Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công
Chương 118: Nàng cũng hối hận

Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công

Chương 118: Nàng cũng hối hận

Edit: gau5555

Beta: dark Angel (Bella Ngân)

Nhóm Lãnh Hạo Nguyệt tại hoàng cung xuất phát. Trong lòng mọi người cũng đều nhận định hoàng đế nhất định sẽ là Lãnh Hạo Nguyệt. Nhưng vào lúc này, một hạ nhân bỗng nhiên chặn đường đi của bọn họ.

“Người nào?" Thị vệ đại nội tổng quản đang dẫn đường bước lên phía trước quát, lúc này không thể có bất kỳ sai lầm nào.

“Tiểu nhân là thay người truyền tin." Người nọ nói đem một phong thư giơ qua…, “Cần phải mời trao đích thân cho Tấn vương gia."

Thị vệ không dám chậm trễ, vội vàng lấy thư quay đầu lại giao cho Trình Dật.

“Vương gia." Trình Dật nhiều lần kiểm tra phong thư một chút, lúc này mới xoay người giao cho Lãnh Hạo Nguyệt.

Lãnh Hạo Nguyệt giương mắt nhìn người truyền tin phía trước một chút, sau đó tiếp nhận thư xé mở phong bì, chỉ liếc mắt một cái chân mày liền không khỏi nhíu lại.

“Làm sao vậy?" Trình Dật trong lòng không khỏi có cảm giác xấu.

Lãnh Hạo Nguyệt không nói gì, tiện tay đem thư đưa cho Trình Dật.

“Thật hèn hạ." Trình Dật liếc mắt nhìn lại đưa cho Long Ngâm, “Vương gia chuẩn bị làm sao bây giờ?"

“Đại sư huynh, ngươi lập tức trở về phủ, thông tri Ngọc thúc làm tốt chuẩn bị rút lui." Lãnh Hạo Nguyệt trầm ngâm một chút, bắt đầu hạ mệnh lệnh, “Nhị sư huynh, ngươi đi triệu tập đội ngũ, làm tốt việc tiếp ứng."

“Vương gia, ngươi…" Hai người thần tình đều có điểm phức tạp, chẳng lẽ một màn bốn năm trước lại muốn tái diễn sao?

“Bản vương biết đang làm cái gì." Lãnh Hạo Nguyệt nhìn bọn họ liếc mắt một cái, “Nàng cùng Minh Nhu không giống nhau."

“Thế nhưng…"

“Không có thế nhưng." Lãnh Hạo Nguyệt lắc đầu, “Đại sư huynh, nếu như là Thanh Thanh gặp nạn, ngươi sẽ làm như thế nào?" Sau đó lại thần tình phức tạp liếc mắt nhìn Long Ngâm, “Nhị sư huynh, nếu như lúc này là Hạo nhi gặp nạn, ngươi lại sẽ làm như thế nào?"

Trình Dật cùng Long Ngâm đều hơi sửng sốt, không nghĩ tới hắn lại có thể hỏi như thế, cũng không nghĩ tới nguyên lai hắn vẫn luôn biết tâm tư của hắn..

Long Ngâm ngây ngốc sửng sốt một chút  nhưng nở nụ cười, từ nội tâm phát ra ý cười, trong lúc nhất thời thậm chí còn có cảm giác làm cho trời đất sáng lạn, mặc dù mình còn chưa kịp biểu lộ, thế nhưng nguyên lai Hạo nhi đã hiểu được, hơn nữa cũng không có coi thường chính mình, Nhạc Du Du nói đúng, thích ai thì không có sai, vì thế, hắn cảm giác mình đáng giá, lúc này Hạo nhi có chuyện, đừng nói là ngôi vị hoàng đế, kể cả mệnh hắn cũng sẽ không keo kiệt, thế là cái gì cũng không nói, dẫn đầu xoay người ly khai.

Trình Dật cũng hướng hắn gật gật đầu, sau đó thúc ngựa ly khai.

“Đến Phủ thái tử." Nhìn hai người rời đi, Lãnh Hạo Nguyệt lúc này mới ra lệnh một tiếng, quay lại đầu ngựa hướng phía phủ thái tử mà đi.

Trong phủ Thái tử.

Nhạc Du Du sốt ruột đi qua đi lại, nàng biết Lãnh Hạo Nguyệt nếu có thể giả ngu nhiều năm như vậy, kỳ thật tâm cơ hẳn không phải là người bình thường có thể so sánh, ít nhất nàng không sánh bằng, vì thế, không dễ dàng đã bị Lãnh Huyền Nguyệt lừa gạt như vậy, vừa nghĩ như thế cũng là bình tĩnh lại.

Chỉ là, cảm giác không biết ngày đêm này đích xác dễ làm cho người ta phát điên, căn bản cũng không biết mình bị giam mấy ngày, mỗi ngày trừ ăn ra thì là ngủ, thỉnh thoảng cái kẻ buồn nôn Lãnh Huyền Nguyệt kia cũng sẽ tới khiến nàng buồn nôn một hồi, thế nhưng, nàng hiện tại hoàn toàn không có năng lực phản kháng, nàng bắt đầu hối hận lúc trước thời gian đại học sao không đi học chế thuốc? Như vậy có phải là có thể phối độc dược gì gì đó tùy thân mang theo hay không, hiện tại có thể cho thái tử này một chút, đỡ phải hắn mỗi ngày qua đây ăn đậu hũ của mình.

Chỉ là, trên thế giới này cái gì cũng có, chỉ không có bán thuốc hối hận, hơn nữa, nàng cũng không nghĩ tới chính mình sẽ xuyên qua a, nếu như nghĩ tới, nàng sẽ chỉ định mang theo 79 khẩu súng tự động tới, trước đưa cái này làm cho Lãnh Huyền Nguyệt thành tổ ong vò vẽ, bất quá, cái này cũng chỉ có thể ngẫm lại. Vì thế, nàng Nhạc Du Du quyết định, chỉ cần có thể đi ra ngoài, nhất định phải cùng Thanh Thanh học dụng độc một ít, tuy rằng chưa thấy qua Thanh Thanh dụng độc, thế nhưng giống như hiểu y đều hiểu độc, nói như vậy sau này còn có thể lôi kéo Thanh Thanh cùng nhau lưu lạc giang hồ đâu, nàng hạ độc người ta, Thanh Thanh giúp đỡ giải độc, như vậy, tất cả tiền đều làm cho các nàng buôn bán được lời…

Thế nhưng, ngay lúc mơ ước kiếm tiền của Nhạc Du Du biến thành thiên hạ tài phú, bỗng nhiên đã bị người từ trong chăn kéo lên.

“Ai a? chán ghét như thế." Nhạc Du Du bất mãn lẩm bẩm.

“Tấn vương phi thật là nhàn nhã đi chơi." Lãnh Huyền Nguyệt vẻ mặt ôn hòa cười, “Ăn ngủ hai thứ không lầm a."

“Cái này cũng không phải do thái tử ca ca ban ân a." Nhạc Du Du cũng nhìn hắn nở một nụ cười ôn hòa, “Để cho ta ở thoải mái ăn cũng thoải mái a, khoan hãy nói, ta đều không muốn đi đâu."

“Thật vậy chăng?" Lãnh Huyền Nguyệt chợt nhíu mày, “Lời này nếu để cho lục đệ nghe được sẽ thật thương tâm a, hắn thế nhưng lại đem phủ thái tử của bản cung thiếu chút nữa trở mình hướng lên trời, chỉ tiếc, cái chỗ này…" Nói xong, hắn ngẩng đầu đánh giá cái phòng này một chút, “Cái chỗ này là mật thất của bản cung, người bình thường là tìm không được."

Nhạc Du Du trong lòng hơi khẽ động, hắn lại một mực đi tìm chính mình? Hạo nhi lại không có quên chính mình? Nghĩ tới đã cảm thấy mũi có chút chua xót, sớm biết mình mang đến phiền phức cho hắn, cũng sẽ không bốc đồng chạy trốn…

“Làm sao vậy, Tấn vương phi của ta?" Lãnh Huyền Nguyệt một tay nâng cằm Nhạc Du Du lên, “Có phải nhớ hắn hay không?"

“Đúng vậy, ta chính là nhớ hắn." Nhạc Du Du khóe miệng nhất câu, “Ta còn muốn chỉ cần ta trở lại bên cạnh hắn liền vĩnh viễn không sẽ rời hắn đi."

“Phải không?" Lãnh Huyền Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, “Thật đúng là phu thê tình thâm đâu, nghe xong bản cung cũng cảm thấy cảm động."

“Kỳ thực ngẫm lại đi." Nhạc Du Du tựa đầu hơi lắc lắc, nàng chán ghét cái hơi thở của đàn ông này, “Ngươi thật đúng là thật đáng thương."

“Ngươi nói cái gì?" Lãnh Huyền Nguyệt trên tay không khỏi bỏ thêm khí lực, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Du Du thoáng cái liền nhíu lại.

“Ta nói ngươi thực sự quá đáng thương." Tuy rằng cằm đau nhói, thế nhưng Nhạc Du Du vẫn là quật cường cười nhìn hắn, “Cũng không có người yêu thật sự, cũng không có ai yêu ngươi thật sự, hoặc là nói, có người yêu ngươi, thế nhưng ngươi căn bản không hiểu được không quý trọng, vì thế, ta nói ngươi thực sự là quá đáng thương, một không có người yêu, cùng cái xác không hồn căn bản cũng không có khác nhau…"

“Phải không?" ánh mắt của Lãnh Huyền Nguyệt thoáng cái trở nên âm ngoan lên, có thể là điều Nhạc Du Du nói làm cho hắn không thoải mái, để lại mặt Nhạc Du Du ngay ngắn, “Như vậy bản cung rất muốn nhìn, nếu như ngươi trở thành nữ nhân của bản cung, hắn còn có thể yêu ngươi hay không…"

“Ngươi, ngươi…" Lãnh Huyền Nguyệt nói làm cho Nhạc Du Du trong lòng cả kinh, “Ngươi muốn làm gì?"

“Ngươi cứ nói đi?" Lãnh huyền nguyệt âm hiểm cười một tay nắm ở thắt lưng Nhạc Du Du, sau đó cúi đầu ngậm vào môi của nàng.

“Ô ô…" Nhạc Du Du liều mạng đánh Lãnh Huyền Nguyệt, nỗ lực lắc đầu tách ra hôn môi của hắn, “Ngươi chớ làm loạn, ngươi hỗn đản…"

Thế nhưng, đối với dục hỏa bốc lên của nam nhân, vẫn là cấp bậc cầm thú, Nhạc Du Du giãy dụa không chỉ không có tác dụng, trái lại càng khơi dậy thêm ham muốn chinh phục của hắn.

Chỉ là nhẹ nhàng vung, Nhạc Du Du cũng đã nằm trở lại trên giường, sau đó, đã bị đặt ở dưới thân.

Chỉ nghe thấy “sất lạp" một tiếng, váy của Nhạc Du Du  bị vạch tìm tòi, lộ ra màu cái yếm hồng phấn cùng quần lót.

“Lãnh Huyền Nguyệt, ngươi chết không tử tế được, ngươi đoạn tử tuyệt tôn…" Nhạc Du Du tuyệt vọng, nước mắt xoạch xoạch từ khóe mắt trượt rơi xuống, “Hạo nhi, cứu ta…"
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại