Phu Nhân Hào Môn Kẻ Thứ Ba Chết Đi!
Chương 29 Vẫn Không Thể Rời Đi
"Thanh minh trong tiết tháng ba
Lễ là tảo mộ hội là đạp thanh.
Gần xa nô nức yến anh,
Chị em sắm sửa bộ hành chơi xuân…"
…
Từ khi chiếc xe yêu quý của Hàn Thiên Dương ăn viên đạn thì em nó chính thức bị thất sủng, nó được xếp vào một xó xỉnh trong gara để xe không khác gì lãnh cung.
Nếu không phải thời gian sau Hàn Ly Anh xin anh trai cho mình tận dụng chiếc xe thì thực sự nó đã bị lãng quên.
Hàn Thiên Dương đã đổi sang em yêu mới là dòng xe Bugatti divo.
Anh lái chiếc xe này chở cô đi đến một nơi.
Lái xe mấy tiếng đồng hồ.
Ngồi trên xe cô thi thoảng lại hỏi anh: “Chúng ta đi đâu vậy?"
Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, một nơi đặc biệt với cả anh và cô thì làm gì có nơi nào nhỉ?
Anh không trả lời, chỉ vòng tay ôm lấy cô, hôn đôi môi ngọt ngào.
Hạ Nhi không vui đẩy anh ra.
Đang lái xe mà anh làm thế khác gì rủ cô đi tranh giành bát hương vàng.
Cô nghiêng người hẳn về phía cửa sổ, không thèm chú ý đến anh.
Chiếc xe bon bon trên đường, xung quanh người xe đông đúc đúng là khung cảnh ngày Tết làm cho con người ta có những xúc cảm bồi hồi.
Cho đến khi cô lờ mờ ngủ gật tỉnh dậy, nhìn con đường phía trước dần dần hiện ra những ngôi nhà đan xen cây cối xanh cao lớn.
Bóng cây xanh rũ xuống che nắng cho con người, giống như hình ảnh người mẹ che nắng cho con, lại che đi những phong ba bão táp của cuộc đời để con cái của mình có được một cuộc sống bình an… giờ đây cảnh tượng ấm áp hơn bao giờ hết.
Trước mắt người đi lối lại, cười cười nói nói.
Mọi thứ trở nên chậm chạp không giống như không khí vội vã của dân thành phố.
Không gian càng ngày càng quen thuộc, lại mơ màng chút xa lạ đối với Hạ Nhi.
Chiếc xe chuyển bánh rẽ sang một hướng, rõ ràng phía trước đường càng ngày càng gồ ghề hơn, lối đi cũng không quá lớn.
Anh đã giảm tốc độ xe.
Đi thêm một chút bên đường chính là trung tâm chợ của thị trấn này.
Kỷ niệm trong quá khứ nhất thời ùa về.
Hạ Nhi nhớ cô cùng với mẹ không biết bao nhiêu lần dắt tay nhau đi chợ.
Hình ảnh nụ cười của mẹ rạng ngời cho dù trên gương mặt vết thương mới cũ chưa lành, vô cùng xinh đẹp.
Mẹ nói với cô rất nhiều điều, đa phần đều là về cuộc sống mưu sinh vất vả, nói cô phải cố gắng học hành cho tốt để có một tương lai đủ đầy, mẹ khuyên cô sau này phải chọn một người đàn ông tốt không được giống như mẹ hỏng cả một cuôc đời mang theo những ân hận, mẹ nói ngoại trừ sinh ra cô và bé Nam thì tất cả đều là điều mà mẹ ân hận nhất…
Đi qua chợ không xa là đến nhà của Lương Phương Anh, nhớ lại hồi non trẻ cô thường xuyên trốn mẹ đi sang nhà bạn chơi.
Chiều tối, mẹ bon bon trên chiếc xe đạp cũ kỹ đi đón cô.
Bóng dáng mẹ lúc đó mờ ảo trong buổi chiều tà.
Ánh hoàng hôn đỏ vàng rọi thẳng xuống bóng lưng gầy yếu, mẹ lúc đó thật phong trần, trong giây phút ấy cô ngỡ mẹ là bồ tác sống giáng trần…
Mẹ gọi: “Công chúa của tôi ơi, có về ăn cơm hay không hả?"
Cô là công chúa nhỏ của mẹ.
Dù cô không xinh đẹp hay tính tình đanh đá như mọi người nói thì cô vẫn mãi là công chúa của mẹ.
