Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà
Chương 120
Thẩm Lãng từ nhỏ sống chung với ông bà nội, từ mười mấy tuổi, chỉ có mấy ngày nghỉ lễ mới gặp cha mẹ, thậm chí có lúc vào tình huống hay thời điểm đặc thù, tới năm mới cũng không gặp được. Sau mười tuổi Thẩm lão đại mới trở về, nhưng mà lúc đó Thẩm Lãng đã sớm qua cái tuổi cần cha mẹ ôm ấp thân cận. Mười tuổi Thẩm Lãng kiên cường nội liễm, sinh hoạt hằng ngày tự gánh vác, hoàn toàn kế thừa tính độc lập tự cường của gia đình quân nhân, là binh sĩ Thẩm lão gia tử một tay dưỡng ra, mười tuổi Thẩm Lãng cũng đã là một tiểu đại nhân được mọi người trong đại viện khen ngợi, thiếu niên thành thục, tự giác, không cần bất kỳ ai lo lắng. Cửu nhi cửu chi, người lớn trong nhà đều nói, đứa nhỏ này có thể tự giác xử lý mọi việc, vì thế đến thời kỳ trưởng thành bọn họ cũng không lo lắng, mặc kệ y tự làm chủ.
Khi đó Thẩm Lãng so với những đứa nhỏ đồng lứa hơn một phần thành thục ổn trọng, rõ ràng mới hơn mười tuổi đã có tính trầm ổn của người trưởng thành, cho dù y cũng có nháo loạn như bạn đồng lứa, nhưng mà vẫn không làm tổn hại điểm khác người lộ ra từ trong khung xương. Hơn nữa bề ngoài xuất sắc, y tồn tại như hạc giữa bầy gà trong một đám thiếu niên hì hì nháo nháo.
Khi đó, y cùng các huynh đệ trong đại viện chơi đùa, đi đến đâu cũng là tiêu điểm.
Đương nhiên người vĩ đại toàn diện như vậy là đối tượng ái mộ của các cô gái, nhưng người này giữ mình trong sạch không dính một mảnh lá cây, thản nhiên cười xa cách với cô gái bên cạnh. Tuổi thanh xuân như hỏa, người này đường hoàng cười đùa lại trầm ổn như vậy, y là một tổng thể mâu thuẫn. Mọi người đều biết gia thế của Thẩm Lãng, biết nhà y dòng dõi quân nhân. Cho nên cho dù tâm ngây ngô lặng lẽ sinh ái mộ cũng không ai dám vượt qua bức tường vô hình đó. Cho đến khi một nữ sinh chuyển trường có cái tên tức cười xuất hiện, nữ sinh gọi là Khanh Phi Dương, không chút khách khí một bước bước vào thế giới của y, cho dù thế giới của y vĩnh viễn cũng không có cô gái tên Khanh Phi Dương.
Y thản nhiên cười, nói với cô, y không định yêu sớm như vậy, đây là không có kết quả, y không có thời gian không có hứng thú vô tâm tình nói đến chuyện tình yêu không hề ý nghĩa, nhưng mà cô cũng kiên định nói với y, tình cảm này cô đã khẳng định rồi.
Bắt đầu trốn tránh không muốn gặp, đến cuối cùng từ từ hiểu biết, Thẩm Lãng có một bạn nữ đầu tiên, cho dù chỉ là bạn bè đơn thuần, cô gái này vẫn là ngoại lệ ngoại trừ người Thẩm gia. Tất cả đều hoạt động bình thường, cho đến khi Thẩm Lãng chuẩn bị tạm nghỉ học vào quân đội mới thôi, Khanh Phi Dương tính cách sang sảng kia lần đầu tiên lại phi dương không nổi, đêm hôm khuya khoắc cô chạy đến ngoại viện Thẩm gia, kéo tay Thẩm Lãng khóc cầu xin, cô nói cô nguyện ý chờ đến ngày y chuyển nghề, luôn chờ y. Chỉ cần y nói một câu, đời này cô sẽ chờ!
Nhưng Thẩm Lãng nói thẳng với cô, đây là y làm cả đời, là chức nghiệp duy nhất trong đời y, hơn nữa y không thích cô, sẽ không cùng cô, bảo cô không cần lãng phí thời gian, niên thiếu bọn họ tranh chấp thật lâu. Cuối cùng Khanh Phi Dương kia thương tâm chạy xa đến Pháp, vừa đi chính là mười năm, mười mấy năm nay cô trải qua rất nhiều, học tập, yêu đương, kết hôn, ly hôn, lưu lạc, kết quả cuối cùng, cô vẫn không quên được y….
Thẩm Lãng cầm tấm thiệp trong tay, không biết mình nên khóc hay nên cười, y yêu nguời không yêu y, người y không yêu lại yêu y mười mấy năm, thật sự là châm chọc a! Y cuối cùng biết được tâm tình người này năm đó, toan điềm khổ lạt (chua ngọt đắng cay) đủ cả, nguyên lai là cảm giác này! Thật sự là báo ứng a!
Thẩm Lãng thay thường phục, bất đắc dĩ lắc đầu, y thật sự là không nên đáp ứng cuộc gặp gỡ này. Thật sự là e ngại năm đó trốn tránh chưa đủ phiền toái, hiện tại y lại còn chủ động tới cửa.
Nhưng — ngón tay áp út đeo nhẫn, y kết hôn, có người yêu, cảm tình mười mấy năm trước cũng nên chấm dứt, mấy năm nay y vẫn một mình, đối với chuyện này y mặc kệ nó, chẳng quan tâm, dù sao cũng chẳng có gì. Nhưng mà hiện tại người ta trực tiếp tìm đến cửa, còn nói bởi vì trong lòng còn có y mà hôn nhân đổ vỡ, cũng không thể tiếp tục bỏ mặc. Bằng không ngày nào đó người ta tìm đến cửa, chuyện này là chuyện lớn. Y hiện tại chính là người đã có vợ a!
Thẩm Lãng day day cái trán đau nhức.
Bởi vì y mà vỡ tan hôn nhân!
Trời ạ, y không có làm cái gì mà! Nằm cũng trúng đạn?
Đi kết thúc thôi! Hiện tại y cùng tiểu tổ tông nhà y đang ở dạng này, không cần thêm rối loạn nữa, bằng không ngày này thật sự không có cách nào trải qua.
Thẩm Lãng nhìn nhìn bưu thiếp trong tay, trực tiếp bỏ vào thùng rác, đây là cảm tình y không có quan hệ, y ích kỷ, không vì bất kỳ ai ngoại trừ y và người nọ khiến cảm tình mai một.
Trong nhà hàng khách sạn năm sao, cô gái ngồi dựa vào bên cửa sổ, tóc dài rối tung xỏa trên vai, khóe miệng mang theo ý cười thản nhiên, nhìn ảnh chụp trong tay, cà phê nguội lạnh cũng không hay. Cô gái dáng vẻ rất được, ngũ quan tinh xảo, khí chất tao nhã, cái loại ý vị của Giang Nam mỹ nhân, trải qua rèn luyện càng thêm mê người. Người đi qua bàn của cô nhịn không được quay đầu liếc nhìn một cái, đầu năm nay lưu hành cô gái ngang ngược, loại khí chất mỹ nữ Giang Nam cười mỉm thật sự là hiếm thấy.
Thẩm Lãng thấy cũng là nói không nên lời đau đầu. Nếu có thể y không muốn gặp người này, nhưng không phải là loại nam nhân trốn tránh. Nên thời điểm phải đối mặt, không thể lùi bước, mười mấy năm trước, y đã làm qua. Nếu nói lúc ấy là tính hướng của mình, không thể chấp nhận cô, bây giờ y đã có người yêu, càng thêm nên dao sắc chặt dây rối.
Bất quá người này mười mấy năm không gặp thay đổi không ít.
“Cậu đã tới rồi." Từ xa cô gái đã thấy Thẩm Lãng từ xa, bi hỉ đứng dậy, tay cầm ảnh chụp bỏ vào ví tiền.
“Đợi lâu rồi, tôi bận một số việc tới trễ." Thẩm Lãng thản nhiên cười gật đầu với cô, khách khí xa lạ, ngay cả một chút nhiệt tình bạn bè cũ gặp mặt cũng keo kiệt ban bố cho.
“Không sao, dù gì tôi cũng nhàn rỗi, ngồi đi, uống chút gì không?" Khanh Phi Dương một thoáng cứng ngắc, nhưng mà giây lát biến mất. Ý cười trong suốt hỏi.
“Tôi uống nước lọc là được, cám ơn."
“Cậu trước kia coi cà phê như mạng, sao bây giờ không uống?"
Khanh Phi Dương nhìn Thẩm Lãng, trong lời nói có chút mất mát. Năm đó người này vì một ly cà phê có thể chạy năm con phố, có thể vì một gói cà phê chạy xe khắp thành phố. Y từng nói qua, cả đời này y duy nhất không thể thiếu chính là cà phê và súng. Cô còn nhớ rõ lúc y nói những lời này rất nghiêm túc, nhưng hiện tại y lại từ bỏ…
“Kiêng."
Thẩm Lãng mỉm cười, nhớ tới bởi vì cà phê, y cùng Đường Mộ thiếu chút nữa đánh nhau. Y nghiện cà phê cũng nặng, nhưng ngày đầu tiên Đường Mộ đến nhà y, y như vậy không tính là nghiện, Đường Mộ tiểu tổ tông kia nghiện cà phê mới gọi là dọa người. Hắn có thể uống không ngừng, một giờ có thể uống tám đến mười ly, dạ dày bị tổn thương không phải một chút nghiêm trọng. Vì để cho Đường Mộ tổ tông từ bỏ cà phê chết tiệt này, y tự thể nghiệm. Hiện giờ ở nhà cái gì cũng có thể xuất hiện, duy nhất không được chính là cà phê. Đường Mộ sau khi đi Đức mới uống thành như vậy, bác sĩ nói hắn như vậy là đã thành nghiện, phải kiêng cữ.
Người Đường gia cũng không biết thói quen chết tiệt này của Đường Mộ, đám nguời kia của Đường gia rất luyến tiếc Đường tiểu tổ tông, nếu biết hắn uống cà phê mà uống thành như vậy, nhất định chắc chắn muốn pháo oanh tạc hắn. Đường Mộ cũng nói muốn từ bỏ có thể, nhưng không được để người trong nhà biết, hắn vui vẻ đáp ứng, sau đó mới biết đây là kế lúc đó để tạm thích ứng hồi hắn ở Đức, nhưng mà sau khi hắn về nước nghiện cà phê đã bị Thẩm Lãng kiêng không sai biệt lắm.
“Xem ra ý chí của cậu thật cường hãn a." Như vậy đã nói từ bỏ dễ dàng: “Vì sao từ bỏ? Tôi nhớ rõ tính tình cậu thực cố chấp." Đâu chỉ là cố chấp, quả thực là đến chết mới thôi.
Thẩm Lãng cười cười không đáp, y cố chấp gặp gỡ Đường Mộ tổ tông vốn không chỉ một lần là thấy hiệu quả Đây là một khối đại thiết bản a! Y đá gãy cả đời!
“Thẩm Lãng, cậu vẫn chưa trả lời tôi." Thấy miệng y thoáng chút ý cuời, Khanh Phi Dương tâm run lên, cố chấp hỏi đến cùng.
Thẩm Lãng nhìn cô lắc đầu: “Cậu cũng cố chấp như vậy." Người này mười mấy năm qua cũng chỉ là bề ngoài trưởng thành mà thôi.
“Cũng không phải sao? Đây là trời sinh, không đổi được, cậu không phải cũng giống vậy sao?"
Khanh Phi Dương cười cười, người này không phải cũng vậy sao? Còn đi nói người khác.
“Tôi nói tôi đã thay đổi, cậu tin không?"
Khanh Phi Dương nhìn y, không trả lời ngay, chỉ là lẳng lặng nhìn y, thật lâu sau.
“Là ai?"
“Người yêu của tôi."
“Cậu kết hôn?" Khanh Phi Dương nhìn Thẩm Lãng, muốn từ mặt y nhìn ra một tia giả dối.
Thẩm Lãng trực tiếp giơ lên tay trái, ngón tay áp út đeo nhẫn lóe ánh sáng thản nhiên.
Khanh Phi Dương khóe miệng mang ý cười từ từ mất đi từng chút từng chút, cuối cùng còn lại biểu tình lạnh lùng.
“Khi nào?"
“Hai tháng trước." Thẩm Lãng buông tay, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn ở tay trái, khóe miệng ý cười càng rõ ràng.
“Hai tháng trước?" Khanh Phi Dương nhìn nhìn, thì thào lặp lại lời của Thẩm Lãng.
“Đúng vậy."
“Vì sao cũng không ai nói cho tôi biết, cậu đã kết hôn?"
Cô tâm tâm niệm niệm người đã kết hôn mười mấy năm! Ha ha! Kết hôn a! Hai tháng trước, điều này nói cho cô biết cả đời này y cũng sẽ không kết hôn nay đã kết hôn rồi!