Phụ Thân Đích Đại Thụ
Chương 20: Giống con gái?
“Thích nhất, ngoại trừ bảo bối ngươi ra, thì còn có thể là ai."
Những lời này, khiến Lê Tố cao hứng thật lâu.
Người phụ thân thích nhất, là cậu a.
Là cậu.
Từ khi Lê Tố sinh ra cho đến nay, người cậu thích nhất tự nhiên là phụ thân, ngoại trừ cha, còn có thể thích ai, cậu cơ hồ đem hết thảy tình cảm của mình đều dành hết cho cha.
Mà trong tương lai, Lê Tố thật sự không nghĩ đến, không thể tưởng tượng được, sẽ có người nào khác bước vào cuộc sống của mình, cùng mình trải qua quãng đời còn lại.
Không thể tưởng tượng, không dám nghĩ đến, thậm chí, cũng không kỳ vọng quá nhiều.
Không mong đợi ở bất kỳ người phụ nữ nào sẽ đóng vai trò quan trọng trong cuộc sống của cậu sau này.
Những đứa con trai khác đều thích nữ hài tử, cậu không có. Những đứa con trai khác ở độ tuổi này, sẽ có bạn gái, cậu không có. Những đứa con trai khác, trốn tránh người lớn, vụng trộm xem sách báo hoặc băng đĩa không tốt, cậu cũng không có.
Không chỉ không có, mà còn là không ham thích.
Tựa hồ, có phụ thân là có tất cả, đã đủ thoả mãn và không hề có mong muốn hay nhu cầu với bất cứ điều gì nữa.
Mùa đông lạnh, Lê Tố ngủ trong lòng Lê Trường Ân, dán vào thân thể của phụ thân, cảm giác hết sức ấm áp.
Buổi sáng, Lê Trường Ân rời giường, có đôi khi gặp phải tình cảnh như vậy thì phi thường xấu hổ, thế là cẩn thận đem nhi tử đặt sang một bên, chính mình đi tắm rửa, bắt đầu một ngày làm việc mới.
Đương nhiên y cũng đã rất nhiều lần khuyên Lê Tố hẳn là cùng y tách ra ngủ, bất quá mỗi lần nói đến chuyện này, Lê Tố đều rầu rĩ không vui, không nói lời nào, không cự tuyệt, cũng không đáp ứng.
Nhìn thấy cậu như thế, Lê Trường Ân liền không thể nhẫn tâm bảo con trai dọn sang phòng ngủ cách vách kia được.
Lê Tố từ nhỏ đã ngủ chung với cha, đột nhiên bảo cậu ngủ một mình, Lê Tố khẳng định là không quen, nói không chừng sẽ còn sợ hãi.
Thế là, sự tình Lê Tố ngủ cùng y, liền bởi vì y mềm lòng mà cứ giằng co suốt.
Lê Tố đã vào trung học, cùng phụ thân ngủ chung một giường, rất kỳ quái.
Nếu nói cho bạn bè biết, e rằng mọi người sẽ đều kinh ngạc.
Lê Trường Ân giáo dục Lê Tố nên tiếp xúc với nhiều nữ sinh, kết giao bằng hữu, đương nhiên yêu đương cũng có thể, bất quá, Lê Tố luôn khiến y thực thất vọng.
Tết nguyên đán, trường học Lê Tố có tổ chức hội diễn văn nghệ, Lê Tố nói cậu được phân công biểu diễn một tiết mục, bởi vậy Lê Trường Ân liền dành thời gian đến trường xem cậu biểu diễn, còn cầm theo một chiếc máy quay phim.
Vì muốn ủng hộ con trai, nên y đến trường của Lê Tố từ rất sớm. Tại lớp học, Lê Tố đang ở cùng với một đám nữ hài tử, thời điểm Lê Trường Ân bước vào, Lê Tố đang giúp một đồng học cầm quần áo, nhìn cậu cùng nhóm nữ sinh ở chung, trông cậu giống như một đứa em trai bé nhỏ của các nàng.
Lê Trường Ân bảo Lê Tố ra ngoài, dẫn cậu đi ăn tối. Trên bàn cơm, Lê Trường Ân cười nói, “Con cùng các bạn nữ trong lớp quan hệ rất tốt nha, bình thường hoàn toàn có thể cùng nhau đi chơi."
“Cũng không phải rất tốt, bất quá các nàng thường xuyên nói chuyện với con, nhưng luôn là đi nói xấu các bạn nữ khác." Lê Tố thản nhiên trả lời.
“Ở trước mặt con nói xấu các bạn nữ khác?" Lê Trường Ân cảm giác có điểm kinh ngạc.
Lê Tố gật đầu, “Đúng vậy. Có lẽ là các nàng biết con sẽ không đi kể lại với mọi người."
Lê Trường Ân nói, “Con ví dụ thử xem."
Lê Tố nghĩ nghĩ, “Hà Sướng ở trước mặt con kể, Lý Tư Tư đối với bạn bè đặc biệt keo kiệt, lúc nào cũng ăn của mọi người, nhưng lại chưa bao giờ mời người khác ăn cơm; Trương Hiểu còn nói Hà Sướng kiểu tóc rất khó nhìn, mặc quần áo thì không có phẩm vị."
Lê Trường Ân cười rộ lên, “Dạng lời nói này, không phải là yêu mến con, mà chính là rất tín nhiệm con. Đều là chuyện tốt."
Lê Tố vẻ mặt đau khổ nói, “Một chút cũng không tốt, con thường xuyên không thể đọc sách, phải nghe các nàng kể lể."
Lê Trường Ân sờ sờ tóc của cậu, nói, “Nếu thích ai, liền theo đuổi đi, có thích nữ sinh nào không?"
Lê Tố lắc đầu.
“Thực không có? Không cần thẹn thùng ở trước mặt ba ba đâu." Lê Trường Ân trong mắt tất cả đều là tiếu ý, sủng nịch nhìn nhi tử.
Lê Tố vẫn là lắc đầu, “Thực sự không có, cha thật phiền, không nên hỏi."
“Đã muốn ghét bỏ cha, chê cha phiền toái sao?" Lê Trường Ân làm ra biểu tình bi thương.
Lê Tố nhíu mi nhìn cha, rồi mới đột nhiên hôn một cái lên mặt Lê Trường Ân, “Thích cha nhất."
Lê Trường Ân xoa xoa khuôn mặt bầu bĩnh của cậu, “Ăn cơm đi, ăn xong rồi mới có khí lực biểu diễn."
Lê Tố vẫn giữ bí mật với Lê Trường Ân về nhân vật mà mình sắp diễn, Lê Trường Ân rất là chờ mong. Đến tiết mục của lớp Lê Tố, khi mọi người đã lên khán đài, y rất cố gắng tìm kiếm, mới trông thấy Lê Tố, kết quả Lê Tố sắm vai nha hoàn Ngu Cơ trong [ Bá Vương biệt cơ ], còn mặc nhất kiện nữ trang Đường triều.
Lê Trường Ân nhìn cậu trong bộ dáng này, quả thực là buồn cười.
Toàn bộ quá trình, Lê Tố một câu cũng không có nói, diễn xong lập tức chạy xuống.
Lê Trường Ân đến cánh gà tìm cậu, Lê Tố vẫn còn mặc bộ đồ nữ trang, vài nữ hài tử lôi kéo cậu chụp ảnh, Lê Tố đỏ mặt, rất là bất đắc dĩ bồi các nàng, miệng nói, “Đừng chụp nữa mà."
“Thêm vài tấm nữa là được rồi, Lê Tố nhi phối hợp một chút đi."
Lê Tố chỉnh khuôn mặt thành trái khổ qua.
Lê Trường Ân xuất hiện khiến nhóm nữ sinh không quấn quít lấy Lê Tố nữa, Lê Trường Ân đem áo khoác phủ thêm cho Lê Tố, “Coi chừng cảm lạnh."
Lê Tố nói, “Ba ba, cha chờ con một lát, con đợi phòng thay quần áo không có người rồi đi thay."
Có nữ hài tử nói, “Phòng thay quần áo không biết đến bao giờ mới không có người, nữ sinh nhiều lắm. Lê Tố cậu là nam sinh, thay luôn ở bên ngoài đi."
Lê Tố không đồng ý, cũng không thay quần áo.
Cho dù chỉ là cởi trần, cậu cũng thực không quen, có lẽ thời điểm còn học sơ trung, bị đồng học khi dễ đã để lại hậu di chứng.
Lê Trường Ân hỏi cậu, “Nơi này cách bãi đỗ xe không xa, vào trong xe thay được không? Con còn có việc gì nữa không, hoặc là trở về nhà đi thôi."
Lê Tố nói một tiếng với đội trưởng, liền cùng Lê Trường Ân trở về.
Mặc một thân nữ trang, Lê Trường Ân đem áo khoác phủ trên người cậu cho tốt, dẫn cậu cùng nhau ra ngoài.
Lê Tố rất ngượng ngùng, nói, “Con không nghĩ là phải mặc quần áo như vậy, không thì sẽ không gọi cha đến xem."
“Rất tốt, quần áo này rất xinh đẹp." Lê Trường Ân cười đáp.
“Quần áo của nữ sinh mà, vốn từ đầu nói con làm thị vệ, nhưng đột nhiên bảo con đi làm thị nữ đi." Lê Tố phàn nàn.
Lê Trường Ân nhịn không được cười, “Rất tốt."
Lê Tố cau mày một đường oán giận.
Vào trong xe, cậu ở ghế sau thay quần áo, nhưng dây lưng trên người lại không cởi được, Lê Trường Ân giúp cậu cởi bỏ, lại giúp cậu cởi quần trang, Lê Tố kỳ thật khi mang những loại đồ trang sức trang nhã, thì trở nên thanh tú mĩ lệ tựa như đóa Bạch Ngọc Lan.
Lê Trường Ân nói, “Nếu Tố Tố là một cái nữ hài tử, khẳng định sẽ có một đống lớn nam sinh theo đuổi con."
“Mới không cần." Lê Tố rầu rĩ đáp.
Lê Trường Ân giúp cậu mặc áo lông, đem mớ tóc giả trên đầu Lê Tố lấy xuống, vỗ về chơi đùa, nghe Lê Tố còn nói, “Ba ba hy vọng có con gái sao?"
“Hửm?" Lê Trường Ân nói, “Vì cái gì mà hỏi như thế?"
Lê Tố duỗi tay cho Lê Trường Ân giúp cậu mặc áo khoác, “Cha luôn nói con là nữ hài tử, vậy chẳng lẽ không phải là cha muốn có con gái sao?"
Lê Trường Ân mặc xong áo khoác cho Lê Tố, liền sờ sờ cánh tay cậu, rồi mới sờ soạng sau gáy cậu một chút, xem cậu có lạnh hay không, nói, “Được rồi, cha nói sai. Bất quá tính cách của con thật giống nữ hài tử, đương nhiên, này cũng là do cha giáo dục thất bại."
Lê Tố có điểm tức giận, “Con mới không giống nữ hài tử."
Lê Trường Ân lúc này mới phát hiện lời nói của mình khiến con trai phản cảm, đành phải dỗ dành, ôm cậu ngồi trên đùi, hôn hôn hai má cậu, “Tố Tố như vậy cũng không có cái gì là không tốt, con có cốt cách của một người nghệ sĩ, nên so với những người bình thường mẫn cảm hơn."
Lê Tố đem mặt chôn trên vai Lê Trường Ân, rầu rĩ nói, “Ba ba, cha thật phiền."
Một lát sau còn nói, “Ba ba, sau này cha có muốn tái hôn, sinh thêm con không?"
Đây là một vấn đề vẫn quanh quẩn trong lòng Lê Tố, lúc này cuối cùng có thể nói ra.
Lê Trường Ân đáp, “Nuôi ngươi đã muốn phiền toái không ngừng, đương nhiên không cần thêm đứa nào nữa."
Lê Tố ha ha cười rộ lên, Lê Trường Ân nói, “Xem đi, chính con cũng không muốn có đệ đệ muội muội đó sao?"
Lê Tố đáp, “Đó là đương nhiên, có đệ đệ muội muội, người sẽ không giống như bây giờ, yêu con."
Trong lớp học, nữ trang khiến Lê Tố trở thành nhân vật nổi tiếng, các nam sinh nữ sinh ở các lớp chuyên khác kéo nhau chạy đến nhìn cậu.
“Thật là nam sinh nga, bất quá bộ dạng hảo xinh đẹp."
“Ai, là nam sinh a……"
“Không biết có thể hay không cùng cậu ta chụp vài tấm ảnh nhỉ."
…
Lê Tố đối với chuyện này thực phiền chán, cầm sách che khuất gương mặt của mình, trong lòng rất không thoải mái.
Kỳ thật cậu cũng không phải ẻo lả, chỉ là quá nho nhã điềm đạm, lại bộ dạng thanh tú, trên người mang theo một loại khí chất ưu nhã nghệ sĩ đặc biệt, tựa hồ mọi nhất cử nhất động đều là một bộ hình ảnh mĩ lệ.
Vì cậu là uỷ viên học tập của bộ môn tiếng Anh, ngay cả khi chạy tới văn phòng lấy bài thi tiếng Anh, đều có người đi theo cậu, khi cầm bài thi trở về lớp, cũng có người hướng cậu chụp ảnh.
Lê Tố cảm giác phiền toái khó hiểu, bay nhanh chạy về lớp học.
Lê Tố không thể đem loại sự tình này nói cho phụ thân, chỉ hy vọng mọi người nhanh chóng tiêu tan hứng thú với cậu, không cần lại bám lấy cậu.
Bất quá, gian nan trải qua một học kỳ, cậu vẫn còn nhớ lần đầu tiên bị người ta nói rõ.
Không phải nữ sinh, cư nhiên là nam sinh.
Lê Tố kinh ngạc đến ngây người tại chỗ.
☆
Những lời này, khiến Lê Tố cao hứng thật lâu.
Người phụ thân thích nhất, là cậu a.
Là cậu.
Từ khi Lê Tố sinh ra cho đến nay, người cậu thích nhất tự nhiên là phụ thân, ngoại trừ cha, còn có thể thích ai, cậu cơ hồ đem hết thảy tình cảm của mình đều dành hết cho cha.
Mà trong tương lai, Lê Tố thật sự không nghĩ đến, không thể tưởng tượng được, sẽ có người nào khác bước vào cuộc sống của mình, cùng mình trải qua quãng đời còn lại.
Không thể tưởng tượng, không dám nghĩ đến, thậm chí, cũng không kỳ vọng quá nhiều.
Không mong đợi ở bất kỳ người phụ nữ nào sẽ đóng vai trò quan trọng trong cuộc sống của cậu sau này.
Những đứa con trai khác đều thích nữ hài tử, cậu không có. Những đứa con trai khác ở độ tuổi này, sẽ có bạn gái, cậu không có. Những đứa con trai khác, trốn tránh người lớn, vụng trộm xem sách báo hoặc băng đĩa không tốt, cậu cũng không có.
Không chỉ không có, mà còn là không ham thích.
Tựa hồ, có phụ thân là có tất cả, đã đủ thoả mãn và không hề có mong muốn hay nhu cầu với bất cứ điều gì nữa.
Mùa đông lạnh, Lê Tố ngủ trong lòng Lê Trường Ân, dán vào thân thể của phụ thân, cảm giác hết sức ấm áp.
Buổi sáng, Lê Trường Ân rời giường, có đôi khi gặp phải tình cảnh như vậy thì phi thường xấu hổ, thế là cẩn thận đem nhi tử đặt sang một bên, chính mình đi tắm rửa, bắt đầu một ngày làm việc mới.
Đương nhiên y cũng đã rất nhiều lần khuyên Lê Tố hẳn là cùng y tách ra ngủ, bất quá mỗi lần nói đến chuyện này, Lê Tố đều rầu rĩ không vui, không nói lời nào, không cự tuyệt, cũng không đáp ứng.
Nhìn thấy cậu như thế, Lê Trường Ân liền không thể nhẫn tâm bảo con trai dọn sang phòng ngủ cách vách kia được.
Lê Tố từ nhỏ đã ngủ chung với cha, đột nhiên bảo cậu ngủ một mình, Lê Tố khẳng định là không quen, nói không chừng sẽ còn sợ hãi.
Thế là, sự tình Lê Tố ngủ cùng y, liền bởi vì y mềm lòng mà cứ giằng co suốt.
Lê Tố đã vào trung học, cùng phụ thân ngủ chung một giường, rất kỳ quái.
Nếu nói cho bạn bè biết, e rằng mọi người sẽ đều kinh ngạc.
Lê Trường Ân giáo dục Lê Tố nên tiếp xúc với nhiều nữ sinh, kết giao bằng hữu, đương nhiên yêu đương cũng có thể, bất quá, Lê Tố luôn khiến y thực thất vọng.
Tết nguyên đán, trường học Lê Tố có tổ chức hội diễn văn nghệ, Lê Tố nói cậu được phân công biểu diễn một tiết mục, bởi vậy Lê Trường Ân liền dành thời gian đến trường xem cậu biểu diễn, còn cầm theo một chiếc máy quay phim.
Vì muốn ủng hộ con trai, nên y đến trường của Lê Tố từ rất sớm. Tại lớp học, Lê Tố đang ở cùng với một đám nữ hài tử, thời điểm Lê Trường Ân bước vào, Lê Tố đang giúp một đồng học cầm quần áo, nhìn cậu cùng nhóm nữ sinh ở chung, trông cậu giống như một đứa em trai bé nhỏ của các nàng.
Lê Trường Ân bảo Lê Tố ra ngoài, dẫn cậu đi ăn tối. Trên bàn cơm, Lê Trường Ân cười nói, “Con cùng các bạn nữ trong lớp quan hệ rất tốt nha, bình thường hoàn toàn có thể cùng nhau đi chơi."
“Cũng không phải rất tốt, bất quá các nàng thường xuyên nói chuyện với con, nhưng luôn là đi nói xấu các bạn nữ khác." Lê Tố thản nhiên trả lời.
“Ở trước mặt con nói xấu các bạn nữ khác?" Lê Trường Ân cảm giác có điểm kinh ngạc.
Lê Tố gật đầu, “Đúng vậy. Có lẽ là các nàng biết con sẽ không đi kể lại với mọi người."
Lê Trường Ân nói, “Con ví dụ thử xem."
Lê Tố nghĩ nghĩ, “Hà Sướng ở trước mặt con kể, Lý Tư Tư đối với bạn bè đặc biệt keo kiệt, lúc nào cũng ăn của mọi người, nhưng lại chưa bao giờ mời người khác ăn cơm; Trương Hiểu còn nói Hà Sướng kiểu tóc rất khó nhìn, mặc quần áo thì không có phẩm vị."
Lê Trường Ân cười rộ lên, “Dạng lời nói này, không phải là yêu mến con, mà chính là rất tín nhiệm con. Đều là chuyện tốt."
Lê Tố vẻ mặt đau khổ nói, “Một chút cũng không tốt, con thường xuyên không thể đọc sách, phải nghe các nàng kể lể."
Lê Trường Ân sờ sờ tóc của cậu, nói, “Nếu thích ai, liền theo đuổi đi, có thích nữ sinh nào không?"
Lê Tố lắc đầu.
“Thực không có? Không cần thẹn thùng ở trước mặt ba ba đâu." Lê Trường Ân trong mắt tất cả đều là tiếu ý, sủng nịch nhìn nhi tử.
Lê Tố vẫn là lắc đầu, “Thực sự không có, cha thật phiền, không nên hỏi."
“Đã muốn ghét bỏ cha, chê cha phiền toái sao?" Lê Trường Ân làm ra biểu tình bi thương.
Lê Tố nhíu mi nhìn cha, rồi mới đột nhiên hôn một cái lên mặt Lê Trường Ân, “Thích cha nhất."
Lê Trường Ân xoa xoa khuôn mặt bầu bĩnh của cậu, “Ăn cơm đi, ăn xong rồi mới có khí lực biểu diễn."
Lê Tố vẫn giữ bí mật với Lê Trường Ân về nhân vật mà mình sắp diễn, Lê Trường Ân rất là chờ mong. Đến tiết mục của lớp Lê Tố, khi mọi người đã lên khán đài, y rất cố gắng tìm kiếm, mới trông thấy Lê Tố, kết quả Lê Tố sắm vai nha hoàn Ngu Cơ trong [ Bá Vương biệt cơ ], còn mặc nhất kiện nữ trang Đường triều.
Lê Trường Ân nhìn cậu trong bộ dáng này, quả thực là buồn cười.
Toàn bộ quá trình, Lê Tố một câu cũng không có nói, diễn xong lập tức chạy xuống.
Lê Trường Ân đến cánh gà tìm cậu, Lê Tố vẫn còn mặc bộ đồ nữ trang, vài nữ hài tử lôi kéo cậu chụp ảnh, Lê Tố đỏ mặt, rất là bất đắc dĩ bồi các nàng, miệng nói, “Đừng chụp nữa mà."
“Thêm vài tấm nữa là được rồi, Lê Tố nhi phối hợp một chút đi."
Lê Tố chỉnh khuôn mặt thành trái khổ qua.
Lê Trường Ân xuất hiện khiến nhóm nữ sinh không quấn quít lấy Lê Tố nữa, Lê Trường Ân đem áo khoác phủ thêm cho Lê Tố, “Coi chừng cảm lạnh."
Lê Tố nói, “Ba ba, cha chờ con một lát, con đợi phòng thay quần áo không có người rồi đi thay."
Có nữ hài tử nói, “Phòng thay quần áo không biết đến bao giờ mới không có người, nữ sinh nhiều lắm. Lê Tố cậu là nam sinh, thay luôn ở bên ngoài đi."
Lê Tố không đồng ý, cũng không thay quần áo.
Cho dù chỉ là cởi trần, cậu cũng thực không quen, có lẽ thời điểm còn học sơ trung, bị đồng học khi dễ đã để lại hậu di chứng.
Lê Trường Ân hỏi cậu, “Nơi này cách bãi đỗ xe không xa, vào trong xe thay được không? Con còn có việc gì nữa không, hoặc là trở về nhà đi thôi."
Lê Tố nói một tiếng với đội trưởng, liền cùng Lê Trường Ân trở về.
Mặc một thân nữ trang, Lê Trường Ân đem áo khoác phủ trên người cậu cho tốt, dẫn cậu cùng nhau ra ngoài.
Lê Tố rất ngượng ngùng, nói, “Con không nghĩ là phải mặc quần áo như vậy, không thì sẽ không gọi cha đến xem."
“Rất tốt, quần áo này rất xinh đẹp." Lê Trường Ân cười đáp.
“Quần áo của nữ sinh mà, vốn từ đầu nói con làm thị vệ, nhưng đột nhiên bảo con đi làm thị nữ đi." Lê Tố phàn nàn.
Lê Trường Ân nhịn không được cười, “Rất tốt."
Lê Tố cau mày một đường oán giận.
Vào trong xe, cậu ở ghế sau thay quần áo, nhưng dây lưng trên người lại không cởi được, Lê Trường Ân giúp cậu cởi bỏ, lại giúp cậu cởi quần trang, Lê Tố kỳ thật khi mang những loại đồ trang sức trang nhã, thì trở nên thanh tú mĩ lệ tựa như đóa Bạch Ngọc Lan.
Lê Trường Ân nói, “Nếu Tố Tố là một cái nữ hài tử, khẳng định sẽ có một đống lớn nam sinh theo đuổi con."
“Mới không cần." Lê Tố rầu rĩ đáp.
Lê Trường Ân giúp cậu mặc áo lông, đem mớ tóc giả trên đầu Lê Tố lấy xuống, vỗ về chơi đùa, nghe Lê Tố còn nói, “Ba ba hy vọng có con gái sao?"
“Hửm?" Lê Trường Ân nói, “Vì cái gì mà hỏi như thế?"
Lê Tố duỗi tay cho Lê Trường Ân giúp cậu mặc áo khoác, “Cha luôn nói con là nữ hài tử, vậy chẳng lẽ không phải là cha muốn có con gái sao?"
Lê Trường Ân mặc xong áo khoác cho Lê Tố, liền sờ sờ cánh tay cậu, rồi mới sờ soạng sau gáy cậu một chút, xem cậu có lạnh hay không, nói, “Được rồi, cha nói sai. Bất quá tính cách của con thật giống nữ hài tử, đương nhiên, này cũng là do cha giáo dục thất bại."
Lê Tố có điểm tức giận, “Con mới không giống nữ hài tử."
Lê Trường Ân lúc này mới phát hiện lời nói của mình khiến con trai phản cảm, đành phải dỗ dành, ôm cậu ngồi trên đùi, hôn hôn hai má cậu, “Tố Tố như vậy cũng không có cái gì là không tốt, con có cốt cách của một người nghệ sĩ, nên so với những người bình thường mẫn cảm hơn."
Lê Tố đem mặt chôn trên vai Lê Trường Ân, rầu rĩ nói, “Ba ba, cha thật phiền."
Một lát sau còn nói, “Ba ba, sau này cha có muốn tái hôn, sinh thêm con không?"
Đây là một vấn đề vẫn quanh quẩn trong lòng Lê Tố, lúc này cuối cùng có thể nói ra.
Lê Trường Ân đáp, “Nuôi ngươi đã muốn phiền toái không ngừng, đương nhiên không cần thêm đứa nào nữa."
Lê Tố ha ha cười rộ lên, Lê Trường Ân nói, “Xem đi, chính con cũng không muốn có đệ đệ muội muội đó sao?"
Lê Tố đáp, “Đó là đương nhiên, có đệ đệ muội muội, người sẽ không giống như bây giờ, yêu con."
Trong lớp học, nữ trang khiến Lê Tố trở thành nhân vật nổi tiếng, các nam sinh nữ sinh ở các lớp chuyên khác kéo nhau chạy đến nhìn cậu.
“Thật là nam sinh nga, bất quá bộ dạng hảo xinh đẹp."
“Ai, là nam sinh a……"
“Không biết có thể hay không cùng cậu ta chụp vài tấm ảnh nhỉ."
…
Lê Tố đối với chuyện này thực phiền chán, cầm sách che khuất gương mặt của mình, trong lòng rất không thoải mái.
Kỳ thật cậu cũng không phải ẻo lả, chỉ là quá nho nhã điềm đạm, lại bộ dạng thanh tú, trên người mang theo một loại khí chất ưu nhã nghệ sĩ đặc biệt, tựa hồ mọi nhất cử nhất động đều là một bộ hình ảnh mĩ lệ.
Vì cậu là uỷ viên học tập của bộ môn tiếng Anh, ngay cả khi chạy tới văn phòng lấy bài thi tiếng Anh, đều có người đi theo cậu, khi cầm bài thi trở về lớp, cũng có người hướng cậu chụp ảnh.
Lê Tố cảm giác phiền toái khó hiểu, bay nhanh chạy về lớp học.
Lê Tố không thể đem loại sự tình này nói cho phụ thân, chỉ hy vọng mọi người nhanh chóng tiêu tan hứng thú với cậu, không cần lại bám lấy cậu.
Bất quá, gian nan trải qua một học kỳ, cậu vẫn còn nhớ lần đầu tiên bị người ta nói rõ.
Không phải nữ sinh, cư nhiên là nam sinh.
Lê Tố kinh ngạc đến ngây người tại chỗ.
☆
Tác giả :
Nam Chi