Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách
Chương 11
Khát, thật khát!
Diệp Vũ vừa về tới nhà liền lên mạng, quả thật là hận không thể biến thành thùng gỗ, vô cùng thỏa mãn.
“Hôm nay vất vả rồi, bà xã." Tiêu Triệt cảm kích ôm vợ.
“Quá tốn nước bọt, khó trách người ta nói nhất định phải suy nghĩ thật kĩ trước khi kết hôn. Em cảm thấy mình cũng không phải là một ngoại lệ, nhất lại là quân hôn." Cô liếc mắt nhìn thấy chiếc tặc thuyền, thật bi thương!
“Có thể tán gẫu với ba anh, em rất giỏi."
“Em gắng gượng chống đỡ, thật ra căn bản không biết nói với ba cái gì." Diệp Vũ tiếp tục bổ sung, “Đúng rồi, để ba mẹ ở khách sạn có được không? Rõ ràng còn có phòng."
“Tân hôn của chúng ta, bọn họ không muốn làm bóng đèn."
“Mặc kệ, em tắm rồi ngủ." Diệp Vũ đẩy tay anh, đi vào phòng tắm, đóng cửa.
Cơ bản là tắm chiến đấu (tắm nhanh), Diệp Vũ thay áo ngủ, nằm thẳng lên giường, cũng không muốn nhúc nhích, suýt chút nữa cho rằng mình đã bay lên.
Chờ Tiêu Triệt tắm xong ra ngoài, liền nhìn thấy bà xã mình nằm trên giường lật đi lật lại cũng không thể tìm thấy một tư thế phù hợp, cười phì một cái vui vẻ, “Người này làm gì chứ? Không phải nói mất hết sức lực rồi sao?"
Diệp Vũ gãi gãi đầu, buồn bực nói, “Anh cho rằng em không muốn ngủ sao? Em rõ ràng mệt muốn chết, nhưng chính là không ngủ được, cảm giác căn bản là như đang ở trong giấc mơ, chuyện xảy ra hai ngày nay quá huyền ảo…."
“Có gì mơ hồ sao?"
“Tại sao em cảm thấy mình nhất thời ấm đầu lập gia đình vậy?" Diệp Vũ lấy tay vỗ trán, “Em căn bản là mù rồi, cho nên mới không để ý bị rơi vào đầu, tại sao em cứ cảm thấy mình thật đen đủi?"
Tiêu Triệt cười lên giường chui vào chăn, ôm cô, “Đó là do mị lực của anh quá lớn, như thế mới khiến bà xã anh mất hồn lạc phách chứ sao."
“Xì, thật là trét vàng lên mặt mình, chủ yếu là không để cho thái hậu nhà em náo loạn bức hôn mới được."
“Cảm ơn mẹ vợ." Tiêu Triệt nói tận đáy lòng.
“Cút."
“Vợ à…"
“Ngủ."
“Anh muốn giao nộp thuế nhà nước."
“Từ chối phục vụ."
“Sắp xếp một chút đi."
“Không có sắp xếp gì cả, ngủ đàng hoàng."
“Không phải em không ngủ được sao?"
“Không ngủ được thì em tiếp tục đếm bánh rán, khi nào ngủ được mới thôi."
“…"
Thiếu tá nọ rốt cuộc không nộp thuế lương thực, bị người nào đó đạp xuống giường.
Ngày hôm sau, Diệp Vũ đang ngủ say bị người nào đó lay tỉnh.
“Choáng, Tiêu Triệt, anh rốt cuộc sao vậy, không thể để em ngủ ngon giấc sao?" Hành hạ như vậy, cô không thể không lo lắng.
“Bà xã, chúng ta chụp ảnh cưới đi."
“Không đi." Diệp Vũ ôm chặt chăn không buông tay.
“Bà xã đi đi mà, kết hôn mà không có ảnh cưới rất kỳ cục."
“Vẽ một tấm rồi treo lên tường là được rồi, món đồ kia cũng không thể cứu đói, lúc ly hôn xử lý cũng phiền."
“Diệp… Vũ…." Thiếu tá nào đó bắt đầu nghiến răng.
“Em nói không sai, mỗi lần em đều nghe được bạn bè mình nói chụp ảnh cưới tốn kém rất nhiều, sau đó vợ chồng son cũng nhanh chóng chia tay, ảnh cưới không biết xử lý sao, gây bất lợi cho quyền bảo hộ chân dung, tất cả đều là hành vi phá sản."
Thiếu tá dựa đầu vào giường, “Bà xã…" Em nghĩ quá nhiều.
“Em không thích chụp ảnh, không chụp."
“Nhất định phải chụp."
“Biến, tranh đi cãi lại không cho bà chị ngủ em sẽ giết anh."
“Ba mẹ cũng đi cùng."
Diệp Vũ kéo chăn che kín đầu, giọng nói lúng túng, “Rốt cuộc tại sao em lại muốn gả cho anh, anh nói sao anh không phải là một quân nhân đơn giản cơ chứ?"
“Vợ yêu, quá đề cao rồi, chúng ta dậy sớm sớm siêu sinh."
“Quá đau khổ, có cảm giác không thể ngủ."
Cuối cùng, Diệp Vũ rốt cuộc còn chưa phải tình nguyện rời giường, sau khi sửa sang chỉnh tề, đi với chồng ra ngoài gặp ba mẹ chồng.
Chụp hình cưới, cũng phải giám sát ép buộc, đầu năm nay rốt cuộc có chút tự do nào hay không hả?
Thật giày vò!
Đây là giác ngộ mà Diệp Vũ ngộ ra sau khi bị người ta giày vò bảy, tám tiếng đồng hồ.
ảnh cưới mà thôi, thật sự cần phải dùng đại công phu như vậy sao?
Khi cô cảm giác mình sắp chết, vẫn không thể đi về nằm lên giường để ngủ cho ngon giấc, còn phải chống mí mắt theo ba mẹ chồng đánh Thái cực, thời khắc chuẩn bị cứu trận.
Choáng, quá phức tạp!
Quá bi thương mà!
Chờ đến khi lê lết được về đến nhà, vừa vào cửa, Diệp Vũ liền nằm quay đơ trên ghế salon, khổ sở nói, “Đồng chí thiếu tá, có thể giúp em sảng khoái một chút, anh trực tiếp nói cho em biết còn khó khăn gì chờ đón em ở sau nữa không?"
Tiêu Triệt suy nghĩ một chút, rất khẳng định nói: “Còn phải đi bái kiến ông ngoại một chút là xong."
“Anh xác định?"
“Xác định."
Diệp Vũ vùi mặt vào trong gối ôm, nhưng cô làm sao có thể? Hôm nay cô phải rất rõ ràng, cô thấy lúc bố mẹ chồng nghe nhắc tới ông ngoại thiếu tá, vẻ mặt kia có chút mờ ám!
“Tiêu Triệt, nếu sáng sớm ngày mai anh còn gọi em rời giường, bà cô này lập tức bắt xe về nhà."
“Bà xã, nhà chúng ta ở đây, em còn về nhà mẹ."
“Em có phòng của mình, là phòng ở nhà thái hậu và lão đầu em."
“Là chia cách sao?"
“Nói nhảm."
“Em cứ ngủ nướng như vậy sao?"
“Nếu không phải vì muốn ngủ nướng thêm một chút thì mắc mớ gì em phải chọn nghề tự do."
Thiếu tá nọ im lặng, thì ra nguyên nhân bà xã nhà mình chọn nghề này cũng rất khác với người khác, giống như việc cô lựa chọn chồng vậy.
Tiêu Triệt ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, trong ánh mắt lóe lên vẻ chán nản. Cô lập gia đình, có lẽ cũng có một phần thích, nhưng có bao nhiêu anh cũng không dám nghĩ tới.
Có lẽ hiện nay lưu hành tình yêu nhanh, cưới chui cũng là phong cách nhanh chóng, nhưng anh lại dành thái độ chân thành với đoạn tình cảm này, anh hi vọng anh cưới được người mình yêu sâu đậm, cũng hi vọng cô dành tình yêu cho anh.
Chỉ là, nếu hai người không thể sống chung, anh sẽ bỏ hai cầu một, có thể bảo vệ người mình yêu cũng là một chuyện hạnh phúc.
Người nào đó không có tiếng động, nhìn mắt cô đã thâm quầng, anh biết cô mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tốt, không trách tính tình cô lại nóng nảy như vậy.
Tiêu Triệt không khỏi lắc đầu, ôm người vào trong phòng ngủ, cẩn thận thay quần áo ngủ giúp cô, đắp kín chăn.
Diệp Vũ rốt cuộc cũng tìm lại cảm giác ngủ một cách sảng khoái, đợi đến lúc cô tỉnh lại, trên giường chỉ còn lại mình cô, cô cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng vào nhà tắm rửa mặt.
Đợi đến khi cô rửa mặt hết quay lại phòng khách, nhìn thời gian, đã là buổi chiều ngày hôm sau, không khỏi giật mình, khó trách bụng đói thế này.
Sau đó cô phát hiện trên bàn có một tờ giấy ghi nhớ.
Có chuyện phải về đơn vị, thay anh chăm sóc cho ba mẹ.
Diệp Vũ nhìn chằm chằm tờ ghi nhớ rồi trầm mặc một hồi, sau đó quơ quơ tờ giấy ghi chép trong tay, quân hôn, haha…!!!
Nguy rồi!
Diệp Vũ chợt đứng lên từ ghế salon, ba mẹ chồng vẫn ở khách sạn, ôi chết, cô nên gọi diện thoại trước.
“Ba, con là Diệp Vũ."
“Xảy ra chuyện gì ?"
“Cái đó…" Diệp Vũ chần chờ, “Tiêu Triệt trở về đơn vị."
“Tiểu tử này…"
“Ba, ba đừng nóng giận, con chỉ muốn bảo là ba và mẹ nên về nhà ở, đừng ở khách sạn."
“Diệp Vũ, con không cần giận Tiêu Triệt." điện thoại được chuyển qua cho mẹ Tiêu.
“Mẹ, con không có, con cảm thấy mẹ và ba sớm nên về nhà, ba mẹ không muốn gặp mặt ba mẹ con sao ?"
“Hai người chúng ta ở khách sạn được rồi, về phần gặp mặt ba mẹ con, chỉ có chúng ta đi gặp, bọn họ có nói gì không ?"
“Mẹ, ba mẹ con hiểu. Cảnh sát hay quân nhân có lúc cũng rất giống nhau. Bọn họ vội vàng là chuyện của bọn họ, chúng ta chỉ cần làm chuyện của chúng ta là được."
“Khó tìm được một người thông cảm cho nó."
“Mẹ, con thật sự không sao, mẹ không cần lo lắng cho con."
“Vậy ngày mai chúng ta sẽ đi gặp ba mẹ con."
“Vâng."
“Vâng, ngày mai chờ điện thoại của ta."
“Đã biết rồi, mẹ."
Cúp điện thoại, Diệp Vũ sửng sốt một lúc, sau đó vào phòng bếp kiếm gì đó để vào bụng mình.
Cuộc sống một mình, cô đã sớm hình thành thói quen. Khi còn bé công việc của ba mẹ cũng rất bận rộn, cô cũng thường ở một mình.
Ăn cơm xong, Diệp Vũ theo thói quen chui vào thư phòng, mở máy vi tính.
Tìm được mấy trò chơi mình thường chơi, kế tiếp sau đó là ra ngoài xem ti vi.
Xem một lúc, suy nghĩ một lúc, cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho mẹ.
“Mẹ."
“Tiểu Vũ, có chuyện gì vậy?"
“Ba mẹ chồng con nói ngày mai qua gặp ba mẹ."
“Thông gia muốn tới, lúc nào đến?"
“Có thể là ngày mai, con báo trước cho ba mẹ một tiếng."
“Con lập gia đình rồi đừng có trẻ con như vậy, làm con dâu nhà người ta không thể sánh với con gái khi ở nhà được."
“Aiii, mẹ, mẹ yên tâm, con gái sẽ không làm mất mặt ba mẹ đâu."
“Nha đầu chết tiệt này, tính tình bướng bỉnh, làm sao có thể khiến chúng ta yên tâm, cả ngày đều không như tồn tại."
“Con được xem là hoạt bát."
“Con rõ ràng là một kẻ điên."
“Mẹ…."
“Tiêu Triệt đối xử với con có tốt không ?" Mẹ Diệp cuối cùng cũng không nhịn được hỏi.
“Anh ấy về đơn vị rồi."
“Không phải còn có thời gian nghỉ kết hôn sao ?" Mẹ Diệp cao giọng nói.
“Đây là bí mật quân sự, con đâu biết đâu, dù sao thì anh ấy cũng đi về rồi."
“Quân tẩu có giác ngộ nhỉ." Mẹ Diệp ý vị sâu xa.
“Ngài yên tâm, con cảm thấy biện pháp giác ngộ hay mà."
“Giác ngộ cao như vậy sao con không vào Đảng đi."
“Vậy cũng là bệnh hình thức, đảng vĩnh viễn ở trong lòng con."
“…."
“Mẹ, đừng quá cảm động."
“Nha đầu chết tiệt, không có việc gì ta cúp máy."
“Được."
Diệp Vũ vừa về tới nhà liền lên mạng, quả thật là hận không thể biến thành thùng gỗ, vô cùng thỏa mãn.
“Hôm nay vất vả rồi, bà xã." Tiêu Triệt cảm kích ôm vợ.
“Quá tốn nước bọt, khó trách người ta nói nhất định phải suy nghĩ thật kĩ trước khi kết hôn. Em cảm thấy mình cũng không phải là một ngoại lệ, nhất lại là quân hôn." Cô liếc mắt nhìn thấy chiếc tặc thuyền, thật bi thương!
“Có thể tán gẫu với ba anh, em rất giỏi."
“Em gắng gượng chống đỡ, thật ra căn bản không biết nói với ba cái gì." Diệp Vũ tiếp tục bổ sung, “Đúng rồi, để ba mẹ ở khách sạn có được không? Rõ ràng còn có phòng."
“Tân hôn của chúng ta, bọn họ không muốn làm bóng đèn."
“Mặc kệ, em tắm rồi ngủ." Diệp Vũ đẩy tay anh, đi vào phòng tắm, đóng cửa.
Cơ bản là tắm chiến đấu (tắm nhanh), Diệp Vũ thay áo ngủ, nằm thẳng lên giường, cũng không muốn nhúc nhích, suýt chút nữa cho rằng mình đã bay lên.
Chờ Tiêu Triệt tắm xong ra ngoài, liền nhìn thấy bà xã mình nằm trên giường lật đi lật lại cũng không thể tìm thấy một tư thế phù hợp, cười phì một cái vui vẻ, “Người này làm gì chứ? Không phải nói mất hết sức lực rồi sao?"
Diệp Vũ gãi gãi đầu, buồn bực nói, “Anh cho rằng em không muốn ngủ sao? Em rõ ràng mệt muốn chết, nhưng chính là không ngủ được, cảm giác căn bản là như đang ở trong giấc mơ, chuyện xảy ra hai ngày nay quá huyền ảo…."
“Có gì mơ hồ sao?"
“Tại sao em cảm thấy mình nhất thời ấm đầu lập gia đình vậy?" Diệp Vũ lấy tay vỗ trán, “Em căn bản là mù rồi, cho nên mới không để ý bị rơi vào đầu, tại sao em cứ cảm thấy mình thật đen đủi?"
Tiêu Triệt cười lên giường chui vào chăn, ôm cô, “Đó là do mị lực của anh quá lớn, như thế mới khiến bà xã anh mất hồn lạc phách chứ sao."
“Xì, thật là trét vàng lên mặt mình, chủ yếu là không để cho thái hậu nhà em náo loạn bức hôn mới được."
“Cảm ơn mẹ vợ." Tiêu Triệt nói tận đáy lòng.
“Cút."
“Vợ à…"
“Ngủ."
“Anh muốn giao nộp thuế nhà nước."
“Từ chối phục vụ."
“Sắp xếp một chút đi."
“Không có sắp xếp gì cả, ngủ đàng hoàng."
“Không phải em không ngủ được sao?"
“Không ngủ được thì em tiếp tục đếm bánh rán, khi nào ngủ được mới thôi."
“…"
Thiếu tá nọ rốt cuộc không nộp thuế lương thực, bị người nào đó đạp xuống giường.
Ngày hôm sau, Diệp Vũ đang ngủ say bị người nào đó lay tỉnh.
“Choáng, Tiêu Triệt, anh rốt cuộc sao vậy, không thể để em ngủ ngon giấc sao?" Hành hạ như vậy, cô không thể không lo lắng.
“Bà xã, chúng ta chụp ảnh cưới đi."
“Không đi." Diệp Vũ ôm chặt chăn không buông tay.
“Bà xã đi đi mà, kết hôn mà không có ảnh cưới rất kỳ cục."
“Vẽ một tấm rồi treo lên tường là được rồi, món đồ kia cũng không thể cứu đói, lúc ly hôn xử lý cũng phiền."
“Diệp… Vũ…." Thiếu tá nào đó bắt đầu nghiến răng.
“Em nói không sai, mỗi lần em đều nghe được bạn bè mình nói chụp ảnh cưới tốn kém rất nhiều, sau đó vợ chồng son cũng nhanh chóng chia tay, ảnh cưới không biết xử lý sao, gây bất lợi cho quyền bảo hộ chân dung, tất cả đều là hành vi phá sản."
Thiếu tá dựa đầu vào giường, “Bà xã…" Em nghĩ quá nhiều.
“Em không thích chụp ảnh, không chụp."
“Nhất định phải chụp."
“Biến, tranh đi cãi lại không cho bà chị ngủ em sẽ giết anh."
“Ba mẹ cũng đi cùng."
Diệp Vũ kéo chăn che kín đầu, giọng nói lúng túng, “Rốt cuộc tại sao em lại muốn gả cho anh, anh nói sao anh không phải là một quân nhân đơn giản cơ chứ?"
“Vợ yêu, quá đề cao rồi, chúng ta dậy sớm sớm siêu sinh."
“Quá đau khổ, có cảm giác không thể ngủ."
Cuối cùng, Diệp Vũ rốt cuộc còn chưa phải tình nguyện rời giường, sau khi sửa sang chỉnh tề, đi với chồng ra ngoài gặp ba mẹ chồng.
Chụp hình cưới, cũng phải giám sát ép buộc, đầu năm nay rốt cuộc có chút tự do nào hay không hả?
Thật giày vò!
Đây là giác ngộ mà Diệp Vũ ngộ ra sau khi bị người ta giày vò bảy, tám tiếng đồng hồ.
ảnh cưới mà thôi, thật sự cần phải dùng đại công phu như vậy sao?
Khi cô cảm giác mình sắp chết, vẫn không thể đi về nằm lên giường để ngủ cho ngon giấc, còn phải chống mí mắt theo ba mẹ chồng đánh Thái cực, thời khắc chuẩn bị cứu trận.
Choáng, quá phức tạp!
Quá bi thương mà!
Chờ đến khi lê lết được về đến nhà, vừa vào cửa, Diệp Vũ liền nằm quay đơ trên ghế salon, khổ sở nói, “Đồng chí thiếu tá, có thể giúp em sảng khoái một chút, anh trực tiếp nói cho em biết còn khó khăn gì chờ đón em ở sau nữa không?"
Tiêu Triệt suy nghĩ một chút, rất khẳng định nói: “Còn phải đi bái kiến ông ngoại một chút là xong."
“Anh xác định?"
“Xác định."
Diệp Vũ vùi mặt vào trong gối ôm, nhưng cô làm sao có thể? Hôm nay cô phải rất rõ ràng, cô thấy lúc bố mẹ chồng nghe nhắc tới ông ngoại thiếu tá, vẻ mặt kia có chút mờ ám!
“Tiêu Triệt, nếu sáng sớm ngày mai anh còn gọi em rời giường, bà cô này lập tức bắt xe về nhà."
“Bà xã, nhà chúng ta ở đây, em còn về nhà mẹ."
“Em có phòng của mình, là phòng ở nhà thái hậu và lão đầu em."
“Là chia cách sao?"
“Nói nhảm."
“Em cứ ngủ nướng như vậy sao?"
“Nếu không phải vì muốn ngủ nướng thêm một chút thì mắc mớ gì em phải chọn nghề tự do."
Thiếu tá nọ im lặng, thì ra nguyên nhân bà xã nhà mình chọn nghề này cũng rất khác với người khác, giống như việc cô lựa chọn chồng vậy.
Tiêu Triệt ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, trong ánh mắt lóe lên vẻ chán nản. Cô lập gia đình, có lẽ cũng có một phần thích, nhưng có bao nhiêu anh cũng không dám nghĩ tới.
Có lẽ hiện nay lưu hành tình yêu nhanh, cưới chui cũng là phong cách nhanh chóng, nhưng anh lại dành thái độ chân thành với đoạn tình cảm này, anh hi vọng anh cưới được người mình yêu sâu đậm, cũng hi vọng cô dành tình yêu cho anh.
Chỉ là, nếu hai người không thể sống chung, anh sẽ bỏ hai cầu một, có thể bảo vệ người mình yêu cũng là một chuyện hạnh phúc.
Người nào đó không có tiếng động, nhìn mắt cô đã thâm quầng, anh biết cô mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tốt, không trách tính tình cô lại nóng nảy như vậy.
Tiêu Triệt không khỏi lắc đầu, ôm người vào trong phòng ngủ, cẩn thận thay quần áo ngủ giúp cô, đắp kín chăn.
Diệp Vũ rốt cuộc cũng tìm lại cảm giác ngủ một cách sảng khoái, đợi đến lúc cô tỉnh lại, trên giường chỉ còn lại mình cô, cô cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng vào nhà tắm rửa mặt.
Đợi đến khi cô rửa mặt hết quay lại phòng khách, nhìn thời gian, đã là buổi chiều ngày hôm sau, không khỏi giật mình, khó trách bụng đói thế này.
Sau đó cô phát hiện trên bàn có một tờ giấy ghi nhớ.
Có chuyện phải về đơn vị, thay anh chăm sóc cho ba mẹ.
Diệp Vũ nhìn chằm chằm tờ ghi nhớ rồi trầm mặc một hồi, sau đó quơ quơ tờ giấy ghi chép trong tay, quân hôn, haha…!!!
Nguy rồi!
Diệp Vũ chợt đứng lên từ ghế salon, ba mẹ chồng vẫn ở khách sạn, ôi chết, cô nên gọi diện thoại trước.
“Ba, con là Diệp Vũ."
“Xảy ra chuyện gì ?"
“Cái đó…" Diệp Vũ chần chờ, “Tiêu Triệt trở về đơn vị."
“Tiểu tử này…"
“Ba, ba đừng nóng giận, con chỉ muốn bảo là ba và mẹ nên về nhà ở, đừng ở khách sạn."
“Diệp Vũ, con không cần giận Tiêu Triệt." điện thoại được chuyển qua cho mẹ Tiêu.
“Mẹ, con không có, con cảm thấy mẹ và ba sớm nên về nhà, ba mẹ không muốn gặp mặt ba mẹ con sao ?"
“Hai người chúng ta ở khách sạn được rồi, về phần gặp mặt ba mẹ con, chỉ có chúng ta đi gặp, bọn họ có nói gì không ?"
“Mẹ, ba mẹ con hiểu. Cảnh sát hay quân nhân có lúc cũng rất giống nhau. Bọn họ vội vàng là chuyện của bọn họ, chúng ta chỉ cần làm chuyện của chúng ta là được."
“Khó tìm được một người thông cảm cho nó."
“Mẹ, con thật sự không sao, mẹ không cần lo lắng cho con."
“Vậy ngày mai chúng ta sẽ đi gặp ba mẹ con."
“Vâng."
“Vâng, ngày mai chờ điện thoại của ta."
“Đã biết rồi, mẹ."
Cúp điện thoại, Diệp Vũ sửng sốt một lúc, sau đó vào phòng bếp kiếm gì đó để vào bụng mình.
Cuộc sống một mình, cô đã sớm hình thành thói quen. Khi còn bé công việc của ba mẹ cũng rất bận rộn, cô cũng thường ở một mình.
Ăn cơm xong, Diệp Vũ theo thói quen chui vào thư phòng, mở máy vi tính.
Tìm được mấy trò chơi mình thường chơi, kế tiếp sau đó là ra ngoài xem ti vi.
Xem một lúc, suy nghĩ một lúc, cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho mẹ.
“Mẹ."
“Tiểu Vũ, có chuyện gì vậy?"
“Ba mẹ chồng con nói ngày mai qua gặp ba mẹ."
“Thông gia muốn tới, lúc nào đến?"
“Có thể là ngày mai, con báo trước cho ba mẹ một tiếng."
“Con lập gia đình rồi đừng có trẻ con như vậy, làm con dâu nhà người ta không thể sánh với con gái khi ở nhà được."
“Aiii, mẹ, mẹ yên tâm, con gái sẽ không làm mất mặt ba mẹ đâu."
“Nha đầu chết tiệt này, tính tình bướng bỉnh, làm sao có thể khiến chúng ta yên tâm, cả ngày đều không như tồn tại."
“Con được xem là hoạt bát."
“Con rõ ràng là một kẻ điên."
“Mẹ…."
“Tiêu Triệt đối xử với con có tốt không ?" Mẹ Diệp cuối cùng cũng không nhịn được hỏi.
“Anh ấy về đơn vị rồi."
“Không phải còn có thời gian nghỉ kết hôn sao ?" Mẹ Diệp cao giọng nói.
“Đây là bí mật quân sự, con đâu biết đâu, dù sao thì anh ấy cũng đi về rồi."
“Quân tẩu có giác ngộ nhỉ." Mẹ Diệp ý vị sâu xa.
“Ngài yên tâm, con cảm thấy biện pháp giác ngộ hay mà."
“Giác ngộ cao như vậy sao con không vào Đảng đi."
“Vậy cũng là bệnh hình thức, đảng vĩnh viễn ở trong lòng con."
“…."
“Mẹ, đừng quá cảm động."
“Nha đầu chết tiệt, không có việc gì ta cúp máy."
“Được."
Tác giả :
Thu Thủy Y Nhân