Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công
Chương 156: Phong độ
Edit: gau5555
Beta: dark Angel (Bella Ngân)
Khi Nhạc Du Du nhỏ một giọt máu vào trong thuốc giải, thì đầu khớp xương nguyên bản đang đen hôi lập tức dần chuyển sang trắng, chỉ chốc lát, trở thành màu sắc bình thường của đầu khớp xương.
Vô Ưu lão nhân cùng Lạc Băng nhìn nhau cười, thành công.
Lúc Lãnh Hạo Nguyệt uống xong thuốc nước có lẫn máu của Nhạc Du Du vào, tâm không khỏi hơi đau xót. mặc dù hắn biết nàng đến từ dị thế, nhưng hắn còn chưa muốn dùng máu của nàng để làm cái gì a, độc trùng này một khi tràn lan, thì phải cần bao nhiêu giải dược a? Mà chế tác ra giải dược này, lại phải cần bao nhiêu máu để làm ra a? Thân thể nàng nhỏ như thế, có thể có bao nhiêu máu được đây? Vạn nhất nếu như hết máu mà chết… Hắn không dám nghĩ, những ngày không có nàng, hắn phải sống sót như thế nào? Hắn đã từng nghĩ tới nàng có thể hung hãn, có thể hướng hắn la hét, có thể bởi vì tức giận mà rời nhà trốn đi, cũng có thể đập bể đông tây, nhưng không muốn nàng sẽ chết, sẽ rời hắn đi, cho dù lần này nàng mất tích lâu như vậy, trong lòng của hắn luôn có một thanh âm nói cho hắn biết, nàng sẽ trở lại, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới nàng sẽ chết…
Nhạc Du Du cũng không biết tâm tư của Lãnh Hạo Nguyệt, trái lại cảm thấy có điểm hưng phấn, ai nói sau khi ra đi có chỗ vô dụng đây? Nàng không phải cũng có thể cứu vớt thế giới sao? Trong nháy mắt, nàng cảm giác mình vĩ đại hơn, có chút cảm giác rất đặc biệt.
Có thể là do hưng phấn quá, Nhạc Du Du không chút để ý, tức khắc liền đánh lên người ở phía trước, đầu ong một chút, không khỏi bưng cái trán lảo đảo về sau, lại bị người chặn ngang ôm lấy.
“Nữ nhân, cằm đẹp của ta a… Dù yêu thương nhung nhớ cũng không cần khí lực lớn như vậy chứ?" Nam Cung Duệ khoa trương bưng cằm của mình, một đôi bóng quang điện lại hướng về phía Nhạc Du Du chớp chớp.
Nhạc Du Du giương mắt, lại bị khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc kia làm cho càng hoảng sợ, nhất thời đã quên mất làm ra bất kỳ phản ứng nào.
“Làm sao vậy? Có phải bị sắc đẹp của ta hấp dẫn rồi hay không?" Nam Cung Duệ tà mị cười, càng tiến thêm gần.
Nhạc Du Du đầu tiên là quẫn bách, thế nhưng, rất nhanh lại cũng quyến rũ cười đem mặt tiến tới gần, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Nam Cung Duệ.
Nam Cung Duệ tim đập đã bắt đầu lộ rõ, tuy biết nàng là Tấn vương vương phi, thế nhưng, vẫn là nhịn không được muốn muốn tới gần gần chút nữa…
Ngay khi hai người mũi sẽ chạm vào nhau.
“Khóe mắt ngươi, có một khối ghèn thật lớn a…" Nhạc Du Du lại bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, há to miệng, vẻ mặt kinh ngạc, “Vẫn là màu đen…"
Nhất thời, hơi thở ái muội hoàn toàn không có, khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Duệ trong nháy mắt bị nổi đầy hắc tuyến, sau đó khóe miệng bắt đầu co quắp, chân mềm nhũn, nhẹ buông tay, chỉ nghe ùm một tiếng, Nhạc Du Du không phòng bị, đặt mông liền ngồi trên mặt đất.
Nam Cung Duệ sửng sốt, tay lập tức vươn ra, nhưng xấu hổ cũng không có kéo nàng vội vàng xoay người, lau khóe mắt một chút, sau đó bỏ chạy, nha, hôm nay thực sự là ném đại nhân.
“NamCung Duệ!" Nhạc Du Du nhe răng trợn mắt vuốt cái mông của mình, “Ngươi nha có chút phong độ nào hay không? Phong độ? Hiểu hay không?"
Nam Cung Duệ nhanh như chớp chạy mất dạng.
Trong lều lớn.
“Tin tức Nhạc Du Du là ‘Dị nữ’ nhất định không thể truyền ra ngoài." Lãnh Hạo Nguyệt vô cùng nghiêm khắc hạ lệnh, “Nếu như ai dám tiết lộ ra ngoài, trừng phạt nghiêm khắc." Hắn biết, một khi tin tức để lộ, Liệt Nhật quốc cùng Lãnh Phi Nguyệt nhất định là sẽ tới cướp người.
“Dạ." Long Ngâm cũng gật đầu nga, “Bất quá, nếu muốn triệt để giải quyết việc này, nhất định phải mau chóng tìm được nơi chăn nuôi độc trùng, triệt để phá hủy những thứ kia…"
Nhưng vào lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, sau đó có thị vệ một thân toàn máu chạy tiến đến.
“Vương, vương gia…" Người nọ thấy Lãnh Hạo Nguyệt, cũng trong nháy mắt nhào tới trên mặt đất thị vệ lập tức tránh ra, thế nhưng, móc từ trong ngực ra một cái đông tây gì đó, hơi giơ lên.
Long Ngâm là người đầu tiên vọt lên: “A Thái…" Hắn nhận ra người này, chính là một trong bốn thị vệ theo Trình Dật đi đến Liệt Nhật quốc trước, bây giờ, bản thân bị trọng thương trở về, không khỏi giật mình một cái, chẳng lẽ đại sư huynh đã xảy ra chuyện?
Lãnh Hạo Nguyệt cũng bất chấp nghĩ nhiều như vậy, cước bộ vọt tới, từ trong tay A Thái nhận lấy một cái khăn quyên đã bị nhuộm thành màu hồng, triển khai, dĩ nhiên là một địa đồ.
“Độc trùng…" A Thái nói xong hai chữ này, sau đó liền tức khắc ngã xuống bất động.
Vô Ưu lão nhân tiến lên dò xét mạch đập của hắn một chút, sau đó lắc đầu: “Hắn nguyên bản hai ngày trước đã phải chết, chỉ là trong lòng nghĩ tới nhiệm vụ này, lúc này mới cố gắng chống trở về…"
Lãnh Hạo Nguyệt hơi cắn môi một cái, sau đó hướng về phía Long Ngâm nói: “Hậu táng đi."
Long Ngâm gật gật đầu, sau đó đem thi thể đi xuống.
Trên khăn quyên kia Trình Dật đã vẽ một địa đồ, đồng thời đánh dấu chỗ vị trí độc trùng, bởi vậy có thể thấy được, Trình Dật nhất định là lúc đang tìm đến độc trùng chăn nuôi thì xảy ra chuyện gì đó, sau đó mới để cho A Thái mang theo địa đồ đột phá vòng vây chạy trở về, mà hắn rất có thể đã bị người bắt lại.
Lúc này Thanh Thanh đang ở trong vương phủ ở U Châu nghịch thảo dược, đột nhiên cảm giác được ngực đau xót, không khỏi hét lên một tiếng, một cảm giác không tốt lắm liền bật kêu: “Dật ca ca…"
“Thanh Thanh tiểu thư, làm sao vậy?" Tiểu Hỉ bên cạnh lại càng hoảng sợ, vội vàng chạy qua đỡ nàng.
“Không có việc gì, chỉ là ngực bỗng nhiên có chút không thoải mái." Thanh Thanh miễn cưỡng cười, cũng không có đem lo lắng trong lòng nói ra.
“Vậy để nô tỳ đỡ ngài đi vào nghỉ tạm." Tiểu Hỉ vừa nghe xong, vội vàng đỡ nàng lên, “Thảo dược này một hồi nô tỳ sẽ giúp ngài thu lại."
“Cám ơn Tiểu hỉ " Thanh Thanh hơi gật đầu, sau đó trở về phòng thế nhưng, lo lắng trong lòng cũng không thể bình tĩnh trở lại.
Có vị trí của độc trùng, Lãnh Hạo Nguyệt quyết định tự mình đi đến Liệt Nhật quốc, Vô Ưu lão nhân cũng đồng ý, đồng thời muốn đi cùng vừa lúc thanh lý môn hộ.
Thời gian Nhạc Du Du biết Lãnh Hạo Nguyệt muốn đích thân đi đến Liệt Nhật quốc diệt trừ độc trùng, thì cố ý muốn đi theo, lý do là vạn nhất nếu như không cẩn thận ai lại bị cắn bị thương, máu của nàng có thể cứu được người.
Thế là vào lúc ban đêm, sau khi giao mọi việc cho Nam Cung Duệ, nhóm ba người liền lên đường, bọn họ chỉ dẫn theo tứ đại thị vệ Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Một chuyến này, Lãnh Hạo Nguyệt thề rằng nhất định phải tiêu diệt được độc trùng này, to lớn hơn là vì sinh mệnh của bách tính, ích kỷ một chút chính là vì hắn, hắn không hy vọng Nhạc Du Du vì vậy mà phát sinh nguy hiểm.
Theo vị trí đánh dấu trên địa đồ, độc trùng kia được chăn nuôi ở trong khe núi sâu, mà này khe sâu vừa lúc là nơi giao nhau trong núi Bạch Vân giữa Liệt Nhật quốc cùng Băng Diễm, chỉ là, nhìn trên bản đồ thì nơi đó lệ thuộc Liệt Nhật quốc.
Đoàn người một đường đi về phía nam, ngựa chạy không lúc nào ngừng nghỉ, cũng may ngựa này đều là ngựa quý, một ngày có thế đi một nghìn dặm, vì thế, cũng chỉ cần hơn ba ngày đường, liền đạt tới chân núi mây trắng giao giới giữa hai nước.
Beta: dark Angel (Bella Ngân)
Khi Nhạc Du Du nhỏ một giọt máu vào trong thuốc giải, thì đầu khớp xương nguyên bản đang đen hôi lập tức dần chuyển sang trắng, chỉ chốc lát, trở thành màu sắc bình thường của đầu khớp xương.
Vô Ưu lão nhân cùng Lạc Băng nhìn nhau cười, thành công.
Lúc Lãnh Hạo Nguyệt uống xong thuốc nước có lẫn máu của Nhạc Du Du vào, tâm không khỏi hơi đau xót. mặc dù hắn biết nàng đến từ dị thế, nhưng hắn còn chưa muốn dùng máu của nàng để làm cái gì a, độc trùng này một khi tràn lan, thì phải cần bao nhiêu giải dược a? Mà chế tác ra giải dược này, lại phải cần bao nhiêu máu để làm ra a? Thân thể nàng nhỏ như thế, có thể có bao nhiêu máu được đây? Vạn nhất nếu như hết máu mà chết… Hắn không dám nghĩ, những ngày không có nàng, hắn phải sống sót như thế nào? Hắn đã từng nghĩ tới nàng có thể hung hãn, có thể hướng hắn la hét, có thể bởi vì tức giận mà rời nhà trốn đi, cũng có thể đập bể đông tây, nhưng không muốn nàng sẽ chết, sẽ rời hắn đi, cho dù lần này nàng mất tích lâu như vậy, trong lòng của hắn luôn có một thanh âm nói cho hắn biết, nàng sẽ trở lại, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới nàng sẽ chết…
Nhạc Du Du cũng không biết tâm tư của Lãnh Hạo Nguyệt, trái lại cảm thấy có điểm hưng phấn, ai nói sau khi ra đi có chỗ vô dụng đây? Nàng không phải cũng có thể cứu vớt thế giới sao? Trong nháy mắt, nàng cảm giác mình vĩ đại hơn, có chút cảm giác rất đặc biệt.
Có thể là do hưng phấn quá, Nhạc Du Du không chút để ý, tức khắc liền đánh lên người ở phía trước, đầu ong một chút, không khỏi bưng cái trán lảo đảo về sau, lại bị người chặn ngang ôm lấy.
“Nữ nhân, cằm đẹp của ta a… Dù yêu thương nhung nhớ cũng không cần khí lực lớn như vậy chứ?" Nam Cung Duệ khoa trương bưng cằm của mình, một đôi bóng quang điện lại hướng về phía Nhạc Du Du chớp chớp.
Nhạc Du Du giương mắt, lại bị khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc kia làm cho càng hoảng sợ, nhất thời đã quên mất làm ra bất kỳ phản ứng nào.
“Làm sao vậy? Có phải bị sắc đẹp của ta hấp dẫn rồi hay không?" Nam Cung Duệ tà mị cười, càng tiến thêm gần.
Nhạc Du Du đầu tiên là quẫn bách, thế nhưng, rất nhanh lại cũng quyến rũ cười đem mặt tiến tới gần, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Nam Cung Duệ.
Nam Cung Duệ tim đập đã bắt đầu lộ rõ, tuy biết nàng là Tấn vương vương phi, thế nhưng, vẫn là nhịn không được muốn muốn tới gần gần chút nữa…
Ngay khi hai người mũi sẽ chạm vào nhau.
“Khóe mắt ngươi, có một khối ghèn thật lớn a…" Nhạc Du Du lại bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, há to miệng, vẻ mặt kinh ngạc, “Vẫn là màu đen…"
Nhất thời, hơi thở ái muội hoàn toàn không có, khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Duệ trong nháy mắt bị nổi đầy hắc tuyến, sau đó khóe miệng bắt đầu co quắp, chân mềm nhũn, nhẹ buông tay, chỉ nghe ùm một tiếng, Nhạc Du Du không phòng bị, đặt mông liền ngồi trên mặt đất.
Nam Cung Duệ sửng sốt, tay lập tức vươn ra, nhưng xấu hổ cũng không có kéo nàng vội vàng xoay người, lau khóe mắt một chút, sau đó bỏ chạy, nha, hôm nay thực sự là ném đại nhân.
“NamCung Duệ!" Nhạc Du Du nhe răng trợn mắt vuốt cái mông của mình, “Ngươi nha có chút phong độ nào hay không? Phong độ? Hiểu hay không?"
Nam Cung Duệ nhanh như chớp chạy mất dạng.
Trong lều lớn.
“Tin tức Nhạc Du Du là ‘Dị nữ’ nhất định không thể truyền ra ngoài." Lãnh Hạo Nguyệt vô cùng nghiêm khắc hạ lệnh, “Nếu như ai dám tiết lộ ra ngoài, trừng phạt nghiêm khắc." Hắn biết, một khi tin tức để lộ, Liệt Nhật quốc cùng Lãnh Phi Nguyệt nhất định là sẽ tới cướp người.
“Dạ." Long Ngâm cũng gật đầu nga, “Bất quá, nếu muốn triệt để giải quyết việc này, nhất định phải mau chóng tìm được nơi chăn nuôi độc trùng, triệt để phá hủy những thứ kia…"
Nhưng vào lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, sau đó có thị vệ một thân toàn máu chạy tiến đến.
“Vương, vương gia…" Người nọ thấy Lãnh Hạo Nguyệt, cũng trong nháy mắt nhào tới trên mặt đất thị vệ lập tức tránh ra, thế nhưng, móc từ trong ngực ra một cái đông tây gì đó, hơi giơ lên.
Long Ngâm là người đầu tiên vọt lên: “A Thái…" Hắn nhận ra người này, chính là một trong bốn thị vệ theo Trình Dật đi đến Liệt Nhật quốc trước, bây giờ, bản thân bị trọng thương trở về, không khỏi giật mình một cái, chẳng lẽ đại sư huynh đã xảy ra chuyện?
Lãnh Hạo Nguyệt cũng bất chấp nghĩ nhiều như vậy, cước bộ vọt tới, từ trong tay A Thái nhận lấy một cái khăn quyên đã bị nhuộm thành màu hồng, triển khai, dĩ nhiên là một địa đồ.
“Độc trùng…" A Thái nói xong hai chữ này, sau đó liền tức khắc ngã xuống bất động.
Vô Ưu lão nhân tiến lên dò xét mạch đập của hắn một chút, sau đó lắc đầu: “Hắn nguyên bản hai ngày trước đã phải chết, chỉ là trong lòng nghĩ tới nhiệm vụ này, lúc này mới cố gắng chống trở về…"
Lãnh Hạo Nguyệt hơi cắn môi một cái, sau đó hướng về phía Long Ngâm nói: “Hậu táng đi."
Long Ngâm gật gật đầu, sau đó đem thi thể đi xuống.
Trên khăn quyên kia Trình Dật đã vẽ một địa đồ, đồng thời đánh dấu chỗ vị trí độc trùng, bởi vậy có thể thấy được, Trình Dật nhất định là lúc đang tìm đến độc trùng chăn nuôi thì xảy ra chuyện gì đó, sau đó mới để cho A Thái mang theo địa đồ đột phá vòng vây chạy trở về, mà hắn rất có thể đã bị người bắt lại.
Lúc này Thanh Thanh đang ở trong vương phủ ở U Châu nghịch thảo dược, đột nhiên cảm giác được ngực đau xót, không khỏi hét lên một tiếng, một cảm giác không tốt lắm liền bật kêu: “Dật ca ca…"
“Thanh Thanh tiểu thư, làm sao vậy?" Tiểu Hỉ bên cạnh lại càng hoảng sợ, vội vàng chạy qua đỡ nàng.
“Không có việc gì, chỉ là ngực bỗng nhiên có chút không thoải mái." Thanh Thanh miễn cưỡng cười, cũng không có đem lo lắng trong lòng nói ra.
“Vậy để nô tỳ đỡ ngài đi vào nghỉ tạm." Tiểu Hỉ vừa nghe xong, vội vàng đỡ nàng lên, “Thảo dược này một hồi nô tỳ sẽ giúp ngài thu lại."
“Cám ơn Tiểu hỉ " Thanh Thanh hơi gật đầu, sau đó trở về phòng thế nhưng, lo lắng trong lòng cũng không thể bình tĩnh trở lại.
Có vị trí của độc trùng, Lãnh Hạo Nguyệt quyết định tự mình đi đến Liệt Nhật quốc, Vô Ưu lão nhân cũng đồng ý, đồng thời muốn đi cùng vừa lúc thanh lý môn hộ.
Thời gian Nhạc Du Du biết Lãnh Hạo Nguyệt muốn đích thân đi đến Liệt Nhật quốc diệt trừ độc trùng, thì cố ý muốn đi theo, lý do là vạn nhất nếu như không cẩn thận ai lại bị cắn bị thương, máu của nàng có thể cứu được người.
Thế là vào lúc ban đêm, sau khi giao mọi việc cho Nam Cung Duệ, nhóm ba người liền lên đường, bọn họ chỉ dẫn theo tứ đại thị vệ Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Một chuyến này, Lãnh Hạo Nguyệt thề rằng nhất định phải tiêu diệt được độc trùng này, to lớn hơn là vì sinh mệnh của bách tính, ích kỷ một chút chính là vì hắn, hắn không hy vọng Nhạc Du Du vì vậy mà phát sinh nguy hiểm.
Theo vị trí đánh dấu trên địa đồ, độc trùng kia được chăn nuôi ở trong khe núi sâu, mà này khe sâu vừa lúc là nơi giao nhau trong núi Bạch Vân giữa Liệt Nhật quốc cùng Băng Diễm, chỉ là, nhìn trên bản đồ thì nơi đó lệ thuộc Liệt Nhật quốc.
Đoàn người một đường đi về phía nam, ngựa chạy không lúc nào ngừng nghỉ, cũng may ngựa này đều là ngựa quý, một ngày có thế đi một nghìn dặm, vì thế, cũng chỉ cần hơn ba ngày đường, liền đạt tới chân núi mây trắng giao giới giữa hai nước.
Tác giả :
Tử Tuyết Ngưng Yên