Phục Chế Sơ Luyến
Chương 8: Mất mặt
Editor: Mộc Du
Hàn Tú nhìn đồng hồ trên máy vi tính, thời gian trôi qua đúng thật là nhanh, một lát nữa là đến giờ cơm tối rồi. Cô tắt máy vi tính, ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Tiểu Thất ngồi ngay ngắn ở trước cửa sổ dựa vào trên ghế xem sách.
Mơ hồ nhìn thấy bìa của quyển sách kia, cuốn sách này cũng là do Sam Sam nhét vào nhà cô đã nhiều năm qua rồi là cuốn《 kinh tế pháp 》. Sam Sam cứ hay nói là muốn đi đăng ký thi, nhưng đã mấy năm trôi qua, cuốn sách lại cứ nằm trên kệ sách nhà cô, xác thực là ý nghĩ này đã bay lên chín tầng mây.
Cô không nhịn được cứ liếc nhìn anh ta thêm mấy lần.
Tay anh ta đang cầm quyển sách, lật nhẹ trang giấy, vẻ mặt kia chuyên chú đến nhập tâm, phảng phất như trong thế giới của anh ta chỉ còn lại mỗi anh ta và sách mà thôi, còn những thứ khác hết thảy đều như vô hình và không tồn tại.
Lúc này, mặt trời chiều ngã về tây, ánh chiều tà chiếu lên trên gương mặt của anh ta, tạo thành nửa sáng nửa tối. Ánh hoàng hôn bao phủ quanh thân anh ta, tạo nên mấy phần huyền ảo và ý vị.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Trong đầu của cô lập tức nhảy ra hai chữ —— trích tiên (tiên nhân bị đày xuống trần gian), ngay sau đó lại bị hai chữ này làm cho kinh hãi đến phát run, cô đi nhanh vào nhà bếp, xem thử coi còn có cái gì có thể nấu cơm không, nhưng trong tủ lạnh lại trống không.
Nhắc tới ăn cơm là cô lại bực mình. Thứ nhất chính là tài nấu nướng của cô không giỏi, hai là cô không thích sau một ngày làm việc mệt mỏi, lại còn phải bận rộn thật lâu mới có thể ăn được cơm, cho nên hầu như cô toàn gọi thức ăn ở bên ngoài giao tới. Kỳ quái chính là, người nào kia thà lựa chọn nửa đêm ăn vụn đồ ăn vặt của cô, cũng không muốn ăn thức ăn ở bên ngoài bán. Mới đầu, cô cho là anh ta sống ở nước ngoài lâu rồi, nên ăn không quen đồ ăn trong nước, nhưng là khi cô nấu ăn, bất kể là hình thức có bao nhiêu khó coi, anh ta cũng sẽ ăn rất nhiều.
Mỗi lần nhìn thấy đồ ăn vặt bị mở ra, mỗi thứ chỉ ăn có một chút xíu thì bỗng nhiên phản ứng đầu tiên trong lòng cô lại không phải là tức giận, mà chính là cái loại cảm giác khó chịu, cô cảm thấy trên đầu quả tim như là có thứ gì đó đang gặm cắn......
Tuy là cô có thể to tiếng mắng anh ta, hay là có nhiều lúc độc mồm độc miệng mắng rất nhiều câu ác độc, nhưng mà khi nhìn thấy một ngày ba bữa của anh ta giống với loại cuộc sống của "Trích tiên", thì cô lại bắt đầu mâu thuẫn, hoặc chính xác mà nói thì chính là nội tâm không đành lòng.
Sam Sam luôn bám theo cô và nói tình nói lý: "Mình thật không thể nghĩ ra được, tại sao cậu lại có thể cứng lòng như vậy, lòng của cậu làm sao có thể lạnh lùng vô tâm như vậy. Cứ coi như là ở ven đường nhặt được con chó, con mèo hoặc là người ăn xin, thì cậu cũng sẽ không trơ mắt nhìn họ đói chết có đúng không?"
Thật ra thì, cũng không thể nào trách cô tâm địa sắt đá, mỗi ngày khi cô gọi đồ ăn ở bên ngoài, thì đều có kêu anh ta cùng ăn mà nhưng là do anh ta cứ luôn kén cá chọn canh chê này chê kia, sau đó thì sẽ luôn thuyết giảng một số y học thông thường mà cô nghe không hiểu, nghe vào thì thấy rất đúng, nhưng mà nếu như mỗi ngày chúng ta đều phải tuân theo cái tiêu chuẩn cuộc sống đó, thì không điên mới là lạ. Một lần, hai lần, ba lần đến lần thứ tư, coi như tính khí có khá hơn đi chăng nữa, thì cũng không thể nào chịu nổi loại tính tình xấu xa hay xoi mói thức ăn này của anh ta.
Cô vốn là không muốn để ý, nhưng là một tuần lễ trôi qua, cô mới giật mình nhận ra, anh ta vẫn cứ thích xoi mói, nên khiến cho bản thân cả một tuần lễ đều không được ăn cơm. Cô không biết là một người bị thương nặng, mà liên tục một tuần lễ, chỉ dựa vào nước cùng với chút đồ ăn vặt ít ỏi vậy thôi, thì đã vượt qua mấy ngày đó như thế nào.
Đều là nói lòng người làm bằng thịt, trong nội tâm của mỗi người đều có một mặt mềm mại. Mặc dù không phải là cam tâm tình nguyện chứa chấp anh ta, nhưng khi nhìn thấy anh ta ngày một gầy đi, thì lương tâm của cô cũng có chút bất an, có lẽ lòng của cô thật sự không có cách nào mà cứng rắn nữa.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Cô đi ra phòng bếp, hướng về phía Tiểu Thất hô: "Ai, Đường Trạch Tề, trong nhà không còn đồ ăn, anh đi siêu thị mua đồ ăn với tôi." Người này cả ngày chỉ ở vùi trong nhà của cô không có làm việc gì cả, trừ việc không lãng phí lương thực thì điện, nước và không khí đều bị lãng phí, chỉ bắt anh ta bỏ ra một chút sức lực, làm công nhân khuân vác cũng coi như là tiện nghi cho anh ta rồi.
Tiểu Thất đã không còn giống như lúc đầu khi nghe kêu tên thì không một chút phản ứng nữa, dần dần, anh đã có thể chấp nhận cái tên xa lạ này, nhưng là anh vẫn không thích nó, anh chỉ quen với cái tên Tiểu Thất mà giáo sư thường hay gọi anh mà thôi.
Anh hơi động khóe miệng, ngước mắt nhìn về phía Hàn Tú ở cách đó không xa chừng vài thước, nghi hoặc hỏi: "Super market?" Anh đã nghe qua ở trên ti vi.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Lại là tiếng Anh? Khi dễ tiếng Anh của cô không tốt sao?
"Tôi xin anh có thể đừng nói nhiều cái thứ tiếng này hay không, ít nói những thứ tiếng Anh này chút đi. Tôi nghe không hiểu." Hàn Tú cảm giác trên đầu của mình đã xuất hiện ba đường hắc tuyến, hiện tại cô không có biện pháp chịu được việc động một chút là Tiểu Thất dùng tiếng Anh.
"Đồ ăn không có, vậy thì gọi bên ngoài bán đi?" Giọng anh khàn khàn trầm thấp, trên mặt Tiểu Thất tràn ngập vẻ nghi ngờ kiểu "Cần gì nói với tôi ".
Hàn Tú thấy vẻ mặt lạnh nhạt kia của anh ta nhất thời cứng họng, cách một lúc thật lâu mới bộc phát: "Đầu óc của tôi nhất định là mắc bệnh giống anh rồi, nên mới có thể có suy nghĩ nấu cơm cho anh ăn. Đợi tới khi tôi làm xong món ăn, mua đồ ăn vặt về, anh cũng đừng hòng ăn, cho dù anh có thành tiên đi nữa, tôi cũng không quản sống chết của anh."
Cô căm hận xoay người đi đổi giày, quyết định tự mình đi siêu thị.
Tiểu Thất để sách xuống, yên lặng nhìn bóng dáng mảnh mai của Hàn Tú, chẳng qua là mấy giây sau, anh đột nhiên đứng dậy, bước nhanh tới sau lưng của Hàn Tú, vẫn là giọng nói lạnh như băng kia: "Cô muốn nấu cơm cho tôi ăn?"
Hàn Tú đang nguyền rủa ở trong lòng nên không để ý, mới vừa thay giày xong, xoay người một cái, liền bị bóng dáng cao lớn ở trước mắt dọa hết hồn.
Ánh mắt của cô trừng thật to, liều mạng vỗ ngực: "Anh đi bộ không thể phát ra chút tiếng động sao? Lúc nói chuyện không thể bình thường được sao? Đừng có mà làm bất ngờ? Thiếu chút nữa là anh hù chết người rồi biết không."
Khóe miệng của Tiểu Thất hơi co rút, cách mấy giây, mới chậm rãi lặp lại lời vừa nói: "Cô muốn nấu cơm cho tôi ăn?"
"Ừ." Hàn Tú cắn môi, không tình nguyện lên tiếng. Vừa nghe thấy có ăn, thì mới muốn đi với cô, anh ta là heo sao?
"Người ở đó...... Có phải là rất nhiều hay không?" Thanh âm của Tiểu Thất rất nhỏ.
Hai hàng lông mày của Hàn Tú nhíu lại, nhìn kĩ khuôn mặt của Tiểu Thất sau bao năm xa cách, tóc trên trán hơi dài phủ xuống vừa lúc che đi phân nửa mặt trái của anh ta, không thấy rõ vẻ mặt, chẳng qua là nhìn thấy môi của anh ta mím chặt thành một đường thẳng.
Hồi tưởng lại lúc đầu anh ta dùng dao uy hiếp cô dẫn anh ta đi đến một nơi an toàn, thì ra là anh ta sợ chỗ đông người? Hàn Tú nhíu mày: "Dĩ nhiên là nhiều người rồi, người không nhiều thì siêu thị còn mở cửa để làm gì, trực tiếp đóng cửa là được rồi."
Tiểu Thất trầm mặc mấy giây, thản nhiên bật ra hai chữ: "Đi thôi."
Hàn Tú dừng một chút hỏi: "Anh sợ đi đến những chỗ đông người sao?"
Tiểu Thất trầm mặc coi như là trả lời.
Hàn Tú nghiêm trang nói:"Anh càng sợ những nơi đông người, thì càng phải đi. Bất kể là anh đã làm ra chuyện gì, thì có muốn tránh, cũng không thể tránh được cả đời, đến một ngày nào đó anh cũng phải đối mặt thôi. Tôi vẫn là rất tò mò, rốt cuộc là anh đã làm ra chuyện xấu gì? Lại có thể biến thành bộ dạng như hiện tại." Nói xong, cô lướt qua anh ta bước ra khỏi cửa.
Tiểu Thất cẩn thận nghiền ngẫm lời nói của cô, vẫn trầm mặc như cũ.
Anh đi theo phía sau cô, rốt cục đã bước ra khỏi cái ổ nhỏ bảo vệ cho anh bình yên vượt qua một tuần nay.
Hai người một trước một sau đi xuống dưới lầu.
Hai tay Hàn Tú đút trong túi quần ngắn, lết dép, cả người cứ đung đưa, rất tùy ý đi ở phía trước.
Còn Tiểu Thất thì từ khi bước ra khỏi hành lang thì vẫn cứ cúi thấp đầu, trong lúc nhất thời anh không cách nào có thể thích ứng được với hoàn cảnh bên ngoài.
Ánh nắng xế chiều chiếu vào trên da, vẫn làm cho anh có loại cảm giác nóng rát đau nhói, toàn thân bị bao quanh bởi nhiệt độ nóng bức trong không khí, rất nhanh sau đó trên người của anh bắt đầu rịn ra một tầng mồ hôi dầy đặc. Cảm giác này mặc dù không thoải mái, nhưng nếu như so sánh với nhiệt độ ổn định ở trong phòng thí nghiệm, khi bị dụng cụ thí nghiệm cắm đầy toàn thân mà nói, thì anh yêu cảm giác chân thật như thế này hơn, cảm giác sức sống thật dồi dào.
Bốn phía người người lui tới, cùng với tạp âm xung quanh, khiến cho anh rất khó thích ứng, chỉ cảm thấy trái tim bên trong lồng ngực đang đập hết sức kịch liệt.
Anh siết chặc hai tay thành nắm đấm, bước nhanh về phía trước, theo sát phía sau Hàn Tú.
"Ơ, Hàn Tú đó hả, khó có dịp sớm như vậy mà gặp được cháu." Xa xa, phát ra thanh âm cao vút to rõ của một bác gái qua đường Giáp.
Hàn Tú gật đầu một cái: "Dạ vâng, gần đây cháu hơi mệt mỏi, hiếm khi có dịp rảnh rỗi thế này, mọi việc đều để lại cho người của công ty làm."
Bước từ từ đến gần, lại thêm một bác gái qua đường Ất khác nữa cắt ngang tiếng nói: "Ô, Hàn Tú, đây là người bạn trai đang sống cùng với cháu sao?"
Thanh âm càng lúc càng vang, một chút cũng không giữ ý, toàn bộ ánh mắt của mọi người xung quanh đều tập trung về phía Hàn Tú.
Bạn trai? Cái gì bạn trai?
Đột nhiên, Hàn Tú phản ứng kịp, chợt dừng lại cước bộ.
Hai bác gái kia không phải là đang nói tới Đường Trạch Tề đó chứ......
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Tiểu Thất vẫn luôn cuối đầu, theo sát Hàn Tú, đột nhiên Hàn Tú dừng lại đột ngột, anh cũng không kịp phản ứng, lập tức đụng phải cô.
Hàn Tú đang đắm chìm ở trong ba chữ "Bạn trai" (trong tiếng trung bạn trai có tới ba chữ) vẫn chưa phục hồi tinh thần, thân thể theo quán tính nhào về phía trước.
Tiểu Thất lanh tay lẹ mắt, chỉ một giây, liền thật nhanh đưa tay bắt được cánh tay của Hàn Tú, dùng sức kéo ngược lại, ôm cô vào trong ngực của mình.
Vùi ở trong ngực của Tiểu Thất, Hàn Tú chỉ còn biết ngây ngốc nhìn chằm chằm mảnh vải xanh biếc ở trước mắt, đầu óc chấn động dữ dội, mới vừa rồi cô còn lo lắng té xuống sẽ thành bộ dạng của chú chó, hiện tại đầu óc lại hoàn toàn trống rỗng, thân thể căng cứng, không biết phải phản ứng thế nào.
"Ai? Gần đây khắp nơi trong thành phố đều đang đào cống thoát nước, thật là không an toàn nha."
"Đúng vậy nha, chúng ta đều là người già cả rồi, đi bộ phải nhìn đường cho thật cẩn thận, không thì có té cũng sẽ không có ai đỡ."
Hai bác gái qua đường Giáp Ất che miệng cười trộm, một trước một sau đi đến bên cạnh Hàn Tú, mập mờ ngươi một câu ta một câu.
Hàn Tú hoảng hốt vội vàng đẩy Tiểu Thất ra.
Hai vị đại mụ qua đường Giáp Ất thấy vậy, lập tức trêu chọc: "Ai yêu, Hàn Tú, cháu cũng đừng có ngượng ngùng, ban ngày ban mặt thế này, đừng nói là nam nữ ôm nhau, ngay cả nam ôm nam hoặc là nữ ôm nữ chúng ta đều đã gặp qua rồi, chẳng có gì lạ cả. Cháu không cần xấu hổ nha."
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
"Hàn Tú, lần này cuối cùng cháu cũng tìm được đúng người rồi. Tiểu tử này dáng dấp không tệ, có mũi có mắt, đối với cháu còn rất quan tâm thân thiết. Không quấy rầy hai người các cháu nữa, chúng ta đi trước."
Mặc dù đã đẩy Tiểu Thất ra, nhưng là Hàn Tú vẫn bị hai bác gái kia nói như vậy, chỉ hận không thể chôn mặt xuống đất.
Cái gì mà ban ngày ban mặt nam nữ ôm nhau? Rõ ràng là cô bị anh ta đụng phải, chuyện anh ta đỡ cô là chuyện nên làm, nhưng bất quá là người đàn ông chết tiệt này lại đỡ không đúng góc độ, nhân cơ hội ăn đậu hũ của cô. (ý là dê xồm)
Đều là do anh ta, chỉ trưng ra khuôn mặt hại nước hại dân vậy thôi, lại làm cho người khác khen ngợi như vậy sao?
"Anh đi ra đường không mang theo mắt sao? Đường rộng như vậy, anh không thể đi hướng bên cạnh hả, đừng có đi ở phía sau của tôi? Bị anh đụng trúng đau chết đi được." Cô tức giận ngước mắt liếc anh ta một cái, cắn răng khẽ nguyền rủa, quay đầu lại nhỏ giọng nói thầm: "Mất mặt quá......"
Hai hàng chân mày của Tiểu Thất nhăn lại, ánh sáng sắc bén trong mắt liếc nhìn xung quanh, dường như có không ít người đang đứng nhìn anh và Hàn Tú, một mặt cười đùa, một mặt bàn luận xôn xao, nhưng xem ra vẻ mặt của bọn họ đều không có ác ý, chỉ đơn thuần cảm thấy rất buồn cười.
Anh chuyển tầm mắt trở lại trên mặt của Hàn Tú, nhìn hồi lâu, khóe miệng nhếch lên mặt không thay đổi nói: "Mặt của cô không phải là vẫn còn ở trên đầu của cô sao?"
"......" >"<|||| Hàn Tú lấy tay vỗ đầu, có loại cảm giác muốn dùng đậu hũ đập chết mình, mỗi lần nói chuyện với anh ta đều giống như là ông nói gà bà nói vịt, đơn giản vì anh ta chính là người ngoài hành tinh.
"Trái đất rất nguy hiểm, anh tắm rửa sạch rồi quay trở về sao hỏa của anh đi." Cô căm hận nói xong, xoay người đi về phía siêu thị.
Mi tâm Tiểu Thất nhíu lại, ánh mắt dao động, Trương giáo sư đã từng nói với anh, trước mắt khoa học kỹ thuật của loài người vẫn chưa thể thực hiện được việc đặt chân đến sao hỏa, lúc nào thì loài người lại có thể dựa vào việc tắm rửa sạch sẽ thì liền có thể đi đến đó được rồi, anh không hiểu.
Bất quá thì anh lại càng không hiểu cô gái ở trước mặt hơn tại sao tâm tình lúc nào cũng bất định như vậy.
Hai tay anh đút vào trong túi quần, liếc mắt nhìn khoảng cách của Hàn Tú đang đi ở phía trước, anh bước qua bên phải ước chừng lệch với cô cỡ 20cm, mới tiếp tục bước đi theo cô.
Hàn Tú nhìn đồng hồ trên máy vi tính, thời gian trôi qua đúng thật là nhanh, một lát nữa là đến giờ cơm tối rồi. Cô tắt máy vi tính, ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Tiểu Thất ngồi ngay ngắn ở trước cửa sổ dựa vào trên ghế xem sách.
Mơ hồ nhìn thấy bìa của quyển sách kia, cuốn sách này cũng là do Sam Sam nhét vào nhà cô đã nhiều năm qua rồi là cuốn《 kinh tế pháp 》. Sam Sam cứ hay nói là muốn đi đăng ký thi, nhưng đã mấy năm trôi qua, cuốn sách lại cứ nằm trên kệ sách nhà cô, xác thực là ý nghĩ này đã bay lên chín tầng mây.
Cô không nhịn được cứ liếc nhìn anh ta thêm mấy lần.
Tay anh ta đang cầm quyển sách, lật nhẹ trang giấy, vẻ mặt kia chuyên chú đến nhập tâm, phảng phất như trong thế giới của anh ta chỉ còn lại mỗi anh ta và sách mà thôi, còn những thứ khác hết thảy đều như vô hình và không tồn tại.
Lúc này, mặt trời chiều ngã về tây, ánh chiều tà chiếu lên trên gương mặt của anh ta, tạo thành nửa sáng nửa tối. Ánh hoàng hôn bao phủ quanh thân anh ta, tạo nên mấy phần huyền ảo và ý vị.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Trong đầu của cô lập tức nhảy ra hai chữ —— trích tiên (tiên nhân bị đày xuống trần gian), ngay sau đó lại bị hai chữ này làm cho kinh hãi đến phát run, cô đi nhanh vào nhà bếp, xem thử coi còn có cái gì có thể nấu cơm không, nhưng trong tủ lạnh lại trống không.
Nhắc tới ăn cơm là cô lại bực mình. Thứ nhất chính là tài nấu nướng của cô không giỏi, hai là cô không thích sau một ngày làm việc mệt mỏi, lại còn phải bận rộn thật lâu mới có thể ăn được cơm, cho nên hầu như cô toàn gọi thức ăn ở bên ngoài giao tới. Kỳ quái chính là, người nào kia thà lựa chọn nửa đêm ăn vụn đồ ăn vặt của cô, cũng không muốn ăn thức ăn ở bên ngoài bán. Mới đầu, cô cho là anh ta sống ở nước ngoài lâu rồi, nên ăn không quen đồ ăn trong nước, nhưng là khi cô nấu ăn, bất kể là hình thức có bao nhiêu khó coi, anh ta cũng sẽ ăn rất nhiều.
Mỗi lần nhìn thấy đồ ăn vặt bị mở ra, mỗi thứ chỉ ăn có một chút xíu thì bỗng nhiên phản ứng đầu tiên trong lòng cô lại không phải là tức giận, mà chính là cái loại cảm giác khó chịu, cô cảm thấy trên đầu quả tim như là có thứ gì đó đang gặm cắn......
Tuy là cô có thể to tiếng mắng anh ta, hay là có nhiều lúc độc mồm độc miệng mắng rất nhiều câu ác độc, nhưng mà khi nhìn thấy một ngày ba bữa của anh ta giống với loại cuộc sống của "Trích tiên", thì cô lại bắt đầu mâu thuẫn, hoặc chính xác mà nói thì chính là nội tâm không đành lòng.
Sam Sam luôn bám theo cô và nói tình nói lý: "Mình thật không thể nghĩ ra được, tại sao cậu lại có thể cứng lòng như vậy, lòng của cậu làm sao có thể lạnh lùng vô tâm như vậy. Cứ coi như là ở ven đường nhặt được con chó, con mèo hoặc là người ăn xin, thì cậu cũng sẽ không trơ mắt nhìn họ đói chết có đúng không?"
Thật ra thì, cũng không thể nào trách cô tâm địa sắt đá, mỗi ngày khi cô gọi đồ ăn ở bên ngoài, thì đều có kêu anh ta cùng ăn mà nhưng là do anh ta cứ luôn kén cá chọn canh chê này chê kia, sau đó thì sẽ luôn thuyết giảng một số y học thông thường mà cô nghe không hiểu, nghe vào thì thấy rất đúng, nhưng mà nếu như mỗi ngày chúng ta đều phải tuân theo cái tiêu chuẩn cuộc sống đó, thì không điên mới là lạ. Một lần, hai lần, ba lần đến lần thứ tư, coi như tính khí có khá hơn đi chăng nữa, thì cũng không thể nào chịu nổi loại tính tình xấu xa hay xoi mói thức ăn này của anh ta.
Cô vốn là không muốn để ý, nhưng là một tuần lễ trôi qua, cô mới giật mình nhận ra, anh ta vẫn cứ thích xoi mói, nên khiến cho bản thân cả một tuần lễ đều không được ăn cơm. Cô không biết là một người bị thương nặng, mà liên tục một tuần lễ, chỉ dựa vào nước cùng với chút đồ ăn vặt ít ỏi vậy thôi, thì đã vượt qua mấy ngày đó như thế nào.
Đều là nói lòng người làm bằng thịt, trong nội tâm của mỗi người đều có một mặt mềm mại. Mặc dù không phải là cam tâm tình nguyện chứa chấp anh ta, nhưng khi nhìn thấy anh ta ngày một gầy đi, thì lương tâm của cô cũng có chút bất an, có lẽ lòng của cô thật sự không có cách nào mà cứng rắn nữa.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Cô đi ra phòng bếp, hướng về phía Tiểu Thất hô: "Ai, Đường Trạch Tề, trong nhà không còn đồ ăn, anh đi siêu thị mua đồ ăn với tôi." Người này cả ngày chỉ ở vùi trong nhà của cô không có làm việc gì cả, trừ việc không lãng phí lương thực thì điện, nước và không khí đều bị lãng phí, chỉ bắt anh ta bỏ ra một chút sức lực, làm công nhân khuân vác cũng coi như là tiện nghi cho anh ta rồi.
Tiểu Thất đã không còn giống như lúc đầu khi nghe kêu tên thì không một chút phản ứng nữa, dần dần, anh đã có thể chấp nhận cái tên xa lạ này, nhưng là anh vẫn không thích nó, anh chỉ quen với cái tên Tiểu Thất mà giáo sư thường hay gọi anh mà thôi.
Anh hơi động khóe miệng, ngước mắt nhìn về phía Hàn Tú ở cách đó không xa chừng vài thước, nghi hoặc hỏi: "Super market?" Anh đã nghe qua ở trên ti vi.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Lại là tiếng Anh? Khi dễ tiếng Anh của cô không tốt sao?
"Tôi xin anh có thể đừng nói nhiều cái thứ tiếng này hay không, ít nói những thứ tiếng Anh này chút đi. Tôi nghe không hiểu." Hàn Tú cảm giác trên đầu của mình đã xuất hiện ba đường hắc tuyến, hiện tại cô không có biện pháp chịu được việc động một chút là Tiểu Thất dùng tiếng Anh.
"Đồ ăn không có, vậy thì gọi bên ngoài bán đi?" Giọng anh khàn khàn trầm thấp, trên mặt Tiểu Thất tràn ngập vẻ nghi ngờ kiểu "Cần gì nói với tôi ".
Hàn Tú thấy vẻ mặt lạnh nhạt kia của anh ta nhất thời cứng họng, cách một lúc thật lâu mới bộc phát: "Đầu óc của tôi nhất định là mắc bệnh giống anh rồi, nên mới có thể có suy nghĩ nấu cơm cho anh ăn. Đợi tới khi tôi làm xong món ăn, mua đồ ăn vặt về, anh cũng đừng hòng ăn, cho dù anh có thành tiên đi nữa, tôi cũng không quản sống chết của anh."
Cô căm hận xoay người đi đổi giày, quyết định tự mình đi siêu thị.
Tiểu Thất để sách xuống, yên lặng nhìn bóng dáng mảnh mai của Hàn Tú, chẳng qua là mấy giây sau, anh đột nhiên đứng dậy, bước nhanh tới sau lưng của Hàn Tú, vẫn là giọng nói lạnh như băng kia: "Cô muốn nấu cơm cho tôi ăn?"
Hàn Tú đang nguyền rủa ở trong lòng nên không để ý, mới vừa thay giày xong, xoay người một cái, liền bị bóng dáng cao lớn ở trước mắt dọa hết hồn.
Ánh mắt của cô trừng thật to, liều mạng vỗ ngực: "Anh đi bộ không thể phát ra chút tiếng động sao? Lúc nói chuyện không thể bình thường được sao? Đừng có mà làm bất ngờ? Thiếu chút nữa là anh hù chết người rồi biết không."
Khóe miệng của Tiểu Thất hơi co rút, cách mấy giây, mới chậm rãi lặp lại lời vừa nói: "Cô muốn nấu cơm cho tôi ăn?"
"Ừ." Hàn Tú cắn môi, không tình nguyện lên tiếng. Vừa nghe thấy có ăn, thì mới muốn đi với cô, anh ta là heo sao?
"Người ở đó...... Có phải là rất nhiều hay không?" Thanh âm của Tiểu Thất rất nhỏ.
Hai hàng lông mày của Hàn Tú nhíu lại, nhìn kĩ khuôn mặt của Tiểu Thất sau bao năm xa cách, tóc trên trán hơi dài phủ xuống vừa lúc che đi phân nửa mặt trái của anh ta, không thấy rõ vẻ mặt, chẳng qua là nhìn thấy môi của anh ta mím chặt thành một đường thẳng.
Hồi tưởng lại lúc đầu anh ta dùng dao uy hiếp cô dẫn anh ta đi đến một nơi an toàn, thì ra là anh ta sợ chỗ đông người? Hàn Tú nhíu mày: "Dĩ nhiên là nhiều người rồi, người không nhiều thì siêu thị còn mở cửa để làm gì, trực tiếp đóng cửa là được rồi."
Tiểu Thất trầm mặc mấy giây, thản nhiên bật ra hai chữ: "Đi thôi."
Hàn Tú dừng một chút hỏi: "Anh sợ đi đến những chỗ đông người sao?"
Tiểu Thất trầm mặc coi như là trả lời.
Hàn Tú nghiêm trang nói:"Anh càng sợ những nơi đông người, thì càng phải đi. Bất kể là anh đã làm ra chuyện gì, thì có muốn tránh, cũng không thể tránh được cả đời, đến một ngày nào đó anh cũng phải đối mặt thôi. Tôi vẫn là rất tò mò, rốt cuộc là anh đã làm ra chuyện xấu gì? Lại có thể biến thành bộ dạng như hiện tại." Nói xong, cô lướt qua anh ta bước ra khỏi cửa.
Tiểu Thất cẩn thận nghiền ngẫm lời nói của cô, vẫn trầm mặc như cũ.
Anh đi theo phía sau cô, rốt cục đã bước ra khỏi cái ổ nhỏ bảo vệ cho anh bình yên vượt qua một tuần nay.
Hai người một trước một sau đi xuống dưới lầu.
Hai tay Hàn Tú đút trong túi quần ngắn, lết dép, cả người cứ đung đưa, rất tùy ý đi ở phía trước.
Còn Tiểu Thất thì từ khi bước ra khỏi hành lang thì vẫn cứ cúi thấp đầu, trong lúc nhất thời anh không cách nào có thể thích ứng được với hoàn cảnh bên ngoài.
Ánh nắng xế chiều chiếu vào trên da, vẫn làm cho anh có loại cảm giác nóng rát đau nhói, toàn thân bị bao quanh bởi nhiệt độ nóng bức trong không khí, rất nhanh sau đó trên người của anh bắt đầu rịn ra một tầng mồ hôi dầy đặc. Cảm giác này mặc dù không thoải mái, nhưng nếu như so sánh với nhiệt độ ổn định ở trong phòng thí nghiệm, khi bị dụng cụ thí nghiệm cắm đầy toàn thân mà nói, thì anh yêu cảm giác chân thật như thế này hơn, cảm giác sức sống thật dồi dào.
Bốn phía người người lui tới, cùng với tạp âm xung quanh, khiến cho anh rất khó thích ứng, chỉ cảm thấy trái tim bên trong lồng ngực đang đập hết sức kịch liệt.
Anh siết chặc hai tay thành nắm đấm, bước nhanh về phía trước, theo sát phía sau Hàn Tú.
"Ơ, Hàn Tú đó hả, khó có dịp sớm như vậy mà gặp được cháu." Xa xa, phát ra thanh âm cao vút to rõ của một bác gái qua đường Giáp.
Hàn Tú gật đầu một cái: "Dạ vâng, gần đây cháu hơi mệt mỏi, hiếm khi có dịp rảnh rỗi thế này, mọi việc đều để lại cho người của công ty làm."
Bước từ từ đến gần, lại thêm một bác gái qua đường Ất khác nữa cắt ngang tiếng nói: "Ô, Hàn Tú, đây là người bạn trai đang sống cùng với cháu sao?"
Thanh âm càng lúc càng vang, một chút cũng không giữ ý, toàn bộ ánh mắt của mọi người xung quanh đều tập trung về phía Hàn Tú.
Bạn trai? Cái gì bạn trai?
Đột nhiên, Hàn Tú phản ứng kịp, chợt dừng lại cước bộ.
Hai bác gái kia không phải là đang nói tới Đường Trạch Tề đó chứ......
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Tiểu Thất vẫn luôn cuối đầu, theo sát Hàn Tú, đột nhiên Hàn Tú dừng lại đột ngột, anh cũng không kịp phản ứng, lập tức đụng phải cô.
Hàn Tú đang đắm chìm ở trong ba chữ "Bạn trai" (trong tiếng trung bạn trai có tới ba chữ) vẫn chưa phục hồi tinh thần, thân thể theo quán tính nhào về phía trước.
Tiểu Thất lanh tay lẹ mắt, chỉ một giây, liền thật nhanh đưa tay bắt được cánh tay của Hàn Tú, dùng sức kéo ngược lại, ôm cô vào trong ngực của mình.
Vùi ở trong ngực của Tiểu Thất, Hàn Tú chỉ còn biết ngây ngốc nhìn chằm chằm mảnh vải xanh biếc ở trước mắt, đầu óc chấn động dữ dội, mới vừa rồi cô còn lo lắng té xuống sẽ thành bộ dạng của chú chó, hiện tại đầu óc lại hoàn toàn trống rỗng, thân thể căng cứng, không biết phải phản ứng thế nào.
"Ai? Gần đây khắp nơi trong thành phố đều đang đào cống thoát nước, thật là không an toàn nha."
"Đúng vậy nha, chúng ta đều là người già cả rồi, đi bộ phải nhìn đường cho thật cẩn thận, không thì có té cũng sẽ không có ai đỡ."
Hai bác gái qua đường Giáp Ất che miệng cười trộm, một trước một sau đi đến bên cạnh Hàn Tú, mập mờ ngươi một câu ta một câu.
Hàn Tú hoảng hốt vội vàng đẩy Tiểu Thất ra.
Hai vị đại mụ qua đường Giáp Ất thấy vậy, lập tức trêu chọc: "Ai yêu, Hàn Tú, cháu cũng đừng có ngượng ngùng, ban ngày ban mặt thế này, đừng nói là nam nữ ôm nhau, ngay cả nam ôm nam hoặc là nữ ôm nữ chúng ta đều đã gặp qua rồi, chẳng có gì lạ cả. Cháu không cần xấu hổ nha."
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
"Hàn Tú, lần này cuối cùng cháu cũng tìm được đúng người rồi. Tiểu tử này dáng dấp không tệ, có mũi có mắt, đối với cháu còn rất quan tâm thân thiết. Không quấy rầy hai người các cháu nữa, chúng ta đi trước."
Mặc dù đã đẩy Tiểu Thất ra, nhưng là Hàn Tú vẫn bị hai bác gái kia nói như vậy, chỉ hận không thể chôn mặt xuống đất.
Cái gì mà ban ngày ban mặt nam nữ ôm nhau? Rõ ràng là cô bị anh ta đụng phải, chuyện anh ta đỡ cô là chuyện nên làm, nhưng bất quá là người đàn ông chết tiệt này lại đỡ không đúng góc độ, nhân cơ hội ăn đậu hũ của cô. (ý là dê xồm)
Đều là do anh ta, chỉ trưng ra khuôn mặt hại nước hại dân vậy thôi, lại làm cho người khác khen ngợi như vậy sao?
"Anh đi ra đường không mang theo mắt sao? Đường rộng như vậy, anh không thể đi hướng bên cạnh hả, đừng có đi ở phía sau của tôi? Bị anh đụng trúng đau chết đi được." Cô tức giận ngước mắt liếc anh ta một cái, cắn răng khẽ nguyền rủa, quay đầu lại nhỏ giọng nói thầm: "Mất mặt quá......"
Hai hàng chân mày của Tiểu Thất nhăn lại, ánh sáng sắc bén trong mắt liếc nhìn xung quanh, dường như có không ít người đang đứng nhìn anh và Hàn Tú, một mặt cười đùa, một mặt bàn luận xôn xao, nhưng xem ra vẻ mặt của bọn họ đều không có ác ý, chỉ đơn thuần cảm thấy rất buồn cười.
Anh chuyển tầm mắt trở lại trên mặt của Hàn Tú, nhìn hồi lâu, khóe miệng nhếch lên mặt không thay đổi nói: "Mặt của cô không phải là vẫn còn ở trên đầu của cô sao?"
"......" >"<|||| Hàn Tú lấy tay vỗ đầu, có loại cảm giác muốn dùng đậu hũ đập chết mình, mỗi lần nói chuyện với anh ta đều giống như là ông nói gà bà nói vịt, đơn giản vì anh ta chính là người ngoài hành tinh.
"Trái đất rất nguy hiểm, anh tắm rửa sạch rồi quay trở về sao hỏa của anh đi." Cô căm hận nói xong, xoay người đi về phía siêu thị.
Mi tâm Tiểu Thất nhíu lại, ánh mắt dao động, Trương giáo sư đã từng nói với anh, trước mắt khoa học kỹ thuật của loài người vẫn chưa thể thực hiện được việc đặt chân đến sao hỏa, lúc nào thì loài người lại có thể dựa vào việc tắm rửa sạch sẽ thì liền có thể đi đến đó được rồi, anh không hiểu.
Bất quá thì anh lại càng không hiểu cô gái ở trước mặt hơn tại sao tâm tình lúc nào cũng bất định như vậy.
Hai tay anh đút vào trong túi quần, liếc mắt nhìn khoảng cách của Hàn Tú đang đi ở phía trước, anh bước qua bên phải ước chừng lệch với cô cỡ 20cm, mới tiếp tục bước đi theo cô.
Tác giả :
Hoa Thanh Thần