Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công
Chương 142: Ta là ai không quan trọng

Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công

Chương 142: Ta là ai không quan trọng

Edit: gau5555

Beta: dark Angel (Bella Ngân)

Linh Lung xuất hiện, thành công làm cho khuôn mặt của Sở Thiên Thiên nguyên bản hoàn mỹ trở nên vặn vẹo lên.

“Nguyên lai ngươi chính là Nhạc Du Du!" Lúc Sở Thiên Thiên nói lời này, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, phong độ ưu nhã hết thảy đều không thấy, “Ngươi đang đùa giỡn ta".

Nhạc Du Du vô tội nhíu mày, ngón tay đùa bỡn vòng ngọc trên cổ tay, bất đắc dĩ thở dài: “Vốn còn muốn chơi đùa thêm mấy ngày, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị vạch trần, thật không thú vị."

Linh Lung không hiểu nhìn Nhạc Du Du, đây cũng là chỗ hát kia a?

“Ngươi không phải nha đầu sao? Tại sao lại biến thành vương phi?" Tiểu Vũ nhịn không được kinh hô lên.

“Là các ngươi đem bản vương phi nhận thức thành nha đầu, bản vương phi cũng theo ý của các ngươi mà thôi." Nhạc Du Du rất không nhã nhặn liếc mắt.

“Ngươi…" Sở Thiên Thiên đâu chịu nổi điều này a? Tức giận toàn thân run run, hận không thể một chưởng bổ Nhạc Du Du.

Linh Lung cảm nhận được sát ý của Sở Thiên Thiên, toàn thân đã sớm đề phòng, trên tay đã khấu trừ ngân châm.

Sở Thiên Thiên tựa hồ cũng cảm nhận được cảnh giới đến từ Linh Lung, không khỏi đưa mắt đầu hướng về phía Linh Lung, trong lòng hiểu rõ, nữ nhân thân thủ bất phàm này mới là Linh Lung chân chính, chỉ là, bây giờ xem ra, nàng một điểm uy hiếp cũng không có.

“Đừng nóng giận a, tức giận là sẽ xuất hiện nhiều nếp nhăn đâu." Nhạc Du Du lại cười hắc hắc, hoàn toàn không có đem ánh mắt cảnh cáo của Sở Thiên Thiên để vào mắt, sau đó lôi kéo Linh Lung, “Đây mới là Linh Lung chân chính, nếu không, các ngươi tiếp tục nói chuyện?"

Linh Lung rốt cuộc hiểu rõ, nguyên lai vương phi giả mạo bản thân mình, không khỏi dở khóc dở cười, thế nhưng vẫn là thi lễ một cái: “Nô tỳ Linh Lung tái kiến công chúa điện hạ."

Sở Thiên Thiên ánh mắt híp mị, ngân nha đều phải cắn nát, một lúc lâu, rốt cuộc đè xuống lửa giận, sau đó nhàn nhạt nở nụ cười: “Vương phi thật đúng là hay nói đùa, đều do mắt Thiên Thiên vụng về, từ xa nên không nhìn rõ a." Chỉ là giọng điệu này cũng không che dấu được tức giận.

Nhạc Du Du thật ra không nghĩ tới nữ nhân có thể chịu đựng được như vậy, vốn cho là nàng sẽ giận dữ, thậm chí cùng mình vung tay, mình lúc đấy sẽ nhân cơ hội đánh đuổi nàng, thế nhưng, không nghĩ tới người ta có thể chịu được, mặc dù trong lòng đang hận không thể đánh nàng đi? Thế nhưng nét mặt? Lại vẫn cười như nắng vậy, không bội phục cũng không được a.

“Công chúa khách khí a." Nhạc Du Du cũng không ngốc không phải? Mệt nhọc a, nhưng nàng cũng sẽ lập tức tiến lên một bước giúp đỡ một chút, “Bản vương phi cùng công chúa cùng vui đùa, còn mong công chúa chớ để ý mới tốt nga."

“Sẽ làm sao đây?" Sở Thiên Thiên cười càng phát ra xán lạn, “Sau này a, nói không chừng chúng ta sẽ trở thành người một nhà, chuyện tình hầu hạ vương gia a, tỷ tỷ quen thuộc, đến lúc đó nên nói thêm cho muội muội a…"

“Đâu có đâu có." Nhạc Du Du mắt hạnh loan loan, chưa từng thấy nữ nhân nào không biết xấu hổ như thế, bất quá muốn làm tiểu tam? Cũng phải nhìn nàng có đồng ý hay không chứ.

“Vậy muội muội liền không quấy rầy tỷ tỷ, cáo từ."

“Hẹn gặp lại hẹn gặp lại." Nhạc Du Du mặt mày cong cong giơ giơ tay lên, một trận gió thổi qua, bột phấn nhàn nhạt từ trong tay nhỏ bé theo gió phiêu tán, vừa lúc hướng về phương hướng Sở Thiên Thiên ly khai mà đi.

Linh Lung nhìn là biết, nhưng không nói gì, chỉ là trong lòng âm thầm thay cho công chúa kia lau mồ hôi mà thôi, chỉ mong vương phi vừa tát không phải thấy máu phong hầu độc dược là tốt rồi.

Nhạc Du Du nhìn theo bóng lưng của Sở Thiên Thiên, đắc ý nhíu nhíu mày, sau đó hừ rồi hướng phía hậu hoa viên mà đi.

Cách đó không xa, Lạc Băng đem một màn này nhìn thanh thanh sở sở (rõ ràng), không khỏi vuốt râu mép gật gật đầu, nha đầu kia y thuật thật tiến bộ, thế nhưng thủ pháp chế độc dụng độc xác thực tiến bộ thần tốc a.

Xế chiều hôm đó, Nhạc Du Du liền nghe nói nhóm Sở Thiên Thiên đã ly khai.

“Thế nào sao lại liền đi?" Nhạc Du Du biết rõ còn hỏi, sau đó vụt sáng đôi mắt hạnh thấy Lãnh Hạo Nguyệt, “Nàng sao lại bỏ đi được đâu?"

“Chẳng lẽ nương tử không biết công chúa vì sao đi sao?" Lãnh Hạo Nguyệt buồn cười nhìn nàng.

“Ta làm sao sẽ biết?" Nhạc Du Du quyết định giả bộ hồ đồ, “Ta cùng nàng lại không quen."

“Cũng đúng nha." Lãnh Hạo Nguyệt gật đầu, “Bất quá, buổi trưa, trên mặt công chúa cùng trên người bỗng nhiên nổi lên rất nhiều nốt nhỏ hồng…"

“Vậy có phải ăn đồ đông tây bị hỏng hay không a." Nhạc Du Du mở to hai mắt nhìn, “Hẳn là dị ứng thôi?"

“Rất có thể nha." Lãnh Hạo Nguyệt làm như có thật gật gật đầu, “Có thể khí hậu không hợp hay không?"

“Thực sự là đáng tiếc một đại mỹ nhân như vậy." Nhạc Du Du tiếc nuối lắc đầu, “Trên mặt đừng lưu lại sẹo mới tốt a, bằng không nhất định sẽ sống không bằng chết."

“Là đáng tiếc a." Lãnh Hạo Nguyệt cũng đồng dạng tiếc nuối thở dài, “Đáng tiếc khuôn mặt xinh đẹp kia a."

“Lãnh Hạo Nguyệt." Nhạc Du Du bỗng nhiên tiến lên nhéo vào áo Lãnh Hạo Nguyệt, quơ quơ nắm tay, “Đau lòng có phải hay không?"

Lãnh Hạo Nguyệt từ chối cho ý kiến nhún nhún vai.

“Ta chỉ biết." Nhạc Du Du bỗng nhiên liền nhụt chí, sau đó đặt mông ngồi xuống bên cạnh ghế trên, vẻ mặt uể oải, “Chàng cũng hiểu được nàng đẹp, bị nàng mê hoặc…" Ngữ khí đã chua, “Bây giờ nhìn nàng bị khổ, chàng liền đau lòng, sớm biết rằng, ta liền hạ độc thuốc cho nàng, trực tiếp độc chết nàng đi… Hừ, nam nhân không phải đồ tốt… Ô ô…"

“Ta cũng biết là nàng giở trò quỷ." Lãnh Hạo Nguyệt thở dài.

“Chính là ta giở trò quỷ, chàng muốn như thế nào đi?" Nhạc Du Du ngẩng đầu trừng mắt Lãnh Hạo Nguyệt, “Đau lòng? Sẽ giết ta thay nàng báo thù a."

Lãnh Hạo Nguyệt nhịn không được bất đắc dĩ thở dài, sau đó nâng mặt Nhạc Du Du lên: “Con mắt nào của nàng thấy ta vì nàng ta mà đau lòng? Con mắt nào thấy ta muốn thay nàng báo thù?" Hắn cho tới bây giờ cũng không biết, nguyên lai tiểu vương phi của hắn khi ăn giấm chua cũng không biết phân biệt rõ phải trái như thế a, bất quá, nhìn dáng điệu nàng ghen, hắn lại rất vui vẻ.

“Vậy chàng có ý gì?" Nhạc Du Du bĩu môi, “Tối qua vừa đánh đàn vừa hát đùa bất diệc nhạc hồ, hôm nay nàng đi, chàng liền thất lạc thôi?"

“Thất lạc cái đầu của nàng a." Lãnh Hạo Nguyệt gõ ót của Nhạc Du Du một chút, “Ta hỏi nàng, nàng cảm thấy nàng lớn lên so với Minh Nhu làm sao?"

Nhạc Du Du nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó lắc đầu: “Thiếu chút nữa."

“Vì thế a, nếu như không trải qua chuyện này trước, có thể ta cũng sẽ cùng nam nhân khác như nhau, đầu tiên lưu ý dung mạo của nữ nhân, thế nhưng, đã trải qua nhiều chuyện như vậy lúc, ta mới cảm nhận được, một người nội tâm mới là trọng yếu nhất, tựa như nàng thường nói: tâm linh đẹp mới thật là đẹp a." Nói xong, điểm một cái lên mũi Nhạc Du Du, “Nàng không phải rất có tự tin sao? Lần này sao lại không có lòng tin như thế?"

“Vậy sao chàng lại đến chất vấn ta?" Nhạc Du Du bất mãn mở to hai mắt nhìn.

“Ta không phải chất vấn nàng, ta chỉ là muốn đến nói cho nàng biết, nàng trừng phạt nàng ta ta không có ý kiến, chỉ bất quá, nàng làm vậy có điểm quá lỗ mãng mà thôi." Nói xong, đưa tay ra đem Nhạc Du Du ôm vào trong ngực của mình, “Sở Thiên Thiên này không thể so với Nam Cung Lan Lan, nàng dù sao cũng là công chúa của Liệt Nhật quốc, vẫn là công chúa Sở Mạnh đau nhất yêu nhất, làm không tốt sẽ khiến cho quan hệ hai nước chuyển biến xấu, bây giờ chúng ta vừa ở vào lúc rung chuyển, nếu thật là Liệt Nhật quốc xuất binh giúp đỡ Lãnh Huyền Nguyệt thì chúng ta sẽ tương đương tốn sức…" Nói xong, vừa ngoan ngoan gõ một cái sau ót của nàng.

“Gì chứ lại đánh ta?"

“Đánh nàng là bởi vì nàng không tín nhiệm ta." Lãnh Hạo Nguyệt nói rồi xoa xoa  nơi vừa rồi mới bị đánh, “Ghen đều không có đạo lý."

Nhạc Du Du không nói gì nữa, nàng tựa hồ cũng ý thức được tình thế nghiêm trọng, bắt đầu ảo não cách làm của mình, tuy rằng giải tỏa tức giận một chút, thế nhưng, lại mang đến phiền phức cho tướng công.

“Kỳ thực, ta chỉ là cho nàng một chút thuốc bột dị ứng mà thôi, chỉ cần nàng đừng cong phá, thì mấy ngày sẽ biến mất …"

“Quên đi, mặc kệ nàng." Lãnh Hạo Nguyệt tựa đầu đến gần đỉnh đầu của nàng, hắn biết tâm tư hiện nay của nàng, nhẹ nhàng hôn hôn vành tai của nàng, “Liệt Nhật quốc xuất binh giúp đỡ Lãnh Huyền Nguyệt cũng chỉ là khả năng. Dù sao đường xá xa xôi, hơn nữa, quốc gia của ta hiện nay đang ở mùa đông, mà Liệt Nhật quốc kia quanh năm ẩm nóng, lặn lội đường xa tới được đây, mà binh sĩ không thích ứng được với khí hậu lạnh lẽo bên này, Sở Mạnh kia không phải đồ ngốc, sẽ không lấy quân đội của mình ra nói đùa, vì thế, bọn họ cho dù phải xuất binh, cũng sẽ thời gian chờ xuân về hoa nở, mà không vào hiện tại để mạo hiểm …"

“A." Nghe Lãnh Hạo Nguyệt vừa nói như thế, tâm của Nhạc Du Du cuối cùng cũng hơi để xuống, “Thế nhưng, nếu như xuân tới thì sao?"

“Bây giờ còn có ba, bốn tháng nữa, đến khi đó chiến tranh đã kết thúc rồi." Lãnh Hạo Nguyệt cho nàng một mỉm cười an tâm.

Chỉ mong thế! Nhạc Du Du trong lòng cũng chỉ cầu khẩn như vậy.

Trên đường nhỏ ngoài vùng ngoại ô của Thành châu, vài con khoái mã đang chạy như bay mà qua.

“Công chúa, thực sự cứ như vậy thả nàng?" Tiểu Vũ trên mặt cũng có điểm đỏ, thập phần tức giận nhìn Sở Thiên Thiên lụa trắng che mặt.

“Yên tâm, bản công chúa nhất định sẽ làm cho nàng chết rất thảm." Sở Thiên Thiên mắt lộ ra hung quang, nghiến răng nghiến lợi.

Đúng lúc này, bỗng nhiên một trận gió thổi qua, hai chân Sở Thiên Thiên vội vàng đạp một đạp, lập tức bay lên, tránh thoát khỏi cục đá, chỉ là, nha đầu phía sau nàng cùng người đi theo hầu đều bị đánh trúng, sau đó đám mới ngã xuống ngựa.

“Người nào?" Sở Thiên Thiên rơi xuống trên mặt đất, quay đầu lại liếc mắt nhìn, biết người này cũng không ác ý, bởi vì tùy tùng của nàng bất quá chỉ bị điểm huyệt hôn mê mà thôi.

“Công chúa khinh công thực sự là càng ngày càng lợi hại đâu." Đúng lúc này, một bóng đen xuất hiện ở trước mặt Sở Thiên Thiên, chỉ là, người này đeo khăn đen che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, thanh âm kia cũng là đã được xử lý trôi qua.

“Là ngươi?" Sở Thiên Thiên nhíu mày một cái, “Tìm bản công chúa chuyện gì?"

“Hợp tác." Hắc y nhân trả lời rất thẳng thắn.

“Hợp tác như thế nào?" Sở Thiên Thiên đôi mắt đẹp lưu chuyển, khóe miệng vi câu.

“Chúng ta có thể…" Ánh mắt Hắc y nhân hơi loan lên, “Đến lúc đó, Lãnh Hạo Nguyệt còn có thể chạy ra khỏi bàn tay của ngươi sao?"

“Nghe không tệ, chỉ bất quá, ngươi có chỗ gì tốt?"

“Ta thì sẽ có chỗ thật tốt."

“Ngươi nghĩ tới ngôi vị hoàng thượng?" Sở Thiên Thiên nhướng mày, “Ngươi rốt cuộc là ai?"

“Ta là ai không quan trọng." Hắc y nhân bỗng nhiên tiến lên một bước, một tay dùng sức nắm ở thắt lưng Sở Thiên Thiên, tay kia cách lụa trắng ở trên môi của nàng nhẹ nhàng vuốt ve, “Quan trọng là … Ngươi hận Lãnh Hạo Nguyệt tuyệt tình không phải sao?"
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại