Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 33

 Lúc Thẩm Lãng và Đường Mộ đang ở trong bệnh viện chờ báo cáo kiểm tra bệnh, bỗng nhiên nhận được điện thoại của lão gia tử Đường gia.
“Ông nội, con cho là người sẽ tránh ra nước ngoài." Đường Mộ âm dương quái khí cười nói.
“Tử tiểu tử, con tối hôm qua không có về nhà sao? Sớm biết, ta cũng không cần chạy đi quán rượu ở."
Đường gia lão gia tử hầm hừ oán hận, ngày hôm qua vừa nghe được tin tức liền chạy trốn. Kết quả hắn nơm nớp lo sợ đến ở trong quán rượu nhà mình một đêm, con dâu thứ tư sáng sớm gọi điện cho ông nói Đường Mộ phần tử khủng bố này tối hôm qua không có về nhà! Vậy ông chạy trốn cái gì nha? Làm hại hắn bị quản lý trong quán rượu theo hỏi như cái gì, còn cho rằng trong nhà xảy ra chuyện gì, mới để cho lão chủ tịch ở quán rượu!
“Ông không chột dạ chạy cái gì?" Đường Mộ đối với oán giận của lão gia tử khịt mũi khinh bỉ.
“Ta không chạy chờ con tìm tới cửa sao? Con ngay cả ba mẹ ruột của mình cũng có thể hạ thủ, ta còn có ngoại lệ?" Đường gia lão gia tử cũng không phủ nhận mình cũng là một trong số những người tham gia.
“Vậy ông còn làm? Lẽ nào không có nghĩ tới sẽ có một ngày con biết sao? Lúc làm sao không suy nghĩ nhiều một chút chứ?" Mã hậu pháo! Đường Mộ triệt để khinh bỉ lão gia tử nhà mình. 
“Con còn trách ta? Con nói con chạy trốn cái gì? Thẩm Lãng tiểu tử kia điểm nào không tốt? Bồi dưỡng tình cảm thật tốt một chút có gì không tốt, không nên chạy đi Đức. Con đúng là đáp ứng với ta, trong vòng năm nay tìm được đối tượng! Không đem tiểu tử con lừa trở về, hy vọng năm nay của ta muốn thấy đối tượng của con lại phải hủy bỏ!"
Đường gia lão gia tử một chút cũng không chột dạ, thế nào? Chính là cố ý lừa thằng nhóc này trở về! Chính là muốn đem tiểu tử ngươi lừa trở về! Đem chung thân đại sự giải quyết!
“Thấy thì thế nào? Chúng con như vậy đối với người có ích lợi gì? Chúng con thành đối tượng rồi, có cái gì khác?" Hắn muốn nói là bọn hắn cùng một chỗ đối với bọn họ có cái gì không giống sao? Thay đổi chỉ có cuộc sống của bản thân hắn mà thôi, đối với bọn họ không có thay đổi chút xíu nào! Bọn họ tích cực cái gì?
“Trong nhà lại thêm một người a! Tiểu tử con tìm được chỗ dựa, đây chính là lợi ích của ta!"
“Người thật là rảnh rỗi đi!" Đường Mộ trợn mắt một cái.
“Đúng vậy! Ta chính là rảnh rỗi! Hai đứa nếu không thì lúc nào kết hôn? Hai gia đình thật náo nhiệt một chút!" Đường lão gia tử lại gợi lên chủ ý.
Đường Mộ hiện tại thực sự cho rằng hai gia đình này có phải đã thông đồng cùng một chỗ thương lượng qua hay không. Bằng không ngày hôm qua hắn ở Thẩm gia mới thảo luận chuyện này, thế nào hôm nay lão gia nhà hắn cũng nói tới?
“Ông cứ từ từ ảo tưởng đi!" Đường Mộ cảm thấy hắn bây giờ giống như là lớn lên để kết hôn! Bằng không, sao tất cả mọi người đều nói đến chuyện kết hôn tồi tệ này!
Đường lão gia tử bĩu môi, cũng biết sẽ là cái kết quả này.
“Đúng rồi, ta nghe mẹ con nói, vấn đề của bà nội Thẩm Lãng hình như nghiêm trọng."
“Ân, con bây giờ cùng Thẩm Lãng đang ở bệnh viện chờ báo cáo." Nói đến chuyện này, tâm tình của Đường Mộ thoáng cái trầm xuống.
Thẩm Lãng ngồi bên cạnh hắn nghe được lời của Đường Mộ, nắm thật chặt bàn tay thon dài trong tay, nhàn nhạt mỉm cười. Đường Mộ nhìn Thẩm Lãng, phát hiện tâm hình hôm nay của y tốt hơn nhiều nếu so với ngày hôm qua.
“Nếu quả thật có gì, gọi điện cho chúng ta nhé!" Đường lão gia tử khẽ thở dài một cái, đối với chuyện như vậy cũng không tiện nói thêm cái gì.
“Ân, đến lúc đó rồi hãy nói."
“Tốt lắm, ta cúp, thật tốt an ủi Thẩm Lãng một chút, gặp chuyện như vậy nói cho cùng không dễ chịu."
“Ân."
Cúp điện thoại Đường Mộ quay đầu nhìn Thẩm Lãng, khẽ cau mày:
“Anh hôm nay hình như bình tĩnh không ít." Ngày hôm qua tâm tình của Thẩm Lãng rất tệ, rất tệ, biết y đã lâu như vậy, ngày hôm qua chắc là thời điểm tâm tình của Thẩm Lãng kém nhất.
“Ừm."
“Tối hôm qua có phải một đêm không ngủ hay không?" Lúc hắn ngủ mơ mơ màng màng, hình như thấy Thẩm Lãng rất là thanh tĩnh đắp chăn cho hắn.
Thẩm Lãng quay đầu nhìn người yêu, gật đầu: “Ngủ không được, suy nghĩ rất nhiều."
Đường Mộ không nói gì, loại tâm tình này hắn hiểu.
“Bà nội và ông nội đều là trải qua từ thời kỳ chiến tranh, trước đây anh vẫn thấy không hiểu, cũng không thể lý giải thái độ của bọn họ đối với sinh mệnh. Anh nhớ lúc anh còn rất nhỏ, ông nội còn đang phục vụ quân đội, có một ngày trong nhà đột nhiên nhận được điện thoại nói ông nội ở quân đội bị thương. Bị thương rất nặng, đã đưa đi bệnh viện vũ trang quân đội cấp cứu, lúc người nhà chạy tới bệnh viện trong thư thông báo bệnh tình nguy kịch, người nhà đứng ở trong bệnh viện gấp đến độ suýt khóc, chỉ có bà nội rất là trấn định cùng với bác sĩ khơi thông. Khi đó anh mới mấy tuổi, nhưng mà bà nội trấn định khắc sâu, anh bây giờ nhắm mắt lại cũng có thể nhớ lại rõ ràng vẻ mặt lúc đó của bà. Thật là bình tĩnh, ngay cả giọng nói cũng bình thường, dường như bên trong thư thông báo truyền đạt bệnh tình nguy kịch không phải là chồng của bà, chỉ là một người không quan trọng với bà. Về sau, ông nội vượt qua, bà nội vẫn là trước sau như một mỉm cười. Chuyện này vẫn là cản trở ở trong lòng anh, đến khi năm đó bà nội và ông nội phải dời đến chỗ ở của quân nhân xuất ngũ ở vùng ngoại ô tịnh dưỡng. Khi anh giúp bà nội thu dọn đồ đạc, trong lúc vô tình thấy một cái hộp chứa thư tuyệt bút của bà và ông nội mới biết. Thì ra lúc đó bà nội ôm loại tâm tình gì đối mặt với bệnh tình nguy kịch của ông nội." Thẩm Lãng cảm khái vô hạn tự thuật chuyện đã qua.
“Bọn họ thật sự là yêu đến nỗi có thể sống chết cùng với nhau. Bà nội nói, lúc bà gả cho ông nội đã tự tay viết bức thư tuyệt bút kia, cái hộp kia bà đã giữ gìn mấy chục năm. Bà và ông nội kết duyên ở thời kỳ chiến tranh, thời điểm đó sinh tử tựa như bữa cơm thường ngày, bà gả vào Thẩm gia, bắt đầu từ ngày đó gả cho chồng của bà bà cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt. Bà yêu ông, không cần nước mắt, đây là tình yêu của bọn họ. Sinh tử đối với bọn họ mà nói, càng vốn là nhỏ nhặt không đáng kể."
“Anh biết bọn họ đối với sinh tử rất cởi mở, cho dù bà nội kiểm tra ra là ung thư xương, ông nội cũng sẽ cười mà đối mặt. Anh không biết tình cảm như vậy nên nói như thế nào, thế nhưng anh rất hâm mộ." Thẩm Lãng cười nói, trong mắt là hâm mộ mà y nói.
Đường Mộ lẳng lặng nghe, tình yêu trong miệng Thẩm Lãng hắn chưa từng nghe nói qua, cũng không có tận mắt chứng kiến. Nhưng mà hắn bỗng nhiên rất muốn chính tai nghe bà nội Thẩm Lãng chính miệng kể đoạn tình yêu cảm động này.
“Đường Mộ, anh yêu em, nhưng anh không biết anh có thể giống như ông bà nội thản nhiên đối mặt với sinh tử của người yêu hay không. Anh chỉ là hy vọng anh có thể từ giờ trở đi canh giữ ở bên cạnh em mãi cho đến chết." Không muốn lãng phí một phút, từ giờ trở đi, một mực canh giữ ở bên cạnh ngươi.
Đường Mộ nhíu nhíu mày, nhìn nam nhân trước mắt này chăm chú đến nghiêm túc, ánh mắt dần dần phức tạp.
Cho đến bây giờ, hắn cũng vẫn có chút không dám tin, hắn sẽ cũng một nam nhân kết giao. Người nam nhân này làm ngành quân nhân hắn ghét nhất, người nam nhân này là hắn lớn như vậy lần đầu tiên làm cho hắn tức giận đến nỗi muốn giết người, người nam nhân này là đối thủ đầu tiên hắn gặp, người nam nhân này là người đầu tiên ôm hắn ngủ, đây cũng là tình cảm đầu tiên của hắn… Người nam nhân này cho hắn quá nhiều lần đầu tiên, hắn không biết nên thế nào để hình dung người nam nhân đã cho hắn cảm giác này. Nhưng cái thứ cảm giác an toàn thân thiết này lại lờ mờ quấn quít hắn…
Hắn hiện tại không bài xích người nam nhân này, kỳ thực ngay từ đầu hắn cũng chưa từng thật sự bài xích người nam nhân này. Bây giờ ngay cả đối với chuyện kết hôn hoang đường hắn cũng không phải là đặc biệt phản đối, chẳng qua là ngại phiền phức, hắn không biết mình cư nhiên không phản đối kết hôn với nam nhân này?! Thậm chí có chút chờ mong đánh chết hắn cũng không thừa nhận! Nam nhân này nói ‘Anh chỉ là hy vọng anh có thể luôn canh giữ ở bên cạnh em mãi cho đến chết’ làm cho hắn có loại kích động muốn hung hăng ôm lấy.
Thế nhưng cùng nam nhân này bàn bạc hôn nhân, hắn có chút mờ mịt, hắn không biết hiện tại loại quan hệ này của bọn hắn có thể duy trì tới lúc nào. Cho dù kết hôn cũng không phải lại có ly hôn sao? Hắn nếu như kết hôn với một nam nhân lại ly hôn, hắn thực sự không thể tưởng tượng đó sẽ là cái tình huống gì.
Xu hướng tình yêu bình thường cùng với hôn nhân cũng không nhất định có thể duy trì đến già, cảm tình bọn hắn như thế lại có thể duy trì bao lâu? Hai năm? Năm năm mười năm? Hai mươi năm? Ba mươi năm? Đến lúc tình cảm tan vỡ, lại nên làm gì? Tình cảm vốn cũng không bình thường như thế cùng với hôn nhân, hắn thực sự không có lòng tin gì có thể duy trì đến khi hắn già. Đến lúc đó hắn phải làm gì đây?
Đường Mộ dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại, mâu thuẫn lắc đầu, hắn không biết nên làm thế nào, không biết có nên mạo hiểm một lần hay không, không biết mình có thể cùng nam nhân này sống chung một chỗ hay không.
Thẩm Lãng đưa tay kéo Đường Mộ qua ôm vào trong ngực. Ôm thật chặt, y muốn đem người này canh giữ ở bên cạnh suốt đời, giống như ông bà nội, yêu đến nỗi có thể bình tĩnh đối mặt sinh tử.
Đường Mộ theo bản năng đưa tay quay lại ôm tấm lưng dày rộng của nam nhân, hít thở thật sâu vị đạo dành riêng của nam nhân, tâm tình dần dần bình tĩnh.
Ở trên hành lang phòng kiểm nghiệm của bệnh viện, hai người nam nhân đẹp mắt giống như tình nhân ôm nhau, cái này có bao nhiêu oanh động quả thật không cần suy nghĩ cũng biết.
Bệnh nhân đi ngang qua nhìn, nhân viên y tế đi ngang qua nhìn, thế nhưng hai người nam nhân kia dường như đắm chìm trong thế giới của mình không phản ứng chút nào, cứ như vậy ôm chặt nhau.
“Đường Mộ, anh yêu em, chúng ta kết hôn đi!"
“Được!"
Đường Mộ khoảnh khắc này rõ ràng nghe thấy mình vững vàng trả lời, không có bất kỳ do dự nào, không có bất kỳ bất an nào, hắn đã đáp ứng nam nhân này… kết hôn!
Tâm tư đã bình tĩnh, hắn không muốn cự tuyệt yêu nam nhân này nữa, chuyện sao này ai biết được. Hắn chỉ muốn hiện tại hắn muốn lấy thân phận người yêu cùng với nam nhân này ở cùng một chỗ.

Tác giả : Quân Thái Bình
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại