Phù Sinh Ngoại Truyện: Bảy Đêm
Chương 17
Ba năm sau!
- Tổng giám đốc! Đại sư mời ngài!
Cánh cửa kính khép chặt từ từ hé mở, một người cao lớn mặc áo đen bước ra từ bên trong, khẽ cúi người trước Đường Trạch đang buồn bã ngồi hút thuốc trên ghế sô pha.
Đường Trạch dụi tắt điếu thuốc, sửa sang lại bộ vest hơi có vệt nhăn, đứng dậy.
Ba năm trước, một con tàu du lịch đã cứu được anh trong lúc đang hôn mê.
Lễ cưới, vẫn được tổ chức vào ngày Giáng sinh như đã định. Cô dâu trong hôn lễ, cười rạng rỡ hơn bao giờ hết. Và điều quan trọng nhất là, cô xem ra khỏe mạnh hơn bất cứ lúc nào.
Vị Lạt Ma kê đơn thuốc cho cô năm xưa, năm nào cũng tới tập đoàn Đồ Môn thăm bệnh nhân đặc biệt này. Khi Đường Trạch đang khổ sở vì không mang được thứ mà vị hôn thê mong đợi trở về, ông ta đã lấy chuỗi hạt mà Đường Trạch luôn đeo trên cổ xuống, bảo Đường Trạch lấy ra một viên mài thành bột, cho cô uống.
Đến lúc đó, bệnh tình của cô đã được trị tận gốc, trong ba năm không còn tái phát.
Còn vị Lạt Ma mang đi mất một viên, trong ba năm nay không hề quay lại tập đoàn Đồ Môn.
Lão chủ tịch đã qua đời một năm sau hôn lễ của họ. Vợ Đường Trạch trở thành người thừa kế duy nhất của toàn bộ sản nghiệp, bổ nhiệm Đường Trạch làm tổng giám đốc mới.
Từ thời khắc đó, Đường Trạch chính thức từ bỏ nghề pháp sư trừ ma, thuận lợi điều hành tập đoàn Đồ Môn với địa vị hàng đầu thế giới.
Tuy khả năng đặc biệt của Đường Trạch vẫn chưa được khôi phục, nhưng anh không còn vì thế mà canh cánh không yên. Bởi vì tất cả mọi người đều cho rằng, Đường Trạch gần như đã có được cả thế giới.
Bản thân Đường Trạch cũng nghĩ như vậy. Tất cả mọi thứ trước đây đã không còn quan trọng nữa, có thể chôn vùi tất thảy.
Ngày hôm kia, vị Lạt Ma đã biệt tích ba năm đột nhiên xuất hiện, như thường lệ tới ở căn biệt thự tại ngoại ô mà tập đoàn Đồ Môn đã bố trí riêng cho ông ta, và chuyển lời cho Đường Trạch, yêu cầu anh tối nay tới biệt thự gặp ông ta.
Bước tới trước cánh cửa khép kín hờ, Đường Trạch dừng lại một thoáng. Anh chẳng hề có cảm tình với lão Lạt Ma gầy xác lúc nào cũng vải đen cuốn kín mặt kia, cho dù lão ta có là ân nhân cứu mạng của vợ anh.
Hít vào một hơi, anh bước dứt khoát vào bên trong, khẽ đằng hắng một tiếng, để thông báo với người bên trong rằng anh đã tới.
- Đã ba năm không gặp rồi, Đường Trạch! - Lạt Ma xoay lưng lại với anh, đứng trước cửa sổ sát nền rộng lớn, giọng nói rè rè phá tan vẻ đẹp của dòng ánh trăng chảy tràn mặt đất - À, không đúng, bây giờ phải gọi cậu là tổng giám đốc mới phải.
- Đại sư khách khí rồi! - Đường Trạch cười xã giao - Đại sư đi một mạch ba năm, giờ lại đột nhiên xuất hiện, không biết có việc gì sai bảo?
Lạt Ma quay người lại, bước tới trước mặt Đường Trạch, móc từ trong người ra hạt vòng mà năm xưa ông ta đã lấy đi:
- Cùng ta đi tới nơi anh đã lấy được vật này!
Trái tim Đường Trạch dường như bị giáng một đòn cực mạnh, những mảnh ký ức đã nhạt nhòa bỗng lại hiện về.
- Tại sao? Hạt vòng này có gì kỳ diệu? - Đường Trạch gắng gượng trấn tĩnh, hỏi.
- Nó không phải là hạt ngọc bình thường, nó tên là Cốt Đột. - Cặp mắt Lạt Ma trợn trừng hết cỡ, những nếp nhăn sâu hoắm như khe rãnh nơi khóe mắt dường như cũng giãn ra rất nhiều - Trong khắp thiên hạ, chỉ bọn họ mới có…
- Cốt Đột? - Đường Trạch đờ đẫn nhắc lại.
- Cùng ta tới chỗ đó! - Lạt Ma chụp cứng lấy Đường Trạch vốn cao hơn lão một cái đầu - Ngày mai lập tức đi ngay!
Đường Trạch bỗng thấy khó chịu, gạt mạnh tay Lạt Ma ra, chỉnh sửa lại chiếc cà vạt đã lệch sang một bên, nói:
- Xin lỗi, tôi không thể tìm ra nơi đó. Tôi cũng không muốn tới đó thêm lần nữa!
- Không cần cậu phải tìm, ta có thể tìm được. Ta chỉ cần cậu đi cùng ta! - Lạt Ma có vẻ nổi giận thực sự - Nghe đây, mọi thứ ngày hôm nay của cậu là do ta gián tiếp mang lại. Nếu cậu không chịu nghe theo ta, thì… hậu quả tự mình gánh lấy!
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Đường Trạch.
Khi một kẻ đã quen với việc dùng kiếm giải quyết mọi việc lại cất giấu thanh kiếm suốt ba năm trời, thứ mất đi không chỉ là kiếm khí ở người, mà cùng với đó, có lẽ còn là nhuệ khí của bản thân.
Đường Trạch không ưa lão Lạt Ma này, phần lớn là vì sợ lão.
Đường Trạch nghiến chặt răng, cuối cùng đã chọn cách gật đầu.
Trong mắt Lạt Ma có nét vui cười.
- Tổng giám đốc! Đại sư mời ngài!
Cánh cửa kính khép chặt từ từ hé mở, một người cao lớn mặc áo đen bước ra từ bên trong, khẽ cúi người trước Đường Trạch đang buồn bã ngồi hút thuốc trên ghế sô pha.
Đường Trạch dụi tắt điếu thuốc, sửa sang lại bộ vest hơi có vệt nhăn, đứng dậy.
Ba năm trước, một con tàu du lịch đã cứu được anh trong lúc đang hôn mê.
Lễ cưới, vẫn được tổ chức vào ngày Giáng sinh như đã định. Cô dâu trong hôn lễ, cười rạng rỡ hơn bao giờ hết. Và điều quan trọng nhất là, cô xem ra khỏe mạnh hơn bất cứ lúc nào.
Vị Lạt Ma kê đơn thuốc cho cô năm xưa, năm nào cũng tới tập đoàn Đồ Môn thăm bệnh nhân đặc biệt này. Khi Đường Trạch đang khổ sở vì không mang được thứ mà vị hôn thê mong đợi trở về, ông ta đã lấy chuỗi hạt mà Đường Trạch luôn đeo trên cổ xuống, bảo Đường Trạch lấy ra một viên mài thành bột, cho cô uống.
Đến lúc đó, bệnh tình của cô đã được trị tận gốc, trong ba năm không còn tái phát.
Còn vị Lạt Ma mang đi mất một viên, trong ba năm nay không hề quay lại tập đoàn Đồ Môn.
Lão chủ tịch đã qua đời một năm sau hôn lễ của họ. Vợ Đường Trạch trở thành người thừa kế duy nhất của toàn bộ sản nghiệp, bổ nhiệm Đường Trạch làm tổng giám đốc mới.
Từ thời khắc đó, Đường Trạch chính thức từ bỏ nghề pháp sư trừ ma, thuận lợi điều hành tập đoàn Đồ Môn với địa vị hàng đầu thế giới.
Tuy khả năng đặc biệt của Đường Trạch vẫn chưa được khôi phục, nhưng anh không còn vì thế mà canh cánh không yên. Bởi vì tất cả mọi người đều cho rằng, Đường Trạch gần như đã có được cả thế giới.
Bản thân Đường Trạch cũng nghĩ như vậy. Tất cả mọi thứ trước đây đã không còn quan trọng nữa, có thể chôn vùi tất thảy.
Ngày hôm kia, vị Lạt Ma đã biệt tích ba năm đột nhiên xuất hiện, như thường lệ tới ở căn biệt thự tại ngoại ô mà tập đoàn Đồ Môn đã bố trí riêng cho ông ta, và chuyển lời cho Đường Trạch, yêu cầu anh tối nay tới biệt thự gặp ông ta.
Bước tới trước cánh cửa khép kín hờ, Đường Trạch dừng lại một thoáng. Anh chẳng hề có cảm tình với lão Lạt Ma gầy xác lúc nào cũng vải đen cuốn kín mặt kia, cho dù lão ta có là ân nhân cứu mạng của vợ anh.
Hít vào một hơi, anh bước dứt khoát vào bên trong, khẽ đằng hắng một tiếng, để thông báo với người bên trong rằng anh đã tới.
- Đã ba năm không gặp rồi, Đường Trạch! - Lạt Ma xoay lưng lại với anh, đứng trước cửa sổ sát nền rộng lớn, giọng nói rè rè phá tan vẻ đẹp của dòng ánh trăng chảy tràn mặt đất - À, không đúng, bây giờ phải gọi cậu là tổng giám đốc mới phải.
- Đại sư khách khí rồi! - Đường Trạch cười xã giao - Đại sư đi một mạch ba năm, giờ lại đột nhiên xuất hiện, không biết có việc gì sai bảo?
Lạt Ma quay người lại, bước tới trước mặt Đường Trạch, móc từ trong người ra hạt vòng mà năm xưa ông ta đã lấy đi:
- Cùng ta đi tới nơi anh đã lấy được vật này!
Trái tim Đường Trạch dường như bị giáng một đòn cực mạnh, những mảnh ký ức đã nhạt nhòa bỗng lại hiện về.
- Tại sao? Hạt vòng này có gì kỳ diệu? - Đường Trạch gắng gượng trấn tĩnh, hỏi.
- Nó không phải là hạt ngọc bình thường, nó tên là Cốt Đột. - Cặp mắt Lạt Ma trợn trừng hết cỡ, những nếp nhăn sâu hoắm như khe rãnh nơi khóe mắt dường như cũng giãn ra rất nhiều - Trong khắp thiên hạ, chỉ bọn họ mới có…
- Cốt Đột? - Đường Trạch đờ đẫn nhắc lại.
- Cùng ta tới chỗ đó! - Lạt Ma chụp cứng lấy Đường Trạch vốn cao hơn lão một cái đầu - Ngày mai lập tức đi ngay!
Đường Trạch bỗng thấy khó chịu, gạt mạnh tay Lạt Ma ra, chỉnh sửa lại chiếc cà vạt đã lệch sang một bên, nói:
- Xin lỗi, tôi không thể tìm ra nơi đó. Tôi cũng không muốn tới đó thêm lần nữa!
- Không cần cậu phải tìm, ta có thể tìm được. Ta chỉ cần cậu đi cùng ta! - Lạt Ma có vẻ nổi giận thực sự - Nghe đây, mọi thứ ngày hôm nay của cậu là do ta gián tiếp mang lại. Nếu cậu không chịu nghe theo ta, thì… hậu quả tự mình gánh lấy!
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Đường Trạch.
Khi một kẻ đã quen với việc dùng kiếm giải quyết mọi việc lại cất giấu thanh kiếm suốt ba năm trời, thứ mất đi không chỉ là kiếm khí ở người, mà cùng với đó, có lẽ còn là nhuệ khí của bản thân.
Đường Trạch không ưa lão Lạt Ma này, phần lớn là vì sợ lão.
Đường Trạch nghiến chặt răng, cuối cùng đã chọn cách gật đầu.
Trong mắt Lạt Ma có nét vui cười.
Tác giả :
Sa La Song Thụ