Phù Thiên Ký
Chương 41: Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công
Liếc sang Vương Chi đang đứng nghiền ngẫm phía đối diện, Lăng Tố hỏi:
"Những gì ta vừa nói ngươi đã nắm được hết chưa?".
"Hiểu được". - Vương Chi gật đầu đáp gọn.
"Vậy bây giờ ta sẽ giảng giải cho ngươi về những lưu ý trong quá trình tu luyện ở từng cảnh giới. Đầu tiên là Khai nhãn cảnh...".
...
...
Chẳng biết qua bao lâu, chỉ thấy mặt trời đã lên gần đến đỉnh đầu, lúc này Lăng Tố mới giảng giải hết những kiến thức cần thiết cho Vương Chi. Với tư cách là một tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng, từng câu nàng nói ra đều chỉ rõ điểm trọng yếu của vấn đề, qua đó giúp cho Vương Chí có cái nhìn rõ ràng và toàn diện hơn trước rất nhiều. Dĩ nhiên là Vương Chi thừa hiểu điều đó. Hắn rất cảm kích vị thập tam trưởng lão trước mặt, không phải bây giờ mà từ thời điểm diễn ra Đại hội luyện đan, lúc nàng giúp hắn giải trừ hàn khí và cho hắn lọ Bách Niên Linh Nhũ kia thì hắn đã sinh lòng cảm kích rồi, hiện giờ có chăng là nó nhiều hơn thôi.
"Trưởng lão thật là một người tốt". - Vương Chi thầm đánh giá. Và như để chứng minh cho nhận định ấy của hắn, Lăng Tố ân cần bảo:
"Vương Chi, ngươi còn có thắc mắc gì nữa không? Nếu có thì cứ hỏi, ta sẽ giải đáp cặn kẽ".
"Chẳng những tốt mà còn rất chu đáo". Thầm bổ sung cho đánh giá của mình trước đó rồi Vương Chi mới lên tiếng đáp:
"Trưởng lão, ta... đệ tử hết thắc mắc rồi".
"Vương Chi".
Nghe trưởng lão gọi tên mình, Vương Chi vội trả lời: "Có".
"Cứ xưng hô như bình thường đi, đừng gượng ép. Ta cũng không phải người thích chấp nhặt".
"Trưởng lão, như vậy có được không?". - Gãi lên mặt mình hai cái nhè nhẹ, Vương Chi ngại ngùng hỏi: "Người sẽ không phạt ta chứ?".
"Ngươi đã vừa xưng hô tự nhiên như vậy rồi còn hỏi". - Lần này người lên tiếng là Hoàng Nữ Tú Anh. Mặc dù giọng nàng rất nhỏ nhưng do ở khoảng cách rất gần, lại cộng thêm thính giác nhạy bén của tu sĩ nên cả Vương Chi lẫn Lăng Tố đều nghe rõ mồn một. Lăng Tố thì không thấy phản ứng gì, về phần Vương Chi, hắn dùng ánh mắt là lạ liếc sang vị sư tỷ vừa vạch trần mình. Đó là một cái nhìn "kỳ kỳ" (theo cảm nhận của Hoàng Nữ Tú Anh) và nàng chẳng thể biết là nó có ý nghĩa ra sao.
Trách móc? Không phải. Khó chịu? Cũng không giống. Tóm lại thì nó là một cái nhìn vô nghĩa, phải, chẳng có ý nghĩa gì cả. Sau cùng thì Hoàng Nữ Tú Anh đã kết luận như vậy.
"Hừm".
Nhận thấy bầu không khí có chút khác thường, Lăng Tố khẽ hắng giọng, nhìn Vương Chi và bảo:
"Ngươi cứ xưng hô tự nhiên đi. Nếu không có ý vô lễ thì không sao".
"Ta sẽ không vô lễ, ừm, nhất là với trưởng lão".
Đó là lời hứa của Vương Chi, có lẽ là kèm theo một chút biểu lộ gì đấy. Đáng tiếc, Lăng Tố dường như chẳng lưu tâm lắm. Nàng chuyển đổi chủ đề:
"Được rồi, giờ ta sẽ truyền thụ công pháp cho ngươi".
Nghĩ ngợi một lúc, nàng đưa ra quyết định: "Công pháp chủ tu hiện tại của ngươi là Tiểu Bích Hải Triều Sinh Quyết, vốn có thuộc tính thủy và rất phù hợp với căn cơ của ngươi. Theo ta nghĩ thì hướng đi tốt nhất cho ngươi bây giờ là tiếp tục tu luyện một bộ công pháp thuộc tính thủy khác, hiển nhiên là với phẩm cấp cao hơn Tiểu Bích Hải Triều Sinh Quyết".
Chẳng rõ từ bao giờ trên tay Lăng Tố đã xuất hiện thêm một cuốn sách màu đen cũ kỹ, nàng đưa qua cho Vương Chi, nói: "Ở đây ta có một bộ Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công có phẩm cấp và uy lực không tệ, ngươi cầm lấy".
Đưa tay tiếp nhận cuốn sách màu đen kia, trong lòng Vương Chi không khỏi nghi hoặc. Nguyên do là bởi xưa nay tu đạo giả vẫn luôn dùng ngọc giản để ghi chép, dù là kinh nghiệm tu luyện, công pháp hay bất cứ gì đi nữa. Thật sự thì rất hiếm có người ghi chép vào sách, đơn giản là vì nó khá mất thời gian. Với ngọc giản, tu sĩ chỉ cần dùng thần niệm "khắc" vào là xong; trong khi với sách, họ phải viết ra từng chữ, từng chữ. Dĩ nhiên là không phải tất cả sách đều phải ghi chép như vậy, có một số được làm từ những chất liệu đặc biệt cũng "khắc" được bằng thần niệm như đối với ngọc giản, chỉ là... rất ít. Ngọc giản vừa tiện lợi lại vừa có thẩm mỹ, so với sách thì chẳng phải là tốt hơn nhiều sao?
"Người ta thường nói cái gì càng hiếm thì càng quý, chắc là...".
Vương Chi thật tình không biết nên nghĩ tiếp thế nào cho phải. Cuốn sách màu đen kia... hắn nhìn tới nhìn lui vẫn chẳng thấy nó có chỗ nào đặc biệt. Nếu thế cũng thôi, đằng này nó lại cũ đến mức gần như muốn đứt lìa ra, thật là khiến hắn muốn cầm mạnh cũng sợ làm rách.
Đây là cuốn sách dùng để ghi chép công pháp cao cấp ư? Không lẽ cái gì càng trân quý thì bề ngoài phải càng bình thường sao?
Càng nghĩ, Vương Chi càng lắc đầu lia lịa. Bộ dạng ấy của hắn là sự biểu hiện thành thật và tất nhiên nó đã khiến sư đồ Lăng Tố phải chú ý.
"Vương Chi". - Lăng Tố chủ động lên tiếng - "Ngươi không hài lòng với bộ công pháp này sao?".
"Không có". - Vương Chi lắc đầu phủ nhận. Với nét mặt chân thành, hắn giải thích: "Ta vẫn chưa xem nội dung... Nhưng cuốn sách này thật sự là rất cũ...".
"Ngươi yên tâm". - Lăng Tố trấn an - "Ta bảo đảm bộ Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công mà ngươi đang cầm là một công pháp rất cao cấp, chắc chắn sẽ không làm ngươi phải thất vọng đâu".
"Vậy để ta lật xem thử".
Nói xong, Vương Chi bắt đầu lật ra trang sách đầu tiên. Một dòng chữ tức thì hiện ra:
"Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công - Tà Nguyệt Kiến Giải".
Vương Chi tiếp tục lật qua trang thứ hai.
"... Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công bao gồm chín tầng và ba mươi loại biến hóa khác nhau. Người có tư chất bình thường cả đời chỉ có thể luyện đến tầng thứ ba. Người có tư chất tốt thì luyện được đến tầng thứ sáu là cực hạn. Riêng với người được gọi là thiên tài, thiết nghĩ cũng chỉ luyện được đến tầng thứ tám là cùng. Tà Nguyệt ta Khai nhãn thành công vào năm bảy tuổi, năm mười sáu tuổi bước vào Linh châu cảnh, đến năm ba mươi tuổi thì đột phá Linh châu đệ cửu trọng tiến vào Thiên hà cảnh, năm năm mươi tuổi trở thành tu sĩ Linh anh cảnh, được mọi người xưng tụng là kỳ tài ngàn năm khó gặp trong giới tu đạo, thế nhưng thủy chung cũng không cách nào luyện được tầng thứ chín của bộ công pháp này...".
Đọc tới đó, da đầu Vương Chi lập tức tê rần. Hắn quá rung động.
Bảy tuổi khai nhãn thành công, mười sáu tuổi bước vào Linh châu cảnh, ba mươi tuổi trở thành tu sĩ Thiên hà cảnh, năm mươi tuổi đột phá Linh anh cảnh...
Cái này... Cái này... còn là người sao? Vương Chi hắn năm nay đã mười chín tuổi mà vẫn chỉ là một tên tu sĩ Khai nhãn trung kỳ nhỏ nhoi, nếu như đem so sánh với vị đại nhân Tà Nguyệt kia...
Vương Chi triệt để câm lặng. Hắn căn bản là chẳng có tư cách để so với người ta. Bây giờ thì hắn đã hoàn toàn tin tưởng những gì Lăng Tố nói là thật, bộ Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công này thật sự đúng là một công pháp cao cấp, không, phải gọi là siêu siêu cao cấp mới đúng. Theo lý mà nói thì hắn nên vui mừng vì được truyền dạy miễn phí bộ công pháp này, thế nhưng là... hắn vui không nổi.
Nghĩ đi, vị đại nhân Tà Nguyệt kia kinh tài tuyệt diễm đến thế mà cũng chỉ luyện được tới tầng thứ tám, hơn nữa ông cũng nhận định rằng người có tư chất bình thường thì dù luyện cả đời cũng không qua được tầng thứ ba, như vậy Vương Chi hắn có thể vui mừng được sao? Hắn là người có tư chất rất rất bình thường đấy!
"Những gì ta vừa nói ngươi đã nắm được hết chưa?".
"Hiểu được". - Vương Chi gật đầu đáp gọn.
"Vậy bây giờ ta sẽ giảng giải cho ngươi về những lưu ý trong quá trình tu luyện ở từng cảnh giới. Đầu tiên là Khai nhãn cảnh...".
...
...
Chẳng biết qua bao lâu, chỉ thấy mặt trời đã lên gần đến đỉnh đầu, lúc này Lăng Tố mới giảng giải hết những kiến thức cần thiết cho Vương Chi. Với tư cách là một tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng, từng câu nàng nói ra đều chỉ rõ điểm trọng yếu của vấn đề, qua đó giúp cho Vương Chí có cái nhìn rõ ràng và toàn diện hơn trước rất nhiều. Dĩ nhiên là Vương Chi thừa hiểu điều đó. Hắn rất cảm kích vị thập tam trưởng lão trước mặt, không phải bây giờ mà từ thời điểm diễn ra Đại hội luyện đan, lúc nàng giúp hắn giải trừ hàn khí và cho hắn lọ Bách Niên Linh Nhũ kia thì hắn đã sinh lòng cảm kích rồi, hiện giờ có chăng là nó nhiều hơn thôi.
"Trưởng lão thật là một người tốt". - Vương Chi thầm đánh giá. Và như để chứng minh cho nhận định ấy của hắn, Lăng Tố ân cần bảo:
"Vương Chi, ngươi còn có thắc mắc gì nữa không? Nếu có thì cứ hỏi, ta sẽ giải đáp cặn kẽ".
"Chẳng những tốt mà còn rất chu đáo". Thầm bổ sung cho đánh giá của mình trước đó rồi Vương Chi mới lên tiếng đáp:
"Trưởng lão, ta... đệ tử hết thắc mắc rồi".
"Vương Chi".
Nghe trưởng lão gọi tên mình, Vương Chi vội trả lời: "Có".
"Cứ xưng hô như bình thường đi, đừng gượng ép. Ta cũng không phải người thích chấp nhặt".
"Trưởng lão, như vậy có được không?". - Gãi lên mặt mình hai cái nhè nhẹ, Vương Chi ngại ngùng hỏi: "Người sẽ không phạt ta chứ?".
"Ngươi đã vừa xưng hô tự nhiên như vậy rồi còn hỏi". - Lần này người lên tiếng là Hoàng Nữ Tú Anh. Mặc dù giọng nàng rất nhỏ nhưng do ở khoảng cách rất gần, lại cộng thêm thính giác nhạy bén của tu sĩ nên cả Vương Chi lẫn Lăng Tố đều nghe rõ mồn một. Lăng Tố thì không thấy phản ứng gì, về phần Vương Chi, hắn dùng ánh mắt là lạ liếc sang vị sư tỷ vừa vạch trần mình. Đó là một cái nhìn "kỳ kỳ" (theo cảm nhận của Hoàng Nữ Tú Anh) và nàng chẳng thể biết là nó có ý nghĩa ra sao.
Trách móc? Không phải. Khó chịu? Cũng không giống. Tóm lại thì nó là một cái nhìn vô nghĩa, phải, chẳng có ý nghĩa gì cả. Sau cùng thì Hoàng Nữ Tú Anh đã kết luận như vậy.
"Hừm".
Nhận thấy bầu không khí có chút khác thường, Lăng Tố khẽ hắng giọng, nhìn Vương Chi và bảo:
"Ngươi cứ xưng hô tự nhiên đi. Nếu không có ý vô lễ thì không sao".
"Ta sẽ không vô lễ, ừm, nhất là với trưởng lão".
Đó là lời hứa của Vương Chi, có lẽ là kèm theo một chút biểu lộ gì đấy. Đáng tiếc, Lăng Tố dường như chẳng lưu tâm lắm. Nàng chuyển đổi chủ đề:
"Được rồi, giờ ta sẽ truyền thụ công pháp cho ngươi".
Nghĩ ngợi một lúc, nàng đưa ra quyết định: "Công pháp chủ tu hiện tại của ngươi là Tiểu Bích Hải Triều Sinh Quyết, vốn có thuộc tính thủy và rất phù hợp với căn cơ của ngươi. Theo ta nghĩ thì hướng đi tốt nhất cho ngươi bây giờ là tiếp tục tu luyện một bộ công pháp thuộc tính thủy khác, hiển nhiên là với phẩm cấp cao hơn Tiểu Bích Hải Triều Sinh Quyết".
Chẳng rõ từ bao giờ trên tay Lăng Tố đã xuất hiện thêm một cuốn sách màu đen cũ kỹ, nàng đưa qua cho Vương Chi, nói: "Ở đây ta có một bộ Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công có phẩm cấp và uy lực không tệ, ngươi cầm lấy".
Đưa tay tiếp nhận cuốn sách màu đen kia, trong lòng Vương Chi không khỏi nghi hoặc. Nguyên do là bởi xưa nay tu đạo giả vẫn luôn dùng ngọc giản để ghi chép, dù là kinh nghiệm tu luyện, công pháp hay bất cứ gì đi nữa. Thật sự thì rất hiếm có người ghi chép vào sách, đơn giản là vì nó khá mất thời gian. Với ngọc giản, tu sĩ chỉ cần dùng thần niệm "khắc" vào là xong; trong khi với sách, họ phải viết ra từng chữ, từng chữ. Dĩ nhiên là không phải tất cả sách đều phải ghi chép như vậy, có một số được làm từ những chất liệu đặc biệt cũng "khắc" được bằng thần niệm như đối với ngọc giản, chỉ là... rất ít. Ngọc giản vừa tiện lợi lại vừa có thẩm mỹ, so với sách thì chẳng phải là tốt hơn nhiều sao?
"Người ta thường nói cái gì càng hiếm thì càng quý, chắc là...".
Vương Chi thật tình không biết nên nghĩ tiếp thế nào cho phải. Cuốn sách màu đen kia... hắn nhìn tới nhìn lui vẫn chẳng thấy nó có chỗ nào đặc biệt. Nếu thế cũng thôi, đằng này nó lại cũ đến mức gần như muốn đứt lìa ra, thật là khiến hắn muốn cầm mạnh cũng sợ làm rách.
Đây là cuốn sách dùng để ghi chép công pháp cao cấp ư? Không lẽ cái gì càng trân quý thì bề ngoài phải càng bình thường sao?
Càng nghĩ, Vương Chi càng lắc đầu lia lịa. Bộ dạng ấy của hắn là sự biểu hiện thành thật và tất nhiên nó đã khiến sư đồ Lăng Tố phải chú ý.
"Vương Chi". - Lăng Tố chủ động lên tiếng - "Ngươi không hài lòng với bộ công pháp này sao?".
"Không có". - Vương Chi lắc đầu phủ nhận. Với nét mặt chân thành, hắn giải thích: "Ta vẫn chưa xem nội dung... Nhưng cuốn sách này thật sự là rất cũ...".
"Ngươi yên tâm". - Lăng Tố trấn an - "Ta bảo đảm bộ Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công mà ngươi đang cầm là một công pháp rất cao cấp, chắc chắn sẽ không làm ngươi phải thất vọng đâu".
"Vậy để ta lật xem thử".
Nói xong, Vương Chi bắt đầu lật ra trang sách đầu tiên. Một dòng chữ tức thì hiện ra:
"Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công - Tà Nguyệt Kiến Giải".
Vương Chi tiếp tục lật qua trang thứ hai.
"... Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công bao gồm chín tầng và ba mươi loại biến hóa khác nhau. Người có tư chất bình thường cả đời chỉ có thể luyện đến tầng thứ ba. Người có tư chất tốt thì luyện được đến tầng thứ sáu là cực hạn. Riêng với người được gọi là thiên tài, thiết nghĩ cũng chỉ luyện được đến tầng thứ tám là cùng. Tà Nguyệt ta Khai nhãn thành công vào năm bảy tuổi, năm mười sáu tuổi bước vào Linh châu cảnh, đến năm ba mươi tuổi thì đột phá Linh châu đệ cửu trọng tiến vào Thiên hà cảnh, năm năm mươi tuổi trở thành tu sĩ Linh anh cảnh, được mọi người xưng tụng là kỳ tài ngàn năm khó gặp trong giới tu đạo, thế nhưng thủy chung cũng không cách nào luyện được tầng thứ chín của bộ công pháp này...".
Đọc tới đó, da đầu Vương Chi lập tức tê rần. Hắn quá rung động.
Bảy tuổi khai nhãn thành công, mười sáu tuổi bước vào Linh châu cảnh, ba mươi tuổi trở thành tu sĩ Thiên hà cảnh, năm mươi tuổi đột phá Linh anh cảnh...
Cái này... Cái này... còn là người sao? Vương Chi hắn năm nay đã mười chín tuổi mà vẫn chỉ là một tên tu sĩ Khai nhãn trung kỳ nhỏ nhoi, nếu như đem so sánh với vị đại nhân Tà Nguyệt kia...
Vương Chi triệt để câm lặng. Hắn căn bản là chẳng có tư cách để so với người ta. Bây giờ thì hắn đã hoàn toàn tin tưởng những gì Lăng Tố nói là thật, bộ Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công này thật sự đúng là một công pháp cao cấp, không, phải gọi là siêu siêu cao cấp mới đúng. Theo lý mà nói thì hắn nên vui mừng vì được truyền dạy miễn phí bộ công pháp này, thế nhưng là... hắn vui không nổi.
Nghĩ đi, vị đại nhân Tà Nguyệt kia kinh tài tuyệt diễm đến thế mà cũng chỉ luyện được tới tầng thứ tám, hơn nữa ông cũng nhận định rằng người có tư chất bình thường thì dù luyện cả đời cũng không qua được tầng thứ ba, như vậy Vương Chi hắn có thể vui mừng được sao? Hắn là người có tư chất rất rất bình thường đấy!
Tác giả :
RoG.Levi Vari