Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 48

Lâm Mạt Tuyết và Tiêu Vũ liếc mắt nhìn nhau, ăn ý nhìn về phía sau hai người đứng ở bên ngoài, biểu tình của hai người kia khá đặc sắc.
"Các con có yêu cầu đặc biệt gì không?"
Đường Mộ và Thẩm Lãng chậm rãi đi vào: 
"Con có một yêu cầu duy nhất." Đường Mộ nhìn cái gối tinh xảo kia, lại một lần nữa nhíu mày một cái.
"Yêu cầu gì?" Tiêu Vũ tò mò hỏi, bà đối với yêu thích của Đường Mộ một chút cũng không biết rõ, đã rất lâu bà cũng không biết họ vừa ý hắn có thể thích hay không.
"Mẹ, có thể đừng chọn màu đỏ không?" Đường Mộ bất đắc dĩ nhìn hai bà mẹ nhiệt tình cao độ, cười gượng.
"Không thích màu đỏ sao?" Thì ra là đứa nhỏ này không thích màu đỏ a!
"Ừ, không thích." Đâu chỉ là không thích, căn bản là ghét!
"Nhưng mà kết hôn không dùng màu đỏ thì dùng cái gì?"
"Chỉ cần không phải là màu đỏ  và màu hồng thì đều có thể." Ngoại trừ màu đỏ và màu hồng là hắn ghét nhất. 
"Con cũng không thích, mẹ, chúng ta cứ dùng những màu khác đi! Bằng không mua cũng sẽ không thích, cũng là lãng phí!" Thẩm Lãng cũng dựa vào phu nhân bên kia, ngăn chặn những đồ vật nữ tính hóa vào tân phòng của bọn hắn.
"Nhưng mà kết hôn dùng màu đỏ là nhất định, con từng thấy qua nhà ai kết hôn không phải là dùng màu đỏ chưa? Đây là quy củ cũ."
 Lâm Mạt Tuyết nhìn hai khuôn mặt kia không dám khen tặng, hai người này đều không thích màu đỏ. Nhưng kết hôn không thể vì yêu thích của bọn hắn mà không cần quy củ cũ, phải không?
"Bây giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, chúng ta không theo quy củ cũ được không? Hơn nữa hôn nhân của hai bọn con thế này còn có cái gì không thể làm trái quy củ?"
"Không được, chuyện này không thể theo ý các con, xem một bộ dù sao vẫn được chứ? Chỉ xem một bộ màu đỏ, còn lại theo sở thích của các con." Lâm Mạt Tuyết mặc dù lớn lên ở quốc gia phương Tây nhưng trong xương cốt truyền thống là thâm căn cố đế.
"Nếu không bọn con kết hôn xong rồi đưa cho mẹ dùng?"
Lời nói của Đường Mộ trực tiếp bị Lâm Mạt Tuyết thưởng một viên bạo lật: 
"Con là heo à?! Con không phải là heo chứ? Tiểu tử thúi con bên trong cái đầu này chứa cái gì? Óc heo?!" 
Lâm Mạt Tuyết tức giận chỉ muốn đem tên này ném ra ngoài! Nghe một chút lúc này nói cái gì? Thật là óc heo! 
"Cái kia... Ngượng ngùng cắt ngang một chút, cô dâu không có yêu cầu gì? Nếu như thật sự quyết định không được, có muốn hỏi ý kiến của cô dâu một chút hay không?" 
Cô bán hàng kia nhìn hồi lâu cũng chỉ thấy mẹ và con trai đang tranh luận, vì sao xem sàng dụng cô dâu không có tới đưa ra một chút ý kiến chứ? Nam nhân chắc là sẽ không thích màu đỏ thẫm, con gái chắc là dễ quyết định đi!
Hai bà mẹ lướt qua hai người một cái: "Hỏi các con cô dâu có ý kiến gì?" Bọn họ không biết giữa hai đứa chúng nó ai là cô dâu, đương nhiên cũng ngại hỏi ra.
Đường Mộ chọc chọc thắt lưng Thẩm Lãng: "Hỏi anh kìa, có ý kiến gì không?"
Thẩm Lãng bất đắc dĩ nhìn tổ tông nhà mình một cái: "Anh cũng không thích màu đỏ thẫm."
"Lẽ nào cô dâu cũng không thích màu đỏ thẫm sao?" Cô bán hàng kia bị trả lời như vậy hỗn loạn có chút nghĩ không ra.
"Ý kiến cô dâu trả lời cô rồi a." Đường Mộ thật sự là không biết biểu đạt của mình có vấn đề hay là thính giác của người này có vấn đề.
"Nhưng mà... A! Ngượng ngùng..." Cô bán hàng kia đột nhiên bừng tỉnh, thì ra là...
Hai người này là nhân vật chính?! Đương sự kết hôn? Hai nam nhân...
Cô hậu tri hậu giác phát hiện, tay của hai nam nhân này từ khi vừa vào đã nắm cùng một chỗ. Hơn nữa ngôn ngữ thân thể đã truyền đạt quan hệ của hai người bọn họ, từ đầu tới đuôi đều là hai người kia phát biểu ý kiến. Bởi vì đây là chọn cho bọn họ, cho giấc ngủ của bọn họ! Hai người mẹ này đều là khăng khăng tranh luận với bọn họ, không có một câu nhắc tới cô dâu...
Thì ra hai người kia là loại quan hệ này...
Thế nhưng bọn hắn lại là muốn kết hôn...
"Thật sự ngượng ngùng, vậy nhìn xem màu vàng có thể không? Kết hôn, màu vàng cũng là màu cát lợi! Hơn nữa kiểu dáng này cũng có màu vàng, vật liệu và tính chất đều là giống nhau, chỉ là màu sắc không giống." 
Biết hai đương sự không thích màu đỏ, cô bán hàng thông minh lập tức đề cử cái khác. Thế nhưng ánh mắt không khống chế được ngắm nhìn hai nam nhân tuấn lãng này, hai nam nhân thật bắt mắt, đáng tiếc lại là đồng tính luyến ái. Lời kia nói thế nào nhỉ, nam nhân tốt không phải là chết sẽ là đồng tính luyến ái! Quả thực nói một chút cũng không có sai! Hai nam nhân này đi trên đường phố chính là cái loại hiếm có tỷ suất ngoảnh đầu lại cao, hiện tại đi cùng một chỗ càng cao!
Nhưng mà đến khi họ là loại quan hệ đó, cũng sẽ không cảm thấy khó chịu, trái lại, hai người kia cùng một chỗ, dường như hai người kia cùng một chỗ chính là tất yếu.
"Màu vàng? Cũng tạm đi!" 
Màu vàng dù sao cũng tốt hơn màu đỏ. Đường Mộ cảm thấy để cho hắn ngủ giường màu đỏ tuyệt đối không tốt như xem. Nếu như thật sự mua về, hắn nhất định lấy xem.
"Thẩm Lãng, anh cảm thấy thế nào? Màu vàng có thể chứ?"
"Ừ, cứ màu vàng đi!"
"Vậy cũng được, cứ màu vàng đi!" Lâm Mạt Tuyết nhún nhún vai, đáp ứng sẽ dùng màu vàng thay thế màu đỏ.
Thấy được nhà này chuyên nghiệp hôn khánh, bọn họ loanh quanh mấy tiệm, chọn ba bộ sàng dụng khác. Sau đó liền đi xem quần áo mới cho hai chú rể này, đi lòng vòng, dùng trọn một ngày xem quần áo và sàng dụng. Vốn có kế hoạch còn phải xem một chút vật gia dụng nhỏ, nhưng vì xem quần áo đã xem ba tiếng đồng hồ.
Ánh mắt Lâm Mạt Tuyết rất kén chọn, Đường Mộ điểm này đại khái chính là di truyền từ bà, xem rất nhiều tiệm, cũng không thấy hợp. Thái độ của hai bà mẹ nếu không phải là phục sức tinh phẩm thì không xem, Thẩm Lãng cho rằng chỉ cần ăn mặc thoải mái là có thể. Tiêu Vũ đối với sở thích ăn mặc của con trai quả thật không có chủ định, cũng không có bất kỳ ý kiến gì.
Tiếp đó chính là vì bất đồng này, vòng vo ba tiếng đồng hồ, cuối cùng ở cửa hàng GUCCI vừa ý hai bộ thường phục. Lâm Mạt Tuyết và Đường Mộ đều tương đối hài lòng, Đường Mộ mua quần áo có lẽ là không có thói quen thử quần áo. Hắn là vóc dáng tiêu chuẩn, chỉ cần vừa ý trực tiếp lấy số cỡ là được rồi. Hai bà mẹ lo lắng sợ mua về có sai lệch liền bảo Thẩm Lãng đi mặc thử.
"Thẩm Lãng, con thử một chút đi! Đường Mộ nó đức hạnh không tốt, mua quần áo không bao giờ thử, con thử một chút đi! Xem xem hiệu quả trên người như thế nào."
Thẩm Lãng lắc đầu, đối với cái này cũng là kính tạ không thôi: "Vậy thì không thử đi! Mẹ, con cũng không có thói quen thử quần áo." Y không có mấy khi đi dạo phố, mua quần áo giống như Đường Mộ, không có thói quen mặc thử vừa ý tìm cỡ số rồi nhanh chóng trả tiền.
"Đi đi! Đi đi! Đi nhìn thử một chút đi, không hợp thì lại xem kiểu khác. Đồ cưới mua xong rồi sẽ không đổi lại được."
"Đúng, thử một chút đi! Con trai, mẹ vẫn là lần đầu tiên cùng con mua quần áo. Cứ thử cho mẹ xem đi!" 
Tiêu Vũ cảm thấy, sinh con trai thật là xui tám kiếp. Đứa con trai này có cũng như không có, không sai biệt lắm. Mười mấy tuổi thì vào quân đội, mười mấy năm quanh năm không dính tới gia đình. Muốn thăm y, còn phải hẹn trước, muốn cùng với y ăn một bữa cơm còn phải chờ thiếu gia y sắp xếp thời gian! Bắt đầu mười mấy năm ở trong quân đội đó lúc nào cũng không ở nhà, rồi nghĩ y là bộ đội kỷ luật bất tiện, cũng hiểu! Về sau y từng bước từng bước thăng chức, thời gian về nhà không có hạn chế như thế. Thế nhưng y bận, vừa gọi điện chính là bận, bà cũng không tiện nói gì, nhưng mà hiện tại y đã làm tới chức quân trưởng, y càng bận rộn hơn! Một năm muốn nhìn y một chút cũng khó khăn! Đây chính là con trai của bà, con trai có cũng như không có! Y ba mươi tuổi rồi, từ khi vào quân đội đến giờ, bà cũng chưa từng cùng y mua quần áo một lần! Ngẫm lại khiến cho bà muốn hộc máu!
Bà làm mẹ không hiểu sở thích của con trai. Trước kia đều là bà thỉnh thoảng mua quần áo cho y, nhưng mà thật sự không biết tiểu tử này bây giờ mặc kiểu quần áo gì thì đẹp!
Thẩm Lãng còn muốn từ chối, ánh mắt Đường Mộ vừa chuyển, Thẩm Lãng sờ mũi một cái, ngoan ngoãn vào phòng thử quần áo.
Bộ quần áo mà Thẩm Lãng thử là một bộ áo đơn cổ V dệt kim phối hợp với quần dài vật liệu hưu nhàn. Thẩm Lãng rất là bất đắc dĩ mặc thử, thuận tiện nhìn một chút giá cả treo trên nhãn hiệu, nhìn vào liền thấy quáng mắt. Y rốt cuộc nói cái gì cho phải?!
Thẩm Lãng vừa ra phòng thử quần áo, cố vấn phục sức ở một bên kia đều thẳng đứng! Nam nhân này quả thực so với người mẫu trên poster quảng cáo vẫn hơn một bậc! Vóc dáng nam nhân này đường nét vừa lưu sướng, gần một thước tám bảy, bờ vai dày rộng, giống như một cái móc áo hoàn mỹ bày ra toàn bộ điểm sáng của bộ quần áo này!
"Đẹp! Tiểu tử, ánh mắt không tệ a!" 
Lâm Mạt Tuyết tươi đẹp lan tràn! Bà ôm tay, chọc chọc con trai ở bên cạnh, hết sức tán thưởng ánh mắt của hắn! Bởi vì bộ quần áo này là Đường Mộ tự mình lấy.
Đường Mộ xoa cằm, nhìn một chút áo khoác ngoài tiện tay đưa lên: "Thử xem."
Thẩm Lãng ngoan ngoãn nhận lấy áo khoác mặc vào, sau đó đứng để cho phu nhân thân ái tới kiểm tra kết quả.
Tiêu Vũ nhìn vào cũng là tràn đầy yêu thích, nam nhân anh tuấn giống như người mẫu quốc tế này là con trai của bà! Ân! Kiêu hãnh một chút! Mặc dù bà thật sự suýt cho rằng đây không phải là con trai của bà! Thế nhưng, tiểu tử này là bà sinh! Ngẫm lại liền kiêu hãnh a!
"Ai nha, con trai, con thật sự nhặt được bảo bối!" Nam nhân xuất sắc như thế lại coi trọng tiểu tổ tông hỗn đản này nhà bà? Thật sự cảm thấy có chút nhặt được một bảo vật!
Đường Mộ nhìn thoáng qua người mẹ thân ái của mình, lành lạnh phun ra một câu khiến Lâm Mạt Tuyết tức muốn đem hắn ném trở về.
"Đừng chảy nước miếng! Hắn là con dâu của mẹ đó!"
Lâm Mạt Tuyết cảm thấy bà nhất định là đời trước làm nhiều chuyện thất đức, đời này mới có thể sinh ra một tiểu hỗn đản như vậy tới dằn vặt mình!
"Vậy lão nương sẽ bảo Thẩm Lãng hủy hôn, kết hôn với con cái loại người tâm lý xấu xa này chính là ác mộng!" 
Lâm Mạt Tuyết cảm thấy cứ để cho tiểu hỗn đản này một mình độc thân suốt đời cho xong! Người này kết hôn rồi còn không phải làm cho Thẩm Lãng tức đến chết mới thôi!!!
"Con nói sai sao? Mẹ bảo hắn hủy hôn? Được! Đi đi! Con cái loại người như thế cứ như vậy đi, lại tiếp tục xấu xa cũng là kiệt tác của mẹ, đừng quá chán ghét bản thân, ba thế nhưng đem lão nhân gia mẹ làm báu vật." Miệng Đường Mộ tuyệt không phải bởi vì bà sinh ra hắn mà thu liễm lại!
"Đường Mộ, mẹ nó! Con nói xong chưa?" Lâm Mạt Tuyết thấy cùng người này đấu mồm chính là tự tìm đánh!
"Xong rồi."
"Con sớm một chút gả ra ngoài đi!" Cút đi! Cút đi! Bà không muốn sớm chết sớm siêu sinh, bà còn muốn sống thêm vài năm nữa!
"Nếu như mẹ không để ý, bọn con sau khi kết hôn thì dọn về Đường gia ở." 

Tác giả : Quân Thái Bình
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại