Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng

Chương 33 Hiệu quả

Editor: Masha

Trải qua một năm bảo dưỡng, tay Lý Lê Hoa cuối cùng không còn vết chai dày cộp, mùa đông cũng không cần giặt quần áo trong nước lạnh thấu xương.

Từ nhỏ nàng được ma ma dạy dỗ, biết nữ nhân cần nhất là chú ý giữ ấm, không thể bị lạnh.

Nhưng Lý Lê Hoa nguyên chủ mặc kệ thời tiết ấm áp hay nóng bức, đều dùng nước lạnh giặt quần áo rửa rau, đã bị rét lạnh.

Mỗi tháng đến kỳ nguyệt sự, còn ẩn ẩn đau.

Nàng kiếm tiền, dọn đến trấn trên, liền bắt đầu điều trị, tật xấu của nữ nhân này cần phải nhanh chóng chữa trị, bằng không chịu tội chính là bản thân nàng.

Trải qua hơn nửa năm điều trị, hiện tại lúc đến kỳ nguyệt sự, cũng không đau như trước.

Thế gia danh môn, đều có chút phương thuốc độc hữu. Lý Lê Hoa cũng không định lấy phương thuốc đi bán kiếm tiền, nhưng dùng ở trên người mình là có thể.

Thân thể của Lý Lê Hoa vốn rất tốt, nhưng trước kia không chú ý, cho nên mới có chút tật xấu.

Chỉ tiếc hiện tại không mua nổi dược liệu quý giá, bằng không hiệu quả càng tốt hơn.

Hơn nữa thuốc bổ không bằng đồ ăn bổ dưỡng, sau khi dọn ra ngoài, bọn họ ăn ngon, Lý Lê Hoa cảm thấy thân thể càng khỏe hơn.

Vì không để cho đám người Triệu bà tử có lý do đến đây nói ra nói vào, hai vợ chồng liền nhờ người mang lễ vật Tết Trung Thu tặng qua đó.

Giữa mùa thua hoạch chỉ có một ngày lễ là Tết Trung Thu.

Lý Lê Hoa mua hai cân bánh trung thu, còn có hai cân đường đỏ, thêm hai cân thịt heo, nhờ người mang về Triệu Gia Trang.

Phần lễ này không nhẹ cũng không nặng, đưa qua, cũng đủ bịt miệng người Triệu gia.

Không quay về, cũng là dùng hành động nói cho bọn họ, phân gia chính là phân gia. Không thể như trước khi phân gia, muốn kêu trở về thì họ phải trở về. Mỗi người sống cuộc đời riêng, sống không tốt, cũng không cần các ngươi giúp đỡ, sống tốt, các ngươi cũng đừng đỏ mắt.

Thỉnh người mang đi, người nọ cũng không biết có phải vì không quen nhìn Triệu gia bất công, từ cửa thôn đụng tới người nào cũng kể chuyện Triệu Thủy Sinh và Lý Lê Hoa tặng lễ vật cho cha mẹ.

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ người Triệu Gia Trang đều đã biết.

Lúc trước Triệu gia phân gia, mọi người đều biết hai vợ chồng lão Triệu bất công cỡ nào, ngay cả nhà ở cũng chiếm đoạt, làm con trai con dâu không thể ở cùng cha mẹ.

Người ta không có cách nào, mới đến trấn trên đi kiếm ăn.

Cứ như vậy, ngày lễ ngày tết, nên hiếu kính trước nay người ta đều hiếu kính không ít. Ngược lại là đám người Triệu bà tử, không thể thấy nhi tử và con dâu của mình sống tốt, nghe nói còn đi trấn trên náo loạn.

“Ngươi nói xem bà ta nghĩ cái gì vậy, con bà ta sống tốt, cũng không cần bà ta nhọc lòng, vì sao một hai phải đi náo loạn, náo loạn con bà ta sống không nổi, bà ta sẽ cao hứng à?"

“Chuyện này ta biết, còn không phải có người khua môi múa mép, muốn chiếm tiện nghi, nói nhà ở trấn trên là hai vợ chồng Thủy Sinh ngầm tích cóp tiền mua.

Ai ôi, nhà ở trấn trên tốn bao nhiêu tiền chứ, cả nhà lão Triệu kiếm tiền nhiều năm như vậy cũng không được chừng đó, các ngươi nói xem, hai vợ chồng Thủy Sinh nếu có thể ngầm tích cóp nhiều tiền như vậy, với tính tình Triệu bà tử, bà ta không phát hiện ra à?"

“Cũng không phải vậy, Triệu bà tử cũng là muốn bóp quả hồng mềm, trước kia tức phụ của Thủy Sinh bị bà ta ức hiếp, hiện tại người ta chịu không nổi, không muốn bị bà ta ức hiếp nữa, bà ta còn muốn như trước à. Đã phân gia sản cho người ta như vậy còn mong chờ giống như lúc trước sao."

“Ta cũng là bà bà, ta đối xử với mấy đứa con dâu của ta không hề bất công chút nào nha, chúng ta đều từng là tức phụ, lúc trước nãi nãi Thủy Sinh cũng không đối xử như vậy với nương Thủy Sinh đâu, có phải hay không, Triệu nhị tẩu tử?"

Triệu nhị thẩm đang đi hái rau trở về, liền đụng tới người hỏi bà lời này, bà phải đáp như thế nào? Nói ra còn không phải là gây sự sao?

“Ta còn có việc phải làm, không tiện nói với các người" Triệu nhị thẩm nhanh chóng xách rổ tránh ra. Miễn cho bị người đàn bà này hỏi lại.

Ai biết lời này cũng bị lão Triệu nghe thấy được, lão từ ruộng về nhà, người đàn bà nhàn thoại chuyện nhà bọn họ, nếu lão tiếp tục đi tới, sẽ bị người đàn bà này chỉ vào nói, cũng quá mất mặt mũi.

Liền tránh ở một bên, nhưng càng nghe càng tức giận, người đàn bà này là lấy nhà lão làm trò cười.

Lão bà tử cũng thật là, nháo cái gì mà nháo? Hiện tại bị người chê cười.

Còn có hai vợ chồng lão nhị, muốn tặng quà, vì sao không tự mình trở về? Để cho người khác mang về, làm cho mọi người đều biết, đây là vả mặt thật đau.

Về đến nhà, Triệu bà tử đang nhìn đồ vật lão nhị đưa tới.

Hà Thúy Cô ở một bên cũng xem đến đỏ mắt, nói với Triệu bà tử: “Nương, bánh trung thu này để lâu thì không ăn được đâu, không bằng chúng ta nếm thử trước?"

“Nếm cái gì mà nếm? Ngươi quỷ thèm ăn, nhanh đi nấu cơm cho ta đi." Triệu bà tử sẽ không đưa món này cho con dâu ăn, nhiều lắm là cho tôn tử ăn, cháu gái là nha đầu, bà sẽ không cho đâu.

Hà Thúy Cô không được ăn, trong lòng liền không cao hứng, lão Triệu xem mẹ chồng nàng dâu hai người, lại là một trận tức giận.

Lúc trước nếu không phải hai người này làm ầm ĩ, hai vợ chồng lão nhị đều còn ở, toàn gia sẽ ở bên nhau thật tốt?

Hiện tại muốn cả nhà cùng ăn một bữa cơm còn không được.

Ai, lão Triệu thở dài, nhìn đồ vật trên bàn, trong lòng phiền muộn vô hạn.

Thu hoạch hoa màu trong đất cũng không tốt, giao điền thuế, không biết còn dư lại bao nhiêu.

Lão vẫn nên xuống ruộng nhìn một cái đi. Lão Triệu xoay người đi ra ngoài.

“Lão nhân, đã sắp ăn cơm, ông còn đi ra ngoài làm gì?" Triệu bà tử thấy lão Triệu lại muốn ra ngoài, vội hô.

“Không ăn!"Lửa giận của lão Triệu rất lớn.

“Lão nhân chết tiệt, không ăn thì không ăn, còn có thể tiết kiệm đồ ăn." Triệu bà tử tức giận nói.

Không nghĩ tới trong lòng lão Triệu nghẹn khuất, bất tri bất giác cũng đi lên trấn trên, nơi ở của hai vợ chồng lão nhị lão cũng từng nghe người ta nói qua. Nhưng một lần cũng chưa có tới.

Hỏi thăm rõ ràng, nhìn sân viện trước mắt, trong lòng lão Triệu hụt hẫng.

Sân viện này khá hơn nhà ở của bọn họ nhiều.

Nghĩ đứa nhỏ Thủy Sinh này, từ nhỏ có thể chịu khổ, tuy rằng thân thể không cường tráng, nhưng rất nghe lời.

Như thế nào hiện tại lại như vậy?

Chẳng lẽ thật là cưới tức phụ đã quên nương?

Nhưng hai năm trước cũng khá tốt, hai vợ chồng đều chịu khổ nhọc, chưa bao giờ nói mệt và khổ.

“Ơ? Đây không phải là ông thông gia sao? Sao tới rồi lại không đi vào?" Cha Lê Hoa từ một hường khác lại đây, thấy lão Triệu đứng ở cửa bồi hồi, liền nói.

Lão Triệu nhìn thấy ông thông gia đến đây, rất giật mình. Bởi vì ông thông gia là người đọc sách, khinh thường nhất con rể mình không biết chữ.

Từ ngày con dâu gả qua, đều không có đến nhà Triệu gia bọn họ, hôm nay đây là làm sao vậy? Khẩu khí nói chuyện như là đang ở nhà mình.

“Ồ, ông thông gia, ông đến đây làm gì?" Nếu họ Lý này đã có thể vào cửa, lão họ Triệu, làm gì không thể vào?

Cho nên Lý Lê Hoa và Triệu Thủy Sinh liền thấy hai người cha cùng nhau vào.

Lão Triệu vừa thấy nhi tử và con dâu ăn mặc, trong lòng lại khó chịu, bởi vì hai vợ chồng Triệu Thủy Sinh mặc quần áo không hề có miếng mụn vá nào.

“Cha, các người tới." Hai vợ chồng Triệu Thủy Sinh trăm miệng một lời nói.

Lão Triệu gật đầu, trực tiếp đi vào.

Lý Lê Hoa tất nhiên thấy được ánh mắt không thoải mái của lão Triệu, chẳng lẽ là tìm tới để xét nét?

Nói về Triệu gia, lão Triệu cũng không càn quấy như Triệu bà tử, nhưng cũng không thể nói là đối xử tốt với bọn họ, thời điểm phân gia, một câu giúp đỡ cũng không hề nói.

Chờ bọn họ nói đem phòng ở cho bọn họ dưỡng lão, lão Triệu cũng không hàm hồ một chút nào, có thể nói, ở trong lòng Lý Lê Hoa, loại người này kêu là dối trá. Kiếp trước nàng thấy rất nhiều loại người này, nói lời thật lòng, còn không bằng Triệu bà tử trực tiếp dứt khoát quấy phá đâu.

Lão Triệu nhìn một vòng, sau đó ngồi xuống, nói với Triệu Thủy Sinh: “Các ngươi sống ở trấn trên này không tồi, như vậy cha liền an tâm rồi."

“Cha còn lo lắng các ngươi phân ra sống không tốt, xem ra là lo lắng vô ích." Lão Triệu nói, “Trấn trên làm gì cũng phải tiêu tiền, các ngươi cần phải tiết kiệm chút. Hiện tại năm nay thời tiết lại đại hạn, ông trời không vui vẻ, hoa màu trong đất thu hoạch không tốt, người trong thôn đều phát sầu."

“Ông thông gia, ông nói cái này làm gì? Con rể chỉ được phân hai mẫu đất, cho dù được mùa, cũng không đủ để bọn họ ăn." Hiện tại cha Lê Hoa rất vừa lòng đứa con rể này, cho nên cũng có thể giúp đỡ con rể trò chuyện, nơi này ông ta và lão Triệu là ngang hàng, chỉ có ông mới có thể nói lại.

Ông thông gia này, nói này nói nọ, người khác phát sầu thì liên quan gì đến con rể ông? Đều đã phân gia, phân gia chính là hai hộ tịch, điểm này, đối người đọc sách mà nói, thì rất rõ ràng.

Đừng là ông thông gia lại đưa ra yêu cầu yêu cầu vô lý gì, làm hại con rể không thể đọc sách thật tốt, ông ta còn nghĩ, với trình độ của con rể sang năm có thể đi thi thử được rồi.

Người đọc sách bị chuyện thế tục cuốn lấy, lãng phí tinh lực, vậy sẽ không thành công.

Ông ta đã đánh mất tâm tư tự mình đi khảo thí, một lòng một dạ đặt hy vọng ở trên người con rể, không chấp nhận người khác tới phá hư.

Cha Lê Hoa ỷ vào thân phận đồng sinh của mình, cảm thấy có thể phản bác lão Triệu.

Trong lòng Lý Lê Hoa muốn cười, tính tình cha nhà mình, đối phó người khác thật đúng là làm người đặc biệt sảng khoái. Lúc trước, ông ta chẳng phân biệt trắng đen phải trái đã đuổi nàng đi, hiện giờ đối phó với cha chồng nhà mình, không biết có hiệu quả gì đây.
Tác giả : Lý Hảo
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại