Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 30

Người Thẩm gia lục tục ngồi xuống, một đám đông nghẹt, nhìn thấy Đường Mộ muốn nói mọi người từ từ trò chuyện, hắn đi trước một bước! Nếu nói đời này hắn sợ nhất cái gì, thì chính là trường hợp không có chuyện gì mà thị phi thế này. Trường hợp như vậy áp lực khiến hắn khó chịu, thật sự sợ gặp nhiều trường hợp như vậy sẽ sớm đến chỗ kia của diêm vương báo cáo.
“Đường Mộ a, năm nay bao nhiêu tuổi?"  Người thì một đám đông nghẹt, nhưng đặc biệt an tĩnh.
Sau đó Đường Mộ liền bi ai phát hiện, ánh mắt của đám người kia đang dừng ở trên người hắn: “Con năm nay hai mươi sáu tuổi, bà nội."
Hắn sao cảm thấy hắn giống như một tiểu tức phụ tới tương thân? Câu tiếp theo có phải nên hỏi trong nhà còn có ai hay không a?
“Trong nhà có những ai a?" Câu tiếp theo của bà nội Thẩm gia liền theo ý nghĩ của hắn tới.
Đường Mộ bị đơ đến hôn mê, thật đúng là tới?
“Bà nội, chúng ta không phải tra hộ khẩu chứ?" Thẩm Nhất nhìn biểu tình của Đường Mộ, thương người vội vàng giải cứu.
“Ta không phải là không biết sao! Muốn hỏi một chút thôi!" Lão thái thái có chút ủy khuất móp mép miệng.
“Cái này còn không dễ xử lý, hôm nào gọi thân gia cùng nhau ăn một bữa cơm, không phải là cái gì cũng biết?" Lão gia tử Thẩm gia cũng không đồng ý bạn già tra hộ khẩu.
“Đúng vậy, mẹ, hôm khác chọn thời gian, mời thân gia cùng nhau tụ họp chẳng phải sẽ biết sao? Nói như vậy ngài cũng không biết, vẫn là tương đương với không nói, hôm nào gặp người, từ từ nói." Một phụ nữ xinh đẹp hơn năm mươi tuổi cũng cười hì hì mở lời.
“Hôm nay thì để cho Đường Mộ nhận thức nhà chúng ta một chút trước đi, Đường Mộ bây giờ nhìn thấy một gia đình lớn như thế, khẳng định là choáng váng rồi."
Đường Mộ rất muốn cật lực gật đầu phụ họa, nhưng mà hắn đành phải ngoan ngoãn ngồi, nhìn tiểu đoàn tăng cường ngươi một câu ta một câu.
“Tới tới, Đường Mộ a, bà nội giới thiệu cho con."
Lão thái thái cười ha hả chuẩn bị bắt đầu: “Đây là ông nội, ta cũng không cần nói nhiều, đây là ba và mẹ của Thẩm Lãng, sau này cũng là ba mẹ của con."
Lão thái thái chỉ vào trung niên quân nhân đã tiếp cận trước đó và một phụ nữ bốn mươi mấy tuổi điềm đạm nho nhã cười nói, cách nói kia tương đối trắng trợn.
Đường Mộ thật sự muốn khóc, chuyện này bát tự còn chưa có xem, có thể không sớm như vậy hạ kết luận không?
“Chào chú, chào dì." Đường Mộ vẫn là kiên trì gọi.
Mẹ Thẩm Lãng nhìn qua là loại phụ nữ trí thức điềm đạm nho nhã, loại phụ nữ Phương Đông đặc biệt ôn nhu nhã nhặn, bà nhẹ nhàng mỉm cười, khiến cho người ta như mộc xuân phong:
“Không cần câu nệ, coi như nhà mình đi." Ánh mắt của bà không mang theo một chút bất ngờ, tự nhiên giống như con trai bảo bối của mình mang về nhà một nàng dâu bình thường, mà không phải là tình cảm không bình thường như vậy.
Đường Mộ gật đầu một cái, muốn hắn không câu nệ? Vẫn còn sớm, chờ mười năm đi!
Ba Thẩm Lãng chỉ là mỉm cười gật đầu một cái, không nói gì. Đường Mộ biết, nhà Thẩm Lãng, mẹ y làm chủ.
“Đây là tứ thúc tứ thẩm của Thẩm Lãng." Giới thiệu xong chính vị trực hệ, lão thái liền trực tiếp lần lượt đi tới: “Đây là ngũ cô cô và ngũ cô phu của hắn, lục thúc lục thẩm, còn có cuối nhất là tiểu cô cô và tiểu cô phu."
“Tứ thúc tứ thẩm, ngũ cô ngũ cô phu, lục thúc lục thẩm, tiểu cô cô tiểu cô phu."
Đường Mộ cái gì cũng chưa nói, theo giới thiệu của lão thái thái kêu qua, hắn biết một cửa ải này là không sớm thì muộn.
“Nhị thúc nhị thẩm của hắn, tam thúc tam thẩm đã trở về nơi đóng quân rồi, còn có thất thúc của hắn trở về ăn tết, bây giờ lại đi rồi, thất thẩm cũng đi cùng, lần sau bọn họ trở về sẽ nói với ngươi."
Đường Mộ biết, phụ nữ Thẩm gia là trưởng quan tuyệt đối. Nhìn tư thế là có thể hiểu rõ, cả nhà Thẩm gia này, nam nhân chủ ngoại, nữ nhân chủ nội, đối nội đối ngoại tuyệt đối rõ ràng. Vào cửa nhà, nữ nhân định đoạt, đi ra cửa nam nhân ngươi từ từ mà oai phong.
“Về phần những con khỉ kia, Thẩm Lãng, tự con nói cho vợ con đi." Lão thái thái lời này vừa ra, người Thẩm gia tập thể hóa thạch.
Đường Mộ trực tiếp đen mặt.
Thẩm Lãng vừa nhìn, trong lòng hô hoán lên. Bà nội, ngài chê con sống quá tốt có phải hay không?
“Bà nội, chúng ta không có xưng hô như vậy."
Vợ? Y nhưng thật ra muốn a! Nhưng cho đến bây giờ, y vẫn chưa có xứng danh đâu. Còn vợ? Y thật là chưa bao giờ dám nhắc tới trước mặt tổ tông này.
“Đúng vậy, bà nội, loại yêu đương này của đại ca kết hôn chắc là sẽ không có phân chia vợ chồng!"
Thẩm Mặc nhìn sắc mặt kia của Đường Mộ vội vàng giúp đại ca. Hắn thật là đã biết tính khí của người này đối với đại ca. Người anh em, em sẽ giúp anh đến cùng! Về nhà quỳ tấm giặt đồ, thật sự không thế nào nói!
“Nga, lão bà tử nhanh miệng, Đường Mộ, không cần để ý a!" Lão thái thái cũng là một người phụ nữ hào sảng, biết mình nói lời không nên nói, lập tức sửa lại.
Đường Mộ cười cười: “Không sao, bà nội." Hừ hừ, vợ? Về nhà liền tìm tên hỗn đản kia làm rõ một chút ai là chồng, ai là vợ?
Thẩm Lãng đứng dậy, đi tới ngồi bên cạnh Đường Mộ, cũng không để ý y bây giờ là đưa tới cửa để bị ngược:
“Thẩm Nhất và Thẩm Mặc em đã từng gặp, đây là Thẩm Tiêu, con trai của nhị thúc, năm nay hai mươi ba, đang học tiến sĩ luật, nhị thúc còn có một con gái là Thẩm Ly, hiện tại không có ở nhà, đi chi nhánh tây bộ dạy, tháng tám trở về, so với ta nhỏ hơn hai tuổi.
Đường Mộ đối với Thẩm Tiêu được giới thiệu gật đầu chào hỏi, tiểu bối ít ra không có áp lực như trưởng bối.
“Xin chào, em là Thẩm Tiêu, nghe đại ca nói anh cũng từng học luật, chúng ta chắc là có chung đề tài." Thẩm Tiêu cười có chút thẹn thùng, rất đúng chuẩn phần tử trí thức.
“Đừng bị dáng vẻ này của hắn lừa, hắn vừa đứng ở tòa án, em sẽ biết cái gì gọi là lưu manh." Thẩm Lãng không chút khách khí vạch trần.
Đường Mộ gật đầu, hắn biết có một kim bài luật sư gọi là Thẩm Tiêu là loại người hung ác, Đường gia bọn họ từng bị thua một lần. Theo như Đường Ngạo nói đó là một cao thủ luật pháp xưng là lưu manh. Thì ra chính là sản vật nơi này!
Đường Mộ cười ôn hòa, thế nhưng Thẩm Lãng thấy toàn thân nổi da gà. Y cũng rất ít thấy tiểu tổ tông này cười như vậy. Đây là thế nào?
Người Thẩm gia không biết bộ dáng Đường Mộ như vậy có thâm ý gì, nhưng mà Thẩm Tiêu cảm thấy sau gáy một mảnh lạnh lẽo. Ngạch, hắn hình như là lần đầu tiên gặp đối tượng này của đại ca đi? Vì sao cảm thấy hắn cười không có hảo ý a?
“Đó là Thẩm Thành, con trai của tứ thúc, năm nay hai mươi bảy, đã là người thành thục trong xã hội, thích manhua."
“Xin chào, em là Thẩm Thành, đã sớm nghe đại ca nhắc tới anh, cuối cùng đã thấy được người thật." Nam nhân Thẩm gia có một đặc điểm chung, đều cao một thước tám ba trở lên, tiêu chuẩn của người phương Bắc.
“Cám ơn." Dáng dấp của hắn giống như để thưởng thức sao? Thế nào mà mọi người đều nói nghe nói đã lâu, bây giờ thấy người thật?
Đường Mộ thuận tay tặng cho người bên cạnh một cái nhéo dữ tợn! Xem ra công việc quảng cáo của ai đó làm không tệ nha!
Thẩm Lãng nhanh chóng bắt lại cái tay nổi bão ngầm của tổ tông, nếu không lại nổi lên vài dấu bầm đen.
“Em là Thẩm Lăng Nhi, là em ruột của Thẩm Lãng, Đường Mộ ca ca, xin chào, em đã từng gặp anh một lần, nhưng không biết anh lại chính là đối tượng của đại ca. Ha ha, hôm đó bạn cùng lớp của em còn đối với anh lộ hoa si đấy! Nếu như cô ấy biết anh bây giờ là người nhà bọn em, thế nào cũng không thể không đánh chết người!"
Thẩm Lăng Nhi cười đến hai mắt không thấy khe hở. Khi Đường Mộ vào cửa cô vừa nhìn thấy tròng mắt suýt chút nữa rớt xuống. Đối tượng của đại ca lại là suất ca ở quán cà phê trên quảng trường duy nhất cả đời này nàng nhìn thấy.
“Em lúc nào thì gặp qua Đường Mộ?" Thẩm Lãng khó hiểu, cô gái nhỏ này và Đường Mộ làm sao lại từng gặp qua? Đường Mộ ba năm nay đều ở Đức, bọn họ đi đâu gặp qua?
“Ha ha, ba năm trước một quán cà phê trên quảng trường."
“Ba năm trước mà bây giờ em vẫn còn nhớ rõ?" Thẩm Lãng khịt mũi khinh bỉ.
“Ha ha, đại ca, anh không biết, em có một bạn học lần đó sau khi thấy Đường Mộ ca ca liền trở về đem anh ấy vẽ phác họa lại. Bây giờ bức tranh kia vẫn còn đặt ở trong tủ kính của tổ mỹ thuật ở trường cao trung của bọn em đấy! Anh nói em làm sao có thể không nhớ kỹ!"
Thẩm Lãng nghe được sắc mặt khó coi, ông trời, y cư nhiên còn không biết tổ tông của y được người yêu thích như thế. Gặp một lần thì có thể vẽ lại! Trí nhớ thật đúng là kinh người!
Đường Mộ trái lại không quá để ý, thời gian hắn ở Đức, bị không ít họa sĩ lang thang trên phố đem làm người mẫu.
“Tiểu tổ tông, anh sao không biết em thu hút người khác như thế?" Liếc mắt liền có thể khiến người ta nhớ vẽ lại. Đây cũng không phải là người bình thường có thể làm được.
“Anh là thế nào dính vào?" Nếu nói hắn thu hút ánh mắt người, hỗn đản này chính là người phiền toái nhất mà đời này hắn gặp phải.
Thẩm Lãng không nói gì, hình như là có chuyện như vậy. Y không phải là nhìn lần thứ hai liền thề nhất định phải đem người này ôm tới tay sao! Bất quá, may mà y là phái hành động, bằng không y để vuột mất, lại đi đâu tìm một người làm cho người ta yêu thích.
“En là Thẩm Ngôn, năm nay mười tám, bây giờ vẫn là một sâu gạo, năm hai đại học. Em tư chất không tốt như tứ ca, không có nhảy lớp." Cậu con trai cười đến sáng lạn.
“Xin chào, tôi là Đường Mộ."
“Ha ha, em biết, anh là tứ thiếu gia của Đường gia kia! Lần đó khi Đường tam thiếu kết hôn, anh cũng có mặt." Thẩm Ngôn cũng từng gặp qua người này.
“Cái gì Đường gia kia?" Người Thẩm gia nghe được đầu óc mơ hồ, chẳng lẽ còn có Đường gia này sao?
“Ha ha, tứ ca, anh hẳn là biết chứ?" Thẩm Ngôn cười híp mắt nhìn về phía Thẩm Tiêu.
Thẩm Tiêu rốt cuộc hiểu mới nãy sau gáy hắn lạnh cái gì! Thì ra hắn là người của Đường gia kia! Hèn gì cười đến đáng sợ như vậy!
“Đường gia của tập đoàn Đường thị." Đường gia kia quái đến người thường có thể gọi là quái thai.
Người Thẩm gia đưa mắt nhìn nhau, Đường gia của tập đoàn Đường thị? Nguyên lai Thẩm Lãng lại tìm một đối tượng có gia đình như thế! Cũng thật khó tin đi? Gia đình như thế cũng có thể tiếp nhận tình cảm như vậy?

Tác giả : Quân Thái Bình
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại