Phù Sinh Ngoại Truyện: Bảy Đêm
Chương 28
Vừa bước qua cửa khách sạn, họ liền nhìn thấy một viên cảnh sát đang nói gì đó với ông lão tóc trắng đang ngồi rũ rượi trước chiếc bàn tròn kê sát góc tường, một viên cảnh sát khác đang bước ra từ cửa nách dẫn tới tầng hầm, cao giọng trấn an và giải tán rất nhiều người đang đứng túm tụm trước cửa.
Chung Húc biết ông lão tóc bạc kia, ông ta chính là ông chủ của khách sạn này, chồng của bà Sabrina. Nhìn ông ta lúc này, ánh mắt đờ đẫn, hai cánh tay khẳng khiu ôm chặt lấy thân hình gầy gò, bất cứ một tiếng động nào hơi lớn một chút cũng khiến cơ thể ông giật lên một cách vô thức. Bộ dạng đó giống hệt như một con chuột vừa trải qua cơn kinh hoàng.
Trong những tiếng xì xầm hỗn loạn và đầy thấp thỏm của người xem, đột nhiên nghe “xoảng" một tiếng, một chiếc muôi bằng kim loại rơi thẳng xuống đất, nảy lên rất cao. Nhìn về phía phát ra tiếng rơi, hai vợ chồng Chung Húc mới phát hiện ra trong bóng tối phía sau quầy bar, nơi đèn trần đã hỏng, có một người đang đứng dựa vào tường, chiếc muôi vừa nãy đã rơi từ tay người này xuống.
Người này khom lưng, nhặt chiếc muôi lên, rồi chậm rãi bước ra khỏi góc tối. Ánh vàng nhạt từ ngọn đèn ốp trần hắt xuống chiếu sáng một mái tóc đen mượt như lụa và một khuôn mặt Á Đông không chút phấn son nhưng vẫn trẻ trung kiều diễm, cái bóng mảnh dẻ kéo dài phía sau thân hình dong dỏng cao với những đường cong tuyệt đẹp.
- Kính… - Chung Húc nhìn sững vào cô gái đang vừa đi vừa kéo vạt tạp dề trắng tinh lên, cẩn thận lau chùi chiếc muôi, rồi gọi tên cô ta. Còn nhớ ngày đầu tiên tới khách sạn Rừng Rậm, chính cô gái Á Đông nói tiếng Trung lưu loát này đã dẫn họ lên phòng và nhiệt tình giới thiệu về các tiện nghi trong khách sạn cũng như đặc sắc của ẩm thực địa phương. Ở nơi đất khách lại gặp được người đồng bào có chung màu da và còn đáng yêu như vậy, quả thực là một việc đáng mừng. Trong lúc trò chuyện, họ biết được cô ấy tên là Kính, người gốc Hoa, tổ tiên của cô ta nhiều năm trước đã di cư từ Trung Quốc tới Vienna; một tháng trước, qua sự giới thiệu của người khác, cô ta đã tới làm việc ở khách sạn Rừng Rậm. Có thể nhận ra, vợ chồng bà Sabrina rất yêu quý cô gái Trung Quốc nhanh nhẹn tháo vát và khéo léo hiền hòa này. Khách trọ trong khách sạn đều nhìn cô với ánh mắt khen ngợi và khâm phục. Tới cả Tư Đồ Nguyệt Ba cũng khen Kính là một nhân viên tận tụy ngay trước mặt bà Sabrina, và còn nói đùa rằng nếu bà Sabrina chịu từ bỏ bảo bối này, anh sẽ lập tức tuyển dụng Kính về làm việc cho khách sạn của tập đoàn mình, khiến cho bà Sabrina cười khanh khách mãi không thôi.
Trước những lời khen ngợi, Kính vừa không cố tình tỏ ra khiêm tốn, cũng không vui mừng ra mặt, lúc nào cũng chỉ khẽ mỉm cười, sau đó tìm cớ bỏ đi, lúc thì bảo phải xuống nhà bếp giúp việc, lúc thì nói phải đi tiếp đón những vị khách khác, bận rộn luôn tay luôn chân. Một nhân viên siêng năng chăm chỉ như thế này, dù làm việc ở đâu cũng được yêu mến, huống hồ cô còn xinh đẹp mơn mởn như một đóa hoa sen.
Thế nhưng, Kính lúc này đã không còn nụ cười dịu dàng như lúc trước, đôi mắt từng trong veo như pha lê giờ phủ lên một lớp màng xám đục giống như mặt nước ao tù, những ngón tay thon dài như búp măng nắm chặt lấy cán muôi, giống như đang truyền vào một luồng sức mạnh bóp nó vỡ vụn.
Dường như Kính không nghe thấy Chung Húc gọi tên mình, cứ thế đi thẳng về phía ông chủ đang ngồi trước mặt, rồi bất ngờ quỳ sụp xuống trước mặt ông ta, gục đầu lên đùi ông khóc hu hu. Trong mắt ông lão cũng dâng đầy những nước, nước mắt bị kìm nén quá lâu cuối cùng đã ầng ậc tuôn trào. Ông ta cúi đầu ôm lấy Kính, nước mắt giàn giụa.
- Anh còn đứng đó? Mau lại hỏi xem đã xảy ra chuyện gì! - Chung Húc lúc này đã kịp định thần, nôn nóng đẩy Tư Đồ Nguyệt Ba một cái. Cô cần anh làm phiên dịch tiếng Đức.
Tư Đồ Nguyệt Ba gật đầu, đi về phía viên cảnh sát vừa bước từ cửa nách ra. Trao đổi một hồi, sắc mặt anh dần sầm xuống.
- Trong khách sạn đã xảy ra chuyện gì rồi? - Chung Húc chạy xáp lại, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt ra chiều trầm ngâm của anh chồng – Tại sao Kính và ông chủ lại khóc lóc thảm thiết đến thế?
- Sabrina chết rồi!
Câu nói cụt ngủn của anh chồng không khác gì đại bác nổ bên tai. Chung Húc chết lặng mất một lúc, lẩm bẩm một mình:
- Sáng nay bà ấy còn bảo em sẽ mời em ăn bánh nho… Tại sao đã…
- Là chồng bà ấy báo cảnh sát. Hai tiếng trước khi chúng ta trở về, ông ấy đã phát hiện ra thi thể của vợ mình ở dưới tầng hầm. - Tư Đồ Nguyệt Ba thở dài.
- Mưu sát? – Trực giác của Chung Húc quả quyết khẳng định. Người phụ nữ lúc nào cũng tươi cười vui vẻ kia không thể nào tự sát được. Cô càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc, bèn cất bước đi thẳng về phía cánh cửa nách – Để em vào xem thử!
Viên cảnh sát lực lưỡng như một con gấu đã chặn cô lại, sau đó vừa xua tay vừa xổ ra một tràng xì xà xì xồ như chim hót.
Tư Đồ Nguyệt Ba giữ lấy vai vợ, xin lỗi viên cảnh sát bằng tiếng Đức, rồi nói với Chung Húc.
- Đừng có làm bừa. Hiện trường án mạng, ngoài cảnh sát ra, bất cứ ai cũng không được phép bước vào. Họ đang đợi đồng nghiệp tới chi viện.
Với tính cách và “bệnh nghề nghiệp" đang rục rịch muốn trỗi dậy trong người Chung Húc, bảo cô lờ đi một vụ án mạng thì còn khó chịu hơn là bắt cô nhịn đói; huống hồ, nạn nhân còn là người đã đối xử với cô rất tốt, kiểu gì thì cô cũng không thể không nhúng tay vào.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên quyết nhìn chằm chằm vào mắt Tư Đồ Nguyệt Ba, đôi vai vùng vằng thật mạnh, muốn thoát khỏi sự khống chế của anh.
Là vợ chồng, Tư Đồ Nguyệt Ba làm gì lại không biết cô vợ lúc này đang nghĩ gì. Anh mỉm cười tỏ ý cảm ơn viên cảnh sát, sau đó lôi phắt Chung Húc sang bên cạnh, hạ giọng thì thầm:
- Cái con bé hấp tấp này! Có muốn làm bừa cũng không phải bây giờ!
Chung Húc đảo mắt một cái, lập tức hiểu ý. Với bản lĩnh của cô, muốn tránh khỏi tầm mắt của vài viên cảnh sát lẻ tẻ này để xuống tầng hầm, thật dễ như trở bàn tay. Trấn tĩnh lại, cô băng qua đám người đứng xem vẫn chưa chịu giải tán, bước tới sau lưng Kính đang lặng lẽ nức nở, nhất thời không biết nên nói gì. Kính từng nói, bà Sabrina đối xử với cô hệt như con gái, bây giờ bà thình lình thiệt mạng, chẳng trách Kính đau buồn đến thế. Chung Húc đưa tay ra, vỗ khe khẽ lên vai Kính, sau đó lại nhìn sang ông chủ đang chìm trong nỗi đau mất vợ với ánh mắt cảm thông và an ủi.
Kính chầm chậm ngước mặt lên, quay đầu lại, giơ chiếc muôi vẫn đang nắm trong tay lên, nghẹn ngào nói:
- Buổi chiều… Buổi chiều bà ấy còn tận tay dạy tôi cách nấu món canh mới, dùng chính chiếc muôi này… Bà ấy nói đây là chiếc muôi bà ấy đã dùng lâu nhất, cầm cũng thuận tay nhất…
Chung Húc nhìn thấy đôi mắt sưng húp như quả đào và cả những giọt lệ đang lấp lánh một màu lành lạnh dưới ánh đèn đang đầm đìa trên mặt cô ta. Môi cô khẽ mấp máy, nói nhỏ với Kính:
- Hãy bớt đau buồn…
Ngoài câu này ra, cô còn có thể nói được gì? Bước trở lại bên Tư Đồ Nguyệt Ba, cô vô cùng buồn bã, cắn răng thầm nhủ:
- Nếu là mưu sát, ta quyết không bỏ qua cho hung thủ!
Tư Đồ Nguyệt Ba ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lên gáy cô, thầm nghĩ lần này e rằng không còn tìm được lý do để ngăn cản cô nữa. Vụ án mạng này xảy ra quá ư đột ngột, cho dù vẫn chưa can thiệp vào vụ án, thậm chí ngay cả thi thể của bà Sabrina cũng chưa nhìn thấy, song anh đã lờ mờ một dự cảm bất thường.
Kỳ trăng mật lãng mạn của hai người họ, từ thời khắc này, đã bị nhuốm một mùi máu tanh đáng ghét.
Tiếng xì xầm của những người tới xem vẫn không ngớt bên tai. Một người đàn ông lực lưỡng mặc chiếc quần yếm làm dấu chữ thập trước ngực, lo lắng thì thầm với người phụ nữ tóc đỏ đang bế đứa bé sơ sinh bên cạnh. Hai vợ chồng già đội mũ nỉ cũng tỏ ra rất hào hứng với câu chuyện của họ, cùng nhập cuộc, thi thoảng lại chêm vào mấy câu. Trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ nghi hoặc và hoang mang theo nội dung cuộc trò chuyện. Cuộc bàn luận tự phát mỗi lúc càng thêm rôm rả.
Những người tới xem mang theo những biểu cảm khác nhau kia, phần lớn là cư dân ở gần đó, lúc rảnh rỗi vẫn thường tới nhà nghỉ Rừng Rậm tán chuyện tào lao, uống vài ly rượu nho đậm đà, nếm thử những món điểm tâm ngon miệng của bà Sabrina, đó chính là những giờ phút thư giản thoải mái nhất của họ.
Có lẽ bởi vì bất an, thậm chí là sợ hãi, nên giọng nói của họ tuy vẫn khá bình tĩnh, nhưng âm điệu lại run run và ngắt quãng cứ như đang rét cóng, giống như đang bàn luận về những chuyện cấm kỵ không được phép nhắc tới. Và cũng chẳng ai kiêng dè vợ chồng Tư Đồ đang đứng bên cạnh, cứ vô tư mà cho rằng trình độ tiếng Đức của đôi vợ chồng người Trung Quốc kia còn lâu mới có thể hiểu được hoàn toàn lời họ nói.
Tư Đồ Nguyệt Ba im lặng lắng nghe từng từ từng chữ thốt ra từ miệng họ, khóe miệng hơi nhếch lên thành một đường cong không rõ rệt.
Chung Húc biết ông lão tóc bạc kia, ông ta chính là ông chủ của khách sạn này, chồng của bà Sabrina. Nhìn ông ta lúc này, ánh mắt đờ đẫn, hai cánh tay khẳng khiu ôm chặt lấy thân hình gầy gò, bất cứ một tiếng động nào hơi lớn một chút cũng khiến cơ thể ông giật lên một cách vô thức. Bộ dạng đó giống hệt như một con chuột vừa trải qua cơn kinh hoàng.
Trong những tiếng xì xầm hỗn loạn và đầy thấp thỏm của người xem, đột nhiên nghe “xoảng" một tiếng, một chiếc muôi bằng kim loại rơi thẳng xuống đất, nảy lên rất cao. Nhìn về phía phát ra tiếng rơi, hai vợ chồng Chung Húc mới phát hiện ra trong bóng tối phía sau quầy bar, nơi đèn trần đã hỏng, có một người đang đứng dựa vào tường, chiếc muôi vừa nãy đã rơi từ tay người này xuống.
Người này khom lưng, nhặt chiếc muôi lên, rồi chậm rãi bước ra khỏi góc tối. Ánh vàng nhạt từ ngọn đèn ốp trần hắt xuống chiếu sáng một mái tóc đen mượt như lụa và một khuôn mặt Á Đông không chút phấn son nhưng vẫn trẻ trung kiều diễm, cái bóng mảnh dẻ kéo dài phía sau thân hình dong dỏng cao với những đường cong tuyệt đẹp.
- Kính… - Chung Húc nhìn sững vào cô gái đang vừa đi vừa kéo vạt tạp dề trắng tinh lên, cẩn thận lau chùi chiếc muôi, rồi gọi tên cô ta. Còn nhớ ngày đầu tiên tới khách sạn Rừng Rậm, chính cô gái Á Đông nói tiếng Trung lưu loát này đã dẫn họ lên phòng và nhiệt tình giới thiệu về các tiện nghi trong khách sạn cũng như đặc sắc của ẩm thực địa phương. Ở nơi đất khách lại gặp được người đồng bào có chung màu da và còn đáng yêu như vậy, quả thực là một việc đáng mừng. Trong lúc trò chuyện, họ biết được cô ấy tên là Kính, người gốc Hoa, tổ tiên của cô ta nhiều năm trước đã di cư từ Trung Quốc tới Vienna; một tháng trước, qua sự giới thiệu của người khác, cô ta đã tới làm việc ở khách sạn Rừng Rậm. Có thể nhận ra, vợ chồng bà Sabrina rất yêu quý cô gái Trung Quốc nhanh nhẹn tháo vát và khéo léo hiền hòa này. Khách trọ trong khách sạn đều nhìn cô với ánh mắt khen ngợi và khâm phục. Tới cả Tư Đồ Nguyệt Ba cũng khen Kính là một nhân viên tận tụy ngay trước mặt bà Sabrina, và còn nói đùa rằng nếu bà Sabrina chịu từ bỏ bảo bối này, anh sẽ lập tức tuyển dụng Kính về làm việc cho khách sạn của tập đoàn mình, khiến cho bà Sabrina cười khanh khách mãi không thôi.
Trước những lời khen ngợi, Kính vừa không cố tình tỏ ra khiêm tốn, cũng không vui mừng ra mặt, lúc nào cũng chỉ khẽ mỉm cười, sau đó tìm cớ bỏ đi, lúc thì bảo phải xuống nhà bếp giúp việc, lúc thì nói phải đi tiếp đón những vị khách khác, bận rộn luôn tay luôn chân. Một nhân viên siêng năng chăm chỉ như thế này, dù làm việc ở đâu cũng được yêu mến, huống hồ cô còn xinh đẹp mơn mởn như một đóa hoa sen.
Thế nhưng, Kính lúc này đã không còn nụ cười dịu dàng như lúc trước, đôi mắt từng trong veo như pha lê giờ phủ lên một lớp màng xám đục giống như mặt nước ao tù, những ngón tay thon dài như búp măng nắm chặt lấy cán muôi, giống như đang truyền vào một luồng sức mạnh bóp nó vỡ vụn.
Dường như Kính không nghe thấy Chung Húc gọi tên mình, cứ thế đi thẳng về phía ông chủ đang ngồi trước mặt, rồi bất ngờ quỳ sụp xuống trước mặt ông ta, gục đầu lên đùi ông khóc hu hu. Trong mắt ông lão cũng dâng đầy những nước, nước mắt bị kìm nén quá lâu cuối cùng đã ầng ậc tuôn trào. Ông ta cúi đầu ôm lấy Kính, nước mắt giàn giụa.
- Anh còn đứng đó? Mau lại hỏi xem đã xảy ra chuyện gì! - Chung Húc lúc này đã kịp định thần, nôn nóng đẩy Tư Đồ Nguyệt Ba một cái. Cô cần anh làm phiên dịch tiếng Đức.
Tư Đồ Nguyệt Ba gật đầu, đi về phía viên cảnh sát vừa bước từ cửa nách ra. Trao đổi một hồi, sắc mặt anh dần sầm xuống.
- Trong khách sạn đã xảy ra chuyện gì rồi? - Chung Húc chạy xáp lại, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt ra chiều trầm ngâm của anh chồng – Tại sao Kính và ông chủ lại khóc lóc thảm thiết đến thế?
- Sabrina chết rồi!
Câu nói cụt ngủn của anh chồng không khác gì đại bác nổ bên tai. Chung Húc chết lặng mất một lúc, lẩm bẩm một mình:
- Sáng nay bà ấy còn bảo em sẽ mời em ăn bánh nho… Tại sao đã…
- Là chồng bà ấy báo cảnh sát. Hai tiếng trước khi chúng ta trở về, ông ấy đã phát hiện ra thi thể của vợ mình ở dưới tầng hầm. - Tư Đồ Nguyệt Ba thở dài.
- Mưu sát? – Trực giác của Chung Húc quả quyết khẳng định. Người phụ nữ lúc nào cũng tươi cười vui vẻ kia không thể nào tự sát được. Cô càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc, bèn cất bước đi thẳng về phía cánh cửa nách – Để em vào xem thử!
Viên cảnh sát lực lưỡng như một con gấu đã chặn cô lại, sau đó vừa xua tay vừa xổ ra một tràng xì xà xì xồ như chim hót.
Tư Đồ Nguyệt Ba giữ lấy vai vợ, xin lỗi viên cảnh sát bằng tiếng Đức, rồi nói với Chung Húc.
- Đừng có làm bừa. Hiện trường án mạng, ngoài cảnh sát ra, bất cứ ai cũng không được phép bước vào. Họ đang đợi đồng nghiệp tới chi viện.
Với tính cách và “bệnh nghề nghiệp" đang rục rịch muốn trỗi dậy trong người Chung Húc, bảo cô lờ đi một vụ án mạng thì còn khó chịu hơn là bắt cô nhịn đói; huống hồ, nạn nhân còn là người đã đối xử với cô rất tốt, kiểu gì thì cô cũng không thể không nhúng tay vào.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên quyết nhìn chằm chằm vào mắt Tư Đồ Nguyệt Ba, đôi vai vùng vằng thật mạnh, muốn thoát khỏi sự khống chế của anh.
Là vợ chồng, Tư Đồ Nguyệt Ba làm gì lại không biết cô vợ lúc này đang nghĩ gì. Anh mỉm cười tỏ ý cảm ơn viên cảnh sát, sau đó lôi phắt Chung Húc sang bên cạnh, hạ giọng thì thầm:
- Cái con bé hấp tấp này! Có muốn làm bừa cũng không phải bây giờ!
Chung Húc đảo mắt một cái, lập tức hiểu ý. Với bản lĩnh của cô, muốn tránh khỏi tầm mắt của vài viên cảnh sát lẻ tẻ này để xuống tầng hầm, thật dễ như trở bàn tay. Trấn tĩnh lại, cô băng qua đám người đứng xem vẫn chưa chịu giải tán, bước tới sau lưng Kính đang lặng lẽ nức nở, nhất thời không biết nên nói gì. Kính từng nói, bà Sabrina đối xử với cô hệt như con gái, bây giờ bà thình lình thiệt mạng, chẳng trách Kính đau buồn đến thế. Chung Húc đưa tay ra, vỗ khe khẽ lên vai Kính, sau đó lại nhìn sang ông chủ đang chìm trong nỗi đau mất vợ với ánh mắt cảm thông và an ủi.
Kính chầm chậm ngước mặt lên, quay đầu lại, giơ chiếc muôi vẫn đang nắm trong tay lên, nghẹn ngào nói:
- Buổi chiều… Buổi chiều bà ấy còn tận tay dạy tôi cách nấu món canh mới, dùng chính chiếc muôi này… Bà ấy nói đây là chiếc muôi bà ấy đã dùng lâu nhất, cầm cũng thuận tay nhất…
Chung Húc nhìn thấy đôi mắt sưng húp như quả đào và cả những giọt lệ đang lấp lánh một màu lành lạnh dưới ánh đèn đang đầm đìa trên mặt cô ta. Môi cô khẽ mấp máy, nói nhỏ với Kính:
- Hãy bớt đau buồn…
Ngoài câu này ra, cô còn có thể nói được gì? Bước trở lại bên Tư Đồ Nguyệt Ba, cô vô cùng buồn bã, cắn răng thầm nhủ:
- Nếu là mưu sát, ta quyết không bỏ qua cho hung thủ!
Tư Đồ Nguyệt Ba ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lên gáy cô, thầm nghĩ lần này e rằng không còn tìm được lý do để ngăn cản cô nữa. Vụ án mạng này xảy ra quá ư đột ngột, cho dù vẫn chưa can thiệp vào vụ án, thậm chí ngay cả thi thể của bà Sabrina cũng chưa nhìn thấy, song anh đã lờ mờ một dự cảm bất thường.
Kỳ trăng mật lãng mạn của hai người họ, từ thời khắc này, đã bị nhuốm một mùi máu tanh đáng ghét.
Tiếng xì xầm của những người tới xem vẫn không ngớt bên tai. Một người đàn ông lực lưỡng mặc chiếc quần yếm làm dấu chữ thập trước ngực, lo lắng thì thầm với người phụ nữ tóc đỏ đang bế đứa bé sơ sinh bên cạnh. Hai vợ chồng già đội mũ nỉ cũng tỏ ra rất hào hứng với câu chuyện của họ, cùng nhập cuộc, thi thoảng lại chêm vào mấy câu. Trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ nghi hoặc và hoang mang theo nội dung cuộc trò chuyện. Cuộc bàn luận tự phát mỗi lúc càng thêm rôm rả.
Những người tới xem mang theo những biểu cảm khác nhau kia, phần lớn là cư dân ở gần đó, lúc rảnh rỗi vẫn thường tới nhà nghỉ Rừng Rậm tán chuyện tào lao, uống vài ly rượu nho đậm đà, nếm thử những món điểm tâm ngon miệng của bà Sabrina, đó chính là những giờ phút thư giản thoải mái nhất của họ.
Có lẽ bởi vì bất an, thậm chí là sợ hãi, nên giọng nói của họ tuy vẫn khá bình tĩnh, nhưng âm điệu lại run run và ngắt quãng cứ như đang rét cóng, giống như đang bàn luận về những chuyện cấm kỵ không được phép nhắc tới. Và cũng chẳng ai kiêng dè vợ chồng Tư Đồ đang đứng bên cạnh, cứ vô tư mà cho rằng trình độ tiếng Đức của đôi vợ chồng người Trung Quốc kia còn lâu mới có thể hiểu được hoàn toàn lời họ nói.
Tư Đồ Nguyệt Ba im lặng lắng nghe từng từ từng chữ thốt ra từ miệng họ, khóe miệng hơi nhếch lên thành một đường cong không rõ rệt.
Tác giả :
Sa La Song Thụ