Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công
Chương 112: Cùng
Edit: gau5555
Beta: dark Angel (Bella Ngân)
Rốt cuộc, Nhạc Du Du cùng tên khất cái này vẫn là đạt thành hiệp nghị. Đó chính là, Nhạc Du Du thu lưu hắn làm công cho mình, mà chính mình quản lý hắn ăn ở.
Nhạc Du Du rốt cuộc cũng biết, tên khất cái này còn có cái tên rất có khí thế, gọi là Nam Cung Duệ. Về phần thân thế của hắn… Nhạc Du Du đánh một dấu chấm hỏi, mình cũng có thể hồ biên, tiểu tử này thì không thể hạt bài?
“Ngươi giống như không tin lời của ta a…" vẻ mặt Nam Cung Duệ biểu tình bi thương, “Ta nói đều là thật, ta thật là đại thiếu gia nhà có tiền, cha ta thực sự buộc ta lấy người ta không thích, hơn nữa người kia vóc dáng xấu không thể xấu hơn, vì thế, ta bỏ chạy…"
“Được rồi được rồi." Nhạc Du Du khoát khoát tay, “Tin ngươi mới là lạ chứ, cha ngươi không phải cha ruột của ngươi đi?"
“Thế nào không phải?" Nam Cung Duệ chân mày cau lại, “Cũng bởi vì là cha ruột của ta, nên ta mới rời nhà trốn đi a, ta muốn cho hắn biết, ta không phải con rối của hắn, hắn muốn thế nào thì được cái đó, ta cũng vậy ta có tính cách, ta muốn phản kháng…"
“Lợi hại." Nhạc Du Du nhìn từ trên xuống dưới hắn, “Ngươi thật sự rất có cá tính."
“Đúng thế!"
“Được rồi, đừng nói nhiều nữa." Nhạc Du Du bất nhã ngáp một cái, sau đó trèo lên giường nằm, “Thời gian không còn sớm, có chuyện gì thì tỉnh ngủ rồi hãy nói."
“Một mình ngươi chiếm giường, vậy ta ngủ ở đâu?" Nam Cung Duệ rất phiền muộn nhìn Nhạc Du Du đã nhắm hai mắt lại.
“Muốn ngủ ở đâu, thì có giường, không muốn ngủ thì liền đi ra ngoài." Nhạc Du Du không thèm mở mắt, “Đại môn ở bên kia."
Giường ở cổ đại đều có thêm tràng kỷ, khoảng chừng hơn một thước đi, đặt ngay ở trước giường, cúi người cởi giày là có thể đạp phải.
Nam Cung Duệ ủy khuất bĩu môi, thế nhưng vẫn là nghe lời nằm tới trên giường, chỉ là, thân hình cao này của hắn, giường ở trường kỷ đích thực là quá ủy khuất, lại còn không được ngủ ngon a.
Trong Tấn vương phủ.
Lãnh Hạo Nguyệt vẻ mặt ngưng trọng đứng ở trong thư phòng, Nhạc Du Du đi rồi, hắn đột nhiên cảm giác được dường như thiếu thứ gì đó, trong lòng luôn luôn có loại cảm giác khó hiểu.
“Vương gia." Một bóng đen ở cửa quỳ chân xuống.
“Uh." Lãnh Hạo Nguyệt quay đầu lại.
“Vương phi ra khỏi vương phủ, trực tiếp đến Phúc khách điếm…" Thanh Long trả lời.
Lãnh Hạo Nguyệt chân mày cau lại, Nam Cung Duệ? Thực sự là hắn sao?
“Bởi vì thuộc hạ nhìn thấy hắn đối với vương phi cũng không ác ý, còn bị vương phi sửa chữa rất thảm… Vì thế, thuộc hạ cũng không ra tay." Thanh Long giương mắt nhìn Lãnh Hạo Nguyệt một chút, đem những chuyện phát sinh với Nhạc Du Du một chữ không sót báo cáo ra, trong lòng lại nói thầm, vẫn là thời gian vương gia giả ngu đáng yêu nhất, lúc này khí tràng quá mạnh mẽ, làm cho người ta cảm thấy trong lòng run sợ.
“Uh." Lãnh Hạo Nguyệt khóe miệng ngoéo… một cái, không hổ là vương phi của hắn, tới chỗ nào cũng đều hung hãn, “Tiếp tục giám thị, không cần đả thảo kinh xà, cần phải bảo đảm an toàn cho vương phi, bằng không…"
“Thuộc hạ hiểu rõ." Thanh Long hiểu rõ ý tứ của Lãnh Hạo Nguyệt nói, vương phi còn sống bọn họ sống, bằng không, bọn họ chỉ có đường chết.
Lại nói đến Phúc khách điếm. Nhạc Du Du vẫn ngủ thẳng tới mặt trời lên cao mới tỉnh lại, kỳ thực mà nói, nàng là bị người ta nhìn đến tỉnh.
“Ngươi sao cách gần ta như vậy?" Nhạc Du Du vừa mở mắt đã thấy hé ra khuôn mặt bẩn thỉu cách mặt mình chỉ có hơn một thước, không khỏi lại càng hoảng sợ, vội vàng né tránh vào trong, “Còn nhìn ta mê đắm?"
“Ta van ngươi." Nam Cung Duệ vừa nghe xong nhất thời không nói gì lắc đầu, “Ngươi nhìn thấy ánh mắt ta mê đắm sao? Ta là đói bụng có được hay không?"
“Đói bụng liền đi ăn cơm a, ta lại không ngăn ngươi…" Nhạc Du Du liếc nhìn một cái, sau đó lại nằm xuống.
Nam Cung Duệ vừa nghe thế, liền đem bàn tay to tướng bẩn thỉu nhấc lên hướng đến trước mặt Nhạc Du Du: “Trả thù lao."
“Ta không nợ ngươi tiền." Nhạc Du Du lật cái thân mình không thèm nhìn hắn.
“Ngày hôm qua chúng ta không phải đã nói xong?" Nam Cung Duệ mặc kệ, thanh âm nhất thời cao lên, “Không phải ta làm người hầu của ngươi, ngươi quản lý chuyện ăn ở của ta sao?"
A. Nhạc Du Du rốt cuộc cũng thanh tỉnh lại, đúng vậy, nàng sao lại quên mất chuyện này a, lập tức đứng dậy, sau đó trên dưới đánh giá Nam Cung Duệ một chút: “Ta cũng không muốn một tên khuất cái làm người hầu, ngươi đi tắm rửa sạch sẽ rồi hãy đến đây."
“Đi." Nam Cung Duệ cúi đầu nhìn trên người mình một chút, rồi như trước đưa bàn tay to, “Vậy cũng phải trả tiền."
“Ta chỉ nói quản lý chuyện ăn ở của ngươi, nhưng cũng chưa nói muốn quản ngươi tắm a, dựa vào cái gì muốn ta bỏ tiền?"
“Ta không có tiền tắm a, cũng không có tiền mua quần áo sạch a…" Nam Cung Duệ miệng cong lên, “Nếu như ngươi không trả tiền, vậy ta không ngại cứ như vậy theo ngươi, dù sao đến lúc đó người bị mất mặt cũng là ngươi…"
“Được được, ta sợ ngươi rồi." đầu của Nhạc Du Du đều bị hắn làm cho lớn hơn, đưa tay lấy ngân phiếu từ trong ngực ra, không có biện pháp, vì bạc vụn đã dùng để thuê phòng và trả tiền ăn, thế nhưng, lật tới lật lui, giá trị ít nhất cũng là năm mươi lượng, nàng không muốn cũng không được a, “Cái kia, ta không tiền lẻ, có thể hay không…"
“Ái chà, chần chừ cái gì chứ." Nam Cung Duệ lại đoạt lấy năm mươi lượng ngân phiếu qua, “Chần chứ là có thể chết a." Sau đó xoay người ra khỏi cửa phòng.
“Này…" Nhạc Du Du kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, người nào a? Nàng sao lại cảm giác mình gặp phải cường đạo a? Thế nhưng, thời gian đuổi tới cửa đã sớm không thấy bóng người.
Quên đi, coi như rớt đi. Nhạc Du Du lại phát huy tác dụng của tinh thần đà điểu, nàng không muốn thừa nhận mình đã bị đoạt năm mươi lượng bạc.
Quay lại tiếp tục ngủ, ngủ thẳng tới sau giờ ngọ, Nhạc Du Du mới hoàn toàn tỉnh lại, lần này xác thực là bị đói nên tỉnh, bởi vì nàng ngửi thấy hương vị của mùi gà nướng
Mở mắt, chỉ thấy trên bàn của gian phòng bày đầy cơm nước, một nam tử thanh y đang đưa lưng về phía nàng ăn như chết đói đâu.
“Ngươi là ai? Sao lại tùy tiện vào phòng của người khác?" Nhạc Du Du ảo não muốn chết, sao lại lựa chọn khách sạn như thế này?
“Chủ tử, ngươi đã tỉnh?" Nam Cung Duệ vừa nghe xong lập tức xoay người lại, trong tay còn cầm theo một cái chân gà nướng.
“Ngươi, ngươi…" tròng mắt của Nhạc Du Du thoáng cái liền trừng lên, sau đó nhảy xuống giường, vây bắt Nam Cung Duệ xoay trái ba vòng xoay phải ba vòng rồi vòng vòng vo đủ tám lần, vẻ mặt không thể hoài nghi, “Ngươi là cái tên khất cái Nam Cung Duệ kia?"
“Thế nào? Có phải cảm thấy ta phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái hay không?" Nam Cung Duệ vừa nghe xong lập tức vui vẻ, buông đùi gà đứng dậy xoay tròn, sau đó hướng về phía Nhạc Du Du nháy mắt một cái, “Có phải thấy ta cũng có điểm đáng yêu hay không?"
Nôn! Nhạc Du Du vừa nghe thấy nói thế, nhất thời cúi đầu ói ra, thèm vào, người này so với tiểu tử Hoa Hồ Điệp kia còn buồn nôn hơn. Nhưng, không nghĩ tới, ngày hôm qua người nào còn là tên khất cái bẩn thỉu sau khi thu thập sạch sẻ cũng lại là một yêu nghiệt a, tuy rằng so với Lãnh Hạo Nguyệt còn có điểm kém hơn…..
Hạo nhi? Ách, tâm Nhạc Du Du hơi đau đớn một chút, thế nào mới đi có một ngày, chính mình lại bắt đầu nhớ hắn sao?
“Không biết thưởng thức." Nam Cung Duệ rất thất bại ngồi xuống tiếp tục ăn, xem cái đùi kia chính là Nhạc Du Du, một ngụm cắn tới hơn phân nửa.
Beta: dark Angel (Bella Ngân)
Rốt cuộc, Nhạc Du Du cùng tên khất cái này vẫn là đạt thành hiệp nghị. Đó chính là, Nhạc Du Du thu lưu hắn làm công cho mình, mà chính mình quản lý hắn ăn ở.
Nhạc Du Du rốt cuộc cũng biết, tên khất cái này còn có cái tên rất có khí thế, gọi là Nam Cung Duệ. Về phần thân thế của hắn… Nhạc Du Du đánh một dấu chấm hỏi, mình cũng có thể hồ biên, tiểu tử này thì không thể hạt bài?
“Ngươi giống như không tin lời của ta a…" vẻ mặt Nam Cung Duệ biểu tình bi thương, “Ta nói đều là thật, ta thật là đại thiếu gia nhà có tiền, cha ta thực sự buộc ta lấy người ta không thích, hơn nữa người kia vóc dáng xấu không thể xấu hơn, vì thế, ta bỏ chạy…"
“Được rồi được rồi." Nhạc Du Du khoát khoát tay, “Tin ngươi mới là lạ chứ, cha ngươi không phải cha ruột của ngươi đi?"
“Thế nào không phải?" Nam Cung Duệ chân mày cau lại, “Cũng bởi vì là cha ruột của ta, nên ta mới rời nhà trốn đi a, ta muốn cho hắn biết, ta không phải con rối của hắn, hắn muốn thế nào thì được cái đó, ta cũng vậy ta có tính cách, ta muốn phản kháng…"
“Lợi hại." Nhạc Du Du nhìn từ trên xuống dưới hắn, “Ngươi thật sự rất có cá tính."
“Đúng thế!"
“Được rồi, đừng nói nhiều nữa." Nhạc Du Du bất nhã ngáp một cái, sau đó trèo lên giường nằm, “Thời gian không còn sớm, có chuyện gì thì tỉnh ngủ rồi hãy nói."
“Một mình ngươi chiếm giường, vậy ta ngủ ở đâu?" Nam Cung Duệ rất phiền muộn nhìn Nhạc Du Du đã nhắm hai mắt lại.
“Muốn ngủ ở đâu, thì có giường, không muốn ngủ thì liền đi ra ngoài." Nhạc Du Du không thèm mở mắt, “Đại môn ở bên kia."
Giường ở cổ đại đều có thêm tràng kỷ, khoảng chừng hơn một thước đi, đặt ngay ở trước giường, cúi người cởi giày là có thể đạp phải.
Nam Cung Duệ ủy khuất bĩu môi, thế nhưng vẫn là nghe lời nằm tới trên giường, chỉ là, thân hình cao này của hắn, giường ở trường kỷ đích thực là quá ủy khuất, lại còn không được ngủ ngon a.
Trong Tấn vương phủ.
Lãnh Hạo Nguyệt vẻ mặt ngưng trọng đứng ở trong thư phòng, Nhạc Du Du đi rồi, hắn đột nhiên cảm giác được dường như thiếu thứ gì đó, trong lòng luôn luôn có loại cảm giác khó hiểu.
“Vương gia." Một bóng đen ở cửa quỳ chân xuống.
“Uh." Lãnh Hạo Nguyệt quay đầu lại.
“Vương phi ra khỏi vương phủ, trực tiếp đến Phúc khách điếm…" Thanh Long trả lời.
Lãnh Hạo Nguyệt chân mày cau lại, Nam Cung Duệ? Thực sự là hắn sao?
“Bởi vì thuộc hạ nhìn thấy hắn đối với vương phi cũng không ác ý, còn bị vương phi sửa chữa rất thảm… Vì thế, thuộc hạ cũng không ra tay." Thanh Long giương mắt nhìn Lãnh Hạo Nguyệt một chút, đem những chuyện phát sinh với Nhạc Du Du một chữ không sót báo cáo ra, trong lòng lại nói thầm, vẫn là thời gian vương gia giả ngu đáng yêu nhất, lúc này khí tràng quá mạnh mẽ, làm cho người ta cảm thấy trong lòng run sợ.
“Uh." Lãnh Hạo Nguyệt khóe miệng ngoéo… một cái, không hổ là vương phi của hắn, tới chỗ nào cũng đều hung hãn, “Tiếp tục giám thị, không cần đả thảo kinh xà, cần phải bảo đảm an toàn cho vương phi, bằng không…"
“Thuộc hạ hiểu rõ." Thanh Long hiểu rõ ý tứ của Lãnh Hạo Nguyệt nói, vương phi còn sống bọn họ sống, bằng không, bọn họ chỉ có đường chết.
Lại nói đến Phúc khách điếm. Nhạc Du Du vẫn ngủ thẳng tới mặt trời lên cao mới tỉnh lại, kỳ thực mà nói, nàng là bị người ta nhìn đến tỉnh.
“Ngươi sao cách gần ta như vậy?" Nhạc Du Du vừa mở mắt đã thấy hé ra khuôn mặt bẩn thỉu cách mặt mình chỉ có hơn một thước, không khỏi lại càng hoảng sợ, vội vàng né tránh vào trong, “Còn nhìn ta mê đắm?"
“Ta van ngươi." Nam Cung Duệ vừa nghe xong nhất thời không nói gì lắc đầu, “Ngươi nhìn thấy ánh mắt ta mê đắm sao? Ta là đói bụng có được hay không?"
“Đói bụng liền đi ăn cơm a, ta lại không ngăn ngươi…" Nhạc Du Du liếc nhìn một cái, sau đó lại nằm xuống.
Nam Cung Duệ vừa nghe thế, liền đem bàn tay to tướng bẩn thỉu nhấc lên hướng đến trước mặt Nhạc Du Du: “Trả thù lao."
“Ta không nợ ngươi tiền." Nhạc Du Du lật cái thân mình không thèm nhìn hắn.
“Ngày hôm qua chúng ta không phải đã nói xong?" Nam Cung Duệ mặc kệ, thanh âm nhất thời cao lên, “Không phải ta làm người hầu của ngươi, ngươi quản lý chuyện ăn ở của ta sao?"
A. Nhạc Du Du rốt cuộc cũng thanh tỉnh lại, đúng vậy, nàng sao lại quên mất chuyện này a, lập tức đứng dậy, sau đó trên dưới đánh giá Nam Cung Duệ một chút: “Ta cũng không muốn một tên khuất cái làm người hầu, ngươi đi tắm rửa sạch sẽ rồi hãy đến đây."
“Đi." Nam Cung Duệ cúi đầu nhìn trên người mình một chút, rồi như trước đưa bàn tay to, “Vậy cũng phải trả tiền."
“Ta chỉ nói quản lý chuyện ăn ở của ngươi, nhưng cũng chưa nói muốn quản ngươi tắm a, dựa vào cái gì muốn ta bỏ tiền?"
“Ta không có tiền tắm a, cũng không có tiền mua quần áo sạch a…" Nam Cung Duệ miệng cong lên, “Nếu như ngươi không trả tiền, vậy ta không ngại cứ như vậy theo ngươi, dù sao đến lúc đó người bị mất mặt cũng là ngươi…"
“Được được, ta sợ ngươi rồi." đầu của Nhạc Du Du đều bị hắn làm cho lớn hơn, đưa tay lấy ngân phiếu từ trong ngực ra, không có biện pháp, vì bạc vụn đã dùng để thuê phòng và trả tiền ăn, thế nhưng, lật tới lật lui, giá trị ít nhất cũng là năm mươi lượng, nàng không muốn cũng không được a, “Cái kia, ta không tiền lẻ, có thể hay không…"
“Ái chà, chần chừ cái gì chứ." Nam Cung Duệ lại đoạt lấy năm mươi lượng ngân phiếu qua, “Chần chứ là có thể chết a." Sau đó xoay người ra khỏi cửa phòng.
“Này…" Nhạc Du Du kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, người nào a? Nàng sao lại cảm giác mình gặp phải cường đạo a? Thế nhưng, thời gian đuổi tới cửa đã sớm không thấy bóng người.
Quên đi, coi như rớt đi. Nhạc Du Du lại phát huy tác dụng của tinh thần đà điểu, nàng không muốn thừa nhận mình đã bị đoạt năm mươi lượng bạc.
Quay lại tiếp tục ngủ, ngủ thẳng tới sau giờ ngọ, Nhạc Du Du mới hoàn toàn tỉnh lại, lần này xác thực là bị đói nên tỉnh, bởi vì nàng ngửi thấy hương vị của mùi gà nướng
Mở mắt, chỉ thấy trên bàn của gian phòng bày đầy cơm nước, một nam tử thanh y đang đưa lưng về phía nàng ăn như chết đói đâu.
“Ngươi là ai? Sao lại tùy tiện vào phòng của người khác?" Nhạc Du Du ảo não muốn chết, sao lại lựa chọn khách sạn như thế này?
“Chủ tử, ngươi đã tỉnh?" Nam Cung Duệ vừa nghe xong lập tức xoay người lại, trong tay còn cầm theo một cái chân gà nướng.
“Ngươi, ngươi…" tròng mắt của Nhạc Du Du thoáng cái liền trừng lên, sau đó nhảy xuống giường, vây bắt Nam Cung Duệ xoay trái ba vòng xoay phải ba vòng rồi vòng vòng vo đủ tám lần, vẻ mặt không thể hoài nghi, “Ngươi là cái tên khất cái Nam Cung Duệ kia?"
“Thế nào? Có phải cảm thấy ta phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái hay không?" Nam Cung Duệ vừa nghe xong lập tức vui vẻ, buông đùi gà đứng dậy xoay tròn, sau đó hướng về phía Nhạc Du Du nháy mắt một cái, “Có phải thấy ta cũng có điểm đáng yêu hay không?"
Nôn! Nhạc Du Du vừa nghe thấy nói thế, nhất thời cúi đầu ói ra, thèm vào, người này so với tiểu tử Hoa Hồ Điệp kia còn buồn nôn hơn. Nhưng, không nghĩ tới, ngày hôm qua người nào còn là tên khất cái bẩn thỉu sau khi thu thập sạch sẻ cũng lại là một yêu nghiệt a, tuy rằng so với Lãnh Hạo Nguyệt còn có điểm kém hơn…..
Hạo nhi? Ách, tâm Nhạc Du Du hơi đau đớn một chút, thế nào mới đi có một ngày, chính mình lại bắt đầu nhớ hắn sao?
“Không biết thưởng thức." Nam Cung Duệ rất thất bại ngồi xuống tiếp tục ăn, xem cái đùi kia chính là Nhạc Du Du, một ngụm cắn tới hơn phân nửa.
Tác giả :
Tử Tuyết Ngưng Yên