Phụ Tử Quan Hệ
Chương 23: Đưa ô
Đón Tết nguyên tiêu xong, Năm Mới cũng coi như là đón xong rồi, Vu Dương và Vu Phong đều lớn thêm một tuổi, người trước sáu tuổi, người sau hai mươi tuổi.
Nghỉ đông cũng kết thúc sau khi đón Tết xong, Vu Dương cũng nên đi nhà trẻ, Vu Phong cũng phải đến trường.
Vừa mới vào học rất nhiều chuyện vẫn không vội lắm, rất nhiều tiết mục cũng còn chưa đến,
Một trong những quán bar của đám người Vu Phong vào tháng đầu tiên vào học liền được chuyển nhượng đi, Bao Văn Sanh cũng đem tiền vốn riêng của một người đẩy vào tài khoản đối phương, mấy quán ba còn lại thì xem tình huống mới chậm rãi tìm cách, kinh doanh quán bar dù sao cũng không phải chuyện lâu dài, an toàn của nhân thân cũng là một vấn đề, hơn nữa mỗi thằng bạn sau đại học đều có kế hoạch nghề nghiệp bất đồng, bọn họ đều có phương hướng phát triển của riêng mình.
Như Ninh Hiểu Dũng và Đặng Vũ Phong, bọn họ sau này có khả năng tiến vào quan trường, Bao Văn Sanh sau khi tốt nghiệp cũng có thể trở về xí nghiệp của gia tộc cống hiến công sức, Lưu Khả Khánh và Vu Phong cũng có suy nghĩ của mình.
Bớt đi một quán bar cần quản lý, thời gian bồi bạn ở bên cạnh Vu Dương lại nhiều lên chút, tri thức dạy trẻ trong đầu anh đang từng bước dần tăng, Vu dương cũng ở dưới sự giáo dục của anh kết thúc cuộc sống nhà trẻ, bé vẫn là không quá thích tiếp xúc đông người, đây là chuyện mà Vu Phong và cô giáo mầm non đều không có biện pháp thay đổi, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, ở phương diện chăm sóc trẻ nhỏ, Vu Phong coi như là sờ đá qua sông (tự mò mẫm), nhưng mà trải sau khi ngẫu nhiên giao lưu với các bác gái xung quanh, anh cũng coi như là có chút thường thức giáo dục trẻ nhỏ.
Giáo dục trẻ nhỏ, đánh chửi là không thích hợp với Vu Dương, Vu Dương rất nhu thuận, Vu Phong nghĩ tới nghĩ lui cũng không cảm thấy nên giáo dục con trai mình thế nào, Vu Dương không giống với đứa trẻ bình thường, tâm linh bé có lúc rất yếu đuối, có lúc lại rất mạnh mẽ, về một điểm này Vu Phong có khi cũng nắm bắt không chuẩn.
Theo thời gian trôi qua, cuộc sống bình đạm cũng qua ba năm rồi.
Vu Dương vẫn là Vu Dương gầy gò, chiều cao và tuổi tác tuy rằng tăng thêm, nhưng cân nặng tăng lên thực sự không nhiều, theo như tỉ lệ tiêu chuẩn chiều cao cân nặng tuổi tác nhà nước công bố, bé thuộc loại hình hơi gầy.
Năm nay Vu Dương đã chín tuổi, như cũ vẫn là ngồi ở hàng đầu tiên trong lớp, bé rất nỗ lực học tập, đây đã nhận được sự tán dương của giáo viên và bạn học, thành tích học tập không dẫn đầu cũng không áp chót, trình độ bậc trung, Vu Phong cũng không có yêu cầu quá lớn với thành tích học tập của bé, tuy rằng anh không nói, nhưng anh chỉ cần Vu Dương bình bình an an, khỏe mạnh là được.
Vu Phong bây giờ đã đến đại học năm tư, chính là thời điểm chuẩn bị luận văn tốt nghiệp và công tác, những quán bar bọn họ kinh doanh trước đó bây giờ về cơ bản đều chuyển nhượng đi rồi, vốn riêng còn lại cũng rất dư dả. Hiện tại anh có thể tự mình mở công ty, cũng có thể đi làm ở công ty lớn trước, Vu Phong muốn mở công ty, lúc năm ba đại học anh đã nghĩ phải mở công ty, nhưng mà khi ấy vỏn vọn có kinh kinh nghiệm mở quán bar, còn chưa đủ lấy để mở một công ty lớn, dù sao rất nhiều chi tiết đều có thể không giống nhau lắm.
Khi anh năm ba đại học, Bao Văn Sanh liền tốt nghiệp. Hắn bàn qua chuyện liên quan đến mở công ty với Vu Phong, cơ mà kết quả Vu Phong đàm luận cùng hắn là, để đối phương cho anh thời gian một năm, trước tìm tòi kinh nghiệm liên quan, hiểu biết giá cả thị trường ngành nghề của công ty họ thành lập rồi lại bắt đầu tiến hành, Bao Văn Sanh không có ý kiến gì, hơn nữa hắn cũng muốn học chút gì đó ở xí nghiệp nhà mình, sau đó tự mình lại xông xáo bên ngoài.
Trong một năm ở xí nghiệp gia tộc này, hắn thấy được rất nhiều chuyện chia bè kéo cánh về nội bộ gia tộc, luôn sẽ vì một chút lợi ích mà tranh đến ta sống ngươi chết, hơn nữa ở trong công ty hắn cũng không có quyền lên tiếng, hắn cần chính là dựa vào năng lực của chính mình để đi lên, mà không phải là bị người khác chỉ chỉ điểm điểm, luôn nói hắn là con của người nào nào đó, là dựa vào cửa sau mới vào được.
Nói thế nào nhỉ, đi làm trong xí nghiệp của gia tộc nhất định phải đỡ được áp lực như vậy, thế nhưng bây giờ vẫn cần một cơ hội, mà Vu Phong vừa lúc tốt nghiệp từ trường ra, chuyện bọn họ đã ước định ổn thỏa trước đó bây giờ có thể tiến hành được rồi, Vu Phong bây giờ cũng là phải bận rộn vì sự nghiệp của mình.
Tiếng chuông tan học vui tai vừa mới reo vang, cả trường học đều sẽ nghe thấy bốn chữ “Cảm ơn cô giáo" lanh lảnh, không nghi ngờ gì đây là biểu hiện tôn sư trọng đạo của đám học sinh, sau đó, đám học sinh như chim nhỏ được thả từ trong phòng học xông ra cổng trường, cứ như một hội đấu điền kinh, xem anh đến đích nhanh nhất.
Vu Dương chiều cao tuy không cao lắm, cân nặng thế nào cũng không nặng lên được chậm rãi ở trong phòng học thu thập cặp sách của mình, bé muốn làm xong bài tập mới về nhà, cơ mà tối nay anh trai sẽ về nhà làm cơm sớm chút, bé liền không suy ngẫm quá nhiều, cùng bàn là một bạn gái tròn vo, bởi vì vấn đề vóc dáng và cân nặng của cô bé, cô giáo sắp xếp họ ngồi cùng nhau, động tác của cô bé cũng rất chậm rãi, trong miệng còn nhấm nháp sô-cô-la cô bé thích nhất, Vu Duong nhìn bộ dáng cố gắng ăn gì đó của cô bé, cảm thấy nếu nhìn tiếp sẽ không cách nào ăn thức ăn anh trai nấu nữa,vì vậy câu tạm biệt cũng không nói liền chạy về phía xe công cộng.
Từ sau khi Vu Dương học lớp hai tiểu học, bé liền không cần Vu Phong lái xe đưa bé đến trường nữa. Kỳ thật, khi ấy xảy ra một chuyện, đại khái là tháng sau tháng bảy năm ngoái.
Mùa mưa dầm ở phương nam luôn khiến người ta cảm thấy thật dài, luôn là mưa xối xả, nổi lốc xoáy, Vu Phong hôm ấy đang ở trường tiến hành thi cuối kỳ, mà Vu Dương được nghỉ hè ở trong nhà làm bài tập hè trường học phát xuống.
Thời tiết vốn là trời quang vạn dặm, vạn dặm không mây, cơ mà hôm nay trở trời còn nhanh hơn lật sách, mưa hạt lớn tí ta tí tách mà rơi xuống, đồng thời cũng nổi lên gió mạnh, tiếng sấm đùng đùng đánh vào óc người, tia chớp lóe lên trong tròng mắt, không tới một phút, mưa lớn rào rào trút thẳng xuống.
Vu Dương phản ứng nhanh chóng mà đem quần áo treo ngoài ban công thu vào trong phòng, cũng đem cửa sổ đang mở ở các phòng đóng kín lại, nước mưa táp vào cửa sổ lộp độp lộp độp vang lên, thời gian vừa vặn chỉ đúng năm giờ, bé biết xe của Vu Phong hôm nay đưa tới xưởng bảo trì, anh là ngồi xe công cộng đến trường học, bây giờ đúng lúc thi xong, không biết anh về thế nào, Vu Dương cầm bút máy lên đang muốn tiếp tục làm đề toán nhìn vào con số, suy nghĩ lại bay đến trên người Vu Phong.
Mưa ngoài cửa sổ như cũ rơi thật lớn, sau nửa tiếng đồng hồ vẫn không ngừng lại, Vu Dương cầm lấy điện thoại quay số di động Vu Phong, nhưng mà điện thoại của anh không ai nhận, cái hơi nhíu mày của Vu Dương bắt đầu nhíu chặt, nhìn về phía bên tủ giày để hai chiếc ô, Vu Dương dứt khoát đứng dậy, bỏ bút máy lại trên bàn, thay giày đá bóng chống thấm của mình, lấy ô qua, cầm chìa khóa lên liền đi ra ngoài.
Vu dương đứng ở đầu cầu thang ngẩng đầu nhìn mưa rào thẳng tắp rơi xuống, cắn cắn môi sải bước chân, lúc này, người đi đường bên ngoài rất ít, trẻ con cầm ô đi ra ngoài càng ít hơn, không đến một chốc, quần bé từ đầu gối trở xuống đều bị nước mưa bắn ướt.
Ngay ngoài tiểu khu có một trạm xe, Vu Dương biết đến trường Vu Phong đi xe số mấy, may mắn bé vừa đến trạm đỗ liền trông thấy có xe tới, trên xe chen đầy người tan sở về nhà, thân thể nhỏ nhỏ của Vu Dương chen lên, bé cơ hồ không cách nào vươn tay ra đút tiền xu, tay nhỏ vươn bao lâu mới đến lúc người đằng trước lách qua một bên, cố gắng đút vào.
Nhưng mà mọi người nhìn trẻ nhỏ cũng chen xe buýt, thấy rất đáng thương, liền nhường ra chỗ trống cho bé cầm hai chiếc ô đứng được, có anh trai tốt bụng còn nhường chỗ cho bé ngồi, bé con lễ phép mà nói cảm ơn với anh trai nọ, làm cho vị anh trai mọc đầy mụn trứng cá kia phi thường ngại ngùng, bởi vì phần lớn ngời trong buồng xe đều nhìn thấy một màn này, trong thời tiết mưa gió cũng có thể gặp được người tốt, vẫn là rất không tồi.
Một đường này ngoại trừ đút tiền xu tương đối khó ra, Vu dương còn thực sự không gặp phải phiền phức gì, khi đến trạm xuống xe, bên ngoài vẫn đổ mưa, tương đương với trước đó, nước mưa này cũng không coi là lớn lắm, quần của bé con đã thành trạng thái nửa ướt nửa khô rồi.
Đây là lần đầu tiên Vu Dương ra ngoài ngồi xe công cộng, bình thường đều là do Vu Phong đưa bé đến trường, hoặc là ngồi xe buýt của trường ngoài tiểu khu đến trường học. Vu Dương vịn mép cửa xe buýt xuống xe, giương chiếc ô màu đen đứng ở biển trạm, trường học ủa Vu Dương ở đối diện đường cái, tấm biển trường học vừa đúng đối diện bên này, Vu Dương nhìn tấm biển nọ chỉ nhận thức chữ “đại", hẳn chính là trường của anh trai rồi.
Vu Dương quả thực không tìm nhầm trường, nhưng mà lúc này bé rất hoang mang, khi đứng ở cổng trường, bé không biết Vu Dương ở lớp nào, thi ở nơi nào, hơn nữa từ lúc bé ngồi xe đến trường học đã gần sáu giờ, cũng may là mùa hè, nếu là mùa đông, sắc trời sớm đã tối sầm xuống rồi.
Vu Dương cầm ô đứng ở cổng trường đại học Vu Phong đang học nhìn sinh viên và xe cộ ra ra vào vào, bảo vệ của trường đại học đều có mặt trong phòng trực ban không đi ra, trời mưa ai mà u uất đi ra ngoài dầm cho một thân ẩm ướt, Vu Dương cứ đứng ở bên ngoài, bé tin tưởng vững chắc khi anh trai đi ra sẽ trông thấy bé.
Có lẽ vận may ở bên Vu Dương, Vu Dương ở bên cổng chờ mười phút tuy rằng không nhìn thấy Vu Phong, nhưng lại nhìn thấy Bao Văn Sanh lái xe về trường nộp luận văn tốt nghiệp. Bao Văn Sanh lái xe về trường ban đầu còn cho rằng mình hoa mắt, cũng may số độ cận thì của hắn không tăng thêm, bằng không hắn sẽ không chú ý thân ảnh nho nhỏ nọ của Vu Dương.
Bao Văn Sanh ngồi ở trong xe gọi khẽ, “Dương Dương?"
Sau khi mở căng mắt xác định là Vu Dương, Bao Văn Sanh lập tức nhảy xuống xe đem bé con đón vào trong xe, Vu Dương biết Bao Văn Sanh, bé nhìn Bao Văn Sanh, nhỏ giọng chào, “Chú Bao."
Bao Văn Sanh đang muốn nói bé đôi câu, bảo rằng một mình đừng tùy tiện chạy khắp nơi gì đó, kết quả Vu Dương nói với hắn một cậu thế này, loại chuyện thân mật như vậy cư nhiên phát sinh trước mắt hắn, nếu như không phải chính tai hắn nghe thấy, người khác nói với hắn hắn còn chả thèm tin, sau đấy, Bao Văn Sanh cũng chỉ cười cười, bảo với Vu Dương, “Anh trai cháu hôm nay thi có thể chưa rời khỏi phòng học, chú chú gọi điện hỏi cho con xem sao nhé."
Vu Dương gậy đầu, “Vâng, cảm ơn chú Bao."
Nhìn mái đầu ướt rượt của Vu Dương, Bao văn Sanh còn thực hi vọng lập tức liền có thể biết hướng đi của Vu Phong, mà Vu Phong lúc này đang cùng nhóm Đặng Vũ Phong ngồi trong phòng học chờ mưa tạnh, điện thoại anh hết pin rồi, không cách nào gọi điện về nhà, bé con hẳn là ở trong nhà làm bài tập đợi anh về mới đúng.
Bao Văn Sanh gọi điện cho Đặng Vũ Phong, tốc độ tiếp điện thoại của hắn cũng tính là nhanh, vừa bắt máy liền nói một câu, “Bánh Bao, ngày mưa đặc biệt tới đón tôi về nhà sao?"
Bao Văn Sanh là người lớn tuổi hơn chút không để ý trêu chọc của hắn, nói, “Đừng nói nhảm, cậu biết vu Phong hiện tại ở đâu không?"
Đặng Vũ Phong ở đầu kia còn thực sự không tám nhảm tiếp với hắn, “Bọn tôi vừa thi xong, không mang ô, đều ở trong phòng học chờ mưa tạnh nè."
“Tôi bây giờ ở cổng, tôi lái xe đến dưới lầu đón các cậu về chung."
Nếu như Vu Phong ở đó, như vậy đợi một lúc nhất định sẽ cùng đi xuống với họ, vì thế Bao Văn Sanh tâm lý tà ác không bảo chuyện liên quan đến Vu Dương ở trên xe cho Đặng Vũ Phong, hắn cúp điện thoại nói với Vu Dương, “Chúng ta đi đón anh trai cháu, ngồi vững a."
Xe lần nữa khởi động, Vu Dương nhìn từng hàng cây trong trường lui về phía sau, nghĩ đến sắp gặp được anh trai trong lòng bé liền đặc biệt cao hứng.
Xe lái đến dưới lầu giảng đường, nơi đó đứng rất nhiều sinh viên ôm sách chờ mưa tạnh, Vu Dương rất nhanh liền tìm thấy thân ảnh Vu Phong trong đám đông, anh rất cao, tuy chưa đến mức hạc trong bầy gà, nhưng cũng không sai biệt lắm, dù sao bên cạnh anh còn có Đặng Vũ Phong đẹp trai.
Khi Vu Phong nhìn thấy Vu Dương ngồi trên ghế phó lái, cau mày sửng sốt một lúc, sau đó mới theo lên xe.
Vu Phong cùng Đặng Vũ Phong lên xe, Đặng Vũ Phong cũng kinh ngạc sự tồn tại của Vu Dương, “Dương Dương, sao cháu lại ở chỗ này?"
Vu Dương quay đầu nhìn bọn họ, ngẩng đầu nhìn Vu Phong, gọi, “Anh."
Trả lời vấn đề của Đặng Vũ Phong là Bao Văn Sanh, “Dương Dương là đến đưa ô cho Vu Phong, Vu Phong, cậu không nói cho Dương Dương cậu thi ở đâu à?"
Vu Phong bầu trời dần dần trở tối bên ngoài một cái, sau đó xoay đầu qua, đen mặt như là không tin tưởng mà hỏi Vu Dương, “Em tự mình ngồi xe qua đây?"
Vu Dương gật đầu ừm đáp lời.
Sau đó Vu Phong xụ mặt nghiêng người về phía trước đem toàn thân Vu Dương nhìn một lượt, tiếp đó hít sâu, nói với Đặng Vũ Phong, “Cậu ngồi đằng trước đi, để Vu Dương đến ngồi phía sau."
Sau đó Vu Dương và Đặng Vũ Phong tráo đổi vị trí, Vu Dương vừa đến phía sau, cửa xe vừa đóng lại, Vu Phong túm lấy bé liền đặt bé ở trên đùi, một cái đánh vỗ lên mông bé.
Bốp!
Vu Dương lúc này rất tủi thân, hai người đăng trước cũng sững sờ không dám lên tiếng, bọ họ lần đầu tiên thấy Vu Phong giáo dục con trai.
Vu Phong chỉ vỗ một cái, không nặng không nhẹ, khi Vu Dương ngẩng đầu lên đôi mắt đã ngấn nước, nhưng không chảy xuống từ hốc mắt, anh nghiêm mặt hỏi Vu Dương, “Biết anh vì sao đánh em không?"
Vu Dương thành thực mà lắc lắc đầu, sau đó cúi đầu nói với Vu Phong, “Em xin lỗi, anh."
Bao Văn Sanh đang làm tài xế muốn mở miệng, cơ mà sau đó lại ngậm miệng lại, khởi động động cơ.
Sau đó Vu Phong không bế Vu Dương, chỉ để bé ngồi đó tự mình kiểm điểm, trong buồng xe cũng không ai nói chuyện, Đặng Vũ Phong muốn nói chuyện điều tiết không khí, nhưng khí áp xung quanh Vu Phong quá thấp điều tiết không nổi, hơn nữa Vu dương một bộ dáng cố nén không khóc, nhìn đến độ hắn cũng thấy nhát.
Sau khi về đến nhà, Vu Phong để Vu Dương thay quần áo ra, sau đó mắt lạnh nhìn bé, “Nghĩ ra anh vì sao phải đánh em rồi chứ?"
Vu Dương đỏ vành mắt, lắc đầu như cũ, Vu Phong ngồi xổm xuống, hai tay giữ lấy bả vai bé nói, “Vu Dương, bên ngoài vừa sét đánh, vừa đổ mưa, vừa nổi gió, em một mình ở bên ngoài nếu như xảy ra chuyện gì, anh biết làm sao?"
Vu Dương tức thì hiểu rõ, đôi mắt đỏ đỏ chớp hai cái, lặng lẽ rơi nước mắt, bé ôm lấy cổ Vu Phong, nhỏ giọng nói, “Anh ơi, em xin lỗi, sau này em sẽ không chạy ra ngoài khi trời mưa to sấm chớp nữa."
Vu Phong xoa gáy bé nói, “Anh sẽ lo lắng, có biết không?"
Tuy rằng sự tình không phát triển theo phương hướng bạn bè Vu Phong nghĩ, nhưng Vu Phong rất thỏa mãn, hành động trời mưa đưa ô, thực sự khiến anh vui sướng, cảm động chưa từng có.
Vu Dương cọ cọ mặt Vu Phong, “Anh ơi…"
Tuy nói về chuyện lần này Vu Phong lòng còn sợ hãi, anh không dám tưởng tượng ngày mưa hôm ấy nếu như Vu Dương xảy ra chuyện gì. Sau này, anh bắt đầu tiến hành giảng giải tri thức an toàn giao thông với Vu Dương, Vu Dương ở trường nghe cô giáo nói qua, nhưng nhớ không sâu, sau khi Vu Phong nói qua, bé liền nhớ kỹ trong lòng, hơn nữa, từ đó về sau, Vu Phong bắt đầu để bé học tự ngồi xe đến trường, đương nhiên, khi mới bắt đầu, Vu Phong lái xe con theo sát phía sau xe buýt, thẳng đến khi Vu Dương an toàn đến được trường học, anh mới an tâm mà đi làm chuyện cảu mình.
Vu Dương lên tiểu học, buổi trưa ở trường học ăn cơm trưa, buổi tối mới về nhà, Vu Phong không quá lo lắng sẽ có chuyện gì, có khi anh sẽ tự mình đến trường đón bé con tan học.
Hôm nay, Vu dương tự mình ngồi xe về nhà, tự mình dùng chìa khóa mở cửa, theo thói quen trước khi vào cửa thì thay một đôi dép lê lớn hơn một cỡ.
Sau khi bé về nhà liền đem cặp sách để lên bàn học trong thư phòng, bé con một thân đồng phục màu xanh trắng, bạch bạch bạch mà xông tới phòng bếp, hô lên với Vu Phong đang nấu cơm bên trong, “Anh ơi, em về rồi."
Vu Phong quay đầu hơi hơi mỉm cười với bé, “Đi rửa tay trước đi, đợi lát ăn cơm."
Vu Dương hé miệng cười nói, “Vâng."
Nghỉ đông cũng kết thúc sau khi đón Tết xong, Vu Dương cũng nên đi nhà trẻ, Vu Phong cũng phải đến trường.
Vừa mới vào học rất nhiều chuyện vẫn không vội lắm, rất nhiều tiết mục cũng còn chưa đến,
Một trong những quán bar của đám người Vu Phong vào tháng đầu tiên vào học liền được chuyển nhượng đi, Bao Văn Sanh cũng đem tiền vốn riêng của một người đẩy vào tài khoản đối phương, mấy quán ba còn lại thì xem tình huống mới chậm rãi tìm cách, kinh doanh quán bar dù sao cũng không phải chuyện lâu dài, an toàn của nhân thân cũng là một vấn đề, hơn nữa mỗi thằng bạn sau đại học đều có kế hoạch nghề nghiệp bất đồng, bọn họ đều có phương hướng phát triển của riêng mình.
Như Ninh Hiểu Dũng và Đặng Vũ Phong, bọn họ sau này có khả năng tiến vào quan trường, Bao Văn Sanh sau khi tốt nghiệp cũng có thể trở về xí nghiệp của gia tộc cống hiến công sức, Lưu Khả Khánh và Vu Phong cũng có suy nghĩ của mình.
Bớt đi một quán bar cần quản lý, thời gian bồi bạn ở bên cạnh Vu Dương lại nhiều lên chút, tri thức dạy trẻ trong đầu anh đang từng bước dần tăng, Vu dương cũng ở dưới sự giáo dục của anh kết thúc cuộc sống nhà trẻ, bé vẫn là không quá thích tiếp xúc đông người, đây là chuyện mà Vu Phong và cô giáo mầm non đều không có biện pháp thay đổi, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, ở phương diện chăm sóc trẻ nhỏ, Vu Phong coi như là sờ đá qua sông (tự mò mẫm), nhưng mà trải sau khi ngẫu nhiên giao lưu với các bác gái xung quanh, anh cũng coi như là có chút thường thức giáo dục trẻ nhỏ.
Giáo dục trẻ nhỏ, đánh chửi là không thích hợp với Vu Dương, Vu Dương rất nhu thuận, Vu Phong nghĩ tới nghĩ lui cũng không cảm thấy nên giáo dục con trai mình thế nào, Vu Dương không giống với đứa trẻ bình thường, tâm linh bé có lúc rất yếu đuối, có lúc lại rất mạnh mẽ, về một điểm này Vu Phong có khi cũng nắm bắt không chuẩn.
Theo thời gian trôi qua, cuộc sống bình đạm cũng qua ba năm rồi.
Vu Dương vẫn là Vu Dương gầy gò, chiều cao và tuổi tác tuy rằng tăng thêm, nhưng cân nặng tăng lên thực sự không nhiều, theo như tỉ lệ tiêu chuẩn chiều cao cân nặng tuổi tác nhà nước công bố, bé thuộc loại hình hơi gầy.
Năm nay Vu Dương đã chín tuổi, như cũ vẫn là ngồi ở hàng đầu tiên trong lớp, bé rất nỗ lực học tập, đây đã nhận được sự tán dương của giáo viên và bạn học, thành tích học tập không dẫn đầu cũng không áp chót, trình độ bậc trung, Vu Phong cũng không có yêu cầu quá lớn với thành tích học tập của bé, tuy rằng anh không nói, nhưng anh chỉ cần Vu Dương bình bình an an, khỏe mạnh là được.
Vu Phong bây giờ đã đến đại học năm tư, chính là thời điểm chuẩn bị luận văn tốt nghiệp và công tác, những quán bar bọn họ kinh doanh trước đó bây giờ về cơ bản đều chuyển nhượng đi rồi, vốn riêng còn lại cũng rất dư dả. Hiện tại anh có thể tự mình mở công ty, cũng có thể đi làm ở công ty lớn trước, Vu Phong muốn mở công ty, lúc năm ba đại học anh đã nghĩ phải mở công ty, nhưng mà khi ấy vỏn vọn có kinh kinh nghiệm mở quán bar, còn chưa đủ lấy để mở một công ty lớn, dù sao rất nhiều chi tiết đều có thể không giống nhau lắm.
Khi anh năm ba đại học, Bao Văn Sanh liền tốt nghiệp. Hắn bàn qua chuyện liên quan đến mở công ty với Vu Phong, cơ mà kết quả Vu Phong đàm luận cùng hắn là, để đối phương cho anh thời gian một năm, trước tìm tòi kinh nghiệm liên quan, hiểu biết giá cả thị trường ngành nghề của công ty họ thành lập rồi lại bắt đầu tiến hành, Bao Văn Sanh không có ý kiến gì, hơn nữa hắn cũng muốn học chút gì đó ở xí nghiệp nhà mình, sau đó tự mình lại xông xáo bên ngoài.
Trong một năm ở xí nghiệp gia tộc này, hắn thấy được rất nhiều chuyện chia bè kéo cánh về nội bộ gia tộc, luôn sẽ vì một chút lợi ích mà tranh đến ta sống ngươi chết, hơn nữa ở trong công ty hắn cũng không có quyền lên tiếng, hắn cần chính là dựa vào năng lực của chính mình để đi lên, mà không phải là bị người khác chỉ chỉ điểm điểm, luôn nói hắn là con của người nào nào đó, là dựa vào cửa sau mới vào được.
Nói thế nào nhỉ, đi làm trong xí nghiệp của gia tộc nhất định phải đỡ được áp lực như vậy, thế nhưng bây giờ vẫn cần một cơ hội, mà Vu Phong vừa lúc tốt nghiệp từ trường ra, chuyện bọn họ đã ước định ổn thỏa trước đó bây giờ có thể tiến hành được rồi, Vu Phong bây giờ cũng là phải bận rộn vì sự nghiệp của mình.
Tiếng chuông tan học vui tai vừa mới reo vang, cả trường học đều sẽ nghe thấy bốn chữ “Cảm ơn cô giáo" lanh lảnh, không nghi ngờ gì đây là biểu hiện tôn sư trọng đạo của đám học sinh, sau đó, đám học sinh như chim nhỏ được thả từ trong phòng học xông ra cổng trường, cứ như một hội đấu điền kinh, xem anh đến đích nhanh nhất.
Vu Dương chiều cao tuy không cao lắm, cân nặng thế nào cũng không nặng lên được chậm rãi ở trong phòng học thu thập cặp sách của mình, bé muốn làm xong bài tập mới về nhà, cơ mà tối nay anh trai sẽ về nhà làm cơm sớm chút, bé liền không suy ngẫm quá nhiều, cùng bàn là một bạn gái tròn vo, bởi vì vấn đề vóc dáng và cân nặng của cô bé, cô giáo sắp xếp họ ngồi cùng nhau, động tác của cô bé cũng rất chậm rãi, trong miệng còn nhấm nháp sô-cô-la cô bé thích nhất, Vu Duong nhìn bộ dáng cố gắng ăn gì đó của cô bé, cảm thấy nếu nhìn tiếp sẽ không cách nào ăn thức ăn anh trai nấu nữa,vì vậy câu tạm biệt cũng không nói liền chạy về phía xe công cộng.
Từ sau khi Vu Dương học lớp hai tiểu học, bé liền không cần Vu Phong lái xe đưa bé đến trường nữa. Kỳ thật, khi ấy xảy ra một chuyện, đại khái là tháng sau tháng bảy năm ngoái.
Mùa mưa dầm ở phương nam luôn khiến người ta cảm thấy thật dài, luôn là mưa xối xả, nổi lốc xoáy, Vu Phong hôm ấy đang ở trường tiến hành thi cuối kỳ, mà Vu Dương được nghỉ hè ở trong nhà làm bài tập hè trường học phát xuống.
Thời tiết vốn là trời quang vạn dặm, vạn dặm không mây, cơ mà hôm nay trở trời còn nhanh hơn lật sách, mưa hạt lớn tí ta tí tách mà rơi xuống, đồng thời cũng nổi lên gió mạnh, tiếng sấm đùng đùng đánh vào óc người, tia chớp lóe lên trong tròng mắt, không tới một phút, mưa lớn rào rào trút thẳng xuống.
Vu Dương phản ứng nhanh chóng mà đem quần áo treo ngoài ban công thu vào trong phòng, cũng đem cửa sổ đang mở ở các phòng đóng kín lại, nước mưa táp vào cửa sổ lộp độp lộp độp vang lên, thời gian vừa vặn chỉ đúng năm giờ, bé biết xe của Vu Phong hôm nay đưa tới xưởng bảo trì, anh là ngồi xe công cộng đến trường học, bây giờ đúng lúc thi xong, không biết anh về thế nào, Vu Dương cầm bút máy lên đang muốn tiếp tục làm đề toán nhìn vào con số, suy nghĩ lại bay đến trên người Vu Phong.
Mưa ngoài cửa sổ như cũ rơi thật lớn, sau nửa tiếng đồng hồ vẫn không ngừng lại, Vu Dương cầm lấy điện thoại quay số di động Vu Phong, nhưng mà điện thoại của anh không ai nhận, cái hơi nhíu mày của Vu Dương bắt đầu nhíu chặt, nhìn về phía bên tủ giày để hai chiếc ô, Vu Dương dứt khoát đứng dậy, bỏ bút máy lại trên bàn, thay giày đá bóng chống thấm của mình, lấy ô qua, cầm chìa khóa lên liền đi ra ngoài.
Vu dương đứng ở đầu cầu thang ngẩng đầu nhìn mưa rào thẳng tắp rơi xuống, cắn cắn môi sải bước chân, lúc này, người đi đường bên ngoài rất ít, trẻ con cầm ô đi ra ngoài càng ít hơn, không đến một chốc, quần bé từ đầu gối trở xuống đều bị nước mưa bắn ướt.
Ngay ngoài tiểu khu có một trạm xe, Vu Dương biết đến trường Vu Phong đi xe số mấy, may mắn bé vừa đến trạm đỗ liền trông thấy có xe tới, trên xe chen đầy người tan sở về nhà, thân thể nhỏ nhỏ của Vu Dương chen lên, bé cơ hồ không cách nào vươn tay ra đút tiền xu, tay nhỏ vươn bao lâu mới đến lúc người đằng trước lách qua một bên, cố gắng đút vào.
Nhưng mà mọi người nhìn trẻ nhỏ cũng chen xe buýt, thấy rất đáng thương, liền nhường ra chỗ trống cho bé cầm hai chiếc ô đứng được, có anh trai tốt bụng còn nhường chỗ cho bé ngồi, bé con lễ phép mà nói cảm ơn với anh trai nọ, làm cho vị anh trai mọc đầy mụn trứng cá kia phi thường ngại ngùng, bởi vì phần lớn ngời trong buồng xe đều nhìn thấy một màn này, trong thời tiết mưa gió cũng có thể gặp được người tốt, vẫn là rất không tồi.
Một đường này ngoại trừ đút tiền xu tương đối khó ra, Vu dương còn thực sự không gặp phải phiền phức gì, khi đến trạm xuống xe, bên ngoài vẫn đổ mưa, tương đương với trước đó, nước mưa này cũng không coi là lớn lắm, quần của bé con đã thành trạng thái nửa ướt nửa khô rồi.
Đây là lần đầu tiên Vu Dương ra ngoài ngồi xe công cộng, bình thường đều là do Vu Phong đưa bé đến trường, hoặc là ngồi xe buýt của trường ngoài tiểu khu đến trường học. Vu Dương vịn mép cửa xe buýt xuống xe, giương chiếc ô màu đen đứng ở biển trạm, trường học ủa Vu Dương ở đối diện đường cái, tấm biển trường học vừa đúng đối diện bên này, Vu Dương nhìn tấm biển nọ chỉ nhận thức chữ “đại", hẳn chính là trường của anh trai rồi.
Vu Dương quả thực không tìm nhầm trường, nhưng mà lúc này bé rất hoang mang, khi đứng ở cổng trường, bé không biết Vu Dương ở lớp nào, thi ở nơi nào, hơn nữa từ lúc bé ngồi xe đến trường học đã gần sáu giờ, cũng may là mùa hè, nếu là mùa đông, sắc trời sớm đã tối sầm xuống rồi.
Vu Dương cầm ô đứng ở cổng trường đại học Vu Phong đang học nhìn sinh viên và xe cộ ra ra vào vào, bảo vệ của trường đại học đều có mặt trong phòng trực ban không đi ra, trời mưa ai mà u uất đi ra ngoài dầm cho một thân ẩm ướt, Vu Dương cứ đứng ở bên ngoài, bé tin tưởng vững chắc khi anh trai đi ra sẽ trông thấy bé.
Có lẽ vận may ở bên Vu Dương, Vu Dương ở bên cổng chờ mười phút tuy rằng không nhìn thấy Vu Phong, nhưng lại nhìn thấy Bao Văn Sanh lái xe về trường nộp luận văn tốt nghiệp. Bao Văn Sanh lái xe về trường ban đầu còn cho rằng mình hoa mắt, cũng may số độ cận thì của hắn không tăng thêm, bằng không hắn sẽ không chú ý thân ảnh nho nhỏ nọ của Vu Dương.
Bao Văn Sanh ngồi ở trong xe gọi khẽ, “Dương Dương?"
Sau khi mở căng mắt xác định là Vu Dương, Bao Văn Sanh lập tức nhảy xuống xe đem bé con đón vào trong xe, Vu Dương biết Bao Văn Sanh, bé nhìn Bao Văn Sanh, nhỏ giọng chào, “Chú Bao."
Bao Văn Sanh đang muốn nói bé đôi câu, bảo rằng một mình đừng tùy tiện chạy khắp nơi gì đó, kết quả Vu Dương nói với hắn một cậu thế này, loại chuyện thân mật như vậy cư nhiên phát sinh trước mắt hắn, nếu như không phải chính tai hắn nghe thấy, người khác nói với hắn hắn còn chả thèm tin, sau đấy, Bao Văn Sanh cũng chỉ cười cười, bảo với Vu Dương, “Anh trai cháu hôm nay thi có thể chưa rời khỏi phòng học, chú chú gọi điện hỏi cho con xem sao nhé."
Vu Dương gậy đầu, “Vâng, cảm ơn chú Bao."
Nhìn mái đầu ướt rượt của Vu Dương, Bao văn Sanh còn thực hi vọng lập tức liền có thể biết hướng đi của Vu Phong, mà Vu Phong lúc này đang cùng nhóm Đặng Vũ Phong ngồi trong phòng học chờ mưa tạnh, điện thoại anh hết pin rồi, không cách nào gọi điện về nhà, bé con hẳn là ở trong nhà làm bài tập đợi anh về mới đúng.
Bao Văn Sanh gọi điện cho Đặng Vũ Phong, tốc độ tiếp điện thoại của hắn cũng tính là nhanh, vừa bắt máy liền nói một câu, “Bánh Bao, ngày mưa đặc biệt tới đón tôi về nhà sao?"
Bao Văn Sanh là người lớn tuổi hơn chút không để ý trêu chọc của hắn, nói, “Đừng nói nhảm, cậu biết vu Phong hiện tại ở đâu không?"
Đặng Vũ Phong ở đầu kia còn thực sự không tám nhảm tiếp với hắn, “Bọn tôi vừa thi xong, không mang ô, đều ở trong phòng học chờ mưa tạnh nè."
“Tôi bây giờ ở cổng, tôi lái xe đến dưới lầu đón các cậu về chung."
Nếu như Vu Phong ở đó, như vậy đợi một lúc nhất định sẽ cùng đi xuống với họ, vì thế Bao Văn Sanh tâm lý tà ác không bảo chuyện liên quan đến Vu Dương ở trên xe cho Đặng Vũ Phong, hắn cúp điện thoại nói với Vu Dương, “Chúng ta đi đón anh trai cháu, ngồi vững a."
Xe lần nữa khởi động, Vu Dương nhìn từng hàng cây trong trường lui về phía sau, nghĩ đến sắp gặp được anh trai trong lòng bé liền đặc biệt cao hứng.
Xe lái đến dưới lầu giảng đường, nơi đó đứng rất nhiều sinh viên ôm sách chờ mưa tạnh, Vu Dương rất nhanh liền tìm thấy thân ảnh Vu Phong trong đám đông, anh rất cao, tuy chưa đến mức hạc trong bầy gà, nhưng cũng không sai biệt lắm, dù sao bên cạnh anh còn có Đặng Vũ Phong đẹp trai.
Khi Vu Phong nhìn thấy Vu Dương ngồi trên ghế phó lái, cau mày sửng sốt một lúc, sau đó mới theo lên xe.
Vu Phong cùng Đặng Vũ Phong lên xe, Đặng Vũ Phong cũng kinh ngạc sự tồn tại của Vu Dương, “Dương Dương, sao cháu lại ở chỗ này?"
Vu Dương quay đầu nhìn bọn họ, ngẩng đầu nhìn Vu Phong, gọi, “Anh."
Trả lời vấn đề của Đặng Vũ Phong là Bao Văn Sanh, “Dương Dương là đến đưa ô cho Vu Phong, Vu Phong, cậu không nói cho Dương Dương cậu thi ở đâu à?"
Vu Phong bầu trời dần dần trở tối bên ngoài một cái, sau đó xoay đầu qua, đen mặt như là không tin tưởng mà hỏi Vu Dương, “Em tự mình ngồi xe qua đây?"
Vu Dương gật đầu ừm đáp lời.
Sau đó Vu Phong xụ mặt nghiêng người về phía trước đem toàn thân Vu Dương nhìn một lượt, tiếp đó hít sâu, nói với Đặng Vũ Phong, “Cậu ngồi đằng trước đi, để Vu Dương đến ngồi phía sau."
Sau đó Vu Dương và Đặng Vũ Phong tráo đổi vị trí, Vu Dương vừa đến phía sau, cửa xe vừa đóng lại, Vu Phong túm lấy bé liền đặt bé ở trên đùi, một cái đánh vỗ lên mông bé.
Bốp!
Vu Dương lúc này rất tủi thân, hai người đăng trước cũng sững sờ không dám lên tiếng, bọ họ lần đầu tiên thấy Vu Phong giáo dục con trai.
Vu Phong chỉ vỗ một cái, không nặng không nhẹ, khi Vu Dương ngẩng đầu lên đôi mắt đã ngấn nước, nhưng không chảy xuống từ hốc mắt, anh nghiêm mặt hỏi Vu Dương, “Biết anh vì sao đánh em không?"
Vu Dương thành thực mà lắc lắc đầu, sau đó cúi đầu nói với Vu Phong, “Em xin lỗi, anh."
Bao Văn Sanh đang làm tài xế muốn mở miệng, cơ mà sau đó lại ngậm miệng lại, khởi động động cơ.
Sau đó Vu Phong không bế Vu Dương, chỉ để bé ngồi đó tự mình kiểm điểm, trong buồng xe cũng không ai nói chuyện, Đặng Vũ Phong muốn nói chuyện điều tiết không khí, nhưng khí áp xung quanh Vu Phong quá thấp điều tiết không nổi, hơn nữa Vu dương một bộ dáng cố nén không khóc, nhìn đến độ hắn cũng thấy nhát.
Sau khi về đến nhà, Vu Phong để Vu Dương thay quần áo ra, sau đó mắt lạnh nhìn bé, “Nghĩ ra anh vì sao phải đánh em rồi chứ?"
Vu Dương đỏ vành mắt, lắc đầu như cũ, Vu Phong ngồi xổm xuống, hai tay giữ lấy bả vai bé nói, “Vu Dương, bên ngoài vừa sét đánh, vừa đổ mưa, vừa nổi gió, em một mình ở bên ngoài nếu như xảy ra chuyện gì, anh biết làm sao?"
Vu Dương tức thì hiểu rõ, đôi mắt đỏ đỏ chớp hai cái, lặng lẽ rơi nước mắt, bé ôm lấy cổ Vu Phong, nhỏ giọng nói, “Anh ơi, em xin lỗi, sau này em sẽ không chạy ra ngoài khi trời mưa to sấm chớp nữa."
Vu Phong xoa gáy bé nói, “Anh sẽ lo lắng, có biết không?"
Tuy rằng sự tình không phát triển theo phương hướng bạn bè Vu Phong nghĩ, nhưng Vu Phong rất thỏa mãn, hành động trời mưa đưa ô, thực sự khiến anh vui sướng, cảm động chưa từng có.
Vu Dương cọ cọ mặt Vu Phong, “Anh ơi…"
Tuy nói về chuyện lần này Vu Phong lòng còn sợ hãi, anh không dám tưởng tượng ngày mưa hôm ấy nếu như Vu Dương xảy ra chuyện gì. Sau này, anh bắt đầu tiến hành giảng giải tri thức an toàn giao thông với Vu Dương, Vu Dương ở trường nghe cô giáo nói qua, nhưng nhớ không sâu, sau khi Vu Phong nói qua, bé liền nhớ kỹ trong lòng, hơn nữa, từ đó về sau, Vu Phong bắt đầu để bé học tự ngồi xe đến trường, đương nhiên, khi mới bắt đầu, Vu Phong lái xe con theo sát phía sau xe buýt, thẳng đến khi Vu Dương an toàn đến được trường học, anh mới an tâm mà đi làm chuyện cảu mình.
Vu Dương lên tiểu học, buổi trưa ở trường học ăn cơm trưa, buổi tối mới về nhà, Vu Phong không quá lo lắng sẽ có chuyện gì, có khi anh sẽ tự mình đến trường đón bé con tan học.
Hôm nay, Vu dương tự mình ngồi xe về nhà, tự mình dùng chìa khóa mở cửa, theo thói quen trước khi vào cửa thì thay một đôi dép lê lớn hơn một cỡ.
Sau khi bé về nhà liền đem cặp sách để lên bàn học trong thư phòng, bé con một thân đồng phục màu xanh trắng, bạch bạch bạch mà xông tới phòng bếp, hô lên với Vu Phong đang nấu cơm bên trong, “Anh ơi, em về rồi."
Vu Phong quay đầu hơi hơi mỉm cười với bé, “Đi rửa tay trước đi, đợi lát ăn cơm."
Vu Dương hé miệng cười nói, “Vâng."
Tác giả :
Chấp Loạn