Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà
Chương 139
Bạch Thúy Nùng nhìn hai nam nhân này ở trước công chúng cũng không thèm để ý chút nào, hành động thân mật của bọn họ khiến cho người lui tới ghé mắt. Trong mắt có mất mát chua xót nói không nên lời. Người này thực hạnh phúc, nhưng mà hạnh phúc của hắn không liên quan đến cô…
“Bác sĩ Bạch, có việc gì không?" Thái độ Thẩm Lãng từ nam nhân tùy theo Đường Mộ lúc ở nhà biến trở về Thẩm quân trưởng. Lạnh nhạt hữu lễ, lại bất hòa ngăn cách.
“Không có việc gì, chỉ là nghe ba nói Mộ xuất viện nên đến thăm."
Bạch Thúy Nùng thực hiển nhiên là không thích ứng nam nhân này khí thế lớn cường hãn. Nam nhân này thái độ chuyển biến cũng quá nhanh đi! Rõ ràng vừa rồi lúc đối với Đường Mộ, rất là ôn nhu, nhưng vừa đảo mắt liền thay đổi sắc mặt!
Hiện tại bộ dáng này, khiến cho cô ngay cả dũng khí chống lại tầm mắt y cũng không có. Nghĩ đến thật sự là vô dụng! Cô một mình ở nước ngoài đợi gần mười năm, đủ loại trường hợp cô đều có thể ứng phó tự nhiên, duy độc đối với nhất nam nhân ‘đoạt’ người yêu của cô khiếp đảm không thôi!
Nam nhân này tuổi trẻ như vậy đã là thiếu tướng, có thể thấy được không phải là nhân vật dễ trêu chọc gì.
Thẩm Lãng giật nhẹ khóe miệng, bộ dáng ngoài cười nhưng trong không cười càng thêm lạnh người.
“Bác sĩ Bạch ngồi đi."
Nữ nhân này cũng là người thứ nhất mơ ước tiểu tổ tông của y, hơn nữa thân phận còn thực mẫn cảm! Vị hôn thê cũ a, tuy rằng vẫn chưa có thành, nhưng mà xưng hô này cũng khiến y chua đến hộc máu.
Bạch Thúy Nùng có chút câu nệ ngồi xuống, vừa nhất mắt rất nhanh nhìn lướt qua nam nhân không có mặc quân trang này, cảm thấy ngày đó nhìn thấy nam nhân nhung trang kia cùng nam nhân mặc thường phục hôm nay khác biệt quá lớn. Nam nhân này hiện tại một thân thường phục nhẹ nhàng, tựa như người mẫu tạp trí thời thượng. Thực anh tuấn! Nhưng mà ngày đó nhìn thấy bộ dáng nhung trang của y cho cô rung động quá sâu sắc. Nam nhân này vừa mặc quân trang vào người, cái loại khí phách cương nghị cùng uy nghiêm của quân nhân có thể ép người ta tới đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Thương thế của cậu khôi phục hết chưa?"
Không dám nhìn ánh mắt trường đao của nam nhân này, Bạch Thúy Nùng quay lại đối diện Đường Mộ. Sau đó hơi hơi sửng sốt, người mặt mang theo lo lắng này vẫn là Đường tứ thiếu mà cô quen biết hai mươi mấy năm sao? Rõ ràng lúc trước vừa mới về nước lúc gặp hắn, cũng không phải như thế…
“Tốt hơn rồi, không có vấn đề lớn gì." Đường Mộ nhìn nhìn đùi phải còn bó bột của mình, không để ý lắm.
“Chúc mừng cậu rốt cuộc xuất viện! Lần sau lái xe phải cẩn thận một chút, đừng điên cuồng như vậy, đua xe không phải trò hay gì, có thể không chơi thì đừng chơi đi!"
Bạch Thúy Nùng vẫn không biết Đường Mộ rốt cuộc vì sao bị tai nạn, vẫn nghĩ là hắn tự mình đua xe điên cuồng rồi mới không cẩn thận xảy ra chuyện.
“Về sao em ấy cũng không có cơ hội chạm vào xe!"
Thẩm Lãng lạnh lùng liếc nhìn Bạch Thúy Nùng một cái, người này giọng điệu thế nào nghe sao khiến cho người ta khó chịu thế?! Đây là người yêu của y, còn không tới phiên cô một người ngoài đến quan tâm!
Đường Mộ đảo mắt xem thường. Nam nhân lòng dạ hẹp hòi này, người ta lời này chỉ là đơn thuần quan tâm mà thôi, y cứ phải như vậy ăn nhiều dấm chua sao? Chỉ biết nam nhân này trong lòng còn để ý người này. Bây giờ thoải mái gặp được, sắc mặt này có phải cũng quá khó coi một chút hay không?
Bạch Thúy Nùng bị Thẩm Lãng hung hăng ế, nam nhân này miệng lưỡi hừng hực đại hỏa là hướng về phía cô sao?!
“Đừng quan tâm hắn." Đường Mộ nhìn nam nhân nhà mình liếc mắt một cái, ý kia chính là bảo anh yên tĩnh một chút.
Thẩm Lãng tức giận quay lại liếc phu nhân nhà mình một cái, có ngươi như vậy sao? Giúp người ngoài đến giáo huấn mình! Hừ! Cũng là nữ nhân từng quan hệ như vậy! Ngẫm lại trong lòng có chút hoảng hốt.
Nữ nhân chết tiệt! Y gần đây có xung đột với nữ nhân! Nữ nhân dính dáng với y với Đường Mộ lại xông lên cùng lúc!
“Cảm tình của các cậu thật tốt!"
Bạch Thúy Nùng đột nhiên nhìn Đường Mộ với Thẩm Lãng, cười nói một câu làm cho hai đương sự một giây ngây ngốc trong lời nói. Bạch Thúy Nùng thần sắc mang theo kiên quyết bất cứ giá nào. Nói đi! Nói đi! Nhiều năm như vậy, hiện tại cũng là lúc nên nói rõ ràng!
Thẩm Lãng không biết trong lòng vì cái gì cảm giác quái như vậy. Đây không phải lần đầu tiên bị người ta nói cảm tình của bọn hắn tốt lắm, nhưng mà lời từ miệng một người có thân phận mẫn cảm như vậy nói ra, cảm giác đó hình dung không được, nhưng tuyệt đối là tốt.
Đường Mộ cũng là sửng sốt, cho dù hắn yêu nam nhân này, nhưng vẫn là có chút cảm giác kỳ quái bị nữ nhân này nói như vậy. Cảm tình của hắn không quá thích bị người như vậy phân tích, làm cho hắn có loại chán ghét nói không nên lời.
“Thật sự, tôi là nói thật, cậu không cần tức giận, Mộ, tôi chưa từng gặp qua biểu tình của cậu như vậy, chưa từng có. Tôi từng hy vọng tôi có thể nhìn thấy ở trên mặt cậu biểu tình như vậy, hy vọng đó bởi vì tôi mà có, cho dù biết đây không quá khả năng, nhưng mà tôi vẫn nghĩ là hy vọng xa vời! Hiện tại, tôi nhìn thấy, cho dù là không phải vì tôi, nhưng mà… Ta chúc phúc cho cậu! Mộ, lời này là tôi không tính nói với cậu, biết cậu kết hôn, tôi thực sự không tính chúc phúc cậu, biế không? Thấy cậu khi nói đến người yêu của mình vẻ mặt bí ẩn hạnh phúc ý cười, tôi nghĩ thật sự không chúc phúc cậu, bởi vì tôi không biết muốn nữ nhân tài như thế nào đứng ở bên cạnh cậu! Ít nhất tôi oán hận nữ nhân kia có được cậu. Thẳng đến khi ở bên ngoài phòng phẫu thuật nhìn thấy người yêu của cậu…"
Bạch Thúy Nùng đỡ trán, nhớ tới lúc đó trong lòng toan điềm khổ lạt! Thật sự không cam lòng cô yêu lâu như vậy người bị nữ nhân của hắn đoạt đi rồi! Thẳng đến khi nhìn thấy cái người hắn gọi là ‘thê tử’! Trong lòng khiếp sợ không nói nên lời! Hiện tại nghĩ tới còn dở khóc dở cười!
“Tôi như thế nào cũng không nghĩ tới người yêu của cậu cư nhiên là… một người nam nhân! Biết không? Lúc ấy cảm giác kia so với biết cậu bị tai nạn xe đánh sâu vào càng mạnh hơn gấp mười lần gấp trăm lần! Cậu có thể lý giải cái loại cảm giác này không? Đường gia tứ thiếu gia tôn quý giống như hoàng đế, cư nhiên tìm một nam đối tượng! Liền cảm giác cả thế giới này hoàn toàn điên đảo!"
“Lý giải!" Đường Mộ tà liếc mắt Thẩm Lãng một cái, trả lời nhanh. Lúc ấy khi hắn bị nam nhân này khiêng về phòng trọ đối mặt thổ lộ, chính là cái loại cảm giác bị sét đánh này!
Thẩm Lãng sờ sờ chóp mũi, y biết tình huống ngay lúc đó có chút hỗn loạn. Nhưng không phải là sợ hắn chạy sao? Nếu không, y phải làm sao?
“Lúc ấy đầu óc tôi tựa như có một ý niệm trong đầu, là nam nhân tốt hơn so với nữ nhân! Ít nhất trong lòng tôi có thể cân bằng! Ít nhất cậu tìm không phải nữ nhân, điều này ít nhất chứng minh không có nữ nhân nào là đặc biệt trong lòng cậu! Nếu như đối tượng của cậu là nữ nhân, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ không cam tâm, bởi vì trong lòng tràn đầy sẽ không chỉ là đau, hoàn hảo, là một nam nhân, đả kích ít nhất nhỏ hơn chút."
Thẩm Lãng không biết nên cười hay là giận! Nữ nhân này như thế nào đột nhiên như là bất cứ giá nào phải nói những lời này? Trước đó không phải là liếc y một cái cũng phải lảng tránh sao? Hiện tại là lá gan to ra?
“Cho nên?" Đường Mộ nghe đến cuối cùng, trong lòng bằng phẳng không có phập phồng. Cho dù nữ nhân này moi tim đào phổi nói ra cảm tình của cô.
“Cho nên tôi chúc phúc cho cậu! Đường Mộ! Cứ cho là cậu lựa chọn không phải tôi, nhưng tôi vẫn là chúc phúc ngươi! Về sao có thể làm bằng hữu không?" Bạch Thúy Nùng thái độ thành khẩn.
“Bác sĩ Bạch cảm thấy mang theo cảm tình có thể làm bằng hữu sao?"
Thẩm Lãng trực tiếp đoạt quyền trả lời của hắn, nhìn Bạch Thúy Nùng, thật muốn cười nữ nhân ngốc cuồng dại này. Ai từng nghe qua làm người yêu không thành có thể làm bằng hữu? Nếu làm người yêu không được, thì ngay cả bằng hữu cũng không làm được! Người này không hiểu?
“Nhưng mà tôi không muốn mất đi một tầng quan hệ cuối cùng này, tôi cam đoan sẽ thu liễm tốt cảm tình của mình, cũng sẽ không đối với Mộ ôm bất cứ ảo tưởng gì. Tôi biết hắn yêu anh, tôi cũng biết một khi hắn trả giá cảm tình chính là cả đời! Nói cách khác cảm tình của các anh cả đời này cũng không phát sinh bất luận ngoài ý muốn, trừ phi một ngày nào đó anh ở bên ngoài!" Lúc này Bạch thúy Nùng đột nhiên lá gan lớn.
Thẩm Lãng mặt tối sầm, nữ nhân này...
“Hắn sẽ không bên ngoài." Đường Mộ cười cười, trực tiếp cho bạch Thúy Nùng một cái đánh toàn lũy. Quay đầu đón đánh lên.
“Cậu cũng không phải là anh ta làm sao có thể khẳng định anh ta cả đời này nhất định sẽ không bên ngoài? Cả đời này thời gian nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, cậu có thể khẳng định anh ta nhất định sẽ không bên ngoài sao?"
“Vậy cậu lúc đó chẳng phải khẳng định nói tôi cả đời này sẽ không bên ngoài sao? Cậu như thế nào có thể khẳng định chứ? Cậu cũng không phải là tôi!" Đường Mộ phản lại một câu.
Bạch Thúy Nùng cứng lại.
Thẩm Lãng sắc mặt bởi vì lời nói của Đường Mộ nở từng đóa từng đóa hoa. Vẫn là phu nhân của y tốt!
Nữ nhân châm ngòi ly gián này! Không thể nhìn thấy cặp đôi bọn hắn tốt đi?
“Bằng hữu trong lời nói, vẫn là miễn đi! Tính cách tôi không tốt, bằng hữu bình thường đều không chịu nổi. Cám ơn chúc phúc của cậu, hy vọng cậu có thể tìm được một nam nhân tốt hơn tôi." Đường Mộ lắc đầu, đối với bằng hữu, hắn không cần.
“Tôi nếu là chịu không nổi cậu, tôi có thể ở trong lòng đau khổ thủ vững mười năm sao?"
Bạch thúy Nùng cười khổ. Ngay cả lấy cớ tân trang như vậy, nam nhân này đối với chính mình không người để ý, thật đúng là không lưu tình.
“Bằng hữu của tôi cùng người xa lạ không có gì khác nhau, chúng tôi ba năm năm năm không liên tục xem như bình thường." Hắn thật sự không biết làm bằng hữu của hắn cùng làm người xa lạ có gì khác nhau!
Hắn quả nhiên là yêu thảm nam nhân này đi!
Đúng vậy! Nếu không là vì yêu, lấy kiêu ngạo của người này, là tuyệt đối không có khả năng cùng một nam nhân kết hôn đi!
Như thế này đủ rõ ràng. Cô yêu người này ngay cả một tia niệm tưởng cuối cùng cũng không lưu lại, vô tình đến nhẫn tâm.