Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?
Chương 86
Edit: Jess93
Văn Kiều cùng Ninh Ngộ Châu đi vào đại điện tiếp khách, phát hiện phu thê Thịnh Chấn Hải đều ở đói, ngồi ở chủ vị, chưởng môn Tử Dương Môn và Chung Ly Ức ngồi ở vị trí đầu dưới.
"Sư phụ, sư nương."
Hai người tiến lên hành lễ cho phu thê Thịnh Chấn Hải.
Thịnh Chấn Hải hòa ái nói: "Không cần đa lễ! Ngộ Châu, A Xúc, vị này chính là chưởng môn Tôn Vô Âm của Tử Dương Môn. Vị này chính là Đại đệ tử Chung Ly Ức tiên tử của Tôn chưởng môn, chắc hẳn các ngươi đã biết rồi."
Chưởng môn Tử Dương Môn là một vị âm tu cảnh giới Nguyên Hoàng, đạo hiệu Vô Âm Tiên Tử, bà ta cùng Chung Ly Ức ngồi cùng một chỗ, giống như hai tỷ muội, đều trẻ đẹp giống nhau, khí chất xuất trần, cực kỳ có khi tức thanh nhã không dính khói lửa trần gian của nhóm âm tu.
Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều tiến lên hành lễ chào hỏi chưởng môn Tử Dương Môn, lại làm lễ với Chung Ly Ức.
Tôn Vô Âm nhìn về phía Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều, trên mặt thanh dật xuất trần nở nụ cười, nói ra: "Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, Thịnh tông chủ thu được hai vị đồ đệ rất tốt."
Thịnh Chấn Hải đắc ý trong lòng, trên mặt lại hết sức thận trọng khiêm tốn: "Nào có, Tôn chưởng môn quá khen, bọn họ còn nhỏ tuổi, tu vi thấp, còn có phải học tập thêm."
Tôn Vô Âm cười cười, thở dài: "Tuy tuổi còn nhỏ, bản lĩnh lại không nhỏ, hai người đồ đệ này của ngươi, hiện nay ba tông bốn môn năm tộc, người nào không biết hắn? Cũng chỉ có người làm sư phụ như ngươi, còn ở nơi này khiêm tốn đâu. Há không biết tương lai có bao nhiêu người cầu tới cửa, bây giờ không phải chúng ta đã cầu tới cửa sao?"
Thịnh Chấn Hải tự nhiên biết ý tứ bà ta, mở miệng nói: "Nào có như Tôn chưởng môn nói, mặc dù Ngộ Châu biết chút thuật luyện đan, nhưng tối đa cũng chỉ có thể luyện ra ít linh đan cấp huyền, làm sao có thể so với những đan sư cấp địa cấp thiên bên ngoài?"
Liễu Nhược Trúc ngồi ở một bên cười không nói lời nào, tùy trượng phu cùng Tôn Vô Âm đánh thái quyền.
Cách thời gian thí luyện tại bí cảnh Phong Ma đã qua ba tháng, tin tức nên truyền ra cũng đã truyền khắp, ba tông bốn môn năm tộc nên biết cũng biết đến không sai biệt lắm.
Lần này thí luyện, được bọn họ chú ý nhất, thanh danh truyền bá xa nhất, chính là Ninh Ngộ Châu.
Dù sao có thể để cho Nhiếp Thận Hiên của Quy Nhất Tông, Tề Gia Khách của Thất Tinh Môn, hai vị trận pháp sư, luyện khí sư cấp địa đuổi theo gọi "Hiền đệ," còn có thể xuất ra dược cao giải ma độc, dĩ nhiên sẽ được người ta chú ý.
Những người nghe nói sở tác sở vi của hắn tại bí cảnh Phong Ma đều đang suy đoán, hắn rốt cuộc là luyện đan sư hay là luyện khí sư, hoặc là trận pháp sư? Muốn nói hắn thông cả ba, hầu hết mọi người đều không tin, dù sao tinh lực của người tu luyện đều có hạn, có thể có sở trường giống nhau, hiểu rõ một loại kỹ năng phụ tu đã hết sức không tầm thường, huống chi là ba loại.
Ngoài ra, Ninh Ngộ Châu thật sự còn rất trẻ tuổi, không chỉ còn trẻ tuổi, tu vi cũng thấp, người chưa từng gặp hắn và chưa tự mình tiếp xúc với hắn, làm sao có thể tin tưởng hắn thật có thể thông thạo cả ba?
Cũng chỉ có bọn người Quy Nhất Tông, Thất Tinh Môn và Tử Dương Môn, ngày đó đã tận mắt thấy hắn triển lộ tài hoa tại bí cảnh mới tin tưởng những lời đồn này.
Bây giờ thanh danh Ninh Ngộ Châu lan truyền rất lớn tại Thánh Vũ đại lục, không biết bao nhiêu người quan sát trong bóng tối, xem hắn có phải đúng là thiên tài như lời đồn hay không. Mặc dù cũng có người ngo ngoe muốn động, muốn có được thiên tài tinh thông đan khí trận này, lại khiếp sợ thanh danh Xích Tiêu Tông, không dám tùy tiện ra tay.
Xích Tiêu Tông tự nhiên cũng biết tin tức liên quan tới Ninh Ngộ Châu lưu truyền bên ngoài.
Chẳng qua bọn họ cũng biết bản lĩnh Ninh Ngộ Châu, hơn nữa so với bên ngoài còn khoa trương hơn, sáng suốt giữ yên lặng.
Xích Tiêu Tông tự nhiên không sợ cái gì, đường đường một tông môn lớn, sẽ còn sợ những kẻ tiểu nhân lòng mang ý đồ xấu kia sao?
Xích Tiêu Tông xưa nay không sợ phiền phức, mặc kệ bên ngoài thanh danh của Ninh Ngộ Châu như thế nào, đưa tới bao nhiêu ánh mắt ngấp nghé và tham lam, bọn họ tự tin có thể bảo vệ được đệ tử nhà mình, đương nhiên sẽ không để hắn uất ức ẩn giấu cái gì, nên như thế nào liền như thế đó.
Có vài người tài hoa và năng lực là không giấu được, không bằng thoải mái bày ra, như thế mới có thể càng khiến người ta kiêng kị, không dám tùy tiện ra tay.
Bây giờ chưởng môn Tử Dương Môn tự mình tới cửa, cũng là một tín hiệu.
Trên mặt Chung Ly Ức lộ ra nụ cười, khách khí nói: "Ninh công tử, Mẫn cô nương, từ biệt từ bí cảnh Phong Ma, từ khi chia tay đến giờ hai vị không có vấn đề gì chứ."
"Nhờ phúc tiên tử, hết thảy mạnh khỏe." Ninh Ngộ Châu cũng khách khí trả lời một câu.
Văn Kiều nhàn nhạt ừm một tiếng, xem như phụ họa phu quân nhà nàng.
Tôn Vô Âm làm chưởng môn một phái, mặc kệ biểu hiện thanh dật xuất trần bao nhiêu, ánh mắt nên có cũng không ít, làm sao không nhìn ra hai đồ đệ Thịnh Chấn Hải mới thu nhận, một người ôn hòa nội tú, lòng dạ sâu rộng, thực chất bên trong tự có sự kiêu ngạo của thiên tài, một người chất phác ít lời, tính tình đơn thuần, hiển nhiên được bảo hộ vô cùng tốt.
Vì vậy đối với hành vi thoáng có chút thất lễ của Văn Kiều cũng không thèm để ý, nói thẳng ý đồ đến: "Thịnh tông chủ, Liễu phu nhân, hôm nay ta đến đây, là muốn tìm Ninh công tử hỗ trợ luyện đan."
"Luyện đan?" Thịnh Chấn Hải và Liễu Nhược Trúc đều có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, ta nghe Ức nhi nói, tuy Ninh công tử chỉ là đan sư cấp huyền, thuật luyện đan lại khá cao, linh đan xuất ra, hầu hết là đan cực phẩm."
Nghe vậy, người ở chỗ này đều hiểu, xem ra vật Tử Dương Môn muốn, chính là linh đan cực phẩm.
Ngày đó tại bí cảnh, Chung Ly Ức cũng từng nói, muốn tìm Ninh Ngộ Châu hỗ trợ luyện đan, tốt nhất là đan cực phẩm, càng nhiều càng tốt. Bởi vì còn đang ở trong bí cảnh, Ninh Ngộ Châu không có đồng ý cũng không có cự tuyệt, không nghĩ tới qua ba tháng sau, chưởng môn Tử Dương Môn sẽ đích thân tới.
Như thế có thể thấy được, linh đan bọn họ cần vô cùng quan trọng.
Sau khi biết ý đồ Tử Dương Môn đến đây, trong lòng phu thê Thịnh Chấn Hải rõ ràng mấy phần.
Chẳng qua làm sư phụ, Thịnh Chấn Hải vẫn muốn hỏi rõ ràng một chút, "Tôn chưởng môn, ngươi xác định là muốn tìm Ngộ Châu luyện đan? Quý phái cũng có luyện đan sư, không nhất định phải tìm Ngộ Châu."
Tử Dương Môn dù lấy âm tu chiếm đa số, nhưng trong môn phái cũng có những đệ tử am hiểu lĩnh vực khác, cũng có luyện đan sư.
Bất kể môn phái nào, cũng không nguyện ý tại phương diện đan dược bị môn phái khác kiềm chế, tự mình bồi dưỡng không ít đệ tử liên quan tới đan phù khí trận. Theo ông ấy biết, Tử Dương Môn cũng có một đan sư cấp thiên, tuy chỉ là khách khanh trưởng lão trong môn phái, lại là đạo lữ song tu của một vị trưởng lão âm tu nào đó trong Tử Dương Môn, chỉ riêng phần quan hệ này, liên minh giữa hai bên vô cùng vững chắc.
Làm gì cũng không nên cầu đến Xích Tiêu Tông bọn họ.
Trên mặt Tôn Vô Âm lộ ra vẻ bất đắc dĩ, than nhẹ một tiếng, nói ra: "Môn hạ mặc dù có đan sư cấp thiên, nhưng cũng không phải lúc nào cũng đều có thể luyện ra đan cực phẩm. Chúng ta cần linh đan cực phẩm với số lượng lớn, biết Ninh công tử của quý phái có thể luyện đan cực phẩm, mới da mặt dày cầu tới cửa."
Thịnh Chấn Hải buồn bực, đan cực phẩm quả thực tốt, nhưng cũng không phải không thể không cần, lùi lại mà cầu việc khác, thượng phẩm cũng có thể, linh đan thượng phẩm ít đan độc, sử dụng ít một chút là được.
Ngược lại là Liễu Nhược Trúc có chút hiểu được, nói ra: "Chẳng lẽ có liên quan tới công pháp quý phái tu luyện?"
Tôn Vô Âm gật đầu, nói ra: "Quả thực như thế, điều này liên quan đến bí mật công pháp của bản phái, thứ cho tại hạ không thể lộ ra quá nhiều."
Phu thê Thịnh Chấn Hải tỏ vẻ đã hiểu, trong lòng cũng hiểu được, đại khái có liên quan tới bí mật công pháp của âm tu.
Mặc dù rõ ràng, nhưng Thịnh Chấn Hải cũng không tuỳ tiện mở miệng, cũng không có quyết định thay đệ tử, mà là hỏi thăm Ninh Ngộ Châu: "Ngộ Châu, việc này ngươi thấy thế nào?"
Ninh Ngộ Châu nhìn về phía Tôn Vô Âm, nói ra: "Tôn chưởng môn, không biết các ngươi muốn luyện là loại linh đan nào?"
"Tịnh Linh Vô Cấu đan."
Ninh Ngộ Châu mắt sắc hơi động một chút, trên mặt ra vẻ không hiểu: "Tại hạ cũng chưa từng nghe tới loại linh đan này, không biết là đẳng cấp gì?"
"Nó là đan không có phẩm cấp, với đẳng cấp hiện tại của Ninh công tử cũng có thể luyện."
Không có phẩm cấp là loại linh đan không có giới hạn phẩm cấp, chỉ xem trình độ luyện đan sư, đúng là đẳng cấp gì luyện đan sư cũng có thể luyện. Theo yêu cầu của Tôn Vô Âm, hẳn là muốn để Ninh Ngộ Châu luyện Tịnh Linh Vô Cấu đan cấp huyền.
"Không biết Tôn chưởng môn cần bao nhiêu?"
"Tự nhiên là càng nhiều càng tốt." Tôn Vô Âm nói: "Đương nhiên, đan này tốt nhất vẫn là cực phẩm."
Ninh Ngộ Châu gật đầu, lại hỏi vài câu, cuối cùng nói: "Tử Dương Môn cùng Xích Tiêu Tông giao hảo từ trước tới nay, ấn theo lý này tại hạ hẳn là giúp Tôn chưởng môn việc này, chỉ là bây giờ tu vi tại hạ còn thấp, thời gian tu luyện còn không đủ, đoán chừng không cách nào tốn quá nhiều thời gian luyện đan."
Tôn Vô Âm mắt sắc khẽ nhúc nhích.
Từ thái độ của Ninh Ngộ Châu là biết, hắn có thể luyện đan cực phẩm, nếu không sẽ không nói loại lời này.
Điều này khiến trong nội tâm bà ta càng vui sướng, quả nhiên không uổng công chuyến này.
"Ta rõ ràng, chỉ cần mỗi tháng có thể cung cấp một trăm viên Tịnh Linh Vô Cấu đan cực phẩm là được." Tôn Vô Âm vô cùng dễ nói chuyện: "Ninh công tử cảm thấy thế nào?"
Ninh Ngộ Châu nói: "Một trăm quá nhiều." Coi như hắn có thể luyện, cũng không nguyện ý lãng phí thời gian ở trên đây.
"Vậy.. Năm mươi?"
Ninh Ngộ Châu từ chối cho ý kiến.
Tôn Vô Âm tiếp tục nói: "Chúng ta sẽ cung cấp đan phương cùng vật liệu, chỉ là hi vọng Ninh công tử có thể bảo mật đan phương, vạn lần đừng tiết lộ ra ngoài."
"Đây là tự nhiên."
Hai người nói đến không sai biệt lắm, Ninh Ngộ Châu hướng Thịnh Chấn Hải nói: "Sư phụ, tà đồng ý với yêu cầu của Tôn chưởng môn."
Thịnh Chấn Hải chần chờ nói: "Sẽ không ảnh hưởng ngươi tu luyện?" Vừa nói, vừa trộm nhìn thoáng qua Văn Kiều lạnh mặt không nói lời nào, trong lòng chột dạ.
Vừa rồi nghe Ninh Ngộ Châu nói, ông ấy không khỏi cảm thấy Ninh Ngộ Châu là nể mặt trên phần giao hảo giữa Xích Tiêu Tông vàg Tử Dương Môn, mới chịu đồng ý giúp Tử Dương Môn luyện đan.
Vấn đề là, Xích Tiêu Tông bọn họ cũng không phải như vậy nha!
Đồ đệ thực sự không cần hi sinh thời gian tu luyện của hắn hỗ trợ, không thấy được mặt A Xúc đều đã lạnh sao?
Mọi người đều biết, Tử Dương Môn âm thịnh dương suy, âm tu Tử Dương Môn rất được nam tu hoan nghênh, hầu hết âm tu gả vào các thế lực khác nhau, dẫn đến người bên ngoài xem ra, Tử Dương Môn đều có mối quan hệ tốt với bất kỳ thế lực nào, ngay cả Xích Tiêu Tông cũng không ngoại lệ.
Ở trong mắt người tu luyện tại Thánh Vũ đại lục, Tử Dương Môn thật ra là Phu Nhân Môn, sao có thể đắc tội nhà mẹ đẻ phu nhân nhà mình chứ? Dần dà, Tử Dương Môn cũng có một cái tên riêng châm chọc như thế.
Tử Dương Môn tuy là Phu Nhân Môn, nhưng Xích Tiêu Tông cũng không sợ, cho dù bình thường đắc tội một hai lần, bọn họ cũng có thể.. Gánh được.
Thịnh Chấn Hải thật không muốn lấy ân tình của Ninh Ngộ Châu đi lấy lòng "Phu nhân" người khác.
May mắn phu nhân nhà ông ấy không phải xuất từ Tử Dương Môn, mà là đệ tử Xích Tiêu Tông giống như ông ấy, Thịnh Chấn Hải không sợ "Phu Nhân Môn," mới có thể đúng lý hợp tình tại miễn cưỡng chịu đựng trước mặt đám âm tu này.
Sao Tôn Vô Âm có thể không nghe ra ý tứ Thịnh Chấn Hải, mặc dù trên mặt không biểu hiện gì, trong lòng có chút muốn mắng người.
Lão hồ ly này.
Nếu không phải thuật luyện đan của Ninh Ngộ Châu thực sự quá xuất sắc, các nàng cũng sẽ không cầu đến nơi đây.
Ánh mắt Chung Ly Ức khẽ động, nhìn Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều ở phía đối diện, hai người ngồi rất gần, mặc dù trước mặt trưởng bối cũng không hành động thân mật gì, lại không hiểu sao khiến người ta cảm thấy giữa bọn họ có một bầu không khí mà ngoại nhân không cách nào chen chân vào.
Tôn Vô Âm không để ý tới Thịnh Chấn Hải, đành phải nhìn về phía Ninh Ngộ Châu.
Ninh Ngộ Châu cười nói: "Nếu mỗi tháng chỉ năm mươi viên, tự nhiên không có vấn đề."
Tôn Vô Âm vui mừng, đang muốn nói gì đó, lại nghe lão hồ ly Thịnh Chấn Hải kia nói: "Tôn chưởng môn, mặc dù đồ nhi Ngộ Châu của ta đồng ý luyện đan cho quý phái, nhưng cũng không thể để hắn hi sinh thời gian tu luyện của chính mình một cách vô ích, đúng không?"
Tôn Vô Âm miễn cưỡng nói: "Đây là đương nhiên, Ninh công tử đồng ý giúp đỡ luyện đan, Tử Dương Môn tự nhiên sẽ dâng lên thù lao phong phú, xem như thiếu Xích Tiêu Tông một cái nhân tình, ngày khác nếu như có chỗ nào cần Tử Dương Môn, cứ mở miệng."
Lúc Tôn Vô Âm nói lời này hết sức tự tin, tuy âm tu Tử Dương Môn xưa nay chuyên khắc thuật mị hoặc của Ma Tông, là kiêng kỵ của đám ma tu, mỗi khi đệ tử chính đạo bị thuật mị hoặc Ma Tông khống chế, đều phải cầu đến Tử Dương Môn.
Dần dà, ở trong mắt thế nhân, trong vấn đề đối phó Ma Tông thì Tử Dương Môn là một tồn tại ắt không thể thiếu.
Thịnh Chấn Hải âm thầm nhíu mày, cảm thấy Tôn Vô Âm cũng là lão hồ ly bọc lớp da âm tu.
Tiếp theo hai lão hồ ly bắt đầu ngươi tới ta đi thương lượng thù lao, một bước cũng không nhường, cuối cùng vẫn là Thịnh Chấn Hải cao hơn một bậc, không chỉ đạt được Tử Dương Môn một lời hứa và khoản thù lao phong phú, đồng thời cũng hạn định thời gian giao dịch giữa Ninh Ngộ Châu và Tử Dương Môn, chỉ có ba năm, sau ba năm lại xem tình huống.
Cái gọi là tình huống, tự nhiên là xem Ninh Ngộ Châu còn nguyện ý luyện đan cho Tử Dương Môn hay không, hoặc là Tử Dương Môn còn giao nổi thù lao hay không.
Tôn Vô Âm tức giận đến muốn ăn sống lão hồ ly Thịnh Chấn Hải này.
Liễu Nhược Trúc cùng Ninh Ngộ Châu, Văn Kiều sáng suốt giữ yên lặng, không có lại kích thích Tôn chưởng môn.
Chung Ly Ức muốn an ủi sư phụ, lại không tiện ở trước mặt người ngoài, chỉ âm thầm hi vọng sư phụ đừng tức giận quá hung ác.
Tôn Vô Âm thở sâu, khôi phục bộ dáng thanh dật xuất trần, lấy một túi đựng đồ và ngọc giản giao cho Ninh Ngộ Châu, "Đây là đan phương Tịnh Linh Vô Cấu đan, trong túi trữ vật chính là một trăm phần tài liệu, tháng sau ta lại phái đệ tử tới lấy Tịnh Linh Vô Cấu đan."
Ninh Ngộ Châu mỉm cười nói: "Tôn chưởng môn yên tâm, tại hạ tự nhiên sẽ hết sức."
Tôn Vô Âm nhìn hắn một chút, miễn cưỡng cười cười, mang theo đồ đệ rời đi.
Phu thê Thịnh Chấn Hải đưa các nàng đến trước tông môn. Thịnh Chấn Hải giả mù sa mưa mà nói: "Tôn chưởng môn không ngồi thêm một lát?"
Tôn Vô Âm thản nhiên nói: "Trong môn còn có chuyện bận rộn, liền không làm phiền, cáo từ." Dứt lời, mang theo Chung Ly Ức ngự khí mà đi, hóa thành một đạo linh quang biến mất ở chân trời.
Thịnh Chấn Hải chậc một tiếng, quay đầu nói với phu nhân nhà mình: "Ta ghét nhất đám âm tu luôn thích bưng cái giá thanh dật xuất trần, hơn người một bậc kia, chỉ có những kẻ đầu óc không rõ ràng kia mới cảm thấy các nàng lương thiện vô cầu, tự nguyện đưa tới cửa cho các nàng hút máu. Nàng đã muốn để đồ đệ của ta luyện đan, đương nhiên phải bỏ ra thù lao tương đương, tránh khỏi cho rằng người người đều nên để các nàng muốn gì cứ lấy."
Liễu Nhược Trúc nghe được cảm thấy buồn cười.
Nếu lời này để người khác nghe được, đoán chừng sẽ công kích tông chủ Xích Tiêu Tông hẹp hòi, vậy mà so đo với một đám nữ tu.
"Để ý đến các nàng nhiều như vậy làm gì?" Liễu Nhược Trúc nói: "Còn chưa quên chuyện lúc trước?"
"Làm sao có thể quên?" Thịnh Chấn Hải một mặt ghét bỏ, sau đó lại có chút vui vẻ nói: "May mắn Ngộ Châu đã có A Xúc, lúc ở quê cũ đã cùng A Xúc thành thân, lúc này đám âm tu kia đã không có cách nào dùng phương thức thông gia trói chặt Ngộ Châu, không cần lo lắng Ngộ Châu giống đan sư cấp thiên kia bị dụ dỗ đến Tử Dương Môn."
** *
Một bên khác, sau khi hai sư đồ Tôn Vô Âm rời khỏi phạm vi rừng cây trùng điệp xanh mướt, rốt cuộc hạ tốc độ chậm lại.
Tôn Vô Âm bị tức đến không nhẹ, mặc dù trước khi đến, bà ta đã chuẩn bị tâm lý tốt, lại không nghĩ rằng lão hồ ly Thịnh Chấn Hải kia sẽ công phu sư tử ngoạm. Nếu không phải thực sự cần Tịnh Linh Vô Cấu đan cực phẩm, căn bản sẽ không cầu đến nơi đây.
Bà ta đang buồn bực, trên mặt nhiều hơn mấy phần tức giận.
Chung Ly Ức nói khẽ: "Sư phụ chớ giận, Ninh công tử đã đồng ý, về sau mỗi tháng chúng ta có thêm năm mươi viên Tịnh Linh Vô Cấu đan cực phẩm, có thể giảm bớt nhu cầu của đệ tử trong môn phái."
Tôn Vô Âm ừm một tiếng, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, nói ra: "Ninh Ngộ Châu này đúng là một thiên tài, cũng không biết Thịnh Chấn Hải tìm từ nơi nào, hết lần này tới lần khác để ông ta đem người thu vào trong môn. Nhìn hắn còn quá trẻ, lại có tài hoa như thế, cũng không biết trong môn chúng ta có đệ tử nào có thể xứng đôi."
Chung Ly Ức không ngoài ý muốn sư phụ, nói ra: "Ly Âm sư muội ngược lại là cùng tuổi với hắn."
"Ly Âm?" Tôn Vô Âm nghĩ nghĩ, cười nói: "Ly Âm quả thực thích hợp, tháng sau liền để Ly Âm tới lấy Tịnh Linh Vô Cấu đan."
Chung Ly Ức đồng ý, nhắc nhở: "Sư phụ, lúc ở bí cảnh Phong Ma, đồ nhi từng nghe cô nương tên là Mẫn Xúc gọi Ninh công tử là phu quân."
Tôn Vô Âm hơi có chút kinh ngạc, rất nhanh liền lơ đễnh.
"Bọn họ trong sạch, nam còn nguyên dương, nữ không mất nguyên âm, cũng chưa từng song tu, không có phu thê chi thực, tính không được cái gì. Bao nhiêu công tử trẻ tuổi muốn cưới đệ tử Tử Dương Môn chúng ta, chờ bọn họ kiến thức đến sự lợi hại của âm tu, tự nhiên sẽ thay đổi suy nghĩ."
Văn Kiều cùng Ninh Ngộ Châu đi vào đại điện tiếp khách, phát hiện phu thê Thịnh Chấn Hải đều ở đói, ngồi ở chủ vị, chưởng môn Tử Dương Môn và Chung Ly Ức ngồi ở vị trí đầu dưới.
"Sư phụ, sư nương."
Hai người tiến lên hành lễ cho phu thê Thịnh Chấn Hải.
Thịnh Chấn Hải hòa ái nói: "Không cần đa lễ! Ngộ Châu, A Xúc, vị này chính là chưởng môn Tôn Vô Âm của Tử Dương Môn. Vị này chính là Đại đệ tử Chung Ly Ức tiên tử của Tôn chưởng môn, chắc hẳn các ngươi đã biết rồi."
Chưởng môn Tử Dương Môn là một vị âm tu cảnh giới Nguyên Hoàng, đạo hiệu Vô Âm Tiên Tử, bà ta cùng Chung Ly Ức ngồi cùng một chỗ, giống như hai tỷ muội, đều trẻ đẹp giống nhau, khí chất xuất trần, cực kỳ có khi tức thanh nhã không dính khói lửa trần gian của nhóm âm tu.
Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều tiến lên hành lễ chào hỏi chưởng môn Tử Dương Môn, lại làm lễ với Chung Ly Ức.
Tôn Vô Âm nhìn về phía Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều, trên mặt thanh dật xuất trần nở nụ cười, nói ra: "Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, Thịnh tông chủ thu được hai vị đồ đệ rất tốt."
Thịnh Chấn Hải đắc ý trong lòng, trên mặt lại hết sức thận trọng khiêm tốn: "Nào có, Tôn chưởng môn quá khen, bọn họ còn nhỏ tuổi, tu vi thấp, còn có phải học tập thêm."
Tôn Vô Âm cười cười, thở dài: "Tuy tuổi còn nhỏ, bản lĩnh lại không nhỏ, hai người đồ đệ này của ngươi, hiện nay ba tông bốn môn năm tộc, người nào không biết hắn? Cũng chỉ có người làm sư phụ như ngươi, còn ở nơi này khiêm tốn đâu. Há không biết tương lai có bao nhiêu người cầu tới cửa, bây giờ không phải chúng ta đã cầu tới cửa sao?"
Thịnh Chấn Hải tự nhiên biết ý tứ bà ta, mở miệng nói: "Nào có như Tôn chưởng môn nói, mặc dù Ngộ Châu biết chút thuật luyện đan, nhưng tối đa cũng chỉ có thể luyện ra ít linh đan cấp huyền, làm sao có thể so với những đan sư cấp địa cấp thiên bên ngoài?"
Liễu Nhược Trúc ngồi ở một bên cười không nói lời nào, tùy trượng phu cùng Tôn Vô Âm đánh thái quyền.
Cách thời gian thí luyện tại bí cảnh Phong Ma đã qua ba tháng, tin tức nên truyền ra cũng đã truyền khắp, ba tông bốn môn năm tộc nên biết cũng biết đến không sai biệt lắm.
Lần này thí luyện, được bọn họ chú ý nhất, thanh danh truyền bá xa nhất, chính là Ninh Ngộ Châu.
Dù sao có thể để cho Nhiếp Thận Hiên của Quy Nhất Tông, Tề Gia Khách của Thất Tinh Môn, hai vị trận pháp sư, luyện khí sư cấp địa đuổi theo gọi "Hiền đệ," còn có thể xuất ra dược cao giải ma độc, dĩ nhiên sẽ được người ta chú ý.
Những người nghe nói sở tác sở vi của hắn tại bí cảnh Phong Ma đều đang suy đoán, hắn rốt cuộc là luyện đan sư hay là luyện khí sư, hoặc là trận pháp sư? Muốn nói hắn thông cả ba, hầu hết mọi người đều không tin, dù sao tinh lực của người tu luyện đều có hạn, có thể có sở trường giống nhau, hiểu rõ một loại kỹ năng phụ tu đã hết sức không tầm thường, huống chi là ba loại.
Ngoài ra, Ninh Ngộ Châu thật sự còn rất trẻ tuổi, không chỉ còn trẻ tuổi, tu vi cũng thấp, người chưa từng gặp hắn và chưa tự mình tiếp xúc với hắn, làm sao có thể tin tưởng hắn thật có thể thông thạo cả ba?
Cũng chỉ có bọn người Quy Nhất Tông, Thất Tinh Môn và Tử Dương Môn, ngày đó đã tận mắt thấy hắn triển lộ tài hoa tại bí cảnh mới tin tưởng những lời đồn này.
Bây giờ thanh danh Ninh Ngộ Châu lan truyền rất lớn tại Thánh Vũ đại lục, không biết bao nhiêu người quan sát trong bóng tối, xem hắn có phải đúng là thiên tài như lời đồn hay không. Mặc dù cũng có người ngo ngoe muốn động, muốn có được thiên tài tinh thông đan khí trận này, lại khiếp sợ thanh danh Xích Tiêu Tông, không dám tùy tiện ra tay.
Xích Tiêu Tông tự nhiên cũng biết tin tức liên quan tới Ninh Ngộ Châu lưu truyền bên ngoài.
Chẳng qua bọn họ cũng biết bản lĩnh Ninh Ngộ Châu, hơn nữa so với bên ngoài còn khoa trương hơn, sáng suốt giữ yên lặng.
Xích Tiêu Tông tự nhiên không sợ cái gì, đường đường một tông môn lớn, sẽ còn sợ những kẻ tiểu nhân lòng mang ý đồ xấu kia sao?
Xích Tiêu Tông xưa nay không sợ phiền phức, mặc kệ bên ngoài thanh danh của Ninh Ngộ Châu như thế nào, đưa tới bao nhiêu ánh mắt ngấp nghé và tham lam, bọn họ tự tin có thể bảo vệ được đệ tử nhà mình, đương nhiên sẽ không để hắn uất ức ẩn giấu cái gì, nên như thế nào liền như thế đó.
Có vài người tài hoa và năng lực là không giấu được, không bằng thoải mái bày ra, như thế mới có thể càng khiến người ta kiêng kị, không dám tùy tiện ra tay.
Bây giờ chưởng môn Tử Dương Môn tự mình tới cửa, cũng là một tín hiệu.
Trên mặt Chung Ly Ức lộ ra nụ cười, khách khí nói: "Ninh công tử, Mẫn cô nương, từ biệt từ bí cảnh Phong Ma, từ khi chia tay đến giờ hai vị không có vấn đề gì chứ."
"Nhờ phúc tiên tử, hết thảy mạnh khỏe." Ninh Ngộ Châu cũng khách khí trả lời một câu.
Văn Kiều nhàn nhạt ừm một tiếng, xem như phụ họa phu quân nhà nàng.
Tôn Vô Âm làm chưởng môn một phái, mặc kệ biểu hiện thanh dật xuất trần bao nhiêu, ánh mắt nên có cũng không ít, làm sao không nhìn ra hai đồ đệ Thịnh Chấn Hải mới thu nhận, một người ôn hòa nội tú, lòng dạ sâu rộng, thực chất bên trong tự có sự kiêu ngạo của thiên tài, một người chất phác ít lời, tính tình đơn thuần, hiển nhiên được bảo hộ vô cùng tốt.
Vì vậy đối với hành vi thoáng có chút thất lễ của Văn Kiều cũng không thèm để ý, nói thẳng ý đồ đến: "Thịnh tông chủ, Liễu phu nhân, hôm nay ta đến đây, là muốn tìm Ninh công tử hỗ trợ luyện đan."
"Luyện đan?" Thịnh Chấn Hải và Liễu Nhược Trúc đều có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, ta nghe Ức nhi nói, tuy Ninh công tử chỉ là đan sư cấp huyền, thuật luyện đan lại khá cao, linh đan xuất ra, hầu hết là đan cực phẩm."
Nghe vậy, người ở chỗ này đều hiểu, xem ra vật Tử Dương Môn muốn, chính là linh đan cực phẩm.
Ngày đó tại bí cảnh, Chung Ly Ức cũng từng nói, muốn tìm Ninh Ngộ Châu hỗ trợ luyện đan, tốt nhất là đan cực phẩm, càng nhiều càng tốt. Bởi vì còn đang ở trong bí cảnh, Ninh Ngộ Châu không có đồng ý cũng không có cự tuyệt, không nghĩ tới qua ba tháng sau, chưởng môn Tử Dương Môn sẽ đích thân tới.
Như thế có thể thấy được, linh đan bọn họ cần vô cùng quan trọng.
Sau khi biết ý đồ Tử Dương Môn đến đây, trong lòng phu thê Thịnh Chấn Hải rõ ràng mấy phần.
Chẳng qua làm sư phụ, Thịnh Chấn Hải vẫn muốn hỏi rõ ràng một chút, "Tôn chưởng môn, ngươi xác định là muốn tìm Ngộ Châu luyện đan? Quý phái cũng có luyện đan sư, không nhất định phải tìm Ngộ Châu."
Tử Dương Môn dù lấy âm tu chiếm đa số, nhưng trong môn phái cũng có những đệ tử am hiểu lĩnh vực khác, cũng có luyện đan sư.
Bất kể môn phái nào, cũng không nguyện ý tại phương diện đan dược bị môn phái khác kiềm chế, tự mình bồi dưỡng không ít đệ tử liên quan tới đan phù khí trận. Theo ông ấy biết, Tử Dương Môn cũng có một đan sư cấp thiên, tuy chỉ là khách khanh trưởng lão trong môn phái, lại là đạo lữ song tu của một vị trưởng lão âm tu nào đó trong Tử Dương Môn, chỉ riêng phần quan hệ này, liên minh giữa hai bên vô cùng vững chắc.
Làm gì cũng không nên cầu đến Xích Tiêu Tông bọn họ.
Trên mặt Tôn Vô Âm lộ ra vẻ bất đắc dĩ, than nhẹ một tiếng, nói ra: "Môn hạ mặc dù có đan sư cấp thiên, nhưng cũng không phải lúc nào cũng đều có thể luyện ra đan cực phẩm. Chúng ta cần linh đan cực phẩm với số lượng lớn, biết Ninh công tử của quý phái có thể luyện đan cực phẩm, mới da mặt dày cầu tới cửa."
Thịnh Chấn Hải buồn bực, đan cực phẩm quả thực tốt, nhưng cũng không phải không thể không cần, lùi lại mà cầu việc khác, thượng phẩm cũng có thể, linh đan thượng phẩm ít đan độc, sử dụng ít một chút là được.
Ngược lại là Liễu Nhược Trúc có chút hiểu được, nói ra: "Chẳng lẽ có liên quan tới công pháp quý phái tu luyện?"
Tôn Vô Âm gật đầu, nói ra: "Quả thực như thế, điều này liên quan đến bí mật công pháp của bản phái, thứ cho tại hạ không thể lộ ra quá nhiều."
Phu thê Thịnh Chấn Hải tỏ vẻ đã hiểu, trong lòng cũng hiểu được, đại khái có liên quan tới bí mật công pháp của âm tu.
Mặc dù rõ ràng, nhưng Thịnh Chấn Hải cũng không tuỳ tiện mở miệng, cũng không có quyết định thay đệ tử, mà là hỏi thăm Ninh Ngộ Châu: "Ngộ Châu, việc này ngươi thấy thế nào?"
Ninh Ngộ Châu nhìn về phía Tôn Vô Âm, nói ra: "Tôn chưởng môn, không biết các ngươi muốn luyện là loại linh đan nào?"
"Tịnh Linh Vô Cấu đan."
Ninh Ngộ Châu mắt sắc hơi động một chút, trên mặt ra vẻ không hiểu: "Tại hạ cũng chưa từng nghe tới loại linh đan này, không biết là đẳng cấp gì?"
"Nó là đan không có phẩm cấp, với đẳng cấp hiện tại của Ninh công tử cũng có thể luyện."
Không có phẩm cấp là loại linh đan không có giới hạn phẩm cấp, chỉ xem trình độ luyện đan sư, đúng là đẳng cấp gì luyện đan sư cũng có thể luyện. Theo yêu cầu của Tôn Vô Âm, hẳn là muốn để Ninh Ngộ Châu luyện Tịnh Linh Vô Cấu đan cấp huyền.
"Không biết Tôn chưởng môn cần bao nhiêu?"
"Tự nhiên là càng nhiều càng tốt." Tôn Vô Âm nói: "Đương nhiên, đan này tốt nhất vẫn là cực phẩm."
Ninh Ngộ Châu gật đầu, lại hỏi vài câu, cuối cùng nói: "Tử Dương Môn cùng Xích Tiêu Tông giao hảo từ trước tới nay, ấn theo lý này tại hạ hẳn là giúp Tôn chưởng môn việc này, chỉ là bây giờ tu vi tại hạ còn thấp, thời gian tu luyện còn không đủ, đoán chừng không cách nào tốn quá nhiều thời gian luyện đan."
Tôn Vô Âm mắt sắc khẽ nhúc nhích.
Từ thái độ của Ninh Ngộ Châu là biết, hắn có thể luyện đan cực phẩm, nếu không sẽ không nói loại lời này.
Điều này khiến trong nội tâm bà ta càng vui sướng, quả nhiên không uổng công chuyến này.
"Ta rõ ràng, chỉ cần mỗi tháng có thể cung cấp một trăm viên Tịnh Linh Vô Cấu đan cực phẩm là được." Tôn Vô Âm vô cùng dễ nói chuyện: "Ninh công tử cảm thấy thế nào?"
Ninh Ngộ Châu nói: "Một trăm quá nhiều." Coi như hắn có thể luyện, cũng không nguyện ý lãng phí thời gian ở trên đây.
"Vậy.. Năm mươi?"
Ninh Ngộ Châu từ chối cho ý kiến.
Tôn Vô Âm tiếp tục nói: "Chúng ta sẽ cung cấp đan phương cùng vật liệu, chỉ là hi vọng Ninh công tử có thể bảo mật đan phương, vạn lần đừng tiết lộ ra ngoài."
"Đây là tự nhiên."
Hai người nói đến không sai biệt lắm, Ninh Ngộ Châu hướng Thịnh Chấn Hải nói: "Sư phụ, tà đồng ý với yêu cầu của Tôn chưởng môn."
Thịnh Chấn Hải chần chờ nói: "Sẽ không ảnh hưởng ngươi tu luyện?" Vừa nói, vừa trộm nhìn thoáng qua Văn Kiều lạnh mặt không nói lời nào, trong lòng chột dạ.
Vừa rồi nghe Ninh Ngộ Châu nói, ông ấy không khỏi cảm thấy Ninh Ngộ Châu là nể mặt trên phần giao hảo giữa Xích Tiêu Tông vàg Tử Dương Môn, mới chịu đồng ý giúp Tử Dương Môn luyện đan.
Vấn đề là, Xích Tiêu Tông bọn họ cũng không phải như vậy nha!
Đồ đệ thực sự không cần hi sinh thời gian tu luyện của hắn hỗ trợ, không thấy được mặt A Xúc đều đã lạnh sao?
Mọi người đều biết, Tử Dương Môn âm thịnh dương suy, âm tu Tử Dương Môn rất được nam tu hoan nghênh, hầu hết âm tu gả vào các thế lực khác nhau, dẫn đến người bên ngoài xem ra, Tử Dương Môn đều có mối quan hệ tốt với bất kỳ thế lực nào, ngay cả Xích Tiêu Tông cũng không ngoại lệ.
Ở trong mắt người tu luyện tại Thánh Vũ đại lục, Tử Dương Môn thật ra là Phu Nhân Môn, sao có thể đắc tội nhà mẹ đẻ phu nhân nhà mình chứ? Dần dà, Tử Dương Môn cũng có một cái tên riêng châm chọc như thế.
Tử Dương Môn tuy là Phu Nhân Môn, nhưng Xích Tiêu Tông cũng không sợ, cho dù bình thường đắc tội một hai lần, bọn họ cũng có thể.. Gánh được.
Thịnh Chấn Hải thật không muốn lấy ân tình của Ninh Ngộ Châu đi lấy lòng "Phu nhân" người khác.
May mắn phu nhân nhà ông ấy không phải xuất từ Tử Dương Môn, mà là đệ tử Xích Tiêu Tông giống như ông ấy, Thịnh Chấn Hải không sợ "Phu Nhân Môn," mới có thể đúng lý hợp tình tại miễn cưỡng chịu đựng trước mặt đám âm tu này.
Sao Tôn Vô Âm có thể không nghe ra ý tứ Thịnh Chấn Hải, mặc dù trên mặt không biểu hiện gì, trong lòng có chút muốn mắng người.
Lão hồ ly này.
Nếu không phải thuật luyện đan của Ninh Ngộ Châu thực sự quá xuất sắc, các nàng cũng sẽ không cầu đến nơi đây.
Ánh mắt Chung Ly Ức khẽ động, nhìn Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều ở phía đối diện, hai người ngồi rất gần, mặc dù trước mặt trưởng bối cũng không hành động thân mật gì, lại không hiểu sao khiến người ta cảm thấy giữa bọn họ có một bầu không khí mà ngoại nhân không cách nào chen chân vào.
Tôn Vô Âm không để ý tới Thịnh Chấn Hải, đành phải nhìn về phía Ninh Ngộ Châu.
Ninh Ngộ Châu cười nói: "Nếu mỗi tháng chỉ năm mươi viên, tự nhiên không có vấn đề."
Tôn Vô Âm vui mừng, đang muốn nói gì đó, lại nghe lão hồ ly Thịnh Chấn Hải kia nói: "Tôn chưởng môn, mặc dù đồ nhi Ngộ Châu của ta đồng ý luyện đan cho quý phái, nhưng cũng không thể để hắn hi sinh thời gian tu luyện của chính mình một cách vô ích, đúng không?"
Tôn Vô Âm miễn cưỡng nói: "Đây là đương nhiên, Ninh công tử đồng ý giúp đỡ luyện đan, Tử Dương Môn tự nhiên sẽ dâng lên thù lao phong phú, xem như thiếu Xích Tiêu Tông một cái nhân tình, ngày khác nếu như có chỗ nào cần Tử Dương Môn, cứ mở miệng."
Lúc Tôn Vô Âm nói lời này hết sức tự tin, tuy âm tu Tử Dương Môn xưa nay chuyên khắc thuật mị hoặc của Ma Tông, là kiêng kỵ của đám ma tu, mỗi khi đệ tử chính đạo bị thuật mị hoặc Ma Tông khống chế, đều phải cầu đến Tử Dương Môn.
Dần dà, ở trong mắt thế nhân, trong vấn đề đối phó Ma Tông thì Tử Dương Môn là một tồn tại ắt không thể thiếu.
Thịnh Chấn Hải âm thầm nhíu mày, cảm thấy Tôn Vô Âm cũng là lão hồ ly bọc lớp da âm tu.
Tiếp theo hai lão hồ ly bắt đầu ngươi tới ta đi thương lượng thù lao, một bước cũng không nhường, cuối cùng vẫn là Thịnh Chấn Hải cao hơn một bậc, không chỉ đạt được Tử Dương Môn một lời hứa và khoản thù lao phong phú, đồng thời cũng hạn định thời gian giao dịch giữa Ninh Ngộ Châu và Tử Dương Môn, chỉ có ba năm, sau ba năm lại xem tình huống.
Cái gọi là tình huống, tự nhiên là xem Ninh Ngộ Châu còn nguyện ý luyện đan cho Tử Dương Môn hay không, hoặc là Tử Dương Môn còn giao nổi thù lao hay không.
Tôn Vô Âm tức giận đến muốn ăn sống lão hồ ly Thịnh Chấn Hải này.
Liễu Nhược Trúc cùng Ninh Ngộ Châu, Văn Kiều sáng suốt giữ yên lặng, không có lại kích thích Tôn chưởng môn.
Chung Ly Ức muốn an ủi sư phụ, lại không tiện ở trước mặt người ngoài, chỉ âm thầm hi vọng sư phụ đừng tức giận quá hung ác.
Tôn Vô Âm thở sâu, khôi phục bộ dáng thanh dật xuất trần, lấy một túi đựng đồ và ngọc giản giao cho Ninh Ngộ Châu, "Đây là đan phương Tịnh Linh Vô Cấu đan, trong túi trữ vật chính là một trăm phần tài liệu, tháng sau ta lại phái đệ tử tới lấy Tịnh Linh Vô Cấu đan."
Ninh Ngộ Châu mỉm cười nói: "Tôn chưởng môn yên tâm, tại hạ tự nhiên sẽ hết sức."
Tôn Vô Âm nhìn hắn một chút, miễn cưỡng cười cười, mang theo đồ đệ rời đi.
Phu thê Thịnh Chấn Hải đưa các nàng đến trước tông môn. Thịnh Chấn Hải giả mù sa mưa mà nói: "Tôn chưởng môn không ngồi thêm một lát?"
Tôn Vô Âm thản nhiên nói: "Trong môn còn có chuyện bận rộn, liền không làm phiền, cáo từ." Dứt lời, mang theo Chung Ly Ức ngự khí mà đi, hóa thành một đạo linh quang biến mất ở chân trời.
Thịnh Chấn Hải chậc một tiếng, quay đầu nói với phu nhân nhà mình: "Ta ghét nhất đám âm tu luôn thích bưng cái giá thanh dật xuất trần, hơn người một bậc kia, chỉ có những kẻ đầu óc không rõ ràng kia mới cảm thấy các nàng lương thiện vô cầu, tự nguyện đưa tới cửa cho các nàng hút máu. Nàng đã muốn để đồ đệ của ta luyện đan, đương nhiên phải bỏ ra thù lao tương đương, tránh khỏi cho rằng người người đều nên để các nàng muốn gì cứ lấy."
Liễu Nhược Trúc nghe được cảm thấy buồn cười.
Nếu lời này để người khác nghe được, đoán chừng sẽ công kích tông chủ Xích Tiêu Tông hẹp hòi, vậy mà so đo với một đám nữ tu.
"Để ý đến các nàng nhiều như vậy làm gì?" Liễu Nhược Trúc nói: "Còn chưa quên chuyện lúc trước?"
"Làm sao có thể quên?" Thịnh Chấn Hải một mặt ghét bỏ, sau đó lại có chút vui vẻ nói: "May mắn Ngộ Châu đã có A Xúc, lúc ở quê cũ đã cùng A Xúc thành thân, lúc này đám âm tu kia đã không có cách nào dùng phương thức thông gia trói chặt Ngộ Châu, không cần lo lắng Ngộ Châu giống đan sư cấp thiên kia bị dụ dỗ đến Tử Dương Môn."
** *
Một bên khác, sau khi hai sư đồ Tôn Vô Âm rời khỏi phạm vi rừng cây trùng điệp xanh mướt, rốt cuộc hạ tốc độ chậm lại.
Tôn Vô Âm bị tức đến không nhẹ, mặc dù trước khi đến, bà ta đã chuẩn bị tâm lý tốt, lại không nghĩ rằng lão hồ ly Thịnh Chấn Hải kia sẽ công phu sư tử ngoạm. Nếu không phải thực sự cần Tịnh Linh Vô Cấu đan cực phẩm, căn bản sẽ không cầu đến nơi đây.
Bà ta đang buồn bực, trên mặt nhiều hơn mấy phần tức giận.
Chung Ly Ức nói khẽ: "Sư phụ chớ giận, Ninh công tử đã đồng ý, về sau mỗi tháng chúng ta có thêm năm mươi viên Tịnh Linh Vô Cấu đan cực phẩm, có thể giảm bớt nhu cầu của đệ tử trong môn phái."
Tôn Vô Âm ừm một tiếng, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, nói ra: "Ninh Ngộ Châu này đúng là một thiên tài, cũng không biết Thịnh Chấn Hải tìm từ nơi nào, hết lần này tới lần khác để ông ta đem người thu vào trong môn. Nhìn hắn còn quá trẻ, lại có tài hoa như thế, cũng không biết trong môn chúng ta có đệ tử nào có thể xứng đôi."
Chung Ly Ức không ngoài ý muốn sư phụ, nói ra: "Ly Âm sư muội ngược lại là cùng tuổi với hắn."
"Ly Âm?" Tôn Vô Âm nghĩ nghĩ, cười nói: "Ly Âm quả thực thích hợp, tháng sau liền để Ly Âm tới lấy Tịnh Linh Vô Cấu đan."
Chung Ly Ức đồng ý, nhắc nhở: "Sư phụ, lúc ở bí cảnh Phong Ma, đồ nhi từng nghe cô nương tên là Mẫn Xúc gọi Ninh công tử là phu quân."
Tôn Vô Âm hơi có chút kinh ngạc, rất nhanh liền lơ đễnh.
"Bọn họ trong sạch, nam còn nguyên dương, nữ không mất nguyên âm, cũng chưa từng song tu, không có phu thê chi thực, tính không được cái gì. Bao nhiêu công tử trẻ tuổi muốn cưới đệ tử Tử Dương Môn chúng ta, chờ bọn họ kiến thức đến sự lợi hại của âm tu, tự nhiên sẽ thay đổi suy nghĩ."
Tác giả :
Vụ Thỉ Dực