Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại
Chương 39 Giương đông kích tây
Diệu Diệu hưng phấn chạy tới chỗ Lục Việt và Đường Nguyệt Xu.
Cún con thấy vậy bèn tiến đến bên chân, cọ cọ thân mềm mại vào cô, Diệu Diệu đưa tay xoa xoa, nó bèn nằm ngửa lên như chờ Diệu Diệu đến xoa bụng. Mà mèo của Đường Nguyệt Xu thì luôn dụi vào trong ngực chủ nhân, có vẻ không muốn thân với ai, lúc Diệu Diệu đưa tay muốn bế còn né tránh.
Đường Nguyệt Xu ôm mèo, ôn nhu cười nói: "Tiểu Bạch chắc là sợ người lạ đấy, đêm qua phụ thân ta muốn ôm, nó còn cào phụ thân nữa cơ."
Nhìn nanh vuốt sắc nhọn của mèo con, Diệu Diệu hơi sợ rút tay về.
Diệu Diệu nhìn động vật đứng kín cả cổng học viện, thường gặp là mèo chó, có thỏ, chim, thậm chí còn có một con ếch xanh nhảy nhảy quanh cửa nữa.
Diệu Diệu nhìn con ếch xanh nhảy vào trong bụi cỏ, chủ của nó thấy vậy bèn chạy đi tìm khắp nơi.
Lục Việt nắm dây thừng, đắc ý hất cằm: "Đương nhiên là đều nhờ có ta!"
"Lục ca ca?" Diệu Diệu mở to hai mắt, hơi kinh ngạc, lại có chút hoài nghi: "Thật sự là huynh làm?"
"Đương nhiên! Ta đã nói với muội rồi mà, ta chính là người thông minh nhất, lợi hại nhất!" Lục Việt đắc ý nói: "Hiện tại muội thấy sao?"
"Nhưng Lục ca ca, huynh đã làm gì vậy?"
Lục Việt hừ hừ một tiếng, chống nạnh, cố ý không nói câu nào, muốn thừa nước đục thả câu.
Đường Nguyệt Xu ôn hòa nói với Diệu Diệu: "Diệu Diệu muội muội, hôm qua Tưởng đại nhân không phải nói Đại Hoàng không nên xuất hiện ở chỗ này sao? Nếu bây giờ tất cả học sinh đều mang theo động vật thì ông ta không thể nói Nguyên tướng quân sai được nữa."
Lục Việt đúng là phí không ít công sức.
Nếu chỉ có một vài người thì phu tử còn cản được nhưng nếu tất cả mọi người mang đến học viện thì có muốn quản cũng lực bất tòng tâm.
Nay trước cổng chật ních trẻ con, mỗi một người đều muốn mang thú cưng của mình vào, người này nói một câu, người kia nói một câu, thấy tiết học buổi sáng sắp bắt đầu, phu tử lâm vào tình thế khó xử.
Cuối cùng, có một phu tử lớn tuổi nghĩ ra một cách, vẽ một cái vòng tròn lớn trong học viện, cho phép học sinh để vật nuôi của mình vào đó, học viện sẽ phái người trông chừng, lúc này mới khiến đám nhóc ngoan ngoãn đi học.
Có bạn học hỏi Diệu Diệu: "Nguyên Diệu Quỳnh, sao ngươi không mang chó nhà mình đi?"
"Đúng vậy a, hôm qua lúc tan học ta có nhìn thấy nó, chó của ngươi trông thật uy phong nha!"
"Ta đã bảo phụ thân đi tìm một con như vậy, lúc đầu muốn so với nhau, vậy mà hôm nay ngươi lại không dẫn nó tới?"
Diệu Diệu nghe bọn họ nói xong, bản thân cũng bắt đầu than thở: "Ai nha, ta sao lại không đưa Đại Hoàng đến chứ."
Mọi học sinh trong học viện đều vui vẻ vì được mang thú cưng đến nhưng Tưởng Ngọc Thăng lại như sắp tức chết!
Bởi vì cậu ta là người duy nhất không có một con nào!
Hôm qua đánh với nhau một trận xong, Lục Việt đã hoàn toàn tuyệt giao với cậu ta, lúc vụиɠ ŧяộʍ tiến hành kế hoạch đương nhiên không có nói cho cậu ta biết, nay toàn bộ học viện ai ai cũng mang thú cưng. Tưởng Ngọc Thăng đâu chịu nổi loại ủy khuất này!
Cậu ta nhìn đám động vật đó mà phát thèm, sau khi về nhà bèn đòi phụ thân đi tìm cho mình một con chó thật uy phong, không những không được mà ngược lại còn bị phụ thân mắng một trận.
"Hôm nay ta lấy lý do con chó đấy để viết tấu tố cáo Nguyên Định Dã, nay con lại nói muốn mang chó đi học, vậy chẳng phải là muốn người khác xem ta như trò cười sao? !" Tưởng đại nhân cả giận nói: "Cho dù toàn bộ học viện đều mang chó, con cũng không được mang!"
Tưởng Ngọc Thăng ủy khuất vô cùng: "Phụ thân, con muốn!"
"Cho dù có muốn cũng phải kìm nén cho ta!" Tưởng đại nhân nói: "Nay chúng ta và Nguyên gia coi như đã lật mặt nhau, chưa giải quyết xong Nguyên Định Dã thì cái gì con cũng đừng hòng nghĩ tới!"
Dù sao cậu ta cũng chỉ là một đứa bé mới sáu tuổi, từ trước đến nay đều được Tưởng đại nhân sủng ái đến vô pháp vô thiên, lúc này bèn lăn ra đất khóc lóc om sòm, tiếng kêu khóc như muốn phá rách màng nhĩ Tưởng đại nhân. Đầu Tưởng đại nhân bị tiếng ầm ĩ làm đau inh, suy đi nghĩ lại, cảm thấy không thể để con mình bị lạc lõng trong học viện nhưng cũng không thể cho qua chuyện con chó được.
Vì thế hôm sau khi Diệu Diệu đang vui vẻ dắt Đại Hoàng đi học thì nhìn thấy các phu tử đứng trước cổng cản mọi người lại.
Diệu Diệu thấy phu tử dán lên cổng một tờ giấy, phía trên viết kể từ hôm nay dù là thế nào cũng không được mang thú cưng vào trong học viện, kể cả cái vòng tròn hôm qua cũng không, thậm chí còn không được để trước cổng.
Diệu Diệu nghe xong, ôm chặt lấy Đại Hoàng, buồn bã nói: "Đại Hoàng, về sau ngươi vẫn không thể theo ta đi học rồi."
"Ẳng . . ." Đại Hoàng an ủi cọ cọ vào gương mặt cô.
Diệu Diệu xoa xoa đầu rồi giao Đại Hoàng lại cho hạ nhân Nguyên phủ, bảo bọn họ đưa nó về.
Cô biết phụ thân gần đây bề bộn nhiều việc, nếu bản thân lại phạm sai thì sẽ khiến phụ thân bị liên lụy. Diệu Diệu muốn phụ thân nhanh hoàn thành xong công việc rồi trở về với cô, cho nên bây giờ làm gì cũng rất cẩn thận.
Cô thì đồng ý nhưng các bạn học khác lại không nghĩ như vậy.
Lục Việt ôm cún con của mình, xông lên trước: "Vì sao không thể mang ạ? Hôm qua vẫn được mà!"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
"Không được cho vào trong học viện thì thôi nhưng để ngoài cổng cũng không được sao?"
"Ta đã nói với phụ thân, ta không cần thư đồng, ta muốn mang chó của mình đi học, về sau nó cũng muốn làm Trạng Nguyên!"
Mặc dù mới gắn bó với nhau một, hai ngày nhưng tất cả đã bắt đầu yêu thương thú cưng của mình, đã sớm bị thú cưng mềm mềm đáng yêu này làm trái tim mềm nhũn, thời gian qua ăn cùng nhau ngủ cùng nhau. Mới thoáng một cái đã phải chia xa, làm sao có thể nhịn được.
Có học sinh tuổi nhỏ thấy vậy bèn khóc lóc oa oa, rất nhanh có người thứ hai, người thứ ba, cổng trường học viện Thanh Tùng nhất thời như bị nước mắt bao phủ.
Các phu tử luống cuống tay chân, cố lấy lại uy nghiêm nhưng dù có nói đến rách cuống họng hay đem nhánh trúc mọi khi hay lấy để mắng học sinh thì cũng không có tác dụng, thậm chí còn làm tiếng khóc vang to hơn.
Tưởng Ngọc Thăng dẫn theo đồng bọn của mình nghênh ngang đi đến, thừa dịp Lục Việt không phòng bị chạy lên định bắt cún con. Con chó lăn trên đất một vòng, sủa gâu gâu liên tục, hơn nửa ngày vẫn không chịu đứng dậy.
Lục Việt vội vàng chạy tới ôm lấy nó, giận dữ quát Tưởng Ngọc Thăng: "Tưởng Ngọc Thăng, ngươi làm gì vậy hả!"
Tưởng Ngọc Thăng không chút chột dạ: "Ai mang theo động vật đến thì hôm nay đừng hòng vào học viện. Muốn đi vào thì phải ném chúng đi!"
Có một đứa trẻ lớn nhất trong đó như nhạy bén nhận ra: "Tưởng Ngọc Thăng, là ngươi làm? !"
"Không sai, chính là ta." Tưởng Ngọc Thăng đắc ý nói: "Các ngươi ai cũng muốn dẫn chó nhưng tất cả phải qua tay của ta, không được ta cho phép thì đừng hòng. Muốn vào học viện, các ngươi phải nghe lời ta!"
Soạt --
Tiếng khóc bỗng nhiên càng cất cao hơn, những đứa trẻ lớn nhất bắt đầu nổi giận.
Diệu Diệu bị mọi người đẩy tới đẩy lui, chứng kiến xong mọi chuyện cũng không biết nên làm thế nào, lúc nhìn xuống Đại Hoàng, đầu lập tức nảy ra một ý, bắt đầu cố dặn ra nước mắt, kêu gào thảm thiết.
. . .
Học sinh trong học viện Thanh Tùng đều bãi khóa(*)
(*) Bãi khoá: hình thức đấu tranh có tổ chức của học sinh, sinh viên bằng cách ngừng lên lớp, nhằm đòi chính quyền hoặc hiệu trưởng thực hiện các yêu sách về học tập, giảng dạy, sinh hoạt, đối xử...
Học viện Thanh Tùng là do hoàng gia mở, xảy ra chuyện lớn như thế đương nhiên sẽ đến tai hoàng đế, lúc biết chuyện ông còn có chút bất ngờ.
"Học sinh bãi khóa?" Hoàng đế bất khả tư nghị(*) hỏi: "Làm sao lại bãi khóa?"
(*) Bất khả tư nghị: không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được.
Trong sổ con đã nói rõ tiền căn hậu quả. Hoàng đế sau khi xem xong bèn gọi người quản lý học viện đến.
Tuyên Trác ở một bên cũng nghe qua toàn bộ sự việc.
Tuổi của cậu tuy nhỏ nhưng đã được hoàng đế mang theo đến dự thính chính sự, trong ngự thư phòng cũng có một cái bàn riêng.
Cậu nghe xong, thản nhiên nói: "Học viện Thanh Tùng là tổ gia gia mở, xảy ra chuyện lớn gì cũng nên nghe phụ hoàng điều lệnh, công bộ từ khi nào đã có thể nhúng tay vào vậy?"
Rất nhanh, thái giám trong cung vội vã chạy ra ngoài, Tưởng đại nhân cũng bị triệu tập vào cung, lúc đến trước mặt hoàng đế thì người đã đầy mồ hôi lạnh.