Chỉ có mẹ mới yêu thương cô nhất.
Hạ Nhi rất nhiều lần chạy đến muốn ôm mẹ, nhưng cô không dám.
Chỉ ra vẻ nghịch ngợm ngồi lên xe mẹ đèo cô, lúc đó mới khẽ vòng tay qua chiếc eo nhỏ nhắn không một chút mỡ của bà.
Quãng thời gian ấy là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của cô.
Nhìn lại hiện thực, đường phố đông người qua lại, ồn ã.
Lại chẳng có mẹ.
Dù cho không khí vui nhộn như nào, con người đông vui ra sao thì mẹ cũng không còn nữa.
Trái tim giống như bị ai bóp nghẹn, quặn thắt lại từng cơn.
Hạ Nhi đau đớn trong lòng, cô không muốn nhìn nữa, dù sao nhìn đâu cũng thấy mẹ, nhìn đâu cũng thấy sự tuyệt vọng cùng bất lực khi mẹ mãi mãi không thể trở về nữa.
Cô nhắm mắt lại.
Cảm nhận nỗi đau của chính mình.
Xem như tự trừng phạt bản thân.
Bờ vãi run rẩy bỗng nhận được cái ôm.
Hàn Thiên Dương ôm cô, kéo cô vào lòng mình.
Anh không lên tiếng, để mặc bản thân là chỗ dựa vững trãi của cô.
Hạ Nhi ôm anh.
Cô không hỏi tại sao anh lại đưa cô trở về nơi này.
Phía trước không xa chính là ngôi nhà cũ của cô.
Hạ Nhi không muốn nhìn nhưng khi xe đến gần cô vẫn tò mò đưa mắt lên.
Cô muốn xem xem ngôi nhà đó có còn ồn ào hay không, thiếu đi bóng dáng của ba mẹ con cô, ông bố đó liệu có quay sang hành hạ bà mẹ kế kia không?
Đến gần mới phát hiện ra ngôi nhà dường như đã được khang trang lại, nhìn từ bên ngoài rất nhiều thứ thay đổi.
Cũng phải thôi, bán cô đi họ có nhiều tiền như vậy cơ mà.
Cánh cửa cũ kỹ ngày trước nay đã được thay bằng cửa gỗ mới.
Tấm cửa dày cộp đóng kín mít, lại phủ một lớp bụi cứ như là không có ai ở.
Hạ Nhi lúc đó chỉ nghĩ không có cô dọn dẹp hẳn là ông bố kia cũng để mặc đó luôn.
Tiền tiêu mãi rồi sẽ hết thôi, mù làm tinh ăn sẽ nhận lại cái kết đắng.
Mặc dù không thấy bóng dáng của ai nhưng cô cũng hả hê lắm, hả hê khi người làm tổn thương mẹ sẽ có ngày phải chịu quả báo.
“Có muốn vào xem chút không?"
Hàn Thiên Dương khẽ hỏi.
Anh giảm tốc độ xe, lại không dừng hẳn.
Hạ Nhi im lặng suy nghĩ, cuối cùng cô lắc đầu.
Ngay sau đó, anh tăng tốc độ xe.
Chiếc xe càng đi càng lạ.
Hạ Nhi không hiểu, cô nâng mắt hỏi anh: “Rốt cuộc là đi đâu vậy?"
Hàn Thiên Dương không giấu diếm nữa, anh nhìn cô đầy yêu thương, câu nói nhẹ tựa lông hồng: “Đưa em đi thăm mẹ vợ của anh!"
Hạ Nhi sững sờ.
Cô tròn mắt nhìn anh.
Lại nhận được nụ hôn nhẹ nhàng.
Vì quá xúc động mà đỏ cả mắt, cô lại giống như sắp khóc.
Sắp được gặp mẹ, sắp được gặp mẹ rồi…
Nói cô không xúc động làm sao được?
“Bất ngờ chưa?"
Anh rất tình cảm nói.
Hạ Nhi rơi nước mắt, cô không khống chế được mà ôm trầm lấy anh.
Mãi một lúc sau mới bình ổn lại tâm trạng, cô nghĩ đây là một chuyện vui không được khóc.
Có điều, ngoài vui mừng khi được đi thăm mẹ, được đi tảo mộ với anh vào dịp Tết, cô còn cảm thấy rất hạnh phúc khi mà anh gọi mẹ mình là mẹ vợ.
“Đừng khóc, em định gặp mẹ với bộ dạng này sao.
Lúc đó, mẹ lại nghĩ anh không đối tốt với em! Lại không hài lòng về người con rể này thì sao hả?"
Nghe anh nói vậy, trái tim giống như được dội một dòng nước ấm.
Cô nhận lấy khăn giấy anh đưa tới, lau khô nước mắt.
“Anh thật tốt!"
Cô cảm thán một câu, cũng không biết nói gì khác.
Chỉ trừ một điều đó chính là trái tim anh đã chứa một người con gái khác ra thì việc gì anh cũng đối tốt với cô hết.
Từ việc chấp nhận cô làm vợ khi cô không phải con của nhà họ Dịch, đến việc chăm sóc tốt cho cô và cả em trai của cô nữa.
Điểm quan trọng chính là việc anh rất tôn trọng mẹ của cô, gọi mẹ cô một tiếng mẹ vợ thực sự chắc chắn rằng anh hoàn toàn coi trọng cuộc hôn nhân này.
Chỉ cần như vậy cũng khiến cho cô càng thêm yêu anh.
Cô biết trong cuộc đời người đàn ông thường sẽ có hai người phụ nữ.
Một người là hoa hồng đỏ, người còn lại là hoa hồng trắng.
Hoa hồng trắng chính là người con gái anh yêu nhưng không thể đến được với nhau, cô ấy giống như “trăng treo ngoài song cửa" luôn rực rỡ xinh đẹp.
Người đó khắc sâu trong trái tim của anh khiến anh luôn cảm thấy tiếc nuối, day dứt khi không thể ở bên.
Còn cô chính là hoa hồng đỏ, danh chính ngôn thuận ở bên anh, chiếm chọn tình cảm thương yêu của một người chồng từ anh.
Cô cũng nằm trong trái tim của anh đấy, nhưng có lẽ đối với anh cô giống như một người thân ruột thịt hơn là một người vợ.
Mãi mãi không thể chiếm lấy trái tim của anh.
Có thể anh luôn khao khát về bông hoa hồng trắng kia nhưng anh không liều lĩnh để vồ vập lấy bông hoa đó, anh biết anh đã có một bông hoa hồng đỏ rồi, anh biết anh không có tư cách để xâm chiếm lấy bông hoa hồng trắng.
Tuy nhiên điều không có được lại càng trân trọng, càng tiếc nuối.
Hàn Thiên Hằng thích hợp là người trong trái tim của anh, còn cô thích hợp làm vợ anh.
Nhưng dù sao thì đối với cô, anh luôn hoàn thành trách nghiệm của một người làm chồng, luôn tỏ ra là anh yêu thương cô không hề lạnh nhạt.
Cho cô được sự tự tin của ‘tiểu’ Hàn phu nhân.
Cô rất trân trọng điều này.
Thêm nữa ngày hôm nay, anh lại cho cô một hạnh phúc lớn như thế… Trái tim anh thuộc về Hàn Thiên Hằng thì sao chứ, anh vẫn phải ở bên cô.
Đối với cô vậy là đủ rồi, nếu cho cô lựa chọn là hoa hồng trắng đau khổ day dứt khi hai người yêu mà không được bên nhau hay là làm hoa hồng đỏ, có người mà không có trái tim.
Cô vẫn lựa chọn là hoa hồng đỏ.
Chí ít có thể bên anh.
Quan trọng là cô không có quyền được lựa chọn làm hoa hồng trắng.
Cô không có lý do gì mà phải buông bỏ cuộc hôn nhân này.
Hàn Thiên Hằng trở về thì thế nào? Anh và cô ta yêu nhau nhưng dưới sức ép của gia đình, nhà họ Hàn sẽ đồng ý cho con trai ruột cưới con gái nuôi ư? Nếu như đồng ý thì chẳng để hai người đó rời xa nhau mấy năm nay.
Mẹ chồng đã nhiều lần bóng gió với cô rồi, bà nói cô là con dâu duy nhất của gia đình này không ai thay thế được.
Cô tin lời bà.
Cô sẽ không buông tay cho đến khi anh quay lưng.
Chỉ đơn giản là vì cô đã yêu anh rồi, yêu anh đến cuồng dại, cả trái tim của cô đều thuộc về anh.
“Anh tốt như vậy thì em hãy học cách yêu anh đi!"
Hàn Thiên Dương thẳng thừng đáp một câu, trong mắt không hề có ý đùa cợt.
Hạ Nhi bị ánh mắt đó đập tan những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.
Miệng cô khẽ cười, không nói gì..
Lễ là tảo mộ hội là đạp thanh.
Gần xa nô nức yến anh,
Chị em sắm sửa bộ hành chơi xuân…"
…
Từ khi chiếc xe yêu quý của Hàn Thiên Dương ăn viên đạn thì em nó chính thức bị thất sủng, nó được xếp vào một xó xỉnh trong gara để xe không khác gì lãnh cung.
Nếu không phải thời gian sau Hàn Ly Anh xin anh trai cho mình tận dụng chiếc xe thì thực sự nó đã bị lãng quên.
Hàn Thiên Dương đã đổi sang em yêu mới là dòng xe Bugatti divo.
Anh lái chiếc xe này chở cô đi đến một nơi.
Lái xe mấy tiếng đồng hồ.
Ngồi trên xe cô thi thoảng lại hỏi anh: “Chúng ta đi đâu vậy?"
Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, một nơi đặc biệt với cả anh và cô thì làm gì có nơi nào nhỉ?
Anh không trả lời, chỉ vòng tay ôm lấy cô, hôn đôi môi ngọt ngào.
Hạ Nhi không vui đẩy anh ra.
Đang lái xe mà anh làm thế khác gì rủ cô đi tranh giành bát hương vàng.
Cô nghiêng người hẳn về phía cửa sổ, không thèm chú ý đến anh.
Chiếc xe bon bon trên đường, xung quanh người xe đông đúc đúng là khung cảnh ngày Tết làm cho con người ta có những xúc cảm bồi hồi.
Cho đến khi cô lờ mờ ngủ gật tỉnh dậy, nhìn con đường phía trước dần dần hiện ra những ngôi nhà đan xen cây cối xanh cao lớn.
Bóng cây xanh rũ xuống che nắng cho con người, giống như hình ảnh người mẹ che nắng cho con, lại che đi những phong ba bão táp của cuộc đời để con cái của mình có được một cuộc sống bình an… giờ đây cảnh tượng ấm áp hơn bao giờ hết.
Trước mắt người đi lối lại, cười cười nói nói.
Mọi thứ trở nên chậm chạp không giống như không khí vội vã của dân thành phố.
Không gian càng ngày càng quen thuộc, lại mơ màng chút xa lạ đối với Hạ Nhi.
Chiếc xe chuyển bánh rẽ sang một hướng, rõ ràng phía trước đường càng ngày càng gồ ghề hơn, lối đi cũng không quá lớn.
Anh đã giảm tốc độ xe.
Đi thêm một chút bên đường chính là trung tâm chợ của thị trấn này.
Kỷ niệm trong quá khứ nhất thời ùa về.
Hạ Nhi nhớ cô cùng với mẹ không biết bao nhiêu lần dắt tay nhau đi chợ.
Hình ảnh nụ cười của mẹ rạng ngời cho dù trên gương mặt vết thương mới cũ chưa lành, vô cùng xinh đẹp.
Mẹ nói với cô rất nhiều điều, đa phần đều là về cuộc sống mưu sinh vất vả, nói cô phải cố gắng học hành cho tốt để có một tương lai đủ đầy, mẹ khuyên cô sau này phải chọn một người đàn ông tốt không được giống như mẹ hỏng cả một cuôc đời mang theo những ân hận, mẹ nói ngoại trừ sinh ra cô và bé Nam thì tất cả đều là điều mà mẹ ân hận nhất…
Đi qua chợ không xa là đến nhà của Lương Phương Anh, nhớ lại hồi non trẻ cô thường xuyên trốn mẹ đi sang nhà bạn chơi.
Chiều tối, mẹ bon bon trên chiếc xe đạp cũ kỹ đi đón cô.
Bóng dáng mẹ lúc đó mờ ảo trong buổi chiều tà.
Ánh hoàng hôn đỏ vàng rọi thẳng xuống bóng lưng gầy yếu, mẹ lúc đó thật phong trần, trong giây phút ấy cô ngỡ mẹ là bồ tác sống giáng trần…
Mẹ gọi: “Công chúa của tôi ơi, có về ăn cơm hay không hả?"
Cô là công chúa nhỏ của mẹ.
Dù cô không xinh đẹp hay tính tình đanh đá như mọi người nói thì cô vẫn mãi là công chúa của mẹ.
Chỉ có mẹ mới yêu thương cô nhất.
Hạ Nhi rất nhiều lần chạy đến muốn ôm mẹ, nhưng cô không dám.
Chỉ ra vẻ nghịch ngợm ngồi lên xe mẹ đèo cô, lúc đó mới khẽ vòng tay qua chiếc eo nhỏ nhắn không một chút mỡ của bà.
Quãng thời gian ấy là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của cô.
Nhìn lại hiện thực, đường phố đông người qua lại, ồn ã.
Lại chẳng có mẹ.
Dù cho không khí vui nhộn như nào, con người đông vui ra sao thì mẹ cũng không còn nữa.
Trái tim giống như bị ai bóp nghẹn, quặn thắt lại từng cơn.
Hạ Nhi đau đớn trong lòng, cô không muốn nhìn nữa, dù sao nhìn đâu cũng thấy mẹ, nhìn đâu cũng thấy sự tuyệt vọng cùng bất lực khi mẹ mãi mãi không thể trở về nữa.
Cô nhắm mắt lại.
Cảm nhận nỗi đau của chính mình.
Xem như tự trừng phạt bản thân.
Bờ vãi run rẩy bỗng nhận được cái ôm.
Hàn Thiên Dương ôm cô, kéo cô vào lòng mình.
Anh không lên tiếng, để mặc bản thân là chỗ dựa vững trãi của cô.
Hạ Nhi ôm anh.
Cô không hỏi tại sao anh lại đưa cô trở về nơi này.
Phía trước không xa chính là ngôi nhà cũ của cô.
Hạ Nhi không muốn nhìn nhưng khi xe đến gần cô vẫn tò mò đưa mắt lên.
Cô muốn xem xem ngôi nhà đó có còn ồn ào hay không, thiếu đi bóng dáng của ba mẹ con cô, ông bố đó liệu có quay sang hành hạ bà mẹ kế kia không?
Đến gần mới phát hiện ra ngôi nhà dường như đã được khang trang lại, nhìn từ bên ngoài rất nhiều thứ thay đổi.
Cũng phải thôi, bán cô đi họ có nhiều tiền như vậy cơ mà.
Cánh cửa cũ kỹ ngày trước nay đã được thay bằng cửa gỗ mới.
Tấm cửa dày cộp đóng kín mít, lại phủ một lớp bụi cứ như là không có ai ở.
Hạ Nhi lúc đó chỉ nghĩ không có cô dọn dẹp hẳn là ông bố kia cũng để mặc đó luôn.
Tiền tiêu mãi rồi sẽ hết thôi, mù làm tinh ăn sẽ nhận lại cái kết đắng.
Mặc dù không thấy bóng dáng của ai nhưng cô cũng hả hê lắm, hả hê khi người làm tổn thương mẹ sẽ có ngày phải chịu quả báo.
“Có muốn vào xem chút không?"
Hàn Thiên Dương khẽ hỏi.
Anh giảm tốc độ xe, lại không dừng hẳn.
Hạ Nhi im lặng suy nghĩ, cuối cùng cô lắc đầu.
Ngay sau đó, anh tăng tốc độ xe.
Chiếc xe càng đi càng lạ.
Hạ Nhi không hiểu, cô nâng mắt hỏi anh: “Rốt cuộc là đi đâu vậy?"
Hàn Thiên Dương không giấu diếm nữa, anh nhìn cô đầy yêu thương, câu nói nhẹ tựa lông hồng: “Đưa em đi thăm mẹ vợ của anh!"
Hạ Nhi sững sờ.
Cô tròn mắt nhìn anh.
Lại nhận được nụ hôn nhẹ nhàng.
Vì quá xúc động mà đỏ cả mắt, cô lại giống như sắp khóc.
Sắp được gặp mẹ, sắp được gặp mẹ rồi…
Nói cô không xúc động làm sao được?
“Bất ngờ chưa?"
Anh rất tình cảm nói.
Hạ Nhi rơi nước mắt, cô không khống chế được mà ôm trầm lấy anh.
Mãi một lúc sau mới bình ổn lại tâm trạng, cô nghĩ đây là một chuyện vui không được khóc.
Có điều, ngoài vui mừng khi được đi thăm mẹ, được đi tảo mộ với anh vào dịp Tết, cô còn cảm thấy rất hạnh phúc khi mà anh gọi mẹ mình là mẹ vợ.
“Đừng khóc, em định gặp mẹ với bộ dạng này sao.
Lúc đó, mẹ lại nghĩ anh không đối tốt với em! Lại không hài lòng về người con rể này thì sao hả?"
Nghe anh nói vậy, trái tim giống như được dội một dòng nước ấm.
Cô nhận lấy khăn giấy anh đưa tới, lau khô nước mắt.
“Anh thật tốt!"
Cô cảm thán một câu, cũng không biết nói gì khác.
Chỉ trừ một điều đó chính là trái tim anh đã chứa một người con gái khác ra thì việc gì anh cũng đối tốt với cô hết.
Từ việc chấp nhận cô làm vợ khi cô không phải con của nhà họ Dịch, đến việc chăm sóc tốt cho cô và cả em trai của cô nữa.
Điểm quan trọng chính là việc anh rất tôn trọng mẹ của cô, gọi mẹ cô một tiếng mẹ vợ thực sự chắc chắn rằng anh hoàn toàn coi trọng cuộc hôn nhân này.
Chỉ cần như vậy cũng khiến cho cô càng thêm yêu anh.
Cô biết trong cuộc đời người đàn ông thường sẽ có hai người phụ nữ.
Một người là hoa hồng đỏ, người còn lại là hoa hồng trắng.
Hoa hồng trắng chính là người con gái anh yêu nhưng không thể đến được với nhau, cô ấy giống như “trăng treo ngoài song cửa" luôn rực rỡ xinh đẹp.
Người đó khắc sâu trong trái tim của anh khiến anh luôn cảm thấy tiếc nuối, day dứt khi không thể ở bên.
Còn cô chính là hoa hồng đỏ, danh chính ngôn thuận ở bên anh, chiếm chọn tình cảm thương yêu của một người chồng từ anh.
Cô cũng nằm trong trái tim của anh đấy, nhưng có lẽ đối với anh cô giống như một người thân ruột thịt hơn là một người vợ.
Mãi mãi không thể chiếm lấy trái tim của anh.
Có thể anh luôn khao khát về bông hoa hồng trắng kia nhưng anh không liều lĩnh để vồ vập lấy bông hoa đó, anh biết anh đã có một bông hoa hồng đỏ rồi, anh biết anh không có tư cách để xâm chiếm lấy bông hoa hồng trắng.
Tuy nhiên điều không có được lại càng trân trọng, càng tiếc nuối.
Hàn Thiên Hằng thích hợp là người trong trái tim của anh, còn cô thích hợp làm vợ anh.
Nhưng dù sao thì đối với cô, anh luôn hoàn thành trách nghiệm của một người làm chồng, luôn tỏ ra là anh yêu thương cô không hề lạnh nhạt.
Cho cô được sự tự tin của ‘tiểu’ Hàn phu nhân.
Cô rất trân trọng điều này.
Thêm nữa ngày hôm nay, anh lại cho cô một hạnh phúc lớn như thế… Trái tim anh thuộc về Hàn Thiên Hằng thì sao chứ, anh vẫn phải ở bên cô.
Đối với cô vậy là đủ rồi, nếu cho cô lựa chọn là hoa hồng trắng đau khổ day dứt khi hai người yêu mà không được bên nhau hay là làm hoa hồng đỏ, có người mà không có trái tim.
Cô vẫn lựa chọn là hoa hồng đỏ.
Chí ít có thể bên anh.
Quan trọng là cô không có quyền được lựa chọn làm hoa hồng trắng.
Cô không có lý do gì mà phải buông bỏ cuộc hôn nhân này.
Hàn Thiên Hằng trở về thì thế nào? Anh và cô ta yêu nhau nhưng dưới sức ép của gia đình, nhà họ Hàn sẽ đồng ý cho con trai ruột cưới con gái nuôi ư? Nếu như đồng ý thì chẳng để hai người đó rời xa nhau mấy năm nay.
Mẹ chồng đã nhiều lần bóng gió với cô rồi, bà nói cô là con dâu duy nhất của gia đình này không ai thay thế được.
Cô tin lời bà.
Cô sẽ không buông tay cho đến khi anh quay lưng.
Chỉ đơn giản là vì cô đã yêu anh rồi, yêu anh đến cuồng dại, cả trái tim của cô đều thuộc về anh.
“Anh tốt như vậy thì em hãy học cách yêu anh đi!"
Hàn Thiên Dương thẳng thừng đáp một câu, trong mắt không hề có ý đùa cợt.
Hạ Nhi bị ánh mắt đó đập tan những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.
Miệng cô khẽ cười, không nói gì..
Tác giả :
Cá Koi