Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công
Chương 152: Vô Ưu lão nhân
Edit: gau5555
Beta: dark Angel (Bella Ngân)
Lãnh Phi Nguyệt tốc độ rất nhanh, nhìn Nhạc Du Du rải độc, vội vàng đẩy bàn tay, một trận gió thổi qua, độc phấn liền trong nháy mắt bị thổi không còn thấy bóng dáng tăm hơi, sau đó hắn vội vàng xoay người trên không trung chộp tới Nhạc Du Du.
Chỉ là, tản ra độc phấn làm cho động tác của hắn chậm như vậy, chân đảo giữ ở tại trên tường, tay cấp tốc chụp vào người đang rơi xuống kia.
“Du Du…" Lãnh Phi Nguyệt sắc mặt có điểm trở nên trắng, thế nhưng, cũng chỉ nghe thấy sất lạp một tiếng, còn chưa kịp đưa tay bắt nàng, người đã rơi xuống, trong tay chỉ để lại nửa đoạn ống tay áo.
“Vì sao?" Lãnh Phi Nguyệt nhìn bóng người dần dần nhỏ đi kia, không khỏi kêu lớn lên, “Nàng tình nguyện chết cũng không muốn ở lại bên cạnh ta?"
Nhạc Du Du kỳ thực cũng không nghĩ tới chính mình sẽ té xuống, vì thế, Khi nàng nghe thấy Lãnh Phi Nguyệt nói, không khỏi liếc mắt, nàng tuy rằng không muốn đứng ở bên cạnh hắn, thế nhưng cũng không muốn chết a, nàng là học nghệ không tinh, không cẩn thận ngã xuống có được hay không? Chỉ là bây giờ nói gì cũng đã chậm a…
Nghe tiếng gió bên tai, Nhạc Du Du chấp nhận nhắm hai mắt lại, nàng hiện tại hi vọng mình có thể ngất đi, sau đó vừa mở mắt lúc tỉnh lại, mình đã bình yên vô sự, tốt nhất là lại trở lại bên người Lãnh Hạo Nguyệt, hoặc là vửa mở mắt liền nghe thấy ‘công phu sư tử rống’ của mẹ nàng cũng được a…
Thế nhưng, khi thân thể của nàng vì cùng mặt nước tiếp xúc mà truyền đến đau đớn, làm cho nàng biết mình nhất thời sẽ không chịu được, tận lực tiếp nhận nước sông cảm giác ở tứ chi, nước lạnh cấp tốc đem nàng vây quanh, bản năng đưa tay ra bắt hai cái, nhưng cái gì cũng không bắt được, hô hấp cũng càng ngày càng khó khăn, Nhạc Du Du trong lòng đã bị cảm giác sợ hãi thật lớn cắn nuốt…
Rốt cuộc, thân thể Nhạc Du Du bị dòng nước cuốn trôi, trong quá trình di chuyển cấp tốc, đụng phải một cái gì đó, ý thức của nàng bắt đầu rời rạc, trong lòng không khỏi ai than một tiếng: rốt cuộc cũng hôn mê.
Đợi cho ý thức của Nhạc Du Du lần thứ hai khôi phục thời gian mở mắt nhưng cũng không có giống như mong muốn của nàng như vậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy tướng công nhà nàng, cũng chưa có trở lại ở trong nhà hiện đại, mà là nằm ở trong một nơi thoạt nhìn như nhà tranh nhỏ đơn sơ.
Nhạc Du Du muốn chống đứng dậy, lại phát hiện toàn thân tựa hồ cũng rất cứng ngắc, muốn động một chút đều rất khó khăn, không khỏi cúi đầu nhìn, thế nhưng toàn thân bị bao giống tượng bánh chưng.
“Không phải là lại xuyên qua đi?" Nhạc Du Du nhịn không được thì thầm một tiếng, thong thả giơ cánh tay lên, tay kia đều được bao quanh, “Còn xuyên thành xác ướp? Ở đây không phải là Ai Cập đi?"
Vừa mới nghĩ tới đây, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân, Nhạc Du Du vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Ngay khi nàng giả bộ nhắm mắt thì cửa liền được đẩy ra, một lão già vẫn tráng kiện đi đến, liếc mắt nhìn trên Nhạc Du Du trên giường, cười loát râu mép một chút: “Nha đầu, nên tỉnh đi."
Nhạc Du Du trong lòng cả kinh, hắn làm sao biết chính mình tỉnh?
“Nếu như không muốn mở mắt thì băng vải trên người của ngươi cũng chỉ có thể tiếp tục quấn lấy …" Lão giả nói xoay người tựa hồ phải đi.
“Không nên." Nhạc Du Du vừa nghe rời đi thì mở mắt, hướng về phía bóng lưng người nọ hắc hắc vui lên, “Ta cũng vừa vặn tỉnh lại …"
“Ha ha." Lão giả nghe xong cười lớn xoay người lại, “Lão hủ còn tưởng rằng nha đầu ngươi thích bị quấn lấy như vậy."
Nhạc Du Du bất đắc dĩ cười cười, ai sẽ thích bị quấn lấy? Chỉ là, nàng hiện ở trong lòng có không ít nghi hoặc, vì thế, trước hết không so đo cái này: “Lão bá, là ngài đã cứu ta sao? Thế nhưng, sao lại đem ta quấn thành xác ướp như thế này a?" Bởi vì trên mặt cũng bị quấn lấy, chỉ chừa ánh mắt cùng miệng, vì thế, muốn cười cũng chỉ có thể a nhếch miệng môi ý tứ một chút.
“Xác ướp?" Lão giả kỳ quái liếc mắt nhìn Nhạc Du Du, sau đó mới tựa hồ hiểu rõ liền gật gật đầu, “Ngươi ở trong nước sông bị đông cứng bị thương… Bất quá, nha đầu mạng lớn a, may là gặp ta a, nếu không, ngươi bây giờ đã có thể đầu thai a."
“Cám ơn nha." Nhạc Du Du lúc này mới ý thức tới bản thân mình không có chết, còn đang Băng Diễm quốc, chỉ là, nàng hôn mê đã tròn bảy ngày.
“Tuy rằng dỡ xuống ràng buộc, thế nhưng, vẫn không thể xuống giường." Lão giả liếc mắt nhìn mặt cùng cánh tay Nhạc Du Du, thoả mãn gật gật đầu: “Dược hiệu không tệ, khôi phục tốt."
Nhạc Du Du hồ nghi nhìn cánh tay của mình một chút, không khỏi hít một hơi khí lạnh, nguyên bản làn da trắng nộn, lúc này lại là một khối màu đen, không khỏi sờ sờ mặt, muốn tìm cái gương nhìn, lại phát hiện trong phòng căn bản cũng không có, thế nhưng, cái cứng rắn kia chỗ thì mềm chỗ thì xúc cảm, làm cho Nhạc Du Du tâm không khỏi thật lạnh thật lạnh.
“Ngươi đây là cái biểu tình gì?" Lão giả nhìn Nhạc Du Du liếc mắt một cái lúc này không khỏi xụ mặt xuống đến, “Là không tín nhiệm y thuật của lão hủ sao?"
“Không, không phải." Nhạc Du Du nói xong rõ ràng lo lắng bất túc, “Ta cũng hiểu một chút về y thuật, lớn như vậy quy mô tổn thương do giá rét, cho dù chữa khỏi, cũng sẽ lưu lại sẹo…
“Y thuật kia của ngươi không được." Lão giả lại bỗng nhiên cực kỳ bất nhã liếc mắt, “Lạc Băng tiểu tử kia, giải cái độc gì gì đó, thật muốn là làm cho mọi việc phức tạp lên a? Vẫn là thiếu chút nữa."
“A?" Nhạc Du Du tựa hồ nghe có chút không hiểu, nghi hoặc mở to hai mắt nhìn, “Lão bá làm sao biết ta là đồ đệ của Lạc Băng?"
“Ta còn biết ngươi là Tấn vương phi, ngươi tên là Nhạc Du Du đâu." Lão giả vừa nghe xong cười càng thêm đắc ý, sau đó tìm tòi nghiên cứu nhìn Nhạc Du Du, “Ta còn biết, ngươi không phải người của thời đại này…"
Một câu nói, làm cho Nhạc Du Du chân mày chau lại đứng lên, người này sao lại thần thông như thế đâu?
“Ngươi lần này đại nạn có thể không chết, là Lạc Băng đưa cho ngươi vòng tay ấm ngọc kim cương có thể là đại ân." Lão giả nói, đưa hai dược hoàn cho nàng, “Nuốt."
Nhạc Du Du vội vàng há mồm tiếp được, sau đó cũng không cần uống nước liền nuốt xuống, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ lên, ánh mắt bởi vì kinh hỉ mà trở nên sáng trông suốt: “Ngài lão chính là…" Lạc Băng đã từng nói, ấm ngọc kim cương vòng tay này là của sư phụ hắn “Quỷ kiến sầu" thân thủ sở dồn, nhận người không nhiều lắm, sư phụ sau khi qua đời, trừ hắn ra cũng chỉ có đại sư huynh hắn, cũng chính là sư phó Vô Ưu lão nhân của Lãnh Hạo Nguyệt hơn nữa, nhìn lão giả này bộ dáng tiên phong đạo cốt, không thể nghi ngờ, giống như Vô Ưu lão nhân.
Vô Ưu lão nhân khẽ gật đầu.
Nhạc Du Du có điểm kích động, chính mình thật đúng là mệnh tốt lại gặp cao nhân trong truyền thuyết rồi, phỏng chứng nứt da trên người mình, hẳn là có thể trị khỏi, nàng rất tự tin.
Thuốc của Vô Ưu lão nhân dùng rất được, vài ngày sau, thể lực của Nhạc Du Du cũng đã khôi phục, có thể xuống đất đi lại, chỉ là, tổn thương toàn thân do giá rét lại không thể khôi phục nhanh như vậy, lão nhân nói, chậm thì nửa năm, mau cũng phải ba tháng.
Nhạc Du Du rốt cuộc cũng ở trước cửa nhỏ trên mặt sông nhìn thấy khuôn mặt của mình, không khỏi lại càng hoảng sợ, bộ dạng hiện tại này của nàng, tuyệt đối có thể dọa lui trăm vạn hùng binh a, vì thế, nàng mặc dù biết tình huống bên ngoài, thế nhưng, vẫn là quyết định an tâm chữa khỏi bệnh mới nói.
Beta: dark Angel (Bella Ngân)
Lãnh Phi Nguyệt tốc độ rất nhanh, nhìn Nhạc Du Du rải độc, vội vàng đẩy bàn tay, một trận gió thổi qua, độc phấn liền trong nháy mắt bị thổi không còn thấy bóng dáng tăm hơi, sau đó hắn vội vàng xoay người trên không trung chộp tới Nhạc Du Du.
Chỉ là, tản ra độc phấn làm cho động tác của hắn chậm như vậy, chân đảo giữ ở tại trên tường, tay cấp tốc chụp vào người đang rơi xuống kia.
“Du Du…" Lãnh Phi Nguyệt sắc mặt có điểm trở nên trắng, thế nhưng, cũng chỉ nghe thấy sất lạp một tiếng, còn chưa kịp đưa tay bắt nàng, người đã rơi xuống, trong tay chỉ để lại nửa đoạn ống tay áo.
“Vì sao?" Lãnh Phi Nguyệt nhìn bóng người dần dần nhỏ đi kia, không khỏi kêu lớn lên, “Nàng tình nguyện chết cũng không muốn ở lại bên cạnh ta?"
Nhạc Du Du kỳ thực cũng không nghĩ tới chính mình sẽ té xuống, vì thế, Khi nàng nghe thấy Lãnh Phi Nguyệt nói, không khỏi liếc mắt, nàng tuy rằng không muốn đứng ở bên cạnh hắn, thế nhưng cũng không muốn chết a, nàng là học nghệ không tinh, không cẩn thận ngã xuống có được hay không? Chỉ là bây giờ nói gì cũng đã chậm a…
Nghe tiếng gió bên tai, Nhạc Du Du chấp nhận nhắm hai mắt lại, nàng hiện tại hi vọng mình có thể ngất đi, sau đó vừa mở mắt lúc tỉnh lại, mình đã bình yên vô sự, tốt nhất là lại trở lại bên người Lãnh Hạo Nguyệt, hoặc là vửa mở mắt liền nghe thấy ‘công phu sư tử rống’ của mẹ nàng cũng được a…
Thế nhưng, khi thân thể của nàng vì cùng mặt nước tiếp xúc mà truyền đến đau đớn, làm cho nàng biết mình nhất thời sẽ không chịu được, tận lực tiếp nhận nước sông cảm giác ở tứ chi, nước lạnh cấp tốc đem nàng vây quanh, bản năng đưa tay ra bắt hai cái, nhưng cái gì cũng không bắt được, hô hấp cũng càng ngày càng khó khăn, Nhạc Du Du trong lòng đã bị cảm giác sợ hãi thật lớn cắn nuốt…
Rốt cuộc, thân thể Nhạc Du Du bị dòng nước cuốn trôi, trong quá trình di chuyển cấp tốc, đụng phải một cái gì đó, ý thức của nàng bắt đầu rời rạc, trong lòng không khỏi ai than một tiếng: rốt cuộc cũng hôn mê.
Đợi cho ý thức của Nhạc Du Du lần thứ hai khôi phục thời gian mở mắt nhưng cũng không có giống như mong muốn của nàng như vậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy tướng công nhà nàng, cũng chưa có trở lại ở trong nhà hiện đại, mà là nằm ở trong một nơi thoạt nhìn như nhà tranh nhỏ đơn sơ.
Nhạc Du Du muốn chống đứng dậy, lại phát hiện toàn thân tựa hồ cũng rất cứng ngắc, muốn động một chút đều rất khó khăn, không khỏi cúi đầu nhìn, thế nhưng toàn thân bị bao giống tượng bánh chưng.
“Không phải là lại xuyên qua đi?" Nhạc Du Du nhịn không được thì thầm một tiếng, thong thả giơ cánh tay lên, tay kia đều được bao quanh, “Còn xuyên thành xác ướp? Ở đây không phải là Ai Cập đi?"
Vừa mới nghĩ tới đây, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân, Nhạc Du Du vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Ngay khi nàng giả bộ nhắm mắt thì cửa liền được đẩy ra, một lão già vẫn tráng kiện đi đến, liếc mắt nhìn trên Nhạc Du Du trên giường, cười loát râu mép một chút: “Nha đầu, nên tỉnh đi."
Nhạc Du Du trong lòng cả kinh, hắn làm sao biết chính mình tỉnh?
“Nếu như không muốn mở mắt thì băng vải trên người của ngươi cũng chỉ có thể tiếp tục quấn lấy …" Lão giả nói xoay người tựa hồ phải đi.
“Không nên." Nhạc Du Du vừa nghe rời đi thì mở mắt, hướng về phía bóng lưng người nọ hắc hắc vui lên, “Ta cũng vừa vặn tỉnh lại …"
“Ha ha." Lão giả nghe xong cười lớn xoay người lại, “Lão hủ còn tưởng rằng nha đầu ngươi thích bị quấn lấy như vậy."
Nhạc Du Du bất đắc dĩ cười cười, ai sẽ thích bị quấn lấy? Chỉ là, nàng hiện ở trong lòng có không ít nghi hoặc, vì thế, trước hết không so đo cái này: “Lão bá, là ngài đã cứu ta sao? Thế nhưng, sao lại đem ta quấn thành xác ướp như thế này a?" Bởi vì trên mặt cũng bị quấn lấy, chỉ chừa ánh mắt cùng miệng, vì thế, muốn cười cũng chỉ có thể a nhếch miệng môi ý tứ một chút.
“Xác ướp?" Lão giả kỳ quái liếc mắt nhìn Nhạc Du Du, sau đó mới tựa hồ hiểu rõ liền gật gật đầu, “Ngươi ở trong nước sông bị đông cứng bị thương… Bất quá, nha đầu mạng lớn a, may là gặp ta a, nếu không, ngươi bây giờ đã có thể đầu thai a."
“Cám ơn nha." Nhạc Du Du lúc này mới ý thức tới bản thân mình không có chết, còn đang Băng Diễm quốc, chỉ là, nàng hôn mê đã tròn bảy ngày.
“Tuy rằng dỡ xuống ràng buộc, thế nhưng, vẫn không thể xuống giường." Lão giả liếc mắt nhìn mặt cùng cánh tay Nhạc Du Du, thoả mãn gật gật đầu: “Dược hiệu không tệ, khôi phục tốt."
Nhạc Du Du hồ nghi nhìn cánh tay của mình một chút, không khỏi hít một hơi khí lạnh, nguyên bản làn da trắng nộn, lúc này lại là một khối màu đen, không khỏi sờ sờ mặt, muốn tìm cái gương nhìn, lại phát hiện trong phòng căn bản cũng không có, thế nhưng, cái cứng rắn kia chỗ thì mềm chỗ thì xúc cảm, làm cho Nhạc Du Du tâm không khỏi thật lạnh thật lạnh.
“Ngươi đây là cái biểu tình gì?" Lão giả nhìn Nhạc Du Du liếc mắt một cái lúc này không khỏi xụ mặt xuống đến, “Là không tín nhiệm y thuật của lão hủ sao?"
“Không, không phải." Nhạc Du Du nói xong rõ ràng lo lắng bất túc, “Ta cũng hiểu một chút về y thuật, lớn như vậy quy mô tổn thương do giá rét, cho dù chữa khỏi, cũng sẽ lưu lại sẹo…
“Y thuật kia của ngươi không được." Lão giả lại bỗng nhiên cực kỳ bất nhã liếc mắt, “Lạc Băng tiểu tử kia, giải cái độc gì gì đó, thật muốn là làm cho mọi việc phức tạp lên a? Vẫn là thiếu chút nữa."
“A?" Nhạc Du Du tựa hồ nghe có chút không hiểu, nghi hoặc mở to hai mắt nhìn, “Lão bá làm sao biết ta là đồ đệ của Lạc Băng?"
“Ta còn biết ngươi là Tấn vương phi, ngươi tên là Nhạc Du Du đâu." Lão giả vừa nghe xong cười càng thêm đắc ý, sau đó tìm tòi nghiên cứu nhìn Nhạc Du Du, “Ta còn biết, ngươi không phải người của thời đại này…"
Một câu nói, làm cho Nhạc Du Du chân mày chau lại đứng lên, người này sao lại thần thông như thế đâu?
“Ngươi lần này đại nạn có thể không chết, là Lạc Băng đưa cho ngươi vòng tay ấm ngọc kim cương có thể là đại ân." Lão giả nói, đưa hai dược hoàn cho nàng, “Nuốt."
Nhạc Du Du vội vàng há mồm tiếp được, sau đó cũng không cần uống nước liền nuốt xuống, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ lên, ánh mắt bởi vì kinh hỉ mà trở nên sáng trông suốt: “Ngài lão chính là…" Lạc Băng đã từng nói, ấm ngọc kim cương vòng tay này là của sư phụ hắn “Quỷ kiến sầu" thân thủ sở dồn, nhận người không nhiều lắm, sư phụ sau khi qua đời, trừ hắn ra cũng chỉ có đại sư huynh hắn, cũng chính là sư phó Vô Ưu lão nhân của Lãnh Hạo Nguyệt hơn nữa, nhìn lão giả này bộ dáng tiên phong đạo cốt, không thể nghi ngờ, giống như Vô Ưu lão nhân.
Vô Ưu lão nhân khẽ gật đầu.
Nhạc Du Du có điểm kích động, chính mình thật đúng là mệnh tốt lại gặp cao nhân trong truyền thuyết rồi, phỏng chứng nứt da trên người mình, hẳn là có thể trị khỏi, nàng rất tự tin.
Thuốc của Vô Ưu lão nhân dùng rất được, vài ngày sau, thể lực của Nhạc Du Du cũng đã khôi phục, có thể xuống đất đi lại, chỉ là, tổn thương toàn thân do giá rét lại không thể khôi phục nhanh như vậy, lão nhân nói, chậm thì nửa năm, mau cũng phải ba tháng.
Nhạc Du Du rốt cuộc cũng ở trước cửa nhỏ trên mặt sông nhìn thấy khuôn mặt của mình, không khỏi lại càng hoảng sợ, bộ dạng hiện tại này của nàng, tuyệt đối có thể dọa lui trăm vạn hùng binh a, vì thế, nàng mặc dù biết tình huống bên ngoài, thế nhưng, vẫn là quyết định an tâm chữa khỏi bệnh mới nói.
Tác giả :
Tử Tuyết Ngưng Yên