Phù Sinh Mộng Chi Phi Tình
Chương 2
Dựa vào vào gối. Tư Phi Tình ngồi ở tháp thượng*, đánh giá bài trí trong phòng, thấy rất nhiều thư họa bằng ngọc bích rất đẹp, không phải loại tầm thường, bất giác âm thầm khen ngợi. Y nguyên bản rất là tức giận cẩm y nam tử kia tự ý quyết định, mang y đến chỗ này, nhưng hiện tại lại đối với người nọ có vài phần hảo cảm.Tháp trượng: cái giường nhỏ Nghe thấy bên ngoài đại phu cùng với cẩm y nam tử thấp giọng nói chuyện, Tư Phi Tình cả cười, nhớ tới đại phu kia lúc vừa mới thay y bắt mạch vẻ mặt hết sức kinh hoảng, còn ngập ngừng sau đó thỉnh cẩm y nam tử ra ngoài nói chuyện, hiển nhiên là sợ y biết bệnh tình của mình, y không khỏi lắc đầu, lúc này y cũng chẳng còn tâm tư để ý tới bọn họ đang nói cái gì nữa, chỉ chăm chú nhìn ngọc cầm trên án thư mà xuất thần. Thân cầm phong cách cổ xưa, Vĩ Đoan Vi Tiêu, chẳng lẽ đây là Tiêu Vĩ Cầm vô giá trong truyền thuyết nói tới sao?
Cánh cửa chợt đẩy ra, cẩm y nam tử đã quay lại, trong tay cầm vài viên dược hoàn, còn có một chén trà, cười nói: “Đại phu nói ngươi chỉ là bị nhiễm phong hàn, dùng dược và tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ không sao nữa ——" sau đó đem dược đưa tới.
Tư Phi Tình cũng chẳng nói gì, tiếp nhận dược ăn vào, cẩm y nam tử ánh mắt chớp động, lại nói:
" Mạnh mỗ quản người không nghiêm, khiến công tử hoảng sợ, cũng may ở đây xưa nay thanh tịnh, công tử không ngại ở đây tĩnh dưỡng, cũng để cho Mạnh mỗ không thẹn với lương tâm." hắn nhìn Tư Phi Tình rồi liếc mắt một cái, thấy y không vui, mỉm cười nói tiếp:
“Công tử nếu lo lắng trong nhà bận tâm, Mạnh mỗ lập tức sai thuộc hạ đến quý phủ thông báo một tiếng như vậy được không?" Thịnh tình thành khẩn, nhất định là một lòng muốn lưu lại Tư Phi Tình.
Tư Phi Tình cùng hắn chỉ là mới quen, thấy hắn nhiệt tình như thế, nhất thời không quen, lập tức lắc đầu: " Không dám quấy rầy Mạnh công tử." nói xong liền đứng dậy.
Mạnh công tử trong mắt hơi lộ ra tia thất vọng, nhưng chỉ chợt lóe qua, cười yếu ớt nói:
" Nếu đã như vậy, Mạnh mỗ không tiện cưỡng ép, mong rằng công tử thứ tội cho thuộc hạ khi trước quấy nhiễu."
Hắn ba hồi mấy lượt tạ tội, Tư Phi Tình ngược lại không có ý kiến, vái chào đáp lễ:
“Mạnh công tử quá khách khí rồi, Tư Phi Tình còn phải cảm tạ ân cứu mạng của công tử —— “
Mạnh công tử di một tiếng: " Ngươi cũng họ Tư sao? Trong thành Hàng Châu cũng không có mấy hộ gia đình họ Tư…" Ánh mắt lại nhìn khuôn mặt Tư Phi Tình lần nữa, hình như hiểu ra: " Không biết công tử, nhưng là có biết vị tiểu thư Tư Thanh Tụ của Tư gia Giang Nam không vậy?"
" Kia đúng là gia tỷ, Mạnh công tử ngươi…" Tư Phi Tình kinh ngạc nói, tỷ tỷ khi còn sống mặc dù thường xuyên theo phụ thân ra mặt xã giao, nhưng đều là một thân trang phục nam tử, trước mắt người này như thế nào biết được khuê danh tỷ tỷ.
Mạnh công tử nhẹ nhàng thở hắt ra, vuốt cằm: “Quả nhiên…" Hắn ý bảo Tư Phi Tình ngồi xuống, chính mình cũng kéo một cái ghế ngồi đối diện với y, mỉm cười: “Ta là Mạnh Thiên Dương trước kia bị tỷ tỷ ngươi thối hôn, ha ha… “
Mạnh Thiên Dương? Tư Phi Tình thoáng cái mở to mắt: hắn tự nhiên biết, đó là mấy năm trước Ngự Sử công tử cùng tỷ tỷ đính hạ hôn ước, nhưng hai nhà đều là tuân theo lễ xưa, một đôi chưa thành thân tân lang tân nương không được gặp mặt nhau. Y chỉ từng nghe qua song thân nhắc qua, Mạnh Thiên Dương xưa nay thích du sơn ngoạn thủy, còn hình như là rất khá, nhưng không ngờ tới lại là người trước mặt này, nhất thời tim đập loạn nhịp.
Mạnh Thiên Dương cười đến ôn hòa: “Ta thấy khuôn mặt ngươi cùng bức họa tỷ tỷ ngươi có vài phần tương tự, quả nhiên là đoán không sai. A, ngươi cùng ta cũng xem như là có duyên rồi…"
Tư Phi Tình thấy hắn tựa hồ một chút cũng không để ý chuyện bị thối hôn, rất nghi hoặc. Mạnh Thiên Dương rất muốn biết tâm tư y, lạnh nhạt cười: “Ta vốn là không muốn thành gia, chuyện hôn sự này là gia phụ tự ý thay ta đính hạ, ta cũng không tiện phản đối. Mấy năm này đều ở bên ngoài phiêu bạt khắp nơi, chính là không muốn thành thân, chỉ mong gia phụ có thể sớm ngày bỏ đi ý niệm trong đầu, ai ngờ tháng trước lại nghe nói tỷ tỷ ngươi hướng gia phụ thối hôn —— “
Nguyên lai ngươi cũng không muốn thành thân! Tư Phi Tình đảo qua gương mặt hắn, buông xuống tầm mắt, trong lòng cũng không biết có tư vị gì, buồn bã nói: “Ngươi nếu không muốn cùng tỷ tỷ thành thân, vậy tại sao không chủ động thối hôn? Mà lại… mà lại liên lụy đến tính mạng tỷ tỷ." Nhịn không được xiết chặt lòng bàn tay —— nếu ngươi sớm giải trừ hôn ước, tỷ tỷ sẽ không bởi tình thế khó xử, mà tự tìm đến ý nghĩ nông cạn, Tư gia cũng sẽ không bị Ngự Sử giận chó đánh mèo.
“… Là ta cân nhắc không chu toàn…" Mạnh Thiên Dương thu lại vẻ tươi cười: " ta mặc dù không rõ tỷ tỷ ngươi vì sao tự vận, nhưng ta chung quy khó tránh được sai lầm, còn liên lụy Tư gia suy sụp." hắn thở dài một tiếng: “Gia phụ viện cớ gây nên, quả thật rất quá mức. Đáng tiếc lúc ấy ta ở biên cương xa xôi đang quay về, đợi khi chạy tới nơi này, cũng là đã muộn."
Hắn nhìn Tư Phi Tình sắc mặt tái nhợt, trong lòng cảm thấy xót xa. Trên đường đi Nam Giang, hiển nhiên nghe nói Tư gia đã nhà tan cửa nát, mà nam tử nho nhã yếu đuối trước mắt này lại thân mang trọng bệnh, ý nghĩ thương xót tự nhiên phát sinh. Không khỏi tự cảm giác, muốn ra tay bao bọc Tư Phi Tình, hòa nhã nói:
“Ta lần này đến Hàng Châu, nhân tiện muốn tới trước mộ phần tỷ tỷ ngươi cúng tế… hôm nay thân thể ngươi không khỏe, liền sớm nghỉ ngơi đi. Ngày mai dẫn ta đi, có được không?"
Tư Phi Tình ngẩng mắt, thấy ánh mắt Mạnh Thiên Dương cực kỳ thành khẩn, y lắc đầu nói: “Không cần đi nữa. Tỷ tỷ cũng đã chết, tế bái cũng chẳng có ích gì."
Hắn luôn luôn ít cùng người tiếp xúc, nói chuyện không biết quanh co. Mạnh Thiên Dương tuy biết y nói không sai, chung quy cảm thấy chói tai, hắn xưa nay quen được thuộc hạ nịnh hót, Khẽ cau mày liền muốn bác bỏ, nhưng trông thấy Tư Phi Tình khí sắc khó coi, chút khó chịu trong lòng lại nhất thời tan thành mây khói, mặt giãn ra nói: " Việc này ngày mai lại nói, trước đi dùng cơm." nói xong kéo Tư Phi Tình đứng dậy.
Tư Phi Tình lúc này mới phát hiện tay mình đã bị Mạnh Thiên Dương nắm, y không quen cùng người lạ quá thân cận, nhẹ nhàng rút tay lại, Mạnh Thiên Dương nhưng lại càng nắm chắc hơn, mỉm cười nói:
“Tay ngươi rất lạnh, sau này bảo đại phu sắc thêm vài thang dược bổ huyết mới được."
Hai chữ " sau này" từ trong miệng hắn nói ra, đúng là quá tự nhiên. Tư Phi Tình hơi giật mình nhìn hắn, Mạnh Thiên Dương nhưng lại giống như còn chưa chú ý mình vừa rồi nói cái gì, chỉ mỉm cười dắt Tư Phi Tình đi đến thiện phòng dùng bữa.
****
Tiếng đàn thanh nhã, làm say lòng người. Tư Phi Tình mười ngón tay nhẹ nhàng lướt trên mặt Tiêu Vĩ cầm, tâm trạng lo lắng nhưng lại theo tiếng cầm nhất thời nhẹ nhàng bay xa.
Bất tri bất giác, y cư nhiên đã lưu lại trong nhà Mạnh Thiên Dương hơn mười ngày. Ngày đó không lay chuyển được Mạnh Thiên Dương, cuối cùng dẫn hắn đến trước mộ Tư Thanh Tụ bái tế một phen. Mạnh Thiên Dương ngược lại cũng không truy vấn Tư Thanh Tụ tại sao tự vận, chỉ kiên trì muốn Tư Phi Tình lưu lại dưỡng bệnh, mỗi ngày đều dùng đan dược bồi bổ, khí sắc Tư Phi Tình so với lúc trước cũng tốt lên không ít.
Tư Phi Tình mặc dù lưu lại đây, cũng từng xem Mạnh Thiên Dương như tỷ phu của mình, nhưng là có chút không được tự nhiên. Hơn nữa y lúc này không có chỗ nào có thể dựa vào, nếu một mình rời đi, thực sự không biết lấy gì mưu sinh. Mặc dù không tình không nguyện, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là tiếp tục lưu lại.
Mạnh Thiên Dương hành tung cũng thật thần bí, mỗi ngày hơn phân nửa thời gian đều không ở biệt viện, sợ Tư Phi Tình buồn bực, liền kêu hai người thuộc hạ bồi y nói chuyện phiếm. Tư Phi Tình cùng hán tử giang hồ này nào có cái gì để nói, hơn mười ngày, cũng chỉ lờ mờ nghe được bọn họ như đang nói cái gì mà chuyện lớn nhỏ của Phong Nhã lâu, y nhàm chán cực kỳ, đành phải đạn cầm tiêu khiển.
Y cư nhiên không biết, Phong Nhã lâu kia vốn là một đại thế lực trong chốn giang hồ mấy năm qua nhanh chóng nổi lên, cơ hồ khắp nơi đều có phân đường, Mạnh Thiên Dương lần này đến Hàng Châu, cố nhiên có đến tế bái Tư Thanh Tụ, nhưng chủ yếu vẫn là để xử lý sự vụ phân đường, việc này, Mạnh Thiên Dương đương nhiên không thể cùng Tư Phi Tình đối với giang hồ một chút cũng không hiểu nói chuyện.
Đạn vài khúc, Tư Phi Tình hơi cảm thấy mệt mỏi, lại nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốc: “Công tử, Vân Thương mang dược tới." cửa vừa mở ra, hán tử áo xám ngày ấy thúc ngựa suýt nữa đụng phải Tư Phi Tình bưng chén dược đi vào.
Tư Phi Tình nói một tiếng tạ ơn, Vân Thương mặt không chút thay đổi nói:
" Lâu chủ ngày mai sẽ cùng đoàn người quay về tổng đường, công tử đêm nay cũng thỉnh thu thập một chút, sáng mai liền lên đường sớm."
“Cái gì tổng đường? Là muốn đi đâu a?" Tư Phi Tình sửng sốt.
Vân Thương liếc mắt nhìn y: " Công tử tới rồi tự nhiên sẽ biết." hắn trước nay luôn xem thường Tư Phi Tình một thư sinh ốm yếu vô dụng, thật sự không nghĩ ra lâu chủ vì cái gì muốn lưu Tư Phi Tình bên người. Mặc dù lâu chủ chính là thích nam sắc, nhưng nam tử trước mắt một thân bệnh tật như vậy, chỉ sợ gió lớn thổi qua liền có thể ngã, làm sao chịu được lâu chủ lăn qua lăn lại, huống hồ nói về tư sắc, căn bản là không bằng mấy người trong tổng đường kia.
Hắn lắc đầu, một mạch đi ra ngoài.
Tư Phi Tình tuy không rõ thế sự, cũng cảm giác được Vân Thương khinh thị đối với y, ngực một trận khó chịu, cúi đầu ho.
Đột nhiên một kiện áo lông ấm áp phủ trên vai, Mạnh Thiên Dương không biết tiến vào khi nào, nhẹ nhàng vỗ lưng Tư Phi Tình, giúp y nhuận khí.
“Ngày mai phải đi rồi sao?" Tư Phi Tình ngừng ho, nắm chặt áo lông, tựa hồ còn mang theo hơi ấm của Mạnh Thiên Dương.
“Đúng vậy, cho nên ta tới đây giúp ngươi thu thập một chút." Mạnh Thiên Dương ngồi xuống bên cạnh y, mỉm cười nói: “Ngươi không cần động thủ, có cái gì muốn mang đi, nói cho ta biết là được rồi."
Tư Phi Tình chăm chú nhìn nụ cười ấm áp của hắn, sửng sốt một hồi, nói: " nhưng ta không muốn rời khỏi Hàng Châu, ta ——" quýnh lên lại ho khan liên tục.
Mạnh Thiên Dương thở dài, vỗ nhẹ lưng y: " Ngươi cái dạng này, còn nghĩ muốn ta đem ngươi một người vứt ở chỗ này sao?"
Hắn cầm tay Tư Phi Tình đặt trong lòng bàn tay, nghiêm mặt nói: " Tư gia ngươi đến tình trạng hôm nay, ta cũng thoát không được liên quan. Ta nếu không gặp được ngươi, thì đành chịu, nhưng chính là ta đã gặp ngươi, ta nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt." Nhớ lại lời đại phu nói Tư Phi Tình chỉ sợ sống không qua khỏi năm nay, hắn trong lòng một trận không vui, nói cái gì cũng muốn mang Tư Phi Tình trở về, tìm mọi cách giúp y kéo dài sinh mạng.
Một tia ấm áp từ bàn tay Mạnh Thiên Dương lưu chuyển vào trong lòng Tư Phi Tình, làm y hoàn toàn tín nhiệm nam tử trước mắt này, gật đầu, không nói. Mạnh Thiên Dương nhìn y một hồi lâu, phút chốc đem y kéo vào trong lòng, để đầu y tựa vào vai mình. Tư Phi Tình ngẩn ra, trong mắt lộ ra nghi hoặc.
“Ngươi mệt rồi, trước ngủ một chút đi, việc thu thập tỉnh lại hãy nói." Mạnh Thiên Dương trên mặt hiện lên tia sủng nịch mà bản thân không hề hay biết.
Tư Phi Tình tâm tư đơn thuần, cũng không cảm thấy tư thế hai người lúc này hết sức mập mờ, y xác thực cũng có chút mệt mỏi lười biếng, mơ hồ ân một tiếng, khép lại hai mắt, ngửi thấy hơi thở ấm áp trên thân thể Mạnh Thiên Dương, không bao lâu, khí tức liền trầm ổn thiếp đi.
Mạnh Thiên Dương ánh mắt lấp lánh, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tư Phi Tình, bỗng nhiên duỗi ngón tay tại cánh môi đạm sắc của y nhẹ nhàng quét qua, xoay tay lại đặt lên môi của mình, đầu lưỡi khẽ liếm, nếm thử dược vị lúc trước còn lưu lại, không khỏi cười khổ.
Ngày ấy thúc ngựa ở Tây hồ, hắn liền đã chú ý tới một thân thanh y này, nam tử u buồn đạm bạc như tơ liễu, sau đó ý cười lạnh nhạt của Tư Phi Tình, càng kiến hắn tim đập nhanh loạn nhịp không hiểu. Dù rằng Tư Phi Tình cũng không phải loại thiếu niên xinh đẹp lòe loẹt như những người kia, nhưng hắn vẫn không nén nổi tình cảm muốn đem Tư Phi Tình mang về. Thật không ngờ làm hắn động tâm nhưng là bào đệ của Tư Thanh Tụ, một thân ốm yếu, hắn ngược lại không đành lòng buông tay. Liên tục mấy ngày sống chung, cũng phân không rõ đến tột cùng đối với Tư Phi Tình là yêu hay là thương hại, nhưng muốn hắn buông tay là tuyệt đối không thể.
Tim hắn đập nhanh và loạn nhịp chốc lát, nhẹ nhàng ôm lấy Tư Phi Tình đã ngủ say đặt trên giường, kéo chăn ra, sau đó tự mình cũng nằm xuống bên cạnh, khoát tay, thổi tắt nến, lẳng lặng nghe tiếng hô hấp yếu ớt của y.
****
" Bên này, đá tới đây…"
“Tam thiếu, ngươi thật sự là ngốc, ha ha, nhanh đá cho ta…"
Từng trận hoan hô nói cười từ trong viện phía trước bay tới, Tư Phi Tình đẩy Tiêu vĩ cầm ra, theo tiếng nói cười đi đến.
Ngày đó y ở trong lòng Mạnh Thiên Dương vốn chỉ nghĩ nhắm mắt chốc lát, ai ngờ cuối cùng một đường thiếp đi, tỉnh lại đã ở trong xe ngựa quay về tổng đường. Mạnh Thiên Dương đem y an trí ở phòng bên cạnh phòng của hắn, để tùy thời chăm sóc. Nhưng vừa mới trở về tổng đường, không khỏi có nhiều sự vụ tồn đọng cần xử lý, cũng may Mạnh Thiên Dương trước khi đi đem Tiêu vĩ cầm mang theo, Tư Phi Tình trong mấy ngày ngồi đạn cầm, ngược lại cũng khiến lòng thanh thản, chỉ là thi thoảng nghĩ đến thân nhân đã quá cố, vẫn không khỏi vô cớ buồn rầu.
Đi vào trong viện, Tư Phi Tình trước mắt đột nhiên sáng ngời, nhìn thấy mấy thiếu niên khôi ngô phục sức hoa lệ đang đá cầu, Hi hi ha ha nháo thành một đoàn.Tư Phi Tình thuở nhỏ thân thể hư nhược, cả ngày cùng cầm dược làm bạn, không có thời gian chơi đùa thỏa thích như thế. Y đứng ở một bên xem những thiếu niên này chơi đùa đến cao hứng, trong lòng hết sức hâm mộ.
Trong đám thiếu niên kia có một người mặc y sam lục bích mắt sắc, nhìn thấy Tư Phi Tình, cười nói: “Đến xem có cái gì vui? Ngươi cũng cùng đến đá đi." bay lên một cước, cầu hướng ngực Tư Phi Tình đánh tới.
Tư Phi Tình a một tiếng, vội vàng tránh né, chỉ tránh được ngực, cầu đánh trúng vai y. Y một trận choáng váng mắt hoa, lui hai bước ngã ngồi xuống đất.
Vân Thương vẫn luôn đi theo phía sau Tư Phi Tình, hắn cực kỳ khinh thường Tư Phi Tình mềm yếu vô năng, mà lâu chủ tụa hồ vì trừng phạt hắn ngày đó hành động lỗ mãng, sai khiến hắn tận lực tới hầu hạ Tư Phi Tình, Vân Thương lão đại không tình không nguyện. Biết rõ Tư Phi Tình tránh không thoát cầu,cũng không tiến lên tương trợ, thấy y ngã xuống đất, mới chậm rãi đi qua.
Thiếu niên kia thấy cầu trúng người, cũng có chút ngẩn ngơ, lập tức cười hì hì đi qua nhặt cầu: “Ta không nghĩ tới ngươi cư nhiên tránh không được, nhưng ta xin lỗi. Di, ngươi là mới tới sao?Như thế lạ mặt a?"
Tư Phi Tình đang đau nhức không thôi, nói không nên lời. Vân Thương nhưng lại thay hắn đáp: “Thất thiếu gia, vị này chính là Tư công tử, lâu chủ mới đưa từ Giang Nam mang về, ở tại bên cạnh lâu chủ, hôm nay vẫn lần đầu tiên đến tiểu viện." Thái độ nhưng lại thật cung kính. Thất thiếu gia là một người lanh lợi được Mạnh Thiên Dương sủng ái nhất trong nhiều người nam sủng kia, Vân Thương cũng không dám tùy tiện đắc tội với hắn.
Thất thiếu gia ồ một tiếng, trên dưới đánh giá Tư Phi Tình bộ dáng gầy yếu tái nhợt, đột nhiên cười khúc khích: “Lâu chủ như thế nào thay đổi khẩu vị a, tìm đến một người bệnh tật yếu đuối như vậy?" Thiếu niên khác nghe được ngữ khí chế nhạo của hắn, vốn là ghen ghét Tư Phi Tình cư nhiên một mình được ở bên người lâu chủ, cũng thuận thế cười rộ lên.
Nhìn thấy địch ý trong mắt hắn nồng đậm,Tư Phi Tình mở to hai mắt, nhất thời không có một lời chống đỡ. Thất thiếu gia lại cười cười:
“Ngươi như vậy một đụng liền ngã, ta cũng không dám kéo ngươi cùng chơi nữa, vạn nhất có gì sơ xuất, ta nhưng bồi không nổi." nói xong phất tay, mang theo đám thiếu niên tự động rời đi, lại không hề liếc nhìn Tư Phi Tình một cái.
Tư Phi Tình đứng ngốc tại chỗ, thanh âm các thiếu niên nhưng lại vẫn không ngừng truyền vào tai ——
“Đúng thế a,Thất thiếu, lâu chủ như thế nào có thể thích hắn? Hơn phân nửa là thấy hắn đáng thương, mới nhặt về thu dưỡng…"
“Ngươi xem hắn một thân bệnh tật ốm yếu, sợ rằng, hì hì… cho dù miễn cưỡng có thể ở trên giường, cũng vô dụng giống nhau… “
“…"
Mặc dù không quá rõ đám thiếu niên kia đang nói những gì, nhưng trong lời nói đầy vẻ xem thường, đến ngay cả tượng đất nghe còn hiểu. Hai chữ “Vô dụng" kia càng như cây kim đâm thẳng vào lòng Tư Phi Tình, y sắc mặt trắng như tuyết, mạnh mẽ xoay người, bước nhanh ra khỏi tiểu viện, còn nghe phía sau thanh âm một thiếu niên ra vẻ thán phục: " Yêu, không ngờ tính khí cũng không nhỏ a…"
Ngồi bên cạnh cầm án, mới cảm thấy ngực buồn bực khó thở, Tư Phi Tình ho không dứt, cơ hồ ngay cả nước mắt như sắp trào ra. Một tay gắt gao túm chặt góc áo —— hận chính mình vô dụng, đường đường là nam tử hán, có tay có chân, nhưng lại phải dựa vào người khác mới có thể sinh tồn.Trước kia là song thân, hiện tại là Mạnh Thiên Dương, chẳng lẽ rời khỏi người khác, thật sự không cách nào sống sao?
Oán hận dậm chân —— nếu có một thân thể khỏe mạnh, nếu có thể như đại đa số người bình thường kia bình an mà sống…
“Sao lại ho kịch liệt thế này?" Mạnh Thiên Dương giọng nói ôn hòa đột ngột vang lên bên cạnh: “Hôm nay không có uống dược sao?"
Tư Phi Tình che miệng thở hỗn hển, nỗ lực ngăn chặn khí huyết bốc lên, nhìn Mạnh Thiên Dương: “Ta muốn về Hàng Châu!"
" Tại sao? Nơi này không tốt sao?" Mạnh Thiên Dương nhíu mày.
“Cho dù tốt cũng không phải nhà của ta, huống chi ta với ngươi lại không phải thân thuộc…" Tư Phi Tình nhớ tới vừa rồi thiếu niên nói y là do Mạnh Thiên Dương nhặt được đem về thu dưỡng, một trận bực mình, lại ho hai tiếng: “Ta chung quy không thể để ngươi thu lưu ta cả đời, ở chỗ này ăn không uống không."
Mạnh Thiên Dương nghe y nói những lời xa lạ, trong lòng không vui, cầm lấy tay y, nói: “Ta sớm đã nói qua với ngươi, ta lưu giữ ngươi, là ta nguyện ý chiếu cố ngươi, ngươi không cần đa nghi." dừng một chút, rồi nói tiếp: “Hơn nữa, Tư gia đã phân tán, ngươi cho dù trở lại Hàng Châu, cũng không có nhà để về. Mà thân thể ngươi lúc này,có thể làm được cái gì? Ta không yên tâm ngươi một người bên ngoài phiêu bạt. “
" Ngươi cũng cảm thấy ta vô dụng sao?" Tư Phi Tình căm giận vừa kéo tay, Mạnh Thiên Dương thấy y kiên trì, cũng liền nới lỏng tay, thở dài nói:" Tư Phi Tình, chính ngươi ngẫm lại đi, cô độc một mình, ngươi có thể dựa vào cái gì mưu sinh đây?"
Tư Phi Tình nửa ngày không lên tiếng, Mạnh Thiên Dương thấy y thân ảnh cô độc, bỗng nhiên thương xót, đang muốn đem y ôm vào lòng. Tư Phi Tình ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: “Ta có thể đi làm cầm sư, ngươi không phải cũng đã nói qua ta đạn cầm đạn rất tốt sao? Cùng lắm thì, ta còn có thể giúp người sao trướng*, ngươi sợ ta dưỡng không được chính mình sao?"Sao trướng ( 抄帐): ghi chép sổ sách Y nói đến hưng phấn, trong mắt hào quang lưu động, khuôn mặt tái nhợt có chút ửng hồng, cả người đúng là trước giờ chưa từng có vẻ mặt phấn chấn như thế. Mạnh Thiên Dương quen nhìn thấy bộ dáng nhu nhược của y, lại nhất thời bị bộ dáng ngang ngược kiêu ngạo này làm cho khiếp sợ, chăm chú nhìn y.
“…Nhìn cái gì? Ta nói không đúng sao?" Tư Phi Tình cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn cố ý nói: " Mạnh Thiên Dương, ngươi không tin ta có thể tự mưu sinh sao?"
“Ta tin ——" Mạnh Thiên Dương chậm rãi từ trong kinh ngạc phục hồi, bên môi lộ ra ý cười, xem ra lâu chủ Phong Nhã lâu hắn nhìn qua vô số người, cư nhiên cũng còn có thể nhìn nhầm a. Tư Phi Tình trước mặt thân thể yếu đuối vô dụng nhưng trong lòng không như bề ngoài yếu đuối bất lực nha…
Hắn mặt mày hớn hở mỉm cười, lần nữa cầm lấy hai tay Tư Phi Tình:" ta tin tưởng ngươi có thể làm được. Chỉ cần ngươi đáp ứng ta lưu lại, để ta tiếp tục chiếu cố ngươi, ngươi muốn làm gì ta đều không cản trở. ha ha…"
__________
Hết chương 2
Cánh cửa chợt đẩy ra, cẩm y nam tử đã quay lại, trong tay cầm vài viên dược hoàn, còn có một chén trà, cười nói: “Đại phu nói ngươi chỉ là bị nhiễm phong hàn, dùng dược và tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ không sao nữa ——" sau đó đem dược đưa tới.
Tư Phi Tình cũng chẳng nói gì, tiếp nhận dược ăn vào, cẩm y nam tử ánh mắt chớp động, lại nói:
" Mạnh mỗ quản người không nghiêm, khiến công tử hoảng sợ, cũng may ở đây xưa nay thanh tịnh, công tử không ngại ở đây tĩnh dưỡng, cũng để cho Mạnh mỗ không thẹn với lương tâm." hắn nhìn Tư Phi Tình rồi liếc mắt một cái, thấy y không vui, mỉm cười nói tiếp:
“Công tử nếu lo lắng trong nhà bận tâm, Mạnh mỗ lập tức sai thuộc hạ đến quý phủ thông báo một tiếng như vậy được không?" Thịnh tình thành khẩn, nhất định là một lòng muốn lưu lại Tư Phi Tình.
Tư Phi Tình cùng hắn chỉ là mới quen, thấy hắn nhiệt tình như thế, nhất thời không quen, lập tức lắc đầu: " Không dám quấy rầy Mạnh công tử." nói xong liền đứng dậy.
Mạnh công tử trong mắt hơi lộ ra tia thất vọng, nhưng chỉ chợt lóe qua, cười yếu ớt nói:
" Nếu đã như vậy, Mạnh mỗ không tiện cưỡng ép, mong rằng công tử thứ tội cho thuộc hạ khi trước quấy nhiễu."
Hắn ba hồi mấy lượt tạ tội, Tư Phi Tình ngược lại không có ý kiến, vái chào đáp lễ:
“Mạnh công tử quá khách khí rồi, Tư Phi Tình còn phải cảm tạ ân cứu mạng của công tử —— “
Mạnh công tử di một tiếng: " Ngươi cũng họ Tư sao? Trong thành Hàng Châu cũng không có mấy hộ gia đình họ Tư…" Ánh mắt lại nhìn khuôn mặt Tư Phi Tình lần nữa, hình như hiểu ra: " Không biết công tử, nhưng là có biết vị tiểu thư Tư Thanh Tụ của Tư gia Giang Nam không vậy?"
" Kia đúng là gia tỷ, Mạnh công tử ngươi…" Tư Phi Tình kinh ngạc nói, tỷ tỷ khi còn sống mặc dù thường xuyên theo phụ thân ra mặt xã giao, nhưng đều là một thân trang phục nam tử, trước mắt người này như thế nào biết được khuê danh tỷ tỷ.
Mạnh công tử nhẹ nhàng thở hắt ra, vuốt cằm: “Quả nhiên…" Hắn ý bảo Tư Phi Tình ngồi xuống, chính mình cũng kéo một cái ghế ngồi đối diện với y, mỉm cười: “Ta là Mạnh Thiên Dương trước kia bị tỷ tỷ ngươi thối hôn, ha ha… “
Mạnh Thiên Dương? Tư Phi Tình thoáng cái mở to mắt: hắn tự nhiên biết, đó là mấy năm trước Ngự Sử công tử cùng tỷ tỷ đính hạ hôn ước, nhưng hai nhà đều là tuân theo lễ xưa, một đôi chưa thành thân tân lang tân nương không được gặp mặt nhau. Y chỉ từng nghe qua song thân nhắc qua, Mạnh Thiên Dương xưa nay thích du sơn ngoạn thủy, còn hình như là rất khá, nhưng không ngờ tới lại là người trước mặt này, nhất thời tim đập loạn nhịp.
Mạnh Thiên Dương cười đến ôn hòa: “Ta thấy khuôn mặt ngươi cùng bức họa tỷ tỷ ngươi có vài phần tương tự, quả nhiên là đoán không sai. A, ngươi cùng ta cũng xem như là có duyên rồi…"
Tư Phi Tình thấy hắn tựa hồ một chút cũng không để ý chuyện bị thối hôn, rất nghi hoặc. Mạnh Thiên Dương rất muốn biết tâm tư y, lạnh nhạt cười: “Ta vốn là không muốn thành gia, chuyện hôn sự này là gia phụ tự ý thay ta đính hạ, ta cũng không tiện phản đối. Mấy năm này đều ở bên ngoài phiêu bạt khắp nơi, chính là không muốn thành thân, chỉ mong gia phụ có thể sớm ngày bỏ đi ý niệm trong đầu, ai ngờ tháng trước lại nghe nói tỷ tỷ ngươi hướng gia phụ thối hôn —— “
Nguyên lai ngươi cũng không muốn thành thân! Tư Phi Tình đảo qua gương mặt hắn, buông xuống tầm mắt, trong lòng cũng không biết có tư vị gì, buồn bã nói: “Ngươi nếu không muốn cùng tỷ tỷ thành thân, vậy tại sao không chủ động thối hôn? Mà lại… mà lại liên lụy đến tính mạng tỷ tỷ." Nhịn không được xiết chặt lòng bàn tay —— nếu ngươi sớm giải trừ hôn ước, tỷ tỷ sẽ không bởi tình thế khó xử, mà tự tìm đến ý nghĩ nông cạn, Tư gia cũng sẽ không bị Ngự Sử giận chó đánh mèo.
“… Là ta cân nhắc không chu toàn…" Mạnh Thiên Dương thu lại vẻ tươi cười: " ta mặc dù không rõ tỷ tỷ ngươi vì sao tự vận, nhưng ta chung quy khó tránh được sai lầm, còn liên lụy Tư gia suy sụp." hắn thở dài một tiếng: “Gia phụ viện cớ gây nên, quả thật rất quá mức. Đáng tiếc lúc ấy ta ở biên cương xa xôi đang quay về, đợi khi chạy tới nơi này, cũng là đã muộn."
Hắn nhìn Tư Phi Tình sắc mặt tái nhợt, trong lòng cảm thấy xót xa. Trên đường đi Nam Giang, hiển nhiên nghe nói Tư gia đã nhà tan cửa nát, mà nam tử nho nhã yếu đuối trước mắt này lại thân mang trọng bệnh, ý nghĩ thương xót tự nhiên phát sinh. Không khỏi tự cảm giác, muốn ra tay bao bọc Tư Phi Tình, hòa nhã nói:
“Ta lần này đến Hàng Châu, nhân tiện muốn tới trước mộ phần tỷ tỷ ngươi cúng tế… hôm nay thân thể ngươi không khỏe, liền sớm nghỉ ngơi đi. Ngày mai dẫn ta đi, có được không?"
Tư Phi Tình ngẩng mắt, thấy ánh mắt Mạnh Thiên Dương cực kỳ thành khẩn, y lắc đầu nói: “Không cần đi nữa. Tỷ tỷ cũng đã chết, tế bái cũng chẳng có ích gì."
Hắn luôn luôn ít cùng người tiếp xúc, nói chuyện không biết quanh co. Mạnh Thiên Dương tuy biết y nói không sai, chung quy cảm thấy chói tai, hắn xưa nay quen được thuộc hạ nịnh hót, Khẽ cau mày liền muốn bác bỏ, nhưng trông thấy Tư Phi Tình khí sắc khó coi, chút khó chịu trong lòng lại nhất thời tan thành mây khói, mặt giãn ra nói: " Việc này ngày mai lại nói, trước đi dùng cơm." nói xong kéo Tư Phi Tình đứng dậy.
Tư Phi Tình lúc này mới phát hiện tay mình đã bị Mạnh Thiên Dương nắm, y không quen cùng người lạ quá thân cận, nhẹ nhàng rút tay lại, Mạnh Thiên Dương nhưng lại càng nắm chắc hơn, mỉm cười nói:
“Tay ngươi rất lạnh, sau này bảo đại phu sắc thêm vài thang dược bổ huyết mới được."
Hai chữ " sau này" từ trong miệng hắn nói ra, đúng là quá tự nhiên. Tư Phi Tình hơi giật mình nhìn hắn, Mạnh Thiên Dương nhưng lại giống như còn chưa chú ý mình vừa rồi nói cái gì, chỉ mỉm cười dắt Tư Phi Tình đi đến thiện phòng dùng bữa.
****
Tiếng đàn thanh nhã, làm say lòng người. Tư Phi Tình mười ngón tay nhẹ nhàng lướt trên mặt Tiêu Vĩ cầm, tâm trạng lo lắng nhưng lại theo tiếng cầm nhất thời nhẹ nhàng bay xa.
Bất tri bất giác, y cư nhiên đã lưu lại trong nhà Mạnh Thiên Dương hơn mười ngày. Ngày đó không lay chuyển được Mạnh Thiên Dương, cuối cùng dẫn hắn đến trước mộ Tư Thanh Tụ bái tế một phen. Mạnh Thiên Dương ngược lại cũng không truy vấn Tư Thanh Tụ tại sao tự vận, chỉ kiên trì muốn Tư Phi Tình lưu lại dưỡng bệnh, mỗi ngày đều dùng đan dược bồi bổ, khí sắc Tư Phi Tình so với lúc trước cũng tốt lên không ít.
Tư Phi Tình mặc dù lưu lại đây, cũng từng xem Mạnh Thiên Dương như tỷ phu của mình, nhưng là có chút không được tự nhiên. Hơn nữa y lúc này không có chỗ nào có thể dựa vào, nếu một mình rời đi, thực sự không biết lấy gì mưu sinh. Mặc dù không tình không nguyện, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là tiếp tục lưu lại.
Mạnh Thiên Dương hành tung cũng thật thần bí, mỗi ngày hơn phân nửa thời gian đều không ở biệt viện, sợ Tư Phi Tình buồn bực, liền kêu hai người thuộc hạ bồi y nói chuyện phiếm. Tư Phi Tình cùng hán tử giang hồ này nào có cái gì để nói, hơn mười ngày, cũng chỉ lờ mờ nghe được bọn họ như đang nói cái gì mà chuyện lớn nhỏ của Phong Nhã lâu, y nhàm chán cực kỳ, đành phải đạn cầm tiêu khiển.
Y cư nhiên không biết, Phong Nhã lâu kia vốn là một đại thế lực trong chốn giang hồ mấy năm qua nhanh chóng nổi lên, cơ hồ khắp nơi đều có phân đường, Mạnh Thiên Dương lần này đến Hàng Châu, cố nhiên có đến tế bái Tư Thanh Tụ, nhưng chủ yếu vẫn là để xử lý sự vụ phân đường, việc này, Mạnh Thiên Dương đương nhiên không thể cùng Tư Phi Tình đối với giang hồ một chút cũng không hiểu nói chuyện.
Đạn vài khúc, Tư Phi Tình hơi cảm thấy mệt mỏi, lại nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốc: “Công tử, Vân Thương mang dược tới." cửa vừa mở ra, hán tử áo xám ngày ấy thúc ngựa suýt nữa đụng phải Tư Phi Tình bưng chén dược đi vào.
Tư Phi Tình nói một tiếng tạ ơn, Vân Thương mặt không chút thay đổi nói:
" Lâu chủ ngày mai sẽ cùng đoàn người quay về tổng đường, công tử đêm nay cũng thỉnh thu thập một chút, sáng mai liền lên đường sớm."
“Cái gì tổng đường? Là muốn đi đâu a?" Tư Phi Tình sửng sốt.
Vân Thương liếc mắt nhìn y: " Công tử tới rồi tự nhiên sẽ biết." hắn trước nay luôn xem thường Tư Phi Tình một thư sinh ốm yếu vô dụng, thật sự không nghĩ ra lâu chủ vì cái gì muốn lưu Tư Phi Tình bên người. Mặc dù lâu chủ chính là thích nam sắc, nhưng nam tử trước mắt một thân bệnh tật như vậy, chỉ sợ gió lớn thổi qua liền có thể ngã, làm sao chịu được lâu chủ lăn qua lăn lại, huống hồ nói về tư sắc, căn bản là không bằng mấy người trong tổng đường kia.
Hắn lắc đầu, một mạch đi ra ngoài.
Tư Phi Tình tuy không rõ thế sự, cũng cảm giác được Vân Thương khinh thị đối với y, ngực một trận khó chịu, cúi đầu ho.
Đột nhiên một kiện áo lông ấm áp phủ trên vai, Mạnh Thiên Dương không biết tiến vào khi nào, nhẹ nhàng vỗ lưng Tư Phi Tình, giúp y nhuận khí.
“Ngày mai phải đi rồi sao?" Tư Phi Tình ngừng ho, nắm chặt áo lông, tựa hồ còn mang theo hơi ấm của Mạnh Thiên Dương.
“Đúng vậy, cho nên ta tới đây giúp ngươi thu thập một chút." Mạnh Thiên Dương ngồi xuống bên cạnh y, mỉm cười nói: “Ngươi không cần động thủ, có cái gì muốn mang đi, nói cho ta biết là được rồi."
Tư Phi Tình chăm chú nhìn nụ cười ấm áp của hắn, sửng sốt một hồi, nói: " nhưng ta không muốn rời khỏi Hàng Châu, ta ——" quýnh lên lại ho khan liên tục.
Mạnh Thiên Dương thở dài, vỗ nhẹ lưng y: " Ngươi cái dạng này, còn nghĩ muốn ta đem ngươi một người vứt ở chỗ này sao?"
Hắn cầm tay Tư Phi Tình đặt trong lòng bàn tay, nghiêm mặt nói: " Tư gia ngươi đến tình trạng hôm nay, ta cũng thoát không được liên quan. Ta nếu không gặp được ngươi, thì đành chịu, nhưng chính là ta đã gặp ngươi, ta nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt." Nhớ lại lời đại phu nói Tư Phi Tình chỉ sợ sống không qua khỏi năm nay, hắn trong lòng một trận không vui, nói cái gì cũng muốn mang Tư Phi Tình trở về, tìm mọi cách giúp y kéo dài sinh mạng.
Một tia ấm áp từ bàn tay Mạnh Thiên Dương lưu chuyển vào trong lòng Tư Phi Tình, làm y hoàn toàn tín nhiệm nam tử trước mắt này, gật đầu, không nói. Mạnh Thiên Dương nhìn y một hồi lâu, phút chốc đem y kéo vào trong lòng, để đầu y tựa vào vai mình. Tư Phi Tình ngẩn ra, trong mắt lộ ra nghi hoặc.
“Ngươi mệt rồi, trước ngủ một chút đi, việc thu thập tỉnh lại hãy nói." Mạnh Thiên Dương trên mặt hiện lên tia sủng nịch mà bản thân không hề hay biết.
Tư Phi Tình tâm tư đơn thuần, cũng không cảm thấy tư thế hai người lúc này hết sức mập mờ, y xác thực cũng có chút mệt mỏi lười biếng, mơ hồ ân một tiếng, khép lại hai mắt, ngửi thấy hơi thở ấm áp trên thân thể Mạnh Thiên Dương, không bao lâu, khí tức liền trầm ổn thiếp đi.
Mạnh Thiên Dương ánh mắt lấp lánh, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tư Phi Tình, bỗng nhiên duỗi ngón tay tại cánh môi đạm sắc của y nhẹ nhàng quét qua, xoay tay lại đặt lên môi của mình, đầu lưỡi khẽ liếm, nếm thử dược vị lúc trước còn lưu lại, không khỏi cười khổ.
Ngày ấy thúc ngựa ở Tây hồ, hắn liền đã chú ý tới một thân thanh y này, nam tử u buồn đạm bạc như tơ liễu, sau đó ý cười lạnh nhạt của Tư Phi Tình, càng kiến hắn tim đập nhanh loạn nhịp không hiểu. Dù rằng Tư Phi Tình cũng không phải loại thiếu niên xinh đẹp lòe loẹt như những người kia, nhưng hắn vẫn không nén nổi tình cảm muốn đem Tư Phi Tình mang về. Thật không ngờ làm hắn động tâm nhưng là bào đệ của Tư Thanh Tụ, một thân ốm yếu, hắn ngược lại không đành lòng buông tay. Liên tục mấy ngày sống chung, cũng phân không rõ đến tột cùng đối với Tư Phi Tình là yêu hay là thương hại, nhưng muốn hắn buông tay là tuyệt đối không thể.
Tim hắn đập nhanh và loạn nhịp chốc lát, nhẹ nhàng ôm lấy Tư Phi Tình đã ngủ say đặt trên giường, kéo chăn ra, sau đó tự mình cũng nằm xuống bên cạnh, khoát tay, thổi tắt nến, lẳng lặng nghe tiếng hô hấp yếu ớt của y.
****
" Bên này, đá tới đây…"
“Tam thiếu, ngươi thật sự là ngốc, ha ha, nhanh đá cho ta…"
Từng trận hoan hô nói cười từ trong viện phía trước bay tới, Tư Phi Tình đẩy Tiêu vĩ cầm ra, theo tiếng nói cười đi đến.
Ngày đó y ở trong lòng Mạnh Thiên Dương vốn chỉ nghĩ nhắm mắt chốc lát, ai ngờ cuối cùng một đường thiếp đi, tỉnh lại đã ở trong xe ngựa quay về tổng đường. Mạnh Thiên Dương đem y an trí ở phòng bên cạnh phòng của hắn, để tùy thời chăm sóc. Nhưng vừa mới trở về tổng đường, không khỏi có nhiều sự vụ tồn đọng cần xử lý, cũng may Mạnh Thiên Dương trước khi đi đem Tiêu vĩ cầm mang theo, Tư Phi Tình trong mấy ngày ngồi đạn cầm, ngược lại cũng khiến lòng thanh thản, chỉ là thi thoảng nghĩ đến thân nhân đã quá cố, vẫn không khỏi vô cớ buồn rầu.
Đi vào trong viện, Tư Phi Tình trước mắt đột nhiên sáng ngời, nhìn thấy mấy thiếu niên khôi ngô phục sức hoa lệ đang đá cầu, Hi hi ha ha nháo thành một đoàn.Tư Phi Tình thuở nhỏ thân thể hư nhược, cả ngày cùng cầm dược làm bạn, không có thời gian chơi đùa thỏa thích như thế. Y đứng ở một bên xem những thiếu niên này chơi đùa đến cao hứng, trong lòng hết sức hâm mộ.
Trong đám thiếu niên kia có một người mặc y sam lục bích mắt sắc, nhìn thấy Tư Phi Tình, cười nói: “Đến xem có cái gì vui? Ngươi cũng cùng đến đá đi." bay lên một cước, cầu hướng ngực Tư Phi Tình đánh tới.
Tư Phi Tình a một tiếng, vội vàng tránh né, chỉ tránh được ngực, cầu đánh trúng vai y. Y một trận choáng váng mắt hoa, lui hai bước ngã ngồi xuống đất.
Vân Thương vẫn luôn đi theo phía sau Tư Phi Tình, hắn cực kỳ khinh thường Tư Phi Tình mềm yếu vô năng, mà lâu chủ tụa hồ vì trừng phạt hắn ngày đó hành động lỗ mãng, sai khiến hắn tận lực tới hầu hạ Tư Phi Tình, Vân Thương lão đại không tình không nguyện. Biết rõ Tư Phi Tình tránh không thoát cầu,cũng không tiến lên tương trợ, thấy y ngã xuống đất, mới chậm rãi đi qua.
Thiếu niên kia thấy cầu trúng người, cũng có chút ngẩn ngơ, lập tức cười hì hì đi qua nhặt cầu: “Ta không nghĩ tới ngươi cư nhiên tránh không được, nhưng ta xin lỗi. Di, ngươi là mới tới sao?Như thế lạ mặt a?"
Tư Phi Tình đang đau nhức không thôi, nói không nên lời. Vân Thương nhưng lại thay hắn đáp: “Thất thiếu gia, vị này chính là Tư công tử, lâu chủ mới đưa từ Giang Nam mang về, ở tại bên cạnh lâu chủ, hôm nay vẫn lần đầu tiên đến tiểu viện." Thái độ nhưng lại thật cung kính. Thất thiếu gia là một người lanh lợi được Mạnh Thiên Dương sủng ái nhất trong nhiều người nam sủng kia, Vân Thương cũng không dám tùy tiện đắc tội với hắn.
Thất thiếu gia ồ một tiếng, trên dưới đánh giá Tư Phi Tình bộ dáng gầy yếu tái nhợt, đột nhiên cười khúc khích: “Lâu chủ như thế nào thay đổi khẩu vị a, tìm đến một người bệnh tật yếu đuối như vậy?" Thiếu niên khác nghe được ngữ khí chế nhạo của hắn, vốn là ghen ghét Tư Phi Tình cư nhiên một mình được ở bên người lâu chủ, cũng thuận thế cười rộ lên.
Nhìn thấy địch ý trong mắt hắn nồng đậm,Tư Phi Tình mở to hai mắt, nhất thời không có một lời chống đỡ. Thất thiếu gia lại cười cười:
“Ngươi như vậy một đụng liền ngã, ta cũng không dám kéo ngươi cùng chơi nữa, vạn nhất có gì sơ xuất, ta nhưng bồi không nổi." nói xong phất tay, mang theo đám thiếu niên tự động rời đi, lại không hề liếc nhìn Tư Phi Tình một cái.
Tư Phi Tình đứng ngốc tại chỗ, thanh âm các thiếu niên nhưng lại vẫn không ngừng truyền vào tai ——
“Đúng thế a,Thất thiếu, lâu chủ như thế nào có thể thích hắn? Hơn phân nửa là thấy hắn đáng thương, mới nhặt về thu dưỡng…"
“Ngươi xem hắn một thân bệnh tật ốm yếu, sợ rằng, hì hì… cho dù miễn cưỡng có thể ở trên giường, cũng vô dụng giống nhau… “
“…"
Mặc dù không quá rõ đám thiếu niên kia đang nói những gì, nhưng trong lời nói đầy vẻ xem thường, đến ngay cả tượng đất nghe còn hiểu. Hai chữ “Vô dụng" kia càng như cây kim đâm thẳng vào lòng Tư Phi Tình, y sắc mặt trắng như tuyết, mạnh mẽ xoay người, bước nhanh ra khỏi tiểu viện, còn nghe phía sau thanh âm một thiếu niên ra vẻ thán phục: " Yêu, không ngờ tính khí cũng không nhỏ a…"
Ngồi bên cạnh cầm án, mới cảm thấy ngực buồn bực khó thở, Tư Phi Tình ho không dứt, cơ hồ ngay cả nước mắt như sắp trào ra. Một tay gắt gao túm chặt góc áo —— hận chính mình vô dụng, đường đường là nam tử hán, có tay có chân, nhưng lại phải dựa vào người khác mới có thể sinh tồn.Trước kia là song thân, hiện tại là Mạnh Thiên Dương, chẳng lẽ rời khỏi người khác, thật sự không cách nào sống sao?
Oán hận dậm chân —— nếu có một thân thể khỏe mạnh, nếu có thể như đại đa số người bình thường kia bình an mà sống…
“Sao lại ho kịch liệt thế này?" Mạnh Thiên Dương giọng nói ôn hòa đột ngột vang lên bên cạnh: “Hôm nay không có uống dược sao?"
Tư Phi Tình che miệng thở hỗn hển, nỗ lực ngăn chặn khí huyết bốc lên, nhìn Mạnh Thiên Dương: “Ta muốn về Hàng Châu!"
" Tại sao? Nơi này không tốt sao?" Mạnh Thiên Dương nhíu mày.
“Cho dù tốt cũng không phải nhà của ta, huống chi ta với ngươi lại không phải thân thuộc…" Tư Phi Tình nhớ tới vừa rồi thiếu niên nói y là do Mạnh Thiên Dương nhặt được đem về thu dưỡng, một trận bực mình, lại ho hai tiếng: “Ta chung quy không thể để ngươi thu lưu ta cả đời, ở chỗ này ăn không uống không."
Mạnh Thiên Dương nghe y nói những lời xa lạ, trong lòng không vui, cầm lấy tay y, nói: “Ta sớm đã nói qua với ngươi, ta lưu giữ ngươi, là ta nguyện ý chiếu cố ngươi, ngươi không cần đa nghi." dừng một chút, rồi nói tiếp: “Hơn nữa, Tư gia đã phân tán, ngươi cho dù trở lại Hàng Châu, cũng không có nhà để về. Mà thân thể ngươi lúc này,có thể làm được cái gì? Ta không yên tâm ngươi một người bên ngoài phiêu bạt. “
" Ngươi cũng cảm thấy ta vô dụng sao?" Tư Phi Tình căm giận vừa kéo tay, Mạnh Thiên Dương thấy y kiên trì, cũng liền nới lỏng tay, thở dài nói:" Tư Phi Tình, chính ngươi ngẫm lại đi, cô độc một mình, ngươi có thể dựa vào cái gì mưu sinh đây?"
Tư Phi Tình nửa ngày không lên tiếng, Mạnh Thiên Dương thấy y thân ảnh cô độc, bỗng nhiên thương xót, đang muốn đem y ôm vào lòng. Tư Phi Tình ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: “Ta có thể đi làm cầm sư, ngươi không phải cũng đã nói qua ta đạn cầm đạn rất tốt sao? Cùng lắm thì, ta còn có thể giúp người sao trướng*, ngươi sợ ta dưỡng không được chính mình sao?"Sao trướng ( 抄帐): ghi chép sổ sách Y nói đến hưng phấn, trong mắt hào quang lưu động, khuôn mặt tái nhợt có chút ửng hồng, cả người đúng là trước giờ chưa từng có vẻ mặt phấn chấn như thế. Mạnh Thiên Dương quen nhìn thấy bộ dáng nhu nhược của y, lại nhất thời bị bộ dáng ngang ngược kiêu ngạo này làm cho khiếp sợ, chăm chú nhìn y.
“…Nhìn cái gì? Ta nói không đúng sao?" Tư Phi Tình cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn cố ý nói: " Mạnh Thiên Dương, ngươi không tin ta có thể tự mưu sinh sao?"
“Ta tin ——" Mạnh Thiên Dương chậm rãi từ trong kinh ngạc phục hồi, bên môi lộ ra ý cười, xem ra lâu chủ Phong Nhã lâu hắn nhìn qua vô số người, cư nhiên cũng còn có thể nhìn nhầm a. Tư Phi Tình trước mặt thân thể yếu đuối vô dụng nhưng trong lòng không như bề ngoài yếu đuối bất lực nha…
Hắn mặt mày hớn hở mỉm cười, lần nữa cầm lấy hai tay Tư Phi Tình:" ta tin tưởng ngươi có thể làm được. Chỉ cần ngươi đáp ứng ta lưu lại, để ta tiếp tục chiếu cố ngươi, ngươi muốn làm gì ta đều không cản trở. ha ha…"
__________
Hết chương 2
Tác giả :
Trần Ấn