Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà
Chương 100
“Ngoan, sẽ tốt ngay, đừng lộn xộn…" Thanh âm Thẩm Lãng so với lúc bắt đầu càng ám trầm hơn, nghe được Đường Mộ tâm từng trận từng trận muốn đánh, ông trời, xú nam nhân này đừng trong lúc hắn đau muốn chết mở miệng kích thích hắn chứ? Trêu chọc như vậy thật sự là đòi mạng a! Muốn nói hắn vì sao đưa tại trên người nam nhân này, cùng thanh âm khiêu gợi này tuyệt đối không thoát được quan hệ. Nếu không mở miệng ở đây, sau khi hắn đau đến nổi muốn hỏi thăm trên dưới mười tám đời tổ tông hỗn đản này, hắn còn có thể bị thanh âm hỗn đản này trêu chọc?
Đường Mộ che mặt nằm ở trên giường rộng lớn, hai chân bị mở ra không thể tự mình run rẩy, phục ở giữa chính là đầu của nam nhân tùy ý làm bậy. Nhược điểm mẫn cảm bị giam ở trong miệng ấm áp, lưỡi nam nhân ác ý khiêu khích dục vọng tăng lên, mỗi một lần đều khiến cho Đường Mộ toàn thân thoải mái gần như phát cuồng, thậm chí vùng cấm địa bị đi vào ba ngón tay cũng không có cảm giác đau.
Thẩm Lãng chịu đựng dục vọng sắp bức điên chính mình, làm trước mở rộng, thời điểm y sắp bạo mạch máu, Đường Mộ rốt cuộc có thể đi vào bốn ngón tay, nhưng mà Đường Mộ đã cảm giác được đau.
“Đau..."
“Thả lỏng, thả lỏng, đừng quá chặt, không có việc gì, phu nhân thả lỏng."
Thẩm Lãng phóng nhẹ ngữ khí dỗ thiên hạ dưới thân. Đem miệng dục vọng trên tay, động tác trên tay y nhanh hơn phân tán lực chú ý của Đường Mộ, rút ngón tay về, Thẩm Lãng giúp đỡ dục vọng gân xanh phun phẫn, lúc nhẹ nhàng thử vào. Đường Mộ theo bản năng muốn rút lui, nhưng mà vào thời điểm mấu chốt này tên đã muốn lên dây, Thẩm quân trưởng làm sao có khả năng để cho hắn đào thoát chứ?
“Mộ, anh muốn đi vào." Thẩm Lãng cúi người xuống ghé vào tai hắn thấp giọng tuyên bố.
“A! Thẩm Lãng..." Một khắc bị xỏ xuyên qua kia, Đường Mộ mạnh giơ cổ lên, thẳng eo, không thể nghi ngờ chính là bị xâm nhập.
Đau! Trừ bỏ đau vẫn là đau! Đường Mộ sắc mặt trắng bệch. Ôm bờ vai Thẩm Lãng cúi xuống. Toàn bộ thân thể đều đang run rẩy. Cho dù Thẩm Lãng đã làm khuếch trương tỉ mỉ, nhưng cấm địa kia vẫn là đau giống như bị xé rách.
Mồ hôi Thẩm Lãng nhỏ lên mặt trên ngực Đường Mộ, y run rẩy ôm Đường Mộ, gân trên trán bạo nổi. Y một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm đi vào chỗ sâu nhất của Đường Mộ, dũng đạo lửa nóng kia nhanh trí bao phúc lấy y, muốn động người dưới thân đã muốn đau đến run lên, chỉ có thể cố nén.
Đường Mộ liều chết ôm người phía trên: “Họ Thẩm hỗn đản... Phát dục tốt như thế để làm gì? Lão tử đau muốn chết!"
Thẩm Lãng dở khóc dở cười, y phát dục tốt cũng là sai?
“Tiểu tổ tông của anh, không phát dục tốt tính phúc của em từ đâu mà ra đây?"
“Đi tìm chết!" Hỗn đản này lời nói ra đầy thô tục. Thực hận không thể hai chân đá chết y đi.
Thẩm Lãng lắc đầu: “Bảo bối, em chính là phần mộ của anh, anh chết ở trên người em đi! Thuận tiện đem anh đi chôn a!" Thẩm Lãng chậm rải nâng lên eo lưng, động tác thong thả từng chút từng chút.
Từ lúc bắt đầu, Đường Mộ đau đến nổi thưởng cho Thẩm Lãng năm đạo dấu kiến huyết. Thẩm Lãng mày cũng chưa động một chút, động tác vẫn chậm rãi như trước, y biết bất động như vậy thay đổi không được cục diện bế tắc, động tác chậm rãi sau khi thích ứng sẽ không đau như vậy.
Mỗi một lần đều là lực đạo mười phần, nhưng tốc độ cũng không phải đau khiến người phát điên.
“Nhẹ chút!" Đường Mộ chọt chọt vai Thẩm Lãng, thở phì phò kêu lên.
“Không đau?"
Thẩm Lãng nhìn đến động tác như vậy hắn cũng chỉ kêu là nhẹ chút, không kêu đau chỉ biết hắn hiện tại đã thích ứng không sai biệt lắm, nhưng y vẫn lo lắng hỏi một câu.
Đường Mộ lắc lắc đầu lại gật đầu, hắn cũng không biết nên hình dung loại cảm giác này như thế nào, nơi đó đều lấp đầy trướng đến hắn hít thở khó khăn, trước đau nhưng thật ra tiêu thất.
Mặc kệ trải qua bao nhiêu thứ, đều đã đoạn tuyệt hô hấp xúc cảm của hắn. Hắn không biết chính mình vì cái gì sẽ cam tâm tình nguyện như vậy thừa nhận nam nhân này cho. Cho dù ngoài miệng cứ cường ngạnh thế nào, chỉ có bản thân hắn biết, hắn không bài xích tình sự như vậy. Thậm chí có đánh chết hắn cũng không nguyện thừa nhận là thích.
Lực đạo hung mãnh kia, tựa như muốn đem hắc ăn vào bụng, dương cụ tráng kiện khủng bố kia của nam nhân ra vào ở trong thân thể hắn. Một chút lại một chút, mỗi một lần đều đi vào chỗ sâu nhất của thân thể hắn, Đường Mộ kéo căng thân thể, cảm nhận được nam nhân tiến vào rời khỏi.
“Hộc… A… Thẩm Lãng..."
“Ngoan! Mộ, gọi tên anh! Gọi đi!"
Thẩm Lãng hai tay giúp đỡ eo ái nhân, lực đạo bên hông không giảm chút nào. Rời khỏi, rồi lại hung mãnh đỉnh đầu đến cuối cùng, một lần so với một lần càng sâu hơn, thề phải tìm điểm mấu chốt sâu nhất của ái nhân.
“Nhẹ một chút… Nhẹ… Một chút…" Đường Mộ bị nam nhân đỉnh lời nói ra miệng đều là đứt đoạn.
“Thoải mái hay không?"
Đường Mộ ở sau khi nam nhân xâm nhập rời khỏi một chút, cắn răng trả lời:
“Nếu như anh không ngại, chúng ta hiện tại… Có thể… Lập tức thay đổi vị trí… Tự mình đến thể nghiệm… Một chút… Anh sẽ biết!"
“Không! Phu nhân, vi phu đến làm là được rồi! Yên tâm, vi phu sẽ làm cho em thoải mái." Thẩm Lãng cười giống như mèo trộm được thịt.
“Câm miệng… A… A..."
Đường Mộ xoay người cất cao giọng kêu toàn thân run rẩy kịch liệt. Hỗn đản kia cố ý chơi hắn đi! Đường Mộ lôi kéo cánh tay Thẩm Lãng thẳng dậy, nằm úp sấp trên vai y một ngụm.
Đường Mộ nghĩ, kết hôn với y rốt cuộc là đúng hay là hoàn toàn sai lầm.
Nam nhân mất hết lý trí, thầm nghĩ mang người này khắc vào trong cơ thể, dung vào xương tủy.
Thẩm Lãng lực lượng là tính áp đảo khủng bố, Đường Mộ chống đối đến nỗi thiếu chút nửa cả người bay qua đi, thế này mới bắt đầu không bao lâu, đã cảm thấy nửa người dưới sắp bị nam nhân làm cho phá hư.
Tóc thấm mồ hôi dính trên trán, Đường Mộ bán hôn mê bám vào trong lòng Thẩm Lãng, thật muốn đem nam nhân điên cuồng này hai chân đá đi ra. Nhưng mà hắn biết đây không phải là chuyện hiện tại hắn có khí lực làm, hắn bây giờ ngay cả một ngón tay cũng không muốn nâng, toàn bộ thân thể hoàn toàn thoát lực.
Thẩm Lãng đột nhiên dừng lại, đem ái nhân trong lòng nhẹ nhàng ôm thả lên trên nệm, sau đó nắm hai chân hư nhuyễn gác lên trên vai mình.
“Không…" Đường Mộ gắt gao lắc đầu, không muốn dùng tư thế này, rất càn rỡ.
Nhưng mà hắn kháng cự ngăn cản không được nam nhân đã muốn hoàn toàn không khống chế được.
“Phu nhân, chúng ta tiếp tục." Y nói đêm nay đổi phương thức
Vứt bỏ mạc danh tiểu tâm dực dực, y muốn dùng phương thức của y để chinh phục hoàn toàn cái người y yêu đến không thể tự thoát ra được này. Không thể để y một mình ở lại trong vực sâu tình yêu kia, người này đã muốn cướp toàn bộ tâm của y, toàn bộ tình yêu, thậm chí toàn bộ linh hồn của y, y sẽ không buông tha hắn ở một bên nhìn y một mình điên cuồng. Đây là không công bằng.
Đường Mộ nhìn thần thái hết sức xa lạ này của nam nhân, mơ hồ có loại dự cảm không tốt da đầu run lên.
Nam nhân ở trên người tựa như dã thú, không chút nào tiết chế đòi lấy, lần đầu thừa nhận tính sự hung tàn như vậy, Đường Mộ hối hận đến xanh ruột. Hắn như thế nào cùng nam nhân này chung một chỗ? Cư nhiên còn cùng hỗn đản giống như dã thú này kết hôn?
Đường Mộ cảm thấy chuyện sai lầm nhất cả đời này của hắn chính là gặp gỡ hỗn đản này.
Chuyện kì quái nhất chính là hắn lại còn cùng hỗn đản này kết hôn. Hắn muốn ly hôn có được không? Hắn không muốn cùng hỗn đản này trải qua được không?
Đáp án là không thể!
Thẩm quân trưởng nói, ly hôn? Không có cửa!
Không nghĩ tới nữa, lại người si nói mộng.
Sau đó Đường Mộ nằm ở trên giường, không, chuẩn xác mà nói, là ngồi phịch ở trên giường đem tổ tông của Thẩm Lãng đều ân cần hỏi thăm một lần.
“Hỗn đản! Hỗn đản! Họ Thẩm, cái tên hỗn đản này!" Hắn vừa đau lại mệt, mất nước còn thoát lực.
“Tổ tông, đừng mắng, được không. Em đi ngủ một giấc đi, anh đi nấu canh cá cho em."
Thẩm Lãng cảm thấy y cả đời này không biết bị tổ tông này mắng hỗn đản bao nhiêu lần. Chỉ là chuyện này y có lẽ cũng đã chiếu theo một ngày ba bữa tính ra, vậy y cả đời này hỗn đản tích lũy lên có điểm dọa người.
“Cút! Cút đi! Lão tử không muốn nhìn thấy anh!" Đường Mộ nhìn người trước mặt này, chỉ có một xúc động. Trực tiếp đá y đi ra.
“Tổ tông của anh, đừng rống! Cổ họng của em bị đau, đừng rống, rống lên thanh âm càng nói không ra được."
Dây thanh quản của Đường Mộ bất khả tư nghị yếu ớt. Chỉ là như vậy đã đau, nếu càng kịch liệt thêm một chút, vậy cổ họng này không phải sẽ phế đi? Lời này y không dám nói, sợ sau khi nói ra sẽ bị tổ tông này giết người phanh thây.
“Cút!"
Đường Mộ run rẩy đưa tay chỉ vào cửa, ánh mắt kia nếu Thẩm Lãng dám ở lại thêm chút nữa, hắn tuyệt đối sẽ khởi động đến làm thịt y.
“Được! Được! Anh cút! Anh cút!" Thẩm Lãng đứng lên không nói hai lời, lập tức rời khỏi phòng ngủ. Đi ra nấu canh cá cho phu nhân của y thôi.
Ép buộc tổ tông này, đương nhiên là sẽ không được sắc mặt hòa nhã, nhưng mà Đường Mộ như vậy khiến y có một tia cảm giác chân thật. Không giống như là xa không thể thấy bóng, mà là thật sự dừng lại trong sinh mệnh của y.
Biết bản thân mình là quá phận một chút, nhưng mà không như vậy, y thật sự không biết nên làm như thế nào để cho người này chân chính để ý đến y. Cho dù không phải để ý, ít nhất là nhìn thẳng vào y, không phải sao?
Tình yêu, có đôi khi thật sự sẽ làm cho một người trở nên mờ mịt, trở nên đoản mạch, làm chuyện gì, vĩnh viễn là có chút nói chuyện không đâu, tỷ như quân trưởng thiếu tướng kiêu ngạo này, có lẽ sẽ không có ai biết y lại lựa chọn phương thức như vậy để cho ái nhân để ý đi…