Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ
Chương 97: Tiểu Áo Bông Tri Kỷ
Vài phút sau đó, Giang Nguyệt vẻ mặt mộng bức đứng ở trước cửa phòng, đến lúc này nàng vẫn chưa hiểu rõ tại sao mình lại bị đuổi ra khỏi phòng kèm theo một thông báo đáng sợ:
"A Nguyệt, tiền lương tháng này của ngươi sẽ bị trừ đi phân nửa."
Mắt thấy Phong hộ pháp ôm kiếm ung dung đứng bên cạnh và nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, Giang Nguyệt nhịn không được ngửa đầu, biểu tình mịt mờ hỏi:
"Cái đó... A Phong! Vừa nãy ta có nói sai cái gì sao?"
Ông trời ơi, một nửa tiền lương của nàng, phí gom góp để dành của hồi môn của nàng cứ thế chắp cánh mà bay đi rồi.
Chủ tử, ngài thật là vạn ác nhà tư bản!!!
Vẻ mặt hiện lên một chút đồng tình, Phong hộ pháp một bên nén cười, một bên vỗ vai Giang Nguyệt mà an ủi:
"A Nguyệt, từ giờ trở đi ngươi nên kiếm vài quyển sách tư vấn tâm lý tình yêu mà đọc đi. Đừng để bản thân phạm phải sai lầm mà nguyên nhân là gì cũng không biết."
"???" Cái quái gì!?
Giang Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, biểu tình càng thêm mờ mịt vô thố, ánh mắt ngập nước tựa như chú chó nhỏ vô tình bị chủ nhân bỏ rơi, lạc lỏng giữa ngã tư đường, không biết nên đi hướng nào.
Mà Phong hộ pháp vừa nhìn biểu tình của người đối diện là đã hiểu ngay, mệt hắn nói nửa ngày, con hàng này vẫn chưa hiểu gì đâu.
Thật là bó tay không biện pháp với nàng.
Trong bảy người hộ pháp, Giang Nguyệt là người có năng lực nghiệp vụ chỉnh chu nhất, nhưng cái tính tình thẳng thắn này, vậy mà khiến hắn đau đầu nhất.
Có lúc thông minh đến làm người thán phục, và đôi khi lại ngờ nghệch làm người phát điên.
"Ngươi tự mình đóng cửa suy ngẫm đi, tin rằng vào trí thông minh của ngươi, chắc chắn sẽ nghĩ ra mình phạm sai lầm ở điểm nào." Phong hộ pháp cảm thấy mệt tim quá, cho nên bỏ xuống một câu liền xoay người rời đi.
Mà Giang Nguyệt lại đứng tại chỗ dậm chân, bĩu môi thì thầm:
"Lục Phong chết tiệt! Rõ ràng biết chuyện thế nhưng còn úp úp mở mở. Tức chết bổn cô nương ta rồi... hôm nay là cái ngày khỉ gì thế?"
Càm ràm một hồi, Giang Nguyệt thình lình nhớ ra mình còn có nhiệm vụ phải làm, thế là bắn ánh mắt ai oán nhìn chòng chọc vào cửa phòng của Đế Mặc Thần, sau đó lê thân xác mệt mỏi và trái tim héo úa đi xử lý công việc.
Mà ở phòng cho khách lúc này, ba mẹ con Mạc Túc thì đang ngồi vây quanh bàn tròn, nhâm nhi trà nóng và ăn điểm tâm.
Tiểu Hắc, Tiểu Bạch cộng đồng nằm sải lai trên cái ghế bên cạnh, đồng loạt xõa tung bộ lông óng mượt, cặp mắt tròn xoe nheo lại một cách hưởng thụ, khóe miệng dính vài miếng bột bánh.
Cảm nhận được ánh mắt của con trai nhìn mình với vẻ kiêng dè, muốn nói lại thôi, Mạc Túc mới buông xuống ly trà, chống cằm hỏi:
"Tiểu Long, con có việc gì thắc mắc thì cứ hỏi đi, ấp a ấp úng thì sao ra dáng nam nhi chân chính chứ!?"
Mạc Du Hồng cũng tò mò nhìn qua, cố ý làm động tác chống cằm y hệt Mạc Túc, hai bên má phình lên như hai bánh bao nhỏ, âm thanh non nớt khẽ vang lên:
"Đúng vậy! Từ lúc con ngủ dậy tới giờ, thấy ca ca cứ là lạ làm sao? Không nói không cười, còn thỉnh thoảng ra vẻ trầm tư. Chẳng lẽ ca ca nhớ đến cô bé nào hay sao? Nhà cô bé đó ở đâu, tính cách và gia thế ra sao? Có môn đăng hộ đối với nhà chúng ta hay không?"
Cốp!
Mạc Vân Long nhoài người cho muội muội một cái cốc đầu nhẹ, hầm hừ:
"Cô bé cái đầu của muội ý! Tiểu gia ta vẫn còn là trẻ con chưa trưởng thành, thì lấy đâu ra chuyện lập gia đình. Trong não của muội toàn nghĩ ngợi những cái linh tinh thôi."
"Mẫu thân, ca ca đánh con!!!" Mạc Du Hồng đưa tay ôm trán, nũng nịu cáo trạng với Mạc Túc.
Mạc Túc cũng nhìn nam hài bằng ánh mắt nghiêm khắc và không hài lòng:
"Có gì từ từ nói, sao lại động tay động chân rồi?"
Mạc Vân Long ngay tức khắc im miệng, bởi vì hắn biết mẫu thân thiên vị muội muội, nên hắn có nói gì cũng bằng thừa thôi.
Ôi! Cái số kiếp của hắn!
Trong nhà có hai nữ, một lớn một nhỏ, đều muốn ức hiếp hắn.
Khi nào thì hắn mới có đồng minh cùng đứng lên kháng chiến, đòi lại công bằng đây?
Bất tri bất giác, trong đầu của Mạc Vân Long lại hiện ra khuôn mặt của Đế Mặc Thần, dưới đáy lòng âm thầm nổi lên suy tư.
Người phụ thân tiện nghi này nếu đối đầu với mẫu thân, thì tỷ lệ vùng lên sẽ có bao nhiêu cao?
"Tiểu Long, sao con không nói gì?" Mạc Túc nheo lại ánh mắt, nguy hiểm nhìn con trai của mình.
Mười tháng cưu mang, sáu năm dạy dỗ, đủ để cho Mạc Túc hiểu rõ phần nào tính tình của đứa nhỏ này, trực giác nói cho nàng biết, chuyện hắn ấp úng, có liên quan đến người nam nhân kia.
Mạc Vân Long phục hồi tinh thần lại, đối diện với ánh mắt dò xét của Mạc Túc và biểu tình tò mò của Mạc Du Hồng, hắn khẽ nuốt một ngụm nước bọt, lấy hết can đảm trong người ra để hỏi:
"Mẫu thân... vị thúc thúc đeo mặt nạ khi nãy, thật sự là... cha của bọn con sao?"
Trong lúc Mạc Túc tỏ vẻ trầm mặc khi nhận được câu hỏi như dự đoán, thì Mạc Du Hồng lại có chút kích động nhảy cẫng lên, ánh mắt sáng rực:
"Cái gì? Ca ca ngươi nói thúc thúc đeo mặt nạ chính là cha của chúng ta? Không thể nào? Mẫu thân có nói qua, cha đã mất tích từ rất lâu rồi, bỏ mặc mẫu thân và không cần chúng ta. Nên cha sẽ không xuất hiện đâu! Phải không mẫu thân?"
Ngoài cửa, động tác vặn mở chốt của Đế Mặc Thần bỗng chốc ngưng lại, khuôn mặt chìm sâu vào trong bóng tối, ánh mắt hiện ra vẻ đau xót và u buồn.
Giọng nói non nớt đầy cô đơn kia, như một cây búa tạ gõ vào lòng hắn, dâng lên tầng tầng rung cảm và xót xa.
Là lỗi của hắn, không tìm thấy ba mẹ con sớm hơn, để nữ nhi của hắn khi nghe được tin cha mình, phản ứng đầu tiên không phải là vui mừng, mà là hoài nghi. Hoài nghi sự tồn tại của hắn.
Để con cái phải hoài nghi sự tồn tại của mình, thì hắn sống trên đời nhiều năm nay rốt cuộc là có bao nhiêu thất bại?
Giữa lúc Đế Mặc Thần miên man suy nghĩ, thì một thanh âm trầm thấp, xen lẫn cảm xúc khó tả văng vẳng bên tai mình:
"Hắn... thật sự là cha ruột của các con! Nếu các con muốn tương nhận, mẫu thân sẽ không ngăn cản." Khi nhìn hai đứa nhỏ và thốt ra được mấy chữ này, Mạc Túc cảm giác như trút bỏ được gánh nặng mà mình mang lấy suốt bao nhiêu năm nay.
Nàng là một kẻ đứng bên lề câu chuyện, nàng không có khả năng kiểm soát và nắm trong tay nhân sinh của người khác, không thể ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân mình. Bọn nhỏ có quyền biết rõ nguồn cội và phụ thân mình là ai. Duy chỉ có việc thân xác này đã đổi hồn thì nàng nguyện giữ kín như bưng, sống để dạ chết mang theo.
Còn một nguyên nhân khác, đợi khi bọn nhỏ được nuôi nấng trưởng thành, nàng sẽ phải rời đi tìm tung tích của gia gia. Khi đó, người nam nhân này tuyệt đối sẽ là chỗ dựa vững chắc, cộng thêm nhân lực tài lực mà nàng để lại, hai đứa nhỏ cũng có thể sống một đời vô ưu.
Nỗi uất ức của nguyên chủ, nàng đã dùng nửa cái Lâu Giang Các để bồi thường, những chuyện khác thì sau này lại tính sau.
Đế Mặc Thần nắm chặt nắm đấm, sâu trong ánh mắt hiện lên ngạc nhiên, hoàn toàn không nghĩ tới Mạc Túc thế nhưng cho phép hài tử cùng hắn tương nhận?
Trong đầu hắn đã dạo qua rất nhiều ý nghĩ và dự đoán, hắn cho rằng với tính tình hung mãnh bạo liệt của Mạc Túc thì việc tương nhận sẽ khó như lên trời, một là nàng sẽ trực tiếp xách hai đứa nhỏ chạy đi thật xa, đến nơi mà hắn không tìm thấy được. Hoặc nếu thỏa hiệp thì cũng sẽ đưa ra hàng loạt điều kiện để trao đổi. Nhưng hắn nào ngờ, kết quả nghe được lại là cái dạng này?
Mạc Túc, ngươi rốt cuộc là người như thế nào?
Rốt cuộc tính cách nào, mới là diện mạo thật của ngươi?
Phúc hắc nham hiểm, lòng dạ khôn lường, đa mưu túc trí, suy tính nhân tâm như Đế Mặc Thần, ngay tại lúc này cũng hoang mang và đầy khó hiểu.
Nhưng trong lòng hắn bất chợt bùng lên một ngọn lửa dục vọng, dục vọng chinh phục và tìm tòi.
Nữ nhân này, cả người đều là bí mật, nhưng cũng thú vị không kém.
Vốn định tiến vào cùng Mạc Túc thương lượng, nhưng hiện tại Đế Mặc Thần thay đổi chủ ý, hắn nhất định phải điều tra ra, ba mẹ con mấy năm nay đã trải qua những gì.
Vội vã xoay người rời đi, nên Đế Mặc Thần đã bỏ lỡ nội dung trò chuyện tiếp theo.
Mạc Vân Long cầm lấy một khối bánh hoa quế, cắn một miếng như để hả giận, vẻ mặt không để ý nói:
"Hừ! Con mới không thèm nhận cha đâu. Những năm này không có hắn, chúng ta vẫn sống tốt đó thôi. Cổ nhân có câu gì nhỉ... dệt hoa..."
Mạc Du Hồng che miệng cười khẽ, hiểu ý bổ sung thêm:
"Mỗi lần Vân dì dạy, ca ca đều ngủ gục, đáng đời ngươi không thuộc ca dao thành ngữ! Nguyên văn câu phía trên là: dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi."
Mạc Vân Long ánh mắt sáng lên, giơ ngón tay cái khen ngợi:
"Đúng đúng! Chính là câu này, muội muội giỏi quá! Nhà chúng ta đã trải qua những ngày khó khăn khắc nghiệt nhất, thì hiện tại sự xuất hiện của cha chỉ là hoa thêu trên gấm thôi, ngoài đẹp cái mã ra thì chẳng có tác dụng gì."
May mắn Đế Mặc Thần không nghe được câu này, nếu không khẳng định sẽ bị tức chết.
Nhìn hai anh em kẻ xướng người họa, đáy mắt Mạc Túc hiện lên phức tạp, nàng xoa lông mày hỏi:
"Các con thật sự không nhận hắn sao? Kì thật có cha cũng rất tốt, có người bảo bọc che chở, nhìn những gia đình khác, hai con không có một chút hâm mộ nào hay sao?"
Lúc còn ở Tinh Tế, thực chất Mạc Túc cũng vì chuyện không có cha mẹ kề bên mà nhận hết trào phúng chỉ trỏ, chỉ là khi đó trạng thái của nàng quá lạnh nhạt nên không hề để tâm. Mãi khi đến nơi này, đặt mình vào vị trí của hai đứa nhỏ, nàng mới cảm thấy lòng mình chua xót, tủi nhục và ê ẩm một chút.
Mạc Vân Long nhảy phóc xuống ghế, chạy lại ôm đùi Mạc Túc, mạnh dạn khẳng định:
"Không hâm mộ! Nhà chúng ta có các vị thúc thúc, mỗi người đều yêu thương con như châu báu. Người khác muốn đãi ngộ như vậy còn không được, con tội gì phải hâm mộ người ta chứ!"
Mạc Du Hồng cũng ôm lấy cánh tay rồi ngã đầu vào ngực Mạc Túc, dụi dụi vài cái rồi nói:
"Hơn nữa tiểu Hồng còn biết, một gia đình thực thụ là cha và mẹ đều phải xây dựng trên nền tảng tình yêu. Tiểu Hồng thấy mẫu thân và cha đánh nhau, vậy có nghĩa là mẫu thân không thích cha, nếu cưỡng ép ở bên nhau chỉ mang đến bất hạnh. Nếu gia đình không thể đủ đầy trọn vẹn, thì tiểu Hồng thà rằng mình không có cha."
"Hồng Hồng, con..." Mạc Túc ôm nữ nhi trong lòng ngực, khóe miệng đắng chát đến nói không nên lời, sống mũi hơi cay xè.
Nữ nhi... thật là hiểu chuyện quá mức. Trong lòng rất hâm mộ, rất muốn nhận cha, nhưng vì không muốn ủy khuất nàng, nên chấp nhận từ bỏ.
Mạc Túc nàng rốt cuộc có tài đức gì, ông trời vậy mà ban cho nàng hai thiên thần nhỏ tri kỉ như vậy chứ?
Mạc Túc giang tay siết chặt hai đứa, khẽ nỉ non:
"Tuy rằng mẫu thân không thể cho các con một gia đình trọn vẹn, nhưng mẫu thân hứa sẽ dành tặng cho các con những điều tốt đẹp nhất."
"Vâng! Chúng con tin tưởng mẫu thân!" Ở nơi Mạc Túc không thấy được, hai huynh muội khẽ trao đổi ánh mắt, sau đó đồng thanh đáp.
"A Nguyệt, tiền lương tháng này của ngươi sẽ bị trừ đi phân nửa."
Mắt thấy Phong hộ pháp ôm kiếm ung dung đứng bên cạnh và nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, Giang Nguyệt nhịn không được ngửa đầu, biểu tình mịt mờ hỏi:
"Cái đó... A Phong! Vừa nãy ta có nói sai cái gì sao?"
Ông trời ơi, một nửa tiền lương của nàng, phí gom góp để dành của hồi môn của nàng cứ thế chắp cánh mà bay đi rồi.
Chủ tử, ngài thật là vạn ác nhà tư bản!!!
Vẻ mặt hiện lên một chút đồng tình, Phong hộ pháp một bên nén cười, một bên vỗ vai Giang Nguyệt mà an ủi:
"A Nguyệt, từ giờ trở đi ngươi nên kiếm vài quyển sách tư vấn tâm lý tình yêu mà đọc đi. Đừng để bản thân phạm phải sai lầm mà nguyên nhân là gì cũng không biết."
"???" Cái quái gì!?
Giang Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, biểu tình càng thêm mờ mịt vô thố, ánh mắt ngập nước tựa như chú chó nhỏ vô tình bị chủ nhân bỏ rơi, lạc lỏng giữa ngã tư đường, không biết nên đi hướng nào.
Mà Phong hộ pháp vừa nhìn biểu tình của người đối diện là đã hiểu ngay, mệt hắn nói nửa ngày, con hàng này vẫn chưa hiểu gì đâu.
Thật là bó tay không biện pháp với nàng.
Trong bảy người hộ pháp, Giang Nguyệt là người có năng lực nghiệp vụ chỉnh chu nhất, nhưng cái tính tình thẳng thắn này, vậy mà khiến hắn đau đầu nhất.
Có lúc thông minh đến làm người thán phục, và đôi khi lại ngờ nghệch làm người phát điên.
"Ngươi tự mình đóng cửa suy ngẫm đi, tin rằng vào trí thông minh của ngươi, chắc chắn sẽ nghĩ ra mình phạm sai lầm ở điểm nào." Phong hộ pháp cảm thấy mệt tim quá, cho nên bỏ xuống một câu liền xoay người rời đi.
Mà Giang Nguyệt lại đứng tại chỗ dậm chân, bĩu môi thì thầm:
"Lục Phong chết tiệt! Rõ ràng biết chuyện thế nhưng còn úp úp mở mở. Tức chết bổn cô nương ta rồi... hôm nay là cái ngày khỉ gì thế?"
Càm ràm một hồi, Giang Nguyệt thình lình nhớ ra mình còn có nhiệm vụ phải làm, thế là bắn ánh mắt ai oán nhìn chòng chọc vào cửa phòng của Đế Mặc Thần, sau đó lê thân xác mệt mỏi và trái tim héo úa đi xử lý công việc.
Mà ở phòng cho khách lúc này, ba mẹ con Mạc Túc thì đang ngồi vây quanh bàn tròn, nhâm nhi trà nóng và ăn điểm tâm.
Tiểu Hắc, Tiểu Bạch cộng đồng nằm sải lai trên cái ghế bên cạnh, đồng loạt xõa tung bộ lông óng mượt, cặp mắt tròn xoe nheo lại một cách hưởng thụ, khóe miệng dính vài miếng bột bánh.
Cảm nhận được ánh mắt của con trai nhìn mình với vẻ kiêng dè, muốn nói lại thôi, Mạc Túc mới buông xuống ly trà, chống cằm hỏi:
"Tiểu Long, con có việc gì thắc mắc thì cứ hỏi đi, ấp a ấp úng thì sao ra dáng nam nhi chân chính chứ!?"
Mạc Du Hồng cũng tò mò nhìn qua, cố ý làm động tác chống cằm y hệt Mạc Túc, hai bên má phình lên như hai bánh bao nhỏ, âm thanh non nớt khẽ vang lên:
"Đúng vậy! Từ lúc con ngủ dậy tới giờ, thấy ca ca cứ là lạ làm sao? Không nói không cười, còn thỉnh thoảng ra vẻ trầm tư. Chẳng lẽ ca ca nhớ đến cô bé nào hay sao? Nhà cô bé đó ở đâu, tính cách và gia thế ra sao? Có môn đăng hộ đối với nhà chúng ta hay không?"
Cốp!
Mạc Vân Long nhoài người cho muội muội một cái cốc đầu nhẹ, hầm hừ:
"Cô bé cái đầu của muội ý! Tiểu gia ta vẫn còn là trẻ con chưa trưởng thành, thì lấy đâu ra chuyện lập gia đình. Trong não của muội toàn nghĩ ngợi những cái linh tinh thôi."
"Mẫu thân, ca ca đánh con!!!" Mạc Du Hồng đưa tay ôm trán, nũng nịu cáo trạng với Mạc Túc.
Mạc Túc cũng nhìn nam hài bằng ánh mắt nghiêm khắc và không hài lòng:
"Có gì từ từ nói, sao lại động tay động chân rồi?"
Mạc Vân Long ngay tức khắc im miệng, bởi vì hắn biết mẫu thân thiên vị muội muội, nên hắn có nói gì cũng bằng thừa thôi.
Ôi! Cái số kiếp của hắn!
Trong nhà có hai nữ, một lớn một nhỏ, đều muốn ức hiếp hắn.
Khi nào thì hắn mới có đồng minh cùng đứng lên kháng chiến, đòi lại công bằng đây?
Bất tri bất giác, trong đầu của Mạc Vân Long lại hiện ra khuôn mặt của Đế Mặc Thần, dưới đáy lòng âm thầm nổi lên suy tư.
Người phụ thân tiện nghi này nếu đối đầu với mẫu thân, thì tỷ lệ vùng lên sẽ có bao nhiêu cao?
"Tiểu Long, sao con không nói gì?" Mạc Túc nheo lại ánh mắt, nguy hiểm nhìn con trai của mình.
Mười tháng cưu mang, sáu năm dạy dỗ, đủ để cho Mạc Túc hiểu rõ phần nào tính tình của đứa nhỏ này, trực giác nói cho nàng biết, chuyện hắn ấp úng, có liên quan đến người nam nhân kia.
Mạc Vân Long phục hồi tinh thần lại, đối diện với ánh mắt dò xét của Mạc Túc và biểu tình tò mò của Mạc Du Hồng, hắn khẽ nuốt một ngụm nước bọt, lấy hết can đảm trong người ra để hỏi:
"Mẫu thân... vị thúc thúc đeo mặt nạ khi nãy, thật sự là... cha của bọn con sao?"
Trong lúc Mạc Túc tỏ vẻ trầm mặc khi nhận được câu hỏi như dự đoán, thì Mạc Du Hồng lại có chút kích động nhảy cẫng lên, ánh mắt sáng rực:
"Cái gì? Ca ca ngươi nói thúc thúc đeo mặt nạ chính là cha của chúng ta? Không thể nào? Mẫu thân có nói qua, cha đã mất tích từ rất lâu rồi, bỏ mặc mẫu thân và không cần chúng ta. Nên cha sẽ không xuất hiện đâu! Phải không mẫu thân?"
Ngoài cửa, động tác vặn mở chốt của Đế Mặc Thần bỗng chốc ngưng lại, khuôn mặt chìm sâu vào trong bóng tối, ánh mắt hiện ra vẻ đau xót và u buồn.
Giọng nói non nớt đầy cô đơn kia, như một cây búa tạ gõ vào lòng hắn, dâng lên tầng tầng rung cảm và xót xa.
Là lỗi của hắn, không tìm thấy ba mẹ con sớm hơn, để nữ nhi của hắn khi nghe được tin cha mình, phản ứng đầu tiên không phải là vui mừng, mà là hoài nghi. Hoài nghi sự tồn tại của hắn.
Để con cái phải hoài nghi sự tồn tại của mình, thì hắn sống trên đời nhiều năm nay rốt cuộc là có bao nhiêu thất bại?
Giữa lúc Đế Mặc Thần miên man suy nghĩ, thì một thanh âm trầm thấp, xen lẫn cảm xúc khó tả văng vẳng bên tai mình:
"Hắn... thật sự là cha ruột của các con! Nếu các con muốn tương nhận, mẫu thân sẽ không ngăn cản." Khi nhìn hai đứa nhỏ và thốt ra được mấy chữ này, Mạc Túc cảm giác như trút bỏ được gánh nặng mà mình mang lấy suốt bao nhiêu năm nay.
Nàng là một kẻ đứng bên lề câu chuyện, nàng không có khả năng kiểm soát và nắm trong tay nhân sinh của người khác, không thể ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân mình. Bọn nhỏ có quyền biết rõ nguồn cội và phụ thân mình là ai. Duy chỉ có việc thân xác này đã đổi hồn thì nàng nguyện giữ kín như bưng, sống để dạ chết mang theo.
Còn một nguyên nhân khác, đợi khi bọn nhỏ được nuôi nấng trưởng thành, nàng sẽ phải rời đi tìm tung tích của gia gia. Khi đó, người nam nhân này tuyệt đối sẽ là chỗ dựa vững chắc, cộng thêm nhân lực tài lực mà nàng để lại, hai đứa nhỏ cũng có thể sống một đời vô ưu.
Nỗi uất ức của nguyên chủ, nàng đã dùng nửa cái Lâu Giang Các để bồi thường, những chuyện khác thì sau này lại tính sau.
Đế Mặc Thần nắm chặt nắm đấm, sâu trong ánh mắt hiện lên ngạc nhiên, hoàn toàn không nghĩ tới Mạc Túc thế nhưng cho phép hài tử cùng hắn tương nhận?
Trong đầu hắn đã dạo qua rất nhiều ý nghĩ và dự đoán, hắn cho rằng với tính tình hung mãnh bạo liệt của Mạc Túc thì việc tương nhận sẽ khó như lên trời, một là nàng sẽ trực tiếp xách hai đứa nhỏ chạy đi thật xa, đến nơi mà hắn không tìm thấy được. Hoặc nếu thỏa hiệp thì cũng sẽ đưa ra hàng loạt điều kiện để trao đổi. Nhưng hắn nào ngờ, kết quả nghe được lại là cái dạng này?
Mạc Túc, ngươi rốt cuộc là người như thế nào?
Rốt cuộc tính cách nào, mới là diện mạo thật của ngươi?
Phúc hắc nham hiểm, lòng dạ khôn lường, đa mưu túc trí, suy tính nhân tâm như Đế Mặc Thần, ngay tại lúc này cũng hoang mang và đầy khó hiểu.
Nhưng trong lòng hắn bất chợt bùng lên một ngọn lửa dục vọng, dục vọng chinh phục và tìm tòi.
Nữ nhân này, cả người đều là bí mật, nhưng cũng thú vị không kém.
Vốn định tiến vào cùng Mạc Túc thương lượng, nhưng hiện tại Đế Mặc Thần thay đổi chủ ý, hắn nhất định phải điều tra ra, ba mẹ con mấy năm nay đã trải qua những gì.
Vội vã xoay người rời đi, nên Đế Mặc Thần đã bỏ lỡ nội dung trò chuyện tiếp theo.
Mạc Vân Long cầm lấy một khối bánh hoa quế, cắn một miếng như để hả giận, vẻ mặt không để ý nói:
"Hừ! Con mới không thèm nhận cha đâu. Những năm này không có hắn, chúng ta vẫn sống tốt đó thôi. Cổ nhân có câu gì nhỉ... dệt hoa..."
Mạc Du Hồng che miệng cười khẽ, hiểu ý bổ sung thêm:
"Mỗi lần Vân dì dạy, ca ca đều ngủ gục, đáng đời ngươi không thuộc ca dao thành ngữ! Nguyên văn câu phía trên là: dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi."
Mạc Vân Long ánh mắt sáng lên, giơ ngón tay cái khen ngợi:
"Đúng đúng! Chính là câu này, muội muội giỏi quá! Nhà chúng ta đã trải qua những ngày khó khăn khắc nghiệt nhất, thì hiện tại sự xuất hiện của cha chỉ là hoa thêu trên gấm thôi, ngoài đẹp cái mã ra thì chẳng có tác dụng gì."
May mắn Đế Mặc Thần không nghe được câu này, nếu không khẳng định sẽ bị tức chết.
Nhìn hai anh em kẻ xướng người họa, đáy mắt Mạc Túc hiện lên phức tạp, nàng xoa lông mày hỏi:
"Các con thật sự không nhận hắn sao? Kì thật có cha cũng rất tốt, có người bảo bọc che chở, nhìn những gia đình khác, hai con không có một chút hâm mộ nào hay sao?"
Lúc còn ở Tinh Tế, thực chất Mạc Túc cũng vì chuyện không có cha mẹ kề bên mà nhận hết trào phúng chỉ trỏ, chỉ là khi đó trạng thái của nàng quá lạnh nhạt nên không hề để tâm. Mãi khi đến nơi này, đặt mình vào vị trí của hai đứa nhỏ, nàng mới cảm thấy lòng mình chua xót, tủi nhục và ê ẩm một chút.
Mạc Vân Long nhảy phóc xuống ghế, chạy lại ôm đùi Mạc Túc, mạnh dạn khẳng định:
"Không hâm mộ! Nhà chúng ta có các vị thúc thúc, mỗi người đều yêu thương con như châu báu. Người khác muốn đãi ngộ như vậy còn không được, con tội gì phải hâm mộ người ta chứ!"
Mạc Du Hồng cũng ôm lấy cánh tay rồi ngã đầu vào ngực Mạc Túc, dụi dụi vài cái rồi nói:
"Hơn nữa tiểu Hồng còn biết, một gia đình thực thụ là cha và mẹ đều phải xây dựng trên nền tảng tình yêu. Tiểu Hồng thấy mẫu thân và cha đánh nhau, vậy có nghĩa là mẫu thân không thích cha, nếu cưỡng ép ở bên nhau chỉ mang đến bất hạnh. Nếu gia đình không thể đủ đầy trọn vẹn, thì tiểu Hồng thà rằng mình không có cha."
"Hồng Hồng, con..." Mạc Túc ôm nữ nhi trong lòng ngực, khóe miệng đắng chát đến nói không nên lời, sống mũi hơi cay xè.
Nữ nhi... thật là hiểu chuyện quá mức. Trong lòng rất hâm mộ, rất muốn nhận cha, nhưng vì không muốn ủy khuất nàng, nên chấp nhận từ bỏ.
Mạc Túc nàng rốt cuộc có tài đức gì, ông trời vậy mà ban cho nàng hai thiên thần nhỏ tri kỉ như vậy chứ?
Mạc Túc giang tay siết chặt hai đứa, khẽ nỉ non:
"Tuy rằng mẫu thân không thể cho các con một gia đình trọn vẹn, nhưng mẫu thân hứa sẽ dành tặng cho các con những điều tốt đẹp nhất."
"Vâng! Chúng con tin tưởng mẫu thân!" Ở nơi Mạc Túc không thấy được, hai huynh muội khẽ trao đổi ánh mắt, sau đó đồng thanh đáp.
Tác giả :
Trường Lộ Cô Hành