Phù Sinh Mộng Chi Phi Tình

Chương 6

Đau đớn vô tận, mùi máu tươi nồng đậm xông lên… Tỷ tỷ, song thân, ta sắp phải đi theo các ngươi rồi sao? Nhưng ta không muốn chết, ta chỉ là muốn giống như người bình thường mà sống, không có bệnh tật, không có những chuyện tai bay vạ gió… Ta, phải chăng thật sự không có cái phúc khí kia a? Ta, rất không cam lòng…

Ngón tay duỗi ra rồi khép lại, liều mạng muốn bắt trụ điểm gì đó. Bàn tay sau khi nắm được một điểm ấm áp, liền  vững vàng nắm chặt, không chịu buông tay.

" Tư Phi Tình! Tư Phi Tình…" tiếng gọi quen thuộc bên tai vang lên, Tư Phi Tình mở mắt, trông thấy  tuấn nhan Mạnh Thiên Dương liền kinh hỉ.

" Tư Phi Tình…" đem Tư Phi Tình hư nhuyễn vô lực ôm vào trong lòng, đã ở trước giường trông giữ mấy ngày đêm, rốt cục nhìn thấy Tư Phi Tình hôn mê như chết lần nữa mở mắt, Mạnh Thiên Dương tâm tình kích động nói không ra lời, chỉ có thể khẽ hôn lên cánh môi hơi lạnh mang theo vị dược của y. ngực đau đớn, trong lòng hối hận không thôi ——

Là ta rất sơ sót, ta đã quên ngươi căn bản là không thể tự bảo vệ chính mình, Nghĩ đến ngươi ở phía sau sẽ không có ai tới quấy rầy, nên không phái người đến bảo hộ ngươi, liền an tâm liên tiếp mấy ngày ở bên ngoài, uổng công ta còn nói sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi… ngươi nhất định đối với ta rất thất vọng.  Tư Phi Tình…( hai mai mốt mướn anh đi khóc thuê đc a ~.~)

Nếu như ngày đó không phải y sư kịp thời tìm ngươi, ta sợ khi ta trở về nhìn thấy ngươi, đã là một cỗ thi thể không còn sức sống… không dám nghĩ tiếp, Mạnh Thiên Dương ôm sát Tư Phi Tình: “Xin lỗi… Phi Tình, xin lỗi…"

“… Mạnh  Thiên Dương…" Tư Phi Tình dựa vào trước ngực của hắn, chậm rãi nhìn chung quanh, là phòng ngủ của mình…

“Ta hôn mê bao lâu rồi?"  Tư Phi Tình cúi đầu ho, yết hầu ngọt ngọt, lại muốn thổ huyết rồi sao? y che lại miệng,  hết sức đè xuống khí tức tán loạn.

" Ba ngày…" Mạnh Thiên Dương trong mắt  lộ ra vô cùng thương tiếc,  vỗ về khuôn mặt  không chút huyết sắc của y: " Xin lỗi, là ta sơ ý,  khiến ngươi chịu thống khổ lớn như vậy."  nét mặt tuấn nhã đột nhiên xám đen:  " Bất quá, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ để người khiến ngươi tổn thương phải trả giá ——"

Khụ tiếng ho mãnh liệt, Tư Phi Tình kinh ngạc nhìn vẻ mặt sát khí của Mạnh  Thiên Dương,  hắn  vừa lại muốn làm cái gì?  Giống như đối phó viên ngoại kia sao, đem người ta móc mắt cắt lưỡi sao? nghĩ đến bộ dáng xinh đẹp của Thất thiếu gia huyết lưu đầy mặt, Tư Phi Tình rùng mình ——

“Ngươi, ngươi muốn xử hắn thế nào?"

Tư Phi Tình, ngươi cư nhiên vì người đã tổn thương ngươi mà lo lắng sao? … Mạnh Thiên Dương chăm chú nhìn đôi con ngươi trong suốt không chứa một tia hận thù của Tư Phi Tình, đột nhiên tiếp cận trên môi, nhẹ nhàng hôn lên: " Phi Tình, ta tuyệt không thể để người khác xúc phạm tới ngươi, ta thề!" hai tay nhưng lại gắt gao nắm chặt —— ngươi như thế đạm bạc mỏng manh như liễu, không muốn tranh giành cùng ai, ngược lại có người nhẫn tâm lăng nhục ngươi như vậy, người kia, tuyệt đối không thể tha thứ!

Buông Tư Phi Tình ra, thay y đắp lại chăn: “Ta đi sắc dược,  rất nhanh sẽ trở lại."

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Tư Phi Tình ho nhẹ hai tiếng, tĩnh tâm, mới cảm thấy toàn thân đau nhức, bộ vị giữa hai chân bị xé rách càng đau rát như bị hỏa thiêu, nhớ lại đau đớn như thủy triều dâng ngày đó, mặt y trắng bệch cúi đầu thở gấp —— Không rõ, Thất thiếu gia kia vì cái gì phải đối đãi với y như vậy? Nhưng, tiếng cười điên cuồng của Thất thiếu gia cuối cùng lại khiến y không thể quên—— tiếng cười kia tựa hồ mang theo tự giễu cùng  bi thương…

****

Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, cơn gió trong lành mang theo chút không khí mùa hạ.

Tư Phi Tình một thân thanh y, nằm trên nhuyễn tháp trong viện nhắm mắt dưỡng thần, liên tục mấy ngày Mạnh Thiên Dương  đều truyền chân khí cho y, lại dùng nhân sâm linh chi bồi bổ  không ngừng, mặc dù vẫn  không thể rời giường đi lại, nhưng sắc mặt đã  có chút hồng hào.

" Phi Tình ——" Mạnh Thiên Dương ôm tiêu vĩ cầm mỉm cười đi tới, ngồi ở mép tháp: " Có hay không buồn bực? Ta đạn cho ngươi nghe a?" Nhìn thấy Tư Phi Tình ánh mắt kinh ngạc, Mạnh Thiên Dương cười: “Ta tốt xấu cũng là lão bản Phong nhã lâu, nên cầm kỳ thi họa tự nhiên là phải tinh thông mọi thứ, ngươi không tin sao?" cũng không chờ Tư Phi Tình trả lời, tùy ý đạn lên một khúc 《 Bích tiêu ngâm 》.

Này, tiếng cầm như vậy… Tư  Phi Tình thần sắc kinh ngạc có chút cổ quái, cuối cùng không nhịn được vai  run rẩy,  nở nụ cười.

“Thế nào?" Dừng lại tiếng cầm so với tiếng ếch kêu còn dễ nghe hơn, Mạnh  Thiên Dương trong mắt nồng đậm ý cười cùng sủng nịch, Tư Phi Tình còn mang chút u buồn rốt cục bị hắn làm cho cười.

" Khụ, ngươi nên gọi là lâu chủ học đòi văn vẻ mới đúng." Tư Phi Tình khẽ cười, cầm nghệ Mạnh Thiên Dương thật không phải quá bình thường nha. hơi động thân ngồi dậy: " Mạnh  Thiên Dương, có thể cho ta đạn một chút không?" đã mấy ngày ta không có sờ qua cầm rồi?  suốt ngày nằm, y sắp không chịu nổi rồi.

“Đương nhiên." Mạnh Thiên Dương thản nhiên cười,  ôm lấy Tư Phi Tình, để lưng y dựa vào trước ngực mình, hai tay xuyên qua nách y, nâng tiêu vĩ cầm: “Ta cũng lâu chưa nghe qua rồi."

Tiếng cầm du dương kỳ ảo, ngón tay uyển chuyển trên mặt cầm, như trước thanh tịnh u nhã, thanh cao không nhiễm bụi trần, khiến người ta như tẩy sạch mọi tà ý… Mạnh Thiên Dương nhìn sườn mặt yên tĩnh của nam tử trong lòng, khóe môi đạm bạc mỉm cười như có như không —— vô thức, quay đầu lại, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi đạm sắc của Tư Phi Tình…

Mạnh Thiên Dương? dừng lại tiếng cầm, Tư Phi Tình quay đầu nhìn vào dung nhan tuấn nhã của hắn, ánh mắt dao động, tựa như ánh mắt yêu thương của thân nhân, nhưng có một chút gì đó? Y như hiểu như không, mơ hồ cảm thấy như là thích—— đúng vậy, y thích nhìn  hắn, cũng thích hắn chăm chú nhìn y…

" Phi Tình… Thật muốn mãi mãi như vậy ôm ngươi, nhìn ngươi, Nghe ngươi đạn cầm…" Mạnh Thiên Dương đem mặt dán lên khuôn mặt nhỏ nhắn của y.

Mãi mãi?  Tư Phi Tình tâm hơi lạnh, ánh mắt chua chát: “Ta cũng muốn,  đáng tiếc, thân thể của ta… không có biện pháp…"

“… nếu như,  ta nói có biện pháp?"?! Tư Phi Tình mạnh mẽ ngẩng đầu, thấy Mạnh Thiên Dương nhướng mày mỉm cười, y run giọng nói: " Mạnh Thiên Dương, ngươi là nói bệnh của ta có  thể cứu được sao?"  ngực một trận kích động, ngay cả đầu ngón tay cũng nhẹ nhàng run rẩy.

“Không sai!" Mạnh Thiên Dương đem cầm buông xuống một bên, nắm chắc hai tay y, cười nói: “Ta trước rời tổng đường đi hơn mười ngày,  chính là vì việc này, lại qua hai ngày,  liền đã có kết quả."

Mạnh Thiên Dương! đột nhiên kinh hỉ khiến Tư Phi Tình há hốc miệng, nhưng cái gì cũng nói không nên lời, trống ngực so với  bất cứ lúc nào đều muốn đập kịch liệt —— có thể khỏe mạnh như  người bình thường  mà  sống rồi sao?

Bị nhiễm vui sướng của Tư Phi Tình, Mạnh Thiên Dương khoái chí tươi cười, ôm chặt Tư Phi Tình: “Ta nói rồi sẽ hảo hảo chiếu cố của ngươi, cho nên, ta nhất định phải khiến ngươi giống ta sống lâu trăm tuổi, ta mới có thể tiếp tục chiếu cố ngươi a, ha ha.."

Mạnh  Thiên Dương! Mạnh Thiên Dương! Tư Phi Tình có chút không chịu nổi vui mừng quá độ, dựa vào Mạnh Thiên Dương, hơi khép lại hai mắt, mười ngón tay nhưng lại cùng hắn gắt gao nắm chắc —— ấm áp, hữu lực,  Mạnh Thiên Dương có thể khiến y an tâm tín nhiệm!

—— tỷ tỷ, nếu như ngươi  hiểu rõ  Mạnh Thiên Dương như thế, ngươi  ngược lại có thể hay không thối hôn?  Ngược lại có thể hay không vì cái kia nam tử mới chỉ diện kiến một lần ở hội hoa Lạc Dương chấm dứt tính mạng của mình?

Lăng Tiêu! Cái tên đã bị giấu kín lâu rồi đột nhiên lại nổi lên trong lòng Tư Phi Tình ——  Lăng Tiêu khiến Tư gia nhà tan cửa nát…  ( cái này phải nói Tỷ tỷ ngươi ngu ngốc, người ta đâu có liên quan =.= )

" A a ————" một tiếng kêu thảm thiết không hề báo trước vang lên, cắt đứt suy nghĩ Tư Phi Tình, y cả kinh quay đầu.

Một người thân thể nhỏ gầy, tóc tai bù xù chạy vào trong viện, phía sau có mấy hán tử áo xám đuổi theo, Người nọ đột nhiên té ngã trên đất, hán tử áo xám lập tức  tiến lên giữ chặt  hắn.

“Buông ta ra, buông ra ——" tiếng kêu thê lương lại khàn khàn truyền vào tai, Tư Phi Tình mở to hai mắt, là Thất thiếu gia!

“Các ngươi đây là xảy ra chuyện gì? Ngay cả một người cũng canh giữ không được, để hắn chạy loạn khắp nơi?" Mạnh Thiên Dương sắc mặt lạnh lùng.

" Là, là thuộc hạ đáng chết!" Hán tử áo xám trán đầy mồ ôi lạnh, cuống quít  túm Thất thiếu gia hướng ngoài sân kéo đi, một người ngược lại còn thuận tay cho hắn vài bạt tai, Thất thiếu gia thanh âm nhất thời  thấp xuống, nhưng lại vẫn không ngừng giãy dụa  kêu la.

Máu, đoạn đường chỗ hắn bị kéo đi lưu lại đầy máu. Tư Phi Tình lúc này mới hoảng sợ phát hiện trên đùi Thất thiếu gia dính đầy máu tươi, toàn thân đều là xanh tím, người khác nhìn thấy mà giật mình.

" Dừng, dừng tay ——" Tư Phi Tình hô to, mấy hán tử áo xám ngẩn ra dừng lại. Tư Phi Tình cũng  bị tiếng hô to này của mình làm cho giật mình, nhưng chỉ ngây người một chút, lập tức hướng  Mạnh Thiên Dương: “Ngươi muốn  xử lý hắn như thế nào?"

" Việc nhỏ này, ngươi không cần quan tâm." Mạnh Thiên Dương giơ tay áo ngăn tầm mắt y, đối với hán tử áo xám nọ dùng ánh mắt ra hiệu, ý bảo bọn họ đi mau.

“Mạnh Thiên Dương, ngươi lại muốn đem người chuẩn bị đả thương tàn sao?" Tư Phi Tình lôi kéo cánh tay hắn, thấy người áo xám kéo Thất thiếu gia muốn rời đi,  kêu lên: “Không được đi!" trong lòng quýnh lên, mạnh mẽ đứng dậy. Mấy hán tử áo xám ngốc lăng tại chỗ, hai mặt nhìn nhau, Cũng không biết nên đi hay là không đi.

Khe khẽ thở dài, Mạnh Thiên Dương vỗ nhẹ lưng y, có chút bất đắc dĩ nói: “Hắn hại ngươi thống khổ như vậy, ngươi không  nên để ý tới sống chết của hắn nữa."

“Mạnh Thiên Dương, ngươi muốn giết hắn sao?" Tư Phi Tình thật vất vả ngừng ho, thở hào hển nói.

“Ta sẽ không giết hắn."  khẩu khí bình thản khiến Tư Phi Tình thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau một khắc lại kinh sợ.

" Chết chẳng phải là rất tiện nghi cho hắn sao? Nếu hắn đã quên thân phận của mình, trong tổng đường có nhiều nam nhân như vậy sẽ tùy thời nhắc nhở hắn." Mạnh Thiên Dương lạnh lùng cười, càng như là đang lầm bầm: " Hắn từng khiến ngươi thống khổ, ta muốn hắn cũng phải nếm  đủ."

“… Mạnh Thiên Dương…" Tư Phi Tình toàn thân run rẩy, bởi vì lời nói của Mạnh Thiên Dương mơ hồ nổi lên một tia tàn ác, Trải qua lần giao hoan thống khổ kia, y tự nhiên rõ ràng Mạnh Thiên Dương  sẽ như thế nào trừng phạt Thất thiếu gia. Nhưng đây, có phải hay không quá đáng rồi? Cái loại đau đớn này… Sẽ chết a —— Mạnh Thiên  Dương, ngươi không phải từng cùng hắn thân mật như vậy sao? Ngươi không phải là thích hắn sao?

" Không được…" Nhìn Mạnh Thiên Dương, Tư Phi Tình trong mắt mang theo tia khẩn cầu, kiên định.

Thất thiếu gia đầu vẫn luôn rũ xuống đột nhiên ngẩng lên, khuôn mặt bị đánh sưng vù không còn nhận ra bộ dáng diễm lệ trước kia, hắn khiếp sợ nhìn Tư Phi Tình.

Mạnh Thiên Dương vẻ mặt cũng kinh ngạc, thở dài nói: “Tại sao? …"

“Đây là ——" Tư Phi Tình nhất thời nghẹn lời, đúng vậy, y nên căm hận chán ghét Thất thiếu gia  mới đúng, nhưng y đối mặt Thất thiếu gia lúc này toàn thân đầy huyết, thật sự hận không được, trong lòng ngược lại nhớ tới lời nói cùng tiếng cười có chút đau đớn của hắn ngày ấy,  hắn lúc này so với y ngày đó còn muốn thống khổ hơn…

