bệnh nan y?" Thanh Thanh chịu không nổi lắc đầu, “Ngươi là bổ lớn…"
——
Xa ngắm thác núi Lư…
Phiên âm:
Nhật chiếu Hương Lộ sinh tử yên,
Dao khan bộc bố quải tiền xuyên.
Phi lưu trực há tam thiên xích,
Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên.
Dịch nghĩa:
Mặt trời chiếu núi Hương Lô, sinh làn khói tía
Xa nhìn dòng thác treo trên dòng sông phía trước.
Thác chảy như bay đổ thẳng xuống từ ba nghìn thước
Ngỡ là sông Ngân rơi tự chín tầng mây.
Dịch thơ:
Nắng rọi Hương Lộ khói tía bay
Xa trông dòng thác nước sông này.
Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước,
Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây.
Tác giả :
Tử Tuyết Ngưng Yên