Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà
Chương 28
Lâm Mạt Tuyết vỗ vỗ vai Thẩm Lãng, có chút khó chịu, lại có chút cao hứng: “Thẩm Lãng, ta không kỳ vọng các con muốn yêu nhau như thế nào, ta chỉ hy vọng con có thể bảo vệ nó đến già, cho dù hai mươi năm ba mươi năm sau tình cảm các con phai nhạt, con vẫn bảo vệ nó chứ? Nó là đứa trẻ quá mức không có cảm giác an toàn lại không được tự nhiên, hắn sẽ không dễ dàng buông bỏ cảm tình, nhưng một khi bỏ xuống chính là tất cả, ta hy vọng con có thể quý trọng, con trai ta, nó… là nỗi lo lắng lớn nhất cả đời này của ta." Là bảo bối nàng yêu thương nhất, nhưng cũng là nỗi lo lắng lớn nhất cả đời này của nàng!
Thẩm Lãng trịnh trọng gật đầu, đây là lời hứa hẹn với người phụ nữ này!
Y sẽ bảo vệ đứa trẻ không có cảm giác an toàn lại không được tự nhiên kia, suốt cả cuộc đời. Cho dù sau này tình cảm bọn họ phai nhạt. Y cũng sẽ đem hắn làm người nhà làm thân nhân để bảo vệ. Cho dù y biết vĩnh viễn cũng không có ngày nào đó nhạt phai.
Tình yêu của y đối với người không được tự nhiên kia, sâu sắc hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
“Con sẽ." Lời nói đơn giản, nhưng đó là hứa hẹn của Thẩm Lãng.
Lâm Mạt Tuyết cười cười: “Thẩm Lãng, thực sự ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới Đường Mộ có thể gặp gỡ con, nhưng ta rất vui mừng, cho dù lúc này ở trong mắt người khác ta giống như một người bệnh thần kinh."
Nàng nghĩ tới trăm nghìn lần Đường Mộ cả đời này sẽ sống như thế nào, sẽ gặp gỡ loại người nào, sẽ sống quãng đời còn lại như thế nào. Nhưng nàng chưa từng nghĩ tới, có một ngày có thể có một người như vậy tới cưng chiều hắn, hơn nữa còn là một người đàn ông đồng tính với hắn.
“Là vinh hạnh của con!" Y cũng chưa từng nghĩ tới y có thể gặp gỡ một người như vậy, còn có một người nhà thế này. Thẩm gia đã được coi là gia đình có tư tưởng cởi mở, nhưng tính hướng của y cũng giấu mười mấy năm. Sau khi nói ra, công tác tư tưởng cho ba mẹ vẫn là làm cho y nói khô cả cổ họng. Nhưng mà Đường gia gia đình như vậy lại có thể tiếp nhận tình cảm của bọn họ không có khúc mắt như thế, đúng là y không có nghĩ tới. Hào môn đại hộ đối với chuyện thế này, so với gia đình quân nhân bọn họ càng thêm cấm kỵ. Thế nhưng phản ứng của Đường gia nằm ngoài dự liệu của y, y cho rằng y phải đối mặt chính là chỉ trích của Đường gia, từ trên xuống dưới đều là ánh mắt châm biếm, nhưng Đường gia làm cho y kinh ngạc rất lớn. Bọn họ vui vẻ tiếp nhận, hoàn toàn không có một tia bài xích, liền coi y như người nhà tương lai mà đối đãi.
Chính là một gia đình như vậy, nuôi dưỡng được Đường Mộ đứa trẻ có loại tính cách không được tự nhiên kia, y vẫn không hiểu cũng không thể lý giải, bây giờ y đã hiểu, cũng lý giải được.
Đường Mộ không biết, chính là sau lần nói chuyện này, cuộc sống của hắn lập tức dấy lên biến hóa long trời lở đất.
Khi Thẩm Lãng đưa báo cáo kiểm tra cho bác sĩ, không nghĩ tới sẽ là sấm dậy đất bằng.
“Bác sĩ, ông có thể xác định sao?" Thanh âm của y dị thường bình tĩnh, nhưng Lâm Mạt Tuyết biết đứa trẻ này trong lòng đã giống như cái nồi nước sôi rồi.
“Bác sĩ Mạc, chuyện này cũng không thể đùa giỡn, kiểm tra có thể có sai sót hay không?"
“Phu nhân, tôi nếu không biết nặng nhẹ cũng biết chuyện này là không thể đùa giỡn. Đây là chụp xạ hình xương y học hạch nhân, tỷ suất chính xác tương đối cao. Hơn nữa, trên hình ảnh này cũng cho thấy rõ ràng, có vài chỗ có khối u thế này. Bệnh lý như vậy chúng tôi không phải là lần đầu tiên gặp, kiểm tra xảy ra sai số thấp đến mức nào. Tôi nghĩ ta cho dù tôi không nói ngài cũng phải biết!"
Bác sĩ chỉ vào một mảng lớn vùng hình chiếu tối mờ nổi bật trên hình ảnh, rất là có lỗi nhưng giọng nói khẳng định.
“Vậy có thể chắc chắn không?"
“Hiện tại chúng tôi cũng chỉ là sơ chuẩn, việc chuẩn đoán chính xác cuối cùng phải làm cắt lớp bộ phận bệnh lý mới có thể biết. Nhưng mà người nhà tốt nhất có chuẩn bị tâm lý. Bởi vì tình huống như vậy thông thường là không có ca bệnh đặc biệt."
Lời của bác sĩ luôn là công thức hóa. Tỉnh táo chỉ ra vấn đề, nhưng vấn đề như vậy thông thường đều là người nhà khó có thể tiếp nhận.
“Không có ca bệnh đặc biệt?" Thẩm Lãng vẫn là rất lãnh tĩnh.
“Đúng vậy, tình huống giống như vậy chính là u xương ác tính mức độ cao, hầu như là không có ngoài ý muốn." Cho dù là viện trưởng, là đổng sự, gặp phải chuyện như vậy cũng chỉ có thể bất lực.
Thẩm Lãng lắc lắc đầu, y không phải cố tình gây sự, chuyện này y biết không thể trách bác sĩ: “U xương ác tính mức độ cao?" Y đại khái là đoán được cái gọi là u xương ác tính mức độ cao này là cái gì.
“Đúng vậy, chính là chúng ta hay nói là ung thư xương." Ý tứ chính là chuẩn bị hậu sự đi!
“Được, cám ơn bác sĩ, làm phiền ông rồi. Bá mẫu, chúng ta đi thôi!" Thẩm Lãng lý trí nói cám ơn, kêu Lâm Mạt Tuyết rời khỏi văn phòng bác sĩ.
“Lại là một đứa trẻ máu lạnh a! Nhân tình càng ngày càng lạnh nhạt!" Bác sĩ nhìn người đàn ông kia từ đầu tới cuối đều lãnh tĩnh đến lạnh lùng, nhịn không được thở dài nói thế giới này lòng người không chất phác.
“Bác sĩ Mạc, ông không phải là nhìn quen rồi sao? Sao lại cảm thán ra?"
“Đúng vậy, nhưng khi nhìn nhân mô cẩu dạng kia, tưởng là một ngoại lệ. Hóa ra lại nhìn lầm!" Bác sĩ kia nhàn nhạt chế giễu.
“Ai, người kia là ai a? Đổng sự phu nhân đích thân tới, đây đúng là không tầm thường. Hơn nữa nhìn khí thế của người kia, thật cường hãn!"
“Mặc kệ hắn là người nào. Làm việc! Làm việc! Đối với cái loại người không có da thịt có cái gì mà thảo luận? Cường hãn thì có thể máu lạnh sao?"
Lâm Mạt Tuyết có chút lo lắng nhìn Thẩm Lãng, đứa nhỏ này từ văn phòng đi ra thì chưa hề mở miệng, chỉ là lãnh tĩnh suy nghĩ.
“Con trai, kết quả như vậy… ta rất…" Nàng chưa từng nghĩ tới sẽ là kết quả như vậy.
“Không có việc gì, bá mẫu, con chẳng qua là cảm thấy cái này −−− quá mức đột ngột. Bà nội thân thể luôn luôn khỏe mạnh, rất ít nghe nói bà có khó chịu như vậy, nhưng mà chỉ là đau lưng, kiểm tra chính là −−−" Thẩm Lãng vẫn lạnh nhạt như cũ nói, tâm tình của y dường như có chút không theo kịp bước chân.
“Hiện tại không phải là còn chưa chuẩn đoán chính xác sao? Chuyện gì cũng có ngoài ý muốn. Đợi có kết quả cuối cùng rồi hãy nói đi. Vậy bây giờ con muốn về nhà sao?" Y chắc là phải đi về một chuyến nói cho người trong nhà biết đi.
“Ân, con phải về nhà một chuyến, tiện thể nói cho người trong nhà biết, ngày mai làm kiểm tra lại, nếu quả thật là −−−" Y có chút mơ hồ, nhưng y biết rõ bây giờ mình cần phải làm cái gì.
“Ừ, trở về đi. Ta sẽ nói với Đường Mộ một tiếng." Lâm Mạt Tuyết nhẹ nhàng vỗ vai y. Trong vòng một ngày, nàng làm hai lần động tác như vậy với người này, trước là vì Đường Mộ, bây giờ là vì bản thân y.
“Được, vậy ta đi về trước, Đường Mộ trễ một chút con sẽ gọi điện cho hắn."
“Ừ, đi đi! Đừng quá lo lắng! Người nhà đều ở đây chứ?"
“Bọn họ đều ở đây."
“Nếu có nhu cầu gì, cứ gọi điện cho ta bất cứ lúc nào, bệnh viện nhà mình vẫn là thuận tiện một chút."
“Được ạ."
Đường Mộ tập trung tinh thần nhìn máy tính, ngón tay thần tốc gõ gõ đánh đánh. Khi tiếng điện thoại bất thình lình kêu lên, làm cho hắn kinh ngạc một chút, một tay khống chế bàn phím, cần điện thoại lên: “Alo?"
“Con trai, con đang ở đâu?"
Đường Mộ sửng sốt, không tức giận? Giọng nói dường như thản nhiên, hắn cho là bà phải tức giận đến mười ngày nửa tháng không nói chuyện với hắn.
“Con ở nhà, có chuyện gì không?"
“Con biết chuyện Thẩm Lãng ở bệnh viện đợi báo cáo không?"
“Biết, con mới vừa cùng một chỗ với hắn. Xảy ra chuyện gì sao?" Giọng nói không bình thường. Thẩm Lãng lấy báo cáo kiểm tra, tâm tình mẹ hắn ra vẻ suy sụp cái gì?
“Thẩm Lãng hắn làm sao?" Đường Mộ cơ hồ vô ý thức hỏi ra câu này.
Lâm Mạt Tuyết cười, hắn vẫn là động tâm với người đàn ông làm chức nghiệp hắn ghét nhất, bà tưởng là còn phải rất lâu tiểu tổ tông này mới có phản ứng: “Thẩm Lãng không sao, là bà nội hắn có chuyện, hơn nữa vấn đề rất lớn."
“Bà nội hắn? Làm sao vậy?" Không phải nói chỉ là đau lưng kiểm tra một chút sao!
“Bác sĩ nói tám chín phần là u xương ác tính."
Tay Đường Mộ hơi chậm lại: “U xương ác tính?"
“Không có ngoài ý muốn, hẳn là cái này."
“Chính là ung thư xương phải không?"
“Ừ."
Đường Mộ sững sờ không biết nên nói cái gì, hắn vừa mới bị bọn họ lừa gạt, biết người thân bệnh nặng có cảm giác gì, Thẩm Lãng trước đó hình như từng nói qua y là lớn lên cùng ông bà nội, vậy chắc hẳn cảm tình sâu sắc. Vậy y…
“Con biết rồi."
Sau khi Đường Mộ nhận được điện thoại của mẹ, không chút suy nghĩ liền gọi điện cho Thẩm Lãng.
“Anh đang ở đâu?"
“Anh đang trên đường." Giọng điệu của Thẩm Lãng Đường Mộ trước giờ chưa từng nghe qua, không có vui vẻ, không có tinh thần, y chỉ là nhàn nhạt nói. Đường Mộ dám khẳng định, người này ở quân đội nhất định là như vậy. Giọng điệu như vậy áp chế đến người ta rất không thoải mái.
“Trên đường về nhà? Anh đi tới đâu rồi?"
“Công viên Vân Sơn, mười phút thì tới nhà." Thẩm Lãng một tay cầm lấy tay lái, một tay cầm điện thoại, nhìn ra ngoài cửa xe một chút, thuận miệng trả lời.
“Nếu không gấp thì dừng xe lại, chờ tôi mười phút?" Đường Mộ cơ hồ không có ý thức liền nói ra những lời này.
Thẩm lãng sửng sốt một chút, ngay sau đó nhàn nhạt cười, người này đang lo lắng cho y sao? Y tưởng là còn phải thật lâu, y mới có thể nhận được báo đáp này, hiện tại là điềm báo tốt đi!
“Được, anh đợi em." Thẩm Lãng một tay hất tay lái một cái, đem xe dừng bên đường. Bây giờ y thật sự là muốn thấy tổ tông này, muốn thấy hắn, muốn ôm hắn một cái. Đời người mấy chục năm ngắn ngủi như vậy, y không biết khi y già, khi phải đối mặt với chuyện như vậy, sẽ là loại phản ứng gì. Nhưng mà, y chỉ nghĩ đem người yêu quý nhất này ôm, nhìn thật kỹ, bởi vì thời gian quá ngắn ngủi.
Đường Mộ sau khi nói xong mới phát hiện mình vừa kích động nói cái gì. Tay cầm điện thoại ngón tay đã đặt ở trên phím bấm số, suy nghĩ một chút lại thôi, coi như hết. Cầm lấy khăn quàng cổ áo khoác đi ra ngoài, bắt xe taxi chạy thẳng tới công viên Vân Sơn.
Hắn biết, hiện tại người kia có lẽ sẽ cần hắn!