Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu
Chương 15: Sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến
“Cái gì? Muốn ta xin lỗi ngươi? Nằm mơ!"
Trần Quế Hoa một mực luôn khinh thường Ngọc Phi Yên, thấy nàng ta muốn chính mình xin lỗi nàng ta, nàng càng giống như con nhím xù lông, trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm Ngọc Phi Yên. Không nghĩ tới, lúc này đây ánh mắt nàng lại va phải một đôi mắt u lãnh thập phần ngạo khí.
Rất lạnh! Ngực Trần Quế Hoa như có tảng đá đè lên, cảm giác lạnh lẽo ấy bao trùm cả người nàng, nàng bỗng nhiên có loại ý nghĩ muốn trốn khỏi ánh mắt kia thật xa.
Không! Nàng ta tuyệt đối không phải là thứ phế vật kia! Phế vật kia không có ánh mắt khí phách như vậy.
“Ngươi không phải Ngọc Phi Yên!" Trần Quế Hoa cắn chặt răng, vẫn kiên trì với quan điểm của mình như trước :"Tuyệt đối không phải!"
Đôi mắt Ngọc Kinh Lôi lúc này lại rất ướt át, ánh mắt nhìn Ngọc Phi Yên cũng càng thêm hiền từ.
Đúng! Chính là thần thái kiêu căng, coi thường chúng sinh này, cùng phụ thân của nàng giống nhau như đúc! Theo Ngọc Kinh Lôi thấy, tuy rằng Ngọc Phi Yên không có kế thừa dung mạo xuất chúng của phụ mẫu, nhưng thần thái cùng cử chỉ của nàng, còn có cổ khí thế cao ngạo này, lại hoàn toàn chính là phiên bản của phụ mẫu nàng!
Nhìn đến Ngọc Phi Yên, Ngọc Kinh Lôi nhịn không được lại nhớ tới vụ huyết án xảy ra vào mười năm trước.
Không thể bảo vệ con trai cùng con dâu, đã là nỗi tiếc nuối lớn nhất đời của Ngọc lão gia tử! Hơn nửa đời phải ở ngoài biên quan xa xôi, cũng không thể chiếu cố đứa cháu gái này, khiến cho nàng sinh ra chứng si ngốc, bị người cười nhạo, đây cũng là sự đau lòng lớn nhất của hắn.
Hiện tại cháu gái bình bình an an, khoẻ khoẻ mạnh mạnh trở về, đã là chuyện may mắn lớn nhất, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào có thể khinh thương, khi dễ Ngọc Phi Yên!
“Nếu như ngươi đã không đồng ý xin lỗi, cũng không sao." Lão gia tử rốt cục cũng mở miệng :"Chỉ cần chứng minh nàng ta thật là Yên nhi, vậy thì các ngươi liền ở riêng đi thôi!"
Lời nói này của Ngọc Kinh Lôi đối với Ngọc Thiên Xích cùng Trần Quế Hoa mà nói, không thể nghi ngờ chính là tình thiên phích lịch* (đại khái như bom ấy)
Ở riêng? Lão gia tử đây là đang muốn đem bọn họ đuổi đi!
Làm sao có thể như vậy được chứ!
Vô luân là văn công võ lược, Ngọc Thiên Xích đều không tài nào tiếp thu được, mấy năm nay đều là dựa vào Trung Nghĩa hầu phủ, bọn họ mới có thể trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực. Bây giờ Ngọc Kinh Lôi muốn đem bọn họ đuổi ra ngoài, đây chẳng khác nào là muốn chặt đứt đường sống của bọn họ mà!
“Đại bá, ngài đây là muốn đuổi cháu đi sao?"
“Pằng" một tiếng, Ngọc Thiên Xích đã quỳ gối trước mặt Ngọc Kinh Lôi :"Đại bá, là cháu dâu hồ đồ, nàng không nên hoài nghi ngài, không nên hoài nghi Phi Yên. Cháu thay nàng xin lỗi ngài, cầu ngài đừng nói cho chúng cháu ở riêng như vậy, cháu còn chưa báo đáp công ơn nuôi dưỡng của ngài mà!"
Ngọc Thiên Xích nói rất chân thành, nhưng ngụ ý trong lời nói đều lộ ra rất rõ, cũng là bỡi vì lời nói của Trần Quế Hoa là thật, chỉ ra Ngọc Phi Yên này là giả, cho nên Ngọc Kinh Lôi mới trả đũa bọn họ như vậy.
Ngọc Kinh Thiên là võ tướng, hàng năm đều ở quân đội, cho nên sẽ không biết trạch viện lục đục cùng với khúc quoanh ngoắc nghéo ngoằn ngoèo trong đó, nhưng Ngọc Phi Yên lại nghe rất rõ ý tứ trong lời nói của Ngọc Thiên Xích.
Ai, đem ngươi nuôi lớn, cưới vợ cho ngươi, lại bị ngươi cắn ngược lại như thế, chi thứ hai này thật đúng là đã được dưỡng thành lang sói mà! (nuôi chó chó phản cắn ngược lại, bà nó, đúng là thú đội lốt người mà)
Ngọc Phi Yên đang muốn mở miệng giáo huấn Ngọc Thiên Xích, Ngọc Kinh Lô lại trực tiếp vung bàn tay to lên, thần thái kiên định dị thường.
“Ta nuôi ngươi lớn, là vì phụ thân ngươi là đệ đệ ta, huyết mạch tương liên, ta không muốn để hắn tuyệt đường hương khói, cũng chẳng phải muốn ngươi cảm kích ta."
“Hôm nay ở trước mặt ta, nàng ta cứ hô to gọi nhỏ như vậy, dùng sắc mặt không tốt đối với Yên nhi. Đủ để thấy những lúc ta không có mặt ở kinh thành, các ngươi đã khinh thường Yên nhi như thế nào! Trong ngày thường các ngươi khi dễ nàng cũng đành thôi, hiện tại gia gia như ta còn đang ngồi ở chỗ này, ta còn sống, cho nên cũng không tới phiên các ngươi cấp sắc mặt cho Yên nhi!"
Gia gia thật uy vũ khí phách!
Trong lòng Ngọc Phi Yên cho Ngọc Kinh Lôi thêm lời tán thưởng. Lời này nói thật tốt! Lão gia tử quả thực có thể nói là một gia gia tốt nhất Đại Chu Quốc!
“Gia gia, ngài đối với ta thật tốt!" Ánh mắt Ngọc Phi Yên nhu thuận, tiến lên ôm cánh tay Ngọc Kinh Lôi.
“Chuyện gia gia làm được còn chưa đủ, là gia gia đã khiến phải ngươi chịu uỷ khuất---“
Ngọc Phi Yên kiều thái như đứa trẻ nhỏ, cùng cặp mắt sáng rỡ kia, cùng cảnh tượng trong trí nhớ của Ngọc Kinh Lôi rất giống nhau, khiến trong lòng lão gia tử càng thêm mềm yếu, nhịn không được vỗ vỗ lên mu bàn tay Ngọc Phi Yên :"Ngươi yên tâm, bây giờ gia gia đã trở lại, cũng sẽ không bao giờ rời đi nữa, gia gia sẽ bảo vệ ngươi!" (ao ước, ao ước – ing)
Dứt lời, Ngọc Kinh Lôi liền thu hồi biểu tình hoà ái, lấy ra một khối ngọc bội màu xanh, trình ra trước mặt mọi người, hơn nữa còn đưa riêng đến trước mặt Hạ Hầu Nam, để cho hắn nhìn.
“Người Ngọc gia chúng ta được sinh ra, sẽ lấy máu ở đầu ngón tay nhỏ vào linh ngọc, cung phụng ở từ đường. Mọi người trong Ngọc gia đều biết, linh ngọc này không có tác dụng khác, lại có thể dự báo sinh tử của chủ nhân linh ngọc. Người còn, ngọc còn, người vong, ngọc vong. Ta sở dĩ khẳng định Yên nhi còn sống như vậy, cũng là bởi vì linh ngọc của Yên nhi một mực đều rất hoàn hảo không tổn hao gì."
Hạ Hầu Nam lật xem ngọc bội, mặt trên điêu khắc chữ “Khói"
Dưỡng linh ngọc, đây là việc làm mọi người đều phải làm, hắn thế nhưng lại không nghĩ tới chuyện này! Chẳng lẽ nàng ta thật là Ngọc Phi Yên? Vậy biểu hiện vừa rồi của hắn, chỉ sợ đã làm cho Ngọc lão gia tử thất vọng đau khổ…
“Yên nhi! Lấy máu!"
Ngọc Kinh Lôi hét lớn một tiếng, Ngọc Phi Yen nhanh chóng lấy ra chuỷ thủ, cắt qua ngón tay, một giọt máu tươi liền biến mất ở trên linh ngọc.
Một ánh sáng thanh quang đột nhiên xuất hiện, làm cho gian đại sảnh bị bao phủ trong ánh sáng thanh quang chói loà đó, thanh quang ở không trung tụ lại, ngưng tụ thành ba chữ “Ngọc Phi Yên, qua thật lâu mới chậm rãi biến mất.
“Mọi người hiện tại còn hoài nghi nữa không? Nàng chính là Ngọc Phi Yên, là cháu gái của lão phu, cũng chính là đích nữ của Trung Nghĩa hầu phủ!" Ngọc Kinh Lôi nhìn khắp bốn phía, tất cả mọi người đều nhanh chóng thay đổi thái độ, liên tục gật đầu.
“Chúc mừng tổ tôn của Ngọc lão gia tử đoàn tụ!"
“Đúng vậy! Thái tử phi đã trở về, đúng là thật đáng mừng!"
“Điều này sao có thể!" Trần Quế Hoa đến bây giờ đều không tin những gì chính mắt mình đã nhìn thấy, nàng ta vừa định tiến lên nhìn kết quả, liền bị một bạt tai của Ngọc Thiên Xích đem nàng đánh ngã xuống đất.
“Ả đàn bà vô tri, ngươi còn không nhanh lăn tới xin lỗi Phi Yên! Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy tình cảm thúc cháu của ta cùng Phi Yên trở nên xa lạ, ngươi mới cảm thấy vui sao?"
Ngọc Thiên Xích ra tay rất nặng, đánh cho Trần Quế Hoa mắt nổi đầy sao, máu tươi trong khoang miệng nhanh chóng chảy ra, qua hồi lâu nàng ta mới thanh tỉnh lại.
“Ngươi đánh ta?" Phun ra một ngụm máu, bộ dáng Trần Quế Hoa dữ tợn như cọp mẹ đánh về phía Ngọc Thiên Xích.
“Ngươi là một kẻ không có lương tâm! Lúc trước là ngươi cầu cưới ta về như thế nào! Ngươi hứa hẹn cùng phụ mẫu ta thế nào! Ta tân tân khổ khổ lo liệu chuyện trong nhà, giúp ngươi sanh con dưỡng cái, nhưng mà ngươi lại báo đáp ta như vậy sao?"
“Dừng tay! Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Thấy Trần Quế Hoa nhắc tới nhạc phụ nhạc mẫu, Ngọc Thiên Xích có chút chột dạ, một chút sơ ý, trên mặt liền bị Trần Quế Hoa cào, máu tươi từ vết cào nhanh chóng xuất ra.
“Ngươi, tên hỗn đản này, ngươi cư nhiên đánh ta! Ta không muốn sống nữa!"
Trần Quế Hoa một bên khóc lóc om sòm, một bên đối Ngọc Thiên Xích vừa nhéo vừa cào :"Đúng! Nàng ta có gia thế hảo, có gia gia hảo, còn có hôn ước hảo, tương lai lại là thái tử phi, cho nên ngươi mới giẫm lên người ta để lấy lòng nàng ta như vậy! Ngươi chính là tiểu nhân hám danh hám lợi!"
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!" Ngọc Thiên Xích chật vật trốn tránh, hắn cho tới nay luôn bảo trì hình tượng nhã nhặn, lúc này liền bị Trần Quế Hoa huỷ đi sạch sẽ.
“Ta nói bậy? Ta nói bậy chỗ nào! Cho dù Phi Yên đã trở về, thì như thế nào! Một năm nay ai biết chuyện gì đã xảy ra! Ai biết nàng ta có bị người khi nhục hay không, trinh tiết có còn hay không! Một thái tử phi bất trinh bất khiết, ngươi cho rằng thái tử sẽ cưới về sao? Hoàng gia sẽ chấp nhận đứa con dâu như vậy sao?"
“Im miệng!" Thấy Trần Quế Hoa càng nói càng thái quá, Ngọc Thiên Xích duỗi tay bịt miệng nàng ta :"Ngươi câm miệng cho ta!"
Tay Ngọc Thiên Xích vừa kề đến bên Trần Quốc Hoa, nàng ta liền há miệng cắn một ngụm, đem tay phải hắn cắn đến chảy máu mới buông ra.
“A! Ngươi này, ngươi điên rồi---“
“Ta là kẻ điện?" Trần Quế Hoa hừ lạnh một tiếng, tóc tai bù xù nhìn Hạ Hầu Nam :"Thái tử điện hạ, lời nói của dân phụ vừa rồi chẳng lẽ không có đạo lý sao? Người không trong sạch sẽ chỉ làm cho thái tử điện hạ hổ thẹn!"
Spoi: Chương 16: Thẩm thẩm cặn bã tìm chết
Cực kì gay cấn, cực kỳ mát dạ, các nàng nhớ đón xem nha!!!
Trần Quế Hoa một mực luôn khinh thường Ngọc Phi Yên, thấy nàng ta muốn chính mình xin lỗi nàng ta, nàng càng giống như con nhím xù lông, trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm Ngọc Phi Yên. Không nghĩ tới, lúc này đây ánh mắt nàng lại va phải một đôi mắt u lãnh thập phần ngạo khí.
Rất lạnh! Ngực Trần Quế Hoa như có tảng đá đè lên, cảm giác lạnh lẽo ấy bao trùm cả người nàng, nàng bỗng nhiên có loại ý nghĩ muốn trốn khỏi ánh mắt kia thật xa.
Không! Nàng ta tuyệt đối không phải là thứ phế vật kia! Phế vật kia không có ánh mắt khí phách như vậy.
“Ngươi không phải Ngọc Phi Yên!" Trần Quế Hoa cắn chặt răng, vẫn kiên trì với quan điểm của mình như trước :"Tuyệt đối không phải!"
Đôi mắt Ngọc Kinh Lôi lúc này lại rất ướt át, ánh mắt nhìn Ngọc Phi Yên cũng càng thêm hiền từ.
Đúng! Chính là thần thái kiêu căng, coi thường chúng sinh này, cùng phụ thân của nàng giống nhau như đúc! Theo Ngọc Kinh Lôi thấy, tuy rằng Ngọc Phi Yên không có kế thừa dung mạo xuất chúng của phụ mẫu, nhưng thần thái cùng cử chỉ của nàng, còn có cổ khí thế cao ngạo này, lại hoàn toàn chính là phiên bản của phụ mẫu nàng!
Nhìn đến Ngọc Phi Yên, Ngọc Kinh Lôi nhịn không được lại nhớ tới vụ huyết án xảy ra vào mười năm trước.
Không thể bảo vệ con trai cùng con dâu, đã là nỗi tiếc nuối lớn nhất đời của Ngọc lão gia tử! Hơn nửa đời phải ở ngoài biên quan xa xôi, cũng không thể chiếu cố đứa cháu gái này, khiến cho nàng sinh ra chứng si ngốc, bị người cười nhạo, đây cũng là sự đau lòng lớn nhất của hắn.
Hiện tại cháu gái bình bình an an, khoẻ khoẻ mạnh mạnh trở về, đã là chuyện may mắn lớn nhất, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào có thể khinh thương, khi dễ Ngọc Phi Yên!
“Nếu như ngươi đã không đồng ý xin lỗi, cũng không sao." Lão gia tử rốt cục cũng mở miệng :"Chỉ cần chứng minh nàng ta thật là Yên nhi, vậy thì các ngươi liền ở riêng đi thôi!"
Lời nói này của Ngọc Kinh Lôi đối với Ngọc Thiên Xích cùng Trần Quế Hoa mà nói, không thể nghi ngờ chính là tình thiên phích lịch* (đại khái như bom ấy)
Ở riêng? Lão gia tử đây là đang muốn đem bọn họ đuổi đi!
Làm sao có thể như vậy được chứ!
Vô luân là văn công võ lược, Ngọc Thiên Xích đều không tài nào tiếp thu được, mấy năm nay đều là dựa vào Trung Nghĩa hầu phủ, bọn họ mới có thể trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực. Bây giờ Ngọc Kinh Lôi muốn đem bọn họ đuổi ra ngoài, đây chẳng khác nào là muốn chặt đứt đường sống của bọn họ mà!
“Đại bá, ngài đây là muốn đuổi cháu đi sao?"
“Pằng" một tiếng, Ngọc Thiên Xích đã quỳ gối trước mặt Ngọc Kinh Lôi :"Đại bá, là cháu dâu hồ đồ, nàng không nên hoài nghi ngài, không nên hoài nghi Phi Yên. Cháu thay nàng xin lỗi ngài, cầu ngài đừng nói cho chúng cháu ở riêng như vậy, cháu còn chưa báo đáp công ơn nuôi dưỡng của ngài mà!"
Ngọc Thiên Xích nói rất chân thành, nhưng ngụ ý trong lời nói đều lộ ra rất rõ, cũng là bỡi vì lời nói của Trần Quế Hoa là thật, chỉ ra Ngọc Phi Yên này là giả, cho nên Ngọc Kinh Lôi mới trả đũa bọn họ như vậy.
Ngọc Kinh Thiên là võ tướng, hàng năm đều ở quân đội, cho nên sẽ không biết trạch viện lục đục cùng với khúc quoanh ngoắc nghéo ngoằn ngoèo trong đó, nhưng Ngọc Phi Yên lại nghe rất rõ ý tứ trong lời nói của Ngọc Thiên Xích.
Ai, đem ngươi nuôi lớn, cưới vợ cho ngươi, lại bị ngươi cắn ngược lại như thế, chi thứ hai này thật đúng là đã được dưỡng thành lang sói mà! (nuôi chó chó phản cắn ngược lại, bà nó, đúng là thú đội lốt người mà)
Ngọc Phi Yên đang muốn mở miệng giáo huấn Ngọc Thiên Xích, Ngọc Kinh Lô lại trực tiếp vung bàn tay to lên, thần thái kiên định dị thường.
“Ta nuôi ngươi lớn, là vì phụ thân ngươi là đệ đệ ta, huyết mạch tương liên, ta không muốn để hắn tuyệt đường hương khói, cũng chẳng phải muốn ngươi cảm kích ta."
“Hôm nay ở trước mặt ta, nàng ta cứ hô to gọi nhỏ như vậy, dùng sắc mặt không tốt đối với Yên nhi. Đủ để thấy những lúc ta không có mặt ở kinh thành, các ngươi đã khinh thường Yên nhi như thế nào! Trong ngày thường các ngươi khi dễ nàng cũng đành thôi, hiện tại gia gia như ta còn đang ngồi ở chỗ này, ta còn sống, cho nên cũng không tới phiên các ngươi cấp sắc mặt cho Yên nhi!"
Gia gia thật uy vũ khí phách!
Trong lòng Ngọc Phi Yên cho Ngọc Kinh Lôi thêm lời tán thưởng. Lời này nói thật tốt! Lão gia tử quả thực có thể nói là một gia gia tốt nhất Đại Chu Quốc!
“Gia gia, ngài đối với ta thật tốt!" Ánh mắt Ngọc Phi Yên nhu thuận, tiến lên ôm cánh tay Ngọc Kinh Lôi.
“Chuyện gia gia làm được còn chưa đủ, là gia gia đã khiến phải ngươi chịu uỷ khuất---“
Ngọc Phi Yên kiều thái như đứa trẻ nhỏ, cùng cặp mắt sáng rỡ kia, cùng cảnh tượng trong trí nhớ của Ngọc Kinh Lôi rất giống nhau, khiến trong lòng lão gia tử càng thêm mềm yếu, nhịn không được vỗ vỗ lên mu bàn tay Ngọc Phi Yên :"Ngươi yên tâm, bây giờ gia gia đã trở lại, cũng sẽ không bao giờ rời đi nữa, gia gia sẽ bảo vệ ngươi!" (ao ước, ao ước – ing)
Dứt lời, Ngọc Kinh Lôi liền thu hồi biểu tình hoà ái, lấy ra một khối ngọc bội màu xanh, trình ra trước mặt mọi người, hơn nữa còn đưa riêng đến trước mặt Hạ Hầu Nam, để cho hắn nhìn.
“Người Ngọc gia chúng ta được sinh ra, sẽ lấy máu ở đầu ngón tay nhỏ vào linh ngọc, cung phụng ở từ đường. Mọi người trong Ngọc gia đều biết, linh ngọc này không có tác dụng khác, lại có thể dự báo sinh tử của chủ nhân linh ngọc. Người còn, ngọc còn, người vong, ngọc vong. Ta sở dĩ khẳng định Yên nhi còn sống như vậy, cũng là bởi vì linh ngọc của Yên nhi một mực đều rất hoàn hảo không tổn hao gì."
Hạ Hầu Nam lật xem ngọc bội, mặt trên điêu khắc chữ “Khói"
Dưỡng linh ngọc, đây là việc làm mọi người đều phải làm, hắn thế nhưng lại không nghĩ tới chuyện này! Chẳng lẽ nàng ta thật là Ngọc Phi Yên? Vậy biểu hiện vừa rồi của hắn, chỉ sợ đã làm cho Ngọc lão gia tử thất vọng đau khổ…
“Yên nhi! Lấy máu!"
Ngọc Kinh Lôi hét lớn một tiếng, Ngọc Phi Yen nhanh chóng lấy ra chuỷ thủ, cắt qua ngón tay, một giọt máu tươi liền biến mất ở trên linh ngọc.
Một ánh sáng thanh quang đột nhiên xuất hiện, làm cho gian đại sảnh bị bao phủ trong ánh sáng thanh quang chói loà đó, thanh quang ở không trung tụ lại, ngưng tụ thành ba chữ “Ngọc Phi Yên, qua thật lâu mới chậm rãi biến mất.
“Mọi người hiện tại còn hoài nghi nữa không? Nàng chính là Ngọc Phi Yên, là cháu gái của lão phu, cũng chính là đích nữ của Trung Nghĩa hầu phủ!" Ngọc Kinh Lôi nhìn khắp bốn phía, tất cả mọi người đều nhanh chóng thay đổi thái độ, liên tục gật đầu.
“Chúc mừng tổ tôn của Ngọc lão gia tử đoàn tụ!"
“Đúng vậy! Thái tử phi đã trở về, đúng là thật đáng mừng!"
“Điều này sao có thể!" Trần Quế Hoa đến bây giờ đều không tin những gì chính mắt mình đã nhìn thấy, nàng ta vừa định tiến lên nhìn kết quả, liền bị một bạt tai của Ngọc Thiên Xích đem nàng đánh ngã xuống đất.
“Ả đàn bà vô tri, ngươi còn không nhanh lăn tới xin lỗi Phi Yên! Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy tình cảm thúc cháu của ta cùng Phi Yên trở nên xa lạ, ngươi mới cảm thấy vui sao?"
Ngọc Thiên Xích ra tay rất nặng, đánh cho Trần Quế Hoa mắt nổi đầy sao, máu tươi trong khoang miệng nhanh chóng chảy ra, qua hồi lâu nàng ta mới thanh tỉnh lại.
“Ngươi đánh ta?" Phun ra một ngụm máu, bộ dáng Trần Quế Hoa dữ tợn như cọp mẹ đánh về phía Ngọc Thiên Xích.
“Ngươi là một kẻ không có lương tâm! Lúc trước là ngươi cầu cưới ta về như thế nào! Ngươi hứa hẹn cùng phụ mẫu ta thế nào! Ta tân tân khổ khổ lo liệu chuyện trong nhà, giúp ngươi sanh con dưỡng cái, nhưng mà ngươi lại báo đáp ta như vậy sao?"
“Dừng tay! Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Thấy Trần Quế Hoa nhắc tới nhạc phụ nhạc mẫu, Ngọc Thiên Xích có chút chột dạ, một chút sơ ý, trên mặt liền bị Trần Quế Hoa cào, máu tươi từ vết cào nhanh chóng xuất ra.
“Ngươi, tên hỗn đản này, ngươi cư nhiên đánh ta! Ta không muốn sống nữa!"
Trần Quế Hoa một bên khóc lóc om sòm, một bên đối Ngọc Thiên Xích vừa nhéo vừa cào :"Đúng! Nàng ta có gia thế hảo, có gia gia hảo, còn có hôn ước hảo, tương lai lại là thái tử phi, cho nên ngươi mới giẫm lên người ta để lấy lòng nàng ta như vậy! Ngươi chính là tiểu nhân hám danh hám lợi!"
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!" Ngọc Thiên Xích chật vật trốn tránh, hắn cho tới nay luôn bảo trì hình tượng nhã nhặn, lúc này liền bị Trần Quế Hoa huỷ đi sạch sẽ.
“Ta nói bậy? Ta nói bậy chỗ nào! Cho dù Phi Yên đã trở về, thì như thế nào! Một năm nay ai biết chuyện gì đã xảy ra! Ai biết nàng ta có bị người khi nhục hay không, trinh tiết có còn hay không! Một thái tử phi bất trinh bất khiết, ngươi cho rằng thái tử sẽ cưới về sao? Hoàng gia sẽ chấp nhận đứa con dâu như vậy sao?"
“Im miệng!" Thấy Trần Quế Hoa càng nói càng thái quá, Ngọc Thiên Xích duỗi tay bịt miệng nàng ta :"Ngươi câm miệng cho ta!"
Tay Ngọc Thiên Xích vừa kề đến bên Trần Quốc Hoa, nàng ta liền há miệng cắn một ngụm, đem tay phải hắn cắn đến chảy máu mới buông ra.
“A! Ngươi này, ngươi điên rồi---“
“Ta là kẻ điện?" Trần Quế Hoa hừ lạnh một tiếng, tóc tai bù xù nhìn Hạ Hầu Nam :"Thái tử điện hạ, lời nói của dân phụ vừa rồi chẳng lẽ không có đạo lý sao? Người không trong sạch sẽ chỉ làm cho thái tử điện hạ hổ thẹn!"
Spoi: Chương 16: Thẩm thẩm cặn bã tìm chết
Cực kì gay cấn, cực kỳ mát dạ, các nàng nhớ đón xem nha!!!
Tác giả :
Chá Mễ Thố