Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng
Chương 38 Nhập cổ phần
Editor: Masha
“Tất nhiên là có thể, nương nhìn con xem, còn không phải là học được từ nương sao?" Tay nghề kim chỉ của nương Lê Hoa, tại nơi nông thôn này xem như tốt, nhưng đương nhiên không thể nào sánh với Lý Lê Hoa. Nhưng điểm này, Lý Lê Hoa sẽ không nói ra miệng, nàng nhớ rõ Lưu Đại tỷ có mấy thêu phẩm yêu cầu tương đối đơn giản, đến lúc đó giới thiệu cho nương Lê Hoa, cũng có thể giúp bà kiếm được một ít.
Nàng giới thiệu việc, mà không trực tiếp đưa tiền, cũng vì đề phòng Trần Thủy Liên thấy lấy được tiền dễ dàng, về sau động chuyện gì cũng tới đây vay tiền.
Hơn nữa, nếu nương có thể kiếm càng nhiều tiền, vậy địa vị ở Lý gia cũng cao thêm một ít, tẩu tử cho dù chỉ nhìn vào tiền, cũng phải cung kính với nương vài phần. Hơn nữa, thông qua phương thức này, người Triệu gia cũng không dám dông dài, nói nàng chỉ lo nhà mẹ đẻ không màng nhà chồng, nếu hôm nay nàng nhanh chóng giao hai lượng bạc ra, khẳng định Triệu gia bên kia nghe được tin lập tức hành động, thế nào, ngươi đã thành tức phụ Triệu gia, nếu có thể trợ cấp nhà mẹ đẻ, vì cái gì không thể trợ cấp nhà chồng? Mắt thấy người bên nhà chồng cũng đi chịu khổ mà thờ ơ, ngươi còn là con người sao?
Nàng ngầm trợ cấp cho nương của mình là một chuyện khác.
Trần Thủy Liên thấy đề tài nói như thế nào lại thành như vậy?
Bất quá nếu tay nghề bà bà có thể được bà chủ tú phô coi trọng, như vậy điều kiện sống trong nhà cũng sẽ tốt thêm chút.
Cho nên cũng không phản đối.
Thuyết phục nương Lê Hoa xong, Lý Lê Hoa nói rõ với Triệu Thủy Sinh, sau đó mang theo nương và Trần Thủy Liên cùng đi tìm Lưu Đại tỷ.
Lưu Đại tỷ đang ở cửa hàng, nhìn thấy Lý Lê Hoa, rất là nhiệt tình, biết hai người bên cạnh là ai, vội thỉnh người vào trong viện phía sau cửa hàng.
Lý Lê Hoa cũng không vòng vo, nói thẳng ý định đến đây lần này.
“Vậy cũng tốt, nửa năm nay cô không thêu gì, ta đang lo thiếu người đây, đại nương, ngài xem như giải mệt nhọc giúp ta." Lưu Đại tỷ đương nhiên hoan nghênh người có tay nghề kim chỉ tốt, như vậy, bà kiếm càng nhiều tiền.
Lưu Đại tỷ thật ra biết, nữ nhi có tay nghề kim chỉ tốt, không nhất định nương cũng sẽ tốt. Cho nên bà nói: “Lẽ ra đại nương là Lý gia muội tử mang đến, không cần thử tay nghề của ngài, chỉ là sợ trung gian ra sai lầm gì, đại nương có thể cho ta xem thành phẩm thêu tốt của ngài hay không?"
Bà vừa thấy thành phẩm là có thể nhìn ra tay nghề tốt xấu.
Nương Lê Hoa nhìn nhìn nữ nhi, Lý Lê Hoa hơi hơi gật đầu với bà, nương Lê Hoa lấy từ trong túi ra một cái khăn tay mình thêu, đưa cho Lưu Đại tỷ.
Lưu Đại tỷ vừa thấy, quả nhiên là thêu không tốt như Lý gia muội tử, trong lòng đã có chuẩn bị, cũng chưa nói đến thất vọng, nếu bà đều gặp được tay nghề tốt như vậy, vận khí cả đời này ccủa bà cũng thật tốt quá.
Bất quá tay nghề của nương Lý gia muội tử, so với người bình thường cũng coi như là tốt.
Chỉ là trước kia vì sao không gặp, quá đáng tiếc.
Bất quá, đây là chuyện nhà người ta, Lưu Đại tỷ cũng sẽ không hỏi thăm, nói với nương Lê Hoa: “Đại nương, nơi này của ta vừa vặn có mấy cái gối đầu cần thêu, không bằng ngài lấy về trước đi, thêu tốt, ta tính ngài một trăm văn tiền một cái, ngài xem thế nào?"
Một cái bao gối là một trăm văn? Vậy làm mười cái bao gối còn không phải là một lượng bạc à?
Làm hai mươi cái chính là hai lượng bạc. Này tiền cũng quá dễ kiếm, Trần Thủy Liên xem đến đôi mắt đỏ lên, ả vội nói với Lưu Đại tỷ: “Đại tỷ, ngài xem xem ta có thể tiếp chút thêu phẩm hay không?"
“Cũng được, bất quá ta phải nhìn xem thủ nghệ của cô như thế nào."
Ngay cả bà bà của cô ta cũng phải nhìn xem, càng không cần phải nói đến cô.
Trần Thủy Liên đem khăn đưa qua, Lưu Đại tỷ vừa thấy, này trình độ, thật là không dùng được.
Lưu Đại tỷ lắc đầu, nói: “Không biết vị muội tử này có thể bện dây đeo không, nơi này của ta cũng thu dây đeo." Ý tứ là chướng mắt tay nghề của ả. Chẳng qua người ta nói thực uyển chuyển thôi.
Trần Thủy Liên vừa nghe, nóng nảy, “Vì sao nương ta có thể, mà ta lại không được? Ta thêu cũng đâu khác biệt mất với nương."
Kém quá nhiều! Lưu Đại tỷ nghiêm mặt nói: “Muội tử, không phải ta nói cô, ta làm nghề này nhiều năm như vậy, tay nghề tốt hay xấu, nếu ta còn nhìn không ra, ta cũng không cần lăn lộn trong cái nghề này, ta tiếp nhận yêu cầu đều là gia đình giàu có, một cái không tốt, cửa hàng này của ta phải sụp đổ, muội tử cũng đừng làm cho ta khó xử!"
Trần Thủy Liên lúc này mới không nói nữa. Cũng may bà bà có tay nghề, về sau ả làm việc nhà nhiều chút, để bà bà thêu nhiều thêm một ít, không phải cũng ổn sao?
Sự tình định rồi, Lưu Đại tỷ cũng không cần tiền thế chấp, trực tiếp để nương Lê Hoa mang theo thêu phẩm trở về, trước khi đi còn nói: “Mới vừa nghe Lê Hoa muội tử nói chuyện, giao tình giữa ta và Lê Hoa muội tử cũng không cạn, nếu các người cần dùng tiền gấp, như thế này, ta đưa hai lượng bạc trước, ta tin tưởng đại nương, đến lúc đó sẽ khấu trừ dần trong thêu phẩm của đại nương."
Nương Lê Hoa vô cùng cảm kích, lúc này không cần sầu não nữa.
Lúc nương Lê Hoa đi, Lý Lê Hoa còn đưa bà mang về vài cân thịt và xương, để ca ca nhà mình bồi bổ, cũng ngầm cho bà 200 văn tiền, “Nương, ngài cất đi, đừng nói cho đại tẩu."
“Con đứa nhỏ này, tiền con đưa sao nương có thể lấy được?" Nương Lê Hoa không cần tiền.
“Nương, ngài cứ cầm đi, chuyện thêu thùa may vá n này, ngài không cần gấp gáp, bên kia cũng không vội lấy, nhất định phải chú ý đôi mắt."
“Nương minh bạch, hoa lê a, nương đều minh bạch hết! Con và Thủy Sinh phải sống thật tốt."
Chờ Lưu Đại tỷ tới cửa tìm Lý Lê Hoa, lúc này bà mới nói: “Cô nói thử xem, đem nhân tình đều gán cho ta làm, cái gì cô cũng không vớt được, đại tẩu cô không chừng còn nói cô keo kiệt đó."
Hóa ra hai lượng bạc là Lý Lê Hoa ngầm đưa cho Lưu Đại tỷ, nhờ Lưu Đại tỷ lấy danh nghĩa của mình đưa cho nhà mẹ đẻ Lê Hoa.
Hơn nữa, tay nghề của nương Lê Hoa, không có khả năng một cái bao gối trả một trăm văn tiền, cũng là Lý Lê Hoa trợ cấp.
Lý Lê Hoa nói: “Tỷ cũng nhìn thấy dáng vẻ đại tẩu ta, nếu không dùng phương thức này, về sau có việc liền lại đây đòi tiền, trừ phi là xé rách mặt với chị ta, bằng không ta nên cho mượn hay là không cho? Lại có, ta thật sự cho, nhà chồng ta biết tin tức, còn không phải chọc vào tổ ong sao? Khi đó, ta nên lấy tiền ra hay không? Không cần ân tình này, có thể giảm đi rất nhiều chuyện, cũng làm cho đại tẩu ta cung kính với nương một chút, chuyện này ta không thiệt."
Lúc trước cũng chính là nương ngầm cho mình tiền, chỉ bằng việc này, nàng trợ cấp cho nương cũng là cam tâm tình nguyện.
Lưu Đại tỷ nghĩ đến lúc trước bà bà Lê Hoa nằm trên mặt đất la lối khóc lóc, cũng gật đầu nói: “Còn không phải sao! Cô nói cô và Thủy Sinh huynh đệ đều là người văn nhã, sao bà bà lại có dáng vẻ như vậy? Hoàn toàn không giống như là cùng nhà."
Nói xong lại cảm thấy nói bà bà đối phương có chút không tốt, dời đi đề tài, “Lê Hoa muội tử, hiện tại cô có muốn làm thêu phẩm không? Nếu không tiện thì thôi."
Lý Lê Hoa nghĩ nghĩ, nói: “Nếu đơn giản, thì thật ra có thể." Tiền thật đúng là không dễ kiếm, hiện giờ lại phải chi ra ngoài nhiều như vậy, hơn nữa, vài tháng nàng không thêu thứ gì, còn có chút không quen.
Lưu Đại tỷ vừa nghe, khỏi phải nói cao hứng cỡ nào.
“Thế này đi, cuối năm, những gia đình giàu có đều phải dâng hương cúng Phật, có chút nhà còn sáng tạo khác người, không tự mình viết tay kinh Phật, một hai phải thêu ra một quyển kinh Phật, chỉ là gia đình này giàu có, ở cửa ải cuối năm, sự tình cũng nhiều, nơi nào công phu làm cái này, nhưng không thêu thì đến lúc đó còn mất mặt, ta nghĩ thỉnh muội tử giúp ta thêu một quyển kinh Phật, giá cả thương lượng."
Loại chuyện này cũng thường thấy, trước kia ở Lý gia, tỷ muội các nàng vì biểu lộ hiếu tâm, đều thêu kinh Phật cho tổ mẫu, thêu kinh Phật cũng cần chú ý.
Lý Lê Hoa hỏi: “Là thêu để lão nhân xem, hay là trực tiếp cung phụng đến trước mặt Phật?"
“Ta biết muội tử là người thông suốt, chuyện này cũng hiểu. Gia đình này giàu có, tuy rằng nói tin phật, nhưng càng mong hơn chính là, muốn cho người nhìn đến, cung phụng đến trước mặt Phật Tổ, chỉ có Phật Tổ biết, sao các trưởng bối có thể thấy?"
“Nói như vậy, là để trưởng bối xem, vậy chữ phải lớn hơn một chút, mới đẹp và rõ ràng."
“Đúng vậy đúng vậy, chữ lớn hơn chút, thêu cũng tiện hơn, muội tử tiếp hay không tiếp? Gia đình này giàu có, vì tỏ vẻ hiếu tâm, sẽ không để tâm chuyện tiền bạc."
Dù sao đưa cho trưởng bối, trưởng bối nhìn thấy đẹp, thưởng đồ vật, so với tiền mua bộ kinh Phật này không biết nhiều hơn bao nhiêu.
Cũng chỉ có dân chúng bình dân như bọn họ, mới có thể vì mấy lượng bạc phát sầu.
Cuối cùng, Lý Lê Hoa tiếp hai bộ thêu phẩm, phải dùng thể chữ bất đồng thêu ra tới, miễn cho giống nhau, về sau phát hiện thì không tốt.
Chuyện này đối với Lý Lê Hoa mà nói, không phải việc gì khó. So với thêu bình phong dễ dàng hơn nhiều.
Tranh thêu hoa điểu ngư trùng, yêu cầu màu sợi tơ không dưới mấy chục loại, còn phải tinh tế tỉ mỉ. Mà thêu kinh Phật, bất quá chỉ một màu đen, căn bản không cần chọn màu.
Chủ yếu là khảo nghiệm năng lực người viết chữ, càng không cần phải lo chuyện thêu xuống.
Bởi vì niệm Phật đều là nữ nhân, thể chữ không cần có khí thế, Lý Lê Hoa quyết định tự mình viết ra trước làm mẫu, sau đó lại chậm rãi thêu ra.
Lý Lê Hoa nói với Triệu Thủy Sinh, dù sao nàng nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cũng đã nghỉ tạm đủ rồi, không bằng lại làm chút việc may vá, nàng lo lắng chính là, sang năm đầu xuân lại có sự tình gì đột phát, làm cho trở tay không kịp.
Vẫn là trên người tiền nhiều một ít mới tốt, không cần lo lắng nhiều như vậy.
Triệu Thủy Sinh thở dài: “Hiện tại ta giống như chẳng làm nên trò trống gì."
Hắn cảm thấy không có thể diện. Lúc trước thấy thần tử xuất thân nhà nghèo, nghe bọn hắn nói trước kia không có công danh, đều là nương tử nhà mình từng đường kim mũi chỉ nuôi cho bọn hắn, khi đó hắn còn chưa tin.
Hiện tại tự mình trải nghiệm, thế mới biết, thật đúng là như vậy, nếu không phải bản thân mình nắm chắc, vì việc đọc sách nào dám còn phân ra tâm tư khác để kiếm tiền dưỡng gia?
Quả nhiên, trong trăm người thì người vô dụng nhất là thư sinh. (*)
“Trương lão bản muốn cho ta nhập cổ phần ở tiệm gạo, ta muốn thương lượng với nàng." Triệu Thủy Sinh nói.
__________________
(*) Trích từ “Tạp cảm" của Hoàng Cảnh Nhân đời nhà Thanh:
“Thập hữu cửu nhân kham bạch nhãn, bách vô nhất dụng thị thư sinh": trong mười người thì chín người chịu được ánh mắt khinh bạc của đời, trong trăm người thì người vô dụng nhất là thư sinh.
“Tất nhiên là có thể, nương nhìn con xem, còn không phải là học được từ nương sao?" Tay nghề kim chỉ của nương Lê Hoa, tại nơi nông thôn này xem như tốt, nhưng đương nhiên không thể nào sánh với Lý Lê Hoa. Nhưng điểm này, Lý Lê Hoa sẽ không nói ra miệng, nàng nhớ rõ Lưu Đại tỷ có mấy thêu phẩm yêu cầu tương đối đơn giản, đến lúc đó giới thiệu cho nương Lê Hoa, cũng có thể giúp bà kiếm được một ít.
Nàng giới thiệu việc, mà không trực tiếp đưa tiền, cũng vì đề phòng Trần Thủy Liên thấy lấy được tiền dễ dàng, về sau động chuyện gì cũng tới đây vay tiền.
Hơn nữa, nếu nương có thể kiếm càng nhiều tiền, vậy địa vị ở Lý gia cũng cao thêm một ít, tẩu tử cho dù chỉ nhìn vào tiền, cũng phải cung kính với nương vài phần. Hơn nữa, thông qua phương thức này, người Triệu gia cũng không dám dông dài, nói nàng chỉ lo nhà mẹ đẻ không màng nhà chồng, nếu hôm nay nàng nhanh chóng giao hai lượng bạc ra, khẳng định Triệu gia bên kia nghe được tin lập tức hành động, thế nào, ngươi đã thành tức phụ Triệu gia, nếu có thể trợ cấp nhà mẹ đẻ, vì cái gì không thể trợ cấp nhà chồng? Mắt thấy người bên nhà chồng cũng đi chịu khổ mà thờ ơ, ngươi còn là con người sao?
Nàng ngầm trợ cấp cho nương của mình là một chuyện khác.
Trần Thủy Liên thấy đề tài nói như thế nào lại thành như vậy?
Bất quá nếu tay nghề bà bà có thể được bà chủ tú phô coi trọng, như vậy điều kiện sống trong nhà cũng sẽ tốt thêm chút.
Cho nên cũng không phản đối.
Thuyết phục nương Lê Hoa xong, Lý Lê Hoa nói rõ với Triệu Thủy Sinh, sau đó mang theo nương và Trần Thủy Liên cùng đi tìm Lưu Đại tỷ.
Lưu Đại tỷ đang ở cửa hàng, nhìn thấy Lý Lê Hoa, rất là nhiệt tình, biết hai người bên cạnh là ai, vội thỉnh người vào trong viện phía sau cửa hàng.
Lý Lê Hoa cũng không vòng vo, nói thẳng ý định đến đây lần này.
“Vậy cũng tốt, nửa năm nay cô không thêu gì, ta đang lo thiếu người đây, đại nương, ngài xem như giải mệt nhọc giúp ta." Lưu Đại tỷ đương nhiên hoan nghênh người có tay nghề kim chỉ tốt, như vậy, bà kiếm càng nhiều tiền.
Lưu Đại tỷ thật ra biết, nữ nhi có tay nghề kim chỉ tốt, không nhất định nương cũng sẽ tốt. Cho nên bà nói: “Lẽ ra đại nương là Lý gia muội tử mang đến, không cần thử tay nghề của ngài, chỉ là sợ trung gian ra sai lầm gì, đại nương có thể cho ta xem thành phẩm thêu tốt của ngài hay không?"
Bà vừa thấy thành phẩm là có thể nhìn ra tay nghề tốt xấu.
Nương Lê Hoa nhìn nhìn nữ nhi, Lý Lê Hoa hơi hơi gật đầu với bà, nương Lê Hoa lấy từ trong túi ra một cái khăn tay mình thêu, đưa cho Lưu Đại tỷ.
Lưu Đại tỷ vừa thấy, quả nhiên là thêu không tốt như Lý gia muội tử, trong lòng đã có chuẩn bị, cũng chưa nói đến thất vọng, nếu bà đều gặp được tay nghề tốt như vậy, vận khí cả đời này ccủa bà cũng thật tốt quá.
Bất quá tay nghề của nương Lý gia muội tử, so với người bình thường cũng coi như là tốt.
Chỉ là trước kia vì sao không gặp, quá đáng tiếc.
Bất quá, đây là chuyện nhà người ta, Lưu Đại tỷ cũng sẽ không hỏi thăm, nói với nương Lê Hoa: “Đại nương, nơi này của ta vừa vặn có mấy cái gối đầu cần thêu, không bằng ngài lấy về trước đi, thêu tốt, ta tính ngài một trăm văn tiền một cái, ngài xem thế nào?"
Một cái bao gối là một trăm văn? Vậy làm mười cái bao gối còn không phải là một lượng bạc à?
Làm hai mươi cái chính là hai lượng bạc. Này tiền cũng quá dễ kiếm, Trần Thủy Liên xem đến đôi mắt đỏ lên, ả vội nói với Lưu Đại tỷ: “Đại tỷ, ngài xem xem ta có thể tiếp chút thêu phẩm hay không?"
“Cũng được, bất quá ta phải nhìn xem thủ nghệ của cô như thế nào."
Ngay cả bà bà của cô ta cũng phải nhìn xem, càng không cần phải nói đến cô.
Trần Thủy Liên đem khăn đưa qua, Lưu Đại tỷ vừa thấy, này trình độ, thật là không dùng được.
Lưu Đại tỷ lắc đầu, nói: “Không biết vị muội tử này có thể bện dây đeo không, nơi này của ta cũng thu dây đeo." Ý tứ là chướng mắt tay nghề của ả. Chẳng qua người ta nói thực uyển chuyển thôi.
Trần Thủy Liên vừa nghe, nóng nảy, “Vì sao nương ta có thể, mà ta lại không được? Ta thêu cũng đâu khác biệt mất với nương."
Kém quá nhiều! Lưu Đại tỷ nghiêm mặt nói: “Muội tử, không phải ta nói cô, ta làm nghề này nhiều năm như vậy, tay nghề tốt hay xấu, nếu ta còn nhìn không ra, ta cũng không cần lăn lộn trong cái nghề này, ta tiếp nhận yêu cầu đều là gia đình giàu có, một cái không tốt, cửa hàng này của ta phải sụp đổ, muội tử cũng đừng làm cho ta khó xử!"
Trần Thủy Liên lúc này mới không nói nữa. Cũng may bà bà có tay nghề, về sau ả làm việc nhà nhiều chút, để bà bà thêu nhiều thêm một ít, không phải cũng ổn sao?
Sự tình định rồi, Lưu Đại tỷ cũng không cần tiền thế chấp, trực tiếp để nương Lê Hoa mang theo thêu phẩm trở về, trước khi đi còn nói: “Mới vừa nghe Lê Hoa muội tử nói chuyện, giao tình giữa ta và Lê Hoa muội tử cũng không cạn, nếu các người cần dùng tiền gấp, như thế này, ta đưa hai lượng bạc trước, ta tin tưởng đại nương, đến lúc đó sẽ khấu trừ dần trong thêu phẩm của đại nương."
Nương Lê Hoa vô cùng cảm kích, lúc này không cần sầu não nữa.
Lúc nương Lê Hoa đi, Lý Lê Hoa còn đưa bà mang về vài cân thịt và xương, để ca ca nhà mình bồi bổ, cũng ngầm cho bà 200 văn tiền, “Nương, ngài cất đi, đừng nói cho đại tẩu."
“Con đứa nhỏ này, tiền con đưa sao nương có thể lấy được?" Nương Lê Hoa không cần tiền.
“Nương, ngài cứ cầm đi, chuyện thêu thùa may vá n này, ngài không cần gấp gáp, bên kia cũng không vội lấy, nhất định phải chú ý đôi mắt."
“Nương minh bạch, hoa lê a, nương đều minh bạch hết! Con và Thủy Sinh phải sống thật tốt."
Chờ Lưu Đại tỷ tới cửa tìm Lý Lê Hoa, lúc này bà mới nói: “Cô nói thử xem, đem nhân tình đều gán cho ta làm, cái gì cô cũng không vớt được, đại tẩu cô không chừng còn nói cô keo kiệt đó."
Hóa ra hai lượng bạc là Lý Lê Hoa ngầm đưa cho Lưu Đại tỷ, nhờ Lưu Đại tỷ lấy danh nghĩa của mình đưa cho nhà mẹ đẻ Lê Hoa.
Hơn nữa, tay nghề của nương Lê Hoa, không có khả năng một cái bao gối trả một trăm văn tiền, cũng là Lý Lê Hoa trợ cấp.
Lý Lê Hoa nói: “Tỷ cũng nhìn thấy dáng vẻ đại tẩu ta, nếu không dùng phương thức này, về sau có việc liền lại đây đòi tiền, trừ phi là xé rách mặt với chị ta, bằng không ta nên cho mượn hay là không cho? Lại có, ta thật sự cho, nhà chồng ta biết tin tức, còn không phải chọc vào tổ ong sao? Khi đó, ta nên lấy tiền ra hay không? Không cần ân tình này, có thể giảm đi rất nhiều chuyện, cũng làm cho đại tẩu ta cung kính với nương một chút, chuyện này ta không thiệt."
Lúc trước cũng chính là nương ngầm cho mình tiền, chỉ bằng việc này, nàng trợ cấp cho nương cũng là cam tâm tình nguyện.
Lưu Đại tỷ nghĩ đến lúc trước bà bà Lê Hoa nằm trên mặt đất la lối khóc lóc, cũng gật đầu nói: “Còn không phải sao! Cô nói cô và Thủy Sinh huynh đệ đều là người văn nhã, sao bà bà lại có dáng vẻ như vậy? Hoàn toàn không giống như là cùng nhà."
Nói xong lại cảm thấy nói bà bà đối phương có chút không tốt, dời đi đề tài, “Lê Hoa muội tử, hiện tại cô có muốn làm thêu phẩm không? Nếu không tiện thì thôi."
Lý Lê Hoa nghĩ nghĩ, nói: “Nếu đơn giản, thì thật ra có thể." Tiền thật đúng là không dễ kiếm, hiện giờ lại phải chi ra ngoài nhiều như vậy, hơn nữa, vài tháng nàng không thêu thứ gì, còn có chút không quen.
Lưu Đại tỷ vừa nghe, khỏi phải nói cao hứng cỡ nào.
“Thế này đi, cuối năm, những gia đình giàu có đều phải dâng hương cúng Phật, có chút nhà còn sáng tạo khác người, không tự mình viết tay kinh Phật, một hai phải thêu ra một quyển kinh Phật, chỉ là gia đình này giàu có, ở cửa ải cuối năm, sự tình cũng nhiều, nơi nào công phu làm cái này, nhưng không thêu thì đến lúc đó còn mất mặt, ta nghĩ thỉnh muội tử giúp ta thêu một quyển kinh Phật, giá cả thương lượng."
Loại chuyện này cũng thường thấy, trước kia ở Lý gia, tỷ muội các nàng vì biểu lộ hiếu tâm, đều thêu kinh Phật cho tổ mẫu, thêu kinh Phật cũng cần chú ý.
Lý Lê Hoa hỏi: “Là thêu để lão nhân xem, hay là trực tiếp cung phụng đến trước mặt Phật?"
“Ta biết muội tử là người thông suốt, chuyện này cũng hiểu. Gia đình này giàu có, tuy rằng nói tin phật, nhưng càng mong hơn chính là, muốn cho người nhìn đến, cung phụng đến trước mặt Phật Tổ, chỉ có Phật Tổ biết, sao các trưởng bối có thể thấy?"
“Nói như vậy, là để trưởng bối xem, vậy chữ phải lớn hơn một chút, mới đẹp và rõ ràng."
“Đúng vậy đúng vậy, chữ lớn hơn chút, thêu cũng tiện hơn, muội tử tiếp hay không tiếp? Gia đình này giàu có, vì tỏ vẻ hiếu tâm, sẽ không để tâm chuyện tiền bạc."
Dù sao đưa cho trưởng bối, trưởng bối nhìn thấy đẹp, thưởng đồ vật, so với tiền mua bộ kinh Phật này không biết nhiều hơn bao nhiêu.
Cũng chỉ có dân chúng bình dân như bọn họ, mới có thể vì mấy lượng bạc phát sầu.
Cuối cùng, Lý Lê Hoa tiếp hai bộ thêu phẩm, phải dùng thể chữ bất đồng thêu ra tới, miễn cho giống nhau, về sau phát hiện thì không tốt.
Chuyện này đối với Lý Lê Hoa mà nói, không phải việc gì khó. So với thêu bình phong dễ dàng hơn nhiều.
Tranh thêu hoa điểu ngư trùng, yêu cầu màu sợi tơ không dưới mấy chục loại, còn phải tinh tế tỉ mỉ. Mà thêu kinh Phật, bất quá chỉ một màu đen, căn bản không cần chọn màu.
Chủ yếu là khảo nghiệm năng lực người viết chữ, càng không cần phải lo chuyện thêu xuống.
Bởi vì niệm Phật đều là nữ nhân, thể chữ không cần có khí thế, Lý Lê Hoa quyết định tự mình viết ra trước làm mẫu, sau đó lại chậm rãi thêu ra.
Lý Lê Hoa nói với Triệu Thủy Sinh, dù sao nàng nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cũng đã nghỉ tạm đủ rồi, không bằng lại làm chút việc may vá, nàng lo lắng chính là, sang năm đầu xuân lại có sự tình gì đột phát, làm cho trở tay không kịp.
Vẫn là trên người tiền nhiều một ít mới tốt, không cần lo lắng nhiều như vậy.
Triệu Thủy Sinh thở dài: “Hiện tại ta giống như chẳng làm nên trò trống gì."
Hắn cảm thấy không có thể diện. Lúc trước thấy thần tử xuất thân nhà nghèo, nghe bọn hắn nói trước kia không có công danh, đều là nương tử nhà mình từng đường kim mũi chỉ nuôi cho bọn hắn, khi đó hắn còn chưa tin.
Hiện tại tự mình trải nghiệm, thế mới biết, thật đúng là như vậy, nếu không phải bản thân mình nắm chắc, vì việc đọc sách nào dám còn phân ra tâm tư khác để kiếm tiền dưỡng gia?
Quả nhiên, trong trăm người thì người vô dụng nhất là thư sinh. (*)
“Trương lão bản muốn cho ta nhập cổ phần ở tiệm gạo, ta muốn thương lượng với nàng." Triệu Thủy Sinh nói.
__________________
(*) Trích từ “Tạp cảm" của Hoàng Cảnh Nhân đời nhà Thanh:
“Thập hữu cửu nhân kham bạch nhãn, bách vô nhất dụng thị thư sinh": trong mười người thì chín người chịu được ánh mắt khinh bạc của đời, trong trăm người thì người vô dụng nhất là thư sinh.
Tác giả :
Lý Hảo