“… Ngươi có thể tha cho hắn, nhưng ta tuyệt sẽ không bỏ qua!" Mạnh Thiên Dương sau một lúc im lặng đột nhiên mở miệng, mang theo tia cười khổ —— Tư Phi Tình, ngươi cũng biết, lúc hắn đứng ra thừa nhận tất cả, ta không thể nhẫn xuống phẫn nộ! Ngay cả bản thân ta cũng không nguyện tin tưởng, nhưng ta, quả thực đang căm phẫn, hắn cư nhiên như vậy đụng chạm ngươi, đụng chạm ngươi ngay tại nơi này của ta…

“Mạnh Thiên Dương…" Nắm chặt tay hắn, Tư Phi Tình đang muốn cầu tình, Thất thiếu gia đột nhiên hất đầu, khàn giọng nói: " Không cần ngươi thương hại  ta ——"  yết hầu hắn phát ra mấy tiếng, cũng không biết là khóc hay cười: “Lâu chủ  trách phạt ta như thế nào, đều không liên quan đến chuyện của ngươi, a, ta nếu bây giờ chết, ngươi nên cao hứng mới đúng —— "

" Câm miệng!" Mạnh Thiên Dương vung tay áo, kình khí xông thẳng trước ngực hắn, Thất thiếu gia phun ra một ngụm máu tươi,  nằm sấp tại chỗ co giật, liên tục thổ huyết không ngừng.

" Kéo ra ngoài! "

" Không được!" Tư Phi Tình đang nhìn máu tươi tuôn ra như tuyết trắng đầy mặt hắn nói: “Hắn như vậy sẽ chết a!" —— ta chỉ biết, có thể hảo hảo mà sống vốn là trời cao ban ơn lớn nhất rồi, một khi chết đi, cái gì cũng không có. Mạnh Thiên Dương! cho dù là vì ta, Ngươi cũng không thể tùy ý đoạt đi tánh mạng của người khác a!

Kịch liệt ho khan, Tư Phi Tình dùng sức lắc mạnh tay Mạnh Thiên Dương: " Ngươi không phải thích hắn sao? Mau cứu hắn a, nếu như hắn chết, ngươi hối hận cũng không kịp…"

“Tư Phi Tình?!" bàn tay Mạnh Thiên Dương đặt trên ngực y, giúp y bình ổn khí huyết, sắc mặt vô cùng phức tạp, Tư Phi Tình! Ngươi đến tột cùng là một người như thế nào a? Ta nhìn không thấu ngươi rồi…

“Cứu hắn! …" ho đến khuôn mặt đỏ bừng, Tư Phi Tình vẫn kiên trì, thấy Mạnh Thiên Dương cuối cùng thở dài, kêu một người hán tử áo xám, phân phó hắn mang Thất thiếu gia đến chỗ y sư.

Chờ đoàn người đi hết, Mạnh Thiên Dương quay đầu lại nhìn Tư Phi Tình, nửa ngày cũng không lên tiếng.

" Mạnh Thiên Dương? …" Tư Phi Tình cảm thấy bất an, Mạnh Thiên Dương đang tức giận sao? dù sao y vừa rồi chống đối Mạnh Thiên Dương như vậy, khiến hắn mất thể diện trước mặt hạ nhân đi.

Đem cầm để vào trong lòng Tư Phi Tình, Mạnh Thiên Dương ôm lấy y, lộ ra khuôn mặt tươi cười tao nhã: " Nên trở về phòng uống dược rồi…"

****

Ngón tay lướt qua huyền cầm, phát ra cung điệu sau cùng, dư âm vương vấn, Tư Phi Tình  khoanh tay, nhẹ nhàng thở ra.

Thảm trạng Thất thiếu gia hai ngày trước lại hiện lên trước mắt, không biết hắn hôm nay có hay không bảo trụ được mạng? nghe y sư nói, hắn bị thương rất nặng.  Mấy thiếu niên còn lại trong tiểu viện, nghe nói cũng đều bị sai khiến đi…

“Đang suy nghĩ cái gì vậy?" Mạnh Thiên Dương cầm kiện áo lông đi vào phòng, nhìn thấy Tư Phi Tình đang sững sờ nhìn cầm như là nghĩ tới cái gì đó.

Lắc đầu, Tư Phi Tình nét mặt ửng đỏ.

" Khí sắc ngươi hôm nay tốt lên nhiều."  Mạnh Thiên Dương cũng không hỏi tới, Thay y phủ thêm áo lông, Đưa hắn ôm lên, hướng phía ngoài đi đến.

“Mạnh Thiên Dương?" Tư Phi Tình nghi hoặc nhìn hắn, đã tối rồi, còn muốn đi đâu?

Mạnh Thiên Dương cười: “Còn nhớ hai ngày trước ta đã nói qua, bệnh của ngươi có thể cứu chữa sao? Bây giờ liền đi gặp người có thể cứu mạng ngươi, ha ha… "

Người có thể cứu mạng ta? Tư Phi Tình thẳng đến Tàng Hoa quán, trong lòng kích động mới dần dần bình phục. nhưng là ——

Ngồi ở trong lòng Mạnh Thiên Dương, tầm mắt xuyên qua sa liêm trước mặt, Tư Phi Tình hoang mang nhíu mi. Bên ngoài đại sảnh người lô nhô, bốn năm đại hán giang hồ thô kệch, lời lẽ hung hồn không dứt, chỗ nào có thể nhìn thấy một người giống như đại phu a? Y có chút  khó hiểu liếc mắt nhìn Mạnh Thiên Dương.

" Đừng nóng lòng, hẳn là rất nhanh liền tới." Mạnh Thiên Dương bộ dáng như đã tính trước.

Tư Phi Tình ân một tiếng, còn chưa kịp nói, thình lình nghe bên ngoài, một tráng hán hoàng y đứng dậy vỗ bàn: “Mụ nội nó, hẹn lão tử canh hai đêm nay tại Tàng Hoa quán gặp mặt, canh giờ sắp đến, nhưng lại lén la lén lút không xuất hiện, ta phi —— "

“Giang bang chủ, ngươi nói như vậy, nếu như để người ta nghe được, quả thật không hay a." người trung niên trang phục đạo sĩ tựa hồ có hảo ý nhắc nhở hắn, trong mắt nhưng lại mang theo vài phần nhìn có chút hả hê.

Giang bang chủ ánh mắt đảo tới, lạnh lùng hừ một tiếng: “Ta còn tưởng là người nào nhát gan, nguyên lai là Tùng Hạc đạo trưởng. Hắc hắc, ta toàn bang mấy trăm huynh đệ mười ngày trước bị cẩu tặc kia giết không tha một người, lão tử hôm nay một người cô độc, còn sợ gì hắn chứ?" Hắn khinh thường cười: " Ngược lại đạo trưởng ngươi, như vậy sợ hãi cẩu tặc kia, lại còn đến nơi hẹn? Thật mất mặt!"

Tùng  Hạc đạo trưởng lập tức mặt đỏ bừng, trường kiếm xoát ra khỏi vỏ, cả giận nói: " họ Giang kia, ngươi trong miệng phun ra những lời ngông cuồng, bần đạo môn hạ cũng chết so với ngươi không thể ít hơn, ngươi ít ở chỗ này  làm ra vẻ anh hùng đi—— "

" Muốn động thủ sao? Tới đây a, lão tử còn sợ ngươi đây tạp mao không dám?"

" Họ Giang kia, ngươi khinh người quá đáng —— "

Mắt thấy hai người giương cung bạt kiếm, sắp đánh nhau, mọi người bên cạnh đều khuyên can: “Ai nha,  hai vị, chúng ta đều là người bị diệt môn, đến đòi lại một chút  công đạo. Mọi người phải tương trợ lẫn nhau mới phải, như thế nào trước xâu xé lẫn nhau? chẳng phải như thế khiến  cẩu tặc kia chê cười sao? …"

“Chính là, đạo trưởng, Giang bang chủ là người ngay thẳng, đạo trưởng không nên để ở trong lòng…"

“…"

Tư Phi Tình nghe bọn họ loạn ngôn một trận, có chút ngây người, nghĩ không ra nguyên lai người giang hồ đều lỗ mãng như vậy, còn có cái kia cái gì đạo trưởng, như thế nào người xuất gia cư nhiên dễ nóng tính như thế? Y không khỏi âm thầm buồn cười.

Giang bang chủ cùng Tùng Hạc đạo trưởng thấy có người khuyên bảo, cũng nhân tiện buông xuống, đều tự hừ một tiếng, trở lại chỗ ngồi của mình.

Lúc này bên ngoài đốc đốc* mấy tiếng, đã điểm canh hai, Giang bang chủ vội đứng lên, mắng: " Cẩu tặc kia chẳng lẽ là nhát gan, không dám tới sao?"Đốc đốc: tiếng gõ mõ ^_^Tùng  Hạc đạo trưởng liếc mắt nói: “Đúng vậy, biết ngươi Giang đại bang chủ  ở chỗ này,  ai còn dám đến a?" Hắn hai trong mắt vừa đảo, không nhìn Giang bang chủ mặt vẻ đầy giận dữ, nói tiếp: " Cẩu tặc kia trong vòng nửa tháng đã tiêu diệt gần mười đại môn phái Giang Nam, Cư nhiên còn hẹn ta đợi ở đây, cũng không biết người nào  ngu ngốc không  mở mắt to ra mà nhìn, dám nói hắn nhát gan, hắc hắc —— "

" Tạp mao đáng chết, ngươi ——" Giang bang chủ  đang muốn hướng Tùng Hạc đạo trưởng phóng tới,  đột nhiên một đạo bạch quang lóe lên, một đạo thân ảnh nhanh đến không nhìn rõ mang theo hàn quang vọt qua cửa sổ bay thẳng đến phía sau Giang bang chủ."Vù" một tiếng, Ngực hắn lộ ra nửa đoạn kiếm mang theo máu, cổ họng run run,  nhưng rốt cuộc nói không được.

“Cả gan nói xấu chủ nhân nhà ta, chỉ có một con đường chết." âm thanh thanh thúy lạnh như băng vang lên,  đồng thời rút kiếm quay về, Giang bang chủ trước ngực phun ra một đạo máu tươi,  thân thể cao lớn  ngã xuống đất.

Mũi kiếm, rơi xuống một chuỗi huyết châu, chuôi kiếm, nắm ở trong tay một nữ tử kiều diễm, ánh mắt nàng lạnh lẽo quét qua mọi người: " Ai xỉ nhục chủ nhân nhà ta, liền sẽ có kết cục như hắn."

Mọi người trong đại sảnh bị sát khí lạnh lùng của nàng dọa cho sợ hãi, nhất thời im lặng.

Chỉ như một tia chớp xuyên qua, Giang bang chủ vừa rồi sinh khí còn dồi dào bỗng choocsc đã thành một khối thi thể, Tư Phi Tình bị biến cố này làm cho chấn động, quên cả kinh hô, thẳng đến mùi máu tươi bay vào khoang mũi mới hồi phục lại tinh thần, y một trận choáng váng, nhẹ nhàng thở hào hển. Mạnh Thiên Dương ôm sát y, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói: " Cố chịu đựng một chút nữa, người sắp tới rồi."

Tư Phi Tình thanh âm tuy nhỏ, nhưng mọi người trong đại sảnh đều nghe được,. Các đại chưởng môn như trong mơ mới tỉnh, đều tuốt kiếm ra khỏi vỏ, vây quanh nữ tử kia: " Chỉ là thủ hạ của cẩu tặc kia, mọi người cùng lúc xông lên a —— "

Nữ tử khẽ nhíu mi, đang định ra tay, bỗng nhiên chỉ nghe ai nha, ôi chao liên tục không ngừng, binh khí mọi người đều rơi xuống đất, ai cũng ôm bụng lăn lộn trên mặt đất. nữ tử không khỏi sửng sốt.

Mạnh Thiên Dương cười rạng rỡ, đẩy sa liêm ra, vỗ tay tán thưởng, lập tức không biết từ nơi này nhảy ra mấy hán tử áo xám, do Vân Thương dẫn đầu, nhẹ nhàng  không tiếng động đem mọi người trên mặt đất trói lại dẫn đi, ngay cả thi thể Giang  bang chủ  cũng bị lôi đi, nhanh như chớp, trong đại sảnh chỉ còn lại ba người, cùng với một bãi máu.

“… ngươi hạ độc ở trong trà bọn họ?" nữ tử chăm chú nhìn Mạnh Thiên Dương, trên mặt còn chút kinh ngạc.

“Đúng." Mạnh Thiên Dương lại cười nói, trong mắt nhưng hiện lên một tia tán thưởng.

" Nga, nói vậy ngươi chính là chủ nhân Tàng Hoa quán này —— Phong nhã lâu Chủ rồi."  nữ tử ánh mắt chớp động: “Tiểu nữ tử nguyệt nô vừa rồi làm ô uế quý quán, trước xin bồi tội. Bất quá, nguyệt nô cả gan xin hỏi lâu Chủ, vì sao phải giả mạo chủ nhân nhà ta  lấy danh nghĩa diệt môn để hẹn các môn phái trong giang hồ…"

" Ha ha… quý chủ nhân xưa nay luôn không màng thế sự, Mạnh mỗ chỉ có đưa ra hạ sách này, mới có thể thỉnh chủ nhân nhà ngươi đến đây một chuyến." Mạnh Thiên Dương mỉm cười, lướt qua nguyệt nô nhìn bóng đêm phía ngoài cửa sổ: “Thành chủ nếu đã tới, liền xin mời vào trong."

“Hừ ——" Thanh âm băng lãnh trong suốt, như thanh kiếm cắt  thẳng vào lòng người.

Tư Phi Tình đang bị đoạn đối thoại của Mạnh Thiên Dương cùng Nguyệt Nô làm cho kinh hãi không thôi, nguyên lai hung thủ diệt môn như lời giang hồ nói kỳ thật chính là Mạnh Thiên Dương, vậy là hắn hơn mười ngày qua không có ở tổng đường xử lý sự vụ, nhưng là, tại sao? … y hoang mang quay đầu lại muốn hỏi Mạnh Thiên Dương, lúc này bị một tiếng hừ kia truyền vào tai, Tim bỗng nhiên đập nhanh.

Cả đại sảnh như trầm xuống. Một người nam tử bạch y trắng như tuyết, dung nhan tuấn mỹ, thản nhiên đã đứng ở đại sảnh, cả sảnh đường đèn đuốc chiếu lên người hắn, có chút  thất sắc buồn bã. Hắn chỉ là tùy ý đứng, nhưng quanh thân lại tản mát ra khí tức băng lãnh, cả người càng giống như một thanh bảo kiếm lãnh huyết, đôi mắt lạnh như băng xuyên thấu lòng người…

Đôi mắt rất lạnh! Tư Phi Tình tức thì vô pháp chuyển dời ánh mắt. Mạnh Thiên Dương  tiếng nói ôn nhu kéo thần trí y trở ——

“Thiên sơn cửu trọng thành, nhất kiếm lăng vân tiêu. Lăng Tiêu thành chủ, hạnh ngộ hạnh ngộ."!!!

Lăng Tiêu!!!

Trong đầu đột nhiên một mảnh trống rỗng, trong mắt chỉ thấy tuyết y nam tử —— hắn chính là Lăng Tiêu?! Khiến tỷ tỷ tuẫn tình,Tư thị nhà tan cửa nát!!! Lăng Tiêu

Con ngươi lạnh lẽo như băng hướng Mạnh Thiên Dương, khẽ động mi,  Mạnh Thiên Dương vẫn ấm ấp cười như xuân phong.

Tuy biết hắn không phải nhìn mình, trái tim Tư Phi Tình vẫn như cũ run sợ. Đôi con ngươi kia khi chợt lóe, đúng là khiến người ta khiếp sợ không thôi, giống như đăng hoa đột nhiên  phát sáng, làm cho người ta bất tri bất giác muốn hãm sâu vào trong đó, biết rõ cặp mắt kia lạnh lẽo có thể đem lòng người đóng băng,  nhưng vẫn là gắt gao nhìn vào, giống như thiêu thân lao vào lửa ——

Tỷ tỷ, hắn chính là ngươi đến chết vẫn chặt chẽ nắm trong tay, ngậm cười không hối hận chính là Lăng Tiêu kia sao?

Băng giống Lăng Tiêu! Kiếm giống Lăng Tiêu! Tư Phi Tình cả người phiếm lạnh, vô thức càng dựa sát trong lòng Mạnh Thiên Dương, khuôn ngực ấm áp kia khiến y yên tâm phần nào…
Tác giả : Trần Ấn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại