Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo
Chương 73: Không thể chấp nhận sự thật (1)
"Tinh nhi? Tinh nhi sao vậy? Hách Liên Viên, đã xảy ra chuyện gì?" Nhìn Hách Liên viên ôm người đang hôn mê đi tới Ám Hương Các, Lâm Nhược Tịch nóng nảy, "Hả! Máu. . . Máu. . ." Nàng chỉ vào nửa người dưới của Quý Tinh, Hách Liên Viên liếc mắ, ‘Còn không mau đi mời đại phu.’ Lúc này Lâm Nhược Tịch mới có phản ứng, ‘A, ta lập tức đi ngay.’ Nói xong lao vội ra bên ngoài.
Hách Liên viên đặt nàng lên giường, hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua khi hắn chạy đến đã nhìn đến nàng ngã trong vũng máu, người nọ cũng quá ngoan độc, coi như không biết nàng có thai, nhưng cũng không nên đối xử như vậy với một nữ nhân.
Lâm Nhược Tịch cũng sợ đến nỗi sắp khóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đứng ở trước y quán, tại sao tất cả đại phu đều không có ở đây? Đến nhà ai khám bệnh? Nhà ai mà đông như vậy, lại có thể lập tức kêu đại phu khắp thành đi.
"Mà, này Nam Cung thiếu gia cũng thật ghê gớm, vì một nữ nhân lại có thể đi kêu đại phu khắp thành." Lâm Nhược Tịch thính tai nghe thấy, lập tức cắt ngang lời của hai người họ.
"Hai người các ngươi nói cái gì?" Thấy có người sắc mặt không tốt nhìn bọn hắn, hai người co rúm lại một chút, "Không có, chúng ta không nói gì." Hai người vội vàng phủ nhận, nhưng Lâm Nhược Tịch không bỏ qua cho bọn họ, "Nói hay không?"thấy bộ dạng hung dữ của nàng, hai người nuốt một ngụm nước bọt.
"Cô nương, là như vậy, hai ngày trước Nam Cung thiếu gia dẫn theo một nữ nhân ra ngoài đi dạo phố, bây giờ không biết thế nào cô ta giống như bị thương rất nghiêm trọng , cái này không, đại phu khắp thành cũng được gọi đến chữa bệnh giúp nàng ta.’’ Hai người nói xong, sắc mặt Lâm Nhược Tịch xanh mét.
"Chúng ta có thể đi được chưa?" Lâm Nhược Tịch tránh ra để cho bọn họ đi, Nam Cung Hi. . . Ngươi thật không phải là người! Nàng vội vã chạy về Ám Hương Các, nếu như tính không giữ được đứa trẻ cho Quý Tinh, nàng nhất định sẽ hận hắn thấu xương.
Khi Nam Cung Hi trở lại đình nghỉ mát, nhưng không thấy Quý Tinh, trên đất có một vệt máu lớn làm nhói đau mắt của hắn, hắn không thể nói ra cảm giác của mình, chỉ thấy mình rất khó thở, tại sao lại như vậy? nàng đã đi đâu rồi hả? Bất tri bất giác hắn đi ra ngoài.
Trong thư phòng, huyệt đạo của Thượng Quan Mân tự động được giải, mà bà đứng đây cũng đã lâu, đứa con trai này, lại có thể không tới giúp nàng giải huyệt, nói đến đây, đúng rồi, Tinh nhi, bà vội vã chạy ra ngoài đình nghỉ mát.
"A!" Bà kêu to, tại sao lại nhiều máu đến vậy? Là máu của ai? Bà vội vã chạy ra phía ngoài, lập tức nhìn thấy rất nhiều đại phu đứng chen chúc một chỗ, chẳng lẽ là Tinh nhi? Nghĩ như vậy, bà vội vã len người vào.
"Tinh nhi, Tinh nhi làm sao?" Bà vọt tới bên giường, chỉ là lúc thấy người nọ thì ngây ngẩn cả người, không phải Tinh nhi, là Trữ Tuyết. Xảy ra chuyện gì? Tinh nhi đâu?
"Nam Cung thiếu gia." Nam Cung Hi ngẩng đầu, tại sao lại có nhiều đại phu như vậy?"Các ngươi. . ." Không đợi hắn hỏi, đã có người thay hắn giải đáp rồi, "Nam Cung thiếu gia phân đại phu khắp thành chúng ta tới chữa trị Trữ Tuyết cô nương." Cái gì? Khắp thành? Nàng kia. . .
"Tất cả các ngươi đều lui về y quán cho ta, lưu lại hai người là được." Hắn không đi gọi quá nhiều đại phu, tại sao đại phu khắp thành đều nói là hắn gọi?"Hi nhi, Tuyết Nhi không sao chứ? May mà ta tìm đại phu khắp thành đến, ngươi cũng đừng quá khổ sở, nhất định sẽ chữa khỏi nàng." Nam Cung Hi ngẩng đầu nhìn người vừa lên tiếng, cái gì? Lại là sư phụ?
"Sư phụ, không cần nhiều người như vậy, ngộ nhỡ người khác muốn xem bệnh thì làm thế nào?" Diệp Thiên nhìn hắn, người khác? Chẳng lẽ hắn đang lo lắng người kia ư? Chẳng qua cũng may mà hắn thông minh.
"Không có việc gì, một lúc thôi mà, ngươi ngồi xuống, ta đi hỏi bọn họ kết quả một chú." Nói xong không cho Nam Cung Hi cơ hội nói chuyện, Diệp Thiên vội vàng gọi những đại phu kia vào thảo luận tình huống của Trữ Tuyết.
"Hi nhi, Tinh nhi đâu? Có phải con đuổi nàng đi rồi không hả?’’ Tinh nhi, Tinh nhi, mới vừa rồi cha hắn cũng nhắc đến Tinh nhi, rốt cuộc nàng có chỗ nào tốt! ‘Đúng vậy! Con đuổi nàng ta đi rồi! Về sau đừng nhắc đến nàng ta nữa!’ Thấy ánh mắt chán ghét của nhi tử, Thượng Quan Mân không nói gì nữa, mệt mỏi kéo bước chân ra ngoài, dù sao đến lúc đó có hối hận cũng là tự bản thân hắn.
Lâm Nhược Tịch chạy về Ám Hương Các, ầm một tiếng, Hách Liên Viên nhíu mày, "Thật ghê tởm Nam Cung Hi! Sao lại có thể gọi đại phu của cả thành này để đi xem nư nhân khác.’’ Nàng bực tức ngồi xuống ghế.
“Có ý gì đây?" Hách Liên Viên nhìn nàng, “Cả thành này đều không còn đại phu, tất cả đều ở Nam Cung phủ, chúng ta làm sao đây?" Lâm Nhược Tịch lo lắng nhìn người tren giường.
"Nàng ấy không thể đợi được, chúng ta lập tức rời khỏi thành.’’ Hách Liên Viên nở miệng nói, Lâm Nhược Tịch gật đầu, hiện tại chỉ có ra khỏi thành mới tìm được đại phu, hi vọng Tinh nhi sẽ không xảy ra chuyện gì, ‘Ta lập tức đi chuẩn bị.’ Vừa nói vừa chạy ra ngoài..
"Tinh nhi, muội nhất định không thể có việc gì, này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Nhược Tịch nhìn Hách Liên Viên, hắn lắc đầu một cái, chuyện này chỉ có chính nàng biết, lúc này ba người đã ở trên xe ngựa, xe ngựa dần dần rời Đô thành.
"Hi nhi, đầu của Tuyết nhi bị đụng phải, có thể tối nay sẽ tỉnh lại." Diệp Thiên đi tới nhìn hắn, hắn ra tay hơi nặng một chút, "Ừ." Nam Cung Hi gật đầu một cái, ngay sau đó lại tiếp tục trầm tư, Diệp Thiên nhìn hắn một chút, đứng dậy rời đi, hắn phát hiện tự bản thân mình sau khi làm xong chuyện cũng không mấy vui vẻ, tại sao vậy chứ? Hắn quay đầu ngơ ngác ngồi ở chỗ đó.
Hách Liên viên đặt nàng lên giường, hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua khi hắn chạy đến đã nhìn đến nàng ngã trong vũng máu, người nọ cũng quá ngoan độc, coi như không biết nàng có thai, nhưng cũng không nên đối xử như vậy với một nữ nhân.
Lâm Nhược Tịch cũng sợ đến nỗi sắp khóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đứng ở trước y quán, tại sao tất cả đại phu đều không có ở đây? Đến nhà ai khám bệnh? Nhà ai mà đông như vậy, lại có thể lập tức kêu đại phu khắp thành đi.
"Mà, này Nam Cung thiếu gia cũng thật ghê gớm, vì một nữ nhân lại có thể đi kêu đại phu khắp thành." Lâm Nhược Tịch thính tai nghe thấy, lập tức cắt ngang lời của hai người họ.
"Hai người các ngươi nói cái gì?" Thấy có người sắc mặt không tốt nhìn bọn hắn, hai người co rúm lại một chút, "Không có, chúng ta không nói gì." Hai người vội vàng phủ nhận, nhưng Lâm Nhược Tịch không bỏ qua cho bọn họ, "Nói hay không?"thấy bộ dạng hung dữ của nàng, hai người nuốt một ngụm nước bọt.
"Cô nương, là như vậy, hai ngày trước Nam Cung thiếu gia dẫn theo một nữ nhân ra ngoài đi dạo phố, bây giờ không biết thế nào cô ta giống như bị thương rất nghiêm trọng , cái này không, đại phu khắp thành cũng được gọi đến chữa bệnh giúp nàng ta.’’ Hai người nói xong, sắc mặt Lâm Nhược Tịch xanh mét.
"Chúng ta có thể đi được chưa?" Lâm Nhược Tịch tránh ra để cho bọn họ đi, Nam Cung Hi. . . Ngươi thật không phải là người! Nàng vội vã chạy về Ám Hương Các, nếu như tính không giữ được đứa trẻ cho Quý Tinh, nàng nhất định sẽ hận hắn thấu xương.
Khi Nam Cung Hi trở lại đình nghỉ mát, nhưng không thấy Quý Tinh, trên đất có một vệt máu lớn làm nhói đau mắt của hắn, hắn không thể nói ra cảm giác của mình, chỉ thấy mình rất khó thở, tại sao lại như vậy? nàng đã đi đâu rồi hả? Bất tri bất giác hắn đi ra ngoài.
Trong thư phòng, huyệt đạo của Thượng Quan Mân tự động được giải, mà bà đứng đây cũng đã lâu, đứa con trai này, lại có thể không tới giúp nàng giải huyệt, nói đến đây, đúng rồi, Tinh nhi, bà vội vã chạy ra ngoài đình nghỉ mát.
"A!" Bà kêu to, tại sao lại nhiều máu đến vậy? Là máu của ai? Bà vội vã chạy ra phía ngoài, lập tức nhìn thấy rất nhiều đại phu đứng chen chúc một chỗ, chẳng lẽ là Tinh nhi? Nghĩ như vậy, bà vội vã len người vào.
"Tinh nhi, Tinh nhi làm sao?" Bà vọt tới bên giường, chỉ là lúc thấy người nọ thì ngây ngẩn cả người, không phải Tinh nhi, là Trữ Tuyết. Xảy ra chuyện gì? Tinh nhi đâu?
"Nam Cung thiếu gia." Nam Cung Hi ngẩng đầu, tại sao lại có nhiều đại phu như vậy?"Các ngươi. . ." Không đợi hắn hỏi, đã có người thay hắn giải đáp rồi, "Nam Cung thiếu gia phân đại phu khắp thành chúng ta tới chữa trị Trữ Tuyết cô nương." Cái gì? Khắp thành? Nàng kia. . .
"Tất cả các ngươi đều lui về y quán cho ta, lưu lại hai người là được." Hắn không đi gọi quá nhiều đại phu, tại sao đại phu khắp thành đều nói là hắn gọi?"Hi nhi, Tuyết Nhi không sao chứ? May mà ta tìm đại phu khắp thành đến, ngươi cũng đừng quá khổ sở, nhất định sẽ chữa khỏi nàng." Nam Cung Hi ngẩng đầu nhìn người vừa lên tiếng, cái gì? Lại là sư phụ?
"Sư phụ, không cần nhiều người như vậy, ngộ nhỡ người khác muốn xem bệnh thì làm thế nào?" Diệp Thiên nhìn hắn, người khác? Chẳng lẽ hắn đang lo lắng người kia ư? Chẳng qua cũng may mà hắn thông minh.
"Không có việc gì, một lúc thôi mà, ngươi ngồi xuống, ta đi hỏi bọn họ kết quả một chú." Nói xong không cho Nam Cung Hi cơ hội nói chuyện, Diệp Thiên vội vàng gọi những đại phu kia vào thảo luận tình huống của Trữ Tuyết.
"Hi nhi, Tinh nhi đâu? Có phải con đuổi nàng đi rồi không hả?’’ Tinh nhi, Tinh nhi, mới vừa rồi cha hắn cũng nhắc đến Tinh nhi, rốt cuộc nàng có chỗ nào tốt! ‘Đúng vậy! Con đuổi nàng ta đi rồi! Về sau đừng nhắc đến nàng ta nữa!’ Thấy ánh mắt chán ghét của nhi tử, Thượng Quan Mân không nói gì nữa, mệt mỏi kéo bước chân ra ngoài, dù sao đến lúc đó có hối hận cũng là tự bản thân hắn.
Lâm Nhược Tịch chạy về Ám Hương Các, ầm một tiếng, Hách Liên Viên nhíu mày, "Thật ghê tởm Nam Cung Hi! Sao lại có thể gọi đại phu của cả thành này để đi xem nư nhân khác.’’ Nàng bực tức ngồi xuống ghế.
“Có ý gì đây?" Hách Liên Viên nhìn nàng, “Cả thành này đều không còn đại phu, tất cả đều ở Nam Cung phủ, chúng ta làm sao đây?" Lâm Nhược Tịch lo lắng nhìn người tren giường.
"Nàng ấy không thể đợi được, chúng ta lập tức rời khỏi thành.’’ Hách Liên Viên nở miệng nói, Lâm Nhược Tịch gật đầu, hiện tại chỉ có ra khỏi thành mới tìm được đại phu, hi vọng Tinh nhi sẽ không xảy ra chuyện gì, ‘Ta lập tức đi chuẩn bị.’ Vừa nói vừa chạy ra ngoài..
"Tinh nhi, muội nhất định không thể có việc gì, này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Nhược Tịch nhìn Hách Liên Viên, hắn lắc đầu một cái, chuyện này chỉ có chính nàng biết, lúc này ba người đã ở trên xe ngựa, xe ngựa dần dần rời Đô thành.
"Hi nhi, đầu của Tuyết nhi bị đụng phải, có thể tối nay sẽ tỉnh lại." Diệp Thiên đi tới nhìn hắn, hắn ra tay hơi nặng một chút, "Ừ." Nam Cung Hi gật đầu một cái, ngay sau đó lại tiếp tục trầm tư, Diệp Thiên nhìn hắn một chút, đứng dậy rời đi, hắn phát hiện tự bản thân mình sau khi làm xong chuyện cũng không mấy vui vẻ, tại sao vậy chứ? Hắn quay đầu ngơ ngác ngồi ở chỗ đó.
Tác giả :
Mạc Thiểu Hiển