Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
Chương 95: Tiểu Nhụy chết
Editor: mèomỡ
Tiểu Nhụy nhẹ giọng nói:“Tiểu thư, em không sao."
Cầu Mộ Quân hỏi:“Cũng không cầm theo cái gì nữa sao?"
Tiểu Nhụy lắc đầu.
Cầu Mộ Quân gật đầu nói:“Vậy cũng tốt, dù sao trở về nhà cũng không thiếu cái gì." Nói xong liền đi ra ngoài.
Bên ngoài đã hoàn toàn tối đen không còn thấy chút ánh mặt trời, vườn hoa vẫn yên lặng mở ra, bọn hạ nhân vẫn lui tới lui đi như thường lệ vội vàng làm chuyện của mình. Cảnh tượng này nàng quen thuộc như vậy, nàng từng cảm thấy nơi này chính là nhà của nàng, nhưng bây giờ nàng mới biết được nàng chưa từng thuộc về nơi đây, mà nơi này cũng vẫn chưa từng thực sự có nàng.
Lúc sắp đến cửa, Tiểu Nhụy đột nhiên nói:“Tiểu thư, em để quên đồ người ở đây chờ em một chút, em quay về lấy."
Cầu Mộ Quân gật đầu, nàng liền xoay người đi, giữa trời chiều, bóng lưng có vẻ thật thê lương. Cầu Mộ Quân đứng ở cửa, nhìn cửa lớn phía trước đã vì nàng mà mở ra, không biết là cảm giác gì. Đi ra khỏi cửa này, tất cả đều chấm dứt sao? Tất cả, có khả năng trở lại như trước sao? Nàng vẫn là Cầu Mộ Quân trước đây, thế giới vẫn như trước kia sao?
Đoàn Chính Trung chỉ là một người khách qua đường trong sinh mệnh của nàng, hai tháng mười tám ngày so với cả đời vài thập niên, quả thật không là gì.
Nàng đứng ở cửa hồi lâu, Tiểu Nhụy lại chậm chạp không đến. Đang lúc nàng nghĩ có nên trở về tìm nàng hay không, trong Đoàn phủ lại xảy ra náo loạn, bọn hạ nhân đều chạy về một phía.
Giữa trời chiều yên tĩnh, đột nhiên có ồn ào, âm thanh ồn ào kia đặc biệt tập trung tại một chỗ, sau đó Cầu Mộ Quân nghe được một câu: Có người rơi xuống nước.
Nhớ tới bóng dáng Tiểu Nhụy vừa rồi, trong lòng đột nhiên có cảm giác không tốt, Cầu Mộ Quân cũng đi theo bọn hạ nhân chạy đến một góc vườn.
Thấy hành lang dài phía trước, thấy mọi người trên hành lang dài đều đi xuống xem, sau đó nàng cùng vài hạ nhân khác chạy tới bên cạnh ao, thấy một khoảng máu từ đáy nước đang lan ra.
Trong lòng đột nhiên đau đớn, nàng đã quên hét lên.
Thủ vệ Đoàn phủ đã có người nhảy xuống nước, nhanh chóng bơi tới nơi máu loãng đang không ngừng dâng lên, vớt người lên. Cầu Mộ Quân nhìn rõ ràng, đúng là Tiểu Nhụy.
Đột nhiên nàng cảm thấy muốn ngất, Cầu Mộ Quân chống lên thân cây bên cạnh, ngơ ngác nhìn thủ vệ nâng Tiểu Nhụy lên bờ.
Quản gia chạy đến, hạ nhân kéo Tiểu Nhụy lên dò xét hơi thở của nàng, nhìn về phía Cầu Mộ Quân nói: “Phu nhân, đã tắt thở rồi."
Cầu Mộ Quân buông thân cây ra, chậm rãi đi lên phía trước, từ từ quỳ xuống trước mặt nàng, đưa tay đặt ở dưới mũi nàng. Mặt trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, bộ dáng thanh thuần trẻ trung.
Tay Cầu Mộ Quân hơi hơi phát run, rụt tay lại, nhìn Tiểu Nhụy nói:“Quản gia, có thể mượn ngài hai người giúp ta đưa nàng đến Cầu phủ không?"
Quản gia nói:“Đây là đương nhiên." Quản gia quay đầu chỉ vào hai nam phó nói:“Các ngươi phụ trách đem di thể Tiểu Nhụy cô nương cùng phu nhân bình an đến Cầu phủ."
Hạ nhân nghe xong phân phó, lập tức lấy ván cửa cùng vải trắng, nâng Tiểu Nhụy lên ván cửa.
Cầu Mộ Quân đứng lên nói:“Cám ơn quản gia, còn có...... Quản gia sau này nếu thấy ta, gọi ta Cầu tiểu thư đi." Nói xong, nàng nhìn Tiểu Nhụy bị nâng trên ván cửa, xoay người đi ra cửa trước.
Tiểu Nhụy đã chết...... đã chết...... là tự sát, lại cố ý chọn nơi nàng từng ngã xuống.
Vì sao? Vì sao nàng lại tự sát?
Bởi vì mình bị bỏ? Cái đó có liên quan đến nàng sao?
Trời dần vào đêm, dường như ngay cả tiếng dế kêu đều trở nên thê lương, gió trở nên lạnh lẽo thấu xương.
Hai hạ nhân nâng thi thể Tiểu Nhụy phủ vải trắng đi phía trước, Cầu Mộ Quân theo ở phía sau.
Tất cả là mơ sao?
Ban ngày, nàng còn cùng Đoàn Chính Trung đi xem ngựa, còn cùng Công chúa Sanh Dung chơi đùa, Tiểu Nhụy còn vui vẻ, nhưng mặt trời vừa lặn, nàng nhận được tờ hưu thư, cùng người nàng từng tưởng sẽ ở cạnh cả đời trở thành người lạ, tận mắt nhìn người ta vớt thi thể nha hoàn đã cùng nàng làm bạn năm năm.
Nàng thất thần đi trên đường, rõ ràng là về nhà mình lại như không nhận ra đường, chỉ biết đi theo người phía trước. Giữa hai nam nhân đi trước lộ ra tấm ván gỗ, lộ ra tấm vải trắng, cùng khuôn mặt mười tám tuổi trắng bệch mà nàng không dám nhìn.
Đến Cầu phủ trời đã tối rồi, hạ nhân canh cửa mở cửa, nhìn thấy tình hình bên ngoài, ngây người một lúc mới mở cửa, lại lập tức xoay người gọi Cầu Vĩ, Cầu phu nhân tới.
Dù Cầu Vĩ nhân từ, cũng sẽ không đem thi thể nha hoàn vào quý phủ của mình, chỉ cho người đi suốt đêm đưa Tiểu Nhụy về nhà.
Cầu Mộ Quân nhìn người đi xa, trong lòng đau nhức như muốn nát ra.
So với Tiểu Nhụy, mệnh của nàng thật sự vẫn tốt hơn nhiều.
Đi vào trong nhà, nhìn ánh mắt cha mẹ thân thiết hỏi han, Cầu Mộ Quân lấy hưu thư trên người ra.
“Lý do thực sự hắn bỏ con là gì?" Cầu Vĩ vừa thấy liền biết có ẩn tình, lập tức hỏi. Cầu phu nhân cũng vội cho hạ nhân lui ra, đóng cửa lại.
Cầu Mộ Quân nói:“Bởi vì lúc trước, con bị người hạ dược, sau đó...... Sau đó...... Bị người...... Hắn biết con thất thân, liền bỏ con." Nàng cúi đầu, ôm chặt hai tay, nhất thời nói không ra lời.
Cầu phu nhân lập tức kinh hãi, bi thống nói:“Tại sao có thể như vậy! Tại sao có thể như vậy!" Bà dùng sức lắc lắc Cầu Mộ Quân, kích động hỏi nói:“Sao lại thế này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì......"
Cầu Mộ Quân cúi đầu, không nói lời nào.
“Mệnh con ta sao lại khổ như vậy!" Cầu phu nhân nói xong liền khóc rống lên.
Cầu Vĩ từ từ nhắm hai mắt yên lặng hơn nửa ngày, mới mở miệng nói:“Mộ Quân, không phải sợ, nói cho cha rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, người kia là ai?"
Cầu Mộ Quân lắc đầu, nói:“Không biết, lúc ấy người nọ che mặt, mặc đồ đen, hơn nữa...... Hơn nữa thần trí con cũng không rõ...... Cái gì cũng không rõ......"
Cầu Mộ Quân cắn chặt môi không nhắc lại, Cầu Vĩ cúi đầu yên lặng, Cầu phu nhân vẫn khóc lớn.
Cuối cùng, Cầu Vĩ nói:“Như vậy cũng tốt, cách xa Đoàn phủ cũng tốt." Sau đó hắn vỗ vỗ lưng Cầu phu nhân nói:“Nàng không phải thường nhớ Mộ Quân sao, bây giờ con gái đã trở lại nàng nên vui vẻ mới phải. Nếu thấy có người vừa ý thì hứa hôn cho con, nếu không có, cũng không sao. Dù sao chúng ta không có con trai, có con gái bên người, người một nhà hoà thuận vui vẻ, vậy cũng tốt."
Cầu phu nhân còn khóc, Cầu Mộ Quân cũng ngẩng đầu lên nói:“Mẹ, cha nói rất đúng, con gái không đau lòng chút nào. Dù sao ở Đoàn phủ cũng bị tra tấn, cả ngày muốn về nhà. Nhưng con gái đã khiến mọi người lo lắng rồi."
Lúc này Cầu phu nhân rốt cục nói chuyện: “Nói bậy, con làm sao có thể khiến mẹ phiền, con vĩnh viễn đều là con gái bảo bối của mẹ!"
Cầu Mộ Quân cười, nước mắt rơi xuống, nằm vào trong lòng Cầu phu nhân.
Ngày hôm sau, nàng đến nhà Tiểu Nhụy. Là một cái phòng nhỏ, nhà chỉ có bốn bức tường, kỳ lạ là hạ nhân nói gần đây nhà này không có người, đến hôm nay cũng không thấy có người.
Cầu Mộ Quân nhìn nồi và bếp, nơi này dường như đã mấy ngày không có người ở rồi.
Vậy muội muội của Tiểu Nhụy đâu?
Hỏi hàng xóm bốn phía, đều nói không biết. Tiểu Nhụy đã chết, muội muội Tiểu Nhụy một lòng nhớ thương cũng không thấy. Vì sao? Tiểu Nhụy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Không có thân nhân, lại đang là mùa hè nên Cầu Mộ Quân đành phải đốt cho nàng chút tiền giấy, quần áo, mời người làm lễ cúng bái, sau đó hạ táng nàng, đến buổi chiều mới hoàn thành.
Khi xuống núi, đột nhiên một lá mảnh trúc bị tước làm hai rơi xuống trên người nàng.
Cầu Mộ Quân nhặt lá trúc kia lên, lập tức nhớ tới một người.
Cố Dật Lâu!
Cầu Mộ Quân nhìn bốn phía, quả nhiên thấy được cách đó không xa có một rừng cây nhỏ, bên cạnh mọc mấy cây trúc.
Đứng tại chỗ do dự trong chốc lát, chung quy Cầu Mộ Quân vẫn muốn gặp hắn, nên nói với nha hoàn hạ nhân phía sau:“Các ngươi ở nơi này chờ, ta đến bên kia một chút." Nói xong, liền đi đến bên rừng cây nhỏ.
Vòng qua một khúc quanh, Cầu Mộ Quân thấy Cố Dật Lâu mặc một bộ đồ màu đen.
Hắn còn sống. Nhưng khuôn mặt lại tiều tụy hơn một chút, tinh thần cũng có chút suy sút.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Cố Dật Lâu nói:“Mộ Quân, nàng có muốn cùng ta rời đi không?"
Cầu Mộ Quân nhìn hắn, nghi hoặc nói:“Đi nơi nào?"
“Đi xa khỏi nơi thị phi này, đến nơi không ai có thể tìm được chúng ta, đến nơi chỉ có hai chúng ta, được không?" Hắn nói.
“Ngươi......" Cầu Mộ Quân không thể tưởng tượng nổi sao hắn đột nhiên lại nói như vậy.
“Mộ Quân......" Thấy nàng thật lâu không nói lời nào, hắn vội vàng tiến lên phía trước vài bước.
“Cố công tử, ta......" Trong lòng Cầu Mộ Quân đau xót, gian nan nói:“Thực xin lỗi, ta...... Ta đã quyết định ở bên cạnh cha mẹ ta cùng bọn họ cả đời."
“Không!" Cố Dật Lâu quá sợ hãi, lập tức nói:“Nàng không thể, bọn họ...... Bọn họ không cần nàng, nàng nên vì cuộc sống của chính mình!" Hắn nói xong, giữ cánh tay nàng lại.
Tiểu Nhụy nhẹ giọng nói:“Tiểu thư, em không sao."
Cầu Mộ Quân hỏi:“Cũng không cầm theo cái gì nữa sao?"
Tiểu Nhụy lắc đầu.
Cầu Mộ Quân gật đầu nói:“Vậy cũng tốt, dù sao trở về nhà cũng không thiếu cái gì." Nói xong liền đi ra ngoài.
Bên ngoài đã hoàn toàn tối đen không còn thấy chút ánh mặt trời, vườn hoa vẫn yên lặng mở ra, bọn hạ nhân vẫn lui tới lui đi như thường lệ vội vàng làm chuyện của mình. Cảnh tượng này nàng quen thuộc như vậy, nàng từng cảm thấy nơi này chính là nhà của nàng, nhưng bây giờ nàng mới biết được nàng chưa từng thuộc về nơi đây, mà nơi này cũng vẫn chưa từng thực sự có nàng.
Lúc sắp đến cửa, Tiểu Nhụy đột nhiên nói:“Tiểu thư, em để quên đồ người ở đây chờ em một chút, em quay về lấy."
Cầu Mộ Quân gật đầu, nàng liền xoay người đi, giữa trời chiều, bóng lưng có vẻ thật thê lương. Cầu Mộ Quân đứng ở cửa, nhìn cửa lớn phía trước đã vì nàng mà mở ra, không biết là cảm giác gì. Đi ra khỏi cửa này, tất cả đều chấm dứt sao? Tất cả, có khả năng trở lại như trước sao? Nàng vẫn là Cầu Mộ Quân trước đây, thế giới vẫn như trước kia sao?
Đoàn Chính Trung chỉ là một người khách qua đường trong sinh mệnh của nàng, hai tháng mười tám ngày so với cả đời vài thập niên, quả thật không là gì.
Nàng đứng ở cửa hồi lâu, Tiểu Nhụy lại chậm chạp không đến. Đang lúc nàng nghĩ có nên trở về tìm nàng hay không, trong Đoàn phủ lại xảy ra náo loạn, bọn hạ nhân đều chạy về một phía.
Giữa trời chiều yên tĩnh, đột nhiên có ồn ào, âm thanh ồn ào kia đặc biệt tập trung tại một chỗ, sau đó Cầu Mộ Quân nghe được một câu: Có người rơi xuống nước.
Nhớ tới bóng dáng Tiểu Nhụy vừa rồi, trong lòng đột nhiên có cảm giác không tốt, Cầu Mộ Quân cũng đi theo bọn hạ nhân chạy đến một góc vườn.
Thấy hành lang dài phía trước, thấy mọi người trên hành lang dài đều đi xuống xem, sau đó nàng cùng vài hạ nhân khác chạy tới bên cạnh ao, thấy một khoảng máu từ đáy nước đang lan ra.
Trong lòng đột nhiên đau đớn, nàng đã quên hét lên.
Thủ vệ Đoàn phủ đã có người nhảy xuống nước, nhanh chóng bơi tới nơi máu loãng đang không ngừng dâng lên, vớt người lên. Cầu Mộ Quân nhìn rõ ràng, đúng là Tiểu Nhụy.
Đột nhiên nàng cảm thấy muốn ngất, Cầu Mộ Quân chống lên thân cây bên cạnh, ngơ ngác nhìn thủ vệ nâng Tiểu Nhụy lên bờ.
Quản gia chạy đến, hạ nhân kéo Tiểu Nhụy lên dò xét hơi thở của nàng, nhìn về phía Cầu Mộ Quân nói: “Phu nhân, đã tắt thở rồi."
Cầu Mộ Quân buông thân cây ra, chậm rãi đi lên phía trước, từ từ quỳ xuống trước mặt nàng, đưa tay đặt ở dưới mũi nàng. Mặt trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, bộ dáng thanh thuần trẻ trung.
Tay Cầu Mộ Quân hơi hơi phát run, rụt tay lại, nhìn Tiểu Nhụy nói:“Quản gia, có thể mượn ngài hai người giúp ta đưa nàng đến Cầu phủ không?"
Quản gia nói:“Đây là đương nhiên." Quản gia quay đầu chỉ vào hai nam phó nói:“Các ngươi phụ trách đem di thể Tiểu Nhụy cô nương cùng phu nhân bình an đến Cầu phủ."
Hạ nhân nghe xong phân phó, lập tức lấy ván cửa cùng vải trắng, nâng Tiểu Nhụy lên ván cửa.
Cầu Mộ Quân đứng lên nói:“Cám ơn quản gia, còn có...... Quản gia sau này nếu thấy ta, gọi ta Cầu tiểu thư đi." Nói xong, nàng nhìn Tiểu Nhụy bị nâng trên ván cửa, xoay người đi ra cửa trước.
Tiểu Nhụy đã chết...... đã chết...... là tự sát, lại cố ý chọn nơi nàng từng ngã xuống.
Vì sao? Vì sao nàng lại tự sát?
Bởi vì mình bị bỏ? Cái đó có liên quan đến nàng sao?
Trời dần vào đêm, dường như ngay cả tiếng dế kêu đều trở nên thê lương, gió trở nên lạnh lẽo thấu xương.
Hai hạ nhân nâng thi thể Tiểu Nhụy phủ vải trắng đi phía trước, Cầu Mộ Quân theo ở phía sau.
Tất cả là mơ sao?
Ban ngày, nàng còn cùng Đoàn Chính Trung đi xem ngựa, còn cùng Công chúa Sanh Dung chơi đùa, Tiểu Nhụy còn vui vẻ, nhưng mặt trời vừa lặn, nàng nhận được tờ hưu thư, cùng người nàng từng tưởng sẽ ở cạnh cả đời trở thành người lạ, tận mắt nhìn người ta vớt thi thể nha hoàn đã cùng nàng làm bạn năm năm.
Nàng thất thần đi trên đường, rõ ràng là về nhà mình lại như không nhận ra đường, chỉ biết đi theo người phía trước. Giữa hai nam nhân đi trước lộ ra tấm ván gỗ, lộ ra tấm vải trắng, cùng khuôn mặt mười tám tuổi trắng bệch mà nàng không dám nhìn.
Đến Cầu phủ trời đã tối rồi, hạ nhân canh cửa mở cửa, nhìn thấy tình hình bên ngoài, ngây người một lúc mới mở cửa, lại lập tức xoay người gọi Cầu Vĩ, Cầu phu nhân tới.
Dù Cầu Vĩ nhân từ, cũng sẽ không đem thi thể nha hoàn vào quý phủ của mình, chỉ cho người đi suốt đêm đưa Tiểu Nhụy về nhà.
Cầu Mộ Quân nhìn người đi xa, trong lòng đau nhức như muốn nát ra.
So với Tiểu Nhụy, mệnh của nàng thật sự vẫn tốt hơn nhiều.
Đi vào trong nhà, nhìn ánh mắt cha mẹ thân thiết hỏi han, Cầu Mộ Quân lấy hưu thư trên người ra.
“Lý do thực sự hắn bỏ con là gì?" Cầu Vĩ vừa thấy liền biết có ẩn tình, lập tức hỏi. Cầu phu nhân cũng vội cho hạ nhân lui ra, đóng cửa lại.
Cầu Mộ Quân nói:“Bởi vì lúc trước, con bị người hạ dược, sau đó...... Sau đó...... Bị người...... Hắn biết con thất thân, liền bỏ con." Nàng cúi đầu, ôm chặt hai tay, nhất thời nói không ra lời.
Cầu phu nhân lập tức kinh hãi, bi thống nói:“Tại sao có thể như vậy! Tại sao có thể như vậy!" Bà dùng sức lắc lắc Cầu Mộ Quân, kích động hỏi nói:“Sao lại thế này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì......"
Cầu Mộ Quân cúi đầu, không nói lời nào.
“Mệnh con ta sao lại khổ như vậy!" Cầu phu nhân nói xong liền khóc rống lên.
Cầu Vĩ từ từ nhắm hai mắt yên lặng hơn nửa ngày, mới mở miệng nói:“Mộ Quân, không phải sợ, nói cho cha rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, người kia là ai?"
Cầu Mộ Quân lắc đầu, nói:“Không biết, lúc ấy người nọ che mặt, mặc đồ đen, hơn nữa...... Hơn nữa thần trí con cũng không rõ...... Cái gì cũng không rõ......"
Cầu Mộ Quân cắn chặt môi không nhắc lại, Cầu Vĩ cúi đầu yên lặng, Cầu phu nhân vẫn khóc lớn.
Cuối cùng, Cầu Vĩ nói:“Như vậy cũng tốt, cách xa Đoàn phủ cũng tốt." Sau đó hắn vỗ vỗ lưng Cầu phu nhân nói:“Nàng không phải thường nhớ Mộ Quân sao, bây giờ con gái đã trở lại nàng nên vui vẻ mới phải. Nếu thấy có người vừa ý thì hứa hôn cho con, nếu không có, cũng không sao. Dù sao chúng ta không có con trai, có con gái bên người, người một nhà hoà thuận vui vẻ, vậy cũng tốt."
Cầu phu nhân còn khóc, Cầu Mộ Quân cũng ngẩng đầu lên nói:“Mẹ, cha nói rất đúng, con gái không đau lòng chút nào. Dù sao ở Đoàn phủ cũng bị tra tấn, cả ngày muốn về nhà. Nhưng con gái đã khiến mọi người lo lắng rồi."
Lúc này Cầu phu nhân rốt cục nói chuyện: “Nói bậy, con làm sao có thể khiến mẹ phiền, con vĩnh viễn đều là con gái bảo bối của mẹ!"
Cầu Mộ Quân cười, nước mắt rơi xuống, nằm vào trong lòng Cầu phu nhân.
Ngày hôm sau, nàng đến nhà Tiểu Nhụy. Là một cái phòng nhỏ, nhà chỉ có bốn bức tường, kỳ lạ là hạ nhân nói gần đây nhà này không có người, đến hôm nay cũng không thấy có người.
Cầu Mộ Quân nhìn nồi và bếp, nơi này dường như đã mấy ngày không có người ở rồi.
Vậy muội muội của Tiểu Nhụy đâu?
Hỏi hàng xóm bốn phía, đều nói không biết. Tiểu Nhụy đã chết, muội muội Tiểu Nhụy một lòng nhớ thương cũng không thấy. Vì sao? Tiểu Nhụy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Không có thân nhân, lại đang là mùa hè nên Cầu Mộ Quân đành phải đốt cho nàng chút tiền giấy, quần áo, mời người làm lễ cúng bái, sau đó hạ táng nàng, đến buổi chiều mới hoàn thành.
Khi xuống núi, đột nhiên một lá mảnh trúc bị tước làm hai rơi xuống trên người nàng.
Cầu Mộ Quân nhặt lá trúc kia lên, lập tức nhớ tới một người.
Cố Dật Lâu!
Cầu Mộ Quân nhìn bốn phía, quả nhiên thấy được cách đó không xa có một rừng cây nhỏ, bên cạnh mọc mấy cây trúc.
Đứng tại chỗ do dự trong chốc lát, chung quy Cầu Mộ Quân vẫn muốn gặp hắn, nên nói với nha hoàn hạ nhân phía sau:“Các ngươi ở nơi này chờ, ta đến bên kia một chút." Nói xong, liền đi đến bên rừng cây nhỏ.
Vòng qua một khúc quanh, Cầu Mộ Quân thấy Cố Dật Lâu mặc một bộ đồ màu đen.
Hắn còn sống. Nhưng khuôn mặt lại tiều tụy hơn một chút, tinh thần cũng có chút suy sút.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Cố Dật Lâu nói:“Mộ Quân, nàng có muốn cùng ta rời đi không?"
Cầu Mộ Quân nhìn hắn, nghi hoặc nói:“Đi nơi nào?"
“Đi xa khỏi nơi thị phi này, đến nơi không ai có thể tìm được chúng ta, đến nơi chỉ có hai chúng ta, được không?" Hắn nói.
“Ngươi......" Cầu Mộ Quân không thể tưởng tượng nổi sao hắn đột nhiên lại nói như vậy.
“Mộ Quân......" Thấy nàng thật lâu không nói lời nào, hắn vội vàng tiến lên phía trước vài bước.
“Cố công tử, ta......" Trong lòng Cầu Mộ Quân đau xót, gian nan nói:“Thực xin lỗi, ta...... Ta đã quyết định ở bên cạnh cha mẹ ta cùng bọn họ cả đời."
“Không!" Cố Dật Lâu quá sợ hãi, lập tức nói:“Nàng không thể, bọn họ...... Bọn họ không cần nàng, nàng nên vì cuộc sống của chính mình!" Hắn nói xong, giữ cánh tay nàng lại.
Tác giả :
Thanh Đình