Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 59

Đường Mộ xoay người bước hướng về chiếc xe vừa mới dừng xong, điệu bộ kia một tuyệt không giống như đang nói đùa.
Thẩm Lãng vừa thấy, vội vàng bắt lại tiểu tổ tông này: “Đừng nháo! Tổ tông!" Biết bảo bối khó chịu này không thích tràng diện như vậy, thế nhưng tối nay là chạy không thoát được đâu.
“Cửa bên kia có lẽ là em vào không được rồi." Đường Bác nhìn thấy bọn hắn vào cổng, cho nên bọn họ vừa dừng xe xong, hắn liền từ cửa sau đại sảnh qua đây, đúng lúc nghe thấy lời nói của tên tùy hứng này.
“Thế nào? Nhà của mình em cũng không vào cửa được?" Đường Mộ hừ lạnh. Hắn tức giận! Thật mẹ nó tức giận, hôn lễ này thật mẹ nó tức giận!
“Em sao không biết hôn lễ ngày mai mời nhiều người như vậy? Đêm nay còn sớm ở trong nhà mở party?" Chuyện này không có báo cho hắn biết một tiếng.
Đường Ngạo ở trong lòng trở mắt xem thường, cũng biết tổ tông này sẽ phát hỏa. Quả nhiên!
“Đều là bạn bè cũ tương giao mấy chục năm trong nhà, là bọn họ tự mình tới đây, không có mời, ít nhất đêm nay không có mời."
Trước nói rõ ràng, đỡ phải người này bão nổi lục thân không nhận. Chuyện này thật mặc kệ bọn họ, những người này đều là buổi chiều tới thăm. Về phần nguyên nhân thì mọi người trong lòng biết rõ.
Đường Mộ vẫn là tức giận, nhìn một bãi xe đông nghẹt, lại nhìn một chút đám người kia trong đại sảnh, chân mày có thể kẹp chết quạ đen. Thật tức giận! Hắn hận nhất chính là trong nhà nhiều người ồn ào như vậy!
“Các con đã làm gì? Sao lúc này mới trở về?" Trong lúc nói chuyện Lâm Mạt Tuyết và Văn Tây đã đi ra cửa sau, thấy một đám người kia, hơi hơi sửng sốt một chút? Đây là??? Mở đại hội???
“Đường bá mẫu, chào ngài, chúng con là bạn thân của Thẩm Lãng, con là Lợi Quốc Đống, đã quấy rầy!" Lợi Quốc Đống cười tiến lên chào hỏi nữ sĩ xinh đẹp này.
“Xin chào, ta là Lâm Mạt Tuyết, mẹ của Đường Mộ, rất vui mừng các con có thể tới quấy rầy." Lâm Mạt Tuyết đánh giá nam nhân trẻ tuổi mỉm cười lễ độ. Ân, bằng hữu của Thẩm Lãng không tệ! Bà rất thích!
“Bá mẫu, xin chào, lần đầu tới lại tay không tới! Hy vọng ngài sẽ không để ý, con họ Trương, ngài gọi Phong Nghi được rồi." Trương Phong Nghi rốt cuộc biết Đường Mộ vì sao lớn lên kinh người như vậy. Thì ra là đến từ nơi này!
“Sẽ không! Sẽ không! Các con có thể tới chính là lễ vật tốt nhất rồi, nhà chúng ta không thịnh một lễ tiết này, không cần để ý." Ân, nhìn ra được, những đứa nhỏ này đều là được giáo dục tốt! Ngôn hành cử chỉ đại khí quy củ! Bà rất thích đám nhỏ.
“Chúng con tới nháo đằng một chút tân nhân, hy vọng bá mẫu sẽ không cảm thấy bọn con quá thất lễ mới tốt. Ngài thật xinh đẹp! Bá mẫu, con là Ôn Bạc Quân, nếu như ngài không để ý, gọi con là Bạc Quân là được rồi."
Ấn tượng của Lâm Mạt Tuyết đối với bọn họ không sai biệt lắm, bọn họ đối với lần đầu tiên gặp mặt Lâm Mạt Tuyết cũng thế, ấn tượng tương đối tốt. Tứ phu nhân Đường gia xinh đẹp đại khí này, cùng trong tưởng tượng chênh lệch rất nhiều, bà cũng không giống như một quý phụ giàu sang, ngược lại giống trưởng bối nhà bên cạnh bình dị gần gũi
“Bá mẫu, con là Lý Đặc, miệng con không có được nhanh như bọn họ. Bọn họ nên nói đều nói rồi, nhưng mà con thật sự muốn bổ sung một câu! Bá mẫu, ngài thật xinh đẹp!" Đây không phải là ca ngợi! Là thật sự xinh đẹp!
“Cám ơn mấy đứa!" Lâm Mạt Tuyết cũng không ngượng nghịu, thoải mái tiếp nhận.
“Mẹ, con về bên kia ngủ." Nhìn bọn họ chào hỏi xong, Đường Mộ lại nhìn đại sảnh một cái, vẫn là quyết định rời đi. Hắn cũng không phải là con khỉ dùng để thưởng thức! Không biểu diễn!
“Không được! Con trai! Bên kia đêm nay không thể ngủ, hơn nữa sáng mai, Thẩm Lãng tới đón con không thể đi từ chỗ đó." Lâm Mạt Tuyết lắc đầu, từ chối con trai tùy hứng.
“Con ngủ bên kia, ngày mai con đến đại viện đón hắn." Đường Mộ cũng lắc đầu, hắn tối nay ở đây đừng nghĩ ngủ!
“Đừng nháo! Tiểu Mộ, chúng ta đều đã giải quyết xong, với lại bên kia mẹ cũng đã trải ra giường mới cho các con, đêm nay không thể ngủ." Bà dự liệu được người này vừa trở về nhìn thấy chiến trận trong nhà muốn nổi giận. Quả nhiên!
“Con cứ lên lầu ngủ đi, không cần để ý."
“Ngủ không được thì ra phòng khách phía sau ngủ đi! Chỗ đó sửa sang xong rồi." Đường Bác biết người này tức  giận cái gì.
Đường Mộ lạnh mặt. Hắn biết hắn muốn đi là không có cửa. Oán hận xoay người!
“Đúng rồi, Tiểu Mộ, cậu và ông ngoại cũng tới rồi, bọn họ muốn gặp con một lần." Thấy Đường Mộ xoay người chuẩn bị rời khỏi, Lâm Mạt Tuyết bỗng nhiên nhớ tới có người còn chờ gặp hắn một chút.
“Không gặp." Đường Mộ cũng không quay đầu lại bước hướng tòa nhà khác phía sau sân cỏ.
“Cái tên tiểu tử này! Cậu và ông ngoại con là đặc biệt từ Mỹ trở về tham dự hôn lễ của con đó. Con không gặp bọn họ một chút sao?" Bà sao đã sinh ra một đứa con trai tính tình lạnh nhạt thường vặn vẹo như vậy?
“Ngày mai từ từ gặp." Hiện tại hắn vào đại sảnh, còn có thể đi sao? Đương nhiên không có khả năng! Mặc kệ họ là ai! Hết thảy không gặp!
“Vậy mẹ, con đi xem Mộ một chút." Thẩm Lãng đối với tổ tông cũng không có biện pháp. Đành phải dung túng!
“Ừ, đi đi!" Lâm Mạt Tuyết biết con trai rất ít khi bão nổi như vậy. Những chuyện khác hắn nhiều nhất cũng là lãnh đạm nhìn, chỉ có đối với chuyện này tâm tình lại mất khống chế đến sắc mặt khó coi.
“Đúng rồi, Thẩm Lãng, tối nay con nên về đại viện đi! Ta và mẹ của con nói xong rồi! Chẳng qua là lễ nghi cũ không thể bỏ."
“Ân, được! Con biết rồi, mẹ, vậy con đi qua." Nhìn người nổi giận đùng đùng kia, Thẩm Lãng biết hắn phát hỏa. Trước đi qua xem một chút. Ngày mai chính là hôn lễ rồi, đêm nay cũng đừng xảy ra chuyện gì a!
“Đi đi, đi đi! Đi xem nó đi!"
“Tiểu tử này tay chân nhanh nhẹn a! Ngày mai mới là hôn lễ, hiện tại đã đổi giọng gọi mẹ rồi?" Bọn họ lúc này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Lãng ở Đường gia, cho nên đối với cách xưng hô của y, rất là kinh ngạc.
“Bọn nó từ lúc xác định hôn lễ cũng đã đổi." Lâm Mạt Tuyết nhún nhún vai: “Đi thôi! Hai người bọn nó đi của bọn nó, các con vào trong nhà đi! Tiểu Nặc a! Trở về lúc nào? Sao cũng không có tới nhà ngồi một chút?"
“Còn có Bạc Quân, Phong Nghi, các con mau vào đi!"
“Tiểu Cảnh a! Mau! Vào đây!" Văn Tây nhìn một đám người vội vàng xua bọn họ vào nhà.
Hai tên kia không quản chuyện này, tự bọn họ chơi thôi!
“Đi thôi! Cái tên kia nổi đóa, Thẩm Lãng có lẽ phải dỗ một trận, chúng ta chơi trước chờ bọn họ."
Trong đại sảnh vốn chính là một phòng người hò hét ầm ĩ, nhìn thấy một nhóm nam nhân tuấn tú trẻ tuổi vào cửa đều trợn to mắt nhìn. Thấy nhóm người kia tự mình cũng nhịn không được hai bên đánh giá lẫn nhau, đây là làm gì? Bọn họ không có gì không bình thường a?
“Đừng nhìn nữa, không có Đường Mộ, vị kia cũng không."
Cảnh Trác đối với phần lớn người trong phòng thấy quen mắt, biết ánh mắt của bọn họ không phải là đang nhìn bọn hắn, mà là lại tìm hai nhân vật chính kia, thẳng thắn bảo bọn họ đừng tìm nữa! Hai người kia không tới, bọn họ khỏi cần xem xét.
Người trong đại sảnh vừa nghe không hứng thú lắm quay đầu lại, nếu nhân vật chính không tới, vậy thì không có gì hay xem.
“Tiếp tục! Tiếp tục!"
“Vừa mới bài ma đạo ai nơi đó?"
“Tôi chỗ này, ba vạn…"
“Đợi đã, ba vạn! Tôi ăn! Lục đồng…"
“Ta nói, tôi vừa mới ba cây Q mà? Sao không thấy? Bài chưa có xóc a?"
“Ai biết a?"
“Vậy thì xào bài lại đi! Bài của tôi cũng không đúng."
“Bài ở trong tay cũng có thể không thấy? Chơi xấu không phải là chơi như vậy đi?"
“Cậu quản!"
Trong đại sảnh không phải là mở PARTY mà là tụ tập đánh bài. Bài mạt chược! Bài poker! Cái bàn lớn! Cái bàn nhỏ! Tất cả đều là tụ tập đánh bài! Hơn nữa tham gia tụ tập đánh bài còn là một đám tinh anh xã hội tây trang thẳng tắp! Già trẻ nam nữ đủ cả ra trận!
Lợi Quốc Đống và Trương Phong Nghi bọn họ lần đầu tiên tham gia nhà giàu tụ họp như thế nhìn vào mục trừng khẩu ngốc. Ông trời, bọn họ đây là tụ tập đánh bài? Thân bằng hảo hữu của Đường gia chính là như vậy hả? Không phải nói Đường gia là cự phú sao? Tụ hội của bọn họ không phải là âu phục, lễ phục dạ hội, champagne với ly chân cao, ưu nhã nâng ly, trò chuyện nhỏ giọng sao? Không phải là nên cơ hội kinh doanh thế này, khai thác đất đai thế kia, tài chính quốc tế thế này, số lượng tiền tệ thế kia sao? Sao toàn bộ không nhìn thấy?!
Chỉ nhìn thấy một phòng tây trang với hoa phục (đồ bông), mạt chược với poker a!!
Bạn thân của Đường Mộ thường xuyên nhìn thấy Đường như vậy, còn bạn thân của Thẩm Lãng thì có chút phản ứng chậm nửa nhịp!
Đường Bác tiện tay ném qua hai bộ bài poker: “Trong nhà bài mạt chược đã không còn, các cậu cứ chơi bài poker đi! Cần tiền cược, chỗ tam thẩm có tiền lẻ!"
“Chúng ta đấu địa chủ hay là song khấu?" Xem ra đều là những tay lão luyện.
“Hách ca, các cậu chơi, tôi đi xem gọi điện thoại một chút." Đường Bác tiện tay ném qua hai bộ bài poker, dương dương điện thoại trong tay.
“Đi đi! Không cần để ý chúng ta." Bọn họ từ nhỏ chính là khách quen của Đường gia, tới rất là tự giác, không cần phải quan tâm.
Lợi Quốc Đống rốt cuộc hoàn hồn, xa xa im lặng cười. Ông trời, hắn là thật không nghĩ tới nơi này còn có đãi ngộ như vậy! Đường gia thật sự là một gia tộc kỳ quái a! Thế nhưng chính là gia đình như vậy đối với đồng tính luyến ái chuyện cấm kỵ như vậy cũng thấy bình thường sao? Không sợ hãi tiếp nhận cảm tình như vậy của con cái, thoải mái chuẩn bị hôn lễ, thoải mái mở tiệc chiêu đãi thân bằng hảo hữu, con trai muốn kết hôn, bọn họ còn cao hứng! Không giấu giếm cũng không nâng đỡ! Thẩm Lãng tiểu tử kia là vận cứt chó được ni? Hay là mệnh trung của y đã định trước sẽ gặp gỡ Đường Mộ?
“Phát ngốc cái gì đó? Mau hoàn hồn!"
“Không có! Các cậu bình thường chơi cái gì?"
“Cái gì cũng chơi, các cậu thì sao?"
“Cũng thế, đấu địa chủ, thế nào?"
“Được! Tôi đây ăn chắc."
“Không nên nói quá sớm…"

Tác giả : Quân Thái Bình
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại