Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu
Chương 31: Vậy thì như thế nào!

Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu

Chương 31: Vậy thì như thế nào!

Giờ phút này hắn mang theo sự sợ hãi nhìn Đế Dạ Hiên: "Ta chính là Nhị hoàng tử của Nhật Viêm quốc Nhật Lăng, Quốc Sư đại nhân giết ta, không sợ hai nước dấy lên hồi chiến tranh hay sao?"

Đông Mặc Khế nhìn dung mạo kia, mi tâm khẽ chau lại, hắn đúng là hoàng tử của Nhật Viêm quốc, nhưng tại sao hắn lại ở trong Thánh Điện, chọc tới Quốc Sư?

"Ha ha."

Đế Dạ Hiên cười lạnh hai tiếng, nhìn Nhật Lăng ở phía dười: "Vậy thì như thế nào!"

Nhật Lăng không thể tin, mở to hai mắt, làm sao mà hắn lại nói vậy thì như thế nào!

Chẳng lẽ hắn thật sự không sợ hai nước giao chiến sao?

"Quốc Sư đại nhân, không biết Nhị hoàng tử đã đắc tội gì với Quốc Sư đại nhân?"

Đông Mặc Khế lên tiếng hỏi, nếu như Quốc Sư đại nhân thật sự giết Nhị hoàng tử này, khả năng hai nước giao chiến sẽ xảy ra, Vân Thương quốc thực lực chưa thể so sánh với Nhật Viêm quốc, đến nay vẫn chưa xung đột chiến tranh với các nước khác là vì bọn họ e dè thực lực của Quốc Sư đại nhân. Xảy ra chiến tranh, thật lòng hắn cũng không muốn

Kinh Lôi vừa xuất hiện, Khiếu Thiên liền bị chế trụ, một ma thú cửu giai Đế Vương, so với một ma thú thập giai đỉnh cao Thần Thú, chính là cách nhau một bậc Huyền Thú đó, chênh lệch này sao có thể so sánh được?

"Đông Hoàng, ngươi chẳng lẽ cũng muốn hai nước giao chiến hay sao?"Nhật Lăng lên tiếng hỏi, hắn cũng không tin Hoàng Đế Đông Dạ quốc thật sự không quan tâm đến việc hai nước giao chiến.

Đông Mặc Khế nghe vậy, nhìn về phía Nhật Lăng, lông mày nhăn lên, Nhị hoàng tử một thân hắc y che mặt xuất hiện ở Thánh Điện vốn là đã mạo phạm đến Quốc Sư, rõ ràng còn muốn châm ngòi ly gián, hắn cho là hắn rất tài giỏi hay sao?

Giờ phút này, nằm ở trên người của Kinh Lôi, Phượng Thiên Vũ cũng đã tỉnh lại, khẽ gọi một tiếng: "Dạ Hiên."

Nghe thấy giọng nói này mọi người quay lại nhìn về phía trên thân của Kinh Lôi, lúc mọi người thấy Phượng Thiên Vũ, mặt mày đều trầm xuống, Phượng gia Nhị tiểu thư như thế nào lại xuất hiện trong Thánh Điện?

Tất cả mọi người không hẹn mà quay lại nhìn về phía Phượng Tiêu, Phượng Tiêu thấy bọn họ nhìn qua, cũng nhăn lông mày, hắn cũng không biết Phượng Thiên Vũ tại sao lại ở trong Thánh Điện? Chẳng lẽ Phượng Thiên Vũ là nghe lời hắn, cố ý đi tìm Quốc Sư đại nhân nói chuyện phiếm hay sao?

Đế Dạ Hiên quay đầu lại, trong mắt lạnh lùng hóa thành toàn bộ cưng chiều: "Nha đầu, ngươi cứ nghỉ ngơi đi."

Dứt lời, quay người, từ trên cao nhìn thẳng xuống Nhật Lăng, tay áo vung lên, một cỗ linh lực cường đại xuất hiện, thẳng tới Nhật Lăng.

Khiếu Thiên muốn ngăn cản, móng vuốt Kinh Lôi lại nhấc lên, mấy đạo lôi điện liền xuất hiện, rơi vào trên người Khiếu Thiên.

Khiếu Thiên lúc nãy đứng trước Phượng Thiên Vũ rất uy phong, vậy mà giờ đây nức nở nghẹn ngào hai tiếng, nằm trên mặt đất.

Bị Đế Dạ Hiên đánh trúng, Nhật Lăng té trên mặt đất, sau một khắc, thân hình Đế Dạ Hiên liền xuất hiện ở trước mắt hắn, một chưởng đánh thẳng vào đan điền của Nhật Lăng.

Âm thanh vỡ vụn phát ra, đan điền Nhật Lăng hoàn toàn bị phế bỏ: "Cái này chính là hậu quả của việc dám đả thương nha đầu"

Âm thanh lãnh khốc vô tình vang vọng tại toàn bộ Thánh Điện.

Mọi người rơi vào trầm mặc.

Quốc Sư đại nhân gọi bọn họ tiến vào chính là vì cái này sao?

Hắn đang cảnh cáo tất cả mọi người, phàm là những ai dám tổn thương đến Phượng Thiên Vũ, kết cục sẽ chính là Nhật Lăng, Nhật Lăng là Nhị hoàng tử của Nhật Viêm quốc, Quốc Sư đại nhân còn dám động thủ, huống chi là bọn hắn.

Tại một nơi không được mọi người chú ý, Đông Thanh gắt gao nắm chặt hai tay, từ nhỏ nàng đã ái mộ Dạ Hiên ca ca, vì cái gì mà Dạ Hiên ca ca lại đối xử tốt với một phế vật như vậy, nàng vừa mới hồi cung, vội vàng chạy đến xem hắn, ngay cả mẫu phi cũng chưa kịp gặp, chỉ muốn được nhìn thấy Dạ Hiên ca ca, cuối cùng lại nhìn đến cảnh tượng như thế này.

Dạ Hiên ca ca, vì cái gì, ta đường đường một công chúa, chẳng lẽ còn thua kém hơn so với phế vật kia sao?

Ánh mắt ghen ghét như lưỡi dao nhìn về phía Phượng Thiên Vũ, nữ nhân này không thể lưu lại, sau đó liền xoay người rời đi.

Phượng Thiên Vũ cảm nhận được ánh mắt kia, vốn muốn nhìn xem là ai, nhưng bị thương quá nặng, chỉ có thể nằm tại chỗ, không thể đứng dậy.

"Các ngươi đều đã nghe rõ, nếu ai dám tại tổn thương nha đầu, bổn tọa xác định sẽ khiến cho người đó sống không bằng chết." Đế Dạ Hiên nói xong, một cỗ hắc khí nhàn nhạt tiến nhập vào trong cơ thể của Nhật Lăng, những tổn thương của nha đầu hắn biết rõ, thực lực của nha đầu hắn cũng rõ, nha đầu không muốn người khác biết, hắn sẽ khiến cho tên này không thể mở miệng nói ra.

Nhật Lăng nhìn nam nhân coi thường thiên hạ này, trong lòng sợ hãi, hắn muốn nói chuyện, rồi lại phát hiện chính mình không thể mở miệng được, hoảng sợ nhìn Đế Dạ Hiên, không, chẳng lẽ. . !

Chẳng lẽ lúc nãy…. Là tia hắc khí hay sao?

"Các ngươi có thể đi ra, mặt khác, ta giao người này lại cho các ngươi." Nói xong, Đế Dạ Hiên vung tay áo vung lên, Nhật Lăng bị một cỗ lực lượng nhấc lên, một đường bay thẳng ra ngoài Thánh Điện, Khiếu Thiên bị trọng thương liền tiến vào không gian ma thú của Nhật Lăng.

Đông Ngự Phong thấy vậy, mày kiếm hơi hơi nhăn lên, Quốc Sư làm như vậy chỉ là vì Phượng Thiên Vũ?

Chẳng lẽ hắn thật sự không quan tâm đến hai nước giao chiến sao!

Đông Mặc Khế không nói thêm điều gì, đi ra khỏi Thánh Điện, mọi người liền nhanh chóng ly khai, sát trận cùng kết giới cách âm liền khôi phục như cũ, trong Thánh Điện rộng lớn chỉ còn Đế Dạ Hiên, Phượng Thiên Vũ, còn có Kinh Lôi.

"Kinh Lôi, về không gian đi."

Thần Thú sớm đã mở ra linh trí, cũng có thể nói chuyện, chỉ khi đạt đến Siêu Thần Thú mới có thể hóa thành nhân hình.

"Dạ, chủ nhân." Sau một khắc liền đặt Phượng Thiên Vũ nằm trên mặt đất, sau đó trở vào không gian của Đế Dạ Hiên.

Ngay khi Kinh Lôi biến mất, từ trong tay áo của Đế Dạ Hiên một con vật trắng trắng mập mập chạy ra, nhảy đến bên vai Đế Dạ Hiên, hai cái má phúng phính như bánh bao thật muốn người ta nhào nặn, đôi mắt vàng to chớp chớp dường như là mới tỉnh ngủ.

Đế Dạ Hiên không nói gì, cất bước đi đến bên người Phượng Thiên Vũ, đến trước mặt của nàng, một tay bắt lấy đôi vai của tiểu thú nào đó đang nằm trên vai của mình, lắc lắc, nói: "Thất Dạ, cứu người."

Thất Dạ: ". . ."

Mắt vàng nhìn Phượng Thiên Vũ, khi thấy Tam Sinh Liên trên trán của Phượng Thiên Vũ, mắt vàng trong veo như nước tràn đầy khiếp sợ.

Tam Sinh Liên? Vì cái gì nàng ta lại có cái ấn ký này? Phải biết rằng ấn kí này chính là đại diện cho Thần Nữ của Thần Giới, vì sao nàng ta lại có... Chẳng lẽ nàng là….?

Thất Dạ xoay người, nhìn Đế Dạ Hiên nói ra: "Thể chất nàng đặc thù, ta cứu không được, chủ nhân ngươi có thể cứu nàng."

Đế Dạ Hiên nhíu mày, nhìn Thất Dạ, hắn biết rõ Thất Dạ nói ý tứ, Thất Dạ Thánh Nguyên cứu không được, chỉ có Ma Huyết của hắn mới có thể!

Nhìn Phượng Thiên Vũ, Đế Dạ Hiên mỉm cười: "Nha đầu, há miệng."

Phượng Thiên Vũ nhíu mày, cũng không có hỏi nhiều, nghe lời há miệng ra.

Sau một khắc, vài giọt máu đỏ tươi tiến nhập vào trong miệng của nàng.

Phượng Thiên Vũ cảm giác những tổn thương dần dần được chữa trị, ngước mắt, quái dịliếc nhìn Đế Dạ Hiên, thầm nghĩ: "Nyima, thật là hiếm thấy nha! bất tử bất lão, thực lực cường đại, máu cũng có thể cứu người, nàng thật mặc cảm a!"

"Nha đầu, còn rất nhiều?"

Đế Dạ Hiên cưng chiều nhìn nàng, như có thể nhìn thấu được suy nghĩ của nàng từ trong đôi mắt đen kia.

Phượng Thiên Vũ nhất thời không biết làm gì, nàng vốn không biết thẹn thùng là gì bây giờ rõ ràng hơi ửng đỏ mặt rồi nha.

"Ừ, đã tốt hơn nhiều."

"Này, nữ chủ nhân, ta là Thất Dạ." Trắng trắng mập mập Thất Dạ nói ra, thân hình lắc lắc xoay vòng.

Phượng Thiên Vũ nắm lấy Thất Dạ, nói ra: "Thật đáng yêu tiểu bánh bao."

Đế Dạ Hiên nghe vậy, cười ra tiếng, nha đầu kia, Thất Dạ vốn là Thượng Cổ Thần Thú, thế mà nàng lại biến nó thành bánh bao.

"Như vậy, nữ chủ nhân muốn cắn một cái sao?" Thất Dạ liền hỏi.

Phượng Thiên Vũ kinh ngạc?

Có thể mở miệng nói chuyện, ít nhất cũng là cấp bậc Thần Thú.

Dựa vào Đế Dạ Hiên, cái đồ biến thái này, đến cùng không biết đã có bao nhiêu Thần Thú a?

Nàng biết rõ, Linh lực càng cao càng có thể khế ước với nhiều ma thú.

Ngay tại lúc Phượng Thiên Vũ đang thiên mã hành không( ngựa thần lướt gió tung mây), Thất Dạ HƯU...U...U một cái, nhanh chóng hôn lên mặt Phượng Thiên Vũ.

Đế Dạ Hiên liền đen mặt, đưa tay ném nó ra xa vài mét.

Phượng Thiên Vũ thấy vậy liền tươi cười.
Tác giả : Khinh Mặc Vũ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại