Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 80

Bởi vì thời gian đi làm của Đường Mộ không có quy luật, Thẩm Lãng lại nghỉ ngơi ở nhà, phần lớn thời gian bọn hắn đều là ở lại trong đại viện, đọc sách, lên mạng, bồi bà nội tình trạng thân thể ngày càng suy yếu, hoặc vùi ở trên ghế trong sân ngủ.
Ngày chậm rãi trôi qua, Đường Mộ ở trong đây không có cảm giác bi thương khi tử vong tới gần, có chính là không khí gia đình vui sướng hài hòa.
Hắn đại khái có thể hiểu thái độ của người Thẩm gia đối với sinh tử, tính cách phóng khoáng, khiến bọn họ không hề câu nệ vui buồn vì sinh tử, có một ngày thì qua một ngày.
Người trong nhà nên đi làm thì đi làm, nên đi chơi thì tiếp tục đi, nên điên tiếp tục điên. Lão nhị lão tam Thẩm gia vẫn còn ở lại trú địa của mình, lão thất còn tiến tu ở nước ngoài...
Đặc biệt là Thẩm lão gia tử, mỗi ngày nên làm gì thì làm đó, đánh cờ chơi chim, thỉnh thoảng cùng với bạn già ở trong viện nói chuyện bọn họ từng trải qua trước kia, kể chuyện hài tử của bọn họ lúc còn nhỏ đã làm ra những chuyện hư hỏng gì, kể những chuyện thú vị của tôn tử bọn họ lúc còn nhỏ, thản nhiên như vậy tiếp nhận phân ly sắp đến gần, sinh tử phân ly…
“Sáng nay bác sĩ sẽ đến phải không?" Sáng sớm, Thẩm Lãng lặng lẽ thức dậy một lần, xuống lầu thăm bà nội, thuận tiện lấy bữa sáng cho tổ tông của y.
“Đừng tới, đêm hôm qua, bà nội một đêm không ngủ, trời vừa sáng mới ngủ. Ông nội nói trước tiên để cho bà nội tỉnh ngủ hãy nói sau." Thẩm Lãng nhìn bảo bối mắt mông lung nằm trên giường ngủ, cúi người cho hắn một cái hôn chào buổi sáng không tính là ôn hòa.
Đường Mộ bị hôn đến đầu óc choáng váng, ba chân bốn cẳng đẩy ra nam nhân cúi người xuống: “Lại một đêm không ngủ?"
“Ân, hiện tượng bình thường, tế bào ung thư khuếch tán, đau đớn tăng lên buổi tối càng khó chịu." Sau khi về đại viện, cảm xúc của Thẩm Lãng tốt hơn, có lẽ là không khí trong nhà cuốn hút y, y không hề khổ sở như vậy.
“Vậy thuốc giảm đau không có hiệu quả sao? Hỗn đản, đừng nháo được không?!" Muốn hảo hảo nói chuyện, nhưng mà hỗn đản tay chân nhanh hết sức kia sáng sớm liền phát-tình!
Ngay khi nói lời này, áo choàng tắm trên người hắn đã bị lột ra ném xuống dưới giường.
“Không việc gì, em nói anh làm. Liều thuốc giảm đau đã đủ cao, hiện tại tác dụng phụ của thuốc giảm đau càng ngày càng nặng, không thể dùng quá mức!"
Thẩm Lãng đem người dưới thân lột sạch, cũng đem chính mình lột sạch sẽ, thẳng thắn nhìn nhau, hai tay thuần thục ở trên thân thể y yêu thích khắp nơi châm lửa.
“Dừng lại! Không làm!" Đường Mộ chống đẩy, sáng sớm thể lực người này hắn thực sự tiêu hao không nổi. Hắn không có hứng thú sáng sớm tìm ngược.
“Tổ tông a! Ngày nghỉ của anh sắp hết rồi, anh còn có thời gian mấy ngày là sẽ về quân đội, càng ngày càng bận rộn, cũng không thể bồi em giống như vậy, cho anh làm đi! Anh vừa bận việc đại khái vài ngày cũng không thể dính ở nhà, càng không thể tùy thời tùy chỗ ở bên cạnh em giống như vậy, anh sẽ phát điên đó! Em nhẫn tâm sao?" Thẩm Lãng đáng thương hề hề ngẩng đầu nhìn Đường Mộ.
“Tôi vì cái gì không nhẫn tâm? Anh trở về quân đội của anh, tôi sống cuộc sống của tôi, cái này có gì không nhẫn tâm?"
Đường Mộ không quan tâm nam nhân này dùng chính sách ai binh! Hắn biết vừa thả lỏng thì hôm nay đôi chân này nhuyễn một ngày!
“A! Tổ tông, em sao lại như vậy a? Chúng ta vẫn còn tân hôn a! Em sao lại đối xử với anh như vậy?"
Thẩm Lãng vừa nghe thật sự đáng thương muốn khóc. Tiểu tổ tông không có lương tâm này a! Bọn họ chính là đang tân hôn a! Bây giờ không phải nên là thời gian ngọt ngọt ngào ngào sao? Vì sao cái người này một chút cảm giác cũng không có?
“Tôi đối với anh thế nào?! Chính anh ngẫm lại, anh đối với chuyện này trình độ ham thích cao bao nhiêu? Anh còn có lý hay không?"
Nói đến cái này, Đường Mộ một chút nữa đã lửa cháy lên xà nhà. Cái tên hỗn đản dùng nửa thân dưới để tự hỏi này! Nhu cầu lớn dọa người, yêu cầu vô độ đến nỗi làm cho hắn chống đỡ không được! Bây giờ còn dám nói?!
“Tổ tông a! Anh yêu em mới có thể điên cuồng như vậy mà muốn em, muốn ôm em! Em không thể ngăn chặn chuyện này, biết không?"
Thẩm Lãng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ phản bác. Đối với vợ mình có dục-vọng đó là chuyện hết sức bình thường, nếu như không có dục-vọng vậy mới cần phải kiểm điểm!
“Cút! Vậy anh đến thử xem, lão tử mỗi ngày làm anh như vậy, xem anh có chịu nỗi hay không?" Đường Mộ cười lạnh.
“Ha ha, tổ tông, thể lực của em không tốt hơn anh, mỗi ngày làm như vậy chịu không nỗi cũng là em." Người không biết xấu hổ không cần da mặt, cũng không biết cái gì gọi là thu liễm.
“Vậy anh lăn đi ngay, lão tử không, có, hứng, thú!" Đường Mộ đẩy y ra xoay người nằm ở một bên. Hắn kết hôn cũng không phải là vì lên-giường! Cứ như vậy sống cả đời, vậy lấy dao làm thịt hắn còn nhanh hơn một chút!
Thẩm Lãng ở cùng Đường Mộ không tính là lâu, nhưng y biết đối phó bảo bối phu nhân này của y, sẽ không biết xấu hổ không cần da tiến lên cọ. Bằng không người kia sẽ không tự mình gật đầu! Chuyện gì cũng phải chính mình chiếm thế chủ động mới có ngon ngọt!
“Không lăn đi! Tổ tông, em là tâm can của anh, anh chỉ lăn ở bên cạnh em! Bảo bối a, anh đây trở về quân đội thật sự sẽ bận đến nỗi chân không chạm đất, có lẽ mười ngày nửa tháng cũng không thể ôm em, tội nghiệp anh một chút đi! Như vậy sẽ muốn mạng của anh đó, hiện tại để cho anh hảo hảo ôm em một cái đi!"
Thẩm Lãng dựa vào tiến lên đem tiểu tổ tông quay lưng về y ôm vào trong lòng, cọ cọ đầu vai hắn, mang theo ý tứ hàm xúc khẩn cầu.
Lửa nóng chắn ở sau lưng làm cho Đường Mộ khống chế không được run rẩy, thân thể trong nháy mắt nổi lên cảm giác
Nếu Thẩm Lãng là cường ngạnh đến, vậy hắn nhất định có thể thủ vững trận địa, nhưng mà, nam nhân này ở đây cũng xem như một củ hành tây, dùng tư thái khẩn cầu muốn yêu cầu người, hắn liền quăng mũ cởi giáp. Ai có thể chống đỡ được một nam nhân năn nỉ đâu? Được người yêu tôn trọng, làm cho Đường Mộ quân lính tan rã! Thẩm Lãng chính là chắc chắn tính tình hắn ăn mềm không ăn cứng, nhưng mà nam nhân tài cán như vậy vì một người mà buông thân phận, ai có thể không chịu chứ?
Cho dù biết lúc này mềm lòng, mình cũng sẽ bị ăn xương cốt cũng không còn, cũng cam tâm tình nguyện chịu.
“Một lần." Đường Mộ bất đắc dĩ than nhẹ.
“Hai lần đi? Anh sẽ nhẹ nhàng, sẽ không làm em bị thương." Thẩm Lãng cảm thấy một lần thì không đủ nhét khẽ răng, vội vàng nói điều kiện.
“CMN! Anh rốt cuộc có làm hay không?! Cứ một lần, không làm thì thôi!" Người kia càng ngày càng thiếu đánh! Đáp ứng rồi còn muốn nói điều kiện?! Nằm mơ!
“Làm! Làm! Tổ tông! Đừng tức giận, thì một lần, liền một lần…"
“…"

“Đừng đẩy! Tam ca anh đừng đẩy a! Đừng đẩy!"
“Vậy em ngồi yên đừng nhúc nhích a!"
“Các anh nói nhỏ thôi! Đừng lớn tiếng như vậy được không?"
“Đúng vậy, đừng ồn!" Sáng sớm ngoài cửa phòng của Thẩm Lãng và Đường Mộ đã nằm úp sấp một đám người.
Về phần làm cái gì? Đương nhiên là nghe trộm!
Thẩm Lăng Nhi sáng sớm thức dậy lúc đi ngang qua cửa phòng này, trong lúc vô tình nghe được ‘đại tẩu’ nói “Dừng tay! Không làm!" Tiểu nha đầu ý đồ xấu liền ghé vào cạnh cửa nghe, Thẩm Mặc thấy tiểu muội nằm úp sấp cạnh cửa cũng không nhịn được tò mò gia nhập, kết quả nghe được động tĩnh bên trong thì chân mọc rễ. Sau đó có hai tấm gương này, Thẩm Thành rời giường khi đi qua cũng vô đây đi theo giúp vui, ngay cả Thẩm Tiêu cũng kiềm chế không được tò mò chuyện trong phòng của lão đại! Không có biện pháp, đối với đồng tính luyến ái loại này lòng hiếu kỳ của bọn họ có điểm lớn, đều là nam, làm chuyện yêu rốt cuộc là chuyện thế nào đây? Cho dù biết trình tự đại khái, nhưng mà chung quy muốn kiến thức một chút! Không thấy được nghe một chút cũng có thể!
“Nếu đại ca biết chúng ta nghe trộm có thể lột da chúng ta hay không?" Thẩm Thành vừa mới gia nhập, đừng thấy hắn lưu luyến quán bar họp đêm, nhưng đối với chuyện đồng tính luyến ái, hắn thật đúng là không biết. Nếu trong nhà có sẵn người mẫu, hiểu biết một chút cũng không sai.
“Em ngốc hả? Loại sự tình này làm sao có thể để cho bọn họ biết?"
Thẩm Mặc gõ gõ đầu Thẩm Thành, thật muốn đem cái đầu đất này cho một cái mông ngồi lên! Chuyện này nói còn có đường sống? Dùng ngón chân để nghĩ cũng biết hậu quả gì! Còn dám để cho bọn hắn biết, chán sống rồi đi!
“Lão tứ, em còn chưa tỉnh ngủ đi?" Thẩm Tiêu khinh bỉ nhìn đầu đất này nhà mình.
“Đừng ồn –" Thẩm Lăng Nhi chỉa chỉa cửa, bảo bọn họ im miệng.
Tất cả mọi người ngậm miệng, nghe bên trong cửa truyền ra tiếng vang mỏng manh.
“Nhẹ — Nhẹ một chút… Ân, ân…"
Thanh âm của Đường Mộ cách ván cửa mềm yếu truyền tới, nghe được người ngoài cửa trực tiếp nuốt nước miếng. Ông trời, thanh âm này đủ khiến người ta phun máu mũi a! Nhìn không ra ‘đại tẩu’ lạnh lùng thản nhiên cũng sẽ có thanh âm như vậy a?!
“Tổ tông, đau không?" Đây là thanh âm của lão đại bọn họ, ôn nhu, cảm tính, nghe được lông tơ da gà toàn thân bọn họ cùng dựng lên.
Đây là thiếu tướng uy vũ kia của bọn họ sao?! Ông trời, nam nhân có phải khi ở cùng vợ gì kia gì kia thanh âm đều cảm tính như vậy hay không a?!
“Không, không đau — Một chút… Sâu… Quá…" Thanh âm cách vách cửa không phải quá rõ ràng, nhưng đây cũng đã đủ làm cho một đám người ngồi góc tường nghe trộm hiểu bên trong đang trình diễn cái tiết mục gì.
“Thẩm Lăng Nhi! Em có thể đi rồi!" Thẩm Mặc nghe được bên tai đều đỏ, cúi đầu vừa thấy, tiểu nha đầu vừa mới trưởng thành này vẫn còn nghe được hứng thú chảy nước miếng, lập tức đuổi người!
Thẩm Lăng Nhi bất mãn liếc ca ca một cái, cô nghe được rất là hăng say đấy!
Mấy nam nhân của Thẩm gia lúc này mới phát hiện trong phòng đang trình diễn hình ảnh cấm trẻ em dưới 18, nhưng mà nha đầu kia cư nhiên còn ở nơi này nghe thật hăng say!
Vì thế vì suy nghĩ cho tương lai của con em Thẩm gia, kéo cô rời khỏi trước cửa phòng của lão đại!
“Các anh làm gì nha! Em vẫn chưa nghe xong đâu!"
Bị ba ca ca kẹp đi, kéo xuống lầu, Thẩm Lăng Nhi còn đè thấp giọng kháng nghị!
“Câm miệng! Đây không phải là chuyện con nít nên nghe!
Há chỉ là con nít! Những người trưởng thành như bọn họ cũng không dám tiếp tục nghe nữa! Sáng sớm chịu kích thích như vậy, chính là tìm ngược! Bọn họ còn là đàn ông độc thân a! Không thể đi tìm kích thích như vậy, tay của mình có đôi khi không giải quyết được chuyện này.
“Em không phải con nít?! Em đã trưởng thành có được không! Em đã tròn mười tám tuổi, không phải là con nít!"
“Câm miệng! Nếu em không muốn đại ca biết ngày đó khi y cùng ‘đại tẩu’ ở ngoài cửa hôn môi, em cũng là người xem!" Thẩm Tiêu ngầm kê cho Thẩm Lăng Nhi một liều thuốc mạnh.
“Lục ca, không theo ngươi uy hiếp người như vậy!" Thẩm Lăng Nhi mặt một trận xanh một trận trắng! Nguyên lai ngày đó lục ca nhìn thấy! Đáng giận! Tên lưu manh này chỉ biết uy hiếp cô như vậy!
“Vậy nói cho đại ca, sáng nay cũng là em khởi đầu." Thẩm Mặc cũng không quên chặn họng tiểu muội!
“Tam ca?!" Thẩm Lăng Nhi quả thực không thể tin được, những nam nhân này của Thẩm gia đều là đức hạnh như vậy!
Thẩm Thành nhìn tiểu muội cười, không tính mở miệng! Có chút giáo huấn là đủ rồi, tiểu nha đầu này chính là loại người bưu hãn, có thể không chọc vào sẽ không chọc vào đi!
Bằng không chọc nóng nảy, con bé làm cho ngươi cá chết lưới rách, đem chuyện sáng nay nói toạc ra với đại ca, vậy ngượng ngùng, bọn họ có một người tính một người, cứ rửa sạch cổ chờ bị làm thịt đi!
“Em đi làm, hôm nay bận rộn, đi trước!"
“Đợi đã, lão lục, anh cũng đi, cho đi nhờ xe đi!" Trong nhà không không thể ở tiếp nữa, tránh trước đi!
“Anh cũng đi, xe của anh đi bảo dưỡng rồi, chờ đi cùng, dù sao cũng tiện đường." Ba nam nhân đều ăn ý cùng nhau rời đi.
“Nha đầu, em còn thất thần làm gì? Em nên đi học." Nhìn nha đầu kia không định động đậy, Thẩm Mặc khiêu khiêu mày bảo cô tự giác.
Thẩm Lăng Nhi liếc mấy nam nhân không phúc hậu này một cái: “Em biết rồi, em ở lại một lát cũng không thể được?"
“Chúng ta tiện đường, đi thôi! Nhân tiện em đi cùng!" Hừ, còn muốn đi nghe a? Không có cửa đâu!
“Không cần! Em không đi!"
“Không phải do em nói không! Lão tam, lôi đi!"
Sau đó Thẩm Lăng Nhi phá lệ ra cửa sớm, là bị mấy vị ca ca túm đi, để phòng ngừa cô lại đi nghe trộm!
Kia thuận đường nghe một chút thôi, không cần đi trêu chọc binh phỉ này so với lưu manh còn đáng sợ hơn của nhà bọn họ! Biết cái gì so với lưu manh có văn hóa còn đáng sợ hơn không? Chính là loại binh phỉ siêu cấp lưu manh có văn hóa lại hợp pháp này! Người như thế là không thể trêu chọc nhất! Thẩm gia bọn họ bất hạnh có một người như vậy!
“Những tiểu gia hỏa này như thế nào sáng nay lại đi sớm như vậy?" Thấy những người trước kia không ườn ra một chút tuyệt không ra cửa, sáng nay đều tích cực hăng hái, Tiêu Vũ khó hiểu mặt nhăn nhó.
“Hiếm thấy a!"
“Đúng vậy đây là thế nào?"
“Không có gì! Không có gì! Khó được  cần mẫn như vậy! Mặc kệ, mặc kệ!"
Mọi người Thẩm gia kinh ngạc không thôi, sáng nay chuyện bất thường như vậy rốt cuộc là làm sao vậy?
Mãi đến khi Tiêu Vũ đi lên lầu gọi các con ăn cơm, nghe được trong cửa phòng truyền ra âm thanh mới hiểu được sáng sớm nay những gia hỏa từ trên lầu đi xuống vì cái gì khác thường như vậy…

Tác giả : Quân Thái Bình
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại