Phù Thiên Ký
Chương 4: Thân thể dị biến
Vương Chi đảo mắt một vòng, bảo:
"Vậy ngươi đưa linh thạch đây rồi ta trả y phục cho ngươi".
"Được rồi, được rồi". - Cô gái cười khẽ: "Tạm thời tỷ tỷ để nó ở chỗ ngươi, vài ngày nữa tỷ tỷ sẽ tới chuộc lại. Tiểu đệ đệ, ngươi nhất định không được bán đâu đấy. Nếu ngươi dám bán hay làm mất nó, tỷ tỷ nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu".
Dặn dò xong, cô gái liền nhanh chóng rời đi.
"Tiểu đệ đệ, tên tỷ tỷ là Lăng Mị, nhớ kỹ đấy!". - Đó là những lời sau cùng nàng lưu lại trước khi thân ảnh hoàn toàn biến mất.
"Thôi chết! Tại sao ta lại không hỏi thân phận cô ta? Biết đâu cô ta là kẻ gian. Đúng là bị linh thạch làm mờ mắt a!".
...
"Còn nói là vài ngày nữa quay lại. Hừ, đúng là đồ lừa đảo".
Nhìn xuống bộ y phục màu trắng trên tay, Vương Chi càng thêm hậm hực:
"Còn tưởng là pháp khí cao cấp, hóa ra chỉ là loại tơ lụa bình thường, ngay cả một viên linh thạch cũng không đáng. Sao mắt ta lại kém như vậy chứ? Nhưng rõ ràng lúc đó ta nhìn thấy trên bộ y phục có hồng quang lưu chuyển mà".
Chắc chắn là nữ nhân kia giở trò quỷ. Đó là kết luận sau cùng của hắn.
Hết sức khó chịu, Vương Chi đem bộ y phục ném xuống đất, sau đó dùng chân ra sức giẫm đạp...
"Ồ, cái gì đây nhỉ?".
Phát tiết một hồi, Vương Chi chợt phát hiện một vật gì đó rơi ra từ trong bộ y phục. Hắn cúi xuống nhặt lên thì biết đó là một mảnh vỡ to bằng ngón tay, màu đỏ như máu.
"Không phải ngọc cũng không phải bảo thạch, là gì nhỉ?".
"Quái! Sao càng lúc nó càng nóng lên?".
Mảnh vỡ vô danh trong lòng bàn tay Vương Chi chẳng những nóng mà còn đang phát sáng. Mới đầu chỉ nhàn nhạt yếu ớt, nhưng dần đần, hồng quang càng ngày càng thịnh, sau cùng thì chói lòa như một mặt trời nhỏ. Đúng lúc này dị biến chợt phát sinh.
Mảnh vỡ vô danh nọ bắt đầu hòa tan, không sai, chính là hòa tan. Kỳ lạ hơn là sau khi tan ra, chất dịch từ mảnh vỡ lại không chảy xuống đất mà dung nhập vào lòng bàn tay Vương Chi. Đương nhiên hiện giờ hắn chẳng thể nhìn thấy cảnh tượng này bởi đôi mắt đã nhắm nghiền lại. Cứ thế, mãi cho đến khi hồng quang tắt lịm...
Vương Chi từ từ mở mắt ra, bộ dáng hết sức cẩn thận.
Ủa? Mảnh vỡ đâu rồi?
Không có... Ở đây cũng không có... Chỗ này cũng không có...
Sau khi cố gắng lục lọi khắp phòng mà vẫn không tìm thấy mảnh vỡ kia, Vương Chi thất thần ngồi xuống chiếc giường tre mộc mạc của mình, miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Xong rồi, xong rồi... Linh thạch của ta... Linh thạch của ta...".
Trong lúc thiểu não, hắn vô tình liếc qua bộ y phục của kẻ lừa đảo, ánh mắt nhất thời sáng lên. Hắn lập tức bật dậy, bằng tốc độ nhanh nhất đem nó nhặt lên, bắt đầu tìm kiếm.
Một lần. Hai lần. Ba lần... Có lẽ là đến lần thứ mấy mươi, sau khi tất thảy từng chi tiết của bộ y phục đã khắc sâu vào đầu mình, Vương Chi mới triệt để hết hy vọng. Hắn chẳng tìm thấy thứ gì đáng giá nữa cả.
"Mảnh vỡ kia có thể phát sáng, như vậy khẳng định là đồ tốt. Nhưng mà tại sao tự dưng nó lại biến mất chứ?".
"Ông trời, ông đúng là thích trêu ngươi ta. Rảnh rỗi không có chuyện gì làm cũng đừng tìm ta chứ...".
Trong khi Vương Chi mãi than vãn, hắn không hề phát giác cơ thể mình đang bắt đầu thay đổi. Làn da hắn dần chuyển sang màu đỏ, kỳ lạ hơn nữa là các mạch máu lại biến thành màu đen; mặc dù hiện giờ là trời đêm cuối tháng nhưng chúng lại hiện rõ mồn một, tựa như những ngôi sao quỷ dị trong thế gian tăm tối.
Chẳng biết qua bao lâu, cảm xúc của Vương Chi rốt cuộc cũng cân bằng trở lại. Có điều sự cân bằng ấy không kéo dài lâu lắm.
"A!".
Vương Chi mắt chữ "O", mồm chữ "A" nhìn chằm chằm vào hai tay mình, khuôn mặt cứng đờ. Mất một đỗi, hắn mới bật dậy rồi vội vã lấy một tấm kính đưa ra trước mặt.
Xoảng!
Q-Quỷ! Gặp quỷ rồi! Gặp quỷ rồi!
Ta nhất định là nằm mơ! Nhất định là nằm mơ!
Thế nhưng mà...
Vương Chi chậm chạp chuyển ánh mắt xuống đôi tay mình...
Đây cũng không phải là mơ a!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là bị trời phạt?
Như vậy cũng quá ác độc đi! Ta chỉ nói có mấy câu thôi mà!
Vương Chi không ngừng đi qua đi lại trong phòng, gương mặt cực độ hoảng hốt. Hắn sợ hãi. Sợ đến mức hắn chẳng biết bản thân phải làm gì nữa. Dẫu sao hắn vẫn chỉ là một thanh niên thuần khiết chưa trải chuyện đời, có bộ dáng như vậy cũng là lẽ thường.
Ong!
Bất thình lình, một cơn đau khủng khiếp giáng xuống đầu Vương Chi. Nó dữ dội đến mức mà ngay khi hắn chỉ vừa mới cảm nhận được thì đã ngã lăn quay ra đất, bất tỉnh nhân sự. Nếu lúc này có ai đó đi ngang qua thì nhất định sẽ bị dọa cho nhảy dựng. Bởi vì Vương Chi bây giờ thật sự không phải là Vương Chi nữa. Nhìn hắn chẳng khác gì... một con quái vật.
...
Tại một nơi khác của Thiên Đan Phong.
Một cô gái tuổi tầm đôi mươi, dáng người vô cùng gợi cảm đang chăm chú nhìn vào lô đỉnh trước mặt, mắt không dám chớp lấy một cái. Đột nhiên, nàng há miệng phun ra một màn sương mờ đục. Kế đó, nàng nhẹ phẩy tay, màn sương tức thì bị thu vào lô đỉnh.
Qua chừng nửa canh giờ.
"Ngưng". - Cô gái khẽ hô.
Lại qua thêm nửa canh giờ.
"Phù.. ù.. ù...".
Thở ra một ngụm trọc khí, cô gái vén tay áo lau mồ hôi nhễ nhại còn đọng trên trán, nét mặt hết sức uể oải.
"Cuối cùng cũng xong. Linh đan lục phẩm đúng là không dễ luyện a".
Nói đoạn, nàng đem nắp đỉnh mở ra rồi thò tay vào lấy đan dược, tỉ mỉ đếm:
"Một viên linh đan, hai viên linh đan, ba viên linh đan, bốn viên linh đan, năm viên linh đan".
Sau khi chắc chắn mình không còn bỏ sót viên nào nữa, cô gái mới cẩn thận lấy ra một chiếc lọ nhỏ màu trắng, đem linh đan bỏ vào. Đúng lúc này, một con hạc giấy từ ngoài bay vào lòng bàn tay nàng.
"Tỷ tỷ, đang làm gì đó?". - Một giọng nói dễ nghe từ hạc giấy cất lên.
Cô gái vội đem lọ linh đan nhét vào trong ngực, chỉnh lại trang phục rồi mới chậm rãi bước ra khỏi phòng...
"Tỷ tỷ".
"Tố Tố, muội xuất quan rồi?".
Cô gái được gọi Tố Tố nhẹ gật đầu: "Muội vừa xuất quan liền đến tìm tỷ. Phải rồi, tỷ mới luyện đan xong hả?".
"Không có". - Lăng Mị lắc đầu, mặt không đổi sắc, nói: "Dẹp dọn đồ đạc thôi".
Lăng Tố nghe thế thì khẽ cười, thầm nghĩ vị tỷ tỷ này của mình vẫn không thay đổi chút nào.
"Được rồi Tố Tố, muội vừa đột phá Linh châu đệ cửu trọng, có phải chúng ta nên chúc mừng hay không?".
Chẳng đợi Lăng Tố trả lời, Lăng Mị đã nắm tay nàng kéo đi: "Chúng ta đi chúc mừng nào".
...
"Tỷ, chúng ta đến nơi này làm gì?". - Lăng Tố nhìn cửa hàng trước mặt, nghi hoặc hỏi.
"Đương nhiên là mua y phục rồi". - Lăng Mị đáp.
"Nhưng đây là một cửa hàng bình thường, không có bán linh y".
"Linh y?". - Lăng Mị hơi mất tự nhiên: "Ta hết linh thạch rồi".
Lăng Tố cũng không ngạc nhiên, có vẻ đã quen thuộc với trường hợp này. Nàng mỉm cười, nói:
"Không sao. Để muội mua cho tỷ".
Do dự trong chốc lát, Lăng Mị lắc đầu:
"Không cần đâu".
Nàng thầm bổ sung thêm một câu: "Ta cũng không muốn mang đồ của muội mua đi bán a".
...
"Tỷ, chúng ta đến nơi này làm gì?".
"Ăn a".
"Nhưng chúng ta là người tu đạo".
"Tu đạo cũng cần ăn mà".
"Nhưng ở đây tất cả đều là thức ăn phàm tục".
...
"Tỷ, đây là?".
"Hồ lô đường. Ăn đi, rất ngon".
"..."
...
"Vậy ngươi đưa linh thạch đây rồi ta trả y phục cho ngươi".
"Được rồi, được rồi". - Cô gái cười khẽ: "Tạm thời tỷ tỷ để nó ở chỗ ngươi, vài ngày nữa tỷ tỷ sẽ tới chuộc lại. Tiểu đệ đệ, ngươi nhất định không được bán đâu đấy. Nếu ngươi dám bán hay làm mất nó, tỷ tỷ nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu".
Dặn dò xong, cô gái liền nhanh chóng rời đi.
"Tiểu đệ đệ, tên tỷ tỷ là Lăng Mị, nhớ kỹ đấy!". - Đó là những lời sau cùng nàng lưu lại trước khi thân ảnh hoàn toàn biến mất.
"Thôi chết! Tại sao ta lại không hỏi thân phận cô ta? Biết đâu cô ta là kẻ gian. Đúng là bị linh thạch làm mờ mắt a!".
...
"Còn nói là vài ngày nữa quay lại. Hừ, đúng là đồ lừa đảo".
Nhìn xuống bộ y phục màu trắng trên tay, Vương Chi càng thêm hậm hực:
"Còn tưởng là pháp khí cao cấp, hóa ra chỉ là loại tơ lụa bình thường, ngay cả một viên linh thạch cũng không đáng. Sao mắt ta lại kém như vậy chứ? Nhưng rõ ràng lúc đó ta nhìn thấy trên bộ y phục có hồng quang lưu chuyển mà".
Chắc chắn là nữ nhân kia giở trò quỷ. Đó là kết luận sau cùng của hắn.
Hết sức khó chịu, Vương Chi đem bộ y phục ném xuống đất, sau đó dùng chân ra sức giẫm đạp...
"Ồ, cái gì đây nhỉ?".
Phát tiết một hồi, Vương Chi chợt phát hiện một vật gì đó rơi ra từ trong bộ y phục. Hắn cúi xuống nhặt lên thì biết đó là một mảnh vỡ to bằng ngón tay, màu đỏ như máu.
"Không phải ngọc cũng không phải bảo thạch, là gì nhỉ?".
"Quái! Sao càng lúc nó càng nóng lên?".
Mảnh vỡ vô danh trong lòng bàn tay Vương Chi chẳng những nóng mà còn đang phát sáng. Mới đầu chỉ nhàn nhạt yếu ớt, nhưng dần đần, hồng quang càng ngày càng thịnh, sau cùng thì chói lòa như một mặt trời nhỏ. Đúng lúc này dị biến chợt phát sinh.
Mảnh vỡ vô danh nọ bắt đầu hòa tan, không sai, chính là hòa tan. Kỳ lạ hơn là sau khi tan ra, chất dịch từ mảnh vỡ lại không chảy xuống đất mà dung nhập vào lòng bàn tay Vương Chi. Đương nhiên hiện giờ hắn chẳng thể nhìn thấy cảnh tượng này bởi đôi mắt đã nhắm nghiền lại. Cứ thế, mãi cho đến khi hồng quang tắt lịm...
Vương Chi từ từ mở mắt ra, bộ dáng hết sức cẩn thận.
Ủa? Mảnh vỡ đâu rồi?
Không có... Ở đây cũng không có... Chỗ này cũng không có...
Sau khi cố gắng lục lọi khắp phòng mà vẫn không tìm thấy mảnh vỡ kia, Vương Chi thất thần ngồi xuống chiếc giường tre mộc mạc của mình, miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Xong rồi, xong rồi... Linh thạch của ta... Linh thạch của ta...".
Trong lúc thiểu não, hắn vô tình liếc qua bộ y phục của kẻ lừa đảo, ánh mắt nhất thời sáng lên. Hắn lập tức bật dậy, bằng tốc độ nhanh nhất đem nó nhặt lên, bắt đầu tìm kiếm.
Một lần. Hai lần. Ba lần... Có lẽ là đến lần thứ mấy mươi, sau khi tất thảy từng chi tiết của bộ y phục đã khắc sâu vào đầu mình, Vương Chi mới triệt để hết hy vọng. Hắn chẳng tìm thấy thứ gì đáng giá nữa cả.
"Mảnh vỡ kia có thể phát sáng, như vậy khẳng định là đồ tốt. Nhưng mà tại sao tự dưng nó lại biến mất chứ?".
"Ông trời, ông đúng là thích trêu ngươi ta. Rảnh rỗi không có chuyện gì làm cũng đừng tìm ta chứ...".
Trong khi Vương Chi mãi than vãn, hắn không hề phát giác cơ thể mình đang bắt đầu thay đổi. Làn da hắn dần chuyển sang màu đỏ, kỳ lạ hơn nữa là các mạch máu lại biến thành màu đen; mặc dù hiện giờ là trời đêm cuối tháng nhưng chúng lại hiện rõ mồn một, tựa như những ngôi sao quỷ dị trong thế gian tăm tối.
Chẳng biết qua bao lâu, cảm xúc của Vương Chi rốt cuộc cũng cân bằng trở lại. Có điều sự cân bằng ấy không kéo dài lâu lắm.
"A!".
Vương Chi mắt chữ "O", mồm chữ "A" nhìn chằm chằm vào hai tay mình, khuôn mặt cứng đờ. Mất một đỗi, hắn mới bật dậy rồi vội vã lấy một tấm kính đưa ra trước mặt.
Xoảng!
Q-Quỷ! Gặp quỷ rồi! Gặp quỷ rồi!
Ta nhất định là nằm mơ! Nhất định là nằm mơ!
Thế nhưng mà...
Vương Chi chậm chạp chuyển ánh mắt xuống đôi tay mình...
Đây cũng không phải là mơ a!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là bị trời phạt?
Như vậy cũng quá ác độc đi! Ta chỉ nói có mấy câu thôi mà!
Vương Chi không ngừng đi qua đi lại trong phòng, gương mặt cực độ hoảng hốt. Hắn sợ hãi. Sợ đến mức hắn chẳng biết bản thân phải làm gì nữa. Dẫu sao hắn vẫn chỉ là một thanh niên thuần khiết chưa trải chuyện đời, có bộ dáng như vậy cũng là lẽ thường.
Ong!
Bất thình lình, một cơn đau khủng khiếp giáng xuống đầu Vương Chi. Nó dữ dội đến mức mà ngay khi hắn chỉ vừa mới cảm nhận được thì đã ngã lăn quay ra đất, bất tỉnh nhân sự. Nếu lúc này có ai đó đi ngang qua thì nhất định sẽ bị dọa cho nhảy dựng. Bởi vì Vương Chi bây giờ thật sự không phải là Vương Chi nữa. Nhìn hắn chẳng khác gì... một con quái vật.
...
Tại một nơi khác của Thiên Đan Phong.
Một cô gái tuổi tầm đôi mươi, dáng người vô cùng gợi cảm đang chăm chú nhìn vào lô đỉnh trước mặt, mắt không dám chớp lấy một cái. Đột nhiên, nàng há miệng phun ra một màn sương mờ đục. Kế đó, nàng nhẹ phẩy tay, màn sương tức thì bị thu vào lô đỉnh.
Qua chừng nửa canh giờ.
"Ngưng". - Cô gái khẽ hô.
Lại qua thêm nửa canh giờ.
"Phù.. ù.. ù...".
Thở ra một ngụm trọc khí, cô gái vén tay áo lau mồ hôi nhễ nhại còn đọng trên trán, nét mặt hết sức uể oải.
"Cuối cùng cũng xong. Linh đan lục phẩm đúng là không dễ luyện a".
Nói đoạn, nàng đem nắp đỉnh mở ra rồi thò tay vào lấy đan dược, tỉ mỉ đếm:
"Một viên linh đan, hai viên linh đan, ba viên linh đan, bốn viên linh đan, năm viên linh đan".
Sau khi chắc chắn mình không còn bỏ sót viên nào nữa, cô gái mới cẩn thận lấy ra một chiếc lọ nhỏ màu trắng, đem linh đan bỏ vào. Đúng lúc này, một con hạc giấy từ ngoài bay vào lòng bàn tay nàng.
"Tỷ tỷ, đang làm gì đó?". - Một giọng nói dễ nghe từ hạc giấy cất lên.
Cô gái vội đem lọ linh đan nhét vào trong ngực, chỉnh lại trang phục rồi mới chậm rãi bước ra khỏi phòng...
"Tỷ tỷ".
"Tố Tố, muội xuất quan rồi?".
Cô gái được gọi Tố Tố nhẹ gật đầu: "Muội vừa xuất quan liền đến tìm tỷ. Phải rồi, tỷ mới luyện đan xong hả?".
"Không có". - Lăng Mị lắc đầu, mặt không đổi sắc, nói: "Dẹp dọn đồ đạc thôi".
Lăng Tố nghe thế thì khẽ cười, thầm nghĩ vị tỷ tỷ này của mình vẫn không thay đổi chút nào.
"Được rồi Tố Tố, muội vừa đột phá Linh châu đệ cửu trọng, có phải chúng ta nên chúc mừng hay không?".
Chẳng đợi Lăng Tố trả lời, Lăng Mị đã nắm tay nàng kéo đi: "Chúng ta đi chúc mừng nào".
...
"Tỷ, chúng ta đến nơi này làm gì?". - Lăng Tố nhìn cửa hàng trước mặt, nghi hoặc hỏi.
"Đương nhiên là mua y phục rồi". - Lăng Mị đáp.
"Nhưng đây là một cửa hàng bình thường, không có bán linh y".
"Linh y?". - Lăng Mị hơi mất tự nhiên: "Ta hết linh thạch rồi".
Lăng Tố cũng không ngạc nhiên, có vẻ đã quen thuộc với trường hợp này. Nàng mỉm cười, nói:
"Không sao. Để muội mua cho tỷ".
Do dự trong chốc lát, Lăng Mị lắc đầu:
"Không cần đâu".
Nàng thầm bổ sung thêm một câu: "Ta cũng không muốn mang đồ của muội mua đi bán a".
...
"Tỷ, chúng ta đến nơi này làm gì?".
"Ăn a".
"Nhưng chúng ta là người tu đạo".
"Tu đạo cũng cần ăn mà".
"Nhưng ở đây tất cả đều là thức ăn phàm tục".
...
"Tỷ, đây là?".
"Hồ lô đường. Ăn đi, rất ngon".
"..."
...
Tác giả :
RoG.Levi Vari