Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi
Chương 70 Nhằm vào Nhiễm gia có tác dụng sao?
Editor: Đào Hi Hà
Beta: Rydie
Tần Nhiễm quăng túi lên bàn, kiềm chế giọng nói đang nổi nóng, xung quanh ầm ĩ, mỗi một từ cô nói đều lộ ra vẻ bực bội: "Ai vừa đến gần chỗ của tôi?"
Các bạn nữ ngồi liền bên nhau, Ngô Nghiên ngồi bên phải cũng không để ý tới cô.
Lâm Tư Nhiên ngồi ở bên trái.
Cô ấy đang cầm bút, không ngừng viết sửa ý tưởng trên notebook.
Nghe được lời của Tần Nhiễm thì luống cuống, nghiêng người qua lật tìm vài lần, "Bản thảo thuyết trình sao lại không thấy? Rõ ràng mình đã bỏ vào cho cậu rồi mà?"
"Ngô Nghiên, các cậu có thấy bản thảo thuyết trình cùng với USB của Nhiễm Nhiễm ở đây không?" Lâm Tư Nhiên lại ngẩng đầu dò hỏi bọn Ngô Nghiên.
Những người khác đều lắc đầu.
Ngô Nghiên lại cười châm chọc "Bản thảo thuyết trình là tâm huyết của tất cả mọi người, giờ cậu quăng chỗ nào cũng không biết à?"
"Giúp tớ tìm đi." Lâm Tư Nhiên nhăn mày, nhưng cũng không muốn đi cãi nhau với người trong đội vào lúc này.
Các bạn nữ khác cũng giúp đỡ, tìm kiếm hai bên trái phải.
USB chỉ là bản trình chiếu, nhưng bản thảo lại là bản hoàn chỉnh, dài chừng bốn trang giấy, là tâm huyết của tất cả mọi người. Nếu mất thật, công sức bọn họ chuẩn bị cho buổi diễn thuyết hôm nay cũng không còn ý nghĩa nữa.
Trong nháy mắt đó, Lâm Tư Nhiên bỗng nhiên hiểu được tại sao Tần Nhiễm nổi nóng.
Túi của Tần Nhiễm được cô ấy chuẩn bị riêng, là túi đựng bài kiểm tra, phía trên có nút thắt nên không thể nào bị rơi được, nhất định là có người cố ý lấy đi.
Người lấy đồ này cố ý nhắm vào bọn họ, hay nói đúng hơn là nhắm vào Tần Nhiễm.
Lâm Tư Nhiên không thể không thừa nhận, một chiêu của người này thật sự hay. Bản thảo thuyết trình của bọn họ đã mất rồi, lấy gì mà lên đài nói?
"Sao lại thế này?" Từ Diêu Quang cùng mấy bạn nam khác ngồi một loạt ở phía trước, nghe được tiếng mới quay đầu lại, ánh mắt trong trẻo.
Cậu ta luôn khó gần, âm thanh đều nhẹ nhàng lãnh đạm.
Lâm Tư Nhiên đứng lên tìm trên mặt đất một lần, cô ấy vô cùng sốt ruột nhìn về phía Từ Diêu Quang "Bản thảo thuyết trình và USB của bọn mình mất rồi."
Rõ ràng nhóm người Từ Diêu Quang cũng không nghĩ tới.
Lâm Tư Nhiên tức giận đến đôi mắt đều đỏ lên.
Cô ấy nhìn quanh một vòng, không biết rốt cuộc là ai làm chuyện này.
"Trước tiên chúng ta đi tìm xem." Từ Diêu Quang bình tĩnh lại, đứng lên phân phó "Đi ra thùng rác ngoài hành lang lục xem."
Kiều Thanh như Thiên Lôi của cậu ta, sai đâu đánh đó, ở trong lớp rất có uy tín.
Cậu ta vừa mở miệng đã có vài bạn học đứng lên đi ra ngoài.
Ngô Nghiên cũng đứng lên, cô ta liếc Từ Diêu Quang một cái, mím môi.
Từ Diêu Quang luôn có thành kiến rất lớn đối với Tần Nhiễm. Ngay từ lúc ban đầu, mọi người trong lớp đều biết Từ Diêu Quang không quen nhìn Tần Nhiễm.
Ai biết được còn chưa qua bao lâu, Lâm Tư Nhiên để cho Tần Nhiễm làm người diễn thuyết mà Từ Diêu Quang cũng không từ chối.
Bây giờ bản thảo thuyết trình mất trong tay Tần Nhiễm, cậu ta không trách thì thôi, còn giúp đỡ cô tìm kiếm.
Một số bạn học đều đi ra ngoài hỗ trợ tìm kiếm, nếu cô ta không đi sẽ có vẻ hơi kì lạ.
Ngô Nghiên không nhịn được lại nhìn về phía Từ Diêu Quang, cậu ta đang cúi đầu hỏi Tần Nhiễm cái gì đó.
Cô ta thu ánh mắt về, đi theo mấy bạn học nữ ra ngoài.
Buổi diễn thuyết đã bắt đầu được một lúc, không ngoài ý muốn khi thấy Tần Ngữ là người thuyết trình của lớp một. Cô ta cầm bản thảo, nói năng rõ ràng, mọi người nghe rất nghiêm túc.
Nhìn xuống dưới liếc mắt một vòng, Từ Diêu Quang vốn dĩ vẫn đang nhìn mình lại đột nhiên đi ra ngoài từ cửa sau, mà đi bên cạnh chính là Tần Nhiễm.
Nụ cười trên mặt Tần Ngữ cứng lại, nhưng rất nhanh đã trở về bình thường.
Thuyết trình xong, ban giám khảo đặt ra vài vấn đề, cô ta trả lời từng câu, vài thành viên khác trong đội cũng đi lên trợ giúp.
Sau đó chính là thời gian ban giám khảo thảo luận chấm điểm.
Tần Ngữ trở về vị trí của mình, ngồi xuống. Cô ta ngồi ở hàng thứ ba, cách vị trí của Từ Diêu Quang rất gần.
"Sao học sinh lớp chín đi ra ngoài hết vậy?" Tần Ngữ theo cửa sau nhìn ra ngoài, như suy nghĩ gì hỏi.
"Có vẻ như Tần Nhiễm làm mất bản thảo thuyết trình và USB rồi." Động tĩnh của lớp chín tuy rằng nhỏ, nhưng vì ngồi gần nhau nên trên cơ bản mọi người đều đã biết.
Tần Ngữ ngạc nhiên xoay đầu lại "Mất bản thảo thuyết trình? Vậy Tần Nhiễm lần này gặp rắc rối lớn rồi."
Hai bên đều có phóng viên tin tức đang quay phim, nếu có chuyện xảy ra thì toàn bộ thầy cô giáo và học sinh trong trường đều mất hết thể diện.
Tần Ngữ lo lắng nói, nhưng khoé miệng lại nhẹ nhàng cong cong.
1
**
Nhóm học sinh của lớp chín đi tìm một vòng, cuối cùng tìm thấy bản thảo bị xé nát cùng với USB bị ướt trong thùng rác.
Lâm Tư Nhiên nghiến răng "Người này rõ ràng muốn làm hại Nhiễm Nhiễm, ghen ghét cậu ấy mà!"
Mọi người đứng xung quanh thùng rác đều im lặng.
Ác ý này rõ ràng là nhắm đến Tần Nhiễm.
Ngô Nghiên quay về phía Tần Nhiễm nói "Hiện tại thì hay rồi, bản thảo thuyết trình của chúng ta đã không còn."
"Ngô Nghiên cậu đừng nói nữa." Có bạn thấy Tần Nhiễm đứng dựa lưng vào tường, tay cầm chai nước khoáng, trên mặt không có cảm xúc, không khỏi kéo tay áo của Ngô Nghiên.
"Tại sao mình không được nói, mình đã sớm cảnh báo không cho cậu ta tham gia, chính cậu ta hại chúng ta đó."
Từ Diêu Quang lạnh lùng nhìn Ngô Nghiên, cô ta nhấp môi không nói nữa.
Bên kia ban giám khảo đã chấm điểm xong, lượt tiếp theo là bọn họ.
Từ Diêu Quang nhìn Tần Nhiễm, nghĩ chút rồi nhỏ giọng nói "Lâm Tư Nhiên, cậu đưa notebook của cậu cho tôi đi, tôi lên."
Cậu ta cũng phụ trách viết một phần nội dung của bản thảo diễn thuyết, toàn bộ dàn bài đều là ý của cậu ta.
Cậu ta đều nhớ hết, chỉ là không nhớ rõ nhiều chi tiết cụ thể mà thôi.
Nên trong tình huống không có bản thảo, không có ai thích hợp hơn cậu ta.
"Không cần."
Tần Nhiễm liếc Ngô Nghiên một cái, chỉnh vạt áo của mình, đưa tay bóp dẹp chai nước khoáng.
Bên trong chai không có nước, ném vào thùng rác phát ra một tiếng "bang" rồi rơi xuống thùng.
+
Cô nhấc chân bước về phía trước, đầu cũng không quay lại "Tôi lên."
Beta: Rydie
Tần Nhiễm quăng túi lên bàn, kiềm chế giọng nói đang nổi nóng, xung quanh ầm ĩ, mỗi một từ cô nói đều lộ ra vẻ bực bội: "Ai vừa đến gần chỗ của tôi?"
Các bạn nữ ngồi liền bên nhau, Ngô Nghiên ngồi bên phải cũng không để ý tới cô.
Lâm Tư Nhiên ngồi ở bên trái.
Cô ấy đang cầm bút, không ngừng viết sửa ý tưởng trên notebook.
Nghe được lời của Tần Nhiễm thì luống cuống, nghiêng người qua lật tìm vài lần, "Bản thảo thuyết trình sao lại không thấy? Rõ ràng mình đã bỏ vào cho cậu rồi mà?"
"Ngô Nghiên, các cậu có thấy bản thảo thuyết trình cùng với USB của Nhiễm Nhiễm ở đây không?" Lâm Tư Nhiên lại ngẩng đầu dò hỏi bọn Ngô Nghiên.
Những người khác đều lắc đầu.
Ngô Nghiên lại cười châm chọc "Bản thảo thuyết trình là tâm huyết của tất cả mọi người, giờ cậu quăng chỗ nào cũng không biết à?"
"Giúp tớ tìm đi." Lâm Tư Nhiên nhăn mày, nhưng cũng không muốn đi cãi nhau với người trong đội vào lúc này.
Các bạn nữ khác cũng giúp đỡ, tìm kiếm hai bên trái phải.
USB chỉ là bản trình chiếu, nhưng bản thảo lại là bản hoàn chỉnh, dài chừng bốn trang giấy, là tâm huyết của tất cả mọi người. Nếu mất thật, công sức bọn họ chuẩn bị cho buổi diễn thuyết hôm nay cũng không còn ý nghĩa nữa.
Trong nháy mắt đó, Lâm Tư Nhiên bỗng nhiên hiểu được tại sao Tần Nhiễm nổi nóng.
Túi của Tần Nhiễm được cô ấy chuẩn bị riêng, là túi đựng bài kiểm tra, phía trên có nút thắt nên không thể nào bị rơi được, nhất định là có người cố ý lấy đi.
Người lấy đồ này cố ý nhắm vào bọn họ, hay nói đúng hơn là nhắm vào Tần Nhiễm.
Lâm Tư Nhiên không thể không thừa nhận, một chiêu của người này thật sự hay. Bản thảo thuyết trình của bọn họ đã mất rồi, lấy gì mà lên đài nói?
"Sao lại thế này?" Từ Diêu Quang cùng mấy bạn nam khác ngồi một loạt ở phía trước, nghe được tiếng mới quay đầu lại, ánh mắt trong trẻo.
Cậu ta luôn khó gần, âm thanh đều nhẹ nhàng lãnh đạm.
Lâm Tư Nhiên đứng lên tìm trên mặt đất một lần, cô ấy vô cùng sốt ruột nhìn về phía Từ Diêu Quang "Bản thảo thuyết trình và USB của bọn mình mất rồi."
Rõ ràng nhóm người Từ Diêu Quang cũng không nghĩ tới.
Lâm Tư Nhiên tức giận đến đôi mắt đều đỏ lên.
Cô ấy nhìn quanh một vòng, không biết rốt cuộc là ai làm chuyện này.
"Trước tiên chúng ta đi tìm xem." Từ Diêu Quang bình tĩnh lại, đứng lên phân phó "Đi ra thùng rác ngoài hành lang lục xem."
Kiều Thanh như Thiên Lôi của cậu ta, sai đâu đánh đó, ở trong lớp rất có uy tín.
Cậu ta vừa mở miệng đã có vài bạn học đứng lên đi ra ngoài.
Ngô Nghiên cũng đứng lên, cô ta liếc Từ Diêu Quang một cái, mím môi.
Từ Diêu Quang luôn có thành kiến rất lớn đối với Tần Nhiễm. Ngay từ lúc ban đầu, mọi người trong lớp đều biết Từ Diêu Quang không quen nhìn Tần Nhiễm.
Ai biết được còn chưa qua bao lâu, Lâm Tư Nhiên để cho Tần Nhiễm làm người diễn thuyết mà Từ Diêu Quang cũng không từ chối.
Bây giờ bản thảo thuyết trình mất trong tay Tần Nhiễm, cậu ta không trách thì thôi, còn giúp đỡ cô tìm kiếm.
Một số bạn học đều đi ra ngoài hỗ trợ tìm kiếm, nếu cô ta không đi sẽ có vẻ hơi kì lạ.
Ngô Nghiên không nhịn được lại nhìn về phía Từ Diêu Quang, cậu ta đang cúi đầu hỏi Tần Nhiễm cái gì đó.
Cô ta thu ánh mắt về, đi theo mấy bạn học nữ ra ngoài.
Buổi diễn thuyết đã bắt đầu được một lúc, không ngoài ý muốn khi thấy Tần Ngữ là người thuyết trình của lớp một. Cô ta cầm bản thảo, nói năng rõ ràng, mọi người nghe rất nghiêm túc.
Nhìn xuống dưới liếc mắt một vòng, Từ Diêu Quang vốn dĩ vẫn đang nhìn mình lại đột nhiên đi ra ngoài từ cửa sau, mà đi bên cạnh chính là Tần Nhiễm.
Nụ cười trên mặt Tần Ngữ cứng lại, nhưng rất nhanh đã trở về bình thường.
Thuyết trình xong, ban giám khảo đặt ra vài vấn đề, cô ta trả lời từng câu, vài thành viên khác trong đội cũng đi lên trợ giúp.
Sau đó chính là thời gian ban giám khảo thảo luận chấm điểm.
Tần Ngữ trở về vị trí của mình, ngồi xuống. Cô ta ngồi ở hàng thứ ba, cách vị trí của Từ Diêu Quang rất gần.
"Sao học sinh lớp chín đi ra ngoài hết vậy?" Tần Ngữ theo cửa sau nhìn ra ngoài, như suy nghĩ gì hỏi.
"Có vẻ như Tần Nhiễm làm mất bản thảo thuyết trình và USB rồi." Động tĩnh của lớp chín tuy rằng nhỏ, nhưng vì ngồi gần nhau nên trên cơ bản mọi người đều đã biết.
Tần Ngữ ngạc nhiên xoay đầu lại "Mất bản thảo thuyết trình? Vậy Tần Nhiễm lần này gặp rắc rối lớn rồi."
Hai bên đều có phóng viên tin tức đang quay phim, nếu có chuyện xảy ra thì toàn bộ thầy cô giáo và học sinh trong trường đều mất hết thể diện.
Tần Ngữ lo lắng nói, nhưng khoé miệng lại nhẹ nhàng cong cong.
1
**
Nhóm học sinh của lớp chín đi tìm một vòng, cuối cùng tìm thấy bản thảo bị xé nát cùng với USB bị ướt trong thùng rác.
Lâm Tư Nhiên nghiến răng "Người này rõ ràng muốn làm hại Nhiễm Nhiễm, ghen ghét cậu ấy mà!"
Mọi người đứng xung quanh thùng rác đều im lặng.
Ác ý này rõ ràng là nhắm đến Tần Nhiễm.
Ngô Nghiên quay về phía Tần Nhiễm nói "Hiện tại thì hay rồi, bản thảo thuyết trình của chúng ta đã không còn."
"Ngô Nghiên cậu đừng nói nữa." Có bạn thấy Tần Nhiễm đứng dựa lưng vào tường, tay cầm chai nước khoáng, trên mặt không có cảm xúc, không khỏi kéo tay áo của Ngô Nghiên.
"Tại sao mình không được nói, mình đã sớm cảnh báo không cho cậu ta tham gia, chính cậu ta hại chúng ta đó."
Từ Diêu Quang lạnh lùng nhìn Ngô Nghiên, cô ta nhấp môi không nói nữa.
Bên kia ban giám khảo đã chấm điểm xong, lượt tiếp theo là bọn họ.
Từ Diêu Quang nhìn Tần Nhiễm, nghĩ chút rồi nhỏ giọng nói "Lâm Tư Nhiên, cậu đưa notebook của cậu cho tôi đi, tôi lên."
Cậu ta cũng phụ trách viết một phần nội dung của bản thảo diễn thuyết, toàn bộ dàn bài đều là ý của cậu ta.
Cậu ta đều nhớ hết, chỉ là không nhớ rõ nhiều chi tiết cụ thể mà thôi.
Nên trong tình huống không có bản thảo, không có ai thích hợp hơn cậu ta.
"Không cần."
Tần Nhiễm liếc Ngô Nghiên một cái, chỉnh vạt áo của mình, đưa tay bóp dẹp chai nước khoáng.
Bên trong chai không có nước, ném vào thùng rác phát ra một tiếng "bang" rồi rơi xuống thùng.
+
Cô nhấc chân bước về phía trước, đầu cũng không quay lại "Tôi lên."
Tác giả :
Nhất Lộ Phiền Hoa