Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 128

Mỗi ngày trong phòng bệnh người tới liên tục không dứt, tính cách không được tự nhiên chết tiệt của Đường Mộ sau ba ngày nhịn rốt cuộc, phá công!
“Các người cũng không thể ra ngoài thảo luận?"
Nhìn Đường lão đại cùng Đường lão gia tử hai cha con ở trong phòng bệnh nói chuyện hào hứng. Đường Mộ trực tiếp rống lên. Đây là người trong nhà, không có chừng mực cũng không có gì. Là người ngoài hắn còn ngại ngùng, nhưng là người của Đường gia, hắn thật sự không cần phải cố kỵ.
“Tiểu Mộ, vẫn còn không thoải mái sao? Đừng ghét bỏ đại bá phiền, đại bá hôm nay đến thăm con, ngày mai phải xuất ngoại một chuyến, đại ca con hiện đang bận công việc không ai quản lý, đại bá bận a!"
Đường lão đại cảm thấy mình thật oan! Ông đến thăm tiểu tử này, không nghĩ tới sẽ gặp lão nhân nhà mình, liền hàn huyên vài câu, vì thế đã chọc cho tổ tông sống nhà mình tạc mao. Hảo tâm bị sét đánh. Thật sự những phá tiểu tử này thực ép buộc người a!
“Tiểu tử, cho chúng ta ngồi xuống một chút đi, vội vã đuổi chúng ta làm gì? Hừ, con cứ như vậy không chờ gặp lão nhân ta! May mà lão nhân ta cố ý từ thạch viện trở về!" Đường lão gia tử như có ý cười chế nhạo.
Kỳ thật đi! Ông thật là đến chế giễu! Sau khi biết Đường Mộ không có vấn đề lớn gì, ông vẫn cố ý vội trở về, chính là đến xem hắn bị thương rốt cuộc là bộ dáng gì! Nhưng khi nhìn thấy hình tượng mới của Đường Mộ sau khi bị thương, thật sự nhịn không được muốn ép buộc một chút!
Khó được a! Tiểu tổ tông này của Đường gia sẽ có một ngày này, nếu không kiếm lại đủ vốn không phải rất có lỗi hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?
“Ông nội, nếu như ông không ngại con ở bệnh viện thêm mười ngày nửa tháng, mọi người cứ tiếp tục!" Hắn khỏe như vậy cũng sẽ bị một đống di chứng sau loạn thất bát tao.
“Tiểu Mộ…" Đường lão gia tử le lưỡi, chuyện này ông thật sự không biết.
“Ông nội, Mộ cần hoàn cảnh tốt để khôi phục, bằng không sẽ có di chứng, não bị thương tình huống gì cũng có thể xảy ra!"
Thẩm Lãng bất đắc dĩ giải thích tính nghiêm trọng của vấn đề cho lão ngoan đồng này. Y cảm thấy trước đây hai ông cháu này ở chung bình thường, giờ xem ra quả thực chính là không quá đáng tin! Cháu trai bị tai nạn xe nằm viện, ông nội cư nhiên chạy tới chế giễu, có lẽ chỉ có Đường gia này đối với tôn tử thái quá như vậy đi!
“Vậy sao! Vân Sơn không nói với ta a, sẽ có di chứng gì, sẽ bị ngớ ngẩn hay là bị đần độn?" Đường lão gia tử vừa mở miệng ra vốn không có lời hay ho gì.
“Ông nội, nguyện vọng của ông có khả năng sẽ không thành, con sẽ không bị ngớ ngẩn cũng sẽ không bị đần độn, uổng công ông cao hứng một hồi rồi!"
Đường Mộ trải qua mấy ngày nay, mấy vết thương nhỏ trên người đỡ hơn nhiều, tình trạng choáng váng cũng đỡ hơn không ít, nhưng thấy đám người này, hắn cảm thấy đầu lại choáng váng.
“Ai u! Thật đúng là uổng công cao hứng một hồi, nếu không có bị ngớ ngẩn hay bị đần độn, vậy không có gì hay nói, vậy ta đi đây! Ta đi về! Đi thôi, đại huynh đệ, chúng ta trở về!" Đường lão gia tử vẫy gọi Thẩm lão gia cùng quay về vẫn chưa nói được ba câu, chuẩn bị trở về.
“Ông nội, ông vẫn là trở về thạch viện sao?" Thẩm Lãng đứng dậy nhìn Thẩm lão gia tử chuẩn bị rời đi, nhìn qua tình trạng tốt hơn không ít.
“Ân, ta vẫn là trở về thạch viện với Đường gia gia của con, trong nhà dù sao cũng không có việc gì, ở đó không khí tốt, còn có thể rèn luyện thân thể, nhất cử lưỡng tiện, con chăm sóc Tiểu Mộ cho tốt là được, không cần lo lắng cho ta! Tiểu tử, lần sao ta lại nghe nói con không chăm sóc Tiểu Mộ tốt, ta sẽ trở lại dạy dỗ con một khóa thật tốt, để cho con biết nam nhân phải chiếu cố người yêu của mình như thế nào cho tốt! Có biết hay không?"
Đối với chuyện Đường Mộ gặp chuyện không may, Thẩm lão gia tử thực sinh khí. Không nói hai lời liền nhận định nguyên nhân là do Thẩm Lãng không chiếu cố người yêu tốt, hung hăng phê bình Thẩm Lãng không thôi. Lúc biết Đường Mộ đua xe là bởi vì hai vợ chồng cãi nhau mà xảy ra chuyện, Thẩm Lãng thiếu chút nữa bị dạy dỗ rớt một tầng da. Khóa chính trị suốt bốn tiếng đồng hồ.
Bởi vì chuyện này, mấy ngày nay Thẩm Lãng bị mấy người Thẩm gia thay phiên dạy dỗ, từ lão gia tử, tới Văn Địch, rồi tới các huynh đệ tỷ muội trong nhà. Ngay cả Thẩm Tiêu đi công tác ở nước ngoài cũng gọi điện về dùng ba tấc lưỡi hung hăng phê bình y không ngừng. Từng người một ép buộc y tới thông suốt, Thẩm Lãng mấy ngày nay, tổng kết ra một kết luận, chuyện cãi vã này nhất định không thể lại diễn ra. Bằng không lần sau, y đại khái sẽ bị lão gia tử áp giải tới quảng trường Thiên An Môn trước mặt nhân dân toàn quốc đọc kiểm điểm.
“Con đã biết, ông nội, loại chuyện này con nào có trái tim lại thừa nhận lần thứ hai a!"
Thẩm Lãng cười khổ với lão gia tử nhà mình. Y thật sự không thể tưởng tượng, xảy ra chuyện như vậy một lần nữa, y có thể phát điên hay không.
“Cho nên, đừng cãi nhau với Tiểu Mộ nữa, có biết không? Người yêu là lấy về để yêu thương, không phải lấy về để ép buộc!"
Đường Mộ bất đắc dĩ nghe Thẩm lão gia tử phát biểu, lời này hoàn toàn đưa hắn vào phía thế yếu.
“Ông nội, ông không cần nói với hắn, dù sao bọn con cũng tính ly hôn." Về sau sống không được, không tất yếu nói thêm cái gì nữa
“Cái gì?"
“Mơ tưởng!"
“Ly hôn?"
Đường Mộ vừa nói xong, cả phòng đều chấn động  Đây là tình huống gì? Ly hôn là tình huống gì đây?
“Đúng, bọn con tính ly hôn." Mặc kệ lời có kinh người bao nhiêu, Đường Mộ vẫn nói tiếp.
“Không được!" Mấy người trăm miệng một lời lớn tiếng phản bác.
“Đường Mộ! Anh lặp lại một lần nữa! Em muốn ly hôn! Trừ phi chờ anh chết mới thôi!"
Thẩm Lãng tức giận tới mặt trướng thành màu gan heo. Người này nhất định phải làm cho y tức chết mới được sao?
“Đường Mộ, tiểu tử con không phát sốt đi?! Ly hôn cái gì? Mơ tưởng!"
Đường lão gia tử cũng là tức giận thổi râu trừng mắt. Tiểu hỗn đản này lại còn nói muốn ly hôn? Đường gia mấy thế hệ chưa từng xảy ra chuyện như vậy! Ly hôn? Vẫn chưa tỉnh ngủ đi!
“Đây là hôn nhân của con, con có quyền tự quyết định, ông nội, ông cũng không có quyền can thiệp tự do hôn nhân của con!" Đường Mộ nhìn Đường lão gia tử chắc chắn nói.
“Hỗn tiểu tử! Đừng tưởng rằng con trưởng thành rồi, cánh đã cứng! Hôn sự là chuyện của hai gia tộc, không phải là chuyện của một mình con! Thẩm Lãng căn bản là không tính ly hôn, con một mình ly hôn với quỷ!"
“Tiểu Mộ, vì sao muốn ly hôn vậy?" Thẩm lão gia tử im lặng nhìn Đường Mộ, không có nổi giận như Đường lão gia tử.
“Cảm thấy bọn con không thích hợp, miễn cưỡng chung sống bất quá cũng là tra tấn nhau mà thôi. Hảo tụ hảo tán đi! Về sau vẫn là bằng hữu!"
Xí, ly hôn với tên hỗn đản này xong, cả đời này hắn cũng không muốn gặp lại.  Vừa thấy trong lòng hắn liền buồn bực.
“Tiểu Mộ, hôn nhân của hai người là phải dựa vào cọ xát nhau, mới ba tháng ngắn ngủi, Tiểu Mộ sao đã khẳng định là không thích hợp chứ?" Lão gia tử im lặng hỏi, giọng nói tang thương kỳ dị mạnh mẽ trấn an tâm Đường Mộ.
“Ông nội, ông không hiểu, hôn nhân cùng cảm tình không tính là bình thường như vậy vốn sẽ không cân bằng vững chắc, một chút sóng gió sẽ lật thuyền, cho dù là luyến tiếc chiếc thuyền này cùng người trên thuyền, con cũng không muốn thời thời khắc khắc lo sợ thuyền lật. Lúc này đây nổi lên một chút sóng gió, thuyền cũng không xa bờ lắm, con tự mình quay lại, nói không chừng thuyền đi tiếp đi càng xa không trở lại chính là chết đuối, con tiếc mạng sống không muốn vì chiếc thuyền này với người trên thuyền đánh mất mạng nhỏ!"
Yêu rồi thì sao chứ? Hắn không yêu mạo hiểm vô vị như vậy, không muốn đem chính mình trả giá!
“Tiểu Mộ có nói với người trên thuyền rằng con rất để ý chiếc thuyền này hay không vậy? Nếu con không nói với nó, nói cho nó biết con đã cố gắng duy trì cân bằng chiếc thuyền này, vậy nó cố gắng hướng ngược lại, các con đều dùng lực nhưng mà dùng lực sai chỗ, không có tác dụng, thuyền tự nhiên sẽ không cân bằng, lật thuyền là chuyện chắc chắn! Nếu Tiểu Mộ nói ra, dùng lực đúng chỗ, cho dù thuyền lại gặp sóng gió lớn cũng sẽ vững vàng đi tới, con nói ông nội nói có lý hay không?" Thẩm lão gia tử cười tủm tỉm nhìn Đường Mộ.
Thẩm Lãng nghe được ngẩn ra.
Đường Mộ cũng là sửng sốt, đây...
“Tiểu Mộ, bà nội con trước lúc ra đi nói cho ta biết một chuyện, nói đây là bất mãn lớn nhất đời này của bà ấy, con biết bà ấy nói gì không?" Thẩm lão gia tử cười, trong ý cười mang theo thâm tình thản nhiên.
Trong phòng thần kỳ im lặng, Đường Mộ nhìn lão nhân vừa mới trải qua nỗi đau tang thê, phát hiện mi gian ông tất cả đều là hoài niệm cùng thâm tình đối với ái thê đã mất.
“Bà nội nói: Tôi đời này bất mãn với ông nhất là miệng ông quá kín, chưa bao giờ đem cảm tình trong lòng mình nói ra rõ ràng rành mạch cho tôi biết! Nếu không biết ông yêu tôi, yêu tới có thể sinh tử tương tùy, mấy chục năm nay tôi đã sớm nghi ngờ tình cảm của ông. Người yêu đều là não tàn ngu ngốc, ông không nói tôi vĩnh viễn nhìn không tới cảm tình của ông, bởi vì tôi không có mắt nhìn xa mà chỉ có tai, nghe được không nhìn thấy, nếu thật sự yêu thì nói ra, không nói ra quỷ mới biết ông có yêu tôi hay không!"
Thẩm lão gia tử lẳng lặng mỉm cười, lão nhân chinh chiến sa trường hơn nửa đời người thiết huyết bưu hãn này, giờ khắc này cũng là ý cười xinh đẹp nói về người yêu của mình, cười như một thiếu niên ngây ngô.

Tác giả : Quân Thái Bình
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại