Phụ Thân Đích Đại Thụ
Chương 10: Trường học là một nơi ma quỷ
Du ngoạn Lư Sơn, cùng phụ thân ở một chỗ là khoảng thời gian tuyệt vời nhất, sau khi trở lại trường học, Lê Tố cảm giác tựa như bản thân hoàn toàn rơi vào địa ngục.
Bởi vì bị cởi quần ở trước mặt các nữ sinh, nên chung quy khi đối diện với bọn họ cậu căn bản không dám ngẩng đầu, không dám cùng các nàng nói chuyện, nhóm nữ sinh hiểu được cậu xấu hổ, cũng không quá thân cận với cậu, để tránh các nam sinh khác lời ra tiếng vào.
Chỉ có Canh Đan Phượng còn trò chuyện với cậu, bị người ta nói thành hai người yêu đương nhăng nhít, không biết xấu hổ linh tinh gì đó.
Những lời đồn này, Lê Tố căn bản nghe không hiểu, các nam sinh khác thì bàn tán phi thường hưng phấn.
Lê Tố chịu đựng, mỗi ngày đều vùi đầu chăm chỉ làm bài tập, hoặc là đọc sách, cậu bắt đầu quay về giai đoạn khép kín chính mình, lần này càng thêm cứng rắn, kín không kẽ hở.
Bất quá, môn vật lý tăng thêm hai tiết, Lê Tố cũng buồn rầu không thôi.
Trễ mất một tuần học, nên hiện tại phải chạy theo cho kịp bài vở, Lê Tố quả thực sắp bị các môn học bức điên rồi.
Cuối tuần không có cách nào đi học mỹ thuật, còn âm nhạc thì triệt để buông xuôi, phụ thân giúp cậu tìm sinh viên đến nhà làm gia sư, lần này cậu không dám cự tuyệt, có ca ca giúp cậu giảng đề so với chính mình ngồi cắn nát đầu bút thì vẫn tốt hơn một chút.
Lê Tố có trí nhớ phi thường tốt, cho nên ỷ lại trí nhớ của mình, cậu học bằng cách nhớ, càng không muốn suy luận hay tư duy logic toán học, vật lý gì cả.
Ca ca gia sư mới tới có khuyên bảo cậu.
Nhưng là nói cũng vô dụng, Lê Tố đối với việc dùng phương thức thông qua suy luận và tư duy logic để giải quyết các vấn đề khoa học, là vô cùng khó khăn, việc học nặng nề ép cậu đến mức thở không nổi, cậu không thể học theo phương thức tư duy được.
Nghiệp học áp lực thì không có cách nào nghĩ đến chuyện yêu đương. Một ngày nọ vào buổi tối, cậu ở lại lớp học làm bài tập cho tới lúc quá muộn, khi phục hồi tinh thần thì trong phòng đã không còn người, giáo viên đến khóa cửa, Lê Tố mới thu dọn túi sách nhanh chóng về nhà.
Đi qua tường vây trường học, hướng vào một con ngõ nhỏ, cậu cảm giác có người đi theo mình, bèn vô cùng sợ hãi, cậu chạy như bay về phía trước, nhưng vẫn bị người đuổi theo kéo lại, một phen đem cậu ném trên mặt đất.
Lê Tố kinh hoảng nhìn người chặn đứng mình, Ông Dương, còn có hai người nữa cậu không biết, có lẽ là học khác trường.
Lê Tố bối rối nói, “Cậu muốn làm cái gì !"
Ông Dương nói, “Quỳ xuống, quỳ xuống cho ta."
Lê Tố nhìn hắn, cũng không động đậy, Ông Dương đá cậu, “Quỳ hay không quỳ!"
Lê Tố kêu lên, “Cậu rốt cuộc là làm sao vậy?"
Ông Dương ngồi xổm trước mặt cậu, hung hăng niết mặt cậu, nói, “Ẻo lả, tao hóa!"
Lê Tố cảm giác chính mình bị vũ nhục thật sâu, muốn cùng hắn đánh nhau, nhưng bị Ông Dương dễ dàng ném trên mặt đất, Ông Dương tràn đầy ác ý nói, “Mau quỳ, không thì cởi sạch của quần áo mày, cho mày khoả thân chạy về."
Mặt khác hai người đứng ở hai bên, nơi ngọn đèn đường ánh sáng hôn ám chiếu rọi, nhìn chằm chằm Lê Tố, một trong số đó nói, “Nếu là nữ sinh, cậu ta thật đúng là xinh đẹp."
Ông Dương lại đá cậu một cước, “Đồ ẻo lả chết tiệt, quỳ a !"
Lê Tố khóc lên, chết cũng không quỳ, Ông Dương hung hăng đánh cậu, nhưng không dám đánh quá nghiêm trọng, sợ Lê Tố trở về bị cha cậu phát hiện ra.
Ông Dương cuối cùng cũng không thể khiến Lê Tố quỳ, đành phải vũ nhục nói, “Ngoài trừ phía dưới là chỉ điểu, cậu ta chính là nữ sinh."
Còn gọi bạn bè lại, “Mày tới sờ hắn, toàn thân đều mềm mại, còn có hương vị."
Bằng hữu vẫn là cảm giác sờ nam sinh thực ghê tởm, cuối cùng ba người đối cậu uy hiếp một trận, nói cậu nếu dám mách lẻo với giáo viên hoặc là mách với phụ huynh, thì lần sau sẽ thật sự tìm người đến đánh cậu.
Ông Dương bọn họ cuối cùng cũng bỏ đi, Lê Tố hơn nửa ngày mới đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo về nhà.
Sợ phụ thân trông thấy, cậu bay nhanh chạy lên lầu, vào phòng ngủ tắm rửa thay quần áo, từ phòng ngủ đi ra, Mai Di mới nói cho cậu biết, “Lê tiên sinh hôm nay không trở về ngủ, nói là có chuyện."
Lê Tố vừa sợ hãi phụ thân phát hiện mình bị khi dễ, nhưng cũng may là cha không ở nhà, lại vừa đặc biệt muốn cha, càng nghĩ càng muốn đi tìm cái chết.
Lê Tố đến bài tập cũng không muốn làm, nằm trên giường ngủ không được, ngày hôm sau lên lớp, tinh thần không tốt ngủ gà ngủ gật còn bị cô giáo điểm danh phê bình.
Thật vất vả làm xong bài tập về nhà, giáo viên sau khi sửa lỗi, nói cậu làm bài tất cả đều sai, lại bị gọi vào văn phòng mắng cho một trận, trong đầu Lê Tố tràn ngập ý niệm không muốn đi học, không muốn sống, mờ mịt trở về lớp.
Đi tới cửa thì bị một nam sinh cố ý đá chân, cậu ngã chổng vó tại chỗ, khiến đám người cười vang.
Lê Tố cắn răng chịu đựng, đứng lên, các nam sinh kêu, “Tố Tố muội muội, ngã đau không?"
“Ai nha, muốn khóc a!"
“Đừng chọc cậu ta, nếu không cậu ta sẽ đến trước mặt cô giáo mà khóc đó."
Lê Tố cảm giác dây thần kinh trong đầu hoàn toàn đứt phựt, nam sinh gọi cậu “Muội muội" tiến đến, cuối cùng tự nhiên bị hung hăng xốc lên, sau đó Lê Tố ngã sóng soài trên mặt đất, không nhúc nhích.
Canh Đan Phượng từ bên ngoài trở về biết được cậu lại bị khi dễ, liền đi đến trước mặt cậu, “Bọn họ khi dễ cậu, cậu không biết báo với cô giáo sao?"
Lê Tố giữ chặt tay nàng, muốn nói không có việc gì, nam sinh trong lớp lại ồn ào, “Nam sinh nữ sinh, nắm tay hôn môi ……"
Lê Tố thoáng chốc từ chỗ ngồi đứng phắt dậy, trừng mắt mọi người.
Mọi người vẫn thi nhau kêu loạn.
Lê Tố cảm giác chính mình sắp điên rồi, cậu không cần đi học, cậu không cần ở lại nơi này.
Lê Tố chạy ra khỏi lớp, một đường lao đến cổng, chính cậu cũng không biết bản thân muốn đi đâu, chỉ cảm thấy chết mới tốt, liền đi chết mới tốt.
Cậu mờ mịt lang thang nơi phố lớn, ngõ nhỏ, trên người mang theo tiền tiêu vặt, nhưng không ngồi xe, cũng không đi ăn cơm, một con đường đi mãi, thẳng đến chỗ nhà cũ của bọn họ xưa kia, xuất hiện trước mắt cậu.
Cậu không có chìa khóa của nơi này, nên chỉ ngồi trước cửa nhà ngẩn người, phụ thân nói nơi này đã cho thuê, bất quá xem ra còn không có thuê.
Sắc trời dần dần muộn, sương mù mỏng manh lượn lờ, Lê Tố siết chặt lấy đồng phục trên người, nhưng vẫn là lạnh, rất lạnh, cậu cũng không muốn động đậy, bị lạnh chết ở chỗ này cũng tốt.
Trong đầu cậu toàn tràn ngập chuyện tự tử, những thứ khác đều không nghĩ đến nữa.
Lê Trường Ân nhận được điện thoại của giáo viên nói Lê Tố không lên lớp học, đã là hơn ba giờ chiều, Lê Tố không về nhà ăn cơm trưa, bảo mẫu cũng căn bản không nói y biết.
Lê Trường Ân hiểu rõ tình huống, bắt đầu tìm Lê Tố, trong lòng áy náy dày vò.
Bởi vì khi y nhận được điện thoại của giáo viên thì là lúc vừa mới cùng bạn gái dùng xong cơm trưa.
Lê Trường Ân đến tám giờ tối mới tìm được Lê Tố, sau khi loại trừ các địa phương khác, đột nhiên nghĩ Lê Tố có thể đã trở về nhà cũ.
Đến nơi, Lê Tố đã ngất xỉu tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đồng phục trên người lớn hơn nhiều so với thân mình gầy yếu của cậu, Lê Trường Ân chua xót khó chịu, hốc mắt cũng đã ươn ướt, ôm lấy con trai, ôm vào trong xe.
Lê Tố hơn nửa ngày mới tỉnh lại, Lê Trường Ân không lái xe, ngồi ở ghế sau ôm con trai, dịu dàng xoa nhẹ bàn tay lạnh lẽo, đôi chân lạnh lẽo của cậu, ôm cậu vào trong ngực, dùng áo khoác ngoài của chính mình bao bọc lấy thân thể cậu.
Lê Trường Ân nhìn cậu tỉnh lại, thấp giọng nói, “Tố Tố, chúng ta về nhà đi."
Ánh mắt Lê Tố vô thần nhìn cha, đột nhiên khóc lên, “Ba ba, con không đi học, con không cần đi học ……"
Lê Trường Ân tạm thời chỉ có thể đáp ứng cậu, “Ừ, được, không học thì không học."
Lê Tố trong lòng cha khóc đến mệt mỏi, tinh thần cũng dần dần ổn định, Lê Trường Ân mới ôm cậu xuống xe, cho cậu ngồi vào vị trí phó lái, thắt dây an toàn, lái xe đưa cậu rời đi.
Lê Trường Ân hiểu được Lê Tố tuổi quá nhỏ, đối với các môn khoa học tự nhiên vốn là kém cỏi, áp lực học tập rất lớn, điều quan trọng là cậu và bạn bè trong lớp quan hệ không tốt, có lẽ nghỉ một năm cũng không sao.
Lê Trường Ân mang con trai đi ăn đồ ăn Quảng Đông, đối Lê Tố nói, bảo cậu không cần đến trường, hảo hảo bình tĩnh lại, Lê Tố từ từ ăn vài thứ, sau khi về nhà, bảo mẫu Tiểu Phân đã đến trường đem hết sách vở đồ dùng học tập mang về giúp cậu.
Lê Trường Ân nói, “Nghỉ ngơi vài ngày, Tố Tố, đừng suy nghĩ nhiều."
Lê Tố không đi học, chỉ cần không đi học, cậu liền cảm giác hết thảy đều rất tốt, đối với trường học, kia là một nơi ma quỷ, khiến cậu quá mức sợ hãi.
Cậu ở nhà, vô luận là đánh đàn, đọc sách, vẽ tranh, viết này nọ, cậu đều cảm giác cao hứng, tóm lại làm cái gì so với đi học cũng được hết.
Bất quá, qua vài ngày, phụ thân lại ôm cậu nói chuyện, “Tố Tố, chúng ta học năm nhất được không nào, một lần nữa bắt đầu năm nhất, như vậy áp lực học tập không quá lớn. Được không, hửm?"
☆
Bởi vì bị cởi quần ở trước mặt các nữ sinh, nên chung quy khi đối diện với bọn họ cậu căn bản không dám ngẩng đầu, không dám cùng các nàng nói chuyện, nhóm nữ sinh hiểu được cậu xấu hổ, cũng không quá thân cận với cậu, để tránh các nam sinh khác lời ra tiếng vào.
Chỉ có Canh Đan Phượng còn trò chuyện với cậu, bị người ta nói thành hai người yêu đương nhăng nhít, không biết xấu hổ linh tinh gì đó.
Những lời đồn này, Lê Tố căn bản nghe không hiểu, các nam sinh khác thì bàn tán phi thường hưng phấn.
Lê Tố chịu đựng, mỗi ngày đều vùi đầu chăm chỉ làm bài tập, hoặc là đọc sách, cậu bắt đầu quay về giai đoạn khép kín chính mình, lần này càng thêm cứng rắn, kín không kẽ hở.
Bất quá, môn vật lý tăng thêm hai tiết, Lê Tố cũng buồn rầu không thôi.
Trễ mất một tuần học, nên hiện tại phải chạy theo cho kịp bài vở, Lê Tố quả thực sắp bị các môn học bức điên rồi.
Cuối tuần không có cách nào đi học mỹ thuật, còn âm nhạc thì triệt để buông xuôi, phụ thân giúp cậu tìm sinh viên đến nhà làm gia sư, lần này cậu không dám cự tuyệt, có ca ca giúp cậu giảng đề so với chính mình ngồi cắn nát đầu bút thì vẫn tốt hơn một chút.
Lê Tố có trí nhớ phi thường tốt, cho nên ỷ lại trí nhớ của mình, cậu học bằng cách nhớ, càng không muốn suy luận hay tư duy logic toán học, vật lý gì cả.
Ca ca gia sư mới tới có khuyên bảo cậu.
Nhưng là nói cũng vô dụng, Lê Tố đối với việc dùng phương thức thông qua suy luận và tư duy logic để giải quyết các vấn đề khoa học, là vô cùng khó khăn, việc học nặng nề ép cậu đến mức thở không nổi, cậu không thể học theo phương thức tư duy được.
Nghiệp học áp lực thì không có cách nào nghĩ đến chuyện yêu đương. Một ngày nọ vào buổi tối, cậu ở lại lớp học làm bài tập cho tới lúc quá muộn, khi phục hồi tinh thần thì trong phòng đã không còn người, giáo viên đến khóa cửa, Lê Tố mới thu dọn túi sách nhanh chóng về nhà.
Đi qua tường vây trường học, hướng vào một con ngõ nhỏ, cậu cảm giác có người đi theo mình, bèn vô cùng sợ hãi, cậu chạy như bay về phía trước, nhưng vẫn bị người đuổi theo kéo lại, một phen đem cậu ném trên mặt đất.
Lê Tố kinh hoảng nhìn người chặn đứng mình, Ông Dương, còn có hai người nữa cậu không biết, có lẽ là học khác trường.
Lê Tố bối rối nói, “Cậu muốn làm cái gì !"
Ông Dương nói, “Quỳ xuống, quỳ xuống cho ta."
Lê Tố nhìn hắn, cũng không động đậy, Ông Dương đá cậu, “Quỳ hay không quỳ!"
Lê Tố kêu lên, “Cậu rốt cuộc là làm sao vậy?"
Ông Dương ngồi xổm trước mặt cậu, hung hăng niết mặt cậu, nói, “Ẻo lả, tao hóa!"
Lê Tố cảm giác chính mình bị vũ nhục thật sâu, muốn cùng hắn đánh nhau, nhưng bị Ông Dương dễ dàng ném trên mặt đất, Ông Dương tràn đầy ác ý nói, “Mau quỳ, không thì cởi sạch của quần áo mày, cho mày khoả thân chạy về."
Mặt khác hai người đứng ở hai bên, nơi ngọn đèn đường ánh sáng hôn ám chiếu rọi, nhìn chằm chằm Lê Tố, một trong số đó nói, “Nếu là nữ sinh, cậu ta thật đúng là xinh đẹp."
Ông Dương lại đá cậu một cước, “Đồ ẻo lả chết tiệt, quỳ a !"
Lê Tố khóc lên, chết cũng không quỳ, Ông Dương hung hăng đánh cậu, nhưng không dám đánh quá nghiêm trọng, sợ Lê Tố trở về bị cha cậu phát hiện ra.
Ông Dương cuối cùng cũng không thể khiến Lê Tố quỳ, đành phải vũ nhục nói, “Ngoài trừ phía dưới là chỉ điểu, cậu ta chính là nữ sinh."
Còn gọi bạn bè lại, “Mày tới sờ hắn, toàn thân đều mềm mại, còn có hương vị."
Bằng hữu vẫn là cảm giác sờ nam sinh thực ghê tởm, cuối cùng ba người đối cậu uy hiếp một trận, nói cậu nếu dám mách lẻo với giáo viên hoặc là mách với phụ huynh, thì lần sau sẽ thật sự tìm người đến đánh cậu.
Ông Dương bọn họ cuối cùng cũng bỏ đi, Lê Tố hơn nửa ngày mới đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo về nhà.
Sợ phụ thân trông thấy, cậu bay nhanh chạy lên lầu, vào phòng ngủ tắm rửa thay quần áo, từ phòng ngủ đi ra, Mai Di mới nói cho cậu biết, “Lê tiên sinh hôm nay không trở về ngủ, nói là có chuyện."
Lê Tố vừa sợ hãi phụ thân phát hiện mình bị khi dễ, nhưng cũng may là cha không ở nhà, lại vừa đặc biệt muốn cha, càng nghĩ càng muốn đi tìm cái chết.
Lê Tố đến bài tập cũng không muốn làm, nằm trên giường ngủ không được, ngày hôm sau lên lớp, tinh thần không tốt ngủ gà ngủ gật còn bị cô giáo điểm danh phê bình.
Thật vất vả làm xong bài tập về nhà, giáo viên sau khi sửa lỗi, nói cậu làm bài tất cả đều sai, lại bị gọi vào văn phòng mắng cho một trận, trong đầu Lê Tố tràn ngập ý niệm không muốn đi học, không muốn sống, mờ mịt trở về lớp.
Đi tới cửa thì bị một nam sinh cố ý đá chân, cậu ngã chổng vó tại chỗ, khiến đám người cười vang.
Lê Tố cắn răng chịu đựng, đứng lên, các nam sinh kêu, “Tố Tố muội muội, ngã đau không?"
“Ai nha, muốn khóc a!"
“Đừng chọc cậu ta, nếu không cậu ta sẽ đến trước mặt cô giáo mà khóc đó."
Lê Tố cảm giác dây thần kinh trong đầu hoàn toàn đứt phựt, nam sinh gọi cậu “Muội muội" tiến đến, cuối cùng tự nhiên bị hung hăng xốc lên, sau đó Lê Tố ngã sóng soài trên mặt đất, không nhúc nhích.
Canh Đan Phượng từ bên ngoài trở về biết được cậu lại bị khi dễ, liền đi đến trước mặt cậu, “Bọn họ khi dễ cậu, cậu không biết báo với cô giáo sao?"
Lê Tố giữ chặt tay nàng, muốn nói không có việc gì, nam sinh trong lớp lại ồn ào, “Nam sinh nữ sinh, nắm tay hôn môi ……"
Lê Tố thoáng chốc từ chỗ ngồi đứng phắt dậy, trừng mắt mọi người.
Mọi người vẫn thi nhau kêu loạn.
Lê Tố cảm giác chính mình sắp điên rồi, cậu không cần đi học, cậu không cần ở lại nơi này.
Lê Tố chạy ra khỏi lớp, một đường lao đến cổng, chính cậu cũng không biết bản thân muốn đi đâu, chỉ cảm thấy chết mới tốt, liền đi chết mới tốt.
Cậu mờ mịt lang thang nơi phố lớn, ngõ nhỏ, trên người mang theo tiền tiêu vặt, nhưng không ngồi xe, cũng không đi ăn cơm, một con đường đi mãi, thẳng đến chỗ nhà cũ của bọn họ xưa kia, xuất hiện trước mắt cậu.
Cậu không có chìa khóa của nơi này, nên chỉ ngồi trước cửa nhà ngẩn người, phụ thân nói nơi này đã cho thuê, bất quá xem ra còn không có thuê.
Sắc trời dần dần muộn, sương mù mỏng manh lượn lờ, Lê Tố siết chặt lấy đồng phục trên người, nhưng vẫn là lạnh, rất lạnh, cậu cũng không muốn động đậy, bị lạnh chết ở chỗ này cũng tốt.
Trong đầu cậu toàn tràn ngập chuyện tự tử, những thứ khác đều không nghĩ đến nữa.
Lê Trường Ân nhận được điện thoại của giáo viên nói Lê Tố không lên lớp học, đã là hơn ba giờ chiều, Lê Tố không về nhà ăn cơm trưa, bảo mẫu cũng căn bản không nói y biết.
Lê Trường Ân hiểu rõ tình huống, bắt đầu tìm Lê Tố, trong lòng áy náy dày vò.
Bởi vì khi y nhận được điện thoại của giáo viên thì là lúc vừa mới cùng bạn gái dùng xong cơm trưa.
Lê Trường Ân đến tám giờ tối mới tìm được Lê Tố, sau khi loại trừ các địa phương khác, đột nhiên nghĩ Lê Tố có thể đã trở về nhà cũ.
Đến nơi, Lê Tố đã ngất xỉu tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đồng phục trên người lớn hơn nhiều so với thân mình gầy yếu của cậu, Lê Trường Ân chua xót khó chịu, hốc mắt cũng đã ươn ướt, ôm lấy con trai, ôm vào trong xe.
Lê Tố hơn nửa ngày mới tỉnh lại, Lê Trường Ân không lái xe, ngồi ở ghế sau ôm con trai, dịu dàng xoa nhẹ bàn tay lạnh lẽo, đôi chân lạnh lẽo của cậu, ôm cậu vào trong ngực, dùng áo khoác ngoài của chính mình bao bọc lấy thân thể cậu.
Lê Trường Ân nhìn cậu tỉnh lại, thấp giọng nói, “Tố Tố, chúng ta về nhà đi."
Ánh mắt Lê Tố vô thần nhìn cha, đột nhiên khóc lên, “Ba ba, con không đi học, con không cần đi học ……"
Lê Trường Ân tạm thời chỉ có thể đáp ứng cậu, “Ừ, được, không học thì không học."
Lê Tố trong lòng cha khóc đến mệt mỏi, tinh thần cũng dần dần ổn định, Lê Trường Ân mới ôm cậu xuống xe, cho cậu ngồi vào vị trí phó lái, thắt dây an toàn, lái xe đưa cậu rời đi.
Lê Trường Ân hiểu được Lê Tố tuổi quá nhỏ, đối với các môn khoa học tự nhiên vốn là kém cỏi, áp lực học tập rất lớn, điều quan trọng là cậu và bạn bè trong lớp quan hệ không tốt, có lẽ nghỉ một năm cũng không sao.
Lê Trường Ân mang con trai đi ăn đồ ăn Quảng Đông, đối Lê Tố nói, bảo cậu không cần đến trường, hảo hảo bình tĩnh lại, Lê Tố từ từ ăn vài thứ, sau khi về nhà, bảo mẫu Tiểu Phân đã đến trường đem hết sách vở đồ dùng học tập mang về giúp cậu.
Lê Trường Ân nói, “Nghỉ ngơi vài ngày, Tố Tố, đừng suy nghĩ nhiều."
Lê Tố không đi học, chỉ cần không đi học, cậu liền cảm giác hết thảy đều rất tốt, đối với trường học, kia là một nơi ma quỷ, khiến cậu quá mức sợ hãi.
Cậu ở nhà, vô luận là đánh đàn, đọc sách, vẽ tranh, viết này nọ, cậu đều cảm giác cao hứng, tóm lại làm cái gì so với đi học cũng được hết.
Bất quá, qua vài ngày, phụ thân lại ôm cậu nói chuyện, “Tố Tố, chúng ta học năm nhất được không nào, một lần nữa bắt đầu năm nhất, như vậy áp lực học tập không quá lớn. Được không, hửm?"
☆
Tác giả :
Nam Chi