Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?
Chương 194 Thành Vân Bình

Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 194 Thành Vân Bình



Edit: Jess93
Ninh Ngộ Châu kiểm tra xong thân thể Kiều Nhạc Thủy, đại khái hiểu rõ tình huống của hắn, nói ra: "Thức hải ngươi còn có chút hỗn loạn, trước tiên có thể dùng Ngũ Chuyển Thanh Dương đan điều dưỡng.

Những thứ khác ngược lại không có vấn đề."
Kiều Nhạc Thủy thấp thỏm nói: "Ngũ Chuyển Thanh Dương đan này..

Có phải là rất đắt?" Nếu là linh đan bình thường thì thôi, nhưng vừa rồi ăn viên kia, là đan cực phẩm đấy..
Đan cực phẩm là khái niệm gì, sao Kiều Nhạc Thủy có thể không biết, với hoàn cảnh hắn bây giờ, hoàn toàn mua không nổi.
"Kiều công tử không cần lo lắng, ngày sau có cơ hội trả lại là được." Bộ dáng Ninh Ngộ Châu rất săn sóc, tiếp tục nói: "Với tình huống hiện tại của ngươi, tu vi hẳn là sẽ nhanh chóng khôi phục."
Sau khi nghe xong, Kiều Nhạc Thủy cũng không kinh ngạc.
Hắn biết tình trạng thân thể mình, mỗi lần phải phát tác ba ngày, chờ sau khi thần trí hắn thanh tỉnh, qua hai canh giờ tiếp theo, tu vi của hắn sẽ khôi phục.

Lần này bởi vì Ninh Ngộ Châu cho hắn ăn không ít linh đan, mới có thể để cho hắn khôi phục thần trí trước hai ngày, mặc dù tu vi khôi phục trễ hơn một ngày, nhưng ít ra tốt hơn nhiều so với trước kia.
Điều này khiến hắn càng tin tưởng đối với năng lực của Ninh Ngộ Châu, tin tưởng hắn thật sự có thể trị tốt cho mình.
Kiều Nhạc Thủy nói: "Thật ra, ta cũng đi tìm luyện đan sư kiểm tra thân thể cho ta, những luyện đan sư kia cũng không phát hiện có vấn đề gì."
Hắn không dám để người ta biết tình huống bây giờ của mình, sợ bị Kiều gia phát hiện hắn còn chưa có chết sẽ có hành động gì đó, cho nên mỗi lần đều chờ phát tác xong, tu vi khôi phục lại đi tìm luyện đan sư kiểm tra thân thể cho hắn.
Nói đến đây, trong lòng Kiều Nhạc Thủy cũng là phát sầu.
Mỗi lần phát tác kiểu này đều muốn mạng người, xong việc lại giống một người không có chuyện gì, những luyện đan sư kia cũng không thể nói vì sao, ngay cả bản thân hắn đều không thể nào tiếp thu được.


Hắn thật sự rất lo lắng, ngày nào đó mình lại lên cơn phát tác, gặp được người tu luyện rắp tâm không tốt, chết thế nào cũng không biết.
Ninh Ngộ Châu an ủi: "Yên tâm, sẽ tốt."
Kiều Nhạc Thủy tin tưởng mà nhìn hắn, nói ra: "Ninh công tử, ta tin tưởng ngươi, sau này đành nhờ ngươi!"
"Kiều công tử không cần phải khách khí, gặp được chính là hữu duyên, nếu ta đã có thể trị, tất nhiên sẽ hết sức."
Ninh Ngộ Châu nói hết sức xinh đẹp, Kiều Nhạc Thủy quả thực hận không thể máu chảy đầu rơi báo đáp hắn.
Ba người Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ, Văn Cổn Cổn yên tĩnh như gà xem toàn bộ quá trình, không có đi quấy rầy Ninh ca ca lừa gạt người thành thật.
Kế tiếp, bọn họ lại ở bãi đá ngầm chờ đợi một lát, cho đến khi tu vi Kiều Nhạc Thủy khôi phục bình thường rồi chuẩn bị rời đi.
Nhìn thấy Ninh Ngộ Châu ném ra ngoài một con thuyền nhỏ cấp huyền, Kiều Nhạc Thủy hỏi: "Ninh công tử, Văn cô nương, các ngươi đặc biệt đến Vân Xuyên hải vực lịch luyện?"
Nghe hắn hỏi, hai người Ninh Ngộ Châu rốt cuộc biết vùng biển bọn họ đang ở bây giờ là Vân Xuyên hải vực.
Ninh Ngộ Châu bình tĩnh, ôn hòa nói: "Đúng vậy, nghe nói vùng này nhiều chủng loại hải thú, có vài hải thú chất thịt rất ngon, rất được người tu luyện hoan nghênh, vì vậy tới xem một chút."
Điều này khiến Kiều Nhạc Thủy nhớ tới chuyện mình thèm món tôm Hàn Tinh Băng Văn do Ninh Ngộ Châu làm ra vào sáng nay, quả thực thèm đến mức muốn khóc.
Kìm nén lòng chua xót, Kiều Nhạc Thủy tốt bụng nhắc nhở, "Vân Xuyên hải vực cách Tử Lôi hải vực tương đối gần, nghe nói Tử Lôi hải vực có yêu tu cấp đế tọa trấn, các ngươi tốt nhất đừng tới quá gần Tử Lôi hải vực, ngộ nhỡ bị những hải thú đó cho rằng là người xâm nhập, kết quả cũng không tốt lắm."
Nếu không phải Vân Xuyên hải vực ở gần Tử Lôi hải vực, hầu hết hải thú vùng này là hải thú cấp tám, người bình thường sẽ không tuỳ tiện đến đây, Kiều Nhạc Thủy cũng sẽ không đặc biệt lựa chọn tới đây ẩn núp, để vượt qua ba ngày phát tác.
Người tu luyện Phi Tinh đại lục kiêng kị hải thú cấp cao ở Tử Lôi hải vực bên kia, sẽ không tùy tiện tới gần vùng này, chẳng qua thỉnh thoảng cũng có một số người tu luyện thực lực cường hãn, cũng không sợ hải thú sẽ tới đây chém giết hải thú, để bán được giá tiền tốt hơn.
Trong biển tài nguyên phong phú, hầu hết hải thú không chỉ có chất thịt ngon, hơn nữa da, xương của bọn nó cũng là vật liệu luyện khí thượng hạng.
Chẳng qua, hầu hết người tu luyện vẫn lo lắng nơi này cách quá gần Tử Lôi hải vực, lúc ra biển đánh bắt, đều sẽ bỏ qua vùng này.
Ninh Ngộ Châu cười nói: "Đa tạ Kiều công tử nhắc nhở, bây giờ chúng ta đang chuẩn bị về Phi Tinh đại lục."
Nói xong, đoàn người dồn dập nhảy lên chiếc thuyền nhỏ kia.
Văn Cầu Cầu đã trở về không gian, hai con Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn leo lên bờ vai Văn Kiều ngồi xổm, Văn Kiều thì chống gậy dài chèo thuyền.
Hành trình sau đó, Ninh Ngộ Châu và Kiều Nhạc Thủy ngồi trên thuyền nói chuyện phiếm.
Ninh Ngộ Châu không để lại dấu vết đào ra không ít chuyện từ chỗ Kiều Nhạc Thủy, rốt cuộc có chút hiểu biết đối với Phi Tinh đại lục.
Đối với lai lịch của bọn họ, Ninh Ngộ Châu cũng không có nhiều lời, chỉ nói gần đây bọn họ đi ra ngoài lịch luyện, không có có mục đích gì, đi chỗ nào cũng được.
Kiều Nhạc Thủy tất nhiên không tiện hỏi thăm, kẻo cho ân nhân cảm thấy hắn không tin tưởng bọn họ.
Chẳng qua trong lòng hắn cũng suy nghĩ so đo một phen, xem khí độ và nền tảng của hai người Ninh Ngộ Châu, cảm thấy hai người này nhất định là đệ tử danh môn, nếu không làm sao có thể tiện tay lấy ra nhiều linh đan cực phẩm cứu người như vậy, có thể là bởi vì bọn họ đang trên đường lịch luyện, không tiện nói thân phận của mình cho người ngoài mà thôi.
Đương nhiên, hắn sẽ chắc chắn thân phận bọn họ là đệ tử danh môn, cũng bởi vì ánh mắt hai người trong trẻo, tác phong làm việc đoan chính, vừa nhìn chính là người tốt -- chủ yếu là nhìn Ninh Ngộ Châu.
Loại người tốt có bản lĩnh giống Ninh Ngộ Châu, đương nhiên càng khiến người ta tin tưởng an tâm hơn người xấu.
Huống chi, Kiều Nhạc Thủy cũng không cảm thấy hiện tại mình có cái gì để cho người ta ngấp nghé, coi như đối phương là vì tên tuổi huynh trưởng của hắn mà đến, nhưng huynh trưởng hắn đang ở Phi Tiên đảo, ngay cả mặt cũng không thấy, coi như bọn họ có âm mưu gì nhằm vào huynh trưởng, tạm thời cũng không làm được, còn không bằng thử tin tưởng.
Đủ loại suy tính, khiến Kiều Nhạc Thủy nhanh chóng bình tĩnh lại.
** *
Thuyền nhỏ đi trên biển ba ngày, rốt cuộc rời khỏi phạm vi Vân Xuyên hải vực.
Lúc này đã có thể nhìn thấy vài hải đảo lớn lớn nhỏ nhỏ xuất hiện trên mặt biển, những hải đảo này đều có dân cư sinh sống, tăng thêm mấy phần nhân khí cho vùng biển này.
Lúc trước Kiều Nhạc Thủy cũng thuê một động phủ giá rẻ tại hải đảo gần đó, ban đầu hắn dự định sẽ ở lại vùng này trước khi chưa chữa khỏi thân thể, đầu mỗi tháng lại chạy tới Vân Xuyên hải vực trốn đi vượt qua mấy ngày phát tác kia.
Chẳng qua bây giờ đồng hành cùng Ninh Ngộ Châu bọn họ, cũng không cần lại cố gắng ẩn núp.
Bọn họ không có dừng lại ở những hải đảo này, xuyên qua đám hải đảo, tiếp tục đi về phía Phi Tinh đại lục.
Sau năm ngày, bọn họ rốt cuộc đến Phi Tinh đại lục, từ xa đã nhìn thấy một bến tàu cực lớn.
"Đây là bến tàu thành Vân Bình." Kiều Nhạc Thủy giới thiệu cho hai người: "Qua bến tàu, chính là thành Vân Bình."
Lúc trước nói chuyện trời đất với Ninh Ngộ Châu, Kiều Nhạc Thủy biết hai người này cũng không phải từ thành Vân Bình ra biển, mà là tới từ một chỗ khác, sau đó bị lạc đến Vân Xuyên hải vực, cũng chưa quen thuộc đối với vùng này, vì vậy phụ trách giới thiệu cho bọn họ, để bọn họ quen thuộc xung quanh.

Thuyền nhỏ lướt về hướng bến tàu, bị một đám thuyền lớn xinh xắn tinh xảo nổi bật hơn, không chịu nổi một kích.
Chẳng qua nhỏ hơn cũng có chỗ tốt, cực kỳ linh hoạt xuyên qua những thuyền lớn kia, chẳng mấy chốc đã đi tới trước bến tàu.
Mấy người cùng nhau nhảy lên bến tàu, Ninh Ngộ Châu thu lại thuyền nhỏ -- mặc dù cấp bậc con thuyền này hơi thấp, nhưng cũng có tác dụng.
Trên bến tàu người đến người đi, có người tu luyện mới xuống từ thuyền buôn viễn dương, có đội săn đi săn trở về từ trên biển, có tiểu thương bày quầy bán hàng đang gào to trên bến tàu, cách đó không xa là từng chiếc xe yêu thú đứng cạnh nhau, người tu luyện cấp thấp điều khiển xe yêu thú đang chào hỏi khách khứa trên bến tàu..
Ở Vô Tận Hải ba năm, mở mắt nhắm mắt đều là hải thú, Văn Kiều bọn họ không gặp được nhiều người như vậy lâu lắm rồi, trong lúc nhất thời nhìn không dời mắt, cảm thấy khắp nơi đều mới lạ.
Hai con Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn cũng quay đầu nhìn khắp nơi.
Kiều Nhạc Thủy kêu bọn họ lên một chiếc xe yêu thú, nói với người tu luyện điều khiển xe yêu thú: "Trước tiên tiến vào thành tìm nhà trọ đặt chân."
"Được, mời khách nhân ngồi ổn định."
Điều khiển xe yêu thú chính là một người tu luyện cảnh giới Nguyên Vũ, quát một tiếng, xe yêu thú liền nhanh nhẹn xuyên qua bến tàu.
Văn Kiều nhìn con yêu thú kéo xe kia một chút, cũng không phải là Tật Phong thú nàng quen thuộc, mà là một loại yêu thú có ngoại hình giống ngựa, đầu mọc ra hai cái sừng nhọn, mở móng ra chạy cộc cộc cộc về phía trước, mỗi lần gặp được người chắn đường hoặc xe yêu thú, còn biết linh hoạt né tránh, nhanh nhẹn xuyên qua bến tàu chen chúc, vậy mà không có gây ra tai nạn giao thông gì đó.
Cũng coi là lợi hại.
Hai khắc sau, xe yêu thú đưa bọn hắn đến trước cửa một nhà trọ trong thành.
Sau khi Kiều Nhạc Thủy thanh toán tiền xe, ba người liền tiến vào nhà trọ kia, muốn hai gian phòng, Kiều Nhạc Thủy lại giành thanh toán phí ăn ở.
Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu không so đo loại chuyện nhỏ nhặt này với hắn, làm một người bệnh, Kiều Nhạc Thủy còn muốn dựa vào Ninh Ngộ Châu chữa bệnh, tất nhiên phải ân cần một chút, sắp xếp mọi việc ổn thỏa.
Rốt cuộc ngồi trong phòng nhà trọ, uống trà nóng và ăn linh quả, mặc kệ là Văn Kiều hay là hai con yêu thú, đều có một loại cảm giác đã lâu.
Rốt cuộc hai chân thật sự đứng trên mặt đất rồi!
Không cần bồng bềnh ở trên biển cảm giác thật tốt, không cần tùy thời ngâm ở trong nước biển cảm giác càng tốt hơn, đêm nay có thể ngủ ngon giấc.
Văn Kiều duỗi lưng một cái, nhìn thấy chiếc giường trong phòng kia, quay đầu nhìn về Ninh Ngộ Châu nói: "Phu quân, nghỉ ngơi một đêm trước, ngày mai chúng ta lại đi dạo chơi trong thành."
Ninh Ngộ Châu cười ừ một tiếng.
** *
Sáng sớm hôm sau, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều tinh thần rạng rỡ đi ra khỏi phòng.
Kiều Nhạc Thủy ở gian phòng sát vách nghe được động tĩnh cũng đi ra, so sánh với tinh thần của hai người, tinh thần của hắn cũng không hề tốt đẹp gì, đôi mắt ướt sung như tiểu động vật không có ánh sáng gì.
"Kiều công tử, ngươi làm sao vậy?" Ninh Ngộ Châu quan tâm hỏi một tiếng.
Kiều Nhạc Thủy ngơ ngác nói: "Tối hôm qua, ta kiểm tra một hồi, linh thạch trên người ta đã không còn nhiều, có khả năng không thể thanh toán tiền chữa bệnh cho Ninh công tử, còn có linh đan ta ăn lúc trước.."
Nói xong lời cuối cùng, hắn xấu hổ không thôi.
Kiều Nhạc Thủy có một thân huynh trưởng bái nhập Phi Tiên đảo, Kiều gia không dám bạc đãi hắn, cộng thêm huynh trưởng để cho người ta mang hộ tài nguyên tu luyện trở về hàng năm, túi tiền của hắn còn rất phong phú, Kiều Nhạc Thủy chưa từng phát sầu vì tài nguyên tu luyện, cũng chưa từng trải nghiệm cảm giác xấu hổ khi ví tiền rỗng tuếch.
Coi như về sau bị Kiều Đạt Huân ám toán, đã bị xem là một "Người chết" tại Kiều gia, nhưng linh thạch gom góp trước đây vẫn còn đó, khoảng thời gian này Kiều Nhạc Thủy vẫn là sống rất tốt.
Thẳng đến tối hôm qua, hắn kiểm tra tài sản của mình, nghĩ rằng dự chi một khoản linh thạch làm tiền chữa bệnh cho Ninh Ngộ Châu trước, mới phát hiện gần đây hắn chỉ tiêu mà không kiếm, tiêu hao không ít tiền tài, linh thạch, hoàn toàn không chi trả nổi tiền linh đan mà Ninh Ngộ Châu cho hắn ăn trước đó.
Ninh Ngộ Châu ôn hòa nói: "Kiều công tử không cần lo lắng, trước chữa khỏi thân thể, về sau từ từ trả là được."
Văn Kiều âm thầm gật đầu.
Đúng vậy, nếu không trả nổi còn có thể để huynh trưởng ngươi trả mà! Chỉ cần Kiều Nhạc Sơn đến tìm đệ đệ, phu quân nhà nàng nhất định có thể để cho Kiều Nhạc Sơn trả nợ thay đệ đệ.
Kiều Nhạc Thủy lại không biết tính toán trong lòng hai người, hết sức cảm động, cảm thấy vẫn còn rất nhiều người tốt trên thế giới này, coi như đối phương có thể là nể mặt mũi huynh trưởng mới giúp hắn, nhưng cũng là người tốt.
Kiều Nhạc Thủy nhanh chóng tỉnh táo lại, hỏi thăm hai người có kế hoạch gì.
Ninh Ngộ Châu nói: "Chúng ta dự định đi dạo trong thành, mua chút linh thảo linh dược, để thuận tiện trị liệu cho ngươi."
Nghe nói là luyện đan cho mình, trong lòng Kiều Nhạc Thủy càng an tâm, nhanh chóng nói những gì mình biết cho bọn họ: "Thành Vân Bình cũng không nhiều linh thảo linh dược, ngược lại có rất nhiều hải sản, rất nhiều người tu luyện tới đây, đều là vì thu mua đồ hải sản, giống một số hải thú cấp bảy, cấp tám, ở đây rất được hoan nghênh."
Nếu muốn mua linh thảo linh dược, còn phải đến thành tu luyện khác mới được.
Ninh Ngộ Châu cũng không thất vọng, nói ra: "Cũng được, đúng lúc lần này chúng ta bắt được không ít hải thú, có thể bán một chút."
Kế tiếp, bọn họ đến cửa hàng chuyên thu mua hải thú trong thành thanh lý một nhóm thi thể hải thú.

Những thi thể hải thú này đều là chiến lợi phẩm bọn họ đoạt được lúc chiến đấu trong biển mấy năm nay, hơn nữa cũng có hải thú khe Tinh Việt đưa cho bọn họ.
Hải thú không có khái niệm không thể ăn đồng loại, chỉ cần không phải hải thú mở linh trí, ở trong mắt những hải thú đó, đều là một loại đồ ăn mà thôi.

Thậm chí có vài hải thú có tính cách hung hãn bá đạo, mặc kệ ngươi đã mở linh trí chưa, lúc muốn ăn, mặc kệ không có linh trí, hay có linh trí, tất cả đều ăn vào trong bụng.
Quy tắc sinh tồn của yêu thú hết sức tàn khốc, Văn Kiều cũng quen thuộc cách làm việc của hải thú, chẳng qua nàng sẽ hiếm khi ra tay đối với sinh vật có linh trí, mỗi lần chém giết cũng là hải thú không có linh trí.
Không có linh trí = nguyên liệu nấu ăn, logic này cũng không có vấn đề.
Chủ cửa hàng thu mua hải thú nhìn thấy Văn Kiều vung ra mấy cái túi trữ vật, biết hôm nay tới khách hàng lớn, trên mặt cười tươi như hoa nở, vội vàng tới chào hỏi.
Kiều Nhạc Thủy trông thấy thi thể hải thú đổ ra rầm rầm từ trong túi trữ vật, đôi mắt đều trợn tròn.
Hắn đột nhiên nghĩ đến một khả năng, chẳng lẽ lúc hai người Ninh Ngộ Châu lịch luyện ở trên biển, không chỉ rời khỏi Vân Xuyên hải vực, thậm chí có khả năng đi chỗ xa hơn, bằng không thì làm sao chủng loại những hải thú này là lộn xộn như vậy?
Có vài loại hoàn toàn không phải hải thú đặc thù của Vân Xuyên hải vực.
Cuối cùng cửa hàng kiểm kê xong đống thi thể hải thú chất thành ngọn núi nhỏ kia, kết toán một túi linh thạch đưa cho bọn họ, nhiệt tình nói: "Lần sau nếu còn có hải thú, cứ việc đưa tới, chúng ta đều thu.

Đương nhiên, nếu có hải thú cấp cao càng tốt hơn, chúng ta sẽ cho các ngươi một cái giá ưu đãi."
Văn Kiều lạnh nhạt ừm một tiếng, thu hồi linh thạch, sau đó cùng Ninh Ngộ Châu, Kiều Nhạc Thủy rời đi.
Sau khi rời khỏi cửa hàng, Kiều Nhạc Thủy thấp giọng nói: "Văn cô nương, các ngươi bán ra quá nhiều hải thú, hơn nữa cũng không ít cấp bảy cấp tám, nếu bán ở bên ngoài, có thể bán một cái giá tốt hơn."
Những cửa hàng thu mua trong thành này bởi vì làm lớn, kiểu gì cũng sẽ hạ thấp giá cả, giá thu mua không bằng ở bên ngoài.
Văn Kiều nói: "Bán lẻ quá phiền phức, một hơi bán đi thuận tiện bao nhiêu."
Nhạc Thủy không phản bác được, nhịn không được nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, thầm nghĩ Ninh công tử mặc kệ vị hôn thê của hắn sao? Chờ thấy bộ dáng mỉm cười của hắn, đã hiểu Ninh Ngộ Châu không chỉ mặc kệ, còn không quan tâm.
Tình cảm đôi hôn phu hôn thê này thật tốt.
Kiều Nhạc Thủy yên lặng lui lại một bước, cách đôi phu thê này xa một chút, kẻo cho bị bầu không khí ngọt ngào giữa bọn họ mà người ngoài không thể chen chân vào làm cho ghê răng.
Kế tiếp bọn họ đến cửa hàng linh thảo trong thành xem một chút, quả nhiên như Kiều Nhạc Thủy nói, nơi này chủng loại linh thảo vô cùng ít ỏi, có thể để bọn hắn nhìn trúng cũng không nhiều.
Rời khỏi cửa hàng linh thảo, bọn họ đến quán rượu trong thành, ăn một bữa tiệc hải sản đặc sắc.
Văn Kiều nói: "Không có ngon như phu quân chàng làm, lần sau không tới nữa."
Kiều Nhạc Thủy yên lặng gật đầu, mặc dù hắn chưa từng ăn Ninh Ngộ Châu làm, nhưng hương vị ngửi được vào buổi sáng hôm đó, đến nay vẫn khiến hắn thèm ăn không thôi.
Ninh Ngộ Châu dịu dàng nói: "Lần sau làm cho nàng ăn." Sau đó hắn quay đầu hỏi Kiều Nhạc Thủy: "Kề bên này có chỗ nào bán gia vị không?"
"Gia vị?" Kiều Nhạc Thủy hơi ngẩn ra, gãi đầu nói: "Ta cũng không biết."
Làm một người tu luyện quen chém chém giết giết, ai sẽ đặc biệt quan tâm loại gia vị làm đồ ăn này? Cũng chỉ có những linh trù và người tu luyện mở quán rượu mới quan tâm.
Cuối cùng bọn họ đi tìm hiểu một phen, rốt cuộc tìm được một cửa hàng chuyên bán gia vị.
Nhìn Ninh Ngộ Châu lựa lựa chọn chọn, Kiều Nhạc Thủy mới biết được, thì ra mua cái gia vị cũng cần có kiến thức, hiển nhiên người tu luyện muốn chuyển tu linh trù cũng là không dễ dàng.
Tại thành Vân Bình nghỉ ngơi mấy ngày, bổ sung không ít thứ cần thiết, bọn họ mới rời khỏi..


Tác giả : Vụ Thỉ Dực
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Tran 2 năm trước
đã có chap mới nhất rồi nha anh em. link đây nha: bit.ly/mga899

Truyện cùng thể loại