Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà
Chương 146
Trận khôi hài loạn thất bát tao này bị gián đoạn bởi vì Thẩm Lãng nhận được một cuộc gọi đến.
“Thẩm Ly! Đem mấy thứ này đi tính tiền xách về, đừng quên mua một con cá liên trở về, Mộ thức rồi, anh đi về trước!" Thẩm Lãng cúp điện thoại, quay đầu bỏ chạy.
“Đại ca?! Sao anh lại như vậy!" Thẩm Ly nhìn Thẩm Lãng chạy vội đi, gấp đến độ dậm chân tại chỗ.
“Quay lại! Anh chưa đưa tiền cho em a!" Cô rốt cuộc có bao nhiêu bi thảm a? Bị bắt làm culi không nói, còn phải tự bỏ tiền túi tính tiền cho y?
Cô vừa mới nói xong, Thẩm Lãng đã chạy mất dạng.
“Anh cứ chờ đó cho em! Hừ!"
Thẩm Ly oán hận mỗi tay một xe mua sắm, kéo tới phía trước, thân thể nhỏ bé đơn bạc kia uy vũ sinh uy! Tuyệt không thấy dáng dấp mảnh mai vừa nãy! Trở về cô sẽ tính tiền này gấp ba! Không! Phải năm lần! Dám sai khiến cô làm culi, vậy hãy chuẩn bị sẵn sàng!
Cho nên nói, Đây là hổ nữ tướng môn! Hổ nữ tướng môn! Thật đúng là không giả!
Nuôi ra thật đúng là không có có nửa phần có thể nói là mảnh mai! Mấy cô gái của Thẩm gia, không có một người hiền lành! Thẩm Ly vốn tính tình hấp tấp, về phần Thẩm Nhất, đó cũng là loại giả heo ăn hổ! Thẩm Lăng Nhi kia tính cách tinh quái thì càng không cần nói!
Người Thẩm gia đối với vấn đề gia đình hài hòa tương đối coi trọng cùng để ý, đương nhiên ảnh hưởng trực tiếp nhất chính là một nửa khác của các thành viên Thẩm gia, lúc bọn họ còn là thanh thiếu niên, bọn họ chỉ biết Thẩm gia ở trong mắt người ngoài là gia đình hài hòa, đó quả thực chính là hâm mộ ghen tỵ! Cho nên bọn họ đều thề nếu Thẩm gia rơi vào trong tay đồng lứa bọn họ, thì cũng muốn làm cho gia đình hài hòa! Tuyệt không tìm một háo tử thỉ có thể đập vỡ nồi canh!
Khi đó Thẩm Ly vừa lớn hơn một chút đã tuyên bố, một nửa kia của mấy nam nhân Thẩm gia đều phải qua cửa ải của mấy vị đại tiểu thư này! Không ủng hộ tuyệt đối không thể cưới vào cửa!
Khanh Phi Dương năm đó vốn không được Thẩm Nhất có ấn tượng tốt khi đầu tiên gặp mặt. Thẩm Ly cũng chưa gặp người này lần nào, nhưng sự thật chứng minh, mấy nha đầu này của Thẩm gia ánh mắt nhìn người đều rất tinh. Thẩm Nhất vừa gặp mặt đã không thăm hỏi, tổ tông Thẩm Ly này lại càng không tiếp đãi!
Đường Mộ chính là một kỳ tích! Rõ ràng là một nam nhân, nhưng vừa liếc mắt một cái, Thẩm gia từ trên xuống dưới đều gật đầu đồng ý. Ngay cả Thẩm Ly ánh mắt cao hơn đỉnh đầu đã ở trong hôn lễ liếc mắt một cái thì cảm thấy người này không tệ. Cho nên nói trực giác của con người thực là thần kỳ!
Khanh Phi Dương làm sao cũng không thể tưởng tượng được cô lại bị muội muội của Thẩm Lãng đùa giỡn. Còn đùa giỡn ác như vậy! Cô bi ai phát hiện, nam nhân kia ngầm đồng ý chuyện này, ngầm đồng ý cho muội muội của y đùa giỡn cô như vậy, thậm chí y còn phối hợp với cô ta!
“Ta nói chó khôn không cản đường, cô đứng ở đây là ngại mất mặt chưa đủ hay sao?"
Thẩm Ly nhìn bảng chỉ đường nửa ngày mới phát hiện khu cá tươi ở phía sau, vừa xoay người một cái, thì thấy nữ nhân cô chán ghét vô cùng còn đứng giữa đường, vừa lúc chắn đường cô đi đến khu có tươi, vừa mở miệng lại là hung hăng quát tháo.
“Hắn bảo cô làm như vậy sao?" Khanh Phong Dương ngẩng đầu trừng Thẩm Ly, trừng muốn vỡ mắt.
“Tránh ra! Tôi không muốn nói chuyện với cô. Tôi hôm nay đủ mất mặt rồi, không muốn tiếp tục mất thêm nữa, cô nếu như có hứng thú thì có thể đứng bên kia, ở đó nhiều người, vừa lúc có thể nổi tiếng, nói không chừng trong chốt lát phóng viên tin tức sinh hoạt gì đó đến, cô có thể từ từ gây sức ép." Vừa lúc ép buộc hò hét tới cống thoát hôi thối thì tốt nhất.
“Là hắn bảo cô đến đùa giỡn tôi như vậy sao?" Khanh Phi Dương hung tợn chất vấn.
“Van cô! Đừng tự mình đa tình có được không? Đại ca nhà tôi không có thời gian đến đùa giỡn một tiểu nhân vật như cô đâu, còn trẻ như vậy mà bị mắc chứng tinh thần vọng tưởng nhiều thì không tốt, cô nói đúng không?"
Thẩm Ly cười lạnh, nhưng bộ dáng vẫn phong tình vô hạn như trước. Nữ nhân như vậy ở trong mắt nữ nhân khác chính là cái đinh sắt muốn rút ra cho nhanh, trong mắt nam nhân chỉ có thể là thiên nga sùng bái!
“Tôi với cô có cừu oán sao? Cô lại đùa giỡn tôi như vậy?!"
Khanh Phi Dương thét chói tai như bị tâm thần. Người vây xem càng ngày càng nhiều! Vui vẻ chỉ trỏ ngày càng nhiều!
“Nói cô cô còn thở hổn hển! Có phải không? Mở miệng trước là tôi sao? Rõ ràng chính cô vừa tới muốn bị đánh, còn ác nhân cáo trạng trước? Tôi với ca đi mua đồ dùng, cô đi tới không nói hai lời đã nghi ngờ tôi là tình nhân của hắn, cô nói cô thiếu đánh, tôi còn khách khí cái gì?"
Thẩm Ly ôm ngực cười lạnh, cô luôn là loại người, ngươi đánh ta một cái, ta nhất định đánh trả lại ngươi toàn thân! Dám chọc cô? Lão thọ tinh treo ngược — đi chết đi!
“Cô..."
“Sao? Chẳng lẽ tôi nói oan cho cô à? Đừng nói nơi này sẽ không có ai nhìn thấy bộ dáng cô khóc lóc om sòm! Người Thẩm gia tôi không phải nhân vật cô có thể trêu chọc vào! Đừng nói tôi không nhắc nhở cô, lần sau cô còn sỉ nhục người khác như vậy, tôi đây nhất định sẽ hảo hảo cho cái miệng thiếu đánh của cô nhớ kỹ! Cô tốt nhất về sau nhìn thấy đại ca tôi với đại tẩu thì đi đường vòng đi! Còn dám mơ ước người đã kết hôn, cô cứ đợi nhảy sông đào hộ thành cũng đừng nghĩ chết thanh tĩnh nha!"
Thẩm Ly hung hăng nói ra hết, đẩy xe mua sắm mạnh một cái cho Khanh Phi Dương đang đứng giữa đường không biết là bị dọa cho choáng váng hay là tức choáng váng né ra.
Đám người xem náo nhiệt tự giác tránh đường ra cho cô gái khí thế cường hãn này. Nữ nhân cường hãn như vậy, ai có thể trêu chọc được a? Nhìn xem nữ nhân đứng ở kia đã bị dọa ngây người! Thật đáng thương! Sao lại gặp phải loại người hung hãn như vậy?!
Thẩm Lãng vội vàng chạy về nhà, bởi vì Đường Mộ tỉnh ngủ, muốn đi WC, nhưng đi lại không tiện, xe lăn thì ở dưới lầu! Giường cách WC hơi xa, một chân đứng không vững không nói, nhảy từng bước từng bước, đối với lồng ngực chấn động quá lớn, y thật sự là không muốn lại vào bệnh viện lần nữa!
Lúc tỉnh dậy tính kêu Thẩm Lãng theo thói quen, kêu hai tiếng không thấy trả lời hắn mới phát hiện mình đã xuất viện, đây là ở nhà, quay đầu vừa nhìn thấy giấy nhắn trên tủ đầu giường, Đường Mộ trực tiếp gọi điện cho Thẩm Lãng. Vứt điện thoại chờ một phút, Đường Mộ vẫn là quyết định tự lực cánh sinh! Nếu đợi Thẩm Lãng trở về, phiền toái phỏng chừng còn lớn hơn so với bây giờ!
Nhấc chân xuống giường, thử hai lần, Đường Mộ rốt cuộc chống giường đứng lên, nhưng cảm giác như là giẫm phải bông. Nhờ hỗn đản Thẩm Lãng kia ban tặng, hắn một tháng này bị thương chân vốn là không xuống đất được. Hiện tại vừa bước xuống đất một cái, cảm giác tệ nói không nên lời!
Chống giường, Đường Mộ đứng một hồi lâu, mới từ từ dùng chân bị thương chạm đất, chịu đựng đau từng bước một bước dựa vào tường mà đi. Nhưng bắp đùi phải bị thương đi từng bước đau thấu tim. Huống chi còn bó thạch cao! Thương quá gần sát đùi, dây thần kinh tương đối dày đặc, thần kinh cảm giác đau đớn này cũng là ngầm đến khiến hắn muốn hỏi người loạn thất bát tao!
Chờ tới lúc Thẩm Lãng về tới nhà xông lên lầu, Đường Mộ đau đến mồ hôi lạnh túa ra tựa vào tường thở.
“Tiểu tổ tông!?" Thẩm Lãng né cái chân của Đường Mộ, Thật cẩn thận ôm Đường Mộ vào lòng.
“Không phải bảo em đừng xuống giường sao? Anh nói với em nhịn mấy phút anh lập tức trở về, sao lại không nghe lời vậy?! Đau không?"
Ôm Đường Mộ vào WC, Thẩm Lãng cẩn thận buông Đường Mộ xuống: “Nhìn em mồ hôi lạnh đều ứa ra! Anh giúp em nha!" Thẩm Lãng nói xong thì đưa tay kéo lưng quần ngủ của Đường Mộ.
“Em tự mình làm!" Đường Mộ quật cường giữ quần lót của mình.
“Ôi! Tiểu tổ tông của anh ơi, em rốt cuộc để ý cái gì? Hai chúng ta còn có chỗ nào chưa thấy ? Toàn thân của em không có chỗ nào anh chưa nhìn thấy, còn không được tự nhiên?"
Thẩm Lãng không rõ tiểu tổ tông của y sao lại không được tự nhiên ở vấn đề này! Bọn họ chuyện thân mật gì chưa từng làm? Toàn thân của hắn, có bao nhiêu lỗ chân lông y đều biết, còn e lệ? Thật sự là!
“Cút! Tự mình em có thể làm được!" Đường Mộ hơi hơi đỏ vành tai. Tên lưu manh này có cái gì không thể nói?! Chuyện này y cũng lấy ra ép buộc?!
“Anh dìu em nha! Em tốn nhiều sức lực như vậy, sao còn đứng vững?" Thẩm Lãng chính là không đi!
“Hỗn đản! Anh có đi hay không?!"
“Anh không đi! Em nếu như té ngã thì làm sao? Thương thế của em cũng không thể xảy sơ xuất gì được! Dựa vào đi! Anh không nhìn không phải được rồi sao!"
Thẩm Lãng dù sao cũng phải ở đây! Nói cái gì cũng không ra ngoài!
“Quay lưng lại!" Đường Mộ thật sự nghẹn! Không còn biện pháp, chỉ có thể bảo Thẩm Lãng xoay người đi chỗ khác!
“Được!" Thẩm Lãng ngoan ngoãn xoay người dùng lưng dựa vào Đường Mộ.
“Ào ào!" Tiếng nước vang rất dài, Thẩm Lãng hết chỗ nói rồi, rốt cuộc thì biết vì sao tiểu tổ tông này không đợi y về nhà tự mình xuống giường.
“Tiểu tổ tông! Xong chưa?"
“Xong rồi!" Đường Mộ kéo quần lót lên, xoay người hô một tiếng. Thương trên đùi bởi vì cơ thể căng thẳng thả lỏng càng đau.
“Đến! Cẩn thận một chút." Thẩm Lãng xoay người cẩn thận ôm Đường Mộ, ôm hắn tới bồn rửa tay rửa tay sạch, rồi ôm lên giường nằm.
“Đến! Anh nhìn một chút!" Trực tiếp kéo quần ngủ của Đường Mộ xuống, còn lại quần lót màu đen gợi cảm!
Đường Mộ nằm ở trên giường thở, miệng vết thương trên đùi rất là đau!
Thẩm Lãng cẩn thận nâng chân bó thạch cao của Đường Mộ, nhìn trái nhìn phải, rốt cuộc yên tâm không có biến thành quá nghiêm trọng, có thể là miệng vết thương cấn phải thạch cao cứng, ma sát sinh đau.
“Không sao, lần sau đừng tự mình xuống giường! Rất nguy hiểm! Em nếu không cẩn thận té ngã, rất phiền toái!"
Thẩm Lãng đang cầm đùi phải của Đường Mộ, thật cẩn thận giống như là đang cần trân bảo. Bất quá nói là trân bảo cũng không đủ! Bạch Vân Sơn nói cái chân này của Đường Mộ thiếu chút nữa là bị phế đi. Nếu miếng sắt kia xuyên vào một chút nữa, thì trực tiếp phế luôn cái chân này của Đường Mộ! Không ai có thể tưởng tượng, kiêu ngạo như Đường Mộ, nếu hắn mất đi một chân sẽ là tình huống như thế nào! Thẩm Lãng càng không dám tưởng tượng!