Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công
Chương 102: Loạn điểm uyên ương phổ

Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công

Chương 102: Loạn điểm uyên ương phổ

Edit: gau5555

Beta: dark Angel (Bella Ngân)

Vấn đề của Nhạc Du Du làm cho Thanh Thanh trong nháy mắt trầm mặc, nói thật là, thiếu nữ nào mà không có mùa xuân a? Chỉ là, mùa xuân của nàng ở nơi nào đây?

Từ nhỏ hai mắt bị mù, lại bị thân sinh vứt bỏ, lúc bốn tuổi liền lưu lạc đầu đường, dựa vào ăn xin mà sống, nếu không gặp cha nuôi, được hắn hảo tâm thu lưu, nàng bây giờ chỉ sợ sớm đã đầu thai thành nhiều lần. Bất hạnh này của nàng, cũng là hạnh phúc của nàng.

Vốn là đứa nhỏ tự ti, thế nhưng cha nuôi chưa bao giờ coi nàng là người tàn tật mà nhìn, dạy nàng y thuật, yêu cầu vô cùng nghiêm khắc. Cuộc sống trong Y cốc đơn điệu nhưng lại vui vẻ, nàng vốn nghĩ kiếp này của nàng sẽ cùng cha nuôi đi qua như thế.

Thế nhưng, vào một năm đó khi nàng chín tuổi, cha nuôi mang về một công tử bị thương, lòng của nàng liền thất lạc theo …

Nghĩ tới đây, Thanh Thanh hơi thở dài một hơi, nam nhân ưu tú như vậy, làm sao có thể thích một người mù như nàng đây?

Nhạc Du Du nhìn Thanh Thanh một hồi nhíu mày một hồi thở dài, nghi hoặc sờ sờ mũi, tiểu nha đầu này đang nghĩ gì thế? Không khỏi túm túm cánh tay của nàng: “Thanh Thanh? Làm sao vậy?"

“Không có gì." Thanh Thanh hoàn hồn, từ trong ký ức tỉnh táo lại.

“Vậy ngươi hãy trả lời vấn đề của ta a."

“A." Thanh Thanh hơi cúi đầu, sau đó lắc đầu, “Không có, hơn nữa, cho dù có, ai lại sẽ thích một người mù đây? Đây không phải là liên lụy chính mình sao?"

Thanh Thanh nói làm cho người nghe trộm khổ sở muốn cong tường, hắn thích nàng nha, theo hắn lần đầu tiên thấy nàng thời gian liền thích, tuy rằng khi đó tuổi của nàng còn nhỏ, thế nhưng, nhưng lộ ra một cỗ tử linh khí, đã đem hắn thật sâu hấp dẫn, vì thế, lúc đó hắn bệnh bản tới một người nguyệt thì tốt rồi, thế nhưng hắn lăng là lại không đi, một mực y cốc ở hơn hai tháng a, không phải sư phụ triệu hoán, hắn còn không muốn đi đâu…

“Mới không thể nói như vậy đâu, cái gì gọi là liên lụy? Không thích ngươi kia là người ngu." Nhạc Du Du vừa nghe không vui, ở trong lòng của nàng, này Thanh Thanh tựa như cái thuần khiết tiên tử giống như.

“Người không thích ta nhiều như vậy, chẳng lẽ toàn quốc mọi người là người ngu a?" Nhạc Du Du nói làm cho Thanh Thanh không khỏi vui vẻ.

“Đó là bởi vì bọn họ cũng không nhận ra ngươi, không cùng ngươi tiếp xúc qua, ta dám cam đoan, chỉ cần nhận thức người của ngươi đều sẽ thích ngươi, thực sự." Nhạc Du Du nói giơ tay lên, “Ta phát thệ." Thậm chí đều đã quên Thanh Thanh căn bản nhìn không thấy của nàng là thủ thế.

Thanh Thanh nhàn nhạt nở nụ cười, nói như vậy, người nọ cũng đã nói, từng để cho nàng lệ nóng doanh tròng quá.

“Ngươi biết không?" Nhạc Du Du bỗng nhiên liền ngượng ngùng đứng lên, “Ta bắt đầu còn đố kỵ ngươi đâu."

“Vì sao?"

“Bởi vì tướng công khen ngươi a, ta liền đem ngươi đương tình địch."

“Ha hả." Thanh Thanh vừa nghe vui vẻ, “Ta cùng Hạo ca ca là huynh muội tình, lúc hắn không có xảy ra việc gì thời gian đối với ta rất chiếu cố, tuy rằng hiện tại hắn hình dáng này, thế nhưng, hắn nhưng vẫn nhớ ta, điều này làm cho ta rất vui vẻ."

“Được rồi, Thanh Thanh, ngươi cùng ta gia tướng công, còn có Trình Dật, Long Ngâm bọn họ từ nhỏ liền nhận thức sao?"

“Không phải." Thanh Thanh lắc đầu, “Trước bởi vì ta hành động bất tiện, tuổi tác cũng nhỏ, vì thế, cha nuôi chưa từng mang ta ra khỏi y cốc, thẳng đến sáu năm trước, cha nuôi mới mang ta ly khai y cốc, đi tới Tấn vương phủ…"

“Nga." Nhạc Du Du gật đầu, sau đó con ngươi đảo một vòng, “Vậy các ngươi nhận thức qua thời gian cũng không mất đi, ngươi đối Long Ngâm ấn tượng thế nào?"

“Long ca ca?" Thanh Thanh hơi sửng sốt, “Thế nào hỏi cái này?"

“Không có gì cả, chính là muốn nghe một chút ấn tượng của ngươi đối này khối băng."

“Khối băng? Ha hả." Thanh Thanh vừa nghe vui vẻ, “Long ca ca người tuy rằng lãnh, thế nhưng tâm địa rất tốt, võ công lại cao, nghe Hạo ca ca kể, hắn lớn lên cũng rất tuấn tú lịch sự, vì thế, hẳn là không tệ người nga." Nói cúi thấp đầu xuống, nhàn nhạt thở dài, “Mấu chốt là, Long ca ca cũng không hoa tâm…"

“Đó chính là ấn tượng không tệ?" Trong nháy mắt, Nhạc Du Du mở to hai mắt nhìn.

Thanh Thanh mỉm cười gật đầu, nếu như hắn cũng không có hoa tâm như vậy thì thật tốt a? Đương nhiên, lời này cũng chỉ có thể nói ở trong lòng một chút.

Nhạc Du Du nở nụ cười như kẻ trộm, chỉ cần Thanh Thanh có ấn tượng với hắn thế là tốt rồi, vỗ vai Thanh Thanh nói: “Thanh Thanh, yên tâm đi, chỉ cần người trong lòng ngươi, Nhạc Du Du ta nhất định nghĩ hết biện pháp giúp ngươi tác hợp, có thể làm cho ngươi thỏa mãn." Nói xong xoay người bỏ chạy.

A? Thanh Thanh hơi sửng sốt, trong nháy mắt phản ứng lại, “Chị dâu, không phải như ngươi nghĩ a…" Thế nhưng, đâu còn có người nghe a, Nhạc Du Du đã sớm chạy không thấy bóng dáng.

Ở khúc quanh, Trình Dật tức giận đến hai mắt đều bốc hơi nước, Nhạc Du Du ngươi thật tốt, thế nhưng lại phá hạnh phúc của ta? Thanh Thanh là của hắn có được hay không? Vội vàng phải đuổi kịp Nhạc Du Du, lại phát hiện Thanh Thanh bởi vì cũng đang vội vã muốn đuổi theo Nhạc Du Du, nhất thời hoảng loạn, đã vướng phải ghế đá, ai hét lên một tiếng, mắt thấy sẽ ngã sấp xuống.

Trình Dật đau lòng cũng bất chấp ẩn tàng buông người bay đi, ôm lấy Thanh Thanh.

“Ngươi?" Hơi thở quen thuộc làm cho Thanh Thanh hơi ngẩn ra, thế nhưng lập tức rời khỏi ngực của hắn, “Cám ơn." Ngữ khí khách khí mà xa cách.

“Thanh Thanh." Trình Dật chỉ cảm thấy cổ họng phát chặt, lực ánh tay càng tăng thêm, hắn không muốn làm cho nàng tránh né hắn như con mãnh thú hay né tránh dòng nước lũ nữa, “Chớ tránh ta…"

“Dật ca ca, ta…" Trong đôi mắt to của Thanh Thanh nháy mắt dày một tầng sương mù hơi mỏng, nàng không muốn trốn, bảy năm trước nàng đã thích hắn, cho đến càng về sau gặp nhau, nàng một mực ngóng trông chính mình lớn lên, thế nhưng, ngày đó trong lúc vô ý nàng nghe được, làm cho nàng tự ti tuyệt vọng.

“Thanh Thanh, ta hi vọng nàng hiểu rõ, tâm ta đối với nàng chưa từng có thay đổi qua." Trình Dật hung hăng cắn môi một cái, “Có một số việc, có mấy lời, cho dù là chính tai nghe, cũng chưa chắc đã là thật a…" Có một số việc, bây giờ hắn không thể nói.

“Ta biết." Thanh Thanh hít một hơi thật sâu, “Như vậy chờ ngày ngươi có thể nói thì hãy tới tìm ta đi." Nói xong, ngoan quyết đẩy sự ôm ấp mà nàng vạn phần lưu luyến kia ra. Có một số việc, nàng không phải là không biết, bọn họ đều là người làm đại sự, mình không thể để hắn bị liên lụy.

Chân mày Trình Dật hơi nhăn lại, nhìn thấy vòng tay trống rỗng, trong lòng cũng trống rỗng theo, Thanh Thanh, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng đến ngày nàng gật đầu.

Chợt nhớ tới cái gì, Trình Dật xoay người chạy ra bên ngoài, gặp Lãnh Hạo Nguyệt cũng đang trong vườn hoa.

“Vương phi nhà ngươi quản nhiều chuyện quá đấy?" tâm tình Trình Dật thật không tốt.

“Làm sao vậy?" Lãnh Hạo Nguyệt nhướng mày, Du Du như thế nào nha.

Trình Dật tức giận đem chuyện mai mối của Nhạc Du Du làm cho Thanh Thanh cùng Long Ngâm nói cho Lãnh Hạo Nguyệt.

“Nữ nhân này." Lãnh Hạo Nguyệt dở khóc dở cười, đây không phải là loạn điểm uyên ương phổ sao? “Nàng đi nơi nào?"

“Không có bất ngờ gì xảy ra, hẳn là đi tìm nhị sư đệ, ta phải đi ngăn cản nàng…" Trình Dật nói xong đã không thấy bóng dáng.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại