Phù Quang

Chương 6

Híp mắt lại ngắm nhìn ánh nắng có phần chói lóa đang chiếu xuống, Trần Hi nhất thời có chút hoảng hốt, căn phòng này ban đêm dường như có quỷ ảnh lay động khác hẳn vẻ hào nhoáng vào ban ngày.

Phía sau có người đang ngồi, đem hình bóng của hắn in sâu vào mắt, mũi ngửi thấy một mùi hương bay tới, cúi đầu thì thấy một ly trà sữa ấm áp đập vào mắt.

“Uống." Y kề ngay lỗ tai hắn mà nhẹ nhàng nói, tay đem cái ly đến gần miệng hắn, Trần Hi quay đầu ra chỗ khác.

Người cầm cái ly cũng không ép buộc, rút tay về, vài giây sau Trần Hi nghe thấy tiếng uống nước, liền bị một lực đạo mạnh mẽ áp chế, khuôn mặt bị lật qua, môi bị khóa trụ, cưỡng chế mang theo chất lỏng truyền vào miệng.

Khi hồi phục tinh thần lại Trần Hi không thể không kháng nghị: “Viên Kiệt, đừng náo loạn!"

Y mím môi lại, trong mắt lưu động một tia lãnh quang, ngăn chặn ý đồ kháng cự của hắn, uy cho đến khi xong ly trà sữa.

Trần Hi bị khóa ngồi trên người Viên Kiệt, sàng đan bên dưới vị sự giãy giụa của hắn mà ướt một mảng.

Sau khi chà lau sạch sẽ, hai mắt Viên Kiệt biểu hiện sự căm giận, môi mấp máy, tay giữ chặt cằm hắn từ trên cao nhìn xuống nói: “Đối với tình nhân tự nhiên là tôi sẽ đối xử dịu dàng, nhưng đối với nam kĩ dùng tiền mua được, nhất là loại hèn nhát……" Viên Kiệt ánh mắt bỗng nhiên lãnh liệt, “Cho dù trao đi bao nhiêu tình cảm kết cục chỉ là sự phản bội!"

Trần Hi ngực cứng lại.

“Sáu năm!" Tay giữ cằm hắn bỗng dưng buộc chặt, khiến hắn ăn đau, “Cậu chỉ cho tôi một phong thư duy nhất hai chữ [Chờ tớ], tôi liền chờ cậu những sáu năm!"

Trần Hi nhất thời không nói được gì.

Năm ấy mẹ hắn lấy tính mạng ra bức bách hắn, Trần Hi không thể không đáp ứng đoạn tuyệt lui tới với Viên Kiệt, kỳ thật hắn vốn không cam lòng, tưởng rằng đợi qua một thời gian sẽ khuyên mẹ. Ai ngờ bà chẳng tiếc bán đi cửa tiệm mang hắn rời đi. Mà lúc đó hắn chỉ kịp viết hai chữ “Chờ tớ" rồi vụng trộm giao cho hàng xóm chuyển cho Viên Kiệt.

Ai mà nghĩ rằng sau khi nhắc lại đúng thật là quá châm chọc.

“Sáu năm…… A……" Viên Kiệt cười lạnh, “Hiện tại nghĩ lại sáu năm kia thật đáng chê cười, sao lúc ấy lại ngốc đến như vậy! Kiên nhẫn chờ chưa từng hoài nghi qua một lần."

Trần Hi không dám nhìn thẳng y, tầm mắt vừa dời đi, tấm chăn bọc quanh người bị người gỡ ra, theo bản năng giữ chặt lại, kết quả vẫn là phí công.

“Viên Kiệt!"

Y không muốn nghe hắn nói lập tức chặn lại: “Bây giờ tôi không muốn nghe cậu nói gì cả, nếu cậu áy náy thì hãy ngoan ngoãn một chút, chờ tôi chơi chán sẽ thả cậu đi."

Trần Hi bị bịt miệng chẳng thể nói gì, chỉ có thể dùng ánh mắt bất lực nhìn lại.

Thật chua xót, gần mười năm không gặp, không chỉ là tướng mạo, còn có tính cách so với trước trở nên tàn khốc hơn. Có lẽ có rất nhiều nguyên nhân, mà hắn, hẳn là nguyên nhân trực tiếp.

Tựa hồ nhìn ra sự bi thương nơi hắn, Viên Kiệt tạm thời dừng lại động tác.

Y tách hai chân hắn ra. Thân thể trần trụi lộ rõ dưới ánh đèn.

Trần Hi xấu hổ đến phát run, sâu trong thâm tâm cũng chẳng muốn kháng cự, dùng lực nhắm mắt lại, bày ra tư thái muốn làm gì thì làm.

Người phía trên đè ép xuống, cái lưỡi ấm áp vờn quanh tai hắn, một ngụm hàm trụ rồi khẽ cắn.

‘Mở mắt ra nhìn tôi!’

Trầm mặc vài giây, Trần Hi mở mắt ra, chống lại là gương mặt người ấy kề ngay gang tấc, ngực bỗng nhiên chấn động, hạ thân đột ngột bị nhồi đầy.

“Đừng!"

Trần Hi theo bản năng đẩy ra, vừa vươn lên lại lập tức bị đè áp trờ về, “Đừng lộn xộn!" Viên Kiệt hít sâu một hơi, giọng điệu phá lệ lãnh ngạnh, Trần Hi nhịn không được bắn ra, cuối cùng buông tha giãy dụa.

“Cứ như vậy thật tốt." Viên Kiệt cười nhạt, nâng eo hắn lên, tìm được tư thế thoải mái bừa bãi đòi lấy.

Trần Hi có chút thở không nổi, ngay từ đầu còn có thể nhẫn, sau chịu hết nổi vặn vẹo tìm chút thoải mái, lúc nhúc nhích, không biết bị y đỉnh đến nơi nào, Trần Hi như bị điện giật, thở dốc vì kinh ngạc, cả người kéo căng gắt gao hút chặt.

Không đợi hắn hồi phục tinh thần, chỉ nghe Viên Kiệt cười trầm thấp một tiếng, càng tăng thêm lực đạo, chuẩn xác đánh vào tuyến tiền liệt.

Không thể khống chế kích thích cực hạn lan tỏa chạy khắp người, cảm giác tiêu hồn thực cốt này hắn khó có thể chống cự, kết quả là kìm lòng không đậu tùy y bài bố, phát ra một loạt thanh âm dâm loạn, tần suất va chạm ngày càng nhanh, tứ chi giao triền.

Ánh mặt trời làm người ta chói mắt, mồ hôi đầm đìa.

Một giọt mồ hôi từ trán Viên Kiệt rớt lên mắt Trần Hi, theo bản năng hắn nháy mắt, giọt nước theo khóe mắt chảy xuống, không biết là mồ hôi hay nước mắt.

Hạ thân trướng đắc lợi hại, Trần Hi tùy theo bản năng cử động hạ thân ma xát chiếc bụng rắn chắc của Viên Kiệt, nhưng này xa xa vẫn không đủ, Trần Hi vừa định rời đi bả vai y lấy tay an ủi lại khiến Viên Kiệt cường ngạnh ngăn lại, “Không cho lộn xộn."

Nhu cầu giải quyết dục vọng bị chặn lại, Trần Hi oán hận trừng mắt người phía trên, cái liếc mắt này càng giống tán tỉnh hơn, hầu kết Viên Kiệt bất động lên xuống.

Y cúi người, nắm chặt eo hắn, “Ôm chặt tôi." Thanh âm phá lệ ám muội, không đợi Trần Hi có hành động, y liền cúi đầu cắn lên môi hắn, hung mãnh khai mở khớp hàm luồn vào sâu bên trong, lặp lại dây dưa như muốn đem linh hồn Trần Hi hút ra.

Bị đoạt đi hô hấp trong chốc lát, hắn liều lĩnh bắt lấy thân thể Viên Kiệt, giống như vớ được bè gỗ cứu mạng.

Y vô tình đẩy hắn ra, ánh nắng chiếu lên mặt sàn gỗ, sau lưng truyền đến cảm giác ấm áp khiến Trần Hi trải qua một trận hoa mắt.

“Đừng!"

Địa phương bị người làm lơ nãy giờ được một bàn tay nắm lấy, kích thích cường liệt khiến Trần Hi bắn mạnh. Da đầu hắn run lên vì y bắt đầu chuyển động hạ thể, đầu óc loạn thành một đoàn, thân thể theo bản năng căng cứng, phát ra ồ ồ thở dốc, từng đợt nối tiếp, lần sau so với lần trước càng thêm mãnh liệt, cuối cùng đạo phòng tuyến cuối cùng trong hắn cũng sập đổ……

Cơn phát tiết qua đi chỉ còn lại sự mệt mỏi, Trần Hi tê liệt ngã xuống mặt đất, ánh nắng chói lóa chiếu vào mắt, khiến cho hắn không thể không nhắm mắt lại, cố gắng bình phục hô hấp hỗn loạn.

Ngay sau đó, khi vừa mở mắt ra liền bị Viên Kiệt lôi dậy ngồi lên đùi y, dương vật cứng rắn càng chôn sâu vào bên trong.

Một bàn tay đặt lên lưng hắn, y chôn đầu trước ngực hắn, cơn đau từ nhũ tiêm truyền đến, Trần Hi muốn tránh cũng không thoát.

Viên Kiệt một đường hướng lên trên cắn được môi dưới của hắn, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Trần Hi đang nhíu mày mới bắt đầu cử động thân thể.

Từ trên nhìn xuống, Trần Hi có thể nhìn rõ sáu múi cơ bụng của Viên Kiệt, hít vào thở ra, có thể ngửi được hương vị nam nhân của người này, hạ thân đột nhiên bị đỉnh mạnh vào, trái tim cũng sắp từ trong lồng ngực vọt ra ngoài, dùng lực quấn lấy người kia, cắn răng thừa nhận sự tiến công cùng xâm nhập.

Nguyên thủy, lại điên cuồng, cứ như vậy hãm sâu vào không thể tự kiềm chế.

Tại căn phòng trống trải xa hoa này, Viên Kiệt tìm mọi cách khiến Trần Hi không thể rời đi, y đoạt lấy di động của hắn, từ sáng đến tối chỉ cần hắn tỉnh liền bị y ép khô, khiến hắn lực bất tòng tâm.

Dù ngày hay đêm, hôn thiên địa ám, dâm loạn đến nỗi khiến cho người ta chẳng thể suy nghĩ được gì, Trần Hi chẳng muốn tỉnh lại, nhưng mà mỗi lần mở mắt ra, có khi ngoài cửa sổ là ban ngày, có khi là đêm tối, hắn vẫn ở trong căn phòng này, còn có hai tay y ôm chặt hắn không buông.

Trần Hi vừa động, nam nhân lập tức tỉnh dậy, thu lại hai tay vòng quanh người hắn, khàn giọng hỏi: “Sao vậy? Đói bụng à?"

Mấy ngày nay trôi qua một cách vô tri vô giác, căn bản chẳng biết mình đã ăn gì uống gì, hai người đang đắp chung cái chăn nằm trên giường, Viên Kiệt đùa dai dùng miệng uy thức ăn cho hắn. Để tránh cho nam nhân này lại giở thủ đoạn, Trần Hi thuận theo ý y, thật vất vả ăn xong cơm, đem cái đĩa để qua một bên, hắn lại bị y kéo qua làm đến mê man.

Lúc tỉnh lại chính là bây giờ, nhìn chằm chằm cửa sổ sát đất ngoại trừ bóng đêm ra chẳng còn gì khác, bỗng nghĩ một sự kiện, đang nghĩ nên làm như thế nào để xác nhận, thân thể vừa động Viên Kiệt liền tỉnh, vừa lúc trực tiếp hỏi y: “Hôm nay ngày mấy?"

Y vùi vào vai hắn cắn mút một lát mới ngừng lại, nhìn đồng hồ điện tử ngay đầu giường, “Ngày mười tám."

Trần Hi an tâm vùi mặt vào gối mềm mại, thì thào: “Chính là ngày mai." Hắn đã ở đây sáu ngày rồi a.

Viên Kiệt đem cằm tựa lên bờ vai hắn, tay y khẽ vuốt tóc mai của hắn, “Ngày mai có việc?"

“Ngày mai có chương trình ca nhạc diễn ra ở sân vận động."

Viên Kiệt từ chối cho ý kiến mà ‘Ồ’ một tiếng.

“Viên Kiệt, tôi muốn đi." Trần Hi ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của y, ngừng vài giây, nhỏ giọng bỏ thêm câu, “Viên Kiệt, đáp ứng tôi, được không?"

Đã nhiều ngày trôi qua như vậy, Trần Hi lần đầu tiên tỏ ra yếu thế, mặc dù trong quá khứ hắn cũng rất ít khi dùng thái độ này cầu xin y.

“Được!"

Y im lặng một lúc lâu mới trả lời hắn, mang theo vô tận mê mang cùng bất đắc dĩ, tựa hồ cũng không biết vì sao chính mình lại đồng ý.

Đủ loại cản trở ngăn Trần Hi rời khỏi gian phòng này, nhưng Viên Kiệt lại đồng ý, Trần Hi bỗng dưng cầm lấy hai tay y để lên hai má, hai tay y khẽ run, che dấu, trốn tránh, lại tham luyến hấp thu.

Ngày hôm sau Trần Hi lấy lại di động, vừa mở lên, hơn mười cuộc gọi đến cùng tin nhắn, hắn mở từng tin ra xem xét.

Của Mã Tiểu Nhạc năm tin nhắn, cái thứ nhất hỏi hắn đang ở đâu, đại khái khi nào thì trở về, sau đó hỏi là gọi điện sao không có tín hiệu, cũng để lại tình huống công ty mấy ngày nay.

Lý Nghị An cũng có ba tin, đều là hỏi hắn khi nào thì trở về, có thể tới buổi biểu diễn của cậu ta không các thứ linh tinh.

Tiểu tử này nhiều năm lăn lộn trong KTV, đây là lần đầu trình diễn trên sân khấu, tự nhiên cậu ta rất coi trọng, ngay cả Mã Tiểu Nhạc cũng cố ý an bài công việc sao cho cậu ta có thời gian để luyện giọng.

Mã Tiểu Nhạc, Lý Nghị An đều là anh em chí cốt của hắn, hiện tại anh em khó được có cơ hội lên sân khấu biểu diễn, Trần Hi như thế nào lại không đi cổ vũ. Hiện nay nhóm nhạc mọc lên như nấm, này có lẽ là cơ hội duy nhất cho Lý Nghị An một lần đứng trên sân khấu.

Trần Hi xem xong tin nhắn, tự hỏi Viên Kiệt khi giữ điện thoại hắn có biết hay không, nếu biết mới có thể nhắn lại cho bọn họ, trong lúc suy nghĩ Viên Kiệt đã đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống.

“Có người gọi đến." Viên Kiệt đem ly để trước mặt Trần Hi, “Đều là người tên Mã Tiểu Nhạc, tôi đành gửi cho hắn một tin nhắn, nói rằng trong nhà cậu có chuyện phải về một chuyến, không cụ thể ngày trở về, sau đó trực tiếp tắt nguồn." Viên Kiệt pha cho hắn một ly sữa, nói xong liền uống một ngụm.

Trần Hi nghe xong, gọi ngay cho Mã Tiểu Nhạc. “Tiểu Nhạc, là anh, ừ, đã trở về. Mấy ngày nay không có chuyện gì chứ? Không thì tốt rồi. Được, chuyện của Nghị An anh nhớ mà, tối sẽ đi, chú nói với cậu ấy cứ yên tâm. Thời gian nhớ kỹ, ừ, sẽ không đến muộn. Tốt lắm, cứ như vậy, gặp lại sau!"

Lúc ngắt cuộc gọi toàn bộ thế giới bỗng nhiên an tĩnh lại, Trần Hi nhìn chằm chằm di động sửng sốt một trận, cầm lấy cái ly ở trên bàn uống một ngụm, dòng sữa ấm áp chạy qua cổ họng, ngón cái vuốt nhẹ miệng ly, hờ hững nói: “Tôi sớm qua cái thời uống sữa rồi."

Viên Kiệt không nói gì, chỉ là mím môi cười, cho thêm một muỗng đường vào ly cà phê, khóe mắt mang theo một tia thất lạc không dễ phát hiện.

Trần Hi ăn cơm chiều với Viên Kiệt mới tiến vào nội thành, mặc dù không có đại minh tinh nào, nhưng chính phủ thập phần coi trọng buổi biểu diễn này, không chỉ miễn phí vé vào cửa còn dốc sức tuyên truyền, cộng thêm một số ca sĩ chưa có danh tiếng kéo theo từng đám fan của riêng họ, bởi vậy đêm nay phàm là con đường dẫn đến sân vân động trở nên chật như nêm cối.

Chiếc xe của bọn hắn tự nhiên cũng đang trên đường, Trần Hi ngồi trong xe bị Lý Nghị An khủng bố qua điện thoại.

“Kẹt xe rồi! Đến mà, đến mà! Buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu thì sợ cái gì. Được được được, khi nào tới anh gọi cho cậu? Được, thằng quỷ này sao giờ dong dài quá vậy!"

Không chờ cậu ta nói tiếp liền ngắt máy, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Viên Kiệt như cười như không.

Đôi mắt đó nhìn chằm chằm khiến Trần Hi khiếp sợ cực kỳ, nhịn không được liền giải thích: “Cậu ta chính là như vậy, đĩnh đạc, bụng dạ ngay thẳng."

Viên Kiệt cười cười không nói lời nào. Cửa xe đã bị khóa, hắn không thể mở cửa chạy trốn, Trần Hi đơn giản nhắm mắt làm ngơ.

Vừa đến nơi xem như đúng giờ, bất quá tìm chỗ đậu xe thiệt khó, vẫn là Viên Kiệt nhanh tay lẹ mắt thừa dịp chiếc xe kia chầm chậm vào chỗ, nhấn mạnh chân ga vòng một cái, dùng đuôi xe ngăn lại, chớp mắt chiếc xe vững vàng nhét vào chỗ trống.

Tay lái cao siêu đến thế là cùng, khiến người ta nhìn mà kinh ngạc, bao gồm Trần Hi, thẳng đến khi hắn bị Viên Kiệt lôi đi xa, cái người bị y cướp bãi đậu vần còn trợn mắt há hốc mồm chẳng nói được gì.

Cửa số 6 của sân vận động Lý Nghị An hẹn bọn họ ở chỗ này, khi hắn đến nơi, Lý Nghị An đang mỏi mắt chờ mong, vừa thấy hắn lập tức mắt phát ra lục quang nhào lên phía trước, “Ai u Trần ca, mấy ngày nay anh ở nơi nào, mỗi ngày gặp thì không thấy gì, này liên tục vài ngày không gặp mới biết được anh là cỡ nào quan trọng với em a!"

Trần Hi một phát chụp được cái ót cậu ta: “Mấy ngày nay bị Mã Tiểu Nhạc ăn hiếp đi?"

Hai mắt Lý Nghị An chua xót, sống chết ôm eo Trần Hi không buông tay, “Trần ca, nếu một ngày nào đó anh đột nhiên biến mất, nhớ rõ nhất định phải đem em theo a!"

“Cậu to như vậy đem theo làm gì?" Lý Nghị An bên này quậy tưng bừng, tầm mắt Trần Hi rơi xuống một người phía sau cậu ta, nghĩ nghĩ, nắm cổ áo kéo cậu ta ra mới hỏi, “Nghị An, cô bé này là ai, giới thiệu coi."

Lý Nghị An đột nhiên nhớ ra, nhanh chóng đứng thẳng đem cô gái đó kéo đến trước mặt Trần Hi, ngại ngùng nói: “Trần ca, đây là Dục Phiên, Dục Phiên, đây là người mà anh thường hay nhắc tới Trần ca."

Cô gái có mái tóc dài đến eo giương to đôi mắt mỉm cười nhìn hắn, khẽ nghiêng người chào: “Trần đại ca, chào anh."

“Ai nha, chào em." Trần Hi bị cô gái nhỏ này làm cho ngây người, lúc trước nghe nói cô dũng cảm theo đuổi Lý Nghị An, còn tưởng rằng cô là người nhiệt tình như lửa, không ngờ hôm nay vừa thấy lại là loại hình văn tĩnh.

Nhìn sơ qua Lý Nghị An và cô đừng nói xứng hay không xứng, Trần Hi cảm giác cô gái này mắt nhìn người có chút vấn đề. Trần Hi không ghét bỏ anh em, nhưng thật sự là cô gái này không cùng một tầng lớp bình dân với bọn hắn. Tướng mạo như châu ngọc không đề cập tới, chỉ là tư thái kia bất luận đứng ở chỗ nào đều khiến cho người ta cảm giác tri thức lắng đọng chồng chất, đến tột cùng thế gia to cỡ nào mới nuôi dưỡng được một người như vậy.

Chẳng trách ánh mắt tinh tường của Mã Tiểu Nhạc sau khi gặp cô gái này lại đánh giá cao như vậy, xác thực không sai, chỉ là càng như vậy, Trần Hi càng vì anh em mà lo lắng thay. Nhưng hôm nay đã đến nước này, Trần Hi cười cười có lệ rồi bảo cậu ta bồi cô ấy cho tốt.

Lý Nghị An nhích lại gần nhưng không rời đi, nhìn người phía sau hắn, hạ giọng hỏi: “Trần ca, anh đến với ai đó?"

Trần Hi nghiêng đầu nhìn Viên Kiệt, nói: “Bạn học cũ ấy mà, ở bãi đỗ xe gặp nhau nên đi chung đến đây!"

“À!"

“Chuẩn bị xong hết chưa mà đứng ở đây hoài vậy?"

Lý Nghị An gãi đầu cười, “Vừa bắt đầu thôi, còn chưa tới lượt, đi thôi Trần ca, em mang anh đến chỗ đám người kia, Mã ca và vợ anh ấy chờ nãy giờ cũng lâu rồi."

Nói xong liền kéo bạn gái đi trước dẫn đường, Trần Hi đi một bước, phát hiện người phía sau không đi theo liền dừng lại hỏi: “Sao thế?"

Viên Kiệt có chút đăm chiêu nhìn bóng lưng hai người đi trước, một lúc lâu mới nói: “Có chút quen mắt…"

Trần Hi khó hiểu, “Ai?"

Y cúi đầu, lắc đầu nói “Có thể là tôi nhớ lầm, đi thôi."

Nghe nói Viên Kiệt là bạn học cũ của Trần Hi nên đám người không để ý lắm. Bọn họ ngồi ở vị trí tương đối yên lặng, tầm nhìn cũng không sai. Đoàn người lần lượt ngồi xuống, vợ Mã Tiểu Nhạc chuẩn bị một đống đồ ăn vặt, phân đều cho bọn họ.

“Thằng cu nhà chú đâu?" Trần Hi mở ra một bao khoai tây chiên, hỏi Mã Tiểu Nhạc đang ngồi ở bên trái.

“Gửi cho cha mẹ vợ rồi, nơi này không tiện mang con đến." Mã Tiểu Nhạc đang uống lon soda mà vợ vừa đưa.

Đem khoai tây chiên đưa tới trước mặt Viên Kiệt đang ngồi ở bên phải, Trần Hi hỏi vọng qua Lý Nghị An, “Chừng nào biểu diễn?"

“Tụi em xếp thứ 17, chờ người thứ 10 lên rồi đi cũng chẳng muộn." Lý Nghị An mở ra một bịch bánh cá nhỏ chua cay nhét vào tay bạn gái.

“Không cần hóa trang hay thay quần áo sao?"

Lý Nghị An lại cầm lấy một bịch khác ra, nghe hắn hỏi lập tức khư một tiếng, “Hóa trang? Đó là chuyện dành cho bọn con gái!"

Đang muốn đem con cá nhỏ bỏ vào miệng lại bị một cái tay ngăn lại, “Chưa biểu diễn mà ăn mấy thứ này không sợ lạc giọng sao?"

Trần Hi nhướn mày, nhìn cô gái nhỏ đó bày ra bộ dáng giáo huấn cậu ta, cô nói xong Lý Nghị An ngoan ngoãn vâng một tiếng không dám ăn bậy này nọ, Trần Hi muốn cười, thật sự là một vật khắc một vật.

Đem một miếng khoai tây chiên nhét vào miệng, Trần Hi vừa nhìn qua, Viên Kiệt cũng lấy một miếng bỏ vào miệng, nhìn hắn gật gật đầu, nghiêm trang nói: “Ăn rất ngon!"

Trần Hi cười cười lại đem khoai tây chiên bỏ vào miệng, ngồi thẳng dậy.

Trên sân khấu đã qua ba lượt ca sĩ.

Thời gian nói mau không mau, nói chậm không chậm, đến lúc bọn Lý Nghị An lên đài.

Thừa dịp vợ Mã Tiểu Nhạc lôi máy chụp ra chộp lại khoảnh khắc này.

“Ơ, đúng là chuẩn bị thật chu đáo nha!"

Vợ Mã Tiểu Nhạc cười tủm tỉm, “Tất nhiên rồi, nhưng cái này thì tính là gì, xem cái đám fan kia kìa." Vừa nói vừa chỉ sang bên kia, Trần Hi nhướng người lên, người ngồi đầy trên khán đài cùng với ánh sáng huỳnh quang lay động, không thiếu bảng khẩu hiệu ghi tên ca sĩ được giơ lên cao, thật là náo nhiệt.

Trần Hi cẩn thận nhìn chung quanh, quay lại nói: “Không có tấm bảng nào ghi tên nhóm Nghị An!"

Mã Tiểu Nhạc gật đầu, “Nhóm họ chỉ biểu diễn ở một vài điểm ca hát, cũng không tham gia hoạt động gì liên quan đến âm nhạc nên đâu có ai biết, lần này biểu diễn cũng chỉ kêu người quen đến cổ vũ."

Trần Hi sáng tỏ gật gật đầu. Nếu không ai hậu thuẫn chị sợ có nước hát rong mà thôi. Lần này chính phủ đã làm một chuyện tốt đi, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, được sàng lọc, có thể trước mặt công chúng ca hát, còn có thể thông qua TV tiến hành tuyên truyền, hơn nữa loại thời điểm này cũng có vài công ty giải trí theo dõi, biết đâu chừng được nhìn trúng thì sao.

Mã Tiểu Nhạc nói: “Lần này chính phủ có ý đồ gì đây!"

Trần Hi cũng là hiểu được, “Chẳng ai muốn làm ăn lỗ vốn, tất nhiên có mục đích."

“Đúng là vậy!" Viên Kiệt mặc đồ hưu nhàn tựa tay lên ghế vịn, thân hình hơi hướng về Trần Hi, chậm rãi ăn khoai tây chiên, y nghe bọn họ đối thoại, có thể đoán ra đại khái, “Hiện tại quốc gia đối việc bảo vệ môi trường rất xem trọng, công nghiệp xây dựng ít được chú trọng, liền đem ý niệm nâng cấp bộ mặt thành phố đánh lên phương diện này. Kỳ thật phí tuyên truyền và những thứ linh tinh khác họ chẳng bỏ ra một phân tiền nào, tất cả đều do các công ty tư nhân cung cấp, chính phủ có quyền, nhóm thương nhân có tiền, một bên muốn tăng hình tượng thành phố, một bên danh tiếng công ty được quảng bá rộng rãi, hợp tác với nhau nhất tiễn song điêu."

Mã Tiểu Nhạc nghe xong lại quan tâm hỏi, “Viên tiên sinh biết được không ít chuyện, xem tư thái này, nói vậy sự nghiệp rất thành công đi?"

Viên Kiệt hướng cậu ta cưới nói, “Sống tạm mà thôi."

Trần Hi nhớ lại Viên Kiệt đi xe Maybach* (ZET: cũng là mấy xế hạng sang trên TG thôi, xuất xứ từ Đức), cân nhắc lại cái biệt thự giam mình mấy ngày, đánh cái rùng mình. Cái này gọi là sống tạm, kia bọn họ gọi cái gì? Giãy dụa trong đói chết như dân chạy nạn?

Quần chúng lại hò hét, ánh huỳnh quang trong tay chuyển động liên tục, sự hào hứng ngày càng dâng trào. Trần Hi cũng huơ huơ cây huỳnh quang trong tay, kỳ thật hắn hoàn toàn không hiểu khán đài bỗng nhiên hưng phấn lên là do cái gì.

Rốt cục đến phiên Lý Nghị An bọn họ lên biểu diễn, MC vừa giới thiệu xong, ngọn đèn nhất thời tối sầm lại, nhóm nhạc Lý Nghị An lập tức xông ra.

Trần Hi có chút đăm chiêu, “Hôm nay mới biết tên nhóm nhạc cậu ta!"

Mã Tiểu Nhạc mặt cũng đầy đăm chiêu, “Em cũng thế, bất quá tên này ai đặt không biết, như vậy…"

Viên Kiệt tổng kết, “Ngây thơ."

Đánh Bay Vương Tử Cứu Công Chúa.

Chẳng ăn nhập gì với nhau.

Đây là đang thuyết minh bọn họ kỳ thật là tiểu quái thú?

Ngây thơ thì cũng phải đúng trọng tâm a!

MC vừa giới thiệu xong, đương trường im lặng một lúc cũng bắt đầu hò hét cổ vũ.

Tóm lại, kết quả xem như không sai, sao cũng được. Vỗ tay!

Khiến người khiếp sợ không chỉ có cái tên mà là khi âm nhạc vang lên, Lý Nghị An cất tiếng ca.

Giọng ca thật cuốn hút.

Lý Nghị An vẫn là Lý Nghị An, nhưng khi cậu ta cất tiếng ca, tựa hồ trở nên có chút không giống, nhập tâm vào bài hát, so với ngày thường phá lệ sức quyến rũ.

“Năm tháng còn trẻ sống vô tri, phóng túng chẳng cố kỵ, thống khoái khóc, thống khoái cười, thống khoái yêu thương, thống khoái đau khổ, khi nào nghĩ tới người đi trà lạnh, chỉ còn hoang vắng tiêu điều, càng tịch mịch…….Ngoảnh đầu nhìn lại, ánh sáng rực rỡ luôn chỉ tồn tại trong giây lát, đã khóc cười, trải qua yêu hận, hết thảy chậm rãi lắng đọng, rốt cục còn lại gì…"

Thế giới tựa hồ im lặng, không khí ngưng trệ, trừ bỏ người đang xướng ca, còn có nam nhân bên cạnh lẳng lặng nhìn hắn.

Trần Hi yết hầu một trận chua xót, dùng lực rút tầm mắt về, khi nhìn lại bọn Lý Nghị An đã đi xuống —

Tay nắm chặt cây huỳnh quang bắt đầu ẩm ướt, tầm mắt không dám nhìn về phía Viên Kiệt.

Mười một giờ kết thúc, đám người dần dần rời khỏi sân vận động, Trần Hi chỉ qua loa đối Viên Kiệt nói một câu đi trước liền cùng bọn Mã Tiểu Nhạc rời đi, được một quãng khá xa quay đầu lại thì phát hiện Viên Kiệt còn ngồi tại chỗ cũ, hai chân muốn bước tiếp lại trở nên khó khăn.

Nhịn không được lại quay lại, đứng ở bên cạnh y, nửa ngày không nói gì, mới phun ra một câu, “Đêm đã khuya, cậu nên trở về."

Viên Kiệt không nhúc nhích, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía xa xa, nhuốm vài phần cô tịch.

Trần Hi một trận do dự, nhưng vẫn xoay người –

“Chúng ta cứ như vậy sao?"

Trần Hi đưa lưng về phía y, hai tay nắm thành quyền, dùng lực nhắm mắt lại, “Còn có thể như thế nào……Chúng ta đều đã……Huống chi, cậu đã là người có gia đình, cứ như vậy đi."

Cần dùng rất nhiều sức lực âm thanh mới không run rẩy, lại cần dùng bao nhiêu dũng khí mới dám nhấc chân bước đi.

Không nói hẹn gặp lại, là vì thật sự sợ hãi phải gặp lại!
Tác giả : Mạt Hồi
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại