Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà
Chương 62
Những người nói phải chiến đấu suốt đêm, tuân theo hào ngôn, thực sự hỗn chiến cả một đêm.
Thẩm Lãng thật sớm đã lên lầu đi ngủ.
Sáu giờ Thẩm Lãng đúng giờ mở mắt thức dậy, đồng hồ sinh lý của quân nhân so với đồng hồ báo thức gì đó đều chính xác hơn. Đứng ở trước gương, y cẩn thận cạo sạch sẽ râu mép, sửa sang đầu đinh ngắn ngủn, thấy được tinh thần của mình, y hài lòng đối với cái gương cười cười. Thật tốt! Y hôm nay kết hôn!
Mặc vào lễ phục đặc biệt từ Pháp, ổn định tinh thần, lại một lần nữa đứng trước gương xác nhận trang phục của mình, sau đó đi xuống lầu.
Thẩm Lãng mới vừa xuống lầu một cái đã nhìn thấy tối hôm qua những người đó ở chỗ này đấu, mùi thuốc lá tràn ngập toàn bộ đại sảnh.
“Các người còn muốn tiếp tục?"
“Không được! Mệt chết đi được! Đi về nhà tắm một cái chợp mắt một tiếng." Ôn Bạc Quân ném bài trong tay, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức tinh thần tỉnh táo. Huýt sáo một cái vang dội.
“Anh em! Cậu hôm nay thật là đẹp trai!" Hắn nhịn không được giơ ngón tay cái lên.
Những người khác vùi ở trên bài poker chăm chỉ làm việc cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cũng nhìn thẳng mắt.
“Đại ca?" Thẩm Lâm trợn mắt, y chịu đựng cả một đêm đã muốn ngủ rồi. Thế nhưng Ôn Bạc Quân huýt sáo làm cho y tỉnh táo lại. Giương mắt vừa nhìn, lập tức choáng váng. Ông trời ơi, đây là đại ca y nhìn mười mấy hai mươi năm sao?
Người này sao nhìn thế nào giống như nam siêu mẫu trên thảm đỏ quá vậy!!!
“Ta nói, cậu một thân trang phục này từ đâu tới?"
Trương Phong Nghi nhìn cũng không nhịn được trên chọc. Quen biết với người này hơn ba mươi năm, vẫn là lần đầu tiên phát hiện điều kiện ngoại hình của người này kinh người như vậy. Bình thường nhìn y mặc quân trang, cũng đã biết đó là một suất nam nhân, lúc thường phục, y đi ở trên đường cái tỷ số quay đầu lại cũng khá kinh người. Nhưng mà cũng không có kinh người như một thân tây trang chính thức này.
Lễ phục màu đen đem dáng người thon dài của y bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, cắt may vừa người đưa ra thân hình tinh kiền, kiểu dáng đơn giản đem khí phách nam nhân cả người y tiếp diễn. Chính là một thân lễ phục này, lại đem dã tính của y nội liễm, phóng ra ưu nhã mê người. Nam nhân như vậy càng giống như là siêu cấp siêu sao dưới ánh đèn, mà không phải quân nhân nghiêm túc thần thánh.
“Đặt ở Pháp."
“Thật là xa xỉ! Chỉ là kết hôn, lễ phục cư nhiên đặt riêng từ Pháp? Nói, tham ô bao nhiêu công quỹ? Lão tử đi ra tòa án quân sự tố giác!"
Lý Đặc cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người này bộ dáng như vậy, kết hôn thật sự có thể làm cho một nam nhân soái đến mức này? Vì sao lúc hắn kết hôn không có a?! Chẳng lẽ cùng đối tượng kết hôn có liên quan?
“Đây là ai vậy a?" Phía sau bỗng nhiên vang lên giọng điệu quái dị: “Sao nhìn thế nào không giống Thẩm đại quân trưởng nhà chúng ta nhỉ?"
“Thẩm Ly? Trở về lúc nào?" Lợi Quốc Đống nhìn thấy Thẩm Ly cô gái tóc dài xinh đẹp ưu nhã kia đứng ở sau lưng, con ngươi thiếu chút nữa rớt xuống.
“Tối hôm qua, hai tiếng trước khi các cậu trở về."
Cô gái tóc dài cuộn sóng màu đỏ rực, một bộ váy cắt may tinh xảo, phối hợp với giày màu nâu da bò, phối hợp với khuôn mặt trang điểm nhàn nhạt, đây là một cô gái có đủ mười phần mị lực! Đây chính là Thẩm Ly ba mươi tuổi vẫn chưa có đối tượng kết giao, lý tưởng kết hôn lệch lạc kia của Thẩm gia. Một cô gái xinh đẹp đem tự do tôn sùng làm lời răn của mình.
“Không cần đố kị với anh, đây là chuyện không có biện pháp thay đổi! Hôn này là anh kết chắc rồi! Em cứ chờ cả nhà vây đuổi chặn đường đi!" Thẩm Lãng xoay người nhìn Thẩm Ly ở phía sau, cười đến sấm nhân!
“Thẩm Lãng! Lão nương nguyền rủa anh vĩnh viễn bị áp, vĩnh viễn không trở mình được!" Trong nháy mắt, cô gái ưu nhã xinh đẹp này liền biến thân thành ác nữ hung ác. Cái gì ưu nhã, cái gì xinh đẹp có tu dưỡng, toàn bộ đều là lời vô ích.
“Phải không? Em làm sao biết anh là cái kia bị áp? Hơn nữa em từ nhỏ chuyện cấp thấp như vậy làm nhiều rồi, anh không thấy một chuyện thành công. Cho nên, em cứ nguyền đi! Anh không sợ." Bộ dáng của Thẩm Lãng đặc biệt thiếu đánh. Ít nhất Thẩm Ly hiện tại là loại cảm giác này.
“Lão nương khinh bỉ anh đến chết! Mẹ nó! Anh gấp làm gì? Sớm như vậy đã đem mình đưa vào nấm mồ hôn nhân? Làm cái gì? Sợ hắn chạy? Em cũng nghe nói Đường Mộ không phải là rất để tâm a!" Thẩm Ly lành lạnh khiêu khích nói.
Thẩm Lãng nhấc chân tới gần cô, ánh mắt rất bất thiện.
“Làm gì? Nói không lại liền muốn động thủ? Em chọc trúng chỗ đau của anh? Đây là sự thực cũng không cho người ta nói sao? Em không nói đây cũng là vết sẹo!" Thẩm Ly vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ, nhìn đại ca thân ái của cô, ngay cả chân mày cũng không có nhíu lấy một cái.
Thẩm Lãng đi tới bên cạnh cô, kề sát lỗ tai cô khẽ nói một câu, khiến sắc mặt Thẩm Ly đột nhiên thoáng cái lúc trắng lúc xanh. Khi Thẩm Lãng rời khỏi tai Thẩm Ly, Thẩm Ly đã tức tới nổi nghiến răng nghiến lợi: “Thẩm Lãng! Xem như anh lợi hại!"
Nói xong xoay người rời khỏi đại sảnh, bước chân kia, tựa như sàn nhà có thâm cừu đại hận với cô vậy.
“Đại ca! Anh lợi hại!" Thẩm Bách hiếm khi không nhịn được khen ngợi người ta, hôm nay rốt cuộc hiểu biết lợi hại của đại ca. Đại tỷ kia của bọn họ không có một người nào có thể trêu chọc được.
“Ta nói, cậu nói gì với cô ấy vậy? Cô ấy có vẻ rất tức giận!"
“Phật viết: Không thể nói!" Thẩm Lãng lại cười thần bí, chính là không nói.
“Nói nghe một chút đi, chia sẻ một chút cũng sẽ không sao! Nói đi!"
“Đại ca, bọn em trước đi lên lầu ngủ một chút, anh là tám giờ rưỡi xuất phát đúng không? Đến giờ gọi bọn em." Thẩm Thành Thẩm Mặc bọn họ đều là biết chị gái kia không thể chọc, cũng không thể tò mò, tự giác tránh đi.
Thẩm Lãng nhìn thời gian một chút, vừa lúc đến giờ, đối với các huynh đệ khoát khoát tay, lấy điện thoại ra gọi cho tiểu tổ tông của y.
Những người kia vừa thấy, cũng biết không có trò gì, cũng liền đều tự trở về đi rửa mặt chải đầu ngủ thêm một tiếng.
Y tính tốt thời gian, điện thoại của Đường Mộ vừa vặn khởi động, y vừa đánh liền thông, nhưng đợi được một lúc Đường Mộ mới tiếp điện thoại, còn là cái loại thanh tuyết mơ hồ.
“Ân."
“Tiểu tổ tông, rời giường a! Bảy giờ rồi, chưa tới một tiếng nữa anh sẽ tới, mau dậy đi! Quần áo anh đặt ở trên đầu giường, đồng hồ cũng cùng một chỗ, mọi thứ đều chuẩn bị xong, dậy đi! Thức dậy đi ăn một chút, nếu không buổi trưa em có sẽ đói."
Thẩm Lãng đi tới ngoài phòng gọi điện cho Đường Mộ, trong đại sảnh nên tán thì tán, nên ngủ nắm chắc thời gian đi ngủ. Bảy giờ vẫn không tính là trễ, ngoài trời vẫn còn mưa lất phất, đèn mỗi phòng trong đại viện Thẩm gia đều sáng lên, bất quá có lẽ còn sớm, khá an tĩnh.
Đường Mộ cầm điện thoại mơ mơ màng màng nghe, chống đỡ mí mắt, ngay cả trả lời cũng không muốn mở miệng.
“Tiểu tổ tông, em nghe thấy lời của anh nói không? Thức dậy." Biết hắn vẫn chưa tỉnh ngủ, Thẩm Lãng chịu đựng tính khí thúc giục.
“Tôi không dậy nổi, muốn ngủ…"
Đường Mộ sáng sớm khi mới vừa tỉnh ngủ, thanh tuyến đặc biệt giống như đứa trẻ, không có lãnh đạm và xa lánh như bình thường, đáng yêu vô cùng. Thẩm Lãng sáng sớm thường thường nghe liền bắt đầu ăn đậu hũ, nhưng mà lúc này nghe thấy, Thẩm Lãng chỉ muốn đấm tường. Ông trời, y cũng không muốn vào lúc này bất chập mọi thứ vọt tới Đường gia đi đem bảo bối khó chịu này ôm vào trong ngực, hôn đến hắn trực tiếp tỉnh táo đâu.
“Bảo bối, thức dậy, chúng ta hôm nay kết hôn nga! Không thể trì hoãn, đợi hôn lễ qua, em muốn ngủ thế nào thì ngủ thế nấy, nhất định không gọi em dậy, có được không?" Thẩm Lãng cảm thấy lúc này vai trò của y càng giống như là cha của đứa nhỏ.
“Không…" Giọng Đường Mộ mềm yếu, giống như là đứa nhỏ đang làm nũng vậy.
“Tiểu tổ tông, thức dậy, không ngủ nữa, buổi chiều chúng ta đi Hà Lan ngắm hoa tulip, có được không? Đừng ngủ, mau dậy đi…"
Dỗ gần mười phút, Thẩm Lãng tốn sức của chín trâu hai hổ, rốt cuộc ở trong điện thoại kêu Đường Mộ thức dậy. Thế nhưng câu nói đầu tiên Đường Mộ thanh tỉnh, thiếu chút nữa làm cho Thẩm Lãng thổ huyết.
“Một tiếng nữa tôi tới đón anh."
“Vì sao? Tiểu tổ tông, chúng ta tối hôm qua không phải là đã nói rồi sao? Anh lái xe tới đón em, chúng ta trực tiếp đi nhà hàng. Thế nào bây giờ lại thay đổi?" Những chuyện này không phải là đã sớm quyết định xong rồi sao? Tổ tông này sáng sớm dậy liền lên giọng yêu cầu a?
“Tôi suy nghĩ một chút, hay là tôi lấy anh vào cửa cho xong đi."
Ai chủ động đón người, người đó chính là chú rể, Đường Mộ sáng sớm thức dậy, đột nhiên liền nhớ tới chuyện này. Cho nên hắn đột nhiên yêu cầu hắn xuất môn đi đón Thẩm Lãng, mà không phải là để y đến đón hắn đi nhà hàng.
Thẩm Lãng bị nghẹn! Đây là thế nào? Trước đó hắn đều gật đầu đồng ý rồi. Sao gần đến giờ lên đến đầu, hắn lại đột nhiên thay đổi chủ ý?
“Anh tới đón em thì cũng vậy, chúng ta không tồn tại ai lấy ai, đều giống nhau, bên này nhiều người, em tới rồi lại tức giận thì phải làm sao? Chúng ta hôm nay kết hôn, không phải là chuyện đùa giỡn!"
Thẩm Lãng cảm thấy đại viện Thẩm gia người ở đây nhiều như vậy, người này tới nhìn thấy không phải là tức giận sao? Hắn hôm nay cũng không thể chỉnh ra chút gì đó, trái tim của y không có kiên cường như thế, vào ngày kết hôn hôm nay có thể không chịu nổi giày vò.
“Buổi trưa như thế này càng nhiều người hơn, chúng ta coi như luyện tập trước một chút." Đường Mộ bất vi sở động.
“Nhưng mà đoàn xe ở bên này a! Chẳng lẽ lúc này lái đến Đường gia như thế này lại lái trở về sao? Như vậy quá phiền phức." Thẩm Lãng tìm cớ, chính là không muốn trước mắt mà còn thay đổi.
“Đường gia có rất nhiều xe, không có vấn đề gì." Đây không phải là vấn đề, thật sự không có vấn đề gì, Đường gia nếu như ngay cả mấy chiếc xe hoa cũng tìm không được, thật sự nên cười chết người ta.
“Nhưng mà lập tức trang trí cũng không kịp!" Thẩm Lãng vẫn còn liều chết giãy dụa.
“Chuyện này chỉ một cú điện thoại. Không đồng ý sao? Vậy hôn này…"
“Đồng ý! Đồng ý! Không thành vấn đề! Nhớ là trước chín giờ tới đại viện!"
Đường Mộ nói lời kia nửa chừng, đem linh hồn nhỏ bé của Thẩm Lãng đều dọa rớt mất. Lúc này, cũng không thể nói cái gì không kết hôn các loại. Bằng không y thật sự muốn đánh chết. Điểm mấu chốt này nói không kết hôn. Đem trái tim của y nhảy lầu cũng có luôn...
“Đã biết! Tôi đi tắm đây!" Đường Mộ tâm tình vui sướng cúp điện thoại.
“Ừ, được, đừng để bị lạnh." Thẩm Lãng buồn bực cúp điện thoại.