Phu Nhân Hào Môn Kẻ Thứ Ba Chết Đi!
Chương 4 Ngài…nguyễn
Trần Tiểu Nghiên cảm giác như tim mình vừa bị treo lên không trung, theo bản năng cô ngồi xổm xuống và ôm lấy đầu.
Một chiếc ô tô màu đen dừng lại bên cạnh cô.
Cánh cửa mở ra, hình như có người bước xuống.
Đường rất rộng, lúc này không có nhiều xe cộ qua lại, nhưng người này lại cố tình đánh lái về phía cô.
“Cô không sao chứ?" Người đàn ông có giọng trầm nói.
Trần Tiểu Nghiên đang tức giận, vừa mới suy luận hai ba câu, liếc mắt đã thấy con mèo màu xám đen nằm bên cạnh bánh xe rồi.
Con mèo cũng chỉ hai ba tháng tuổi mà nằm bất động vì quá sợ hãi.
“Xin lỗi, lúc này vì tránh con mèo lên không nhìn thấy người đi tới."
Một bàn tay to nhanh chóng nhấc con mèo lên và đặt nó ở bên kia đường.
Nó co người về phía trước và biến mất trong bồn hoa.
Trần Tiểu Nghiên ngẩng đầu, thì nhìn thấy người đàn ông ca lớn này đang nhìn cô.
Mới sáng sớm mà đã nắng gay nắng gắt, nhìn không rõ mặt anh ta nhưng bộ dạng này rất là ấn tượng.
“Không… không sao." Tim của cô đang bị loạn nhịp, rất nhanh đã đứng dậy.
Trên người cô không cảm thấy đau ở chỗ nào, chỉ là đầu gối có vết xước nhẹ.
Đáng nhẽ sẽ không có vết thương này, nhưng vô tình lại bị ngã xuống.
“Xin lỗi, đó là lỗi của tôi." Cô vỗ nhẹ lớp bụi rồi buộc tóc quanh tai.
Vừa định rời đi với cái chân đau, người bên cạnh lại hỏi: “Thật sự không có chuyện gì sao?"
“Không." Trần Tiểu Nghiên lắc đầu khẳng định.
Nhưng người đàn ông vẫn hỏi: “Hay là đi bệnh viện kiểm tra xem sao? Tôi sợ tôi sẽ…"
“Không sao, tôi không sao.
Không cần đâu." Trần Tiểu Nghiên ngắt lời, giọng điệu càng thêm kiên quyết.
Bây giờ, đến muộn là điều chắc chắn rồi.
Cô chỉ mong mau ngồi lên tàu điện ngầm để đến công ty cho thật nhanh, bằng không lại đến muộn.
Vừa quay người bước một bước, thì lại bị tấm danh thiếp của anh ta chặn đường.
“Nếu cô cảm thấy chỗ nào không thoải mái, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào."
Dưới mũi cô là một đôi bàn tay sạch sẽ rõ ràng, và giữa các ngón tay của anh ta là một tấm thẻ đen mờ chỉ có tên viết tay màu xám bạc và một dòng số điện thoại.
Trần Tiểu Nghiên cầm lấy danh thiếp, trong tiềm thức nhận ra, lúc đầu chỉ nhận ra họ: "Ngài Nguyễn…?"
“Đúng." Anh ta đáp lại, vừa cười vừa nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Không biết lời nói nào đã chọc tức, cô cụp mắt xuống hơi bực tức, trong cổ họng nói:
“Thật sự hiếm thấy người đàn ông có trách nhiệm như anh."
Người đàn ông có vẻ sửng sốt.
Trần Tiểu Nghiên không nói gì nữa, cất danh thiếp và điện thoại di động vào trong túi, đi qua đường mà không ngoảnh lại.
Cô không quan tâm đến cái nhìn của người đàn ông đằng sau, chiếc xe đừng ở đó bao lâu.
Vội vàng cả quãng đường, vừa đến cửa phòng họp còn thở không ra hơi vừa bước vào thì bên trong đã vang lên tiếng: “Cuộc họp hoãn lại."
Quản lý Vương cau mày nhìn cô, một số đồng nghiệp cũng đang cảm thấy rất lạ.
Trần Tiểu Nghiên về chỗ của mình đặt nhẹ túi xuống, chỉ có thể mặt dày coi như không có chuyện gì thôi.
Buổi sáng sau khi hoàn thành công việc, cuối cùng vào 10 giờ cô cũng có chút thời gian đi vệ sinh.
Vừa khóa phòng vệ sinh của mình thì bên ngoài có tiếng bước chân của hai người và giọng nói len lén truyền đến.
“Này, cô có đọc email không? Toàn bộ công ty đều biết, tại sao cô ấy vẫn háo hức đến làm việc như vậy…"
“Đúng vậy! Không phải chồng cô ý đã lập công ty rồi sao, như thế đối với cô ta chả không tốt ah? Nếu là tôi thì từ chức luôn, không phải là không có ai nuôi…"
“Này, nếu như quan hệ thật sự tốt đẹp, tại sao lại bỏ chức phu nhân chủ tịch, đến đây để tranh giành bát cơm với chúng mình? Có thể, trước mặt là một đôi yêu nhau, nhưng sau lại không nằm chung một giường…"
Nghe giọng hình như là đồng nghiệp trong nhóm kinh doanh.
Cách cửa ở bên kia, Trần Tiểu Nghiên thở phào nhẹ nhõm.
Trong công ty chỉ có có một vài phụ nữ đã có gia đình, ngoài cô ra thì thật sự không có người nào khác có thể ngả mũ kính phục mà nói là phu nhân chủ tịch.
Cô đang không hiểu bọn họ nhắc đến “email" là có chuyện gì đang xảy ra, cũng không hiểu sao họ lại nói như vậy, cô không muốn quan tâm đến điều đó.
Cô định đợi ai đó đi rồi mới đi ra ngoài, nhưng bọn họ cứ nói không dứt thậm chí còn chua chát hơn.
“Cô nói cũng đúng, vì sao kết hôn mấy năm rồi lại chưa có con."
“Hừ, không rõ vì sao? Chẳng có người đàn ông giàu có nào lại không tiêu tiền bên ngoài? Có khi từ lâu đã có một cô gái tốt hơn rồi…"
Chỉ bằng một lời nói mà đâm vào tận sâu trong trái tim của cô.
Trần Tiểu Nghiên không thể nhịn nổi, nghiến răng nghiến lợi mở cửa.
Vẻ mặt của hai người ở bồn rửa mặt bên ngoài giống như gặp ma..
Một chiếc ô tô màu đen dừng lại bên cạnh cô.
Cánh cửa mở ra, hình như có người bước xuống.
Đường rất rộng, lúc này không có nhiều xe cộ qua lại, nhưng người này lại cố tình đánh lái về phía cô.
“Cô không sao chứ?" Người đàn ông có giọng trầm nói.
Trần Tiểu Nghiên đang tức giận, vừa mới suy luận hai ba câu, liếc mắt đã thấy con mèo màu xám đen nằm bên cạnh bánh xe rồi.
Con mèo cũng chỉ hai ba tháng tuổi mà nằm bất động vì quá sợ hãi.
“Xin lỗi, lúc này vì tránh con mèo lên không nhìn thấy người đi tới."
Một bàn tay to nhanh chóng nhấc con mèo lên và đặt nó ở bên kia đường.
Nó co người về phía trước và biến mất trong bồn hoa.
Trần Tiểu Nghiên ngẩng đầu, thì nhìn thấy người đàn ông ca lớn này đang nhìn cô.
Mới sáng sớm mà đã nắng gay nắng gắt, nhìn không rõ mặt anh ta nhưng bộ dạng này rất là ấn tượng.
“Không… không sao." Tim của cô đang bị loạn nhịp, rất nhanh đã đứng dậy.
Trên người cô không cảm thấy đau ở chỗ nào, chỉ là đầu gối có vết xước nhẹ.
Đáng nhẽ sẽ không có vết thương này, nhưng vô tình lại bị ngã xuống.
“Xin lỗi, đó là lỗi của tôi." Cô vỗ nhẹ lớp bụi rồi buộc tóc quanh tai.
Vừa định rời đi với cái chân đau, người bên cạnh lại hỏi: “Thật sự không có chuyện gì sao?"
“Không." Trần Tiểu Nghiên lắc đầu khẳng định.
Nhưng người đàn ông vẫn hỏi: “Hay là đi bệnh viện kiểm tra xem sao? Tôi sợ tôi sẽ…"
“Không sao, tôi không sao.
Không cần đâu." Trần Tiểu Nghiên ngắt lời, giọng điệu càng thêm kiên quyết.
Bây giờ, đến muộn là điều chắc chắn rồi.
Cô chỉ mong mau ngồi lên tàu điện ngầm để đến công ty cho thật nhanh, bằng không lại đến muộn.
Vừa quay người bước một bước, thì lại bị tấm danh thiếp của anh ta chặn đường.
“Nếu cô cảm thấy chỗ nào không thoải mái, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào."
Dưới mũi cô là một đôi bàn tay sạch sẽ rõ ràng, và giữa các ngón tay của anh ta là một tấm thẻ đen mờ chỉ có tên viết tay màu xám bạc và một dòng số điện thoại.
Trần Tiểu Nghiên cầm lấy danh thiếp, trong tiềm thức nhận ra, lúc đầu chỉ nhận ra họ: "Ngài Nguyễn…?"
“Đúng." Anh ta đáp lại, vừa cười vừa nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Không biết lời nói nào đã chọc tức, cô cụp mắt xuống hơi bực tức, trong cổ họng nói:
“Thật sự hiếm thấy người đàn ông có trách nhiệm như anh."
Người đàn ông có vẻ sửng sốt.
Trần Tiểu Nghiên không nói gì nữa, cất danh thiếp và điện thoại di động vào trong túi, đi qua đường mà không ngoảnh lại.
Cô không quan tâm đến cái nhìn của người đàn ông đằng sau, chiếc xe đừng ở đó bao lâu.
Vội vàng cả quãng đường, vừa đến cửa phòng họp còn thở không ra hơi vừa bước vào thì bên trong đã vang lên tiếng: “Cuộc họp hoãn lại."
Quản lý Vương cau mày nhìn cô, một số đồng nghiệp cũng đang cảm thấy rất lạ.
Trần Tiểu Nghiên về chỗ của mình đặt nhẹ túi xuống, chỉ có thể mặt dày coi như không có chuyện gì thôi.
Buổi sáng sau khi hoàn thành công việc, cuối cùng vào 10 giờ cô cũng có chút thời gian đi vệ sinh.
Vừa khóa phòng vệ sinh của mình thì bên ngoài có tiếng bước chân của hai người và giọng nói len lén truyền đến.
“Này, cô có đọc email không? Toàn bộ công ty đều biết, tại sao cô ấy vẫn háo hức đến làm việc như vậy…"
“Đúng vậy! Không phải chồng cô ý đã lập công ty rồi sao, như thế đối với cô ta chả không tốt ah? Nếu là tôi thì từ chức luôn, không phải là không có ai nuôi…"
“Này, nếu như quan hệ thật sự tốt đẹp, tại sao lại bỏ chức phu nhân chủ tịch, đến đây để tranh giành bát cơm với chúng mình? Có thể, trước mặt là một đôi yêu nhau, nhưng sau lại không nằm chung một giường…"
Nghe giọng hình như là đồng nghiệp trong nhóm kinh doanh.
Cách cửa ở bên kia, Trần Tiểu Nghiên thở phào nhẹ nhõm.
Trong công ty chỉ có có một vài phụ nữ đã có gia đình, ngoài cô ra thì thật sự không có người nào khác có thể ngả mũ kính phục mà nói là phu nhân chủ tịch.
Cô đang không hiểu bọn họ nhắc đến “email" là có chuyện gì đang xảy ra, cũng không hiểu sao họ lại nói như vậy, cô không muốn quan tâm đến điều đó.
Cô định đợi ai đó đi rồi mới đi ra ngoài, nhưng bọn họ cứ nói không dứt thậm chí còn chua chát hơn.
“Cô nói cũng đúng, vì sao kết hôn mấy năm rồi lại chưa có con."
“Hừ, không rõ vì sao? Chẳng có người đàn ông giàu có nào lại không tiêu tiền bên ngoài? Có khi từ lâu đã có một cô gái tốt hơn rồi…"
Chỉ bằng một lời nói mà đâm vào tận sâu trong trái tim của cô.
Trần Tiểu Nghiên không thể nhịn nổi, nghiến răng nghiến lợi mở cửa.
Vẻ mặt của hai người ở bồn rửa mặt bên ngoài giống như gặp ma..
Tác giả :
Cá Koi